Chương 48: Gan thật lớn
Trần Thị Hoàng Yến
19/06/2021
Giản Ngân thật muốn tiến lên đánh
người. Cô cố kiềm nén mong muốn này, mỉm cười nói với Tô Phương: "Tiền
bối, hà tất gì chúng ta phải làm khó nhau vậy?"
Bạch Y Y lúc này mới bắt đầu ngăn cản, nhưng nếu ai thông minh thì sẽ cảm thấy cô ta càng nói Tô Phương kia càng mang địch ý với cô hơn.
Haizz, sao con ngu kia không biết cô ta đang bị lợi dụng nhỉ?
Tô Phương định đến đẩy Giản Ngân 1 cái nhưng cô đã nhanh nhẹn né sang 1 bên. Lúc này bên con trai đã dựng lều xong, Tần Nam vội chạy lại đỡ lấy Tô Phương sắp bị ngã.
Không đạt được mục đích, cô ta quay lại trừng 1 cái rồi rời đi.
Giản Ngân không để ý cô ta, vào trong lều nghỉ ngơi. Lãnh Hiên ở vách kế bên hỏi: "Chậc, bà đúng là người dẹp hoa đào giúp tôi mà."
"Châu chấu mà đòi đá xe."
Lãnh Hiên tuy không nhìn thấy người nhưng anh cảm nhận sát khí phát ra từ cô.
Lúc ở bệnh viện, anh cảm thấy cô có gì đó khác trước nên cũng đã thử điều tra sâu hơn về cô nhưng tư liệu hoàn toàn giống trước. Một là cô vẫn như vậy không thay đổi, hai là cô đang che giấu gì đó.
Thôi kệ, đây cũng không phải việc anh cần quan tâm. Dù sao con nhóc này có làm gì thì ông anh họ của anh vẫn chống lưng thôi.
Sáng hôm sau.
Theo thói quen, mới chỉ 5h30 Giản Ngân dậy sớm đi bộ vài vòng. Nhưng không hiểu sao Tô Phương cũng giống cô. Thấy cô ta tiến lại, cô liền rời đi. Bỗng, không biết chạm dây thần kinh nào Tô Phương bất ngờ đẩy cô xuống vực.
Dù bọn họ chỉ đang ở lưng chừng núi Thiên Sơn, nhưng ở đây so với mực nước biển cũng đã hơn 1400m.
Tô Phương sau đó biến nơi này trở thành 1 vụ sạt lở đất, di chuyển ra xa rồi thét lên: "Aaaaa..." Lập tức mọi người từ trong lều đi ra. Lãnh Hiên không thấy Giản Ngân, lập tức hỏi: "Có việc gì? Giản Ngân đâu?"
Cô ta mếu máo trả lời: "Giản...Giản Ngân cô ấy trượt chân rơi xuống dưới rồi."
Lãnh Hiên nghe xong vội định lao xuống dưới nhưng Tần Nam và Quách Kha đã nhanh tay cản lại.
"Anh Hiên, đây là vực sâu chứ không phải hồ nước dành cho trẻ con đâu. Anh bình tĩnh lại một chút đi."
Lãnh Hiên được trầm mặt lại. Nếu Giản Ngân có việc gì xảy ra, làm sao anh có thể ăn nói với Lãnh Thiên Hàn...
Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn. Không ai chú ý ở đằng xa, Lâm Minh Vũ hơi trầm mặt lại, còn Bạch Y Y nhếch miệng cười. Đáng đời cô ta!
Bỗng, 1 cánh tay xuất hiện. Rồi 1 bóng dáng từ dưới phi lên.
"Aaaaa maaaa..."
Giản Ngân mình mẩy đầy đất cát, có chút khó chịu. "Là người."
Lúc này mọi người mới nhìn kĩ lại. Dáng người ấy, giọng nói ấy, có bóng nữa... Là người thật, hù chết họ rồi.
Lãnh Hiên tiến lại, không đợi mọi người nói lời nào liền cõng cô vào lều.
Đợi Giản Ngân thay đồ xong, Lãnh Hiên trầm giọng hỏi: "Bà có sao không? Sao đột nhiên rơi xuống vực?"
"Không sao. Tô Phương đẩy."
"Con khốn này..."
"Tạm cứ nói đạo diễn tiếp tục quay. Đợi xong xuôi tôi xử lý cô ta."
Sau đó mọi người đều chạy đến hỏi thăm. Tô Phương cũng vờ như cô ta vô tội, ân cần hỏi han.
"Giản Ngân, cô không sao chứ? Sao cô lại bất cẩn như thế, nếu có gì xảy ra thì ảnh hưởng đến công việc lắm."
Giản Ngân nhìn cô ta, khóe miệng châm biếm. "Tôi chưa chết nên khiến cô thất vọng lắm đúng không? Yên tâm cô sẽ chết sớm thôi."
Tô Phương cảm nhận sống lưng lạnh toát, như có hàng trăm con rắn đang bò vậy. Cô ta không dám đối diện với ánh mắt của Giản Ngân, vội rời đi.
Sau đó, nhiệm vụ thứ ba được công bố. Mỗi cặp sẽ đi đến từng nhà của thôn dân được chỉ định và làm việc giúp họ. Đội nào hoàn thành đầu tiên sẽ được nhận bản đồ nơi cất giấu kho báu.
Trên đường đi, ánh mắt Giản Ngân trầm xuống. May mà độ nghiêng của con dốc đó thấp cộng thêm cô bám kịp vào thân của mấy sợi dây leo, không là cô cũng chẳng còn mạng để trở về.
Tô Phương này, gan cô ta thật lớn!
Lãnh Hiên muốn trò chuyện với cô, nhưng thấy trạng thái cô đang không tốt nên im lại.
Bạch Y Y lúc này mới bắt đầu ngăn cản, nhưng nếu ai thông minh thì sẽ cảm thấy cô ta càng nói Tô Phương kia càng mang địch ý với cô hơn.
Haizz, sao con ngu kia không biết cô ta đang bị lợi dụng nhỉ?
Tô Phương định đến đẩy Giản Ngân 1 cái nhưng cô đã nhanh nhẹn né sang 1 bên. Lúc này bên con trai đã dựng lều xong, Tần Nam vội chạy lại đỡ lấy Tô Phương sắp bị ngã.
Không đạt được mục đích, cô ta quay lại trừng 1 cái rồi rời đi.
Giản Ngân không để ý cô ta, vào trong lều nghỉ ngơi. Lãnh Hiên ở vách kế bên hỏi: "Chậc, bà đúng là người dẹp hoa đào giúp tôi mà."
"Châu chấu mà đòi đá xe."
Lãnh Hiên tuy không nhìn thấy người nhưng anh cảm nhận sát khí phát ra từ cô.
Lúc ở bệnh viện, anh cảm thấy cô có gì đó khác trước nên cũng đã thử điều tra sâu hơn về cô nhưng tư liệu hoàn toàn giống trước. Một là cô vẫn như vậy không thay đổi, hai là cô đang che giấu gì đó.
Thôi kệ, đây cũng không phải việc anh cần quan tâm. Dù sao con nhóc này có làm gì thì ông anh họ của anh vẫn chống lưng thôi.
Sáng hôm sau.
Theo thói quen, mới chỉ 5h30 Giản Ngân dậy sớm đi bộ vài vòng. Nhưng không hiểu sao Tô Phương cũng giống cô. Thấy cô ta tiến lại, cô liền rời đi. Bỗng, không biết chạm dây thần kinh nào Tô Phương bất ngờ đẩy cô xuống vực.
Dù bọn họ chỉ đang ở lưng chừng núi Thiên Sơn, nhưng ở đây so với mực nước biển cũng đã hơn 1400m.
Tô Phương sau đó biến nơi này trở thành 1 vụ sạt lở đất, di chuyển ra xa rồi thét lên: "Aaaaa..." Lập tức mọi người từ trong lều đi ra. Lãnh Hiên không thấy Giản Ngân, lập tức hỏi: "Có việc gì? Giản Ngân đâu?"
Cô ta mếu máo trả lời: "Giản...Giản Ngân cô ấy trượt chân rơi xuống dưới rồi."
Lãnh Hiên nghe xong vội định lao xuống dưới nhưng Tần Nam và Quách Kha đã nhanh tay cản lại.
"Anh Hiên, đây là vực sâu chứ không phải hồ nước dành cho trẻ con đâu. Anh bình tĩnh lại một chút đi."
Lãnh Hiên được trầm mặt lại. Nếu Giản Ngân có việc gì xảy ra, làm sao anh có thể ăn nói với Lãnh Thiên Hàn...
Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn. Không ai chú ý ở đằng xa, Lâm Minh Vũ hơi trầm mặt lại, còn Bạch Y Y nhếch miệng cười. Đáng đời cô ta!
Bỗng, 1 cánh tay xuất hiện. Rồi 1 bóng dáng từ dưới phi lên.
"Aaaaa maaaa..."
Giản Ngân mình mẩy đầy đất cát, có chút khó chịu. "Là người."
Lúc này mọi người mới nhìn kĩ lại. Dáng người ấy, giọng nói ấy, có bóng nữa... Là người thật, hù chết họ rồi.
Lãnh Hiên tiến lại, không đợi mọi người nói lời nào liền cõng cô vào lều.
Đợi Giản Ngân thay đồ xong, Lãnh Hiên trầm giọng hỏi: "Bà có sao không? Sao đột nhiên rơi xuống vực?"
"Không sao. Tô Phương đẩy."
"Con khốn này..."
"Tạm cứ nói đạo diễn tiếp tục quay. Đợi xong xuôi tôi xử lý cô ta."
Sau đó mọi người đều chạy đến hỏi thăm. Tô Phương cũng vờ như cô ta vô tội, ân cần hỏi han.
"Giản Ngân, cô không sao chứ? Sao cô lại bất cẩn như thế, nếu có gì xảy ra thì ảnh hưởng đến công việc lắm."
Giản Ngân nhìn cô ta, khóe miệng châm biếm. "Tôi chưa chết nên khiến cô thất vọng lắm đúng không? Yên tâm cô sẽ chết sớm thôi."
Tô Phương cảm nhận sống lưng lạnh toát, như có hàng trăm con rắn đang bò vậy. Cô ta không dám đối diện với ánh mắt của Giản Ngân, vội rời đi.
Sau đó, nhiệm vụ thứ ba được công bố. Mỗi cặp sẽ đi đến từng nhà của thôn dân được chỉ định và làm việc giúp họ. Đội nào hoàn thành đầu tiên sẽ được nhận bản đồ nơi cất giấu kho báu.
Trên đường đi, ánh mắt Giản Ngân trầm xuống. May mà độ nghiêng của con dốc đó thấp cộng thêm cô bám kịp vào thân của mấy sợi dây leo, không là cô cũng chẳng còn mạng để trở về.
Tô Phương này, gan cô ta thật lớn!
Lãnh Hiên muốn trò chuyện với cô, nhưng thấy trạng thái cô đang không tốt nên im lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.