Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh
Chương 4: Tập đoàn Thịnh Gia
Cô Nụ nhà nông
26/12/2023
Sau khi xem xong toàn bộ thông tin Hoàng Tư Vũ thoát khỏi giao diện, thực hiện một vài thao tác, xóa sạch toàn bộ lịch sử truy cập. Đồng thời cô nhập một cái email ẩn danh gõ một dòng chữ: "Ông đang ở đâu", sau đó nhấn nút gửi đi.
Rất nhanh chưa tới một phút đã nhận được hồi âm.
"Tôi vẫn luôn đợi lệnh của cô chủ."
"20 giờ tối mai, khách sạn Kinh Lý, quận 1, thành phố Hồ Chí Minh."
Gửi đi tin nhắn này Hoàng Tư Vũ cũng không đợi bên kia hồi âm tắt máy đi ngủ.
Mà ở đầu bên kia, trong một căn biệt thự lớn ở Thủ Đô, người đàn ông gần 70 tuổi cả người kích động, ông nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt sáng quắt. Ông ngẩng người một lúc lâu mới nói với thư ký bên cạnh mình.
- Hủy tất cả các lịch trình ngày mai, đặt chuyến bay sớm nhất vào Sài Gòn, cậu cũng đi với tôi.
Thư ký bên cạnh cả kinh, theo chủ tịch gần 20 năm đây là lần đầu tiên Lương Văn Thao thấy ông ấy kích động như vậy. Còn nữa là ai có thể khiến cho chủ tịch tập đoàn Thịnh Gia bỏ hết tất cả công việc để đi gặp, đáy lòng anh ta khẽ run.
Không biết bởi vì cái gì mà Trịnh Trí Minh cảm thấy chuyến đi lần này có thể ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của ông và toàn hộ nhà họ Trịnh sau này. Sáng sớm hôm sau Thịnh Trí Minh dẫn theo trợ lý kiên thư ký của mình lên chuyến bay sớm nhất từ Hà Nội bay vào Sài Gòn. Trên máy bay, ông nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tia nắng đầu tiên của ngày mới hiện ra, ẩn ẩn trong mây sớm.
Giọng ông hơi trầm đôi mắt đầy vết chân chim, bàn tay nhăn nheo sần sùi cầm cây gậy baton, ông mở miệng vừa đủ để Lương Văn Thao nghe thấy.
- Văn Thao cậu còn nhớ 5 năm trước lúc nhà họ Trịnh đứng trên bờ vực sụp đổ không.
- Nhớ thưa chủ tịch, tôi làm sao quên được.
Lương Văn Thao đương nhiên là nhớ, 5 năm trước khi Trịnh Trí Minh xuất ngoại bàn chuyện làm ăn. Lúc đó nhà họ Trịnh trong nước phát triển đã vững nên muốn đánh sáng thị trường nước ngoài, chỉ là ông ấy vừa đi liền biệt vô âm tính.
Trong nước khi nhận được tin, mấy người anh em của ông bắt đầu ra tay xâu xé tập đoàn, ai ai cũng đều muốn giành phần hơn về mình. Người ta hay nói giặc bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ nhất là giặc ở bên trong. Một tập đoàn lớn như Thịnh Gia sau khi nội bộ tranh giành chẳng mấy chốc mà rơi xuống vực thẳm.
Nhưng mà lúc bọn họ tưởng Thịnh Gia đã tiêu rồi thì người mất tích hơn 6 tháng Trịnh Trí Minh bất ngờ trở về. Không những vậy còn dùng khí thế như vũ bão xử lý toàn bộ những người anh em của mình, kẻ bị đưa ra nước ngoài, kẻ bị tống vào tù.
Trịnh Trí Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, qua các tầng mây như muốn xuyên thủng qua bầu trời này nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
- Năm đó khi tôi vừa ra nước ngoài mới phát hiện, thật ra chẳng có hợp đồng gì cả, chẳng có tập đoàn M.A nào hết, tất cả đều là do Trịnh Bách dựng nên, sau đó thì liền bị người ta truy sát. Lúc tôi tưởng mình đã bỏ mạng nơi trời xa đất lạ thì người đó xuất hiện. Người khác nói người đó chính là một ác ma bước ra từ địa ngục. Nhưng với tôi mà nói ngài ấy giống như một vị thần đưa tay cứu vớt tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, kéo tôi từ quỷ môn quan trở về.
Không những thế nhờ có người đó tôi mới có thể an toàn trở về nước. Tôi có thể xử nhanh gọn đám người Trịch Bách cũng là nhờ người đó ở phía sau âm thầm giúp đỡ. Tôi không biết rõ thân phận người đó, chưa từng thấy mặt người đó. Tôi cho rằng cả đời này đều không thể gặp lại người đó nữa, hiện tại người đó đến Việt Nam rồi, rất nhanh cậu cũng sẽ được gặp. Nhớ phải tôn kính, bất kể người đó muốn làm gì, thậm chí có muốn tập đoàn Thịnh Gia cũng phải nghiêm cẩn mà đáp ứng, cậu đã rõ chưa.
Trịnh Trí Minh có thể nói những lời này với Lương Văn Thao vì đây là người ông tin tưởng nhất. Ông muốn Lương Văn Thao có thể thay ông chăm sóc người đó, bảo hộ người đó.
Đứa nhỏ này tuy không phải máu mủ nhưng là do một tay ông nuôi lớn, suốt hơn 20 năm qua ông chưa từng xem nó là người ngoài. Sau biến cố 5 năm trước cũng chứng minh bản thân ông không có nhìn nhầm người.
Đáy lòng Lương Văn Thao khẽ chấn kinh, người có thể cứu được Trịnh Trí Minh và cả tập đoàn Thịnh Gia, rốt cuộc có thân phận lớn như thế nào. Nhưng anh ta biết đó không phải là việc mà anh có thể tìm hiểu. Năm 13 tuổi anh mất đi cha mẹ, là Trịnh Trí Minh đưa anh từ tay đám họ hàng lang sói kia về nhà họ Trịnh. Là ông ấy cho anh mái nhà, nuôi nấng anh, người anh nguyện ý trung thành bảo vệ cũng chỉ có người trước mặt cùng cháu trai của ông ấy. Cho nên năm đó dù phải hy vi tính mạng anh cũng mang theo Trịnh Hoài Đức chạy trốn khỏi nhà họ Trịnh sau khi Trịnh Trí Minh mất tích. Cũng may ông ấy về kịp bằng không có lẽ bản thân và cậu chủ nhỏ đã vùi thân dưới đáy biển sâu.
Trịnh Trí Minh đến khách sạn Kinh Lý trước lấy phòng tổng thống, sau đó dặn dò lễ tân buổi tối nếu có người tìm ông ta thì trực tiếp dẫn lên phòng.
Cả một ngày ông cứ thấp thỏm không yên, cứ như một đứa trẻ nôn nóng đợi mẹ đi chợ về không ngừng đi qua đi lại trong phòng. Lương Văn Thao muốn lên tiếng khuyên ông một chút nhưng lại không dám nói gì.
Rất nhanh chưa tới một phút đã nhận được hồi âm.
"Tôi vẫn luôn đợi lệnh của cô chủ."
"20 giờ tối mai, khách sạn Kinh Lý, quận 1, thành phố Hồ Chí Minh."
Gửi đi tin nhắn này Hoàng Tư Vũ cũng không đợi bên kia hồi âm tắt máy đi ngủ.
Mà ở đầu bên kia, trong một căn biệt thự lớn ở Thủ Đô, người đàn ông gần 70 tuổi cả người kích động, ông nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt sáng quắt. Ông ngẩng người một lúc lâu mới nói với thư ký bên cạnh mình.
- Hủy tất cả các lịch trình ngày mai, đặt chuyến bay sớm nhất vào Sài Gòn, cậu cũng đi với tôi.
Thư ký bên cạnh cả kinh, theo chủ tịch gần 20 năm đây là lần đầu tiên Lương Văn Thao thấy ông ấy kích động như vậy. Còn nữa là ai có thể khiến cho chủ tịch tập đoàn Thịnh Gia bỏ hết tất cả công việc để đi gặp, đáy lòng anh ta khẽ run.
Không biết bởi vì cái gì mà Trịnh Trí Minh cảm thấy chuyến đi lần này có thể ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của ông và toàn hộ nhà họ Trịnh sau này. Sáng sớm hôm sau Thịnh Trí Minh dẫn theo trợ lý kiên thư ký của mình lên chuyến bay sớm nhất từ Hà Nội bay vào Sài Gòn. Trên máy bay, ông nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tia nắng đầu tiên của ngày mới hiện ra, ẩn ẩn trong mây sớm.
Giọng ông hơi trầm đôi mắt đầy vết chân chim, bàn tay nhăn nheo sần sùi cầm cây gậy baton, ông mở miệng vừa đủ để Lương Văn Thao nghe thấy.
- Văn Thao cậu còn nhớ 5 năm trước lúc nhà họ Trịnh đứng trên bờ vực sụp đổ không.
- Nhớ thưa chủ tịch, tôi làm sao quên được.
Lương Văn Thao đương nhiên là nhớ, 5 năm trước khi Trịnh Trí Minh xuất ngoại bàn chuyện làm ăn. Lúc đó nhà họ Trịnh trong nước phát triển đã vững nên muốn đánh sáng thị trường nước ngoài, chỉ là ông ấy vừa đi liền biệt vô âm tính.
Trong nước khi nhận được tin, mấy người anh em của ông bắt đầu ra tay xâu xé tập đoàn, ai ai cũng đều muốn giành phần hơn về mình. Người ta hay nói giặc bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ nhất là giặc ở bên trong. Một tập đoàn lớn như Thịnh Gia sau khi nội bộ tranh giành chẳng mấy chốc mà rơi xuống vực thẳm.
Nhưng mà lúc bọn họ tưởng Thịnh Gia đã tiêu rồi thì người mất tích hơn 6 tháng Trịnh Trí Minh bất ngờ trở về. Không những vậy còn dùng khí thế như vũ bão xử lý toàn bộ những người anh em của mình, kẻ bị đưa ra nước ngoài, kẻ bị tống vào tù.
Trịnh Trí Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, qua các tầng mây như muốn xuyên thủng qua bầu trời này nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
- Năm đó khi tôi vừa ra nước ngoài mới phát hiện, thật ra chẳng có hợp đồng gì cả, chẳng có tập đoàn M.A nào hết, tất cả đều là do Trịnh Bách dựng nên, sau đó thì liền bị người ta truy sát. Lúc tôi tưởng mình đã bỏ mạng nơi trời xa đất lạ thì người đó xuất hiện. Người khác nói người đó chính là một ác ma bước ra từ địa ngục. Nhưng với tôi mà nói ngài ấy giống như một vị thần đưa tay cứu vớt tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, kéo tôi từ quỷ môn quan trở về.
Không những thế nhờ có người đó tôi mới có thể an toàn trở về nước. Tôi có thể xử nhanh gọn đám người Trịch Bách cũng là nhờ người đó ở phía sau âm thầm giúp đỡ. Tôi không biết rõ thân phận người đó, chưa từng thấy mặt người đó. Tôi cho rằng cả đời này đều không thể gặp lại người đó nữa, hiện tại người đó đến Việt Nam rồi, rất nhanh cậu cũng sẽ được gặp. Nhớ phải tôn kính, bất kể người đó muốn làm gì, thậm chí có muốn tập đoàn Thịnh Gia cũng phải nghiêm cẩn mà đáp ứng, cậu đã rõ chưa.
Trịnh Trí Minh có thể nói những lời này với Lương Văn Thao vì đây là người ông tin tưởng nhất. Ông muốn Lương Văn Thao có thể thay ông chăm sóc người đó, bảo hộ người đó.
Đứa nhỏ này tuy không phải máu mủ nhưng là do một tay ông nuôi lớn, suốt hơn 20 năm qua ông chưa từng xem nó là người ngoài. Sau biến cố 5 năm trước cũng chứng minh bản thân ông không có nhìn nhầm người.
Đáy lòng Lương Văn Thao khẽ chấn kinh, người có thể cứu được Trịnh Trí Minh và cả tập đoàn Thịnh Gia, rốt cuộc có thân phận lớn như thế nào. Nhưng anh ta biết đó không phải là việc mà anh có thể tìm hiểu. Năm 13 tuổi anh mất đi cha mẹ, là Trịnh Trí Minh đưa anh từ tay đám họ hàng lang sói kia về nhà họ Trịnh. Là ông ấy cho anh mái nhà, nuôi nấng anh, người anh nguyện ý trung thành bảo vệ cũng chỉ có người trước mặt cùng cháu trai của ông ấy. Cho nên năm đó dù phải hy vi tính mạng anh cũng mang theo Trịnh Hoài Đức chạy trốn khỏi nhà họ Trịnh sau khi Trịnh Trí Minh mất tích. Cũng may ông ấy về kịp bằng không có lẽ bản thân và cậu chủ nhỏ đã vùi thân dưới đáy biển sâu.
Trịnh Trí Minh đến khách sạn Kinh Lý trước lấy phòng tổng thống, sau đó dặn dò lễ tân buổi tối nếu có người tìm ông ta thì trực tiếp dẫn lên phòng.
Cả một ngày ông cứ thấp thỏm không yên, cứ như một đứa trẻ nôn nóng đợi mẹ đi chợ về không ngừng đi qua đi lại trong phòng. Lương Văn Thao muốn lên tiếng khuyên ông một chút nhưng lại không dám nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.