Chương 107: Tới Đất Nước Mới
Tiểu Thúc Thao Thiên
05/07/2024
Trấn Hoa là người kinh ngạc nhất.
Cô nghi hoặc hỏi.
"Là sao?"
Ma Tâm lúc này mới nói.
"Nghe cha tôi nói.
Trong lịch sử cũng có ghi chép người đi qua kết giới các đất nước nhưng đa phần họ là người thường.
Họ cũng kể về những chuyện ở đất nước họ.
Có rất nhiều cái thú vị."
Tôi gật đầu tán đồng.
"Đúng vậy.
Tôi có lẽ là trường hợp đặt biệt.
Kì thực khi chúng ta mạnh tới một trình độ nhất định.
Chúng ta còn có thể đi tới những thế giới cao cấp hơn."
Lôi Bá cũng tiếp lời.
"Tôi cũng nghe gia gia nói vậy."
Sau một hồi tâm sự, tôi cũng đành nói lời từ biệt.
"Haha, Cảm ơn mọi người đã giúp tôi cảm nhận được tình cảm của những người anh em vào sinh ra tử.
Nhưng rất xin lỗi vì không thể cùng mọi người đi tiếp cuộc hành trình."
Nghe tôi nói vậy, mọi người bắt đầu tiến tới ôm tôi.
Sau một hồi chúc nhau lên đường thượng lộ bình an và nói lời tạm biệt.
Họ cùng nhau rời đi.
Lúc này ánh mặt trời bình minh cũng hiện lên thật xinh đẹp.
Tôi đứng đó nhìn về phía tây, nơi tôi hướng tới.
Quay mặt lại với họ.
Nước mắt tôi rơi xuống.
Không buồn, không vui chỉ là chút tiếc nuối.
Bỗng có một cánh tay ôm lấy eo tôi.
"Đừng Khóc."
Tôi giật mình, giọng nói mềm mại, ngọt ngào này là, là cô ấy.
"Nàng, sao nàng có thể ra ngoài rồi?"
Nàng chỉ nhẹ nhàng tự vào lưng tôi.
"Kì thực do thiên địa áp chế, ta vốn chẳng thể liên hệ với chàng.
Mấy năm nay thấy chàng không ngừng nói chuyện với ta.
Ta rất vui nhưng không cách nào hồi đáp.
Cũng may chàng dung hợp huyết khế giới hạn giúp ta có thể tạo ra một ảo ảnh để ở bên chàng một ngày."
Nghe tới chỉ có một ngày tôi thực sự khá hụt hẫng.
Thời gian với người tu hành có lẽ khôn tính là gì nhưng có những nỗi nhớ 1 ngày sẽ tự như một năm.
Tôi xoay người, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to đen nháy của nàng.
"Không sao, với ta một ngày là đủ rồi."
Sau đó, tôi đưa nàng đáp xuống một cánh rừng hoa anh đào gần đó.
Cảnh tượng giống như lần đầu tôi gặp nàng.
Tôi vội vã nói điều mà bản thân ấp ủ bấy lâu.
"Nàng có thể cho ta biết tên nàng được không?"
Nàng nhẹ nhàng nép vào ngực ta mà đáp.
"Mọi người vẫn thường gọi ta là Như Mộng."
Tôi cảm thán.
"Như Mộng sao.
Quả là một cái tên hay!"
Sau đó tôi nhẹ nhàng lấy ra một cái quạt, bắt đầu phe phẩy ngâm thơ.
"Nhân sinh một giấc mộng trường
Có người để nhớ để thương đủ rồi
ai người đã tỉnh vì tôi
ai người lại muốn say thôi vì nàng
Tên hay tên hay."
Cứ như vậy, Tôi và nàng ngồi đó ngắm hoa đào rơi trong gió.
Kể cho nhau nghe về những gì bản thân đã trải qua.
Không biết các bạn thế nào nhưng với tôi, nàng là người đẹp nhất trên thế gian này.
Tôi không biết phải dùng mỹ từ nào để miêu tả.
Chỉ có thể nói nàng giống như tên của nàng.
Giọng nói ngọt ngào, tính cách ôn nhu như nước, lại tao nhã nhẹ nhàng, vẻ đẹp thì thuần khiết khiến người xem không dám có chút ý nghĩ dơ bẩn nào.
Với tôi một ngày bên nàng đã đủ giúp tôi tràn đầy tinh thần.
Tôi quyết tâm phải trở nên cường đại để giải thoát cho nàng khỏi cuốn tranh, phải cho nàng có được một thân phận mới không còn là tà linh nữa.
"Xin nàng hãy chờ ta."
Ngày hôm sau tôi quyết định đi tới một đất nước mới.
Kiểm tra lại trang thái cơ thể tôi đã có thể cảm nhận rõ ràng: bức tranh kia đang dung nhập với huyết mạch của tôi.
Tôi có thể sử dụng ảo thuật ở mức độ cao hơn trước đây rất nhiều.
Nếu nói về lực khống chế tinh thần có lẽ đã là hóa thần trung giai.
Viên đan cũng đã dung nhập lực lượng thiên địa tích lũy một lượng rất nhiều.
Nó có thể cung cấp linh lực cho tôi sử dụng trong một thời gian với uy năng của hóa thần.
Lực lượng thân thể thì vẫn chỉ dừng lại ở ngưng đan chưa có tiến triển.
Có thể nói hiện tôi ngang với cảnh giới hóa thần sơ giai.
Nhìn về phía tây tôi quyết định lên đường.
Sau thời gian hơn một năm tôi bước tới một đất nước mới.
Đập vào mắt tôi là một bầu không khí âm u quỷ dị.
Có một đám dã quỷ nhìn chằm chằm vào tôi.
Dưới chân là một đám sâu trùng lúc nhúc đang bỏ trốn.
Tôi định phát động lực lượng xua đuổi thì phát hiển thực lực của mình không sao thi triển ra được.
Tôi có chút hoang mang.
"Chuyện gì xảy ra?"
Sau đó lại có chút mờ mịt.
"Chẳng lẽ tôi đã chết và rơi xuống địa ngục, hay trước đó tất cả chỉ là mơ?"
Những câu hỏi mơ hồ cứ liên tục dồn dập đi qua.
Nhưng rất nhanh tôi phát hiện thần thức của mình vẫn còn.
Tuy không cường đại nhưng vẫn có thể nội thị và quan sát xung quanh chục mét.
Tôi nội thị không thấy cơ thể có gì thay đổi, viên đan và bức tranh vẫn còn đó.
Tôi thầm thở phào.
Có lẽ đây là quy tắc của đất nước này, vì thế tôi mới không thể phát ra lực lượng.
Khi tôi lấy lại tinh thần thì đám ma quỷ và côn trùng xung quanh đã chạy đi đâu không biết.
Tôi nhanh chóng xác định phương hướng rồi nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Trên đường tiện tay lấy những thứ kì quái cất vào một cái túi được làm đơn giản từ một ít lá cây khổng lồ.
Sau vài tháng tôi đã đi ra ngoài thành công.
Nhưng ở ngoài bìa rừng lại là một khu vực thành thị vô cùng sầm uất chứ không phải là một khu vực hoang vu, lạc hậu.
Thấy tôi ra ngoài rất nhanh có một tên mập chạy tới.
Trên người hắn đeo toàn vàng bạc châu báu chứng tỏ hắn rất có tiền.
"Này! Anh bạn, vừa đi tầm bảo về sao?
Có gì mau mang ra, ta có thể trả giá cao cho ngươi."
Mặc dù tu vi không thể dùng nhưng thần thức thì không hạn chế nên tôi vẫn có thể biết hắn đang muốn nói cái gì.
Tôi vứt cái túi trên vai xuống.
Hắn nhìn thấy mấy thứ trong túi thì há hốc mồm kinh ngạc.
"Trơi ơi! Đây, đây!"
Thấy hắn thất thố rất nhiều kẻ xung quanh cũng đi tới nhìn xem.
Và sau đó vẻ mặt họ cũng trở nên ngây dại.
Một trung niên vội cất tiếng
"Cậu nhóc mau bán cho ta.
Ta trả ngươi 3 triệu."
Một tên khác lập tức coi thường.
"3 triệu mà muốn mua cái này sao.
Ta trả 5 triệu."
Lại có người tranh đoạt.
"Ta trả 10 triệu."
Một lão già trông vô cùng mập mạp cất lời đầy bá đạo.
"Cậu nhóc, ta ra giá 7tr.
Chỉ cần bán cho ta, ta sẽ đảm bảo cậu an toàn còn nếu không thì...."
Nói tới đây lão nhếch mép cười đểu cáng.
Lúc này tên mập kia mới cất lời.
"Ngươi dám không?"
Đây là người hầu ta sai vào rừng thu thập linh dược.
Tất cả đều là đồ của ta.
Kẻ nào thích chết thì cứ việc thử.
Tôi thì vẫn chưa biết gì về đất nước này nên cũng chỉ đứng quan sát hết thảy.
Cô nghi hoặc hỏi.
"Là sao?"
Ma Tâm lúc này mới nói.
"Nghe cha tôi nói.
Trong lịch sử cũng có ghi chép người đi qua kết giới các đất nước nhưng đa phần họ là người thường.
Họ cũng kể về những chuyện ở đất nước họ.
Có rất nhiều cái thú vị."
Tôi gật đầu tán đồng.
"Đúng vậy.
Tôi có lẽ là trường hợp đặt biệt.
Kì thực khi chúng ta mạnh tới một trình độ nhất định.
Chúng ta còn có thể đi tới những thế giới cao cấp hơn."
Lôi Bá cũng tiếp lời.
"Tôi cũng nghe gia gia nói vậy."
Sau một hồi tâm sự, tôi cũng đành nói lời từ biệt.
"Haha, Cảm ơn mọi người đã giúp tôi cảm nhận được tình cảm của những người anh em vào sinh ra tử.
Nhưng rất xin lỗi vì không thể cùng mọi người đi tiếp cuộc hành trình."
Nghe tôi nói vậy, mọi người bắt đầu tiến tới ôm tôi.
Sau một hồi chúc nhau lên đường thượng lộ bình an và nói lời tạm biệt.
Họ cùng nhau rời đi.
Lúc này ánh mặt trời bình minh cũng hiện lên thật xinh đẹp.
Tôi đứng đó nhìn về phía tây, nơi tôi hướng tới.
Quay mặt lại với họ.
Nước mắt tôi rơi xuống.
Không buồn, không vui chỉ là chút tiếc nuối.
Bỗng có một cánh tay ôm lấy eo tôi.
"Đừng Khóc."
Tôi giật mình, giọng nói mềm mại, ngọt ngào này là, là cô ấy.
"Nàng, sao nàng có thể ra ngoài rồi?"
Nàng chỉ nhẹ nhàng tự vào lưng tôi.
"Kì thực do thiên địa áp chế, ta vốn chẳng thể liên hệ với chàng.
Mấy năm nay thấy chàng không ngừng nói chuyện với ta.
Ta rất vui nhưng không cách nào hồi đáp.
Cũng may chàng dung hợp huyết khế giới hạn giúp ta có thể tạo ra một ảo ảnh để ở bên chàng một ngày."
Nghe tới chỉ có một ngày tôi thực sự khá hụt hẫng.
Thời gian với người tu hành có lẽ khôn tính là gì nhưng có những nỗi nhớ 1 ngày sẽ tự như một năm.
Tôi xoay người, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to đen nháy của nàng.
"Không sao, với ta một ngày là đủ rồi."
Sau đó, tôi đưa nàng đáp xuống một cánh rừng hoa anh đào gần đó.
Cảnh tượng giống như lần đầu tôi gặp nàng.
Tôi vội vã nói điều mà bản thân ấp ủ bấy lâu.
"Nàng có thể cho ta biết tên nàng được không?"
Nàng nhẹ nhàng nép vào ngực ta mà đáp.
"Mọi người vẫn thường gọi ta là Như Mộng."
Tôi cảm thán.
"Như Mộng sao.
Quả là một cái tên hay!"
Sau đó tôi nhẹ nhàng lấy ra một cái quạt, bắt đầu phe phẩy ngâm thơ.
"Nhân sinh một giấc mộng trường
Có người để nhớ để thương đủ rồi
ai người đã tỉnh vì tôi
ai người lại muốn say thôi vì nàng
Tên hay tên hay."
Cứ như vậy, Tôi và nàng ngồi đó ngắm hoa đào rơi trong gió.
Kể cho nhau nghe về những gì bản thân đã trải qua.
Không biết các bạn thế nào nhưng với tôi, nàng là người đẹp nhất trên thế gian này.
Tôi không biết phải dùng mỹ từ nào để miêu tả.
Chỉ có thể nói nàng giống như tên của nàng.
Giọng nói ngọt ngào, tính cách ôn nhu như nước, lại tao nhã nhẹ nhàng, vẻ đẹp thì thuần khiết khiến người xem không dám có chút ý nghĩ dơ bẩn nào.
Với tôi một ngày bên nàng đã đủ giúp tôi tràn đầy tinh thần.
Tôi quyết tâm phải trở nên cường đại để giải thoát cho nàng khỏi cuốn tranh, phải cho nàng có được một thân phận mới không còn là tà linh nữa.
"Xin nàng hãy chờ ta."
Ngày hôm sau tôi quyết định đi tới một đất nước mới.
Kiểm tra lại trang thái cơ thể tôi đã có thể cảm nhận rõ ràng: bức tranh kia đang dung nhập với huyết mạch của tôi.
Tôi có thể sử dụng ảo thuật ở mức độ cao hơn trước đây rất nhiều.
Nếu nói về lực khống chế tinh thần có lẽ đã là hóa thần trung giai.
Viên đan cũng đã dung nhập lực lượng thiên địa tích lũy một lượng rất nhiều.
Nó có thể cung cấp linh lực cho tôi sử dụng trong một thời gian với uy năng của hóa thần.
Lực lượng thân thể thì vẫn chỉ dừng lại ở ngưng đan chưa có tiến triển.
Có thể nói hiện tôi ngang với cảnh giới hóa thần sơ giai.
Nhìn về phía tây tôi quyết định lên đường.
Sau thời gian hơn một năm tôi bước tới một đất nước mới.
Đập vào mắt tôi là một bầu không khí âm u quỷ dị.
Có một đám dã quỷ nhìn chằm chằm vào tôi.
Dưới chân là một đám sâu trùng lúc nhúc đang bỏ trốn.
Tôi định phát động lực lượng xua đuổi thì phát hiển thực lực của mình không sao thi triển ra được.
Tôi có chút hoang mang.
"Chuyện gì xảy ra?"
Sau đó lại có chút mờ mịt.
"Chẳng lẽ tôi đã chết và rơi xuống địa ngục, hay trước đó tất cả chỉ là mơ?"
Những câu hỏi mơ hồ cứ liên tục dồn dập đi qua.
Nhưng rất nhanh tôi phát hiện thần thức của mình vẫn còn.
Tuy không cường đại nhưng vẫn có thể nội thị và quan sát xung quanh chục mét.
Tôi nội thị không thấy cơ thể có gì thay đổi, viên đan và bức tranh vẫn còn đó.
Tôi thầm thở phào.
Có lẽ đây là quy tắc của đất nước này, vì thế tôi mới không thể phát ra lực lượng.
Khi tôi lấy lại tinh thần thì đám ma quỷ và côn trùng xung quanh đã chạy đi đâu không biết.
Tôi nhanh chóng xác định phương hướng rồi nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Trên đường tiện tay lấy những thứ kì quái cất vào một cái túi được làm đơn giản từ một ít lá cây khổng lồ.
Sau vài tháng tôi đã đi ra ngoài thành công.
Nhưng ở ngoài bìa rừng lại là một khu vực thành thị vô cùng sầm uất chứ không phải là một khu vực hoang vu, lạc hậu.
Thấy tôi ra ngoài rất nhanh có một tên mập chạy tới.
Trên người hắn đeo toàn vàng bạc châu báu chứng tỏ hắn rất có tiền.
"Này! Anh bạn, vừa đi tầm bảo về sao?
Có gì mau mang ra, ta có thể trả giá cao cho ngươi."
Mặc dù tu vi không thể dùng nhưng thần thức thì không hạn chế nên tôi vẫn có thể biết hắn đang muốn nói cái gì.
Tôi vứt cái túi trên vai xuống.
Hắn nhìn thấy mấy thứ trong túi thì há hốc mồm kinh ngạc.
"Trơi ơi! Đây, đây!"
Thấy hắn thất thố rất nhiều kẻ xung quanh cũng đi tới nhìn xem.
Và sau đó vẻ mặt họ cũng trở nên ngây dại.
Một trung niên vội cất tiếng
"Cậu nhóc mau bán cho ta.
Ta trả ngươi 3 triệu."
Một tên khác lập tức coi thường.
"3 triệu mà muốn mua cái này sao.
Ta trả 5 triệu."
Lại có người tranh đoạt.
"Ta trả 10 triệu."
Một lão già trông vô cùng mập mạp cất lời đầy bá đạo.
"Cậu nhóc, ta ra giá 7tr.
Chỉ cần bán cho ta, ta sẽ đảm bảo cậu an toàn còn nếu không thì...."
Nói tới đây lão nhếch mép cười đểu cáng.
Lúc này tên mập kia mới cất lời.
"Ngươi dám không?"
Đây là người hầu ta sai vào rừng thu thập linh dược.
Tất cả đều là đồ của ta.
Kẻ nào thích chết thì cứ việc thử.
Tôi thì vẫn chưa biết gì về đất nước này nên cũng chỉ đứng quan sát hết thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.