Chương 116: Ngoại truyện 9: Em ở đây
Cửu Trọng Điện
24/09/2016
“Bình Tử.... ....” Trịnh Thiểu Hoa cất giọng gọi một tiếng.
Bình Tử vẫn vây quanh Hà Tâm Hạ không để ý đến người khác.
Tầm mắt Trịnh Thiểu Hoa dần dần chuyển về hướng kia, trống rỗng, tất cả đều là hư vô.
Nhưng dường như Trịnh Thiểu Hoa có cảm giác, nhìn chằm chằm vào hướng đó không chớp mắt.
Anh hy vọng biết bao trên đời thật sự có hồn ma, như vậy, ít nhất anh có thể ảo tưởng rằng cô sẽ dùng một cách thức sống khác để tồn tại trên đời.
“Tâm Hạ.......” Trong miệng Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
Xưng hô thế này, làm cho lòng Tâm Hạ run lên, hai mắt chợt mở to.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cô cho rằng anh mắt kính trông thấy cô. Nhưng cô biết rõ, việc này không có khả năng.
Thật ra, cô cũng rất muốn nói với Trịnh Thiểu Hoa, cô ở ngay bên cạnh anh.
Trịnh Thiểu Hoa ôm lấy thùng sách, đầu ngón tay vuốt ve từng ảnh chụp chung giữa anh và Hà Tâm Hạ “Tâm Hạ, anh sẽ không để cho em cô đơn quá lâu, em chờ anh.”
Sau khi Hà Tâm Hạ nghe thấy những lời này, trong chớp mắt tóc dựng đứng, rốt cuộc anh mắt kính muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn học theo đàn ông trong phim, đi tự tử sao? Hay là, anh định trả thù, làm cho người hại cô đi theo cô?
Cô thật không muốn nhìn thấy đám người kia chết, khó khăn lắm hai bên tai mới được yên tĩnh, Hà Tâm Hạ không muốn bị đám người kia làm phiền.
“Anh mắt kính, anh bình tĩnh một chút cho em!” Hà Tâm Hạ thật muốn rít gào với anh, làm cho anh tỉnh táo lại.
Nhưng mặc cho cô hét to thế nào, Trịnh Thiểu Hoa không nghe thấy.
Anh nhìn quyển sách một lúc lâu, nhìn tâm hình cô gái có màu sắc rực rỡ, anh mắt vô cùng lưu luyến si mê “Em yên tâm, anh sẽ để cho bọn họ không có cuộc sống tốt.... ...”
Lúc đó khi anh tiếp nhận bệnh viện Khang Ninh, ở sau lưng giữ lại một tay, nói đúng là làm cho mình có đường lui.
Nhưng cho tới bây giờ anh không muốn, có một ngày không còn đường lui, mà là công cụ đối phó với Hà gia và Trịnh gia.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ hung ác ngày càng nhiều, Hà Tâm Hạ bị ánh mắt này làm cho khiếp sợ.
Chưa bao giờ Trịnh Thiểu Hoa lộ ra ánh mắt như vậy trước mặt cô, điều này làm cho cô khó có thể tiếp nhận.
Uống xong bia trong tủ lạnh, Trịnh Thiểu Hoa đi đến quầy bán đồ ăn vặt ở dưới lầu, mua một hộp.
Hà Tâm Hạ nhìn một màn này, càng nghĩ rằng không thể tiếp tục được nữa, mỗi tối hay dùng cồn rượu làm say chính mình, tóm lại không có cách nào. Thời gian dài, chức năng của gan phổi sẽ bị ảnh hưởng, những chuyện này Trịnh Thiểu Hoa chắc chắn rõ ràng mới đúng!
Cô phải ngăn cản anh....
“Anh mắt kính, anh đừng uống rượu nữa, cẩn thẩn em đuổi anh ra khỏi nhà.” Nhìn một phòng toàn chai rượu, không biết còn tưởng rằng Bình Tử sống như người ta.
Gâu gâu gâu......Bình Tử hưng phấn vây quanh Hà Tâm Hạ.
Hà Tâm Hạ ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó, sau đó chỉ về phía chai rượu Trịnh Thiểu Hoa cầm trong tay “Bình Tử ngoan, đi....Đụng ngã chai rượu trong tay anh ấy đi.”
Bình Từ vô cùng nghe lời Hạ Tâm Hạ, bốn chân ngắn nhảy lên, nhảy lên vài cái, đầu dụng vào chai rượu.
Cái chai lập tức lăn trên mặt đất, cũng không bị vỡ, rượu bên trong theo miệng chai chảy ra ngoài, làm ướt chăn bông.
“Bình Tử, đừng quấy rối.” Trịnh Thiểu Hoa nhặt cái chai trên mặt đất lên, lại mở ra một chai khác.
Hà Tâm Hạ gấp đến mức bay tới bay lui vài vòng, lại gọi Bình Tử đụng ngã chai rượu.
Cho dù Bình Tử làm như thế nào, Trịnh Thiểu Hoa đều không toát lên một tia tức giận, bình tĩnh dịch chuyển móng vuốt Bình Tử, còn giúp nó kiểm tra xem nó có bị đụng đau không.
Trông thấy tình cảnh này, Hà Tâm Hạ đều sốt ruột.
Hà Tâm Hạ lẳng lặng nhìn Trịnh Thiểu Hoa vài lần, cắn răng một cái, dùng ngón tay chấm một chút rượu.
Cô chỉ có thể chạm được đồ vật bằng ngón tay, chỉ có thể mượn ngón tay nói cho Trịnh Thiểu Hoa biết, cô không có biến mất, cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Bàn trà là mặt thủy tinh, nước rượu trong suốt từ từ vây quanh ba chữ “anh mắt kính“.
Xưng hô thế này, biểu thị cho cái gì, trong lòng Trịnh Thiểu Hoa rõ ràng nhất.
Ngón tay cầm chai rượu hơi run rẩy, bộ dáng tràn đầy không tin, rồi đang mong đợi tất cả đều là sự thật, loại tâm tình mâu thuẫn này, trong lúc nhất thời làm cho anh mất đi phản ứng.
“Là Tâm Hạ sao?” Trong giọng nói mang theo tia chờ đợi, Trịnh Thiểu Hoa vương tay sờ soạng trước mặt, cái gì cũng không sờ đến, giống như ba chữ xuất hiện trên bàn trà, chính là ảo giác của anh.
“Em ở đây.” Trên bàn trà thủy tinh lại tiếp tục xuất hiện chữ viết.
Trịnh Thiểu Hoa từ từ bình tĩnh lại, rồi nghĩ lại mấy ngày nay hành động của Bình Tử không bình thường, càng thêm khẳng định đây tất cả đều là tồn tại chân thật.
Bốn chữ buồn vui lẫn lộn, có thể thể hiện tâm tình lúc này của anh, có loại cảm giác mất và được, vừa xen lẫn bi thương, bởi vì trước mặt anh là không khí trong suốt.......Cũng không có người.
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị, Trịnh Thiểu Hoa nhìn lên phía trước, rõ ràng phía trước không nhìn thấy vật gì, nhưng anh đang cố gắng nhìn.
“Anh nhớ em lắm.”
Bốn chữ này làm cho đáy lòng Hà Tâm Hạ run lên.
“Em vẫn luôn ở đây.” Hà Tâm Hạ viết tiếp tục viết, cố gắng khoa tay múa chân viết mấy chữ này.
Trong lòng Trịnh Thiểu Hoa luôn cất giấu một câu, lâu đến mức không biết bao nhiêu năm tháng rồi “Có một câu, anh vẫn luôn muốn nói với em“.
“Anh nói đi.”
Thật ra Hà Tâm Hạ đã đoán được anh muốn nói cái gì, cô ở bên cạnh anh lâu như thế, nghe trộm được chuyện này cũng tương đối nhiều.
“Anh yêu em.” Giọng nói Trịnh Thiểu Hoa hời khàn khàn, giống như câu nói kia là anh nặn cừ cổ họng ra.
Trịnh Thiểu Hoa nói là yêu, không phải là thích, yêu là yêu mếm trên tình cảm. Một khi nói ra chữ này, như vậy rất khó để thu lại.
Tay Hà Tâm Hạ dừng lại một chút, bị giọng nói của Trịnh Thiểu Hoa làm cho xúc động.
Bình Tử không ngừng sủa to, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người.
Cô tiếp tục viết “em cũng vậy“.
Chữ cuối cùng được viết xong, ngón tay Trịnh Thiểu Hoa khó kiềm chế được sự run rẩy, cảm tìm phức tạp trong ánh mắt xen kẽ vào nhau, làm cho người ta đọc không hiểu.
Anh rất muốn nhìn thấy bóng dáng Hà Tâm Hạ, nhưng lại cảm thấy.......Hy vọng này quá xa vời.
Dường như Hà Tâm Hạ hiểu được suy nghĩ của anh, tiếp tục viết xuống bàn trà một tràng lời nói “Trừ bỏ thân thể không có, hiện tại em rất tốt, nhìn đi.....Em còn có thể chạm vào anh.”
Tay và lưng Trịnh Thiểu Hoa như vật gì đó đâm vào một chút, cảm giác vô cùng nhỏ, không tỉ mỉ cảm nhận căn bản không thể phát hiện. Tựa như có một luồng khí nhỏ xẹt qua tay và lưng của anh, loại cảm giác này khác biệt rất lớn so với người bình thường chạm vào.
Tuy nội tâm vẫn vô cùng không đáng vì Tâm Hạ, nhưng có kết quả như vậy, đã vượt qua sự lường trước của Trịnh Thiểu Hoa.
“Tâm Hạ, đừng rời khỏi anh.” Trịnh Thiểu Hoa dùng giọng điệu kể lể nói ra, trong lời nói trộn lẫn cảm xúc phức tạp, làm Hà Tâm Hạ không có cách nào tinh tường.
“Em sẽ không đi.....”
Hà Tâm Hạ tiếp tục dùng nước rượu viết.
Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn vào khoảng không trước mặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi biết rõ Hà Tâm Hạ vẫn luôn bên cạnh, thái độ của Trịnh Thiểu Hoa thay đổi cực kỳ lớn, chuyện thứ nhất chính là thu dọn chai rượu, xử lý sạch sẽ vết bẩn của rượu trên sàn nhà.
Cho dù là ai, thậm chí dùng một mặt hoàn mỹ nhất để đối mặt với người yêu. Tại thời điểm này, Trịnh Thiểu Hoa cũng không ngoại lệ.
Đêm nay, Trịnh Thiểu Hoa và Hà Tâm Hạ nói chuyện rất nhiều, mỗi khi giữa hai người yên lặng, Trịnh Thiểu Hoa sẽ nghĩ cách đổi chủ đề khác để nói chuyện.
Không gặp được, không sờ được, cách duy nhất chứng minh cô tồn tại, chí là trao đổi.... ...
Trịnh Thiểu Hoa không muốn cắt đứt phương thức liên lạc duy nhất đó.
Thẳng đến sáng ngày hôm say, Trịnh Thiểu Hoa vẫn không chợp mắt ngủ.
Hà Tâm Hạ làm ma, ngược lại không có một chút cảm giác buồn ngủ, cùng Trịnh Thiểu Hoa hàn huyên một đêm, cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Cho dù Trịnh Thiểu Hoa chưa nói, cô cũng đoán đuôc........Trịnh Thiểu Hoa sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, khi rời giường sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Cô quen biết người đàn ông này hơn mười năm, làm sao không biết tâm tư đó? Cho nên cô cũng không vạch trần anh, giả vờ như không biết gì, dùng ngón tay viết chữ.
Sáng sớm, từng tia nắng chiếu vào phòng.
Lúc này Trịnh Thiểu Hoa dần dần khẩn trương, nhìn ánh mặt trời từ từ lên cao bên ngoài cửa sổ, vừa quay đầu nhìn nước trên bàn tràn từ từ khô đi.
“Tâm Hạ.......”
“Em ở đây.”
Trên bàn trà xuất hiện mấy chữ.
Lúc này đây, Trịnh Thiểu Hoa mới chính thức yên tâm.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời ngày càng sáng chói, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, chiếu xuống một vùng màu vàng.
“Tâm Hạ, anh có việc phải đi, anh sẽ không để em chết oan uổng đâu.” Trịnh Thiểu Hoa nói ra, trong lời nói tràn đầy kiên định.
Hà Tâm Hạ không lên tiếng, đối với báo thù, cô cũng không quá coi trọng.
Sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa hơi mệt mỏi, xung quanh vành mắt hơi đen, nhưng tinh thần của anh lại rất tốt.
Anh tìm một bộ quần áo để thay, sau khi rửa mặt đánh răng xong, liền đi ra ngoài.
Hà Tâm Hạ chăm chú đi theo anh, Trịnh Thiểu Hoa lái xe đến bệnh viện.
Trong bệnh viện có rất nhiều nhân viên nhìn ra hôm nay tâm tình và diện mạo của Trịnh Thiểu Hoa khác trước kia, đổi lại mấy ngày hôm trước chán chường, vừa tản mát ra sức quyến rũ mê người.
“Chào viện trưởng.......”
“Viện trưởng Trịnh buổi sáng tốt lành.... ...”
Một đường đi đến văn phòng, không ít người chào hỏi Trịnh Thiểu Hoa, trong đó có rất nhiều y tá nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa đều mặt đỏ tâm loạn.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Hà Tâm Hạ nảy ra một ý nghĩ.......Anh mắt kính rất có tay nghề cướp đoạt.
Trên văn phòng bày biện gần như bệnh án bệnh nhân, hoặc là văn kiện khác.
Sau khi Trịnh Thiểu Hoa tiến vào, ngồi trên ghế làm việc, dùng chìa khóa nhỏ mở ngăn kéo ra.
Đưa tay tìm kiếm vài thứ, từ bên trong lấy ra một USB, cắm vào ổ cắm USB trên máy tính.
Trong tài liệu có rất nhiều ảnh chụp và đoạn video, những thứ này là do trước kia Trịnh Thiểu Hoa chuẩn bị, làm như vậy cho mình, vì sau này tranh thủ lợi ích. Nhưng hiện tại......Tất cả đều không quan trọng.
Sau khi xác định trong USB đã có chứng cứ, Trịnh Thiểu Hoa đóng máy tính lại, lấy đồ đi ra ngoài.
Anh sắp hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họ Trịnh.
Bình Tử vẫn vây quanh Hà Tâm Hạ không để ý đến người khác.
Tầm mắt Trịnh Thiểu Hoa dần dần chuyển về hướng kia, trống rỗng, tất cả đều là hư vô.
Nhưng dường như Trịnh Thiểu Hoa có cảm giác, nhìn chằm chằm vào hướng đó không chớp mắt.
Anh hy vọng biết bao trên đời thật sự có hồn ma, như vậy, ít nhất anh có thể ảo tưởng rằng cô sẽ dùng một cách thức sống khác để tồn tại trên đời.
“Tâm Hạ.......” Trong miệng Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
Xưng hô thế này, làm cho lòng Tâm Hạ run lên, hai mắt chợt mở to.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cô cho rằng anh mắt kính trông thấy cô. Nhưng cô biết rõ, việc này không có khả năng.
Thật ra, cô cũng rất muốn nói với Trịnh Thiểu Hoa, cô ở ngay bên cạnh anh.
Trịnh Thiểu Hoa ôm lấy thùng sách, đầu ngón tay vuốt ve từng ảnh chụp chung giữa anh và Hà Tâm Hạ “Tâm Hạ, anh sẽ không để cho em cô đơn quá lâu, em chờ anh.”
Sau khi Hà Tâm Hạ nghe thấy những lời này, trong chớp mắt tóc dựng đứng, rốt cuộc anh mắt kính muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn học theo đàn ông trong phim, đi tự tử sao? Hay là, anh định trả thù, làm cho người hại cô đi theo cô?
Cô thật không muốn nhìn thấy đám người kia chết, khó khăn lắm hai bên tai mới được yên tĩnh, Hà Tâm Hạ không muốn bị đám người kia làm phiền.
“Anh mắt kính, anh bình tĩnh một chút cho em!” Hà Tâm Hạ thật muốn rít gào với anh, làm cho anh tỉnh táo lại.
Nhưng mặc cho cô hét to thế nào, Trịnh Thiểu Hoa không nghe thấy.
Anh nhìn quyển sách một lúc lâu, nhìn tâm hình cô gái có màu sắc rực rỡ, anh mắt vô cùng lưu luyến si mê “Em yên tâm, anh sẽ để cho bọn họ không có cuộc sống tốt.... ...”
Lúc đó khi anh tiếp nhận bệnh viện Khang Ninh, ở sau lưng giữ lại một tay, nói đúng là làm cho mình có đường lui.
Nhưng cho tới bây giờ anh không muốn, có một ngày không còn đường lui, mà là công cụ đối phó với Hà gia và Trịnh gia.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ hung ác ngày càng nhiều, Hà Tâm Hạ bị ánh mắt này làm cho khiếp sợ.
Chưa bao giờ Trịnh Thiểu Hoa lộ ra ánh mắt như vậy trước mặt cô, điều này làm cho cô khó có thể tiếp nhận.
Uống xong bia trong tủ lạnh, Trịnh Thiểu Hoa đi đến quầy bán đồ ăn vặt ở dưới lầu, mua một hộp.
Hà Tâm Hạ nhìn một màn này, càng nghĩ rằng không thể tiếp tục được nữa, mỗi tối hay dùng cồn rượu làm say chính mình, tóm lại không có cách nào. Thời gian dài, chức năng của gan phổi sẽ bị ảnh hưởng, những chuyện này Trịnh Thiểu Hoa chắc chắn rõ ràng mới đúng!
Cô phải ngăn cản anh....
“Anh mắt kính, anh đừng uống rượu nữa, cẩn thẩn em đuổi anh ra khỏi nhà.” Nhìn một phòng toàn chai rượu, không biết còn tưởng rằng Bình Tử sống như người ta.
Gâu gâu gâu......Bình Tử hưng phấn vây quanh Hà Tâm Hạ.
Hà Tâm Hạ ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó, sau đó chỉ về phía chai rượu Trịnh Thiểu Hoa cầm trong tay “Bình Tử ngoan, đi....Đụng ngã chai rượu trong tay anh ấy đi.”
Bình Từ vô cùng nghe lời Hạ Tâm Hạ, bốn chân ngắn nhảy lên, nhảy lên vài cái, đầu dụng vào chai rượu.
Cái chai lập tức lăn trên mặt đất, cũng không bị vỡ, rượu bên trong theo miệng chai chảy ra ngoài, làm ướt chăn bông.
“Bình Tử, đừng quấy rối.” Trịnh Thiểu Hoa nhặt cái chai trên mặt đất lên, lại mở ra một chai khác.
Hà Tâm Hạ gấp đến mức bay tới bay lui vài vòng, lại gọi Bình Tử đụng ngã chai rượu.
Cho dù Bình Tử làm như thế nào, Trịnh Thiểu Hoa đều không toát lên một tia tức giận, bình tĩnh dịch chuyển móng vuốt Bình Tử, còn giúp nó kiểm tra xem nó có bị đụng đau không.
Trông thấy tình cảnh này, Hà Tâm Hạ đều sốt ruột.
Hà Tâm Hạ lẳng lặng nhìn Trịnh Thiểu Hoa vài lần, cắn răng một cái, dùng ngón tay chấm một chút rượu.
Cô chỉ có thể chạm được đồ vật bằng ngón tay, chỉ có thể mượn ngón tay nói cho Trịnh Thiểu Hoa biết, cô không có biến mất, cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Bàn trà là mặt thủy tinh, nước rượu trong suốt từ từ vây quanh ba chữ “anh mắt kính“.
Xưng hô thế này, biểu thị cho cái gì, trong lòng Trịnh Thiểu Hoa rõ ràng nhất.
Ngón tay cầm chai rượu hơi run rẩy, bộ dáng tràn đầy không tin, rồi đang mong đợi tất cả đều là sự thật, loại tâm tình mâu thuẫn này, trong lúc nhất thời làm cho anh mất đi phản ứng.
“Là Tâm Hạ sao?” Trong giọng nói mang theo tia chờ đợi, Trịnh Thiểu Hoa vương tay sờ soạng trước mặt, cái gì cũng không sờ đến, giống như ba chữ xuất hiện trên bàn trà, chính là ảo giác của anh.
“Em ở đây.” Trên bàn trà thủy tinh lại tiếp tục xuất hiện chữ viết.
Trịnh Thiểu Hoa từ từ bình tĩnh lại, rồi nghĩ lại mấy ngày nay hành động của Bình Tử không bình thường, càng thêm khẳng định đây tất cả đều là tồn tại chân thật.
Bốn chữ buồn vui lẫn lộn, có thể thể hiện tâm tình lúc này của anh, có loại cảm giác mất và được, vừa xen lẫn bi thương, bởi vì trước mặt anh là không khí trong suốt.......Cũng không có người.
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị, Trịnh Thiểu Hoa nhìn lên phía trước, rõ ràng phía trước không nhìn thấy vật gì, nhưng anh đang cố gắng nhìn.
“Anh nhớ em lắm.”
Bốn chữ này làm cho đáy lòng Hà Tâm Hạ run lên.
“Em vẫn luôn ở đây.” Hà Tâm Hạ viết tiếp tục viết, cố gắng khoa tay múa chân viết mấy chữ này.
Trong lòng Trịnh Thiểu Hoa luôn cất giấu một câu, lâu đến mức không biết bao nhiêu năm tháng rồi “Có một câu, anh vẫn luôn muốn nói với em“.
“Anh nói đi.”
Thật ra Hà Tâm Hạ đã đoán được anh muốn nói cái gì, cô ở bên cạnh anh lâu như thế, nghe trộm được chuyện này cũng tương đối nhiều.
“Anh yêu em.” Giọng nói Trịnh Thiểu Hoa hời khàn khàn, giống như câu nói kia là anh nặn cừ cổ họng ra.
Trịnh Thiểu Hoa nói là yêu, không phải là thích, yêu là yêu mếm trên tình cảm. Một khi nói ra chữ này, như vậy rất khó để thu lại.
Tay Hà Tâm Hạ dừng lại một chút, bị giọng nói của Trịnh Thiểu Hoa làm cho xúc động.
Bình Tử không ngừng sủa to, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người.
Cô tiếp tục viết “em cũng vậy“.
Chữ cuối cùng được viết xong, ngón tay Trịnh Thiểu Hoa khó kiềm chế được sự run rẩy, cảm tìm phức tạp trong ánh mắt xen kẽ vào nhau, làm cho người ta đọc không hiểu.
Anh rất muốn nhìn thấy bóng dáng Hà Tâm Hạ, nhưng lại cảm thấy.......Hy vọng này quá xa vời.
Dường như Hà Tâm Hạ hiểu được suy nghĩ của anh, tiếp tục viết xuống bàn trà một tràng lời nói “Trừ bỏ thân thể không có, hiện tại em rất tốt, nhìn đi.....Em còn có thể chạm vào anh.”
Tay và lưng Trịnh Thiểu Hoa như vật gì đó đâm vào một chút, cảm giác vô cùng nhỏ, không tỉ mỉ cảm nhận căn bản không thể phát hiện. Tựa như có một luồng khí nhỏ xẹt qua tay và lưng của anh, loại cảm giác này khác biệt rất lớn so với người bình thường chạm vào.
Tuy nội tâm vẫn vô cùng không đáng vì Tâm Hạ, nhưng có kết quả như vậy, đã vượt qua sự lường trước của Trịnh Thiểu Hoa.
“Tâm Hạ, đừng rời khỏi anh.” Trịnh Thiểu Hoa dùng giọng điệu kể lể nói ra, trong lời nói trộn lẫn cảm xúc phức tạp, làm Hà Tâm Hạ không có cách nào tinh tường.
“Em sẽ không đi.....”
Hà Tâm Hạ tiếp tục dùng nước rượu viết.
Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn vào khoảng không trước mặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi biết rõ Hà Tâm Hạ vẫn luôn bên cạnh, thái độ của Trịnh Thiểu Hoa thay đổi cực kỳ lớn, chuyện thứ nhất chính là thu dọn chai rượu, xử lý sạch sẽ vết bẩn của rượu trên sàn nhà.
Cho dù là ai, thậm chí dùng một mặt hoàn mỹ nhất để đối mặt với người yêu. Tại thời điểm này, Trịnh Thiểu Hoa cũng không ngoại lệ.
Đêm nay, Trịnh Thiểu Hoa và Hà Tâm Hạ nói chuyện rất nhiều, mỗi khi giữa hai người yên lặng, Trịnh Thiểu Hoa sẽ nghĩ cách đổi chủ đề khác để nói chuyện.
Không gặp được, không sờ được, cách duy nhất chứng minh cô tồn tại, chí là trao đổi.... ...
Trịnh Thiểu Hoa không muốn cắt đứt phương thức liên lạc duy nhất đó.
Thẳng đến sáng ngày hôm say, Trịnh Thiểu Hoa vẫn không chợp mắt ngủ.
Hà Tâm Hạ làm ma, ngược lại không có một chút cảm giác buồn ngủ, cùng Trịnh Thiểu Hoa hàn huyên một đêm, cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Cho dù Trịnh Thiểu Hoa chưa nói, cô cũng đoán đuôc........Trịnh Thiểu Hoa sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, khi rời giường sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Cô quen biết người đàn ông này hơn mười năm, làm sao không biết tâm tư đó? Cho nên cô cũng không vạch trần anh, giả vờ như không biết gì, dùng ngón tay viết chữ.
Sáng sớm, từng tia nắng chiếu vào phòng.
Lúc này Trịnh Thiểu Hoa dần dần khẩn trương, nhìn ánh mặt trời từ từ lên cao bên ngoài cửa sổ, vừa quay đầu nhìn nước trên bàn tràn từ từ khô đi.
“Tâm Hạ.......”
“Em ở đây.”
Trên bàn trà xuất hiện mấy chữ.
Lúc này đây, Trịnh Thiểu Hoa mới chính thức yên tâm.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời ngày càng sáng chói, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, chiếu xuống một vùng màu vàng.
“Tâm Hạ, anh có việc phải đi, anh sẽ không để em chết oan uổng đâu.” Trịnh Thiểu Hoa nói ra, trong lời nói tràn đầy kiên định.
Hà Tâm Hạ không lên tiếng, đối với báo thù, cô cũng không quá coi trọng.
Sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa hơi mệt mỏi, xung quanh vành mắt hơi đen, nhưng tinh thần của anh lại rất tốt.
Anh tìm một bộ quần áo để thay, sau khi rửa mặt đánh răng xong, liền đi ra ngoài.
Hà Tâm Hạ chăm chú đi theo anh, Trịnh Thiểu Hoa lái xe đến bệnh viện.
Trong bệnh viện có rất nhiều nhân viên nhìn ra hôm nay tâm tình và diện mạo của Trịnh Thiểu Hoa khác trước kia, đổi lại mấy ngày hôm trước chán chường, vừa tản mát ra sức quyến rũ mê người.
“Chào viện trưởng.......”
“Viện trưởng Trịnh buổi sáng tốt lành.... ...”
Một đường đi đến văn phòng, không ít người chào hỏi Trịnh Thiểu Hoa, trong đó có rất nhiều y tá nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa đều mặt đỏ tâm loạn.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Hà Tâm Hạ nảy ra một ý nghĩ.......Anh mắt kính rất có tay nghề cướp đoạt.
Trên văn phòng bày biện gần như bệnh án bệnh nhân, hoặc là văn kiện khác.
Sau khi Trịnh Thiểu Hoa tiến vào, ngồi trên ghế làm việc, dùng chìa khóa nhỏ mở ngăn kéo ra.
Đưa tay tìm kiếm vài thứ, từ bên trong lấy ra một USB, cắm vào ổ cắm USB trên máy tính.
Trong tài liệu có rất nhiều ảnh chụp và đoạn video, những thứ này là do trước kia Trịnh Thiểu Hoa chuẩn bị, làm như vậy cho mình, vì sau này tranh thủ lợi ích. Nhưng hiện tại......Tất cả đều không quan trọng.
Sau khi xác định trong USB đã có chứng cứ, Trịnh Thiểu Hoa đóng máy tính lại, lấy đồ đi ra ngoài.
Anh sắp hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họ Trịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.