Chương 18: Từ bỏ? (3)
Bách Hương Mật
13/10/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngự Lung Đình không có chuẩn bị băng vệ sinh, Khương Ngữ Ninh vừa rồi trực tiếp dùng khăn giấy ứng phó, cô vừa rồi, rõ ràng cảm giác được... Ra ngoài.
Lục Cảnh Tri không để ý tới cô, ôm cô từ sô pha đứng dậy, đi phòng ngủ, chờ trở lại trên giường sau, anh lấy băng vệ sinh chị Lương chuẩn bị, hơn nữa từ ngăn lấy ra quần lót sạch sẽ, tự mình thay cho Khương Ngữ Ninh.
Khương Ngữ Ninh dính vào giường, đã không có dũng khí nhìn thẳng Lục Cảnh Tri, vùi đầu trong gối rõ ràng cực kỳ xấu hổ.
Cô cảm giác ngay cả loại chuyện tư mật này, Thiên Thần đều thay cô làm, cô thật muốn trời phái thiên lôi trực tiếp đánh chết cô.
"Lấy đầu ra, em nghĩ muốn phát minh một loại kiểu chết mới?"
Nghe phân phó, Khương Ngữ Ninh run rẩy bỏ gối qua, sau đó kéo chăn chỉ lộ ra hai mắt.
"Vất vả anh... Nhị ca."
Lục Cảnh Tri ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mặt cô không tha: "Thường xuyên đau?"
"Cũng không phải..." Khương Ngữ Ninh nào dám trả lời chi tiết, anh một vẻ mặt muốn ăn thịt người.
"Anh sẽ phân phó bác sĩ gia đình lại đây điều trị cho em..." Nói xong, Lục Cảnh Tri đi phòng tắm, một lát sau, thay đổi áo ngủ đi ra.
Khương Ngữ Ninh vừa thấy, càng khẩn trương, không biết làm gì, dịch bên giường: "Đêm nay, anh ngủ... Ngủ nơi này?"
"Nếu không?" Lục Cảnh Tri xốc đệm chăn lên, theo lên giường, thấy Khương Ngữ Ninh khẩn trương, cúi người, cố ý ghé vào bên tai cô hỏi: “Trị liệu đau đớn còn có một loại phương pháp, có muốn biết hay không?"
"Không muốn." Khương Ngữ Ninh vội vàng vùi đầu trong chăn, giọng nói rầu rĩ, cách một lát, cô chọc chọc đến gần trong ngực Lục Cảnh Tri, chơi xấu lộ ra hai mắt to: “Không bằng, anh vẫn nói cho em biết?"
"Hợp lý nhất là chuyện phòng the."
"Ha ha... Anh hiểu nhiều lắm đi." Khương Ngữ Ninh vội vàng giả ngu, hận không thể đánh chết mình.
Lục Cảnh Tri không giải thích, bởi vì Khương Ngữ Ninh đã không nhớ rõ, mười hai tuổi năm ấy, cô ở Lục gia nằm trên giường anh, để lại một mảnh đỏ sẫm dơ đệm chăn của anh.
Khi đó cô vừa mới có kinh lần đầu, tuy rằng người hầu Lục gia đúng lúc đổi đệm chăn mới, nhưng từ nay về sau anh biết, chuyện cô gái có kinh tới là xảy ra chuyện gì.
Có lẽ thuốc tác dụng, Khương Ngữ Ninh rất nhanh ngủ say.
Hai ngày này, cô quen độc chiếm giường lớn, đùi đẹp thon dài, bất tri bất giác, duỗi ra bên cạnh, còn ôm lấy thắt lưng Lục Cảnh Tri.
Ngủ có đủ tật xấu.
Lục Cảnh Tri nắm chân mảnh khảnh nhưng không có bỏ ra.
Mà nghi vấn trong lòng vẫn là nghi vấn, trong miệng cô thích không tin như trước, nếu không khi đó...
Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại ở tủ đầu giường đánh thức Lục Cảnh Tri, anh luôn ngủ không sâu, quay đầu nhìn điện thoại Khương Ngữ Ninh, hai chữ to Khô Kiệt, đau đớn hai mắt anh, anh muốn tắt đi nhưng trong lúc ngủ mơ Khương Ngữ Ninh bắt được cánh tay.
"Thiên Thần, chớ đi... Làm cho em xem cơ bụng anh..."
Lục Cảnh Tri định đẩy Khương Ngữ Ninh ra, nhưng nghe đến hai chữ Thiên Thần, lại lơi lỏng xuống, vì anh sớm quen, người phụ nữ này có thể dễ dàng làm cho thế giới anh sơn băng địa liệt.
Khương Ngữ Ninh còn tưởng mình nằm mơ, ở trong mộng, cô không kiêng nể gì đụng vào cơ thể Lục Cảnh Tri, hơn nữa cảm giác chân thật, cái loại cảm giác tuyệt vời này, làm cho cô nằm mơ đều phải cười tỉnh, sau đó, cô quả nhiên cười tỉnh.
Trợn mắt, cô choáng váng, vì chính mình ghé vào trong ngực Lục Cảnh Tri, mà tay... Vui vẻ vuốt cơ bụng Thiên Thần bóng loáng buộc chặt.
"Còn chưa vừa lòng sao?" Lục Cảnh Tri một tay ôm cô, một bên hỏi.
Ngự Lung Đình không có chuẩn bị băng vệ sinh, Khương Ngữ Ninh vừa rồi trực tiếp dùng khăn giấy ứng phó, cô vừa rồi, rõ ràng cảm giác được... Ra ngoài.
Lục Cảnh Tri không để ý tới cô, ôm cô từ sô pha đứng dậy, đi phòng ngủ, chờ trở lại trên giường sau, anh lấy băng vệ sinh chị Lương chuẩn bị, hơn nữa từ ngăn lấy ra quần lót sạch sẽ, tự mình thay cho Khương Ngữ Ninh.
Khương Ngữ Ninh dính vào giường, đã không có dũng khí nhìn thẳng Lục Cảnh Tri, vùi đầu trong gối rõ ràng cực kỳ xấu hổ.
Cô cảm giác ngay cả loại chuyện tư mật này, Thiên Thần đều thay cô làm, cô thật muốn trời phái thiên lôi trực tiếp đánh chết cô.
"Lấy đầu ra, em nghĩ muốn phát minh một loại kiểu chết mới?"
Nghe phân phó, Khương Ngữ Ninh run rẩy bỏ gối qua, sau đó kéo chăn chỉ lộ ra hai mắt.
"Vất vả anh... Nhị ca."
Lục Cảnh Tri ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mặt cô không tha: "Thường xuyên đau?"
"Cũng không phải..." Khương Ngữ Ninh nào dám trả lời chi tiết, anh một vẻ mặt muốn ăn thịt người.
"Anh sẽ phân phó bác sĩ gia đình lại đây điều trị cho em..." Nói xong, Lục Cảnh Tri đi phòng tắm, một lát sau, thay đổi áo ngủ đi ra.
Khương Ngữ Ninh vừa thấy, càng khẩn trương, không biết làm gì, dịch bên giường: "Đêm nay, anh ngủ... Ngủ nơi này?"
"Nếu không?" Lục Cảnh Tri xốc đệm chăn lên, theo lên giường, thấy Khương Ngữ Ninh khẩn trương, cúi người, cố ý ghé vào bên tai cô hỏi: “Trị liệu đau đớn còn có một loại phương pháp, có muốn biết hay không?"
"Không muốn." Khương Ngữ Ninh vội vàng vùi đầu trong chăn, giọng nói rầu rĩ, cách một lát, cô chọc chọc đến gần trong ngực Lục Cảnh Tri, chơi xấu lộ ra hai mắt to: “Không bằng, anh vẫn nói cho em biết?"
"Hợp lý nhất là chuyện phòng the."
"Ha ha... Anh hiểu nhiều lắm đi." Khương Ngữ Ninh vội vàng giả ngu, hận không thể đánh chết mình.
Lục Cảnh Tri không giải thích, bởi vì Khương Ngữ Ninh đã không nhớ rõ, mười hai tuổi năm ấy, cô ở Lục gia nằm trên giường anh, để lại một mảnh đỏ sẫm dơ đệm chăn của anh.
Khi đó cô vừa mới có kinh lần đầu, tuy rằng người hầu Lục gia đúng lúc đổi đệm chăn mới, nhưng từ nay về sau anh biết, chuyện cô gái có kinh tới là xảy ra chuyện gì.
Có lẽ thuốc tác dụng, Khương Ngữ Ninh rất nhanh ngủ say.
Hai ngày này, cô quen độc chiếm giường lớn, đùi đẹp thon dài, bất tri bất giác, duỗi ra bên cạnh, còn ôm lấy thắt lưng Lục Cảnh Tri.
Ngủ có đủ tật xấu.
Lục Cảnh Tri nắm chân mảnh khảnh nhưng không có bỏ ra.
Mà nghi vấn trong lòng vẫn là nghi vấn, trong miệng cô thích không tin như trước, nếu không khi đó...
Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại ở tủ đầu giường đánh thức Lục Cảnh Tri, anh luôn ngủ không sâu, quay đầu nhìn điện thoại Khương Ngữ Ninh, hai chữ to Khô Kiệt, đau đớn hai mắt anh, anh muốn tắt đi nhưng trong lúc ngủ mơ Khương Ngữ Ninh bắt được cánh tay.
"Thiên Thần, chớ đi... Làm cho em xem cơ bụng anh..."
Lục Cảnh Tri định đẩy Khương Ngữ Ninh ra, nhưng nghe đến hai chữ Thiên Thần, lại lơi lỏng xuống, vì anh sớm quen, người phụ nữ này có thể dễ dàng làm cho thế giới anh sơn băng địa liệt.
Khương Ngữ Ninh còn tưởng mình nằm mơ, ở trong mộng, cô không kiêng nể gì đụng vào cơ thể Lục Cảnh Tri, hơn nữa cảm giác chân thật, cái loại cảm giác tuyệt vời này, làm cho cô nằm mơ đều phải cười tỉnh, sau đó, cô quả nhiên cười tỉnh.
Trợn mắt, cô choáng váng, vì chính mình ghé vào trong ngực Lục Cảnh Tri, mà tay... Vui vẻ vuốt cơ bụng Thiên Thần bóng loáng buộc chặt.
"Còn chưa vừa lòng sao?" Lục Cảnh Tri một tay ôm cô, một bên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.