Chương 222: Rời Quân Đoàn
Tiểu Thúc Thao Thiên
18/10/2024
Ám Dạ quyết định, nhanh chóng tiến sâu vào khu rừng để luyện tập, thích ứng với năng lực mới.
Sáng hôm sau chúng tôi mới trở về phòng trọ nghỉ ngơi.
Chiều hôm đó, Ám Dạ quyết định đi tới công hội để làm thủ tục rời quân đoàn và đội.
Dù sao việc ở lại sẽ không còn ý nghĩa mà còn bị kiểm soát.
Cô muốn đi tìm một nơi tốt hơn hoặc có thể trở thành mạo hiểm giả đơn độc.
Khi Ám Dạ bước tới trước cửa công hội thì lại gặp đám người Công Chúa Lửa.
Bọn họ tới đây để đăng tin tuyển thành viên đỡ đòn cho đội.
Khi Thạch Bác chết thì họ cũng không thể để đội ngũ thiếu thành viên.
Vừa thấy Ám Dạ thì Công Chúa Lửa đã cất tiếng chua ngoa.
"Cô đến đây làm gì, đã học xong kĩ năng trị liệu chưa?
Mới đầu Ám Dạ nhìn thấy họ vẫn có chút hoang mang.
Dưới sự thúc đẩy bằng tinh thần lực của tôi thì cô đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô mạnh mẽ nói với đám người Công Chúa Lửa.
"Xin lỗi, tôi sẽ không học kĩ năng trị liệu."
Trải qua chuyện của Thạch Bác thì Ám Dạ đã không còn ngây thơ, nhút nhát nữa.
Dưới sự hỗ trợ của tôi, cô đã quay trở lại với một cô gái đầy hoài bão trước đây.
Cuộc sống là vậy.
Sẽ có những người vì nhiều lí do mà đánh mất chính mình.
Nghe Ám Dạ trả lời một cách lạnh nhạt, bá đạo như vậy khiến cho đám người Công Chúa Lửa sửng sốt.
Tên Kị Sĩ Sắt nhảy ra quát lớn.
"Cô nói cái gì hả?
Cô dám không nghe lời thì chúng tôi sẽ khai trừ cô ra khỏi đội."
Ám Dạ vẫn nhẹ nhàng như chẳng phải chuyện của mình.
"Tùy các người thôi."
Thấy biểu hiện đó thì tên Hiệp Sĩ Sắt như phát điên.
Miệng nói không lên lời.
"Cô, cô dám."
Ám Dạ mạc kệ đám người đó kêu gào, chỉ trỏ mà tiến vào trong quầy phục vụ.
Một cô nhân viên cất tiếng hỏi.
"Xin chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách."
Đám người Công Chúa Lửa thấy thái độ đó của Ám Dạ thì vội vã đi theo.
Tên Sát Thủ Bóng Đêm vô cùng khôn ngoan.
Hắn hạ giọng.
"Ám Dạ à.
Em gái tôi và thuộc hạ không hiểu chuyện.
Cô đừng để trong lòng.
Có gì chúng ta có thể từ từ thương lượng.
Không học thuật trị liệu thì học thuật khác cũng không sao.
Dù sao chúng ta cũng là đồng đội lâu nay."
Nhưng Ám Dạ mặc kệ bọn họ nói lời ngọn ngọt mà quay sang chỗ nhân viên.
"Xin lỗi, tôi muốn làm thủ tục rời đội và rời khỏi quân đoàn."
Tên Sát Thủ Bóng Đêm nghe vậy thì nhíu mày.
Nhân viên phục vụ cũng vội hỏi lại..
"Dạ vâng, không biết cô đã suy nghĩ kĩ chưa ạ."
Ám Dạ dứt khoát trả lời..
"Rất kĩ rồi."
Cô nhân viên thở dài đầy tiếc nuối.
Dù gì với mỗi một thành viên rời đi thì thực lực quân đoàn đều sẽ giảm bớt.
Nhưng cô vẫn phải làm tròn chức trách của mình.
"Vậy cô chờ tôi một chút."
Việc rời khỏi quân đoàn hay đội là một chuyện hết sức bình thường vì cơ bản đây là vấn đề hợp tác hai bên chứ không có cái gì lớn lao.
Khi một mao hiểm giả không muốn tiếp tục công việc hoặc vì một lí do nào đó đều có thể tới công hội làm thủ tục đăng kí hoặc rời khỏi.
Thấy Ám Dạ lại đưa ra quyết định một cách lạnh lùng mà không thèm để ý đến họ.
Đám người Công Chúa Lửa như phát điên.
Công Chúa Lửa cũng không còn che giấu mà bốc hỏa.
"Con đĩ, mày tưởng mày ngon lắm sao?
Chỉ là một ngự quỷ sư mà nghĩ mình lợi hại lắm.
Không phải có chúng ta cho mày ra nhập đội thì không biết mày đã chết ở xó xỉnh nào rồi."
Thấy có tranh cãi, rất nhiều người đã tới vây quanh chỉ trỏ.
Thấy vậy Sát Thủ Bóng Đêm hừ lạnh.
"Để tôi xem khi rời khỏi chúng tôi, cô có gia nhập được đội nhóm nào nữa không?"
Dù sao họ cũng là quý tộc nên chỉ buông lại vài câu ngoan thoại rồi rời đi.
Họ không thể ở lại làm mất hình tượng của chính mình.
Sau một hồi thì nhân viên đã hoàn thành xong thủ tục.
Cô nhân viên lúc này mới nói.
"Mời cô Ám Dạ kí vào đây ạ."
"Đây, cảm ơn."
Ám Dạ nhanh chóng kí nhận và chính thức tự do.
Vậy là chúng tôi chính thức đã trở thành mạo hiểm giả đơn độc.
Ám Dạ cũng về chỉnh lí hồ sơ, mọi thứ chuẩn bị nộp hồ sơ tham gia những đội ngũ khác.
Dù sao nói gì đi nữa, có đội ngũ vẫn sẽ tốt hơn.
Muốn đi nhanh thì đi một mình còn muốn đi xa thì phải có đội nhóm.
Sáng hôm sau khi chúng tôi bước ra ngoài, tới nơi đăng tin tuyển thành viên để nộp hồ sơ thì lại nghe được tin đồn không hay.
Có một đám người đang xì xào bàn tán.
"Này, các người nhìn thấy ai kia không?
Đó là một hỗ trợ nhưng không chịu học kĩ năng hỗ trợ đó.
Lúc nào cũng muốn trốn phía sau hưởng lợi."
"Tôi còn nghe nói, lần mạo hiểm trước cô ta đã hại chết một đồng đội rồi bị khai trừ khỏi quân đoàn và đội nhóm đó."
"Loại người như cô ta thì ai mà dám thu chứ?
Phải tôi thì tôi còn đấm cho mấy nhát ấy."
Nghe mọi người bàn tán và chỉ trỏ thì Ám Dạ cũng đoán là họ đang nói mình.
Và dùng đầu gối nghĩ cũng biết là kẻ nào đã tung tin đồn.
Quả nhiên hồ sơ của cô đều bị các quân đoàn và đội nhóm từ chối.
Thấy vậy tôi truyền âm cho Ám Dạ.
"Sao phải xoắn, cùng lắm chúng ta làm mạo hiểm giả đơn độc là được rồi."
Ám dạ thở dài.
"ài, việc này cũng không phải không được nhưng một mình rất khó để diệt quái cũng như phối hợp tổ đội."
Nghe thế thì tôi mới nói.
"Cô quên là tôi có thể giúp cô khống chết đám linh hồn kia tạo thành tổ đội à?"
Ám Dạ có chút nghi hoặc mà hỏi lại..
"Nhưng tôi với hai linh hồn liệu có đủ không?"
"Ha ha, chiến đấu chính diện thì không đủ nhưng thích sát thì vẫn được."
Nghe tôi nói vậy thì Ám Dạ như tỉnh ngộ.
"Ừ ha, vậy mà tôi không nghĩ ra nhỉ?"
Nói về "thích sát", đó là khái niệm của sát thủ.
Là những người luôn lợi dụng lúc quái vật bị thương hay suy yếu mà ra tay.
Việc này đòi hỏi vận may cũng như khá thất đức.
Dù sao quái vật bị thương cũng thường do đội ngũ khác đánh.
Họ chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là lại có thể tiếp tục săn giết quái vật đó.
Tuy nhiên xã hội là vậy, người không vì mình trời chu đất diệt.
Đôi khi phải tàn nhẫn một chút mới có thể sống tốt.
Sau khi bị từ chối thì chúng tôi lại tới công hội nhận nhiệm vụ để làm.
Trên đường vẫn có không ít người nhận ra và xì xào khiến Ám Dạ khá khó chịu.
Tôi thấy vậy thì cũng chỉ đành thở dài.
Con người là vậy mà.
Đôi khi lời đồn còn nhiều người tin hơn là sự thật.
Mà muốn chứng minh đôi khi lại khó hơn gấp vạn lần.
Tới nơi, rất nhanh Ám Dạ chọn được một nhiệm vụ khá đơn giản.
Có một nhiệm vụ tìm kiếm người mất tích ở trong một khu rừng.
Rất nhiều người đã mất tích trong đó nhưng không rõ nguyên nhân.
Tuy nhiên người mất tích thực lực không cao và chỉ là vài đội nhóm nhỏ nên đây chỉ được xem là nhiệm vụ mất tích thông thường.
Cấp bậc nhiệm vụ cũng chỉ là cấp D mà thôi.
Sáng hôm sau chúng tôi mới trở về phòng trọ nghỉ ngơi.
Chiều hôm đó, Ám Dạ quyết định đi tới công hội để làm thủ tục rời quân đoàn và đội.
Dù sao việc ở lại sẽ không còn ý nghĩa mà còn bị kiểm soát.
Cô muốn đi tìm một nơi tốt hơn hoặc có thể trở thành mạo hiểm giả đơn độc.
Khi Ám Dạ bước tới trước cửa công hội thì lại gặp đám người Công Chúa Lửa.
Bọn họ tới đây để đăng tin tuyển thành viên đỡ đòn cho đội.
Khi Thạch Bác chết thì họ cũng không thể để đội ngũ thiếu thành viên.
Vừa thấy Ám Dạ thì Công Chúa Lửa đã cất tiếng chua ngoa.
"Cô đến đây làm gì, đã học xong kĩ năng trị liệu chưa?
Mới đầu Ám Dạ nhìn thấy họ vẫn có chút hoang mang.
Dưới sự thúc đẩy bằng tinh thần lực của tôi thì cô đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô mạnh mẽ nói với đám người Công Chúa Lửa.
"Xin lỗi, tôi sẽ không học kĩ năng trị liệu."
Trải qua chuyện của Thạch Bác thì Ám Dạ đã không còn ngây thơ, nhút nhát nữa.
Dưới sự hỗ trợ của tôi, cô đã quay trở lại với một cô gái đầy hoài bão trước đây.
Cuộc sống là vậy.
Sẽ có những người vì nhiều lí do mà đánh mất chính mình.
Nghe Ám Dạ trả lời một cách lạnh nhạt, bá đạo như vậy khiến cho đám người Công Chúa Lửa sửng sốt.
Tên Kị Sĩ Sắt nhảy ra quát lớn.
"Cô nói cái gì hả?
Cô dám không nghe lời thì chúng tôi sẽ khai trừ cô ra khỏi đội."
Ám Dạ vẫn nhẹ nhàng như chẳng phải chuyện của mình.
"Tùy các người thôi."
Thấy biểu hiện đó thì tên Hiệp Sĩ Sắt như phát điên.
Miệng nói không lên lời.
"Cô, cô dám."
Ám Dạ mạc kệ đám người đó kêu gào, chỉ trỏ mà tiến vào trong quầy phục vụ.
Một cô nhân viên cất tiếng hỏi.
"Xin chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách."
Đám người Công Chúa Lửa thấy thái độ đó của Ám Dạ thì vội vã đi theo.
Tên Sát Thủ Bóng Đêm vô cùng khôn ngoan.
Hắn hạ giọng.
"Ám Dạ à.
Em gái tôi và thuộc hạ không hiểu chuyện.
Cô đừng để trong lòng.
Có gì chúng ta có thể từ từ thương lượng.
Không học thuật trị liệu thì học thuật khác cũng không sao.
Dù sao chúng ta cũng là đồng đội lâu nay."
Nhưng Ám Dạ mặc kệ bọn họ nói lời ngọn ngọt mà quay sang chỗ nhân viên.
"Xin lỗi, tôi muốn làm thủ tục rời đội và rời khỏi quân đoàn."
Tên Sát Thủ Bóng Đêm nghe vậy thì nhíu mày.
Nhân viên phục vụ cũng vội hỏi lại..
"Dạ vâng, không biết cô đã suy nghĩ kĩ chưa ạ."
Ám Dạ dứt khoát trả lời..
"Rất kĩ rồi."
Cô nhân viên thở dài đầy tiếc nuối.
Dù gì với mỗi một thành viên rời đi thì thực lực quân đoàn đều sẽ giảm bớt.
Nhưng cô vẫn phải làm tròn chức trách của mình.
"Vậy cô chờ tôi một chút."
Việc rời khỏi quân đoàn hay đội là một chuyện hết sức bình thường vì cơ bản đây là vấn đề hợp tác hai bên chứ không có cái gì lớn lao.
Khi một mao hiểm giả không muốn tiếp tục công việc hoặc vì một lí do nào đó đều có thể tới công hội làm thủ tục đăng kí hoặc rời khỏi.
Thấy Ám Dạ lại đưa ra quyết định một cách lạnh lùng mà không thèm để ý đến họ.
Đám người Công Chúa Lửa như phát điên.
Công Chúa Lửa cũng không còn che giấu mà bốc hỏa.
"Con đĩ, mày tưởng mày ngon lắm sao?
Chỉ là một ngự quỷ sư mà nghĩ mình lợi hại lắm.
Không phải có chúng ta cho mày ra nhập đội thì không biết mày đã chết ở xó xỉnh nào rồi."
Thấy có tranh cãi, rất nhiều người đã tới vây quanh chỉ trỏ.
Thấy vậy Sát Thủ Bóng Đêm hừ lạnh.
"Để tôi xem khi rời khỏi chúng tôi, cô có gia nhập được đội nhóm nào nữa không?"
Dù sao họ cũng là quý tộc nên chỉ buông lại vài câu ngoan thoại rồi rời đi.
Họ không thể ở lại làm mất hình tượng của chính mình.
Sau một hồi thì nhân viên đã hoàn thành xong thủ tục.
Cô nhân viên lúc này mới nói.
"Mời cô Ám Dạ kí vào đây ạ."
"Đây, cảm ơn."
Ám Dạ nhanh chóng kí nhận và chính thức tự do.
Vậy là chúng tôi chính thức đã trở thành mạo hiểm giả đơn độc.
Ám Dạ cũng về chỉnh lí hồ sơ, mọi thứ chuẩn bị nộp hồ sơ tham gia những đội ngũ khác.
Dù sao nói gì đi nữa, có đội ngũ vẫn sẽ tốt hơn.
Muốn đi nhanh thì đi một mình còn muốn đi xa thì phải có đội nhóm.
Sáng hôm sau khi chúng tôi bước ra ngoài, tới nơi đăng tin tuyển thành viên để nộp hồ sơ thì lại nghe được tin đồn không hay.
Có một đám người đang xì xào bàn tán.
"Này, các người nhìn thấy ai kia không?
Đó là một hỗ trợ nhưng không chịu học kĩ năng hỗ trợ đó.
Lúc nào cũng muốn trốn phía sau hưởng lợi."
"Tôi còn nghe nói, lần mạo hiểm trước cô ta đã hại chết một đồng đội rồi bị khai trừ khỏi quân đoàn và đội nhóm đó."
"Loại người như cô ta thì ai mà dám thu chứ?
Phải tôi thì tôi còn đấm cho mấy nhát ấy."
Nghe mọi người bàn tán và chỉ trỏ thì Ám Dạ cũng đoán là họ đang nói mình.
Và dùng đầu gối nghĩ cũng biết là kẻ nào đã tung tin đồn.
Quả nhiên hồ sơ của cô đều bị các quân đoàn và đội nhóm từ chối.
Thấy vậy tôi truyền âm cho Ám Dạ.
"Sao phải xoắn, cùng lắm chúng ta làm mạo hiểm giả đơn độc là được rồi."
Ám dạ thở dài.
"ài, việc này cũng không phải không được nhưng một mình rất khó để diệt quái cũng như phối hợp tổ đội."
Nghe thế thì tôi mới nói.
"Cô quên là tôi có thể giúp cô khống chết đám linh hồn kia tạo thành tổ đội à?"
Ám Dạ có chút nghi hoặc mà hỏi lại..
"Nhưng tôi với hai linh hồn liệu có đủ không?"
"Ha ha, chiến đấu chính diện thì không đủ nhưng thích sát thì vẫn được."
Nghe tôi nói vậy thì Ám Dạ như tỉnh ngộ.
"Ừ ha, vậy mà tôi không nghĩ ra nhỉ?"
Nói về "thích sát", đó là khái niệm của sát thủ.
Là những người luôn lợi dụng lúc quái vật bị thương hay suy yếu mà ra tay.
Việc này đòi hỏi vận may cũng như khá thất đức.
Dù sao quái vật bị thương cũng thường do đội ngũ khác đánh.
Họ chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là lại có thể tiếp tục săn giết quái vật đó.
Tuy nhiên xã hội là vậy, người không vì mình trời chu đất diệt.
Đôi khi phải tàn nhẫn một chút mới có thể sống tốt.
Sau khi bị từ chối thì chúng tôi lại tới công hội nhận nhiệm vụ để làm.
Trên đường vẫn có không ít người nhận ra và xì xào khiến Ám Dạ khá khó chịu.
Tôi thấy vậy thì cũng chỉ đành thở dài.
Con người là vậy mà.
Đôi khi lời đồn còn nhiều người tin hơn là sự thật.
Mà muốn chứng minh đôi khi lại khó hơn gấp vạn lần.
Tới nơi, rất nhanh Ám Dạ chọn được một nhiệm vụ khá đơn giản.
Có một nhiệm vụ tìm kiếm người mất tích ở trong một khu rừng.
Rất nhiều người đã mất tích trong đó nhưng không rõ nguyên nhân.
Tuy nhiên người mất tích thực lực không cao và chỉ là vài đội nhóm nhỏ nên đây chỉ được xem là nhiệm vụ mất tích thông thường.
Cấp bậc nhiệm vụ cũng chỉ là cấp D mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.