Ảnh Giới

Chương 141: Vấn Đạo Cảm Ngộ

Tiểu Thúc Thao Thiên

20/07/2024

Sau khi rời đi thì bảy ngày sau, trong lúc tôi đang lang thang, bỗng dưng cơ thể tôi bốc cháy.

Tôi hoảng hốt, vội phát động toàn bộ lực lượng chống trả.

Một gương mặt hiện ra trong ngọn lửa màu xanh này cất tiếng.

"Dám to gan giết chết con trai ta.

Ta sẽ thiêu đốt ngươi trong nghiệp hỏa.

Để cho ngươi chịu thống khổ.

Muốn sống không được, muốn chết không xong.

Yên Tâm khi ta hồi sinh được hai đứa con của ta thì ta sẽ để chúng giết ngươi.

Haha."

Nói rồi gương mặt đó biến mất.

Tôi cười khổ.

Có lẽ tên gia chủ họ Huyết này đã sắp đạt cảnh giới tạo hóa rồi.

Mặc dù tôi giết con trai hắn nhưng nếu hắn nhanh chóng phong tỏa không gian không cho linh hồn của chúng rời tới Minh Đô thì sẽ có một ngày, hai con của hắn sẽ lại được sống.

Tôi thở dài cố gắng sử dụng năng lực của bản thân triệt tiêu thứ nghiệp hỏa này.

Nhưng vô dụng.

Ngọn lửa nó vẫn thiêu đốt bên ngoài da thịt tôi.

Nó không khiến tôi chết nhưng lại cũng không mất đi.

Kết quả là với sinh mệnh lực của tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cơ thể tôi cũng bị áp chế không thể cử động.

Bạn cứ thử tưởng tượng cái cảm giác đau đớn, ngứa ngáy cứ diễn ra từng phút từng giây mà bạn chỉ có thể chịu đựng.

Nó ăn thẳng vào dây thần kinh khiến cho những khả năng ngăn cản đau đơn trở nên vô dụng.

Cứ như vậy tôi phải đau khổ chịu đựng trong vòng một tháng.

Tôi đã thử hấp thụ ngọn lửa này nhưng kết quả khiến tôi suýt nữa tự mình giết mình.

Tuy nhiên nhờ đó tôi cũng đã biết cách hấp thụ để giảm bớt sự đau đớn.

Sau hai tháng, tôi đã quen với việc bị ngọn lửa thiêu đốt.

Nhưng lúc này ngọn lửa lần nữa lại được tăng cường.

Nhiều khi tôi đã có ý định tự sát nhưng nhờ ý chí cường đại, tôi vẫn cắn răng chịu đựng.

Tôi nhanh chóng rơi vào một trạng thái cảm ngộ do suy nghĩ quá nhiều.

Ở trạng thái này tôi không còn cảm thấy gì ngoài những suy nghĩ cứ diễn ra trong đầu.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là sinh tử.

Sinh là gì?

Tử là gì?

Đã sống hai đời những gì tôi biết chỉ là một vòng luẩn quẩn:

Tử rồi sinh, sinh rồi tử.

Sinh là linh hồn được tổ hợp vào một thể xác mới, một phần kí ức sẽ bị phong cấm lại.

Tử là khi linh hồn rời khỏi thể xác đi tới Minh Đô.

Không, nếu đi sâu hơn thì sinh phải là cách linh hồn tồn tại, tử phải là linh hồn tan biến.

Còn linh hồn tức là còn sinh chỉ là phải bắt đầu lại.

Tử là khi linh hồn tan biến, không thể sống lại.

Nhưng linh hồn tan biến là sao, nếu là hồn phi phách tán thì cảnh giới tạo hóa vẫn có thể thu gom tổng hợp lại.



Phải chăng còn một kiểu hồn phi phách tán nhỏ hơn nữa.

Tôi chợt nhớ ra kiếp trước có một khái niệm mang tên tinh thần.

Một vị tu luyện cường đại tới một cảnh giới nhất định thì tinh thần, linh hồn có thể dung nhập vào thiên địa.

Nhưng nếu một kẻ không đủ cường đại bị đánh tan đến mức không còn tinh phách mà chỉ còn lại những mảnh tinh thần thì sao.

Tinh thần không mang theo ý thức cố định như tinh phách thì làm sao có thể ngưng tụ ra linh hồn mới.

Nếu tôi tự động phân giải cơ thể ra thành tinh phách liệu có thể khôi phục lại không.

Đây chính là những gì trong đầu tôi lúc này.

Tôi hi vọng có thể sử dụng linh hồn thoát khỏi rồi tổ hợp lại nhưng tôi đã sai.

Ngọn lửa kia không những giam cầm thể xác mà còn giam cầm cả tinh phách tôi.

Tôi đã cố tách một phần linh hồn ra nhưng vẫn không tài nào thoát ra được.

Tuy nhiên nhờ đó cảm ngộ trong sinh mệnh lực của tôi lại được tăng cao.

Ở cảnh giới hiện tại dù chỉ còn tinh phách tôi cũng có thể sống lại.

Mặc dù phải cần ít nhất một trăm năm nhưng đó cũng nhanh hơn nhiều so với nghìn năm, vạn năm.

Chưa kể tinh phách của tôi cũng đã hấp thụ được lực lượng thiên địa rèn luyện chính mình.

Có thể nói về sinh mệnh lực tôi đã có sự lột xác.

Tôi cũng tìm hiểu ra rằng con người có ba hồn bảy vía.

Hồn ở đây là phần tinh thần, suy nghĩ của bản thân.

Trong đó võ giả đều dễ dàng khai mở nhân hồn và địa hồn.

Còn thiên hồn thì là một thứ lưu giữ kí ức của nhiều kiếp cần khai phá dần.

Tinh thần của con người cũng được chia làm nhiều vùng hình thành một linh hồn.

Có phần chứa cảm giác đau, phần chứa cảm xúc vui, phần chứa cảm xúc buồn.

Những thứ đó gọi là vía.

Mà cấp độ nhỏ hơn là là tinh phách.

Còn nhỏ hơn nữa là những mảnh vụn tinh thần.

Thông qua đó tôi nhanh chóng khóa lại cảm giác đau đớn trên cơ thể và linh hồn.

Cũng nhờ việc này tôi nhận ra tôi không những bị áp chế về lực lượng còn bị áp chế về không gian.

Chỉ cần nắm được năng lựng không gian và thời gian chắc chắn là tôi có thể thoát ra.

Tôi thầm cười khổ.

Từ lúc tu hành đến giờ, có lẽ đây là lần tôi vấn đạo lâu nhất.

Trước đây có chăng chỉ là cố gắng tu tập lực lượng thuần túy mà thôi.

Sau một năm tôi cũng đã bắt đầu lắm bắt cảm được một tia cảm ngộ.

Dù gì cũng đã được sống trong thời đại khoa học.

Tôi nhanh chóng nhận ra cách điều khiển không gian và thời gian.

Để điều khiển thời gian ta cần điều khiển được tốc độ chuyển động của vật chất.

Thời gian sống của một con người giống như một chiếc đồng hồ.

Nếu gia tốc tốc độ thoái hóa thì tốc độ đến với cái chết của họ sẽ nhanh hơn.

Cũng giống như khi tôi đi vào kết giới giữa các quốc gia vậy.

Tốc độ vật chất ở đó giảm mạnh, điều đó khiến thời gian trong đó lâu hơn.

Suy cho cùng để điều khiển thời gian tôi cần tác động được vào quá trình hoạt động của các hạt nguyên tử, nguyên tố.

Ở kiếp trước để thay đổi tốc độ của các hạt thì ngoại trừ sử dụng năng lượng để trực tiếp áp chế thì có việc sử dụng nhiệt độ, từ trường để tác dụng.



Hay nói chính xác hơn là thay vì áp chế bạn cung cấp cho nó thêm năng lượng để nó hoạt động theo ý mình.

Tôi nghĩ tới cái vu thuật đang thiêu đốt mình.

Nếu chống đỡ thì giống như đang cung cấp cho nó nguyên liệu để thiêu đốt vậy.

Thay vì chống đỡ nếu tôi tăng nhiệt độ ngọn lửa đó lên sẽ khiến nó nhanh chóng suy yếu.

Lại nói, Không gian là môi trường xung quanh một vật thể.

Để thu hẹp không gian chỉ có thể dùng lực lượng áp chế không gian đó thu hẹp lại.

Nó giống như một quả bóng cao su vậy.

Phải dùng ngoại lực.

Tuy nhiên lực lượng của tôi có hạn.

Làm sao có thể làm được.

Kể cả có dùng lực lượng thiên địa trợ giúp cũng không đơn giản.

Tôi suy nghĩ lung tung mất vài tháng chợt tôi nhớ tới trái đất.

Con người kiếp trước luôn cố gắng tìm cách vượt ra khỏi trái đất.

Họ dùng các loại tên lửa bay ra ngoài không gian nhưng chưa bao giờ họ tới được một thế giới mới.

Nhưng ở trong trái đất lại lại có nhiều học thuyết nói về cách tới thế giới khác thông qua tam giác quỷ, thông qua kim tự tháp, thông qua các kì quan thế giới.

Theo các nhà khoa học để thoát khỏi giải ngân hà tìm ra sự sống ở một hành tinh khác với công nghệ tốc độ là bất khả thi.

Giải ngân hà thì luôn có xu hướng mở rộng.

Trung tâm là một hố đen tạo ra lực hút thu hẹp thiên hà.

Lan man nghĩ tới đó trong đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng.

Tôi có một năng lực là hấp thụ.

Nếu tôi tạo ra một thứ giống như lỗ đen để hấp thụ không gian xung quanh thì tôi có thể thu hẹp không gian đó.

Tương tự tôi cũng có thể mở rộng, bẻ cong dựa vào lực hút không gian.

Tôi bắt đầu thử sử dụng lực lượng không gian và thời gian mới lĩnh ngộ.

Thật không ngờ lực lượng thời gian không thể tiêu hao lực lượng hỏa diễm kia.

Có lẽ do nó đã được nhận năng lượng thiên địa bổ sung.

Tuy nhiên tôi lại có cảm ngộ trong về mặt thời gian tiên đoán.

Nhờ vào việc nhận diện trạng thái chuyển động các hạt xung quanh mà tôi có thể dự đoán hành động tiếp theo của chúng trong một giây tiếp theo.

Phải biết trong một giây người tu tiên có thể làm rất nhiều việc.

Tất nhiên một giây chỉ là con số tượng trưng.

Với người tu tiên có tốc độ cao thì giá trị nó sẽ hạ thấp còn nếu nó chỉ là một con bướm thì tôi có thể phân tích ra quỹ đạo của nó trong vòng 5 phút tiếp theo.

Tôi chợt nghĩ tới các vị tiên tri kiếp trước.

Có những thứ có sự sắp đặt sẵn nhưng có những thứ họ có thể thông qua thiên địa để dự đoán kết quả.

Còn về lực lượng không gian thì lại có tác dụng không tệ.

Mới đầu tôi chỉ có thể thu hẹp không gian nhỏ như đầu ngón tay sau đó là nắm đấm và một năm sau tôi đã có thể khống chế không gian quanh thân trong bán kính năm mét.

Tôi không muốn chờ đợi lâu lập tức dùng năng lực không gian thu hẹp hỏa diễm quanh người sau đó phá bỏ kết giới không gian rời đi.

Đã hơn ba năm tôi bị vây hãm ở nơi đây.

Tôi để lại một phân thân rồi nhanh chóng chạy trốn.

Dù đã lĩnh ngộ một chút da lông của lực lượng không gian và thời gian, hồi phục, dự đoán nhưng về mặt lực lượng không đủ để phát huy chúng tới tối đa.

Nếu đối đầu với tên gia chủ họ Huyết chắc chắn là tự sát.

Vì thế, tôi điên cuồng di chuyển về phía tây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook