Chương 112: Tích Tích
Tiểu Thúc Thao Thiên
05/07/2024
Sáng hôm sau chúng tôi tiếp túc xuất phát.
Lại sau nửa tháng chúng tôi không tìm thấy cái gì.
Lương thực mang theo cũng không còn nhiều.
Sau vài ngày nữa mà không có thu hoạch thì chúng tôi sẽ rời khỏi đây.
Thực ra Ma Uyên không phải nơi duy nhất để có thể tìm thấy ma linh.
Nhưng ma linh vô chủ, chưa kí sinh với ai sẽ dễ dung hợp hơn rất nhiều.
Đang di chuyển thì chúng tôi nghe thấy tiếng “tích tích ” vô cùng kì lạ.
Nó giống với tiếng chim sâu ở Xích Quỷ quốc.
Tôi nghĩ chẳng nhẽ ở đây có chim sâu nhưng chợt nhớ ra đây là Ma Uyên, động vật không phải không có nhưng chúng đa số đều sống rất yên lặng tránh bị ma linh thấy mà kí sinh.
Đang miên man suy nghĩ thì chỉ nghe Âm Nguyệt hét lớn.
"Cẩn thận!"
Tôi giật mình thì thấy một cái lưỡi nhọn hoắt đang bay lại chỗ tôi.
Tôi nhanh chóng xoay người chốn thoát.
Tôi lăn vài vòng dưới đất né tránh rồi tỏ ra vô cùng trật vật để không bại lộ thực lực.
Khô Cốt Lão Nhân và Vu Béo nhanh chóng lao tới.
Xuất hiên trước mặt chúng tôi là một kẻ đàn ông với đôi cánh rơi.
Nó chỉ có nửa người và một cái lưỡi dài vô cùng.
Lão Khô Cốt nhanh chóng bảo chúng tôi đề phòng.
"Mọi người hãy cẩn thận."
Con Tích Tích này, nó sử dụng cái lưỡi dài để tấn công tiêu diệt con mồi.
Chỉ cần một cái liếʍ nhẹ thì người dính chiêu sẽ toàn thân tê liệt không thể phản kháng.
Vì thế tốt nhất là triệu hồi ma linh để chiến đấu.
Vu Béo nghe vậy thì nhanh chóng triệu hồi Song Nhi.
Kì Lạ là lão Khô Cốt lại không triệu hồi.
Tôi triệu hồi ra con dê nhưng nó không có năng lực chiến đâu mà chỉ là mê hoặc.
Với sinh linh không có lí trí thì chẳng có tác dụng.
Âm Nguyệt cũng triệu hồi ra bóng hình một cô gái xấu xí với cái lưỡi dài, khuôn mặt tím tái.
Rất có thể đây là ma linh của một cô gái treo cổ.
Con Tích Tích liên tiếp dùng cái roi lưỡi tấn công về phía chúng tôi.
Song Nhi cũng được Vu Béo điều khiển đi tới ứng phó.
Song Nhi mặc áo đỏ gọi là Hồng Nhi mà mặc áo lam gọi là Thanh Nhi.
Hồng nhi nhanh chóng đi tới bắt lấy cái lưỡi kia.
Tiếng “sèo sèo” vang lên như có gì đang bị nướng.
Con Tích Tích rít gào đầy đau đớn.
"Gào"
Thanh Nhi thì liên tục tung ra trưởng ảnh hình bông hoa màu xanh bay tới phía con Tích Tích đang đau đớn.
Tuy nhiên, nó cứ như đoán được phương hướng mà chỉ nhích nhẹ cơ thể đã có thể né tránh.
Nó liên tục bay vòng không ngừng kêu.
Âm thanh như định hướng hóa thành thực chất đánh lên người Hồng Nhi.
Hồng Nhi bị đánh bay ra phát động những chưởng ảnh đầu lâu bay tới để phản công.
Nhưng cái con Tích Tích lại như con dơi vậy.
Nó nhẹ nhàng né tránh hết thảy.
Tôi đứng ngoài quan sát và nhanh chóng nhận ra.
Tôi nói.
"Mọi người.
Con này nó dung nhập năng lực của dơi rồi nên nó có thể định hướng chuyển động xung quanh.
Để tôi dung sóng âm làm nó mất năng lực."
Nói rồi tôi cho con dê kêu lớn hết công suất.
Con dê tuy không có năng lực công kích nhưng khả năng làm ồn thì vẫn có.
Nhưng tiếng “be be” vang lên khiến con Tích Tích vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, dưới công kích của Song Nhi nó cũng đã bị dính chiêu.
Lúc này lại có một cái dây leo từ đâu xuất hiện thòng vào cổ nó treo lên một cành cậy.
Chúng tôi quay sang thấy Âm Nguyệt đang cố gắng điều khiển con quỷ của mình dùng năng lực thắt cổ.
Thấy chúng tôi nhìn cô cáu.
"Còn không mau gϊếŧ nó.
Tôi không giữ nó được lâu đâu."
Vu Béo cười "hì hì" rồi nhanh chóng điều khiển Song Nhi lao tới.
Hai quả cầu một lam, một đỏ bay lên người.
Con Tích Tích rít gào rồi nổ tung.
Vũ Béo gϊếŧ được thì cười "ha hả".
"Thấy không, anh quá đẹp trai và vô địch."
Lão Khô Cốt tức giận đá cho hắn một cái
"Con mẹ ngươi.
Khó lắm mới tìm được một con ma linh cao cấp.
Ngươi lại gϊếŧ chết nó."
Nghe tới đây chúng tôi mới chợt nhớ ra mục đích chuyến đi lần này.
Tất cả tối sầm mặt.
Chúng tôi thở dài.
Lão Khô Cốt thấy vậy mới mở lời.
"Thôi, thôi.
Ma linh thôi mà.
Không có con này thì có con khác.
Đéo mẹ, làm như sắp chết tới nơi vậy.
Nghỉ ngơi một nát rồi quay về.
Lương thực cũng sắp hết rồi."
Thế là chúng tôi đành ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Đang chán nản thì từ đâu một bóng đen từ từ tiến lại phía tôi.
Ánh mắt nó xanh biếc.
Nó từ từ tiến lại mà lão Khô Cốt và đám Vu Béo lại không hề hay biết.
Cũng may thần thức của tôi cường đại nên nhanh chóng nhận ra.
Từ sau khi dung nhập ma linh thì thần thức của tôi đã không còn bị thiên địa áp chế nữa.
Tôi ra hiệu cho Vu Béo.
"Ê, Vu Béo."
Tôi nháy mắt và dùng ám hiệu tay cho hắn.
Cơ mà cái tên ngu đó thì như chẳng hiểu mẹ gì.
"Ơ, Hoàng Thao, mắt ngươi bị tật à?
Sao như dưng tay chân khoằm khèo mắt nháy nháy vậy."
Tôi cáu quá, chưa kể con ma linh kia đang áp sát không ngừng.
Bất đắc dĩ tôi đành chửi thề để báo cho hắn biết.
"Con mẹ nó.
Có ma linh phía sau ngươi."
Nghe thấy vậy, Vu Béo lộn người lên phía trước.
Một nhát chém đi qua.
Cái cây hắn vừa dựa vào đổ ầm xuống như bị người ta chặt.
Lúc này chúng tôi mới thấy đây là một con mèo đen.
Nó so với những con mèo bình thường không có nhiều khác biệt.
Có chăng chỉ là cặp mắt xanh biếc như hớp hồn người nhìn.
Vu Béo nhanh chóng triệu hồi Song Nhi phản kích nhưng con mèo này nó nhanh lắm.
Nó chạy qua người bọn họ rồi nhanh chóng lao tới chỗ tôi.
Chắc nó cay tôi đã khiến nó đánh hút quả đầu tiên.
Cặp mong vuốt sắc nhô ra đang không ngừng áp sát làm tôi lạnh sống lưng.
Tôi không sợ nhưng từ lúc bị áp chế linh lực không thể phát ra ngoài làm tôi như hóa thành một người bình thường vậy.
Ngay khi móng vuột đến trước mặt tôi thì một bàn tay túm vào gáy con mèo.
"Ài, đúng là một đám vô dụng mà.
Có mỗi con mèo hen mà cũng không đánh được.
Này Âm Nguyệt, cô xem con mèo này thế nào.
Nó là ma linh cao giai hiếm có đó.
Chỉ cần cô cho ta một cái qυầи ɭóŧ ta giúp cô dung hợp."
Nhận ra là lão Khô Cốt tôi thầm thấy may mắn.
Má nó! Thật không ngờ lão Khô Cốt lại mạnh như vậy nhưng lão cũng biếи ŧɦái không kém.
Âm Nguyệt nghe vậy thì đỏ mặt.
Loay hoay rút tìm trong bọc hành lí.
Vu Béo tức giận ném thẳng một miếng vải vào mặt lão Khô Cốt.
"Ông thích qυầи ɭóŧ chứ gì?
Đây, tôi cho ông đó."
Lão Khô Cốt cầm cái miếng vải đó lên giơ ra trước mặt.
Ngửi ngửi.
"Đây, đây.
Con mẹ ngươi.
Ta cần qυầи ɭóŧ của ngươi làm mẹ gì.
Mà, Mà ngươi lấy ở đâu ra đó?"
Lúc này tên Vu Béo nghe thế thì cười hềnh hệch.
"Ông đoán xem."
Lão Khô Cốt phong ấn con mèo ném cho tôi rồi như phát điên lao vào quần ẩu với tên Vu Béo.
"Cái tên mất dậy."
"Ờ, còn hơn cái lão già dê."
"Cái đồ con heo."
"Con hơn lão, gầy như con khỉ"
Hai người cứ vừa đánh vừa chửi khiến cả mảnh rừng trở nên bất ổn hơn bao giờ hết.
Lại sau nửa tháng chúng tôi không tìm thấy cái gì.
Lương thực mang theo cũng không còn nhiều.
Sau vài ngày nữa mà không có thu hoạch thì chúng tôi sẽ rời khỏi đây.
Thực ra Ma Uyên không phải nơi duy nhất để có thể tìm thấy ma linh.
Nhưng ma linh vô chủ, chưa kí sinh với ai sẽ dễ dung hợp hơn rất nhiều.
Đang di chuyển thì chúng tôi nghe thấy tiếng “tích tích ” vô cùng kì lạ.
Nó giống với tiếng chim sâu ở Xích Quỷ quốc.
Tôi nghĩ chẳng nhẽ ở đây có chim sâu nhưng chợt nhớ ra đây là Ma Uyên, động vật không phải không có nhưng chúng đa số đều sống rất yên lặng tránh bị ma linh thấy mà kí sinh.
Đang miên man suy nghĩ thì chỉ nghe Âm Nguyệt hét lớn.
"Cẩn thận!"
Tôi giật mình thì thấy một cái lưỡi nhọn hoắt đang bay lại chỗ tôi.
Tôi nhanh chóng xoay người chốn thoát.
Tôi lăn vài vòng dưới đất né tránh rồi tỏ ra vô cùng trật vật để không bại lộ thực lực.
Khô Cốt Lão Nhân và Vu Béo nhanh chóng lao tới.
Xuất hiên trước mặt chúng tôi là một kẻ đàn ông với đôi cánh rơi.
Nó chỉ có nửa người và một cái lưỡi dài vô cùng.
Lão Khô Cốt nhanh chóng bảo chúng tôi đề phòng.
"Mọi người hãy cẩn thận."
Con Tích Tích này, nó sử dụng cái lưỡi dài để tấn công tiêu diệt con mồi.
Chỉ cần một cái liếʍ nhẹ thì người dính chiêu sẽ toàn thân tê liệt không thể phản kháng.
Vì thế tốt nhất là triệu hồi ma linh để chiến đấu.
Vu Béo nghe vậy thì nhanh chóng triệu hồi Song Nhi.
Kì Lạ là lão Khô Cốt lại không triệu hồi.
Tôi triệu hồi ra con dê nhưng nó không có năng lực chiến đâu mà chỉ là mê hoặc.
Với sinh linh không có lí trí thì chẳng có tác dụng.
Âm Nguyệt cũng triệu hồi ra bóng hình một cô gái xấu xí với cái lưỡi dài, khuôn mặt tím tái.
Rất có thể đây là ma linh của một cô gái treo cổ.
Con Tích Tích liên tiếp dùng cái roi lưỡi tấn công về phía chúng tôi.
Song Nhi cũng được Vu Béo điều khiển đi tới ứng phó.
Song Nhi mặc áo đỏ gọi là Hồng Nhi mà mặc áo lam gọi là Thanh Nhi.
Hồng nhi nhanh chóng đi tới bắt lấy cái lưỡi kia.
Tiếng “sèo sèo” vang lên như có gì đang bị nướng.
Con Tích Tích rít gào đầy đau đớn.
"Gào"
Thanh Nhi thì liên tục tung ra trưởng ảnh hình bông hoa màu xanh bay tới phía con Tích Tích đang đau đớn.
Tuy nhiên, nó cứ như đoán được phương hướng mà chỉ nhích nhẹ cơ thể đã có thể né tránh.
Nó liên tục bay vòng không ngừng kêu.
Âm thanh như định hướng hóa thành thực chất đánh lên người Hồng Nhi.
Hồng Nhi bị đánh bay ra phát động những chưởng ảnh đầu lâu bay tới để phản công.
Nhưng cái con Tích Tích lại như con dơi vậy.
Nó nhẹ nhàng né tránh hết thảy.
Tôi đứng ngoài quan sát và nhanh chóng nhận ra.
Tôi nói.
"Mọi người.
Con này nó dung nhập năng lực của dơi rồi nên nó có thể định hướng chuyển động xung quanh.
Để tôi dung sóng âm làm nó mất năng lực."
Nói rồi tôi cho con dê kêu lớn hết công suất.
Con dê tuy không có năng lực công kích nhưng khả năng làm ồn thì vẫn có.
Nhưng tiếng “be be” vang lên khiến con Tích Tích vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, dưới công kích của Song Nhi nó cũng đã bị dính chiêu.
Lúc này lại có một cái dây leo từ đâu xuất hiện thòng vào cổ nó treo lên một cành cậy.
Chúng tôi quay sang thấy Âm Nguyệt đang cố gắng điều khiển con quỷ của mình dùng năng lực thắt cổ.
Thấy chúng tôi nhìn cô cáu.
"Còn không mau gϊếŧ nó.
Tôi không giữ nó được lâu đâu."
Vu Béo cười "hì hì" rồi nhanh chóng điều khiển Song Nhi lao tới.
Hai quả cầu một lam, một đỏ bay lên người.
Con Tích Tích rít gào rồi nổ tung.
Vũ Béo gϊếŧ được thì cười "ha hả".
"Thấy không, anh quá đẹp trai và vô địch."
Lão Khô Cốt tức giận đá cho hắn một cái
"Con mẹ ngươi.
Khó lắm mới tìm được một con ma linh cao cấp.
Ngươi lại gϊếŧ chết nó."
Nghe tới đây chúng tôi mới chợt nhớ ra mục đích chuyến đi lần này.
Tất cả tối sầm mặt.
Chúng tôi thở dài.
Lão Khô Cốt thấy vậy mới mở lời.
"Thôi, thôi.
Ma linh thôi mà.
Không có con này thì có con khác.
Đéo mẹ, làm như sắp chết tới nơi vậy.
Nghỉ ngơi một nát rồi quay về.
Lương thực cũng sắp hết rồi."
Thế là chúng tôi đành ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Đang chán nản thì từ đâu một bóng đen từ từ tiến lại phía tôi.
Ánh mắt nó xanh biếc.
Nó từ từ tiến lại mà lão Khô Cốt và đám Vu Béo lại không hề hay biết.
Cũng may thần thức của tôi cường đại nên nhanh chóng nhận ra.
Từ sau khi dung nhập ma linh thì thần thức của tôi đã không còn bị thiên địa áp chế nữa.
Tôi ra hiệu cho Vu Béo.
"Ê, Vu Béo."
Tôi nháy mắt và dùng ám hiệu tay cho hắn.
Cơ mà cái tên ngu đó thì như chẳng hiểu mẹ gì.
"Ơ, Hoàng Thao, mắt ngươi bị tật à?
Sao như dưng tay chân khoằm khèo mắt nháy nháy vậy."
Tôi cáu quá, chưa kể con ma linh kia đang áp sát không ngừng.
Bất đắc dĩ tôi đành chửi thề để báo cho hắn biết.
"Con mẹ nó.
Có ma linh phía sau ngươi."
Nghe thấy vậy, Vu Béo lộn người lên phía trước.
Một nhát chém đi qua.
Cái cây hắn vừa dựa vào đổ ầm xuống như bị người ta chặt.
Lúc này chúng tôi mới thấy đây là một con mèo đen.
Nó so với những con mèo bình thường không có nhiều khác biệt.
Có chăng chỉ là cặp mắt xanh biếc như hớp hồn người nhìn.
Vu Béo nhanh chóng triệu hồi Song Nhi phản kích nhưng con mèo này nó nhanh lắm.
Nó chạy qua người bọn họ rồi nhanh chóng lao tới chỗ tôi.
Chắc nó cay tôi đã khiến nó đánh hút quả đầu tiên.
Cặp mong vuốt sắc nhô ra đang không ngừng áp sát làm tôi lạnh sống lưng.
Tôi không sợ nhưng từ lúc bị áp chế linh lực không thể phát ra ngoài làm tôi như hóa thành một người bình thường vậy.
Ngay khi móng vuột đến trước mặt tôi thì một bàn tay túm vào gáy con mèo.
"Ài, đúng là một đám vô dụng mà.
Có mỗi con mèo hen mà cũng không đánh được.
Này Âm Nguyệt, cô xem con mèo này thế nào.
Nó là ma linh cao giai hiếm có đó.
Chỉ cần cô cho ta một cái qυầи ɭóŧ ta giúp cô dung hợp."
Nhận ra là lão Khô Cốt tôi thầm thấy may mắn.
Má nó! Thật không ngờ lão Khô Cốt lại mạnh như vậy nhưng lão cũng biếи ŧɦái không kém.
Âm Nguyệt nghe vậy thì đỏ mặt.
Loay hoay rút tìm trong bọc hành lí.
Vu Béo tức giận ném thẳng một miếng vải vào mặt lão Khô Cốt.
"Ông thích qυầи ɭóŧ chứ gì?
Đây, tôi cho ông đó."
Lão Khô Cốt cầm cái miếng vải đó lên giơ ra trước mặt.
Ngửi ngửi.
"Đây, đây.
Con mẹ ngươi.
Ta cần qυầи ɭóŧ của ngươi làm mẹ gì.
Mà, Mà ngươi lấy ở đâu ra đó?"
Lúc này tên Vu Béo nghe thế thì cười hềnh hệch.
"Ông đoán xem."
Lão Khô Cốt phong ấn con mèo ném cho tôi rồi như phát điên lao vào quần ẩu với tên Vu Béo.
"Cái tên mất dậy."
"Ờ, còn hơn cái lão già dê."
"Cái đồ con heo."
"Con hơn lão, gầy như con khỉ"
Hai người cứ vừa đánh vừa chửi khiến cả mảnh rừng trở nên bất ổn hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.