Ảnh Giới

Chương 114: Mai Lai

Tiểu Thúc Thao Thiên

05/07/2024

Sáng hôm sau, khi chúng tôi đang tu luyện thì nghe thấy tiếng ồn ngoài xa.

Chúng tôi nhanh chóng chạy tới.

Đập vào mắt chúng tôi là cô gái lõa thể đó nhưng hiện tại đầu cô ta đang xoay ngược lại 180 độ.

Cô ta không ngừng rít gào tỏ ra vô cùng hoang mang sợ hãi.

"Cứu, cứu tôi với.

Chuyện, chuyện này là sao?

Ai đó cứu tôi, làm ơn!"

Người dân nhìn vậy cô cùng sợ hãi, không ai dám lại gần.

Khi chúng tôi tới nơi chỉ thấy cô ta đang điên cuồng vặn cái đầu mình lại vị trí cũ.

Sau một hồi chỉ nghe “rắc” một cái.

Cái đầu cô ta quay lại vị trí cũ.

Rồi cô ta nhìn chúng tôi nở nụ cười ma quái “khè khè khè”.

Cái đầu tách ra kéo theo lòng mề, nội tạng bay lơ lửng.

Vẻ mặt bây giờ đã từ hoang mang sợ hãi chuyển sang tà ác, khát máu khiên ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Người dân thấy vậy thì kinh hoàng hét lớn.

"Có quỷ a."

Rồi họ nhanh chóng tháo chạy.

Có một số người phản ứng chậm thì bị cái bộ lòng của cô ta lao ra, quấn lấy cổ rồi lôi xềnh xệch lại.

Lão khô cốt cất lời mỉa mai.

"Thấy chưa, ta bảo rồi.

Cô ta không phải là người mà."

Lúc này chúng tôi cũng biết mình đã trách nhầm lão.

Rất nhanh chúng tôi khôi phục thần chí.

Âm Nguyệt phát động Linh Miêu lao tới dùng móng vuốt sắc bén cắt phăng mấy sợi lòng đang bắt người dân.

Vu Béo cũng nhanh chóng gọi Song Nhi ra chiến đấu.

Con ma linh này không mạnh nhưng khả năng khôi phục rất cao.

Những sợi lòng bị cắt đứt rơi xuống đất mà vẫn ngọ ngậy như có sinh mạng.

Những sợi lòng khác lại mọc ra đánh về phía chúng tôi.

Linh Miêu nhanh chóng cắt đứt chúng một cách quá dễ dàng.

Khi mà chúng tôi đang định tiếp tục tấn công thì Âm Nguyệt lại lăn ra kêu đau bụng.

Vu Béo nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình.

"Âm Nguyệt, em có sao không?"

Âm Nguyệt mặt mày nhăn nhó, tay thì ôm bụng.

"Em, em không biết mình bị sao nữa?

Tự dưng bụng em đau quá."

Lão Khô Cốt thấy vậy thì mỉa mai.

"Ầy, có khi đên tháng thôi."

Vu Béo nghe vậy thì nổi cáu, rõ ràng người hắn quan tâm đang chưa rõ ra sao mà lão Khô Cốt còn đùa được.

Hắn nhìn lão Khô Cốt nói.

"Ông im mọe mồm đi."

Lão Khô Cốt cũng chỉ nhún vãi, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

Sau một hồi kiểm tra thì Vu Béo thở phào nói.



"Không sao! Chỉ là năng lực nguyền rủa của nó mà thôi.

Để ta bảo Thanh Nhi giúp cô giải trừ."

Nói rồi nhanh tay đem một ít dược liệu ra hiến tế.

Xung quanh lúc này người dân hiếu kì xuất hiện ngày một đông.

Tôi thấy vậy khá là lo lắng nói.

"Các ngươi mau đi, ở đây có ma linh làm loạn.

Ở đây các người sẽ gặp nguy hiểm."

Lão khô cốt thấy vậy thì cười bảo.

"Thao à, nhóc còn non và xanh lắm.

Chúng không phải người đâu."

Lúc này thì tôi thực sự choáng vàng.

Đám người dân kia, thân hình béo tốt của họ đang dần ngã gục.

Cái đầu họ bay lên nở nụ cười u ám với chúng tôi.

Trái tim lập lòe màu đỏ theo từng nhịp đập.

Những cái lòng bay múa như xúc tua bạch tuộc.

Tôi nhận ra chúng tôi đã bị bao vây.

Sau khi được hóa giải lời nguyền đến lúc nhìn lại.

Vu Béo và Âm Nguyệt cũng phải để lộ vẻ mặt khϊếp sợ.

Vu Béo lắp báp hỏi.

"Chuyện, chuyện này là sao?"

Lão Khô Cốt nghe vậy mới nói.

"Ài, chúng ta rơi vào ổ của Ma Lai Rút Ruột rồi.

Ma Lai Rút Ruột là một ma linh vô cùng đặc biệt.

Chúng kí sinh vào những người khỏe mạnh.

Người bị kí sinh vẫn sinh hoạt bình thường nhưng đêm tới, Ma Lai mang theo phần đầu của người kí sinh đi tìm chất thải của người thường.

Sau khi bị ăn chất thải thì người đó sẽ bị nguyền rủa.

Dù họ ăn nhiều tới đâu thì phần dĩnh dưỡng đó đều sẽ chuyển sang cơ thể của Ma Lai.

Từ đó chúng có thể yên tâm sống mà không cần làm lụng vất vả hay ăn uống quá nhiều.

Cơ thể cũng vì vậy mà càng ngày càng trở nên xinh đẹp, đầy sức sống."

Chúng tôi nghe vậy thì cũng đã hiểu rõ mọi chuyện đang diễn ra ở ngôi làng này.

Đám Ma Lai không để chúng tôi được rảnh rỗi.

Chúng nhanh chóng phóng thích công kích về phía chúng tôi.

Rất nhanh tôi bị một cái lòng chòng vào cổ.

Cũng may Âm Nguyệt dùng Linh Miêu giải thoát cho tôi.

Vu Béo cũng vội bảo Thanh Nhi tạo kết giới phòng ngự còn Hồng Nhi thì lao tới tấn công.

Có được bảo hộ của Thanh Nhi chúng tôi cũng có thời gian thi triển ma linh của mình.

Âm Nguyệt điều khiển Linh Miêu nhanh như cắt đánh tới.

Tôi thì đánh triệu hồi con dê ra làm cảnh chứ nó không có khả năng chiến đấu gì quá mạnh.

Lão Khô Cốt dường như muốn để chúng tôi rèn luyện nên lão cũng chỉ đứng một bên chỉ trỏ.

"Kìa, đánh con kia kìa."

"Ấy đừng đánh cô ấy.



Xinh như vậy đánh thì phí lắm."

"Con kia xấu, đánh nó cho ta."

Nghe vậy Vu Béo tức lắm.

"Ông có ngon thì ông ra mà đánh.

Chúng nó đông như kiến vậy.

Đánh mãi không hết.

Đánh rơi cái lòng này thì cái khác lại mọc ra."

Lão Khô cốt lắc đầu thở dài.

"Ngu ngốc mà.

Lòng non thế này mà xào dưa thì ngon."

Tôi chú ý thấy những con bị chém đứt cái lòng thì màu sáng đỏ ở trái tim sẽ yếu đi vội nói.

"Điểm yếu của chúng nó là trái tim ấy.

Đừng có cư đánh những cái lòng này."

Nghe vậy Âm Nguyệt và Vu Béo bừng tỉnh.

Tự dưng họ như bị mê hoặc với món lòng xào mà công kích chúng từ nãy.

Rõ ràng có thể đánh tới bản thề thì không đánh.

Rất nhanh Linh Miêu dùng tốc độ cao liên tục chém đứt trái tim vài con Ma Lai Rút Ruột.

Quả nhiên, chúng nhanh chóng rơi xuống hóa thành những bộ sương sọ trong tiến thét gào thê lương.

Hồng Nhi cũng phát động một chiêu huyết vụ.

Một làn sương đỏ lan ra ăn mòn hết thảy bao gồm cả phần trái tim của Ma Lai.

Đám Ma Lai này xét về thực lực thì không có gì đặc biệt.

Chúng chỉ được cái đông.

Năng lực mạnh nhất là nguyên rủa những người bị chúng ăn phân mà thôi.

Sau một hồi thì chúng tôi đã tiêu diệt hết đám Ma Lai Rút Ruột này.

Vu Béo ngã xuống thở hổn hển.

Âm Nguyệt thì nhìn lão Khô Cốt lí nhí nói.

"Xin lỗi, đã hiểu lầm ông."

Lão tỏ ra đạo mạo trả lời.

"Bỏ đi, bỏ đi.

Ta anh tuấn tiêu sái nên bị oan nó quen rồi."

Vu béo nghe vậy hừ lạnh khinh bỉ nhưng không nói thêm gì.

Để đề phòng tiếp tục có mai lai tới quấy nhiễu người dân thì lão Khô Cốt đã đi kiểm tra một vòng.

Lão cũng dặn dò người dân không được đi vệ sinh bừa bãi, nếu thấy người bị gầy đi bất thường và một ai đó bỗng nhiên xinh đẹp thì đó chính là mai lai.

Chờ tới lúc Ma Lai bay đi tìm thức ăn thì lật người nó lại là nó sẽ không thể quay về vơ thể.

Trời sáng nó sẽ bị ánh sáng thiêu đốt và chết.

Tất nhiên đây chỉ là cách ứng phó khi Ma Lai cấp thấp thôi.

Chứ nó đã có thể hình thành cả một ngôi làng rồi thì đã là Ma Lai cấp cao rồi.

Ánh sáng giờ với nó không có nhiều tác dụng.

Mà con người với nó lại giống như gia súc dùng để chăn nuôi vậy.

Sau chuyện này người dân cũng đã ý thức hơn với việc giữ gìn vệ sinh chung.

Họ cũng tỏ ý muốn mời chúng tôi ở lại để cảm ơn nhưng chúng tôi đã cự tuyệt.

Sau khi xác định không còn gì đáng ngại chúng tôi quyết định rời đi, tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook