Chương 33
Tịnh Yên
16/11/2016
Chương 33
Sau lời công bố mang tính sát thương cực cao của Như Kỳ, cả bọn đều trầm mặc mà tản ra. Tuấn Vũ cảm giác như có gì đó vừa mới vụt mất khỏi tay mình, khiến cậu thấy luyến tiếc, hụt hẫng. Nhưng mà… lời nói kia là sao?
“ Tôi mong các cậu có thể giữ kín chuyện này”.
Cô ấy không muốn công khai, có phải chăng cô ấy còn chưa xác định mối quan hệ đó với Thiên Kỳ? Mà như vậy thì có quan hệ gì tới cậu cơ chứ? Đáng lý ra cậu phải thấy tức giận mới đúng, cô ta dám đùa giỡn với bạn của cậu? Nhưng sao lại có cảm giác vui vui nhỉ?
Tuấn Vũ cảm thấy rối bời với những suy nghĩ kỳ lạ của mình, cậu thở dài một hơi rồi túm lấy vai Hoàng Dương nhanh chóng rời khỏi, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà liếc về hướng nào đó.
…
Buối tối, tại phòng Như Kỳ.
- Kỳ…, mầy nói tao nghe coi, tại sao đột nhiên lại thay đổi?
- Thay đổi gì?
- Không phải mầy nói sẽ không công khai sao?
- Tao công khai khi nào?
Ngọc Linh: ….(0-0)
Ngọc Linh thực sự muốn xông lên đánh người, nhưng nhỏ hiển nhiên biết sức mình có hạn, không nên đối đầu với sư tỷ làm gì, chỉ nhẫn nhịn liếc cặp mắt trắng dã về phía ai kia.
Như Kỳ vẫn còn đang miệt mài với đống sổ sách nhưng không khó để phát hiện khóe môi nó đang cong cao. Phải nói dạo gần đây nó cười hơi nhiều, mà nguyên nhân lại hết sức biến thái, nó phát hiện trêu người cũng là một thú vui hết sức “tao nhã”.
- Không phải tao chỉ nói với bọn mầy thôi sao.
- Như vậy cũng không được.
- Tại sao?
Như Kỳ khó hiểu, nhướng mày hỏi lại.
- Còn phải nói, mầy làm vậy là đặt bọn họ ngang hàng với tao.
Như Kỳ: ….
Không thể không công nhận rằng Ngọc Linh đôi khi cũng … điên nặng lắm.
- Mầy đây là đang ghen đó hả?
- Phải.
- Mầy yêu thầm tao sao? Xin lỗi tao không thể đáp ứng.
Ngọc Linh:….
Xin lỗi nhá…. Bà đây là gái thẳng, được chưa?
- Kỳ, mầy định xử lý hai mẹ con họ thế nào?
- Cứ vậy mà xử lý thôi.
Ngọc Linh : ….
Xin lỗi, có thể giải thích rõ hơn được không? Cái gì gọi là “cứ vậy mà xử lý” vậy.
Cô nàng nào đó đang méo mặt với kiểu nói chuyện bá đạo của cô bạn mình, thì đột nhiên điện thoại của Như Kỳ vang lên.
- A lô.
Như Kỳ lạnh lẽo nhìn dòng số hiện lên trên màn hình điện thoại, sau đó nhanh chóng bắt máy.
- Được tôi đến ngay.
Như Kỳ nhanh chóng cúp điện thoại, túm lấy áo khoát lao nhanh ra khỏi phòng. Ngọc Linh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
- Có chuyện gì vậy?
- Gọi taxi đi. Lên xe rồi nói.
…
Beerclup “ You and Me”.
Khi Như Kỳ đến nơi, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đám đông trên sân khấu của DJ. Như Kỳ hoàn toàn không thấy cô DJ đâu cả, chỉ có hơn chục tên con trai đang thi nhau đấm đá vào người nằm dưới sàn.
Ngọc Linh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.
Cái này cũng có thể được gọi là “bạo động”.
- Này Kỳ, mầy có nói quá không vậy?
Như Kỳ cũng đen mặt với tình huống được cho là “ bạo động” theo lời của tên quản lý chết bầm. Vậy nên, ánh mắt sắc hơn dao lia thẳng vào cái người đang chạy quanh đám đông diễn trò đánh nhau trên sân khấu. Người quản lý cũng cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Như Kỳ, hai mắt anh ta sáng lên như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ.
- Cuối cùng cô cũng đến rồi, chuyện này giải quyết sao đây?
- Cái này mà anh cũng không biết sao? Anh làm quản lý kiểu gì vậy?
Không chờ Như Kỳ lên tiếng, Ngọc Linh lồng lộn chỉ tay mắng tới tấp vào mặt anh ta, gì chứ chị đây cũng là cổ đông lớn đó nha.
- Nhưng mà…
Người quản lý ậm ừ, gặp phải ánh mắt của Như Kỳ liền im bặt, chỉ biết lấy tay chỉ chỉ về vị trí bàn phía ban công.
Như Kỳ dõi theo hướng anh ta chỉ, nó bỗng sựng người. Là anh ta?
- Cố Mộc Thần.
Ngọc Linh kinh ngạc thốt lên.
- Cố Mộc Thần? Anh ta là ai?
Như Kỳ nhíu mày, người Khiến Ngọc Linh ngạc nhiên phải nói là đếm trên đầu ngón tay, nhưng khiến nhỏ chỉ biết gọi tên anh ta rồi im bặt thì quả thật hiếm càng thêm hiếm, nhưng mà … người đẹp vậy mà sao tên nghe kỳ kỳ.
- Anh ta là người Trung Quốc sao?
Như Kỳ không tự chủ buộc miệng hỏi liên tiếp hai câu, đổi lại là cặp mắt trắng dã của Ngọc Linh.
- Mầy nhìn anh ta có chỗ nào giống người Trung Quốc hả?
Như Kỳ định trả lời rằng “ anh ta chỗ nào cũng giống người Trung Quốc cả” nhưng nghĩ nghĩ vẫn im lặng chờ câu tiếp theo của nhỏ kia.
- Người Trung Quốc có thể đẹp như anh ta không?
Như Kỳ gãi đầu nhìn mây nhìn gió tiếp tục chờ câu tiếp theo.
- Anh ta là sư huynh của chúng ta, là thần tượng của tất cả nữ sinh trường chúng ta…
- Không có tôi.
- Uhm… ngoại trừ cậu.
- Rốt cuộc anh ta là ai?
Cuối cùng, Như Kỳ cũng không còn đủ kiên nhẫn để nghe tiếp.
- À… anh ta là thái tử của SGM.
- SGM?
Lần này Như Kỳ đã hoàn toàn choáng váng, SGM là gì chứ? Nó là tập đoàn đa quốc gia, kinh doanh rất nhiều ngành nghề, luôn nằm trong top 10 tập đoàn giàu có nhất nước, cũng như trong khu vực. Thiên Kỳ nhắc tới nó nhiều đến nỗi Như Kỳ từ không quan tâm thành thuộc lòng lý lịch của nó.
Như Kỳ dần hiểu ra vấn đề, hôm nay cái beerclup nhỏ bé của cô có thể đoán tiếp vị thái tử cao cao tại thượng này giá lâm quả nhiên có biết bao vinh hạnh, nhưng nếu để anh ta đánh chết người tại đây thì coi như sự nghiệp kinh doanh của nó cũng kết thúc luôn đi là vừa. Như Kỳ thầm nghĩ, hôm kia mình nhìn thấy anh ta nằm lăn lộn giữa đống dụng cụ thể thao, có thể coi như là quen biết không nhỉ? Như Kỳ cảm thấy mồ hôi đang thấm đầy lớp áo mỏng manh của mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời Như Kỳ mới biết được cảm giác khép nép này khó chịu như thế nào.
Tiền. Quả nhiên là có công lực rất lớn.
Vậy nên, yêu tiền như nó cũng không có gì đáng xấu hổ cả.
Không có tiền mới là nguyên nhân gây nhiều tình huống xấu hổ nhất.
Như Kỳ thầm chửi bản thân quá vô dụng, không thể kiếm được nhiều tiền hơn, nếu mà nó có nhiều tiền hơn, hôm nay chắc không rơi vào cảnh ngộ khó xử thế này.
Nghĩ … rồi nghĩ, Như Kỳ nhất chân đi về phía bàn của Cố Mộc Thần.
- Chào anh.
Chàng trai mà theo Như Kỳ nhận xét là đẹp hơn hoa, là đứa con của chúa trời, lúc này đang dùng khuôn mặt lạnh lẽo của băng tản ngàn năm mà nhìn nó. Lần đầu tiên trong đời, Như Kỳ biết được cảm giác bị đông lạnh bởi ánh mắt là như thế nào. Cái này có thể được gọi là kẻ chín lạng người nửa cân không vậy?
Như Kỳ cảm thấy một cỗ áp lực nặng nề đánh thẳng và người nó, khiến nó không tự chủ mà cảm thấy khó thở, nhưng mà… chuyện này vẫn phải nhờ anh ta …Vậy nên, Như Kỳ cắn răng nhìn thẳng anh ta, cố tỏ ra mạnh mẽ.
- Anh có thể kêu đám người kia dừng tay được không.
- Không.
Này … Như Kỳ trợn trắng mắt nhìn người trước mặt. Giọng nói nghe êm tai là thế mà sao…
- Tại sao?
- Không thích.
Như Kỳ cảm thấy một luồn máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Anh ta có thể dùng cái giọng điệu như vậy sao?
- Anh muốn đánh chết anh ta?
Như Kỳ hoàn toàn tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta, nghiến răng hỏi lại.
- Phải.
Như Kỳ nhếch mép, mọi người xung quanh cảm thấy sợ hãi trước khí thế của hai người này, nhiệt độ xung quanh họ đang giảm nhanh đột ngột, Ngọc Linh dường như cảm thấy Như Kỳ ở hai năm trước, lạnh lẽo, vô cảm và tàn nhẫn.
- Vậy mời anh dẫn người của anh ra khỏi đây, lúc đó tùy anh muốn giết ai cũng được.
- Nếu không thì sao?
Đây gọi là thách thức?
Như Kỳ nhìn hơn chục người tay đấm chân đá lên người nằm trên sàn. Trước giờ nó luôn ghét những kẻ lấy đông hiếp yếu. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cứ ngỡ anh ta có hoàn cảnh giống mình, nên sinh lòng đồng cảm, vẫn nhớ mãi tới giờ, nhưng không nghĩ anh ta lại là một tên công tử nhà giàu coi mạng người như rác, coi nỗ lực của người khác không ra gì. Bây giờ đã là thời đại nào, ai cho phép anh ta muốn đánh chết người thì đánh, Hoàng Như Kỳ nó tuyệt đối không cho phép. Nghĩ vậy, Như Kỳ lao thẳng lên sân khấu, Ngọc Linh chỉ cảm nhận được một bóng người vụt qua trước mặt mình, khi định hình lại, thì bóng người kia đã đang ẩu đả với một đống người rồi.
…..
Sau lời công bố mang tính sát thương cực cao của Như Kỳ, cả bọn đều trầm mặc mà tản ra. Tuấn Vũ cảm giác như có gì đó vừa mới vụt mất khỏi tay mình, khiến cậu thấy luyến tiếc, hụt hẫng. Nhưng mà… lời nói kia là sao?
“ Tôi mong các cậu có thể giữ kín chuyện này”.
Cô ấy không muốn công khai, có phải chăng cô ấy còn chưa xác định mối quan hệ đó với Thiên Kỳ? Mà như vậy thì có quan hệ gì tới cậu cơ chứ? Đáng lý ra cậu phải thấy tức giận mới đúng, cô ta dám đùa giỡn với bạn của cậu? Nhưng sao lại có cảm giác vui vui nhỉ?
Tuấn Vũ cảm thấy rối bời với những suy nghĩ kỳ lạ của mình, cậu thở dài một hơi rồi túm lấy vai Hoàng Dương nhanh chóng rời khỏi, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà liếc về hướng nào đó.
…
Buối tối, tại phòng Như Kỳ.
- Kỳ…, mầy nói tao nghe coi, tại sao đột nhiên lại thay đổi?
- Thay đổi gì?
- Không phải mầy nói sẽ không công khai sao?
- Tao công khai khi nào?
Ngọc Linh: ….(0-0)
Ngọc Linh thực sự muốn xông lên đánh người, nhưng nhỏ hiển nhiên biết sức mình có hạn, không nên đối đầu với sư tỷ làm gì, chỉ nhẫn nhịn liếc cặp mắt trắng dã về phía ai kia.
Như Kỳ vẫn còn đang miệt mài với đống sổ sách nhưng không khó để phát hiện khóe môi nó đang cong cao. Phải nói dạo gần đây nó cười hơi nhiều, mà nguyên nhân lại hết sức biến thái, nó phát hiện trêu người cũng là một thú vui hết sức “tao nhã”.
- Không phải tao chỉ nói với bọn mầy thôi sao.
- Như vậy cũng không được.
- Tại sao?
Như Kỳ khó hiểu, nhướng mày hỏi lại.
- Còn phải nói, mầy làm vậy là đặt bọn họ ngang hàng với tao.
Như Kỳ: ….
Không thể không công nhận rằng Ngọc Linh đôi khi cũng … điên nặng lắm.
- Mầy đây là đang ghen đó hả?
- Phải.
- Mầy yêu thầm tao sao? Xin lỗi tao không thể đáp ứng.
Ngọc Linh:….
Xin lỗi nhá…. Bà đây là gái thẳng, được chưa?
- Kỳ, mầy định xử lý hai mẹ con họ thế nào?
- Cứ vậy mà xử lý thôi.
Ngọc Linh : ….
Xin lỗi, có thể giải thích rõ hơn được không? Cái gì gọi là “cứ vậy mà xử lý” vậy.
Cô nàng nào đó đang méo mặt với kiểu nói chuyện bá đạo của cô bạn mình, thì đột nhiên điện thoại của Như Kỳ vang lên.
- A lô.
Như Kỳ lạnh lẽo nhìn dòng số hiện lên trên màn hình điện thoại, sau đó nhanh chóng bắt máy.
- Được tôi đến ngay.
Như Kỳ nhanh chóng cúp điện thoại, túm lấy áo khoát lao nhanh ra khỏi phòng. Ngọc Linh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
- Có chuyện gì vậy?
- Gọi taxi đi. Lên xe rồi nói.
…
Beerclup “ You and Me”.
Khi Như Kỳ đến nơi, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đám đông trên sân khấu của DJ. Như Kỳ hoàn toàn không thấy cô DJ đâu cả, chỉ có hơn chục tên con trai đang thi nhau đấm đá vào người nằm dưới sàn.
Ngọc Linh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.
Cái này cũng có thể được gọi là “bạo động”.
- Này Kỳ, mầy có nói quá không vậy?
Như Kỳ cũng đen mặt với tình huống được cho là “ bạo động” theo lời của tên quản lý chết bầm. Vậy nên, ánh mắt sắc hơn dao lia thẳng vào cái người đang chạy quanh đám đông diễn trò đánh nhau trên sân khấu. Người quản lý cũng cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Như Kỳ, hai mắt anh ta sáng lên như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ.
- Cuối cùng cô cũng đến rồi, chuyện này giải quyết sao đây?
- Cái này mà anh cũng không biết sao? Anh làm quản lý kiểu gì vậy?
Không chờ Như Kỳ lên tiếng, Ngọc Linh lồng lộn chỉ tay mắng tới tấp vào mặt anh ta, gì chứ chị đây cũng là cổ đông lớn đó nha.
- Nhưng mà…
Người quản lý ậm ừ, gặp phải ánh mắt của Như Kỳ liền im bặt, chỉ biết lấy tay chỉ chỉ về vị trí bàn phía ban công.
Như Kỳ dõi theo hướng anh ta chỉ, nó bỗng sựng người. Là anh ta?
- Cố Mộc Thần.
Ngọc Linh kinh ngạc thốt lên.
- Cố Mộc Thần? Anh ta là ai?
Như Kỳ nhíu mày, người Khiến Ngọc Linh ngạc nhiên phải nói là đếm trên đầu ngón tay, nhưng khiến nhỏ chỉ biết gọi tên anh ta rồi im bặt thì quả thật hiếm càng thêm hiếm, nhưng mà … người đẹp vậy mà sao tên nghe kỳ kỳ.
- Anh ta là người Trung Quốc sao?
Như Kỳ không tự chủ buộc miệng hỏi liên tiếp hai câu, đổi lại là cặp mắt trắng dã của Ngọc Linh.
- Mầy nhìn anh ta có chỗ nào giống người Trung Quốc hả?
Như Kỳ định trả lời rằng “ anh ta chỗ nào cũng giống người Trung Quốc cả” nhưng nghĩ nghĩ vẫn im lặng chờ câu tiếp theo của nhỏ kia.
- Người Trung Quốc có thể đẹp như anh ta không?
Như Kỳ gãi đầu nhìn mây nhìn gió tiếp tục chờ câu tiếp theo.
- Anh ta là sư huynh của chúng ta, là thần tượng của tất cả nữ sinh trường chúng ta…
- Không có tôi.
- Uhm… ngoại trừ cậu.
- Rốt cuộc anh ta là ai?
Cuối cùng, Như Kỳ cũng không còn đủ kiên nhẫn để nghe tiếp.
- À… anh ta là thái tử của SGM.
- SGM?
Lần này Như Kỳ đã hoàn toàn choáng váng, SGM là gì chứ? Nó là tập đoàn đa quốc gia, kinh doanh rất nhiều ngành nghề, luôn nằm trong top 10 tập đoàn giàu có nhất nước, cũng như trong khu vực. Thiên Kỳ nhắc tới nó nhiều đến nỗi Như Kỳ từ không quan tâm thành thuộc lòng lý lịch của nó.
Như Kỳ dần hiểu ra vấn đề, hôm nay cái beerclup nhỏ bé của cô có thể đoán tiếp vị thái tử cao cao tại thượng này giá lâm quả nhiên có biết bao vinh hạnh, nhưng nếu để anh ta đánh chết người tại đây thì coi như sự nghiệp kinh doanh của nó cũng kết thúc luôn đi là vừa. Như Kỳ thầm nghĩ, hôm kia mình nhìn thấy anh ta nằm lăn lộn giữa đống dụng cụ thể thao, có thể coi như là quen biết không nhỉ? Như Kỳ cảm thấy mồ hôi đang thấm đầy lớp áo mỏng manh của mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời Như Kỳ mới biết được cảm giác khép nép này khó chịu như thế nào.
Tiền. Quả nhiên là có công lực rất lớn.
Vậy nên, yêu tiền như nó cũng không có gì đáng xấu hổ cả.
Không có tiền mới là nguyên nhân gây nhiều tình huống xấu hổ nhất.
Như Kỳ thầm chửi bản thân quá vô dụng, không thể kiếm được nhiều tiền hơn, nếu mà nó có nhiều tiền hơn, hôm nay chắc không rơi vào cảnh ngộ khó xử thế này.
Nghĩ … rồi nghĩ, Như Kỳ nhất chân đi về phía bàn của Cố Mộc Thần.
- Chào anh.
Chàng trai mà theo Như Kỳ nhận xét là đẹp hơn hoa, là đứa con của chúa trời, lúc này đang dùng khuôn mặt lạnh lẽo của băng tản ngàn năm mà nhìn nó. Lần đầu tiên trong đời, Như Kỳ biết được cảm giác bị đông lạnh bởi ánh mắt là như thế nào. Cái này có thể được gọi là kẻ chín lạng người nửa cân không vậy?
Như Kỳ cảm thấy một cỗ áp lực nặng nề đánh thẳng và người nó, khiến nó không tự chủ mà cảm thấy khó thở, nhưng mà… chuyện này vẫn phải nhờ anh ta …Vậy nên, Như Kỳ cắn răng nhìn thẳng anh ta, cố tỏ ra mạnh mẽ.
- Anh có thể kêu đám người kia dừng tay được không.
- Không.
Này … Như Kỳ trợn trắng mắt nhìn người trước mặt. Giọng nói nghe êm tai là thế mà sao…
- Tại sao?
- Không thích.
Như Kỳ cảm thấy một luồn máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Anh ta có thể dùng cái giọng điệu như vậy sao?
- Anh muốn đánh chết anh ta?
Như Kỳ hoàn toàn tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta, nghiến răng hỏi lại.
- Phải.
Như Kỳ nhếch mép, mọi người xung quanh cảm thấy sợ hãi trước khí thế của hai người này, nhiệt độ xung quanh họ đang giảm nhanh đột ngột, Ngọc Linh dường như cảm thấy Như Kỳ ở hai năm trước, lạnh lẽo, vô cảm và tàn nhẫn.
- Vậy mời anh dẫn người của anh ra khỏi đây, lúc đó tùy anh muốn giết ai cũng được.
- Nếu không thì sao?
Đây gọi là thách thức?
Như Kỳ nhìn hơn chục người tay đấm chân đá lên người nằm trên sàn. Trước giờ nó luôn ghét những kẻ lấy đông hiếp yếu. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cứ ngỡ anh ta có hoàn cảnh giống mình, nên sinh lòng đồng cảm, vẫn nhớ mãi tới giờ, nhưng không nghĩ anh ta lại là một tên công tử nhà giàu coi mạng người như rác, coi nỗ lực của người khác không ra gì. Bây giờ đã là thời đại nào, ai cho phép anh ta muốn đánh chết người thì đánh, Hoàng Như Kỳ nó tuyệt đối không cho phép. Nghĩ vậy, Như Kỳ lao thẳng lên sân khấu, Ngọc Linh chỉ cảm nhận được một bóng người vụt qua trước mặt mình, khi định hình lại, thì bóng người kia đã đang ẩu đả với một đống người rồi.
…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.