Chương 13: Yêu đương vụng trộm là không thể thấy ánh sáng tốt sao? (2)
Bách Hương Mật
07/04/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho nên, thừa dịp trước khi ra ngoài, Khương Ngữ Ninh gọi điện thoại cho Lục Cảnh Tri, không biết cô đang khẩn trương làm gì, tay không tự giác phát run, thật sự không tiền đồ.
“Alo?” Điện thoại đầu kia, giọng nói Lục Cảnh Tri trầm thấp truyền tới.
“Cái kia... Ngày mai khi nào anh trở về? Anh không phải kêu em chuẩn bị chứng cớ sao?”
“Buổi... Tối.”
Không biết vì sao, nghe được hai chữ buổi tối, Khương Ngữ Ninh bắt đầu ảo tưởng...
“Em chờ anh, em ra ngoài có việc, cúp máy đây.” Vì ngăn cản chính mình suy nghĩ miên man, Khương Ngữ Ninh vội vã cúp điện thoại.
Điện thoại bên kia, Lục Cảnh Tri nghe được giọng nói đô đô đô, buông di động, sau đó phân phó thư kí phía sau: “Phái người đi theo Ngữ Ninh, thân thủ tốt, canh chừng đừng để cho cô ấy gặp rắc rối.”
“Đã biết.”
Kỳ thật, hiệu trưởng nhà mình muốn nói, đừng cho cô đi gặp người quậy tung lên đi?
Dù sao thân phận Khô Kiệt kia, không dễ tra, có thể thấy được, đối phương cũng vô cùng cảnh giác.
...
Ánh mặt trời sau giờ trưa, hơi hơi chói mắt, Khương Ngữ Ninh mặc vest nữ màu vàng, mang kính râm, lái xe Lục Cảnh Tri để lại cho cô, tới dưới lầu công ty truyền thông Chính Dương.
Rất nhanh, gặp được paparazzi Khô Kiệt tìm cho cô, một thanh niên có cái đầu con nhím, xem hai mắt rất có linh khí hẳn là nhanh trí.
“Đợi lát nữa đi vào, cậu sẽ giả bộ trợ lý của tôi, hành sự tùy theo hoàn cảnh, lúc nên chụp, nhất định đừng quên chụp.”
“Khương tiểu thư, sự thành lúc sau, có thể kí tên cho tôi không?” Cậu thanh niên cười đến ngại ngùng, lộ ra hai hàm răng sắp xếp xinh đẹp.
Khương Ngữ Ninh muốn thu hồi câu nói đứa nhỏ thông minh cô vừa nói xong kia.
Cô nghệ sĩ tuyến hai bị bôi đen cha mẹ không nhận ra, kí tên có gì tốt? Có phải ngốc hay không?
“Đi đi.” Khương Ngữ Ninh vuốt cằm, thỏa mãn nguyện vọng đứa nhỏ.
Hai người giao hẹn xong, đang xuống xe, nhân viên trước sảnh truyền thông Chính Dương gặp Khương Ngữ Ninh đến đây, vội vàng gọi điện thoại tới văn phòng tổng giám.
Một lát sau, thư kí đưa Khương Ngữ Ninh tới phòng họp loại nhỏ của bọn họ: “Khương tiểu thư chờ, tổng giám chúng tôi lập tức lại đây.”
Khương Ngữ Ninh lấy tay chỉ ở mặt bàn không ngừng xao động, mà tầm mắt vẫn đánh giá gian phòng họp này, nghĩ thầm, rằng một hồi tới, hẳn không chỉ tổng giám đi?
Quả nhiên, mười phút sau, bên tai Khương Ngữ Ninh, truyền đến giọng nói giày cao gót, hơn nữa, còn rất có khí thế.
“Hoắc tiểu thư, mời...” Phía sau, một người đàn ông dáng người gầy yếu, cùng một người phụ nữ tiến vào phòng họp.
Khương Ngữ Ninh xoay người, mày lập tức nhíu chặt: “Là cô.”
Không phải người khác, là đối tượng vị hôn phu trước của cô sốt ruột đính hôn, ảnh hậu Hoắc Vũ Khê.
Hoắc Vũ Khê vén vén tóc, mặc váy dài màu đen lộ vai, lộ rõ dáng người gợi cảm quyến rũ.
Nhưng thấy cô ta ngồi xuống đối diện Khương Ngữ Ninh, có chút ngạo nghễ dương cằm: “Mấy năm nay vất vả cô, Khương Ngữ Ninh, biết rõ thân phận chính mình không xứng, còn muốn lần nữa kiên trì không tha giải trừ hôn ước với Lục gia, si tâm vọng tưởng tỉnh mộng sao?”
Trực tiếp như vậy? Đi khiêu khích?
“Phải không? Lục Tông Dã nói cho cô như vậy?” Khương Ngữ Ninh cũng không sốt ruột, còn muốn kiến thức, đối phương không biết xấu hổ đến mức độ nào.
“Tông Dã làm mà nói như vậy? Cô tính là cái thá gì vậy?” Hoắc Vũ Khê cười nhạo một tiếng: “Địa vị cô ở Lục gia, chính mình còn không rõ ràng sao?”
Cho nên, thừa dịp trước khi ra ngoài, Khương Ngữ Ninh gọi điện thoại cho Lục Cảnh Tri, không biết cô đang khẩn trương làm gì, tay không tự giác phát run, thật sự không tiền đồ.
“Alo?” Điện thoại đầu kia, giọng nói Lục Cảnh Tri trầm thấp truyền tới.
“Cái kia... Ngày mai khi nào anh trở về? Anh không phải kêu em chuẩn bị chứng cớ sao?”
“Buổi... Tối.”
Không biết vì sao, nghe được hai chữ buổi tối, Khương Ngữ Ninh bắt đầu ảo tưởng...
“Em chờ anh, em ra ngoài có việc, cúp máy đây.” Vì ngăn cản chính mình suy nghĩ miên man, Khương Ngữ Ninh vội vã cúp điện thoại.
Điện thoại bên kia, Lục Cảnh Tri nghe được giọng nói đô đô đô, buông di động, sau đó phân phó thư kí phía sau: “Phái người đi theo Ngữ Ninh, thân thủ tốt, canh chừng đừng để cho cô ấy gặp rắc rối.”
“Đã biết.”
Kỳ thật, hiệu trưởng nhà mình muốn nói, đừng cho cô đi gặp người quậy tung lên đi?
Dù sao thân phận Khô Kiệt kia, không dễ tra, có thể thấy được, đối phương cũng vô cùng cảnh giác.
...
Ánh mặt trời sau giờ trưa, hơi hơi chói mắt, Khương Ngữ Ninh mặc vest nữ màu vàng, mang kính râm, lái xe Lục Cảnh Tri để lại cho cô, tới dưới lầu công ty truyền thông Chính Dương.
Rất nhanh, gặp được paparazzi Khô Kiệt tìm cho cô, một thanh niên có cái đầu con nhím, xem hai mắt rất có linh khí hẳn là nhanh trí.
“Đợi lát nữa đi vào, cậu sẽ giả bộ trợ lý của tôi, hành sự tùy theo hoàn cảnh, lúc nên chụp, nhất định đừng quên chụp.”
“Khương tiểu thư, sự thành lúc sau, có thể kí tên cho tôi không?” Cậu thanh niên cười đến ngại ngùng, lộ ra hai hàm răng sắp xếp xinh đẹp.
Khương Ngữ Ninh muốn thu hồi câu nói đứa nhỏ thông minh cô vừa nói xong kia.
Cô nghệ sĩ tuyến hai bị bôi đen cha mẹ không nhận ra, kí tên có gì tốt? Có phải ngốc hay không?
“Đi đi.” Khương Ngữ Ninh vuốt cằm, thỏa mãn nguyện vọng đứa nhỏ.
Hai người giao hẹn xong, đang xuống xe, nhân viên trước sảnh truyền thông Chính Dương gặp Khương Ngữ Ninh đến đây, vội vàng gọi điện thoại tới văn phòng tổng giám.
Một lát sau, thư kí đưa Khương Ngữ Ninh tới phòng họp loại nhỏ của bọn họ: “Khương tiểu thư chờ, tổng giám chúng tôi lập tức lại đây.”
Khương Ngữ Ninh lấy tay chỉ ở mặt bàn không ngừng xao động, mà tầm mắt vẫn đánh giá gian phòng họp này, nghĩ thầm, rằng một hồi tới, hẳn không chỉ tổng giám đi?
Quả nhiên, mười phút sau, bên tai Khương Ngữ Ninh, truyền đến giọng nói giày cao gót, hơn nữa, còn rất có khí thế.
“Hoắc tiểu thư, mời...” Phía sau, một người đàn ông dáng người gầy yếu, cùng một người phụ nữ tiến vào phòng họp.
Khương Ngữ Ninh xoay người, mày lập tức nhíu chặt: “Là cô.”
Không phải người khác, là đối tượng vị hôn phu trước của cô sốt ruột đính hôn, ảnh hậu Hoắc Vũ Khê.
Hoắc Vũ Khê vén vén tóc, mặc váy dài màu đen lộ vai, lộ rõ dáng người gợi cảm quyến rũ.
Nhưng thấy cô ta ngồi xuống đối diện Khương Ngữ Ninh, có chút ngạo nghễ dương cằm: “Mấy năm nay vất vả cô, Khương Ngữ Ninh, biết rõ thân phận chính mình không xứng, còn muốn lần nữa kiên trì không tha giải trừ hôn ước với Lục gia, si tâm vọng tưởng tỉnh mộng sao?”
Trực tiếp như vậy? Đi khiêu khích?
“Phải không? Lục Tông Dã nói cho cô như vậy?” Khương Ngữ Ninh cũng không sốt ruột, còn muốn kiến thức, đối phương không biết xấu hổ đến mức độ nào.
“Tông Dã làm mà nói như vậy? Cô tính là cái thá gì vậy?” Hoắc Vũ Khê cười nhạo một tiếng: “Địa vị cô ở Lục gia, chính mình còn không rõ ràng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.