Chương 2: Báo thù
Nhạn Quá Ngô Ngân
03/02/2024
[#Điểm lại bộ phim kinh điển của Hạ Thiên Tình, cùng nhau ôn lại. ]
[Năm 2013, ảnh hậu trường #Hạ Thiên Tình# <Xin lỗi, tôi yêu em> ở Hoành Điếm được công bố...]
[Cá tháng tư 2013, fans sửng sốt #Hạ Thiên Tình# tin tức về cái chết của cô được phòng làm việc chứng thực, thì ra là thật! Kinh sợ.jpg]
............
Hạ Thiên Tình đại khái xem qua hết một lượt, rồi lần nữa nhập vào thanh tìm kiếm 'Hạ Thiên Tình tử vong', rất nhanh đã có tin tức làm cô để ý.
[Bạn thân của Hạ Thiên Tình là Trọng Nguyễn Thấm vạch trần nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hạ Thiên Tình]
[Phòng làm việc của Hạ Thiên Tình xác nhận cô đã chết!]
............
Tin tức nói rằng vào ngày cá tháng tư, Hạ Thiên Tình sống một mình trong biệt thự của cô ấy, lúc xuống lầu vô tình té ngã, bởi vì mất máu quá nhiều lại không có người giúp đỡ kịp thời, nên đã bỏ lỡ mất thời gian cấp cứu tốt nhất đến khi được phát hiện thì đã tử vong.
Người đại diện của cô cũng xác nhận, ngày hôm đó sau khi Hạ Thiên Tình quay quảng cáo xong liền tự mình lái xe về nhà, thời điểm người đại diện phát hiện ra sự việc đã là sáng ngày hôm sau. Còn có cả giấy xác nhận nguyên nhân tử vong từ bác sĩ, chứng minh Hạ Thiên Tình ngã lầu, thân thể có nhiều chỗ gãy xương, vết thương chí mạng là ở sau gáy, mất quá nhiều máu.
Oành____
Điện thoại đập vào cửa, gươn thủy tinh vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ. Sắc mặt Hạ Thiên Tình tái nhợt, cả người run lên, cô tưởng rằng mình chỉ là số mệnh không tốt nên không thể cưỡng cầu sống tiếp.
Làm sao cũng không thể đoán được, cô không phải chết vì nguyên nhận tự nhiên, mà là do người kia trơ mắt nhìn cô ngã lăn xuống cầu thang,mặc cho cô ở trong vũng máu giẫy giụa, thấy chết mà không cứu!
Giờ khắc này, tâm Hạ Thiên Tình giống như rơi xuống tầng sâu nhất của hầm băng, lạnh thấu cả tâm can.
Hạ Ngạn Bác đang chuẩn bị gọi em gái xuống ăn cơm, gõ cửa đến lần thứ hai vẫn không thấy ai trả lời, liền vội vàng đẩy cửa ra chỉ thấy điện thoại nằm im trên sàn, người trên giường vẫn như trước ôm chặt hai chân, cứ như vậy co người thành một khối, nhìn thế nào cũng làm người ta đau lòng.
"ThanhDạ, sao vậy?"
"Anh."
Hạ Thiên Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, hai mắt bởi vì khóc mà đỏ lên như mắt thỏ, giọng nói khàn khàn, một tay kéo lấy ống tay áo của Hạ Ngạn Bác, ủy khuất miệng: "Anh, em cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, người như em có phải thật sự không đáng có người yêu hay không?"
Hạ Ngạn Bác dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt em gái, "Làm sao có thể, em gái của anh xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, tính tình lại tốt, sao lại không có ai yêu được. Thanh Dạ, có phải có ai bắt nạt em đúng không? Nói cho anh, anh giúp em ra mặt."
Cô liên tục lắc đầu, chỉ là vẫn không ngừng khóc, khóc đủ rồi thì úp mặt vào vai Hạ Ngạn Bác, cọ cọ một lát, đại khái là bởi vì khóc mệt rồi, lại thêm được Hạ Ngạn Bác coi như trẻ con mà dỗ dành, cô cứ như vậy liền ngủ mất.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy hình ảnh tiểu hoa lưu lượng kia trên trần nhà, Hạ Thanh Dạ thật sự thích cô gái tiểu hoa này. Cô đứng dậy, đem bức màn ván lên, ánh nắng chói mắt lập tức chiếu vào trong phòng, cô đi chân trần ra ban công, sức nóng từ gạch lót truyền theo lòng bàn chân truyền đến, cô phảng phất như không cảm thấy gì, ghé vào ban công ngắm những con chim đang đâu bên ngoài, nhìn những đám mây trên trời tản ra ánh mặt trời sáng rực.
Cô nghĩ đến những năm gần đây cô và Trọng Nguyễn Thấm cùng nhau trải qua, vốn rưởng rằng đợi đến khi người yêu đoạt được vị trí Ảnh hậu, liền có thể nắm tay nhau công khai, kết quả chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi, kết quả là tự mình ôm hết đau thương.
Cô cười nhạo thành tiếng, "Hạ Thanh Dạ, lúc trước tôi rất đồng tình với ánh mắt của cô, hiện tại tôi mới phát hiện hai chúng ta đều mù cả, người cô yêu thì lợi dụng tình yêu và tài nguyên của cô mà leo lên, còn tôi thì sao?"
Một tay cô nâng đỡ người ấy từ một kẻ vô danh trở thành một hoa đán lưu lượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương rất nhanh thôi sẽ ngồi vào vị trí Ảnh hậu. Nhưng, vì cái danh Ảnh hậu này, người ấy dễ dàng buông tay cô, có lẽ, chỉ có cô là tình nguyện, hoặc là vì trong mắt cô cái gọi là tình yêu kia thật ra không chịu nổi bất kỳ thử thách nào cả.
Cô, rốt cuộc so với cái danh Ảnh hậu vẫn kém quan trọng hơn.
Hạ Thanh Dạ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: "Bắt đầu từ hôm nay, thù của cô tôi báo. Thù của tôi, tôi tự mình xử lý."
**************
Hạ Ngạn Bác ra ngoài một chuyến, lúc trở về liền nghe được dì Phương nói Hạ Thanh Dạ đã đứng ở ban công rất lâu, anh sợ quá liền lập tức chạy lên lầu, kết quả phát hiện cửa phòng rộng mở, trong phòng vô cùng lộn xộn, rác vứt khắp nơi.
"Thanh Dạ!"
"Anh, mau giúp em một tay."
Hạ Thanh Dạ đổi sang một bộ váy liền, tóc được túy ý buộc đuôi ngựa lại phía sau, trên mặt còn trang điểm, cả người thoạt nhìn không chỉ có tình thần hơn mà còn hoạt bát, so với kiểu tra điểm khói, quần rách trước kia, trạng thái thay đổi này làm cho Hạ Ngạn Bác trợn mắt há mồm, thế cho nên nhất thời không kịp phản ứng.
"Anh?"
"Đến đây, đến đây."
Hai người hợp lực đem toàn bộ áp phích xé xuống bao gồm cả trên trần nhà, nhìn em gái của mình không chớp mắt mà xem chúng như rác vứt xuống sàn, Hạ Ngạn Bác nhịn khồn được hỏi lại một câu, "Thanh Dạ, đây không phải là những thứ em yêu nhất sao, bỏ hết sao?"
Hạ Thanh Dạ nhịn không xé mấy tấm áp phích này thành từng mảnh nhỏ, ngược lại đem chúng gấp lại từng tấm từng tấm, cô đem toàn bộ những thứ liên qua đến bạch liên hoa 'Sở Nhu' này đặt hết vào trong thùng giấy, dùng băng kéo dán kỹ lại, giống như phong ấn 'mối tình đầu', cô thất hồn lạc phách ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng mê mang, gần như thều thào giải thích, "Anh, em dù sao cũng phải trưởng thành rồi."
'Nhị thế tổ' Hạ Thanh Dạ này thật ra là một cô gái đầu óc đơn giản, tâm lý yếu ớt lãi mẫn cảm. Cô luôn trang điểm khói, dùng cách này để che dấu đi nội tâm yêu ớt cùng với khuynh hướng tính dục không được anh trai chấp nhận, còn muốn dựa vào những chuyện mình làm để có được sự chú ý của Hạ Ngạn Bác. Nhưng dưới hào quang chói mắt của anh trai, cô lại cực kỳ tự ti, cảm xúc không thể phát tiết lại thêm thất tình và khuynh hướng tính dục bị phát hiện, những điều này như biến thành con dao hai lưỡi khiến cô gái đang thương này lựa chọn con đường một đi không trở lại.
Mấy ngày nay Hạ Thanh Dạ giả vờ nhu nhược, giả vờ đáng thương, vờ làm một cô em gái yếu ớt, cô đã thăm dò gần hết tình cảm thân nhân, nhưng không thể tiếp tục như vậy, 'tử vong' và 'thất tình' chính là cơ hội lớn nhất để người ta phát sinh thay đổi.
Hạ Ngạn Bác nghe xong, xót xa không ngừng, lần này anh ra ngoài chỉ vì để điều tra về cô gái tên Sở Nhu - người mà Hạ Thanh Dạ vung tiền nâng đỡ kia, anh cảm thấy chuyện em gái tự sát và toàn bộ sự thay đổi này đều liên quan đến cô gái kia, quả nhiên, anh tra được không ít.
"Thanh Dạ trưởng thành rồi."
"Anh, anh biết không, khi còn bé người khác đều gọi em là em gái của Hạ Ngạn Bác, em rất vui, cũng vô cùng tự hào, em có một người anh trai thông minh tuyệt đỉnh, anh em rất đẹp trai, học rất giỏi, chuyện gì cũng làm được rất dễ dàng, từ tận đáy lòng em vô cùng sùng bái anh, em hy vọng có một ngày bản thân mình có thể trở nên lợi hai như anh. Nhưng em phát hiện, mình thi được chín mươi tám điểm so sánh với anh một trăm điểm, em cô gắng, cố hết sức, đến cuối cùng mới phát hiện bản thân thật ngốc, có cố gắng thế nào cũng không bằng anh, mọi người liền sẽ nói, em gái Hạ Ngạn Bác không thể thi vào đại học hàng đầu, em gái Hạ Ngạn Bác thế này ngoại trừ xinh đẹp ngay cả một góc của anh trai cũng không bằng." Hốc mắt Hạ Thanh Dạ đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, "Anh, em không muốn bày khuôn mặt này ra cho người khác xem, trang điểm thành như trước là để mọi người không nhận ra em là em gái của Hạ Ngạn Bác."
Tay Hạ Ngạn Bác nhịn không được run lên, anh chưa bao giờ nghĩ vinh quan mình đạt được lại mang đến áp lực lớn như vậy cho em gái, anh nhớ trước kia em gái luôn quay chung quanh mình, thanh thuần động lòng người, tươi cười sáng sủa. Không biết từ lúc nào, Thanh Dạ không còn gần cạnh anh nữa, thích trang điểm đậm, mỗi ngày đều ở chung với đám bạn xấu, uống rượu, đua xe,...
Không nghĩ đến mọi chuyện xảy ra đều do anh tạo thành!
"Cho nên, anh, em muốn thử xem xem, nếu không nằm dưới sự bảo vệ của anh, em có thể sống tốt hơn hay không." Hạ Thanh Dạ ngẩng đầu lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không bao lâu liền trượt xuống gương mặt, "Anh, e muốn làm ngôi sao?"
"Ngôi sao?" Hạ Ngạn Bác không dám tin, hỏi.
"Dạ... em muốn xem rốt cuộc bản thân kém cỏi đến cỡ nào, cô ấy không yêu em, em không cam lòng." Hạ Thanh Dạ tự mình lau đi nước mắt, úy khuất, "Em muốn biết, rốt cuộc em không tốt ở đâu, anh, em muốn tự mình tìm ra nguyên nhân, anh đồng ý với em có được không?"
Hạ Ngạn Bác mở miệng muốn phản đối, trong giới giải trí, ngư long hỗn tạp, nước sâu không lường, người bên trong vòng đó chỉ có thể dùng một từ để hình dung 'loạn', quy tắc ngầm, bao dưỡng, scandal,...
Em gái của mình đơn thuần lại xinh đẹp động lòng người như vậy, sợ là sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
"Anh, xin anh, không thì em không biết mình sống trên đời này còn có ý nghĩ gì nữa."
Hạ Ngạn Bác nghe vậy, trong lòng lộp cộp, "Thanh Dạ, em thật sự muốn bước vào giới giải trí sao?"
"Anh, em muốn trưởng thành. Em muốn trở nên tốt hơn, em muốn khiến cô ta hối hận..." Hạ Thanh Dạ thiều thào nói, bộ dáng như nhược làm Hạ Ngạn Bác không thể từ chối, nhất là khi em gái vừa từ cửa tử quay về.
Hạ Ngạn Bác không dám cược, anh châm chước hết lần này đến lần khác, cuối cùng gật đầu, "Nhưng Thanh Dạ, em phải đồng ý với anh ba điều kiện."
Hạ Thanh Dạ trừng lớn mắt, "Cái gì?"
"Anh tuy không phản đối chuyện em thích phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là người em muốn quen phải có được sự đồng ý của anh, mới có thể theo đuổi, đâu là điều đầu tiên. Thứ hai, tất cả các mối quan hệ bạn bè của em phải báo cáo lại với anh, nếu người bạn đó có vấn đề, em phải lập tức tránh xa, anh sẽ thay em sắp xếp người đại diện và trợ lý. Thứ ba, Thanh Dạ đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, anh chỉ có duy nhất một người thân là em thôi, về sau bất kể là chuyện gì xảy ra, anh ở phía sau em, không phải sợ."
Hạ Thanh Dạ trợn mắt há mồn, cuối cùng cô cũng biết được mức độ bá đạo của người anh trai này, kết bạn, người yêu cũng phải có được sự đồng ý của anh?
Đây thực sự là một hiệp ước không bình đình!
Nhưng dưới tình huống không có sự lựa chọn, Hạ Thanh Dạ đành thỏa hiệp, "Dạ."
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Thanh Dạ: Trúc Tử, chị muốn xuất hiện sớm không?
Niếp Trúc Ảnh: Tiểu Thanh Thanh, chị nhớ em muốn chết, huhu.
Hạ Thanh Dạ: Vậy nhanh tặng một bao lỳ xì thật to cho Đại nhạn thôi, để chị sớm được xuất hiện.
Đại nhạn: Tôi muốn 88888888
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
24/01/2024
[Năm 2013, ảnh hậu trường #Hạ Thiên Tình# <Xin lỗi, tôi yêu em> ở Hoành Điếm được công bố...]
[Cá tháng tư 2013, fans sửng sốt #Hạ Thiên Tình# tin tức về cái chết của cô được phòng làm việc chứng thực, thì ra là thật! Kinh sợ.jpg]
............
Hạ Thiên Tình đại khái xem qua hết một lượt, rồi lần nữa nhập vào thanh tìm kiếm 'Hạ Thiên Tình tử vong', rất nhanh đã có tin tức làm cô để ý.
[Bạn thân của Hạ Thiên Tình là Trọng Nguyễn Thấm vạch trần nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hạ Thiên Tình]
[Phòng làm việc của Hạ Thiên Tình xác nhận cô đã chết!]
............
Tin tức nói rằng vào ngày cá tháng tư, Hạ Thiên Tình sống một mình trong biệt thự của cô ấy, lúc xuống lầu vô tình té ngã, bởi vì mất máu quá nhiều lại không có người giúp đỡ kịp thời, nên đã bỏ lỡ mất thời gian cấp cứu tốt nhất đến khi được phát hiện thì đã tử vong.
Người đại diện của cô cũng xác nhận, ngày hôm đó sau khi Hạ Thiên Tình quay quảng cáo xong liền tự mình lái xe về nhà, thời điểm người đại diện phát hiện ra sự việc đã là sáng ngày hôm sau. Còn có cả giấy xác nhận nguyên nhân tử vong từ bác sĩ, chứng minh Hạ Thiên Tình ngã lầu, thân thể có nhiều chỗ gãy xương, vết thương chí mạng là ở sau gáy, mất quá nhiều máu.
Oành____
Điện thoại đập vào cửa, gươn thủy tinh vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ. Sắc mặt Hạ Thiên Tình tái nhợt, cả người run lên, cô tưởng rằng mình chỉ là số mệnh không tốt nên không thể cưỡng cầu sống tiếp.
Làm sao cũng không thể đoán được, cô không phải chết vì nguyên nhận tự nhiên, mà là do người kia trơ mắt nhìn cô ngã lăn xuống cầu thang,mặc cho cô ở trong vũng máu giẫy giụa, thấy chết mà không cứu!
Giờ khắc này, tâm Hạ Thiên Tình giống như rơi xuống tầng sâu nhất của hầm băng, lạnh thấu cả tâm can.
Hạ Ngạn Bác đang chuẩn bị gọi em gái xuống ăn cơm, gõ cửa đến lần thứ hai vẫn không thấy ai trả lời, liền vội vàng đẩy cửa ra chỉ thấy điện thoại nằm im trên sàn, người trên giường vẫn như trước ôm chặt hai chân, cứ như vậy co người thành một khối, nhìn thế nào cũng làm người ta đau lòng.
"ThanhDạ, sao vậy?"
"Anh."
Hạ Thiên Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, hai mắt bởi vì khóc mà đỏ lên như mắt thỏ, giọng nói khàn khàn, một tay kéo lấy ống tay áo của Hạ Ngạn Bác, ủy khuất miệng: "Anh, em cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, người như em có phải thật sự không đáng có người yêu hay không?"
Hạ Ngạn Bác dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt em gái, "Làm sao có thể, em gái của anh xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, tính tình lại tốt, sao lại không có ai yêu được. Thanh Dạ, có phải có ai bắt nạt em đúng không? Nói cho anh, anh giúp em ra mặt."
Cô liên tục lắc đầu, chỉ là vẫn không ngừng khóc, khóc đủ rồi thì úp mặt vào vai Hạ Ngạn Bác, cọ cọ một lát, đại khái là bởi vì khóc mệt rồi, lại thêm được Hạ Ngạn Bác coi như trẻ con mà dỗ dành, cô cứ như vậy liền ngủ mất.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy hình ảnh tiểu hoa lưu lượng kia trên trần nhà, Hạ Thanh Dạ thật sự thích cô gái tiểu hoa này. Cô đứng dậy, đem bức màn ván lên, ánh nắng chói mắt lập tức chiếu vào trong phòng, cô đi chân trần ra ban công, sức nóng từ gạch lót truyền theo lòng bàn chân truyền đến, cô phảng phất như không cảm thấy gì, ghé vào ban công ngắm những con chim đang đâu bên ngoài, nhìn những đám mây trên trời tản ra ánh mặt trời sáng rực.
Cô nghĩ đến những năm gần đây cô và Trọng Nguyễn Thấm cùng nhau trải qua, vốn rưởng rằng đợi đến khi người yêu đoạt được vị trí Ảnh hậu, liền có thể nắm tay nhau công khai, kết quả chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi, kết quả là tự mình ôm hết đau thương.
Cô cười nhạo thành tiếng, "Hạ Thanh Dạ, lúc trước tôi rất đồng tình với ánh mắt của cô, hiện tại tôi mới phát hiện hai chúng ta đều mù cả, người cô yêu thì lợi dụng tình yêu và tài nguyên của cô mà leo lên, còn tôi thì sao?"
Một tay cô nâng đỡ người ấy từ một kẻ vô danh trở thành một hoa đán lưu lượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương rất nhanh thôi sẽ ngồi vào vị trí Ảnh hậu. Nhưng, vì cái danh Ảnh hậu này, người ấy dễ dàng buông tay cô, có lẽ, chỉ có cô là tình nguyện, hoặc là vì trong mắt cô cái gọi là tình yêu kia thật ra không chịu nổi bất kỳ thử thách nào cả.
Cô, rốt cuộc so với cái danh Ảnh hậu vẫn kém quan trọng hơn.
Hạ Thanh Dạ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: "Bắt đầu từ hôm nay, thù của cô tôi báo. Thù của tôi, tôi tự mình xử lý."
**************
Hạ Ngạn Bác ra ngoài một chuyến, lúc trở về liền nghe được dì Phương nói Hạ Thanh Dạ đã đứng ở ban công rất lâu, anh sợ quá liền lập tức chạy lên lầu, kết quả phát hiện cửa phòng rộng mở, trong phòng vô cùng lộn xộn, rác vứt khắp nơi.
"Thanh Dạ!"
"Anh, mau giúp em một tay."
Hạ Thanh Dạ đổi sang một bộ váy liền, tóc được túy ý buộc đuôi ngựa lại phía sau, trên mặt còn trang điểm, cả người thoạt nhìn không chỉ có tình thần hơn mà còn hoạt bát, so với kiểu tra điểm khói, quần rách trước kia, trạng thái thay đổi này làm cho Hạ Ngạn Bác trợn mắt há mồm, thế cho nên nhất thời không kịp phản ứng.
"Anh?"
"Đến đây, đến đây."
Hai người hợp lực đem toàn bộ áp phích xé xuống bao gồm cả trên trần nhà, nhìn em gái của mình không chớp mắt mà xem chúng như rác vứt xuống sàn, Hạ Ngạn Bác nhịn khồn được hỏi lại một câu, "Thanh Dạ, đây không phải là những thứ em yêu nhất sao, bỏ hết sao?"
Hạ Thanh Dạ nhịn không xé mấy tấm áp phích này thành từng mảnh nhỏ, ngược lại đem chúng gấp lại từng tấm từng tấm, cô đem toàn bộ những thứ liên qua đến bạch liên hoa 'Sở Nhu' này đặt hết vào trong thùng giấy, dùng băng kéo dán kỹ lại, giống như phong ấn 'mối tình đầu', cô thất hồn lạc phách ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng mê mang, gần như thều thào giải thích, "Anh, em dù sao cũng phải trưởng thành rồi."
'Nhị thế tổ' Hạ Thanh Dạ này thật ra là một cô gái đầu óc đơn giản, tâm lý yếu ớt lãi mẫn cảm. Cô luôn trang điểm khói, dùng cách này để che dấu đi nội tâm yêu ớt cùng với khuynh hướng tính dục không được anh trai chấp nhận, còn muốn dựa vào những chuyện mình làm để có được sự chú ý của Hạ Ngạn Bác. Nhưng dưới hào quang chói mắt của anh trai, cô lại cực kỳ tự ti, cảm xúc không thể phát tiết lại thêm thất tình và khuynh hướng tính dục bị phát hiện, những điều này như biến thành con dao hai lưỡi khiến cô gái đang thương này lựa chọn con đường một đi không trở lại.
Mấy ngày nay Hạ Thanh Dạ giả vờ nhu nhược, giả vờ đáng thương, vờ làm một cô em gái yếu ớt, cô đã thăm dò gần hết tình cảm thân nhân, nhưng không thể tiếp tục như vậy, 'tử vong' và 'thất tình' chính là cơ hội lớn nhất để người ta phát sinh thay đổi.
Hạ Ngạn Bác nghe xong, xót xa không ngừng, lần này anh ra ngoài chỉ vì để điều tra về cô gái tên Sở Nhu - người mà Hạ Thanh Dạ vung tiền nâng đỡ kia, anh cảm thấy chuyện em gái tự sát và toàn bộ sự thay đổi này đều liên quan đến cô gái kia, quả nhiên, anh tra được không ít.
"Thanh Dạ trưởng thành rồi."
"Anh, anh biết không, khi còn bé người khác đều gọi em là em gái của Hạ Ngạn Bác, em rất vui, cũng vô cùng tự hào, em có một người anh trai thông minh tuyệt đỉnh, anh em rất đẹp trai, học rất giỏi, chuyện gì cũng làm được rất dễ dàng, từ tận đáy lòng em vô cùng sùng bái anh, em hy vọng có một ngày bản thân mình có thể trở nên lợi hai như anh. Nhưng em phát hiện, mình thi được chín mươi tám điểm so sánh với anh một trăm điểm, em cô gắng, cố hết sức, đến cuối cùng mới phát hiện bản thân thật ngốc, có cố gắng thế nào cũng không bằng anh, mọi người liền sẽ nói, em gái Hạ Ngạn Bác không thể thi vào đại học hàng đầu, em gái Hạ Ngạn Bác thế này ngoại trừ xinh đẹp ngay cả một góc của anh trai cũng không bằng." Hốc mắt Hạ Thanh Dạ đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, "Anh, em không muốn bày khuôn mặt này ra cho người khác xem, trang điểm thành như trước là để mọi người không nhận ra em là em gái của Hạ Ngạn Bác."
Tay Hạ Ngạn Bác nhịn không được run lên, anh chưa bao giờ nghĩ vinh quan mình đạt được lại mang đến áp lực lớn như vậy cho em gái, anh nhớ trước kia em gái luôn quay chung quanh mình, thanh thuần động lòng người, tươi cười sáng sủa. Không biết từ lúc nào, Thanh Dạ không còn gần cạnh anh nữa, thích trang điểm đậm, mỗi ngày đều ở chung với đám bạn xấu, uống rượu, đua xe,...
Không nghĩ đến mọi chuyện xảy ra đều do anh tạo thành!
"Cho nên, anh, em muốn thử xem xem, nếu không nằm dưới sự bảo vệ của anh, em có thể sống tốt hơn hay không." Hạ Thanh Dạ ngẩng đầu lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không bao lâu liền trượt xuống gương mặt, "Anh, e muốn làm ngôi sao?"
"Ngôi sao?" Hạ Ngạn Bác không dám tin, hỏi.
"Dạ... em muốn xem rốt cuộc bản thân kém cỏi đến cỡ nào, cô ấy không yêu em, em không cam lòng." Hạ Thanh Dạ tự mình lau đi nước mắt, úy khuất, "Em muốn biết, rốt cuộc em không tốt ở đâu, anh, em muốn tự mình tìm ra nguyên nhân, anh đồng ý với em có được không?"
Hạ Ngạn Bác mở miệng muốn phản đối, trong giới giải trí, ngư long hỗn tạp, nước sâu không lường, người bên trong vòng đó chỉ có thể dùng một từ để hình dung 'loạn', quy tắc ngầm, bao dưỡng, scandal,...
Em gái của mình đơn thuần lại xinh đẹp động lòng người như vậy, sợ là sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
"Anh, xin anh, không thì em không biết mình sống trên đời này còn có ý nghĩ gì nữa."
Hạ Ngạn Bác nghe vậy, trong lòng lộp cộp, "Thanh Dạ, em thật sự muốn bước vào giới giải trí sao?"
"Anh, em muốn trưởng thành. Em muốn trở nên tốt hơn, em muốn khiến cô ta hối hận..." Hạ Thanh Dạ thiều thào nói, bộ dáng như nhược làm Hạ Ngạn Bác không thể từ chối, nhất là khi em gái vừa từ cửa tử quay về.
Hạ Ngạn Bác không dám cược, anh châm chước hết lần này đến lần khác, cuối cùng gật đầu, "Nhưng Thanh Dạ, em phải đồng ý với anh ba điều kiện."
Hạ Thanh Dạ trừng lớn mắt, "Cái gì?"
"Anh tuy không phản đối chuyện em thích phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là người em muốn quen phải có được sự đồng ý của anh, mới có thể theo đuổi, đâu là điều đầu tiên. Thứ hai, tất cả các mối quan hệ bạn bè của em phải báo cáo lại với anh, nếu người bạn đó có vấn đề, em phải lập tức tránh xa, anh sẽ thay em sắp xếp người đại diện và trợ lý. Thứ ba, Thanh Dạ đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, anh chỉ có duy nhất một người thân là em thôi, về sau bất kể là chuyện gì xảy ra, anh ở phía sau em, không phải sợ."
Hạ Thanh Dạ trợn mắt há mồn, cuối cùng cô cũng biết được mức độ bá đạo của người anh trai này, kết bạn, người yêu cũng phải có được sự đồng ý của anh?
Đây thực sự là một hiệp ước không bình đình!
Nhưng dưới tình huống không có sự lựa chọn, Hạ Thanh Dạ đành thỏa hiệp, "Dạ."
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Thanh Dạ: Trúc Tử, chị muốn xuất hiện sớm không?
Niếp Trúc Ảnh: Tiểu Thanh Thanh, chị nhớ em muốn chết, huhu.
Hạ Thanh Dạ: Vậy nhanh tặng một bao lỳ xì thật to cho Đại nhạn thôi, để chị sớm được xuất hiện.
Đại nhạn: Tôi muốn 88888888
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
24/01/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.