Chương 53: Thất Sơn U Minh Phái
Tiểu Thúc Thao Thiên
24/06/2024
Hai tháng sau chúng tôi đã rời khỏi được khu vực này tiến tới địa bàn núi Cấm phía nam.
Đây là địa bàn của Thất Sơn U Linh Phái.
Môn phái này khá kì lạ khi chỉ thu nhận những người có thiên phú trác tuyệt.
Những kẻ không được thu nhận buộc phải rời khỏi núi nếu không sẽ bị gϊếŧ.
Mà nơi đó là ngọn núi trung tâm của 7 ngọn núi.
Nhiều kẻ tu đạo vẫn sẽ tìm cách ở lại những ngọn núi xung quanh hi vọng có thể gặp được người của Thất Sơn phái.
Hi vọng họ truyền thụ cho một chút bản lĩnh hoặc đơn giản là quan sát thần thông, võ kĩ của họ.
Chúng tôi đang đi trên đường thì bỗng có một cái gì đó tròn tròn vừa lăn vừa hét lớn.
"Tránh ra, tránh ra!"
Chúng tôi vừa né ra thì thứ đó tông chúng một gốc cây.
Thì ra đó là một kẻ có hình dáng vô cùng kì quái.
Người tròn như quả trứng, chân tay thì ngắn cũn.
Hắn di chuyển chủ yếu bằng cách lăn.
Chẳng hiểu sao mà hắn vẫn có thể sống sót được.
Việc sinh hoạt sẽ như thế nào.
Tôi chợt nhìn xuống hạ bộ hắn rồi vội quay đi rùng mình.
Nhưng ngay lúc này, hắn vội lật người hi hi ha ha chào chúng tôi.
"Chào các vị.
Tôi là Trứng Thối."
Chúng tôi buồn cười nhưng không ai dám cười.
Trần đời ai lại đặt tên là Trứng Thối bao giờ không?
Tôi đưa tay kéo hắn dậy.
"Tôi là Hoàng Thao.
Đây là Thanh Tuyết.
Đây là Kiếm Tâm."
Tôi chỉ vào hai người Kiếm Tâm, Thanh Tuyết mà giới thiệu cho tên béo.
Thấy vậy hắn cũng nhanh chóng đưa tay ra bắt tay chào hỏi nhiệt tình.
Hắn nhìn Kiếm Tâm và Thanh Tuyết hỏi.
"Tôi đang trên đường tới báo danh Thất Sơn phái.
Hai vị cũng đưa con trai mình đi ứng tuyển à?"
Nghe vậy tôi chỉ muốn đạp cho hắn một cái rồi bỏ đi. Mặc kệ hắn lằm lăn trên đất không dậy được.
Tôi thầm chửi thề.
"Cái định mênh, ngươi nhìn kiểu gì mà thành ra ta là con cua họ vậy?
Họ trông cũng già lắm đâu.
Ngươi đúng là thối từ trong ra ngoài mà."
Hai người Thanh Tuyết, Kiếm Tâm thấy vậy thì chỉ bịt miệng cười.
Tôi vội hỏi hắn để đánh trốn lảng.
"Cậu tới thất sơn làm gì.
Nhìn bộ dáng này của cậu ai sẽ thu nhận cậu chứ?"
Hắn tức thì chống eo, ưỡn ngực mà nói.
"Đừng có coi thương tôi.
Tôi mạnh lắm đó."
Nói rồi hắn gồng tay, gồng chân cho tôi xem.
Cơ mà nhìn tỉ lệ tay chân với cơ thể của hắn tôi chẳng thể thấy một chút sức mạnh nào.
Sau khi làm quen chúng tôi quyết định cùng tên Trứng Thối tới Thất Sơn.
Chúng tôi chỉ muốn xem thiên tài phía nam có hơn phía bắc hay không chứ Thanh Tuyết và Kiếm Tâm đã quá tuổi báo danh.
Còn tôi thì không hề có linh căn nên cũng chẳng có quá mong đợi.
Nếu có tên Hoa Tâm thì chắc chắn hắn sẽ được chọn thôi.
Dù sao tốc độ tăng tiến tu vi của hắn cũng là nhanh nhất trong số chúng tôi rồi.
Sau nửa tháng đi đường chúng tôi đã tới chân núi Cấm.
Ở đây vậy mà đã đông nghìn nghịt người rồi.
Bỗng có một đám đi ngang qua chúng tôi.
Chúng không hề khách khí ma đẩy chúng tôi một phát.
Tên trứng thối bị đẩy thì ngã lăn ra đất kêu oai oái.
"Tên chó chết nào vừa đẩy lão tử."
Nhưng đám kia cũng không vừa.
"Cái tên béo này ngươi muốn chết à."
Đám người kia không khách khí quay lại định đánh Trứng Thối.
Đúng lúc này có một âm thanh từ trên trời hạ xuống.
Trong lúc Thất Sơn thu nhận để tử cấp ẩu đả, người vi phạm trực tiếp tống xuất.
Đám kia nhanh chóng rời đi chỉ để lại một câu nói đầy sát ý.
"Sau khảo hạch chúng ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Chúng tôi vội tới kéo Trưng Thối đứng dậy.
Tôi tức giận nói.
"Đám người đó đúng là quá đáng mà.
Thôi mau đi tới chỗ khảo hạch."
Người xếp hàng khảo hạch đông không tưởng.
Dụng cụ khảo hạch là một hòn đá lục sắc.
Người lên khảo hạch sẽ đánh vào đó một đòn toàn lực.
Viên đá sẽ căn cứ vào sinh mệnh lực và lực đạo để xác định màu sắc.
Trong đó lần lượt từ thấp đến cao là Trắng, xanh lam, xanh lục, vàng, đỏ, tím.
Chúng tôi phải chờ rất lâu mà vẫn chưa tới lượt.
Lần lượt có người đi lên rồi lại đi xuống.
Đa phần chỉ có màu xanh lục.
Đến ngày thứ ba thì thấy đám người hôm trước va chạm với chúng tôi đi lên.
Kẻ đầu tiên đi lên tung ra một quyền.
Sau một hồi màu sắc đã đạt màu vàng.
Đây được xem như là thiên tài.
Kẻ thứ 2, thứ 3, thứ 4 cũng đều là màu vàng.
Bốn người này quả nhiên thực lực không tệ.
Mới 15, 16 tuổi đều đạt phá khí kì đỉnh phong.
Mọi người xung quanh bắt đùa thao thao bất tuyệt mà tán dương.
"Đúng là hậu đại của bốn vị thành chủ có khác."
Qua những tiếng bán tán chúng tôi cũng biết lai lịch bốn tên này.
Người đầu tiên là Đông Du con trai của thành chủ Đông Đế thành.
Người thứ hai là Tây Hạ con trai của thành chủ Tây Hoàng Thành.
Kẻ thứ ba là Nam Thiên, con trai của thành chủ Nam Hoa thành.
Mà kẻ cuối cùng là Bắc Thủy con trai của thành chủ Bắc Phong thành.
Phải biết đây cũng được xem là 4 thành lớn hàng đầu của khu vực phía nam Xích Quỷ quốc.
Bốn tên này ngoại hình thì lại chung một phong cách, tự xưng tứ mỹ tứ công tử.
Tóc tai như bờm sư tử.
Mỗi tên một màu trùng khớp với màu quần áo.
Bốn tên đó đi xuống nhìn chúng tôi với vẻ mặt khinh miệt.
Thấy vậy tôi cũng chẳng sợ mà đưa mắt trừng lại.
Ý rất rõ ràng.
Có ngon thì các người nhào vô.
Sau một hồi thì cũng tới phiên chúng tôi.
Chúng tôi nhấc Trứng Thối lên trên đài.
Thấy hắn lên nhiều người không nhịn được cười lớn.
"Đưa con lợn đó lên làm gì, định làm trò cười à?
Mau xuống đi."
Chúng tôi không nói gì.
Cái kiểu kì thị ngoại hình này là chuyện thường như cơm bữa, nó vốn là nhân tính rồi nên chúng tôi cũng chẳng rảnh mà quản.
Tốt nhất là cứ thuận theo tự nhiên mà biết ta biết người thôi.
Trên sân, tên Trứng Thối vận sức đánh vào bia đá một quyền.
Lập tức hắn ngã ngửa ra sau.
Cũng may chúng tôi đỡ kịp.
Mọi người lại bắt đầu cười lớn.
"Haha, đánh một quyền thôi mà cũng không lên hồn mà bày đặt đi lên thử sức. Đúng là tốn cơm tốn gạo."
Như chứng minh cho lời nói đó, viên đá nhanh chóng hiện lên màu trắng.
Mọi người lại cười to.
"Ha hả, quả nhiên là phế...."
Nhưng chẳng để họ nói hết câu, màu sắc lại chuyển sang xanh lục, lam, vàng.
Vẻ mặt mọi người dần chuyển sang khϊếp sợ.
"Chuyện này, sao có thể chứ?"
"Chắc màu vàng là cực hạn rồi, chứ chẳng có nhẽ."
Mọi người ồn bảo bàn tán hồi lâu như là đã rõ ràng mọi chuyện thì bỗng viên đá chuyển sang đỏ.
Có người đang thao thao bất tuyệt thấy vậy thì vội há hốc miệng,
"Trời! Lại là đỏ.
Sao có thể chứ!
Từ hôm đầu tiên tới giờ chưa có ai đạt được màu đỏ đâu."
Mấy tên lúc trước gây sự với chúng tôi cũng biến sắc.
Màu đỏ có nghĩa là tên béo này còn có tiềm chất hơn chúng nhiều.
Trứng thối thấy mình đấm ra được màu đỏ thì cười hô hố.
"Hua hahaaha, nào, các người khinh thường ta tiếp đi.
Bổn công tử chính là thiên tài ngàn năm có một đấy nhé."
Hắn vừa nói vừa nhảy nhót trên sân khẩu khiến chúng tôi cũng phải xấu hổ.
Lúc này người chủ trì vội nói.
"Vị công tử này nếu đã thí luyện xong thì xin mời lùi qua một bên để người khác tiếp tục."
Hình như vì tiềm lực màu đỏ nên giọng điệu của người chủ trì cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tên béo thấy vây cũng không tiếp tục thể hiện mà nhanh chóng di chuyển qua một bên.
Lúc này Kiếm Tâm cũng lên đài thử sức.
Đây là địa bàn của Thất Sơn U Linh Phái.
Môn phái này khá kì lạ khi chỉ thu nhận những người có thiên phú trác tuyệt.
Những kẻ không được thu nhận buộc phải rời khỏi núi nếu không sẽ bị gϊếŧ.
Mà nơi đó là ngọn núi trung tâm của 7 ngọn núi.
Nhiều kẻ tu đạo vẫn sẽ tìm cách ở lại những ngọn núi xung quanh hi vọng có thể gặp được người của Thất Sơn phái.
Hi vọng họ truyền thụ cho một chút bản lĩnh hoặc đơn giản là quan sát thần thông, võ kĩ của họ.
Chúng tôi đang đi trên đường thì bỗng có một cái gì đó tròn tròn vừa lăn vừa hét lớn.
"Tránh ra, tránh ra!"
Chúng tôi vừa né ra thì thứ đó tông chúng một gốc cây.
Thì ra đó là một kẻ có hình dáng vô cùng kì quái.
Người tròn như quả trứng, chân tay thì ngắn cũn.
Hắn di chuyển chủ yếu bằng cách lăn.
Chẳng hiểu sao mà hắn vẫn có thể sống sót được.
Việc sinh hoạt sẽ như thế nào.
Tôi chợt nhìn xuống hạ bộ hắn rồi vội quay đi rùng mình.
Nhưng ngay lúc này, hắn vội lật người hi hi ha ha chào chúng tôi.
"Chào các vị.
Tôi là Trứng Thối."
Chúng tôi buồn cười nhưng không ai dám cười.
Trần đời ai lại đặt tên là Trứng Thối bao giờ không?
Tôi đưa tay kéo hắn dậy.
"Tôi là Hoàng Thao.
Đây là Thanh Tuyết.
Đây là Kiếm Tâm."
Tôi chỉ vào hai người Kiếm Tâm, Thanh Tuyết mà giới thiệu cho tên béo.
Thấy vậy hắn cũng nhanh chóng đưa tay ra bắt tay chào hỏi nhiệt tình.
Hắn nhìn Kiếm Tâm và Thanh Tuyết hỏi.
"Tôi đang trên đường tới báo danh Thất Sơn phái.
Hai vị cũng đưa con trai mình đi ứng tuyển à?"
Nghe vậy tôi chỉ muốn đạp cho hắn một cái rồi bỏ đi. Mặc kệ hắn lằm lăn trên đất không dậy được.
Tôi thầm chửi thề.
"Cái định mênh, ngươi nhìn kiểu gì mà thành ra ta là con cua họ vậy?
Họ trông cũng già lắm đâu.
Ngươi đúng là thối từ trong ra ngoài mà."
Hai người Thanh Tuyết, Kiếm Tâm thấy vậy thì chỉ bịt miệng cười.
Tôi vội hỏi hắn để đánh trốn lảng.
"Cậu tới thất sơn làm gì.
Nhìn bộ dáng này của cậu ai sẽ thu nhận cậu chứ?"
Hắn tức thì chống eo, ưỡn ngực mà nói.
"Đừng có coi thương tôi.
Tôi mạnh lắm đó."
Nói rồi hắn gồng tay, gồng chân cho tôi xem.
Cơ mà nhìn tỉ lệ tay chân với cơ thể của hắn tôi chẳng thể thấy một chút sức mạnh nào.
Sau khi làm quen chúng tôi quyết định cùng tên Trứng Thối tới Thất Sơn.
Chúng tôi chỉ muốn xem thiên tài phía nam có hơn phía bắc hay không chứ Thanh Tuyết và Kiếm Tâm đã quá tuổi báo danh.
Còn tôi thì không hề có linh căn nên cũng chẳng có quá mong đợi.
Nếu có tên Hoa Tâm thì chắc chắn hắn sẽ được chọn thôi.
Dù sao tốc độ tăng tiến tu vi của hắn cũng là nhanh nhất trong số chúng tôi rồi.
Sau nửa tháng đi đường chúng tôi đã tới chân núi Cấm.
Ở đây vậy mà đã đông nghìn nghịt người rồi.
Bỗng có một đám đi ngang qua chúng tôi.
Chúng không hề khách khí ma đẩy chúng tôi một phát.
Tên trứng thối bị đẩy thì ngã lăn ra đất kêu oai oái.
"Tên chó chết nào vừa đẩy lão tử."
Nhưng đám kia cũng không vừa.
"Cái tên béo này ngươi muốn chết à."
Đám người kia không khách khí quay lại định đánh Trứng Thối.
Đúng lúc này có một âm thanh từ trên trời hạ xuống.
Trong lúc Thất Sơn thu nhận để tử cấp ẩu đả, người vi phạm trực tiếp tống xuất.
Đám kia nhanh chóng rời đi chỉ để lại một câu nói đầy sát ý.
"Sau khảo hạch chúng ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Chúng tôi vội tới kéo Trưng Thối đứng dậy.
Tôi tức giận nói.
"Đám người đó đúng là quá đáng mà.
Thôi mau đi tới chỗ khảo hạch."
Người xếp hàng khảo hạch đông không tưởng.
Dụng cụ khảo hạch là một hòn đá lục sắc.
Người lên khảo hạch sẽ đánh vào đó một đòn toàn lực.
Viên đá sẽ căn cứ vào sinh mệnh lực và lực đạo để xác định màu sắc.
Trong đó lần lượt từ thấp đến cao là Trắng, xanh lam, xanh lục, vàng, đỏ, tím.
Chúng tôi phải chờ rất lâu mà vẫn chưa tới lượt.
Lần lượt có người đi lên rồi lại đi xuống.
Đa phần chỉ có màu xanh lục.
Đến ngày thứ ba thì thấy đám người hôm trước va chạm với chúng tôi đi lên.
Kẻ đầu tiên đi lên tung ra một quyền.
Sau một hồi màu sắc đã đạt màu vàng.
Đây được xem như là thiên tài.
Kẻ thứ 2, thứ 3, thứ 4 cũng đều là màu vàng.
Bốn người này quả nhiên thực lực không tệ.
Mới 15, 16 tuổi đều đạt phá khí kì đỉnh phong.
Mọi người xung quanh bắt đùa thao thao bất tuyệt mà tán dương.
"Đúng là hậu đại của bốn vị thành chủ có khác."
Qua những tiếng bán tán chúng tôi cũng biết lai lịch bốn tên này.
Người đầu tiên là Đông Du con trai của thành chủ Đông Đế thành.
Người thứ hai là Tây Hạ con trai của thành chủ Tây Hoàng Thành.
Kẻ thứ ba là Nam Thiên, con trai của thành chủ Nam Hoa thành.
Mà kẻ cuối cùng là Bắc Thủy con trai của thành chủ Bắc Phong thành.
Phải biết đây cũng được xem là 4 thành lớn hàng đầu của khu vực phía nam Xích Quỷ quốc.
Bốn tên này ngoại hình thì lại chung một phong cách, tự xưng tứ mỹ tứ công tử.
Tóc tai như bờm sư tử.
Mỗi tên một màu trùng khớp với màu quần áo.
Bốn tên đó đi xuống nhìn chúng tôi với vẻ mặt khinh miệt.
Thấy vậy tôi cũng chẳng sợ mà đưa mắt trừng lại.
Ý rất rõ ràng.
Có ngon thì các người nhào vô.
Sau một hồi thì cũng tới phiên chúng tôi.
Chúng tôi nhấc Trứng Thối lên trên đài.
Thấy hắn lên nhiều người không nhịn được cười lớn.
"Đưa con lợn đó lên làm gì, định làm trò cười à?
Mau xuống đi."
Chúng tôi không nói gì.
Cái kiểu kì thị ngoại hình này là chuyện thường như cơm bữa, nó vốn là nhân tính rồi nên chúng tôi cũng chẳng rảnh mà quản.
Tốt nhất là cứ thuận theo tự nhiên mà biết ta biết người thôi.
Trên sân, tên Trứng Thối vận sức đánh vào bia đá một quyền.
Lập tức hắn ngã ngửa ra sau.
Cũng may chúng tôi đỡ kịp.
Mọi người lại bắt đầu cười lớn.
"Haha, đánh một quyền thôi mà cũng không lên hồn mà bày đặt đi lên thử sức. Đúng là tốn cơm tốn gạo."
Như chứng minh cho lời nói đó, viên đá nhanh chóng hiện lên màu trắng.
Mọi người lại cười to.
"Ha hả, quả nhiên là phế...."
Nhưng chẳng để họ nói hết câu, màu sắc lại chuyển sang xanh lục, lam, vàng.
Vẻ mặt mọi người dần chuyển sang khϊếp sợ.
"Chuyện này, sao có thể chứ?"
"Chắc màu vàng là cực hạn rồi, chứ chẳng có nhẽ."
Mọi người ồn bảo bàn tán hồi lâu như là đã rõ ràng mọi chuyện thì bỗng viên đá chuyển sang đỏ.
Có người đang thao thao bất tuyệt thấy vậy thì vội há hốc miệng,
"Trời! Lại là đỏ.
Sao có thể chứ!
Từ hôm đầu tiên tới giờ chưa có ai đạt được màu đỏ đâu."
Mấy tên lúc trước gây sự với chúng tôi cũng biến sắc.
Màu đỏ có nghĩa là tên béo này còn có tiềm chất hơn chúng nhiều.
Trứng thối thấy mình đấm ra được màu đỏ thì cười hô hố.
"Hua hahaaha, nào, các người khinh thường ta tiếp đi.
Bổn công tử chính là thiên tài ngàn năm có một đấy nhé."
Hắn vừa nói vừa nhảy nhót trên sân khẩu khiến chúng tôi cũng phải xấu hổ.
Lúc này người chủ trì vội nói.
"Vị công tử này nếu đã thí luyện xong thì xin mời lùi qua một bên để người khác tiếp tục."
Hình như vì tiềm lực màu đỏ nên giọng điệu của người chủ trì cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tên béo thấy vây cũng không tiếp tục thể hiện mà nhanh chóng di chuyển qua một bên.
Lúc này Kiếm Tâm cũng lên đài thử sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.