Chương 102
Jeong Un-gwol
08/08/2013
Hình Dục vừa khóc vừa lắc đầu, nói với giọng hối lỗi: “Là em không tốt,
không nghe lời anh chạy lung tung, anh đừng giận…” Nói rồi cô lấy trán
cọ cọ vào má Hình Khải, hoàn toàn không để ý Hình Khải ăn mặc khác ngày
thường.
Thực ra, khi Hình Khải ra sức gào thét gọi tên cô, cô cũng cố gắng tìm tới nơi phát ra tiếng gọi, nhưng Hình Khải bước đi nhanh quá, còn chân cô lại vừa hồi phục chưa lâu, vì vậy trong lúc đuổi theo anh vấp ngã mấy lần, có điều cô không khóc, cũng không cảm thấy đau, chỉ bò dậy chạy tiếp.
Có thể, trong lúc tất cả mọi người không ai để ý, Hình Dục đã không còn quan tâm tới việc rút cuộc Hình Khải có còn là Hình Khải năm mười bảy tuổi nữa không rồi, thứ mà cô quan tâm, chính là sự vui buồn của Hình Khải, nếu anh lo lắng, cô có thể cảm nhận được và sự lo lắng của anh chạm vào tim cô, cũng khiến cô lo lắng và tự trách mình.
Hình Khải đang định nói gì đó thì thấy thấp thoáng cái đuôi thò ra từ trong bụi cây.
Hình Dục nhìn theo ánh mắt của Hình Khải, kinh ngạc khi thấy chú chó bị phát hiện, cô vội vàng hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay bịt mắt Hình Khải lại.
Hình Khải gỡ tay cô ra, rồi nắm luôn lấy tay cô trong tay mình.
Hình Dục bĩu bĩu môi, cúi đầu nhận lỗi.
Hình Khải nhìn chăm chăm về phía con chó, trời ơi, sao càng nhìn càng quen…
“Đại Dục! Mau cút ra đây cho tao!”
“Gâu gâu gâu…” Đại Dục so vai rụt cổ chạy ra từ bụi cây, hai mắt chớp chớp tội nghiệp.
Đúng là Đại Dục, sao nó có thể chạy từ quân khu đại viện tới đây, mặc dù nơi anh ở cách Bắc Hải không xa, nhưng cũng bảy tám cây số chứ có gần đâu.
Nhớ lại một năm trước, khi Hình Khải xây dựng xong căn nhà này, anh chưa vội mang Đại Dục sang đây, bởi vì sau khi tỉnh lại tâm trạng Hình Dục không ổn định, vì vậy tạm thời anh giao Đại Dục cho Đặng Dương Minh nuôi.
Hình Khải thỉnh thoảng rẽ qua nhà Đặng Dương Minh để thăm Đại Dục, cũng kể qua về tình hình của Hình Dục cho Đại Dục nghe. Mỗi lần Hình Khải nhắc tới hai từ “Hình Dục” thì cái tai lười biếng của Đại Dục cũng khẽ động đậy, nó chăm chú nghe như là nó hiểu, cũng có thể là nó vẫn nhớ người con gái đã từng cứu mạng nó một lần, tên là Hình Dục.
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, còn… tại sao một con chó như nó có thể tìm tới tận đây chứ?
Hình Khải chẳng quan tâm tới Đại Dục, ôm Hình Dục về nhà, Đại Dục thấy Hình Khải quay người bỏ đi, nghệt mặt đứng đó.
Hình Khải đột nhiên đứng lại, bất giác ngộ ra, chính vì Đại Dục tìm được tới căn nhà này nên mới gọi Hình Dục ra ngoài?
Lại nhìn cả chó cả người đều lấm lết, sắp không thể phân biệt được lông chó trên người ai nhiều hơn rồi nữa. Nghĩ tới đây, Hình Khải đá đá nhẹ vào mông Đại Dục, có điều vẫn khiến Đại Dục loạng choạng vài bước.
“Đừng có đi theo tao, cút sang một bên!” Hình Khải trừng mắt nhìn Đại Dục.
Đại Dục khịt khịt, nằm mọp xuống đất, đợi Hình Khải đi, nó lại nguẩy mông đi theo.
Hình Dục nhìn thấy vậy đau lòng, vòng tay ôm cổ anh lắc lắc: “Đại hoàng rất ngoan, đừng thấy nó to mà sợ, thực ra nó rất dịu dàng, anh đừng bắt nạt nó…”
“Trời ơi trời, giờ có Đại Dục rồi hắt hủi anh phải không?” Hình Khải nhướn mày trêu.
Hình Dục vội vàng xua tay, giải thích: “Không phải không phải, Tiểu Dục thích anh mà..” Nói rồi cô không kìm được liếc mắt về phía con chó lông vàng, Đại Dục nhìn cô lắc lắc đầu, Hình Dục phì cười, tự phân tích nói: “Chó vàng này tên Đại Dục phải không? Em là Tiểu Dục, chẳng trách nó lại chịu chơi với em…”
Hình Khải phì cười: “Ừ, nếu Tiểu Dục thích Đại Dục, thì chúng ta giữ nó lại nuôi, được không?”
“Được không anh?” Hình Dục vui mừng.
“Được, nhưng em phải phụ trách việc cho nó ăn.”
“Vâng vâng.” Hình Dục kiên định gật đầu, cô trượt khỏi tay anh đứng xuống, cười ngọt ngào, ngồi xổm trước mặt Đại Dục.
Đại Dục lần đầu tiên thấy Hình Dục dang hai tay ra với mình, rõ ràng nó ngớ ra mất một giây, sau đó, lao vào lòng Hình Dục, đồng thời, cọ cọ cái đầu to trong lòng cô một cách rất… biết điều, chứ không dùng cái thân hình khổng lồ của mình để đè ngã Hình Dục.
Hình Dục ôm Đại Dục thuần phục đáng yêu, cọ cọ vào người nó, vui sướng vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, mắt cô hiện lên một cảnh.
Vào buổi chiều một ngày nào đó, Hình Khải chạy đuổi theo một con chó vừa tắm xong khắp vườn, vì giúp nó lau nước trên người, Hình Khải đã gọi Hình Dục, gọi cô mau mang khăn bông ra, vội vàng giúp lau khô nước trên lông con chó. Đúng lúc Hình Dục cầm khăn ra, cả con chó và Hình Khải đều hất cô ngã, hai người một chó cười đùa vui vẻ, sau đó…
Soạt một tiếng, Hình Dục đỏ mặt, bởi vì cảnh tượng tiếp theo hiện ra trong đầu. Hình Khải và cô dính chặt lấy nhau trong nhà tắm, Hình Khải vuốt ve và hôn khắp người cô.
“Tiểu Dục, em làm sao thế?”
Hình Khải kinh ngạc khi thấy Hình Dục đột nhiên ôm mặt, rồi lại đẩy Đại Dục ra, anh cứ nghĩ tại Đại Dục liếm vào mắt cô.
“Không, Đại Dục rất ngoan, không cắn em, em chỉ là…” Hình Dục định nói lại thôi, kéo cái vòng trên cổ Đại Dục, đi thẳng về không cả ngoảnh đầu lại.
Hình Khải vò vò tóc, chuyện gì thế này?
Thực ra, khi Hình Khải ra sức gào thét gọi tên cô, cô cũng cố gắng tìm tới nơi phát ra tiếng gọi, nhưng Hình Khải bước đi nhanh quá, còn chân cô lại vừa hồi phục chưa lâu, vì vậy trong lúc đuổi theo anh vấp ngã mấy lần, có điều cô không khóc, cũng không cảm thấy đau, chỉ bò dậy chạy tiếp.
Có thể, trong lúc tất cả mọi người không ai để ý, Hình Dục đã không còn quan tâm tới việc rút cuộc Hình Khải có còn là Hình Khải năm mười bảy tuổi nữa không rồi, thứ mà cô quan tâm, chính là sự vui buồn của Hình Khải, nếu anh lo lắng, cô có thể cảm nhận được và sự lo lắng của anh chạm vào tim cô, cũng khiến cô lo lắng và tự trách mình.
Hình Khải đang định nói gì đó thì thấy thấp thoáng cái đuôi thò ra từ trong bụi cây.
Hình Dục nhìn theo ánh mắt của Hình Khải, kinh ngạc khi thấy chú chó bị phát hiện, cô vội vàng hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay bịt mắt Hình Khải lại.
Hình Khải gỡ tay cô ra, rồi nắm luôn lấy tay cô trong tay mình.
Hình Dục bĩu bĩu môi, cúi đầu nhận lỗi.
Hình Khải nhìn chăm chăm về phía con chó, trời ơi, sao càng nhìn càng quen…
“Đại Dục! Mau cút ra đây cho tao!”
“Gâu gâu gâu…” Đại Dục so vai rụt cổ chạy ra từ bụi cây, hai mắt chớp chớp tội nghiệp.
Đúng là Đại Dục, sao nó có thể chạy từ quân khu đại viện tới đây, mặc dù nơi anh ở cách Bắc Hải không xa, nhưng cũng bảy tám cây số chứ có gần đâu.
Nhớ lại một năm trước, khi Hình Khải xây dựng xong căn nhà này, anh chưa vội mang Đại Dục sang đây, bởi vì sau khi tỉnh lại tâm trạng Hình Dục không ổn định, vì vậy tạm thời anh giao Đại Dục cho Đặng Dương Minh nuôi.
Hình Khải thỉnh thoảng rẽ qua nhà Đặng Dương Minh để thăm Đại Dục, cũng kể qua về tình hình của Hình Dục cho Đại Dục nghe. Mỗi lần Hình Khải nhắc tới hai từ “Hình Dục” thì cái tai lười biếng của Đại Dục cũng khẽ động đậy, nó chăm chú nghe như là nó hiểu, cũng có thể là nó vẫn nhớ người con gái đã từng cứu mạng nó một lần, tên là Hình Dục.
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, còn… tại sao một con chó như nó có thể tìm tới tận đây chứ?
Hình Khải chẳng quan tâm tới Đại Dục, ôm Hình Dục về nhà, Đại Dục thấy Hình Khải quay người bỏ đi, nghệt mặt đứng đó.
Hình Khải đột nhiên đứng lại, bất giác ngộ ra, chính vì Đại Dục tìm được tới căn nhà này nên mới gọi Hình Dục ra ngoài?
Lại nhìn cả chó cả người đều lấm lết, sắp không thể phân biệt được lông chó trên người ai nhiều hơn rồi nữa. Nghĩ tới đây, Hình Khải đá đá nhẹ vào mông Đại Dục, có điều vẫn khiến Đại Dục loạng choạng vài bước.
“Đừng có đi theo tao, cút sang một bên!” Hình Khải trừng mắt nhìn Đại Dục.
Đại Dục khịt khịt, nằm mọp xuống đất, đợi Hình Khải đi, nó lại nguẩy mông đi theo.
Hình Dục nhìn thấy vậy đau lòng, vòng tay ôm cổ anh lắc lắc: “Đại hoàng rất ngoan, đừng thấy nó to mà sợ, thực ra nó rất dịu dàng, anh đừng bắt nạt nó…”
“Trời ơi trời, giờ có Đại Dục rồi hắt hủi anh phải không?” Hình Khải nhướn mày trêu.
Hình Dục vội vàng xua tay, giải thích: “Không phải không phải, Tiểu Dục thích anh mà..” Nói rồi cô không kìm được liếc mắt về phía con chó lông vàng, Đại Dục nhìn cô lắc lắc đầu, Hình Dục phì cười, tự phân tích nói: “Chó vàng này tên Đại Dục phải không? Em là Tiểu Dục, chẳng trách nó lại chịu chơi với em…”
Hình Khải phì cười: “Ừ, nếu Tiểu Dục thích Đại Dục, thì chúng ta giữ nó lại nuôi, được không?”
“Được không anh?” Hình Dục vui mừng.
“Được, nhưng em phải phụ trách việc cho nó ăn.”
“Vâng vâng.” Hình Dục kiên định gật đầu, cô trượt khỏi tay anh đứng xuống, cười ngọt ngào, ngồi xổm trước mặt Đại Dục.
Đại Dục lần đầu tiên thấy Hình Dục dang hai tay ra với mình, rõ ràng nó ngớ ra mất một giây, sau đó, lao vào lòng Hình Dục, đồng thời, cọ cọ cái đầu to trong lòng cô một cách rất… biết điều, chứ không dùng cái thân hình khổng lồ của mình để đè ngã Hình Dục.
Hình Dục ôm Đại Dục thuần phục đáng yêu, cọ cọ vào người nó, vui sướng vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, mắt cô hiện lên một cảnh.
Vào buổi chiều một ngày nào đó, Hình Khải chạy đuổi theo một con chó vừa tắm xong khắp vườn, vì giúp nó lau nước trên người, Hình Khải đã gọi Hình Dục, gọi cô mau mang khăn bông ra, vội vàng giúp lau khô nước trên lông con chó. Đúng lúc Hình Dục cầm khăn ra, cả con chó và Hình Khải đều hất cô ngã, hai người một chó cười đùa vui vẻ, sau đó…
Soạt một tiếng, Hình Dục đỏ mặt, bởi vì cảnh tượng tiếp theo hiện ra trong đầu. Hình Khải và cô dính chặt lấy nhau trong nhà tắm, Hình Khải vuốt ve và hôn khắp người cô.
“Tiểu Dục, em làm sao thế?”
Hình Khải kinh ngạc khi thấy Hình Dục đột nhiên ôm mặt, rồi lại đẩy Đại Dục ra, anh cứ nghĩ tại Đại Dục liếm vào mắt cô.
“Không, Đại Dục rất ngoan, không cắn em, em chỉ là…” Hình Dục định nói lại thôi, kéo cái vòng trên cổ Đại Dục, đi thẳng về không cả ngoảnh đầu lại.
Hình Khải vò vò tóc, chuyện gì thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.