Chương 20: Đây là hạnh phúc của con phải không?
Trần Thị Hoàng Yến
19/06/2021
Giản Ngân cũng chẳng nghĩ nhiều, đi dạo xung quanh. Phải nói khung cảnh nơi này rất đẹp, rất lãng mạn. Bình thường người ta sẽ trồng đủ loại cây trong khu vườn của mình, nhưng
Lãnh Thiên Hàn lại chỉ chọn hoa anh đào. Không biết nó có ẩn ý gì không
nhỉ?
Bỗng theo trực giác cô quay lại phía sau, thì thấy Lãnh Thiên Hàn không biết đã đứng sau cô từ bao giờ, hai tay đang cầm 1 bó hoa anh đào và 1 hộp quà.
Giản Ngân chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì Lãnh Thiên Hàn nói: "Em đồng ý làm bạn gái anh không?"
"..."
Thấy Giản Ngân đứng yên lặng, Lãnh Thiên Hàn có chút trầm mặt lại. Không khí xung quanh cũng dường như giảm đi vài độ.
Lúc này cô mới hoàn hồn lại, hỏi: "Anh chắc chắn chứ?"
"Ừ."
Sau đó anh chỉ thấy cô cười nhẹ, hai tay lấy đi bó hoa và món quà. "Vậy em lấy chúng đấy."
Lãnh Thiên Hàn chỉ thấy hơi khó hiểu. "Ý em là?"
"Chúc mừng anh, Lãnh Thiên Hàn. Anh đã được thăng chức lên bạn trai của Giản Ngân."
Trải qua 2 đời, cô không muốn bỏ lỡ hạnh phúc của mình. Dù cô không biết kết quả của mình sau này thế nào, nhưng cô không muốn bản thân phải hối tiếc điều gì cả.
Cô định hỏi anh tại sao lại chọn hoa anh đào, nhưng cô đột nhiên nhớ Giản Ngân rất thích loài hoa này. Thì ra đây là lý do cả khu vườn này chỉ có hoa anh đào.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy có gì đó ấm áp. Cô nhớ lại kiếp trước người ấy đã từng nói: "Hải Đường, một khi trái tim con cảm nhận được hạnh phúc thì con không được để vụt mất. Con phải biết nắm chặt lấy nó, trân trọng nó."
Vậy giờ đây có phải là hạnh phúc của con không? Con đồng ý như vậy là đúng phải không?
Lãnh Thiên Hàn thấy cô đồng ý, nhẹ nhàng cầm tay cô đi đến xích đu, khi cô ngồi xuống anh nói: "Cảm ơn em đã đồng ý."
Giản Ngân nghe nói vậy thì quay qua nhìn người đàn ông trước mặt, không ngần ngại mà bóc mẽ: "Nếu không đồng ý thì anh giống khi nãy à?"
Lãnh Thiên Hàn mặt không đổi sắc trả lời: "Khi nãy anh chẳng làm gì cả."
Nói thì hay lắm, cô tin khi nãy nếu cô không đồng ý anh ta sẽ nhốt cô luôn ấy. Cô dám dùng toàn bộ số tiền của mình để đánh cược.
"Sao anh biết em thích hoa anh đào?"
"Không có gì về em mà anh không biết."
Giản Ngân chỉ có thể mỉm cười. Cô vốn không thích hoa nào cả, cái anh ấy điều tra được là sở thích của thân thể này.
Mà thôi kệ, dù sao đây cũng là tặng cho cô. Giản Ngân nhìn hộp quà nhỏ, từ từ mở nắp hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền nhỏ, trên mặt chỉ khắc đúng 1 chữ HN.
Thấy Giản Ngân nhìn chằm chằm sợi dây chuyền 1 hồi lâu, sợ cô không thích, Lãnh Thiên Hàn lo lắng hỏi: "Nếu em không thích thì anh đổi cái khác."
Giản Ngân cố nén không để nước mắt rơi xuống, giọng nghen ngào. "Không, không phải, đẹp lắm. Đây là 1 cặp phải không?"
"Ừ, sợi còn lại anh đang đeo. Em... không sao chứ?"
"Cảm ơn anh em thích lắm, nó rất ý nghĩa đấy."
Nghe cô nói thích thì tâm trạng đang căng thẳng của anh cũng thả lỏng. "Được rồi, bây giờ em là bạn gái anh rồi, sau này về nước John sẽ thay anh chăm sóc em.
Bên cạnh đó, em phải hứa rằng có việc gì cũng phải nói cho anh biết đầu tiên. Anh là bạn trai em, mọi việc anh sẽ giải quyết giúp em."
Cô cũng đoán trước anh không thể về nước cùng cô vì anh còn công việc bên này. Muốn về thì anh chỉ có thể bỏ hết hoặc di chuyển toàn bộ lực lượng của mình, mà nó chắc chắm sẽ thu hút bọn cảnh sát ngầm.
"Em biết rồi."
Bỗng theo trực giác cô quay lại phía sau, thì thấy Lãnh Thiên Hàn không biết đã đứng sau cô từ bao giờ, hai tay đang cầm 1 bó hoa anh đào và 1 hộp quà.
Giản Ngân chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì Lãnh Thiên Hàn nói: "Em đồng ý làm bạn gái anh không?"
"..."
Thấy Giản Ngân đứng yên lặng, Lãnh Thiên Hàn có chút trầm mặt lại. Không khí xung quanh cũng dường như giảm đi vài độ.
Lúc này cô mới hoàn hồn lại, hỏi: "Anh chắc chắn chứ?"
"Ừ."
Sau đó anh chỉ thấy cô cười nhẹ, hai tay lấy đi bó hoa và món quà. "Vậy em lấy chúng đấy."
Lãnh Thiên Hàn chỉ thấy hơi khó hiểu. "Ý em là?"
"Chúc mừng anh, Lãnh Thiên Hàn. Anh đã được thăng chức lên bạn trai của Giản Ngân."
Trải qua 2 đời, cô không muốn bỏ lỡ hạnh phúc của mình. Dù cô không biết kết quả của mình sau này thế nào, nhưng cô không muốn bản thân phải hối tiếc điều gì cả.
Cô định hỏi anh tại sao lại chọn hoa anh đào, nhưng cô đột nhiên nhớ Giản Ngân rất thích loài hoa này. Thì ra đây là lý do cả khu vườn này chỉ có hoa anh đào.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy có gì đó ấm áp. Cô nhớ lại kiếp trước người ấy đã từng nói: "Hải Đường, một khi trái tim con cảm nhận được hạnh phúc thì con không được để vụt mất. Con phải biết nắm chặt lấy nó, trân trọng nó."
Vậy giờ đây có phải là hạnh phúc của con không? Con đồng ý như vậy là đúng phải không?
Lãnh Thiên Hàn thấy cô đồng ý, nhẹ nhàng cầm tay cô đi đến xích đu, khi cô ngồi xuống anh nói: "Cảm ơn em đã đồng ý."
Giản Ngân nghe nói vậy thì quay qua nhìn người đàn ông trước mặt, không ngần ngại mà bóc mẽ: "Nếu không đồng ý thì anh giống khi nãy à?"
Lãnh Thiên Hàn mặt không đổi sắc trả lời: "Khi nãy anh chẳng làm gì cả."
Nói thì hay lắm, cô tin khi nãy nếu cô không đồng ý anh ta sẽ nhốt cô luôn ấy. Cô dám dùng toàn bộ số tiền của mình để đánh cược.
"Sao anh biết em thích hoa anh đào?"
"Không có gì về em mà anh không biết."
Giản Ngân chỉ có thể mỉm cười. Cô vốn không thích hoa nào cả, cái anh ấy điều tra được là sở thích của thân thể này.
Mà thôi kệ, dù sao đây cũng là tặng cho cô. Giản Ngân nhìn hộp quà nhỏ, từ từ mở nắp hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền nhỏ, trên mặt chỉ khắc đúng 1 chữ HN.
Thấy Giản Ngân nhìn chằm chằm sợi dây chuyền 1 hồi lâu, sợ cô không thích, Lãnh Thiên Hàn lo lắng hỏi: "Nếu em không thích thì anh đổi cái khác."
Giản Ngân cố nén không để nước mắt rơi xuống, giọng nghen ngào. "Không, không phải, đẹp lắm. Đây là 1 cặp phải không?"
"Ừ, sợi còn lại anh đang đeo. Em... không sao chứ?"
"Cảm ơn anh em thích lắm, nó rất ý nghĩa đấy."
Nghe cô nói thích thì tâm trạng đang căng thẳng của anh cũng thả lỏng. "Được rồi, bây giờ em là bạn gái anh rồi, sau này về nước John sẽ thay anh chăm sóc em.
Bên cạnh đó, em phải hứa rằng có việc gì cũng phải nói cho anh biết đầu tiên. Anh là bạn trai em, mọi việc anh sẽ giải quyết giúp em."
Cô cũng đoán trước anh không thể về nước cùng cô vì anh còn công việc bên này. Muốn về thì anh chỉ có thể bỏ hết hoặc di chuyển toàn bộ lực lượng của mình, mà nó chắc chắm sẽ thu hút bọn cảnh sát ngầm.
"Em biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.