Chương 131: Rời Đi
Tiểu Thúc Thao Thiên
10/07/2024
Sau nửa ngày, chúng tôi đã khôi phục.
Vu Béo cũng đã bình tĩnh hơn.
Hắn nhìn về phía tôi nói.
"Hoàng Thao, Ngươi có dự định gì không?"
Tôi không trả lời mà hỏi lại.
"Còn các ngươi thì sao?"
Vu Béo nhìn sang chỗ Âm Nguyệt rồi lại nhìn tôi nói.
"Ta và Âm Nguyệt quyết định đi du lịch một phen.
Ta muốn trở nên cường đại để bảo vệ người ta yêu.
Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?"
Vu Béo nói xong thì đưa tay nắm lấy tay của Âm Nguyệt.
Nhìn họ tay trong tay.
Tôi cũng đoán được họ đã chính thức thuộc về nhau.
Tôi cũng không có hứng thú làm kì đà cản mũi nên nói.
"Không, ta còn có dự định khác."
"Không sao? Ta nghe nói ở phía Bắc tồn tại một vùng đất vô cùng đáng sợ mang tên Vu Độc Quốc.
Ở đó năng lực cảm ngộ với thiên địa cực cao.
Người ở đó không cần Ma Linh cũng có thể sử dụng cổ trùng, ngải để giết người.
Ngươi không nên tới đó."
Nghe Vu Béo nói vậy tôi cũng chỉ biết gật đầu.
"Được, ta biết rồi."
Kì thực tôi chẳng có dự định gì.
Chỉ là vừa nãy tôi đã có một cảm ngộ rất lớn với lực lượng thiên địa.
Tôi muốn bế quan để củng cố rồi sẽ rời khỏi đất nước này.
Hơn một năm nay, ở đây, vui có, buồn có.
Những trận chiến qua đi khiến tôi cũng chợt nhận ra mình còn một việc quan trọng phải làm.
Không biết Kiếm Tâm, Hoa Tâm bọn họ giờ ra sao.
Tôi cũng muốn trở nên cường đại.
Không muốn phải giống như Vu Béo phải chứng kiến người thầy, người cha của mình chết trước mặt mình.
Tôi đưa mắt nhìn về phía bắc, đôi tay thì siết chặt lại.
Một tháng sau tôi vượt qua dãy núi Hoàng Liên.
Ba tháng sau tôi đã đi tới vùng đất có tên Vu Độc quốc đó.
Vu Độc Quốc cũng vẫn là một phần của đất nước rộng lớn này nhưng thuộc một khu vực cằn cỗi hơn, là nơi thuộc về trùng và ngải chứ không phải của ma linh.
Ở đây tôi có thể nâng cao khả năng cảm ngộ của mình với thiên địa.
Đang lang thang trong rừng thì có một võ giả từ trong bụi rậm lao ra tấn công tôi liên tiếp.
Vẻ mặt của hắn trắng nhợt không chút huyết sắc.
Tuy nhiên trên người hắn lại không hề có chút ma khí nào.
Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng tôi cũng không chút do dự vung kiếm chém giết.
Một đường kiếm quang lướt qua.
Tên võ sĩ kia lập tức hóa thành huyết vụ.
Tuy nhiên khi huyết vụ chưa tan lại có một tia sáng tập kích về phía tôi nhanh chóng.
Không kịp đề phòng, thứ đó lập tức bay lên người tôi.
Chui vào trong da.
Tôi nhanh chóng phát động đao pháp chém đứt phần thịt bị thứ kia kia chui vào trong.
Thứ kia lại nhanh chóng tập kích tôi lần nữa.
Lần này tôi nhanh chóng dùng linh lực vây hãm nó nhưng nó vẫn không ngừng cắn nuốt linh lực để chui vào.
Cũng may linh lực của tôi cường đại nên cho nó cắn cả ngày không hết.
Tôi đưa lên quan sát, thì ra đây là một con trùng trông như con giun.
Không ngờ một con giun nhỏ lại có năng lực đáng sợ như vậy.
Nếu giống như những bộ phim kiếp trước thì nếu để con giun này chui vào sẽ bị nó chiếm đoạt thân xác, cắn nuốt thần hồn.
Tôi bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
Phát động thần thức quan sát cả cánh rừng.
Trời ơi! Đâu đâu cũng là những sinh vật bị điều khiển, biến hóa.
Chắc chắn chúng cũng đang bị những loại trùng như này kí sinh.
Quan sát kĩ thêm chút nữa, tôi cũng thấy rất nhiều con trùng đang sống ở một số cây đặc biệt hoặc ở trong hang động tối tăm.
Tôi vội vã nhanh chóng di chuyển, tránh né.
Cố hết sức rời khỏi khu rừng quỷ dị này.
Khoảng hai tháng sau tôi đã thấy một ngôi làng.
Nhìn thấy tôi người dân nhanh chóng mang theo gậy gộc đi ra đánh đuổi.
Thấy họ là phàm nhân tôi cũng không tiện đối phó.
Tôi lang thang qua rất nhiều ngôi làng thì đều một cảnh tượng tương tự.
Vài tháng sau thì tôi cũng đã biết nguyên nhân.
Ở đất nước này quy tắc thiên địa là tu tiên giả có thể mượn lực lượng thiên địa.
Họ có thể sử dụng năng lực bản thân nếu đủ cường đại còn nếu không họ sẽ phải sử dụng cổ trùng hoặc ngải để thay thế cho linh lực thiếu hụt.
Mà trùng và ngải chính là những thứ tôi thấy trong rừng.
Ở đất nước này con người sống thành làng mạc và rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Bởi vì họ sợ rằng những người ngoài đó đang bị trùng điều khiển và có thể tiêu diệt cả ngôi làng của họ.
Tất nhiên với những ngôi làng có những người tu tiên cư ngụ thì họ sẽ nhìn ra được.
Những người tu tiên ở thế giới này lại được gọi là vu sư hoặc độc sư.
Tùy thuộc và họ tốt hay xấu.
Một tháng sau khi tôi đến gần một ngôi làng có vẻ khá phát triển thì bỗng có một lão già nhảy ra quát.
"Ngưng lại."
Lập tức cơ thể của tôi bị thiên địa trói buộc.
Tôi hoảng hốt.
Đây là thực lực của vu sư sao?
Đó là kiểm soát thiên địa, sử dụng những lực lượng của thiên địa đấy.
Tôi cũng không phản kháng bởi có vẻ lão già không hề có ác ý.
Lão đi quanh người tôi một vòng, thấy tôi không có điểm khả nghi mới giải trừ phong chú.
Tôi được giải thoát thì vội nói cám ơn.
"Cảm ơn tiền bối."
Chỉ thấy lão già đó vỗ vai tôi.
"Xin lỗi cậu nha.
Chúng ta cần phải kiểm soát kĩ hơn vì chỉ vài tháng nữa, trùng tộc sẽ phát động tấn công quy mô lớn."
Tôi vẫn không rõ lắm nên tỏ ra khá ngơ ngác.
Lão già lại hỏi tôi.
"Cậu trai trẻ, cậu đến từ đâu."
Nghe thế, tôi đành trả lời qua loa.
"Dạ tôi đến từ ngôi làng phía đông."
Tôi nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục bị đuổi đi như những nơi khác.
Tuy nhiên sau khi kiểm tra kĩ lưỡng thì lão cùng không hỏi nhiều nữa.
Có lẽ lão nghĩ rằng ngôi làng của tôi đã chết hết.
Tôi chỉ là một kẻ khờ khạo đi lang thang.
Mà đúng như vậy thật.
Nhìn bộ dạng tôi lúc này có khác gì tên ăn mày đâu.
Nhiều khi còn giống như chuột chạy qua đường, người hô người đánh.
"Thôi không sao, vào trong này đi."
Sau đó tôi được dẫn vào một ngôi nhà.
Nhà ở đây chỉ nho nhỏ như kiểu nhà tranh vách đất.
Theo những gì tôi biết thì do ở đất nước này con người quá yếu đuối.
Họ không có quá nhiều cách luyện thể, cũng không có nhẫn thuật.
Những thứ họ có chỉ là vu thuật.
Mà vu thuật lại là thứ yêu cầu việc hợp nhất bản thân với thiên địa.
Việc này chưa bao giờ là dễ dàng.
Tôi lại tự nhớ lại quá khứ của mình.
Nếu trước đây ở Đại Hoa quốc và Xứ Sở Hoa Anh Đào, tôi được tìm hiểu rất nhiều về cách mượn lực lượng thiên địa hoặc lạc ấn năng lực bản thân sáng tạo ra vào thiên địa.
Tới Ngự Linh quốc thì lại học được cách phát triển cảm ngộ của bản thân theo lực lượng thiên địa cho phép và sử dụng nó.
Tuy nhiên tôi chưa từng thực sự cảm ngộ được lực lượng trong thiên địa.
Có lẽ cảnh giới của tôi quá thấp hoặc chính tôi đã đi quá nhanh.
Tôi đi qua ba quốc gia trong sự bình yên.
Ở đó đều có trường học, giáo trình, võ kĩ, sách hướng dẫn khiến tôi quá dễ dàng phát triển mà quên đi mất điều quan trọng nhất của tu tiên.
Đó là cảm ngộ lực lượng thiên địa và dung hòa bản thân vào đó.
Nếu có thể dung nạp bản thân vào thiên địa thì ta có thể sử dụng lực lượng thiên địa một cách tự do.
Ví dụ nếu dung nhập kiếm vào thiên địa sẽ sinh ra kiếm thai sau đó phát triển thành kiếm tâm.
Nếu là người tu hỏa sẽ sinh ra hỏa chủng rồi phát triển thành hỏa thần.
Những cái này tùy cấp độ sẽ được thiên địa trao cho sức mạnh khác nhau.
Cũng giống như kiếp trước con người có quá nhiều tri thức dẫn đến rất nhiều người đã quên đi việc mình cần làm là trở nên vĩ đại ở một lĩnh vực.
Từ cấp độ triển linh hầu như người tu tiên nào cũng cần tu tập ít nhất một loại lực lượng thiên địa hoặc sáng tạo ra một loại được thiên địa cho phép.
Từ đó họ nâng cấp năng lực bản thân lên cao hơn.
Ấy vậy mà tôi vẫn chưa thể cảm ngộ chút nào.
Vu Béo cũng đã bình tĩnh hơn.
Hắn nhìn về phía tôi nói.
"Hoàng Thao, Ngươi có dự định gì không?"
Tôi không trả lời mà hỏi lại.
"Còn các ngươi thì sao?"
Vu Béo nhìn sang chỗ Âm Nguyệt rồi lại nhìn tôi nói.
"Ta và Âm Nguyệt quyết định đi du lịch một phen.
Ta muốn trở nên cường đại để bảo vệ người ta yêu.
Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?"
Vu Béo nói xong thì đưa tay nắm lấy tay của Âm Nguyệt.
Nhìn họ tay trong tay.
Tôi cũng đoán được họ đã chính thức thuộc về nhau.
Tôi cũng không có hứng thú làm kì đà cản mũi nên nói.
"Không, ta còn có dự định khác."
"Không sao? Ta nghe nói ở phía Bắc tồn tại một vùng đất vô cùng đáng sợ mang tên Vu Độc Quốc.
Ở đó năng lực cảm ngộ với thiên địa cực cao.
Người ở đó không cần Ma Linh cũng có thể sử dụng cổ trùng, ngải để giết người.
Ngươi không nên tới đó."
Nghe Vu Béo nói vậy tôi cũng chỉ biết gật đầu.
"Được, ta biết rồi."
Kì thực tôi chẳng có dự định gì.
Chỉ là vừa nãy tôi đã có một cảm ngộ rất lớn với lực lượng thiên địa.
Tôi muốn bế quan để củng cố rồi sẽ rời khỏi đất nước này.
Hơn một năm nay, ở đây, vui có, buồn có.
Những trận chiến qua đi khiến tôi cũng chợt nhận ra mình còn một việc quan trọng phải làm.
Không biết Kiếm Tâm, Hoa Tâm bọn họ giờ ra sao.
Tôi cũng muốn trở nên cường đại.
Không muốn phải giống như Vu Béo phải chứng kiến người thầy, người cha của mình chết trước mặt mình.
Tôi đưa mắt nhìn về phía bắc, đôi tay thì siết chặt lại.
Một tháng sau tôi vượt qua dãy núi Hoàng Liên.
Ba tháng sau tôi đã đi tới vùng đất có tên Vu Độc quốc đó.
Vu Độc Quốc cũng vẫn là một phần của đất nước rộng lớn này nhưng thuộc một khu vực cằn cỗi hơn, là nơi thuộc về trùng và ngải chứ không phải của ma linh.
Ở đây tôi có thể nâng cao khả năng cảm ngộ của mình với thiên địa.
Đang lang thang trong rừng thì có một võ giả từ trong bụi rậm lao ra tấn công tôi liên tiếp.
Vẻ mặt của hắn trắng nhợt không chút huyết sắc.
Tuy nhiên trên người hắn lại không hề có chút ma khí nào.
Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng tôi cũng không chút do dự vung kiếm chém giết.
Một đường kiếm quang lướt qua.
Tên võ sĩ kia lập tức hóa thành huyết vụ.
Tuy nhiên khi huyết vụ chưa tan lại có một tia sáng tập kích về phía tôi nhanh chóng.
Không kịp đề phòng, thứ đó lập tức bay lên người tôi.
Chui vào trong da.
Tôi nhanh chóng phát động đao pháp chém đứt phần thịt bị thứ kia kia chui vào trong.
Thứ kia lại nhanh chóng tập kích tôi lần nữa.
Lần này tôi nhanh chóng dùng linh lực vây hãm nó nhưng nó vẫn không ngừng cắn nuốt linh lực để chui vào.
Cũng may linh lực của tôi cường đại nên cho nó cắn cả ngày không hết.
Tôi đưa lên quan sát, thì ra đây là một con trùng trông như con giun.
Không ngờ một con giun nhỏ lại có năng lực đáng sợ như vậy.
Nếu giống như những bộ phim kiếp trước thì nếu để con giun này chui vào sẽ bị nó chiếm đoạt thân xác, cắn nuốt thần hồn.
Tôi bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
Phát động thần thức quan sát cả cánh rừng.
Trời ơi! Đâu đâu cũng là những sinh vật bị điều khiển, biến hóa.
Chắc chắn chúng cũng đang bị những loại trùng như này kí sinh.
Quan sát kĩ thêm chút nữa, tôi cũng thấy rất nhiều con trùng đang sống ở một số cây đặc biệt hoặc ở trong hang động tối tăm.
Tôi vội vã nhanh chóng di chuyển, tránh né.
Cố hết sức rời khỏi khu rừng quỷ dị này.
Khoảng hai tháng sau tôi đã thấy một ngôi làng.
Nhìn thấy tôi người dân nhanh chóng mang theo gậy gộc đi ra đánh đuổi.
Thấy họ là phàm nhân tôi cũng không tiện đối phó.
Tôi lang thang qua rất nhiều ngôi làng thì đều một cảnh tượng tương tự.
Vài tháng sau thì tôi cũng đã biết nguyên nhân.
Ở đất nước này quy tắc thiên địa là tu tiên giả có thể mượn lực lượng thiên địa.
Họ có thể sử dụng năng lực bản thân nếu đủ cường đại còn nếu không họ sẽ phải sử dụng cổ trùng hoặc ngải để thay thế cho linh lực thiếu hụt.
Mà trùng và ngải chính là những thứ tôi thấy trong rừng.
Ở đất nước này con người sống thành làng mạc và rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Bởi vì họ sợ rằng những người ngoài đó đang bị trùng điều khiển và có thể tiêu diệt cả ngôi làng của họ.
Tất nhiên với những ngôi làng có những người tu tiên cư ngụ thì họ sẽ nhìn ra được.
Những người tu tiên ở thế giới này lại được gọi là vu sư hoặc độc sư.
Tùy thuộc và họ tốt hay xấu.
Một tháng sau khi tôi đến gần một ngôi làng có vẻ khá phát triển thì bỗng có một lão già nhảy ra quát.
"Ngưng lại."
Lập tức cơ thể của tôi bị thiên địa trói buộc.
Tôi hoảng hốt.
Đây là thực lực của vu sư sao?
Đó là kiểm soát thiên địa, sử dụng những lực lượng của thiên địa đấy.
Tôi cũng không phản kháng bởi có vẻ lão già không hề có ác ý.
Lão đi quanh người tôi một vòng, thấy tôi không có điểm khả nghi mới giải trừ phong chú.
Tôi được giải thoát thì vội nói cám ơn.
"Cảm ơn tiền bối."
Chỉ thấy lão già đó vỗ vai tôi.
"Xin lỗi cậu nha.
Chúng ta cần phải kiểm soát kĩ hơn vì chỉ vài tháng nữa, trùng tộc sẽ phát động tấn công quy mô lớn."
Tôi vẫn không rõ lắm nên tỏ ra khá ngơ ngác.
Lão già lại hỏi tôi.
"Cậu trai trẻ, cậu đến từ đâu."
Nghe thế, tôi đành trả lời qua loa.
"Dạ tôi đến từ ngôi làng phía đông."
Tôi nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục bị đuổi đi như những nơi khác.
Tuy nhiên sau khi kiểm tra kĩ lưỡng thì lão cùng không hỏi nhiều nữa.
Có lẽ lão nghĩ rằng ngôi làng của tôi đã chết hết.
Tôi chỉ là một kẻ khờ khạo đi lang thang.
Mà đúng như vậy thật.
Nhìn bộ dạng tôi lúc này có khác gì tên ăn mày đâu.
Nhiều khi còn giống như chuột chạy qua đường, người hô người đánh.
"Thôi không sao, vào trong này đi."
Sau đó tôi được dẫn vào một ngôi nhà.
Nhà ở đây chỉ nho nhỏ như kiểu nhà tranh vách đất.
Theo những gì tôi biết thì do ở đất nước này con người quá yếu đuối.
Họ không có quá nhiều cách luyện thể, cũng không có nhẫn thuật.
Những thứ họ có chỉ là vu thuật.
Mà vu thuật lại là thứ yêu cầu việc hợp nhất bản thân với thiên địa.
Việc này chưa bao giờ là dễ dàng.
Tôi lại tự nhớ lại quá khứ của mình.
Nếu trước đây ở Đại Hoa quốc và Xứ Sở Hoa Anh Đào, tôi được tìm hiểu rất nhiều về cách mượn lực lượng thiên địa hoặc lạc ấn năng lực bản thân sáng tạo ra vào thiên địa.
Tới Ngự Linh quốc thì lại học được cách phát triển cảm ngộ của bản thân theo lực lượng thiên địa cho phép và sử dụng nó.
Tuy nhiên tôi chưa từng thực sự cảm ngộ được lực lượng trong thiên địa.
Có lẽ cảnh giới của tôi quá thấp hoặc chính tôi đã đi quá nhanh.
Tôi đi qua ba quốc gia trong sự bình yên.
Ở đó đều có trường học, giáo trình, võ kĩ, sách hướng dẫn khiến tôi quá dễ dàng phát triển mà quên đi mất điều quan trọng nhất của tu tiên.
Đó là cảm ngộ lực lượng thiên địa và dung hòa bản thân vào đó.
Nếu có thể dung nạp bản thân vào thiên địa thì ta có thể sử dụng lực lượng thiên địa một cách tự do.
Ví dụ nếu dung nhập kiếm vào thiên địa sẽ sinh ra kiếm thai sau đó phát triển thành kiếm tâm.
Nếu là người tu hỏa sẽ sinh ra hỏa chủng rồi phát triển thành hỏa thần.
Những cái này tùy cấp độ sẽ được thiên địa trao cho sức mạnh khác nhau.
Cũng giống như kiếp trước con người có quá nhiều tri thức dẫn đến rất nhiều người đã quên đi việc mình cần làm là trở nên vĩ đại ở một lĩnh vực.
Từ cấp độ triển linh hầu như người tu tiên nào cũng cần tu tập ít nhất một loại lực lượng thiên địa hoặc sáng tạo ra một loại được thiên địa cho phép.
Từ đó họ nâng cấp năng lực bản thân lên cao hơn.
Ấy vậy mà tôi vẫn chưa thể cảm ngộ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.