Chương 93: Luyện Tập
Tiểu Thúc Thao Thiên
02/07/2024
Sau vụ đó chúng tôi trở về thì có thông báo.
Một năm sau sẽ có một cuộc thi do các học viện tổ chức.
Nhà trường sẽ có phần thưởng lớn cho người dành được thứ hạng cao.
Nghe vậy rất nhiều người đã bắt đầu điên cuồng luyện tập.
Chúng tôi ngoài làm nhiệm vụ cũng luyện tập hết sức chăm chỉ.
Bạch nhãn Phong không có khả năng linh lực gì đặc biệt ngoài khả năng quan sát.
Tôi đề nghị hắn luyện thương pháp.
Mặc dù gia đình hắn chủ yếu là quyền pháp.
Bởi so với quyền thì thương yêu cầu độ chính xác cũng như có lực công kích cao hơn nhiều.
Với thiên phú của hắn mà dùng quyền thì thực sự rất lãng phí.
Tôi cũng dạy cho hắn một số thương pháp mà tôi biết.
Thật không ngờ thực lực của hắn vậy mà tăng tiến thần tốc.
Khả năng quan sát của bạch nhãn của hắn cũng được nâng cấp lên mức địa nhãn.
Hắn giờ có thể quan sát rộng hơn, xa hơn, sâu hơn so với trước đây.
Về mặt Lôi Bá thì tôi cố gắng hướng hắn theo hướng tốc độ và độ chính xác.
Khi trước hắn tập trung quá nhiều vào công kích làm cho độ chính xác giảm mạnh.
Tôi hi vọng biến hắn thành một sát thủ lôi hệ.
Trấn Hoa cũng được tôi trợ giúp đã thông kinh mạch.
Sau khi đã thông kinh mạch cho Trấn Hoa thì lực lượng của nàng đã không còn bị ứ đọng.
Thân hình cũng trở nên thon thả.
Tôi cũng dạy cho nàng không ít công pháp luyện thể.
Mặc dù công pháp không thể so với công pháp gia truyền của nàng nhưng cũng mở ra rất nhiều góc nhìn khác của nàng về thổ thuật.
Khó nhất là việc định hướng cho Ma Tâm.
Cô nàng quá nhút nhát nên huyễn cảnh dù tạo ra cũng nhanh chóng sụp đổ.
Không có thể nào vây hãm đối thủ.
Khả năng quan sát của cô cũng không tệ nhưng về mặt tâm lí tôi cũng bó tay.
Cũng may sau đó tôi hiểu được: do tâm địa cô lương thiện mà công pháp gia tộc lại thiên về gϊếŧ chóc nên từ nhỏ cô đã bị ám ảnh.
Tôi nhớ lại cuốn tranh hoa đào và cô gái trong đó.
Đã sắp được hai năm rồi mà cô ấy vẫn không thể gặp tôi.
Hàng ngày tôi vẫn nói chuyện cùng cô ấy nhưng cô ấy không hề đáp lại.
Tôi liền đem những tình cảm đó dạy cho Ma Tâm.
Thay vì dùng những huyễn cảnh xấu xa như tu la, ác quỷ để tiêu diệt đối thủ thì tôi để cho cô học về huyễn cảnh chân thực.
Khiến kẻ trúng phải sẽ như mộng, như ảo vĩnh viễn không thể thoát ra.
Thậm chí định hướng cho cô về một cảnh giới ảo cảnh mang tên "Tùy Tâm Ảo Cảnh".
Đó là một cảnh giới ảo cảnh mà kẻ trúng phải nghĩ như nào thì ảo cảnh sẽ biến đổi theo như vậy.
Để thoát được ảo cảnh đó có lẽ phải có thần hồn vô cùng mạnh mẽ thì may ra.
Ma quỷ có thể chế tạo ảo giác lên con người cũng chỉ vì linh hồn con người yếu hơn ma quỷ rất nhiều mà thôi.
Thông qua việc giảng dạy chỉ đạo bốn người trong vòng một năm mà tôi cũng nhận được không ít chỗ tốt.
Họ cũng cho tôi biết những công pháp và lĩnh ngộ của họ về mọi thứ ở đất nước này.
Tôi đã bắt đầu sử dụng thần hồn xây dựng nhà máy năng lượng bên trong yêu đan.
Có lẽ chỉ vài năm nữa là tôi sẽ xây xong cái nhà máy mà đột phá Hóa Thần cảnh.
Nhưng cũng thật kì lạ.
Chúng tôi nhẽ ra có một người giám sát, chịu trách nhiệm chỉ dạy chúng tôi nhưng từ lúc chúng tôi nhập học lại không hề thấy người đó xuất hiện.
Nghe những học viên khác nói.
Người này là một tên quái dị.
Cả ngày hắn chỉ lo tu luyện chế tạo nhẫn thuật.
Bữa trước hắn còn tạo ra một thứ quái dị bao quanh cơ thể.
Thứ đó có tay dài, chân dài, có chỗ phóng năng lượng.
Theo như mô tả thì rất giống kiểu rô bốt thời hiện đại.
Tuy nhiên thứ đó lại quá tiêu hao năng lượng nên hắn lại bế quan nghiên cứu.
Đó cũng là lý do hắn thường được giao cho những đội yếu nhất của học viện.
Trước kì thi đấu hai tháng thì vị thầy giáo của chúng tôi mới xuất quan gặp chúng tôi một lần.
Hắn chỉ nói vỏn vẹn một câu: " Chúc các cô cậu thi tốt" rồi toan rời đi.
Tôi cất lời ngăn cản.
"Xin thầy giáo dừng bước."
Hắn tỏ ra không vui nói.
"Ta không có thời gian chỉ bảo cho các ngươi đâu?"
Tôi nghe vậy cũng tỏ ra nghiêm túc.
"Nếu thầy cứ đem những thứ thầy lĩnh ngộ giấu cho riêng mình thì có tác dụng gì.
Thứ chúng ta học được cần phải cho người khác biết để họ phát huy chứ?"
Nghe tôi nói vậy hắn khá tức giận mà phản bác.
"Ngươi không hiểu đâu.
Ta đã đem nghiên cứu của ta nói ra rất nhiều lần rồi.
Nhưng rất nhiều trong số họ cho là những nghiên cứu của ta là thừa thãi."
Nghe thế, tôi cười lên "ha hả".
"Thì đúng là thừa thãi với họ.
Nhưng với một số người sẽ không hề thừa thãi một chút nào.
Ngài nhìn ngoài kia mà xem.
Mỗi người bọn họ đều chỉ cố gắng tu luyện một loại bí thuật.
Có ai chấp nhận tu luyện bí thuật mình không thích đâu.
Cái thầy cần là làm sao chứng minh được cái ngài nghiên cứu là hữu ích."
Tên Thầy đó bắt đầu nhìn quanh nhóm chúng tôi một hồi rồi mới nói.
"Vây, các ngươi nguyện nghe ta nói chứ."
Nghe vậy chúng tôi đồng thanh.
"Rất nguyện ý ạ."
Nghe vậy gương mặt lão ta mới giãn ra một chút.
Rồi lão bắt đầu kể.
Lão tên là Mộc Vân.
Lão đang dốc lòng nghiên cứu thuật tạo hình.
Nguyên lý là dùng linh lực tạo ra một bộ giáp.
Bộ giáp này tách biệt với cơ thể.
Để tấn công cơ thể sẽ phải phá hủy bộ giáp này.
Tuy nhiên điều này vô cùng tiêu hao linh lực để ngưng tụ và duy trì.
Lão cũng nghiên cứu tạo hình một cái máy nén linh lực.
Về cơ bản là nó giống như việc bạn ngưng tụ ra một cái máy nén sau đó bơm linh lực vào rồi phóng thích.
Tuy nhiên điểm yếu là mất thời gian.
Bù lại sẽ tạo ra công kích lớn hơn nhiều.
Điểm lợi của thuật tạo hình này là trong một thời gian ngắn sẽ giúp nhẫn giả có được công kích và phòng ngự cường đại gấp đôi, gấp ba lần.
Lão nói rất nhiều, rất nhiều.
Tôi thì chú ý lắng nghe và cảm ngộ.
Đặc biệt là những cảm ngộ của lão về việc ngưng tụ tạo hình vật thể bằng linh lực và cách duy trì chúng.
Đám người Bạch Nhãn Phong, Lôi Bá, Trần Hoa, Ma Tâm thì cảm thấy vô cùng nhàm chán, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhưng tuyệt đối không ai bỏ đi.
Tôi cứ thế trò chuyện với Mộc Vân rất lâu, rất lâu.
Rồi cũng đem khó khăn và cảm ngộ của tôi về tạo hình thuật nói ra.
Dù gì cũng là người hai đời, người của thời đại công nghệ nên những gì tôi nói ra khiến cho Mộc Vân cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Bản chất thuật tạo hình này không khác gì việc dùng năng lượng thay thế các thiết bị máy móc để tạo thành một thứ có hiệu quả cao hơn.
Với kinh nghiệm của người hiện đại thì nguyên lý của mấy cái máy móc cơ bản thì tôi vẫn biết.
Đến lúc này, đám Bạch Nhãn Phong cũng phải tập trung lắng nghe tôi giảng giải.
Một năm sau sẽ có một cuộc thi do các học viện tổ chức.
Nhà trường sẽ có phần thưởng lớn cho người dành được thứ hạng cao.
Nghe vậy rất nhiều người đã bắt đầu điên cuồng luyện tập.
Chúng tôi ngoài làm nhiệm vụ cũng luyện tập hết sức chăm chỉ.
Bạch nhãn Phong không có khả năng linh lực gì đặc biệt ngoài khả năng quan sát.
Tôi đề nghị hắn luyện thương pháp.
Mặc dù gia đình hắn chủ yếu là quyền pháp.
Bởi so với quyền thì thương yêu cầu độ chính xác cũng như có lực công kích cao hơn nhiều.
Với thiên phú của hắn mà dùng quyền thì thực sự rất lãng phí.
Tôi cũng dạy cho hắn một số thương pháp mà tôi biết.
Thật không ngờ thực lực của hắn vậy mà tăng tiến thần tốc.
Khả năng quan sát của bạch nhãn của hắn cũng được nâng cấp lên mức địa nhãn.
Hắn giờ có thể quan sát rộng hơn, xa hơn, sâu hơn so với trước đây.
Về mặt Lôi Bá thì tôi cố gắng hướng hắn theo hướng tốc độ và độ chính xác.
Khi trước hắn tập trung quá nhiều vào công kích làm cho độ chính xác giảm mạnh.
Tôi hi vọng biến hắn thành một sát thủ lôi hệ.
Trấn Hoa cũng được tôi trợ giúp đã thông kinh mạch.
Sau khi đã thông kinh mạch cho Trấn Hoa thì lực lượng của nàng đã không còn bị ứ đọng.
Thân hình cũng trở nên thon thả.
Tôi cũng dạy cho nàng không ít công pháp luyện thể.
Mặc dù công pháp không thể so với công pháp gia truyền của nàng nhưng cũng mở ra rất nhiều góc nhìn khác của nàng về thổ thuật.
Khó nhất là việc định hướng cho Ma Tâm.
Cô nàng quá nhút nhát nên huyễn cảnh dù tạo ra cũng nhanh chóng sụp đổ.
Không có thể nào vây hãm đối thủ.
Khả năng quan sát của cô cũng không tệ nhưng về mặt tâm lí tôi cũng bó tay.
Cũng may sau đó tôi hiểu được: do tâm địa cô lương thiện mà công pháp gia tộc lại thiên về gϊếŧ chóc nên từ nhỏ cô đã bị ám ảnh.
Tôi nhớ lại cuốn tranh hoa đào và cô gái trong đó.
Đã sắp được hai năm rồi mà cô ấy vẫn không thể gặp tôi.
Hàng ngày tôi vẫn nói chuyện cùng cô ấy nhưng cô ấy không hề đáp lại.
Tôi liền đem những tình cảm đó dạy cho Ma Tâm.
Thay vì dùng những huyễn cảnh xấu xa như tu la, ác quỷ để tiêu diệt đối thủ thì tôi để cho cô học về huyễn cảnh chân thực.
Khiến kẻ trúng phải sẽ như mộng, như ảo vĩnh viễn không thể thoát ra.
Thậm chí định hướng cho cô về một cảnh giới ảo cảnh mang tên "Tùy Tâm Ảo Cảnh".
Đó là một cảnh giới ảo cảnh mà kẻ trúng phải nghĩ như nào thì ảo cảnh sẽ biến đổi theo như vậy.
Để thoát được ảo cảnh đó có lẽ phải có thần hồn vô cùng mạnh mẽ thì may ra.
Ma quỷ có thể chế tạo ảo giác lên con người cũng chỉ vì linh hồn con người yếu hơn ma quỷ rất nhiều mà thôi.
Thông qua việc giảng dạy chỉ đạo bốn người trong vòng một năm mà tôi cũng nhận được không ít chỗ tốt.
Họ cũng cho tôi biết những công pháp và lĩnh ngộ của họ về mọi thứ ở đất nước này.
Tôi đã bắt đầu sử dụng thần hồn xây dựng nhà máy năng lượng bên trong yêu đan.
Có lẽ chỉ vài năm nữa là tôi sẽ xây xong cái nhà máy mà đột phá Hóa Thần cảnh.
Nhưng cũng thật kì lạ.
Chúng tôi nhẽ ra có một người giám sát, chịu trách nhiệm chỉ dạy chúng tôi nhưng từ lúc chúng tôi nhập học lại không hề thấy người đó xuất hiện.
Nghe những học viên khác nói.
Người này là một tên quái dị.
Cả ngày hắn chỉ lo tu luyện chế tạo nhẫn thuật.
Bữa trước hắn còn tạo ra một thứ quái dị bao quanh cơ thể.
Thứ đó có tay dài, chân dài, có chỗ phóng năng lượng.
Theo như mô tả thì rất giống kiểu rô bốt thời hiện đại.
Tuy nhiên thứ đó lại quá tiêu hao năng lượng nên hắn lại bế quan nghiên cứu.
Đó cũng là lý do hắn thường được giao cho những đội yếu nhất của học viện.
Trước kì thi đấu hai tháng thì vị thầy giáo của chúng tôi mới xuất quan gặp chúng tôi một lần.
Hắn chỉ nói vỏn vẹn một câu: " Chúc các cô cậu thi tốt" rồi toan rời đi.
Tôi cất lời ngăn cản.
"Xin thầy giáo dừng bước."
Hắn tỏ ra không vui nói.
"Ta không có thời gian chỉ bảo cho các ngươi đâu?"
Tôi nghe vậy cũng tỏ ra nghiêm túc.
"Nếu thầy cứ đem những thứ thầy lĩnh ngộ giấu cho riêng mình thì có tác dụng gì.
Thứ chúng ta học được cần phải cho người khác biết để họ phát huy chứ?"
Nghe tôi nói vậy hắn khá tức giận mà phản bác.
"Ngươi không hiểu đâu.
Ta đã đem nghiên cứu của ta nói ra rất nhiều lần rồi.
Nhưng rất nhiều trong số họ cho là những nghiên cứu của ta là thừa thãi."
Nghe thế, tôi cười lên "ha hả".
"Thì đúng là thừa thãi với họ.
Nhưng với một số người sẽ không hề thừa thãi một chút nào.
Ngài nhìn ngoài kia mà xem.
Mỗi người bọn họ đều chỉ cố gắng tu luyện một loại bí thuật.
Có ai chấp nhận tu luyện bí thuật mình không thích đâu.
Cái thầy cần là làm sao chứng minh được cái ngài nghiên cứu là hữu ích."
Tên Thầy đó bắt đầu nhìn quanh nhóm chúng tôi một hồi rồi mới nói.
"Vây, các ngươi nguyện nghe ta nói chứ."
Nghe vậy chúng tôi đồng thanh.
"Rất nguyện ý ạ."
Nghe vậy gương mặt lão ta mới giãn ra một chút.
Rồi lão bắt đầu kể.
Lão tên là Mộc Vân.
Lão đang dốc lòng nghiên cứu thuật tạo hình.
Nguyên lý là dùng linh lực tạo ra một bộ giáp.
Bộ giáp này tách biệt với cơ thể.
Để tấn công cơ thể sẽ phải phá hủy bộ giáp này.
Tuy nhiên điều này vô cùng tiêu hao linh lực để ngưng tụ và duy trì.
Lão cũng nghiên cứu tạo hình một cái máy nén linh lực.
Về cơ bản là nó giống như việc bạn ngưng tụ ra một cái máy nén sau đó bơm linh lực vào rồi phóng thích.
Tuy nhiên điểm yếu là mất thời gian.
Bù lại sẽ tạo ra công kích lớn hơn nhiều.
Điểm lợi của thuật tạo hình này là trong một thời gian ngắn sẽ giúp nhẫn giả có được công kích và phòng ngự cường đại gấp đôi, gấp ba lần.
Lão nói rất nhiều, rất nhiều.
Tôi thì chú ý lắng nghe và cảm ngộ.
Đặc biệt là những cảm ngộ của lão về việc ngưng tụ tạo hình vật thể bằng linh lực và cách duy trì chúng.
Đám người Bạch Nhãn Phong, Lôi Bá, Trần Hoa, Ma Tâm thì cảm thấy vô cùng nhàm chán, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhưng tuyệt đối không ai bỏ đi.
Tôi cứ thế trò chuyện với Mộc Vân rất lâu, rất lâu.
Rồi cũng đem khó khăn và cảm ngộ của tôi về tạo hình thuật nói ra.
Dù gì cũng là người hai đời, người của thời đại công nghệ nên những gì tôi nói ra khiến cho Mộc Vân cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Bản chất thuật tạo hình này không khác gì việc dùng năng lượng thay thế các thiết bị máy móc để tạo thành một thứ có hiệu quả cao hơn.
Với kinh nghiệm của người hiện đại thì nguyên lý của mấy cái máy móc cơ bản thì tôi vẫn biết.
Đến lúc này, đám Bạch Nhãn Phong cũng phải tập trung lắng nghe tôi giảng giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.