Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 108: Ký ức bị phong bế

Cô Nụ nhà nông

29/02/2024

Cô không thể cứ ngồi ở đây dây dưa với một con ma men, nếu anh không chịu uống thuốc giải rượu cũng không chịu đi tắm thì cô chỉ đành dỗ anh đi ngủ, ngủ một giấc đợi anh tỉnh táo mới có thể nói tiếp, cô thật sự không ngửi được mùi rượu trên người anh, nó làm cô khó chịu vô cùng.

Ngụy Nguyên nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên,

anh chỉ vào ngực mình.

- Tiểu Vũ chỗ này của anh, rất đau rất đau.

Hai mắt Hoàng Tư Vũ cay xè cô cố gắn để mình không rơi nước mắt mỉm cười với anh.

- Muốn em thổi thổi hôn hôn cho anh sao.

- Người anh bẩn, không thể thổi thổi hôn hôn.

Hoàng Tư Vũ cũng bất lực với anh, người say rượu đều như vậy sao. Ngụy Nguyên không biết đang nghỉ cái gì sau đó anh cầm lấy thuốc trên bàn chậm rì rì uống thuốc. Đợi hơn mười phút sau anh cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn một chút, dưới cái nhìn chăm chăm của cô anh có chút xấu hổ đi vào nhà tắm.

Nước lạnh làm đầu óc anh trở nên thanh tỉnh hoàn toàn không còn chút men rượu nào nữa, Ngụy Nguyên nhìn bản thân trong gương anh chợt nở nụ cười. Có lẽ ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của anh rồi, cô thật sự còn sống lành lặn khoẻ mạnh xuất hiện trước mặt anh, cho đến bây giờ anh mới cảm nhận được trái tim mình đập trở lại, từ khi cô đi nó giống như đã chết theo cô rồi.

Thế nhưng chỉ vài giây sau nụ cười trên mặt anh vụt tắt, ước nguyện đã thành sự thật lời cầu xin của anh đã được thần nghe thấy, vậy có phải hay không từ nay về sau anh phải thực hiện lời hứa của mình, chôn giấu tình cảm trong tim vào nơi sâu nhất của linh hồn.

Anh biết bản thân không thể nào trở thành anh trai cô được, anh cũng sợ, sợ cứ bên cạnh cô anh sẽ vĩnh viễn không thể nào buông xuống được. Vậy cho nên chỉ còn một cách biến bản thân trở thành người đứng bên rìa cuộc sống của cô, nhìn cô từ xa biết cô bình an hạnh phúc như vậy hẳn là anh có thể làm được đi.

Trong phòng khách lúc này Hoàng Tư Vũ ôm lấy đầu, cơn đau truyền đến khiến đầu cô như muốn vỡ tung, từng hình ảnh lướt qua trong đầu cô từ mơ hồ cho đến dần rõ ràng.

Từ trước đến giờ cô vẫn luôn cho rằng bản thân che giấu rất tốt, cũng tự thôi miên mình rất tốt. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi cô dần phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Ngụy Nguyên không còn đơn thuần như trước nữa.



Cô luôn hiểu rõ tình cảm của anh, nhưng bản thân lại không cho phép mình bước tới một bước bởi vì sư phụ đã từng nói với cô, giữa cô và Ngụy Nguyên đời này chỉ có thể là huynh muội, nếu cố chấp cưỡng cầu vận mệnh vậy thì có một ngày anh ấy sẽ vì cô mà xác hồn đều tiêu tán. Lúc đó cô ương bướng không muốn tin tưởng vào lời ông, cô tự nói với lòng đợi đến năm mười tám tuổi nếu cô vẫn thích anh như bây giờ, vậy cô sẽ nói cho anh biết cô muốn anh vĩnh viễn ở bên mình.

Thế nhưng năm mười sáu tuổi kia nhìn anh bị lọc da xẻo thịt vì mình, lời sư phụ nói lại lần nữa văng vẳng bên tai, khi đó nỗi sợ hãi bảo trùm lấy cô. Nếu chỉ vì cô yêu anh, nếu chỉ vì cô muốn được bên anh mà đẩy anh vào chỗ chết vậy cô nguyện ý đóng băng trái tim mình để bản thân không còn yêu anh nữa. Lần đầu tiên cô sử dụng thuật thôi miên mà sư phụ dạy, không phải thôi miên ai khác mà là thôi miên chính bản thân mình. Cô chôn thứ tình cảm đó vào một nơi sâu nhất trong linh hồn khoá chặt nó lại, thậm chí còn đóng băng những kí ức đẽ thờ thơ ấu của bọn họ.

Cho dù tình yêu kia bị chính cô phong bế cưỡng chế xoá đi, thế nhưng vẫn không ngăn được tiềm thức Ngụy Nguyên trong lòng cô vẫn chiếm vị trí rất quan trọng. Bọn họ đã ở cùng nhau mười lăm năm, mười lăm năm chia ngọt sẻ bùi, anh bảo vệ cô, cô bảo vệ anh bọn họ tiếp cho nhau sức mạnh sưởi ấm nhau trong thế giới khắc nghiệt tối tăm lạnh lẽo này.

Nếu có ai đó hỏi cô anh quan trọng đến mức nào thì cô cũng không ngần ngại mà thẳng thắng nói anh còn quan trọng hơn hết thảy. Vì muốn bảo vệ anh cô cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ, vì anh cô đạp hết thảy mọi thứ dưới chân, tắm máu kẻ khác cùng máu chính mình bò lên đỉnh cao nhất của kim tự tháp. Cô khi đó ý niệm muốn mạnh lên để bảo vệ anh còn cao hơn cả ý niệm mạnh lên báo thù. Bởi vì anh quan trọng như thế cho nên cô thà để bản thân lâm vào hiểm cảnh cũng không muốn anh bị kéo vào cuộc báo thù của cô.

Ngụy Nguyên cũng như sư phụ chính là vảy ngược trong trái tim cô không ai có thể chạm vào. Kiếp trước xa cách anh, lãnh đạm anh đều vì để bảo vệ anh. Hết thảy những thứ tình cảm đó đều đó bị ý thức của cô ép nó trở thành cái mà cô gọi rằng hai chữ “người thân”.

Cứ ngỡ rằng thứ tình cảm kia sẽ bị phong bế vĩnh viễn trong linh hồn cô cho đến khi cô chết. Mà sự thật cũng đúng như vậy, cho đến bây giờ cô lần nữa sống lại, cô vẫn quên đi mình đã từng yêu một người đến như thế.

Cho đến đêm nay mọi phong bế bị phá vỡ, vô số ký ức ùa về, thứ tình cảm giấu sâu trong linh hồn như một ngọn núi lửa cuồng cuộn phun trào.

Anh đau lòng cô cũng sẽ đau lòng,cái cảm giác đau đớn đó tựa như muốn xé toạc trái tim cô, cô muốn ôm lấy anh, muốn vỗ về anh, muốn nói với anh, cô rất nhớ rất nhớ anh.

Hoàng Tư Vũ đưa tay sờ vào trong cổ áo kéo ra miếng huyết ngọc, từ lúc cô giải độc cho Mạnh Vũ Thần đến giờ cô vẫn luôn đeo nó, Mạnh Vũ Thần nói đây là đồ của sư phụ nên cũng giao cho cô bảo quản. Lần đầu tiên cô cảm nhận được miếng ngọc này nóng lên là khi nó thấm máu tim cô lúc cô cứu Mạnh Vũ Thần, cũng vì vậy mà miếng ngọc này trở nên đậm màu hơn. Cô luôn cảm giác nguồn năng lượng bên trong mình dường như có liên kết với huyết ngọc này, cô biết đêm nay chính nó khiến cho ký ức bị phong bế quay trở về.

Cũng bởi như vậy cô mới hiểu rõ vì sao một người có trái tim sắt đá như cô lại có thể yêu Mạnh Vũ Thần khi chỉ vừa gặp anh trong một thời gian ngắn như vậy. Bởi vì ánh mắt dịu dàng của anh khi nhìn cô, cử chỉ săn sóc của anh dành cho cô, hết thẩy đều giống với Ngụy Nguyên trong hồi ức vốn đã bị cô khoá kín.

Ngày trước cô có thể không biết gì mà yêu Mạnh Vũ Thần đồng ý ở bên anh, thế nhưng hiện tại cô hiểu rõ lòng mình hơn ai hết đời nay trái tim của cô đã dành cho Ngụy Nguyên, nếu tiếp tục ở bên Mạnh Vũ Thần xem anh là người thay thế như vậy với anh mà nói quá bất công cũng quá tàn nhẫn.

Còn cả Ngụy Nguyên anh sẽ thế nào nếu cô ở bên một người đàn ông khác, nếu đã không thể ở bên anh thì cô nguyện ý cả đời lẻ bóng.

Về phần Mạnh Vũ Thần đợi khi trở về cô sẽ tìm cách nói với anh, cho dù có bị trừng phạt nhận hết thảy báo ứng thì cô cũng sẽ không oán trách, kể cả anh có hận cô, căm ghét cô thì cô cũng sẽ gánh lấy toàn bộ, vì cô thật sự có lỗi với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook