Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều
Chương 136: Tạm Biệt Nhé
Cherrie
05/10/2022
Để loại bỏ tế bào ung thư, Âu Dương Tư Duệ hiện tại đã quá quen thuộc với việc phải xạ trị và hóa trị. Mỗi lần như vậy đều khiến anh rối loạn tiêu hóa và mệt mỏi, thức ăn vào bụng đều bị nôn ra ngay sau đó.
Nhưng khi nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt, mọi đau đớn cùng khó khăn đều biến mất, anh phải vì cô và vì tương lai của hai người mà chiến đấu. Hy vọng vẫn còn, anh lúc này không thể buông xuôi mà bỏ cuộc.
Vũ Minh Nguyệt khi ấy đau lòng đến bật khóc, cô thường lẻn trốn ra ngoài khóc một mình, vì cô biết nếu để anh nhìn thấy sẽ tạo áp lực cho anh, điều đó không nên chút nào.
Nhìn cơ thể anh sau mỗi đợt hóa trị đều tiều tụy đi mấy phần, lồng ngực cô muốn nổ tung, cô ước gì tất cả chỉ là mơ mà thôi, khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ quay trở về như ban đầu.
Bệnh ung thư không phải một căn bệnh dễ điều trị, nó cần rất nhiều thời gian và đặc biệt là người bệnh cần phải có ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Thời gian đằng đẵng trôi qua, xung quanh hai người chỉ có bác sĩ và thuốc cùng mùi hóa chất nồng đậm. Ban đầu, cơ thể Âu Dương Tư Duệ kháng thuốc, mọi thứ giống như trở về điểm xuất phát, nhưng nhờ có nổ lực của bác sĩ, phác đồ điều trị mới đã thành công với anh.
Âu Dương Tư Duệ đã mạnh mẽ chiến đấu với bệnh tật, có lúc bệnh đột nhiên trở nặng, khiến cho Vũ Minh Nguyệt ở bên anh vô cùng sợ hãi. Nhưng may mắn là anh đã vượt qua, mọi thứ đều trở về trạng thái ổn định sau đó.
Suốt thời gian khốn khó này, gia đình và bạn bè thân thiết luôn là chỗ dựa vững chắc cho cả hai người.
...
...
Một ngày của mùa xuân hai năm sau, Âu Dương Tư Duệ lúc này dù vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát. Những cơn đau đớn hành hạ anh cũng không còn nữa, triệu chứng rụng tóc cũng đã thuyên giảm, anh đã có thể quay về với công việc.
Ngày hôm nay anh có thể xuất viện rồi, rời khỏi phòng bệnh đã gắn bó với anh hai năm trời, lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của anh và Vũ Minh Nguyệt. Đau đớn có, lo sợ có, hạnh phúc cũng có.
Trải qua sinh tử lần này, anh càng thêm trân trọng cô gái ở bên cạnh, một người đã vì anh mà từ bỏ rất nhiều thứ, từ bỏ cả việc diễn xuất mà cô vô cùng yêu quý.
"Tư Duệ, xe đến rồi, chúng ta đi thôi!" Vũ Minh Nguyệt rạng rỡ mở cửa từ bên ngoài bước vào, khuôn mặt tươi tắn hơn rất nhiều so với thời điểm khó khăn của hai năm trước.
Âu Dương Tư Duệ xoay người lại nhìn Vũ Minh Nguyệt, anh chậm rãi từng bước đi đến bên cạnh cô. Chàng trai gầy rộc ngày trước cũng biến mất rồi, anh đã trở về với dáng vẻ anh tuấn ban đầu, hiện tại còn có phần chín chắn hơn rất nhiều.
"Minh Nguyệt, hai năm rồi, bây giờ em có thể quay lại tiếp tục theo đuổi mơ ước của mình!" Giọng của anh trầm ấm, điềm đạm hơn mọi khi.
Vũ Minh Nguyệt ngẩn ngơ vài giây, sau đó cô phì cười. "Haha, đã hai năm rồi, hiện tại khán giả có khi đã quên mất em rồi đấy! Em bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi, không phải là anh không muốn nuôi em chứ?"
Âu Dương Tư Duệ lúc này cực kỳ nghiêm túc, anh đưa tay bế bổng Vũ Minh Nguyệt lên, rồi cẩn thận đặt cô ngồi trên giường bệnh. "Đừng dối lòng nữa, chỉ cần em trở lại, mọi người sẽ nhớ ra em thôi! Anh cũng không phải không thể nuôi em, chỉ là anh muốn em được làm việc mà bản thân yêu thích!"
Vũ Minh Nguyệt ngập ngừng, bây giờ cô quay lại giới giải trí thì sẽ bắt đầu lại từ con số không. Những tân binh trước đây đồng trang lứa với cô bây giờ ai cũng thành công, cô là có chút tự ti với họ. Cái cô nàng tên Hứa Vân Nhi năm đó, hiện tại đã nổi đình nổi đám, năm ngoái còn được đề cử cả giải ảnh hậu nữa.
"Minh Nguyệt của anh giỏi như vậy, anh tin chắc em sẽ ghi lại ấn tượng tốt với khán giả một lần nữa, thời điểm này vẫn chưa phải là quá muộn để em trở lại làm chính mình đâu!" Âu Dương Tư Duệ không ngừng cổ vũ cho Vũ Minh Nguyệt.
"Anh nghĩ em còn có thể sao?" Vũ Minh Nguyệt vẫn nghi hoặc về bản thân.
"Đương nhiên là có thể rồi!" Âu Dương Tư Duệ chắc nịch đáp. "Chờ em thành công rồi, anh sẽ chấp nhận lời cầu hôn của em, lần này sẽ không từ chối nữa!" Ý anh muốn nói đến lần cô đề nghị kết hôn khi anh bệnh, những lời đó anh vẫn luôn giữ trong lòng.
Có câu nói này của anh, Vũ Minh Nguyệt giống như được tiếp thêm sức mạnh, ước mơ cô chôn giấu sâu trong lòng bắt đầu sôi sục không yên. "Được, vậy chờ em tỏa sáng rồi nhất định sẽ cầu hôn với anh!"
Âu Dương Tư Duệ nở nụ cười hài lòng, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, cảm giác ngọt ngào dâng trào trong không khí.
Sau khi hai người từ bệnh viện trở về nhà của Âu Dương Tư Duệ, Vũ Minh Nguyệt ở lại chăm sóc anh thêm một tháng nữa, sau đó cô mới quyết định sắp xếp hành lý quay về nước M.
Ngày cô đi, Âu Dương Tư Duệ đã tự mình đưa cô ra sân bay, dù cho anh là người đề nghị cô nên trở về thực hiện mơ ước, nhưng anh cũng là người quyến luyến nhất khi cô rời đi.
Cả quãng đường ngồi ở trên xe, Âu Dương Tư Duệ vẫn nắm thật chặt tay của Vũ Minh Nguyệt không nỡ buông, lâu lâu anh còn nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái.
"Tư Duệ, em có hơi hồi hộp!" Vũ Minh Nguyệt thở mạnh nói. Hai năm rời đi, mọi thứ ở nước M đều thay đổi ít nhiều, cô sợ bản thân vẫn không thích ứng được khi quay lại.
"Không sao mà, còn có anh ở đây, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi!" Âu Dương Tư Duệ khích lệ cô. "Cho dù thế nào đi nữa, thì anh vẫn sẽ luôn ở phía sau dõi theo em!"
Vũ Minh Nguyệt khẽ gật đầu, lần này cô hạ quyết tâm rồi, cô nhất định sẽ vực dậy cái tên Angel, để một lần nữa được toả sáng đứng trên sân khấu nhận giải thưởng danh giá nhất.
Xe dừng trước sảnh lớn sân bay, Âu Dương Tư Duệ bước xuống xe trước, anh mở cửa cho Vũ Minh Nguyệt, rồi mới vòng ra phía sau lấy hành lý cho cô.
"Tư Duệ, anh nắm tay em đi!" Vũ Minh Nguyệt bất chợt bắt lấy tay anh, cô cười nói. Vì sau ngày hôm nay, hai người sẽ lại quay trở về tình trạng yêu xa giống trước đây, muốn nắm tay tình cảm thế này cũng khó.
Âu Dương Tư Duệ nhẹ nhàng đan vào tay cô, hai người sánh đôi bước vào trong sân bay, đoạn đường tuy ngắn nhưng mang lại rất nhiều cảm giác.
"Minh Nguyệt, qua đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh, cũng phải nhớ giữ gìn sức khoẻ, không được giảm cân đâu đấy!" Trước khi lên máy bay, Âu Dương Tư Duệ đã nắm tay cô dặn dò.
"Ừm, em biết rồi! Anh cũng đừng chỉ lo lắng cho mỗi em thôi, anh cũng phải giữ gìn sức khoẻ đấy, bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn đâu!" Vũ Minh Nguyệt hóm hĩnh đáp lại anh, thật ra cô vẫn còn lo cho anh lắm.
"Anh còn chờ em cầu hôn anh mà, làm sao có chuyện gì được chứ?" Âu Dương Tư Duệ cũng không chịu thua, anh lại trêu chọc cô.
"Tư Duệ, em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em!"
Hai người nói xong liền trao nhau một nụ hôn nhẹ, lúc này đây mọi người ở xung quanh giống như hoàn toàn vô hình.
...
Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng lên chuyên cơ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, để ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ở đây. Hai năm không phải quãng thời gian ngắn, lại cũng không quá dài, nhưng ở đây đã khiến cô trải qua rất nhiều thăng trầm, thật may là đến cuối cùng phép màu đã xuất hiện.
"Tạm biệt nhé!" Cô mỉm cười rạng rỡ nói.
Nhưng khi nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt, mọi đau đớn cùng khó khăn đều biến mất, anh phải vì cô và vì tương lai của hai người mà chiến đấu. Hy vọng vẫn còn, anh lúc này không thể buông xuôi mà bỏ cuộc.
Vũ Minh Nguyệt khi ấy đau lòng đến bật khóc, cô thường lẻn trốn ra ngoài khóc một mình, vì cô biết nếu để anh nhìn thấy sẽ tạo áp lực cho anh, điều đó không nên chút nào.
Nhìn cơ thể anh sau mỗi đợt hóa trị đều tiều tụy đi mấy phần, lồng ngực cô muốn nổ tung, cô ước gì tất cả chỉ là mơ mà thôi, khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ quay trở về như ban đầu.
Bệnh ung thư không phải một căn bệnh dễ điều trị, nó cần rất nhiều thời gian và đặc biệt là người bệnh cần phải có ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Thời gian đằng đẵng trôi qua, xung quanh hai người chỉ có bác sĩ và thuốc cùng mùi hóa chất nồng đậm. Ban đầu, cơ thể Âu Dương Tư Duệ kháng thuốc, mọi thứ giống như trở về điểm xuất phát, nhưng nhờ có nổ lực của bác sĩ, phác đồ điều trị mới đã thành công với anh.
Âu Dương Tư Duệ đã mạnh mẽ chiến đấu với bệnh tật, có lúc bệnh đột nhiên trở nặng, khiến cho Vũ Minh Nguyệt ở bên anh vô cùng sợ hãi. Nhưng may mắn là anh đã vượt qua, mọi thứ đều trở về trạng thái ổn định sau đó.
Suốt thời gian khốn khó này, gia đình và bạn bè thân thiết luôn là chỗ dựa vững chắc cho cả hai người.
...
...
Một ngày của mùa xuân hai năm sau, Âu Dương Tư Duệ lúc này dù vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát. Những cơn đau đớn hành hạ anh cũng không còn nữa, triệu chứng rụng tóc cũng đã thuyên giảm, anh đã có thể quay về với công việc.
Ngày hôm nay anh có thể xuất viện rồi, rời khỏi phòng bệnh đã gắn bó với anh hai năm trời, lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của anh và Vũ Minh Nguyệt. Đau đớn có, lo sợ có, hạnh phúc cũng có.
Trải qua sinh tử lần này, anh càng thêm trân trọng cô gái ở bên cạnh, một người đã vì anh mà từ bỏ rất nhiều thứ, từ bỏ cả việc diễn xuất mà cô vô cùng yêu quý.
"Tư Duệ, xe đến rồi, chúng ta đi thôi!" Vũ Minh Nguyệt rạng rỡ mở cửa từ bên ngoài bước vào, khuôn mặt tươi tắn hơn rất nhiều so với thời điểm khó khăn của hai năm trước.
Âu Dương Tư Duệ xoay người lại nhìn Vũ Minh Nguyệt, anh chậm rãi từng bước đi đến bên cạnh cô. Chàng trai gầy rộc ngày trước cũng biến mất rồi, anh đã trở về với dáng vẻ anh tuấn ban đầu, hiện tại còn có phần chín chắn hơn rất nhiều.
"Minh Nguyệt, hai năm rồi, bây giờ em có thể quay lại tiếp tục theo đuổi mơ ước của mình!" Giọng của anh trầm ấm, điềm đạm hơn mọi khi.
Vũ Minh Nguyệt ngẩn ngơ vài giây, sau đó cô phì cười. "Haha, đã hai năm rồi, hiện tại khán giả có khi đã quên mất em rồi đấy! Em bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi, không phải là anh không muốn nuôi em chứ?"
Âu Dương Tư Duệ lúc này cực kỳ nghiêm túc, anh đưa tay bế bổng Vũ Minh Nguyệt lên, rồi cẩn thận đặt cô ngồi trên giường bệnh. "Đừng dối lòng nữa, chỉ cần em trở lại, mọi người sẽ nhớ ra em thôi! Anh cũng không phải không thể nuôi em, chỉ là anh muốn em được làm việc mà bản thân yêu thích!"
Vũ Minh Nguyệt ngập ngừng, bây giờ cô quay lại giới giải trí thì sẽ bắt đầu lại từ con số không. Những tân binh trước đây đồng trang lứa với cô bây giờ ai cũng thành công, cô là có chút tự ti với họ. Cái cô nàng tên Hứa Vân Nhi năm đó, hiện tại đã nổi đình nổi đám, năm ngoái còn được đề cử cả giải ảnh hậu nữa.
"Minh Nguyệt của anh giỏi như vậy, anh tin chắc em sẽ ghi lại ấn tượng tốt với khán giả một lần nữa, thời điểm này vẫn chưa phải là quá muộn để em trở lại làm chính mình đâu!" Âu Dương Tư Duệ không ngừng cổ vũ cho Vũ Minh Nguyệt.
"Anh nghĩ em còn có thể sao?" Vũ Minh Nguyệt vẫn nghi hoặc về bản thân.
"Đương nhiên là có thể rồi!" Âu Dương Tư Duệ chắc nịch đáp. "Chờ em thành công rồi, anh sẽ chấp nhận lời cầu hôn của em, lần này sẽ không từ chối nữa!" Ý anh muốn nói đến lần cô đề nghị kết hôn khi anh bệnh, những lời đó anh vẫn luôn giữ trong lòng.
Có câu nói này của anh, Vũ Minh Nguyệt giống như được tiếp thêm sức mạnh, ước mơ cô chôn giấu sâu trong lòng bắt đầu sôi sục không yên. "Được, vậy chờ em tỏa sáng rồi nhất định sẽ cầu hôn với anh!"
Âu Dương Tư Duệ nở nụ cười hài lòng, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, cảm giác ngọt ngào dâng trào trong không khí.
Sau khi hai người từ bệnh viện trở về nhà của Âu Dương Tư Duệ, Vũ Minh Nguyệt ở lại chăm sóc anh thêm một tháng nữa, sau đó cô mới quyết định sắp xếp hành lý quay về nước M.
Ngày cô đi, Âu Dương Tư Duệ đã tự mình đưa cô ra sân bay, dù cho anh là người đề nghị cô nên trở về thực hiện mơ ước, nhưng anh cũng là người quyến luyến nhất khi cô rời đi.
Cả quãng đường ngồi ở trên xe, Âu Dương Tư Duệ vẫn nắm thật chặt tay của Vũ Minh Nguyệt không nỡ buông, lâu lâu anh còn nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái.
"Tư Duệ, em có hơi hồi hộp!" Vũ Minh Nguyệt thở mạnh nói. Hai năm rời đi, mọi thứ ở nước M đều thay đổi ít nhiều, cô sợ bản thân vẫn không thích ứng được khi quay lại.
"Không sao mà, còn có anh ở đây, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi!" Âu Dương Tư Duệ khích lệ cô. "Cho dù thế nào đi nữa, thì anh vẫn sẽ luôn ở phía sau dõi theo em!"
Vũ Minh Nguyệt khẽ gật đầu, lần này cô hạ quyết tâm rồi, cô nhất định sẽ vực dậy cái tên Angel, để một lần nữa được toả sáng đứng trên sân khấu nhận giải thưởng danh giá nhất.
Xe dừng trước sảnh lớn sân bay, Âu Dương Tư Duệ bước xuống xe trước, anh mở cửa cho Vũ Minh Nguyệt, rồi mới vòng ra phía sau lấy hành lý cho cô.
"Tư Duệ, anh nắm tay em đi!" Vũ Minh Nguyệt bất chợt bắt lấy tay anh, cô cười nói. Vì sau ngày hôm nay, hai người sẽ lại quay trở về tình trạng yêu xa giống trước đây, muốn nắm tay tình cảm thế này cũng khó.
Âu Dương Tư Duệ nhẹ nhàng đan vào tay cô, hai người sánh đôi bước vào trong sân bay, đoạn đường tuy ngắn nhưng mang lại rất nhiều cảm giác.
"Minh Nguyệt, qua đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh, cũng phải nhớ giữ gìn sức khoẻ, không được giảm cân đâu đấy!" Trước khi lên máy bay, Âu Dương Tư Duệ đã nắm tay cô dặn dò.
"Ừm, em biết rồi! Anh cũng đừng chỉ lo lắng cho mỗi em thôi, anh cũng phải giữ gìn sức khoẻ đấy, bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn đâu!" Vũ Minh Nguyệt hóm hĩnh đáp lại anh, thật ra cô vẫn còn lo cho anh lắm.
"Anh còn chờ em cầu hôn anh mà, làm sao có chuyện gì được chứ?" Âu Dương Tư Duệ cũng không chịu thua, anh lại trêu chọc cô.
"Tư Duệ, em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em!"
Hai người nói xong liền trao nhau một nụ hôn nhẹ, lúc này đây mọi người ở xung quanh giống như hoàn toàn vô hình.
...
Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng lên chuyên cơ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, để ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ở đây. Hai năm không phải quãng thời gian ngắn, lại cũng không quá dài, nhưng ở đây đã khiến cô trải qua rất nhiều thăng trầm, thật may là đến cuối cùng phép màu đã xuất hiện.
"Tạm biệt nhé!" Cô mỉm cười rạng rỡ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.