Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng
Chương 21
Tô Tửu
20/09/2022
Bởi vì sự xuất hiện của Du Lê, cả người Vân Cẩm Thời đều có chút sa sút
tinh thần, tuy rằng cô ít khi có sự dao động cảm xúc quá lớn, bởi vậy
phần lớn thời gian đều có vẻ hờ hững lạnh nhạt, nhưng Đường Đường vẫn
luôn nhạy cảm đã nhận ra tâm tình của cô không được tốt.
Đường Đường không biết an ủi người khác nên có chút sốt ruột, lúc Vân Cẩm Thời đang ngồi trên sofa xem kịch bản, cô ấy đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ, đi từ đầu bên này đến đầu bên kia phòng, lại đi từ đầu bên kia về đầu bên này.
Cô ấy muốn bước đến an ủi Vân Cẩm Thời, lại sợ quấy rầy công việc của chị, liền chăm chú nhìn, trong lòng nôn nóng, đi lòng vòng trong phòng.
Ban đầu Vân Cẩm Thời vẫn đang nghiêm túc xem kịch bản, nhưng rất nhanh đã bị Đường Đường hấp dẫn, bởi vì Đường Đường cứ đi tới đi lui trong phòng, hai mắt ngập nước, đáng thương nhìn cô chằm chằm, thật sự rất đáng yêu.
Đường Đường vẫn cảm thấy tất cả việc em ấy làm đều rất bí mật ư?
Chỉ là trong mắt Vân Cẩm Thời, ánh mắt kia tựa như một chú cún con đang cực kỳ đói, long lanh vô cùng chói mắt, sao có thể bỏ qua được?
Vân Cẩm Thời khó tránh khỏi nảy sinh một chút sở thích xấu xa, tuy rằng biết Đường Đường đang lo lắng cho mình, nhưng cô lại không nhịn được muốn nhìn dáng vẻ gấp đến độ xoay vòng, lại không biết nên làm gì của nhóc con này thêm chốc nữa.
Nói chính xác thì, cô càng muốn biết tiếp theo Đường Đường có thể sẽ làm chút chuyện gì hay không.
Giống như con mèo nhỏ trông thấy quả bóng yêu thích, sau khi vờn nó một lúc sẽ vươn móng vuốt ra.
Đường Đường quanh quẩn không biết bao nhiêu vòng, mỗi một vòng lại càng tới gần Vân Cẩm Thời thêm một chút, Vân Cẩm Thời trông như đang cúi đầu đọc kịch bản, thật ra độ cong nơi khóe môi đã càng lúc càng lớn.
Hóa ra cảm giác nuôi con thật sự vui như vậy à...
Đáng tiếc cô cũng không có suy nghĩ kết hôn, sau này cũng sẽ không có con, hít hà Đường Đường là quá thỏa mãn rồi.
Đường Đường lúc này đã đến gần sát Vân Cẩm Thời, động tác của cô ấy thật giống như một động vật nhỏ linh hoạt nhẹ nhàng nào đó, có lẽ là sợ quấy rầy Vân Cẩm Thời, nhích từng chút một tới gần ghế sofa.
Lại còn ngồi xổm nhích tới, Vân Cẩm Thời không cần ngẩng đầu, liếc mắt một cái cũng có thể trông thấy Đường Đường như một cây nấm nhỏ sắp dính lấy chân cô.
Vân Cẩm Thời giả vờ buồn bã cuối cùng cũng không thể kìm được, cô buông kịch bản xuống giữ hai má Đường Đường, vò nặn một hồi cảm thấy thỏa mãn, cố ra vẻ nghiêm túc: "Sao vậy? Khát nước hay là khó chịu?"
"Không có..." Đường Đường chậm rãi nhích tới, ôm rịt lấy eo Vân Cẩm Thời, ngoan ngoãn nói: "A Thời tiếp tục bận đi, nếu chị khát em sẽ rót nước cho chị."
"Không cần ở cùng chị, buồn ngủ thì đi ngủ đi, hay là em ngủ một mình không được?" Vân Cẩm Thời nhéo nhéo má em ấy, sau đó phát hiện dường như da mặt Đường Đường rất mỏng, nhéo nhẹ mấy cái đã có chút ửng đỏ, lại nhanh chóng xoa cho em ấy.
Đường Đường gật bừa: "Ưm... ngủ... ngủ không được..."
Cô ấy hiếm khi nói dối, bởi vậy lúc nói dối toàn thân đều có vẻ mất tự nhiên, lắp bắp, đôi gò má đỏ ửng vốn đã xinh đẹp của thiếu nữ lại nhiều thêm mấy phần quyến rũ chưa từng có.
"Đã đánh răng chưa?"
"Rồi." Đường Đường ngoan ngoãn há miệng, lộ ra răng cửa nhỏ được đánh trắng sáng.
Vân Cẩm Thời kéo bàn tay nhỏ bé của cô ấy lên: "Chúng ta đi ngủ thôi."
Lúc Vân Cẩm Thời nằm trên giường vẫn còn đang lo lắng, có phải trong nhà mua sắm ít quá hay không, nhất là những thứ cho Đường Đường...
Cô nghĩ nghĩ rồi ngủ mất, ngày hôm sau lúc thức dậy mới phát hiện, hôm qua thật sự cô không buồn bã đến vậy, nửa sau tối hôm qua khắp đầu óc đều là Đường Đường nhà bọn cô, vì thế chỗ trống cho sự bi thương lại càng ít.
Đây chắc hẳn cũng liên quan đến việc đau buồn của của cô không bằng Du Lê, Du Lê mất đi người bạn tốt nhất, lại còn là người yêu quan trọng nhất, cậu ta dùng cuộc đời còn lại để hoài niệm, thời gian không thể vơi bớt nửa phần đau khổ trong lòng, mắt thường cũng có thể thấy được.
Mọi thứ trên người Du Lê đều rất đặc biệt, đều là những thứ năm đó Tiêu Nam thích, Tiêu Nam thích đàn guitar, cho dù hát lạc điệu cũng thích ôm đàn guitar tự đàn tự hát, lại còn kéo theo hai người các cô.
Vì thế bầu trời thời niên thiếu lại trở thành hồi ức đẹp nhất, nhất là ngày hạ mát mẻ, mỗi người một ly bia cho thêm đá, sẽ trở thành thứ khắc sâu nhất trong ký ức của bọn họ.
Thế nhưng bầu trời trước kia có yêu thích bao nhiêu, hiện tại có lẽ sẽ trở thành bầu trời đáng ghét bấy nhiêu.
Du Lê không chịu chấp nhận cuộc sống mới, Vân Cẩm Thời thì có thể, cho nên trong sinh mệnh lâu dài sau này của cô, sẽ có những thứ khắc sâu khác, dần mài mòn những đau thương đã từng.
Sáng nay Vân Cẩm Thời dậy sớm hơn bình thường, sau khi rửa mặt xong thì kéo Đường Đường ra ngoài, hôm nay thật sự là không muốn làm bữa sáng, dứt khoát ra ngoài ăn thôi.
Cát xê Mạnh Thiệu Kỳ trả cô không ít, dù sao diễn viên chỉ đóng vai quần chúng như cô không khác gì người mới, bình thường chỉ có thể lấy theo giá của người mới.
Cát xê Mạnh Thiệu Kỳ trả cho cô hậu hĩnh hơn rất nhiều so với người mới có thể nhận được, chẳng qua nếu là quần chúng linh tinh gì đó bình thường đều là nhận lương theo ngày, bởi vì phân đoạn diễn quá ít, có khi quay xong trong ngày, có khi có thể quay hai ba ngày.
Mà đất diễn của cô nhiều hơn, sau khi ký hợp đồng xong phải đợi quay xong toàn bộ cảnh diễn thì mới có thể lãnh lương.
Cho nên tạm thời Vân Cẩm Thời vẫn thuộc tình trạng nghèo túng, chỉ có thể dắt Đường Đường đi ăn bát mì vằn thắn, lại còn thành công gặp được Phong Tuyết ở quầy mì vằn thắn.
Theo bản năng Vân Cẩm Thời chào hỏi, nhưng hiển nhiên Phong Tuyết không định chào hỏi bọn cô, sau khi nhanh chóng ăn xong món ăn trong tay thì rời đi.
Vân Cẩm Thời cũng không thích mặt nóng dán mông lạnh, chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống, gọi hai bát mì.
Lúc ăn xong mì vằn thắn, vừa lúc Chu Sâm và Mạnh Thiệu Kỳ cũng tới, hai người một trước một sau xuống xe, bốn người vừa lúc gặp ở cửa, sắc mặt Mạnh Thiệu Kỳ khó coi, thật không phải bởi vì tâm trạng không tốt nên nổi cáu, mà là vì say rượu khiến cho đầu óc anh ta cảm giác hơi khó chịu.
Mạnh Thiệu Kỳ vừa đi vừa hỏi: "Tối qua tôi uống bao nhiêu?"
"Khoảng hơn một chai." Chu Sâm nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Chai đầu tiên cậu đã uống nhiều rồi, hai người bọn tôi chỉ có thể gọi thêm một chai nữa, sau đó cậu lại uống hơn một nửa."
Sắc mặt Mạnh Thiệu Kỳ trở nên khá hơn một chút mắt thường cũng thể thấy, tim và miệng vô cùng không đồng nhất nói: "Nếu lần sau tôi uống rượu cậu nhất định phải ngăn tôi lại, uống nhiều rượu như vậy không tốt cho cơ thể."
"Được." Chu Sâm luôn miệng đáp ứng.
Đường Đường chớp đôi mắt to, dáng vẻ rất bối rối: "A Thời, không phải tối qua anh ấy..." Một ly đã say, hai ly đã gục sao?
Chu Sâm nhanh chóng che kín miệng cô ấy: "Đúng vậy, là được anh đưa về nhà đó."
Vân Cẩm Thời cười nói: "Ừm, tửu lượng đạo diễn thật lợi hại."
"Cũng được." Mạnh Thiệu Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, sau đó nói: "Không làm chậm trễ công việc hôm nay, được rồi, tất cả mọi người đi vào trước đi, đừng làm chậm trễ thời gian."
Đến khi Mạnh Thiệu Kỳ dẫn đầu đi vào trước, Chu Sâm mới nhỏ giọng nói bên tai các cô: "Cậu ta luôn có lòng tự trọng khá kỳ quái, quen là được rồi, Đường Đường, chuyện tối qua phải giữ bí mật nhé."
Đường Đường thành thành thật thật gật đầu.
Bốn người bọn họ đi vào cùng nhau, hơn nữa không khí còn rất tốt, rơi vào trong mắt người nào đó còn có chút chói mắt, đại khái là người nọ rất muốn biết, người phụ nữ Vân Cẩm Thời này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, Chu Sâm thích cô ta có thể hiểu được, dù sao bản thân Chu Sâm chính là lãng tử thích săn cái đẹp.
Nhưng tại sao Mạnh Thiệu Kỳ cũng thích cô ta như vậy?
Những người khác diễn có tốt đi chăng nữa cũng sẽ nhận một hai câu trách mắng, người bị mắng ít nhất là Vân Cẩm Thời, có thể nói nói cười cười với Mạnh Thiệu Kỳ cũng là Vân Cẩm Thời.
Văn Tư Kỳ đứng trong góc nhìn chằm chằm thật lâu, ánh mắt u ám, vừa lúc cô ta trông thấy Phong Tuyết đi ra từ phòng hóa trang, bèn thuận thế đi theo: "Tới sớm vậy à?"
"Ừ."
"Cô nói xem, có phải Vân Cẩm Thời có bối cảnh gì không?" Văn Tư Kỳ mỉm cười nói: "Tôi nghe nói vốn nữ hai phải thuộc về cô, vai đã được xác định rất lâu trước đó, nói đổi người liền đổi người, cô không có chút tò mò nào sao?"
"Đây là quyết định của đạo diễn." Sắc mặt Phong Tuyết không tốt lắm, dù sao tới gần ngày khởi động máy lại bị đổi vai quả thực là một chuyện rất mất mặt.
"Cô nghĩ đi, cô ta chỉ là người mới, ít nhất cô đã đóng qua một phim rồi, cũng có chút danh tiếng, nếu trong đó không có gì... tại sao đột nhiên đổi cô thành cô ta?"
Hiển nhiên Phong Tuyết không muốn nói nhiều về chuyện này: "Tôi vào trước, có rảnh lại nói."
Văn Tư Kỳ nhìn bóng dáng lộ vẻ vội vàng của Phong Tuyết, cười mỉa mai.
...
Mấy ngày kế tiếp, đoàn phim bọn họ thật giống như được thần may mắn chiếu cố, tiến trình quay chụp thuận lợi mười phần, khiến cho tâm trạng của Mạnh Thiệu Kỳ trong hai ngày này càng ngày càng tốt, thái độ cũng ôn hòa hơn trước đây nhiều.
Mỗi đoàn phim đều phải có giai đoạn chạy đà [1] khi bắt đầu.
Nếu tiếp tục duy trì như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ hoàn thành quay hình sớm hơn thời gian dự tính, nhưng vậy sẽ có thêm nhiều thời gian để tiến hành trau chuốt và điều chỉnh những chi tiết.
Vân Cẩm Thời lúc này đã vào các phân đoạn hắc hóa, chị Lý đã chỉnh sửa lại những phục trang có vấn đề lúc trước, hôm qua đã mặc thử lần nữa, xác định không có vấn đề.
"A Thời chuẩn bị một chút." Sau khi quay xong phần cuối cùng, Mạnh Thiệu Kỳ liền phất tay: "Cảnh đầu tiên là cảnh đánh nhau, chuẩn bị cho tốt."
Vân Cẩm Thời cũng đã sớm thảo luận kỹ càng cảnh này với chỉ đạo võ thuật, bởi vậy trong lòng hiểu rõ, Tố Vân hắc hóa phải mang mặt nạ, cô đã thay xong trang phục, mang mặt nạ lên là có thể lên quay.
Có điều đây vẫn là lần đầu tiên Vân Cẩm Thời chính thức đeo dây cáp, khó tránh khỏi có chút căng thẳng, Mạnh Thiệu Kỳ vẫn đang lải nhải liên miên bên cạnh: "Lúc diễn nhất định phải soái, cảnh này rất quan trọng!"
"Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu đi!"
Kiểm tra dây cáp lần cuối cùng, Vân Cẩm Thời đứng trên mái nhà chờ, cô cẩn thận nghe lời thoại của Chu Sâm, đến khi anh ta thoại xong, cô sẽ treo dây cáp, rơi từ trên mái nhà xuống.
Sau khi Mạnh Thiệu Kỳ ra hiệu chuẩn bị, Vân Cẩm Thời nhảy xuống từ mái nhà, đến khi cách mặt đất rất gần, dây cáp sẽ nhanh chóng thả lỏng, như vậy vạt áo sẽ bị lực rơi xuống hất lên, không phe phẩy như bị quạt gió thổi qua, sẽ có vẻ vô cùng tự nhiên.
Nhưng trong khoảnh khắc rơi xuống đất kia, Vân Cẩm Thời hơi lảo đảo rồi ngã xuống đất.
"Sao lại thế này!" Nửa đoạn trước quay rất tốt, lúc này lại rối loạn tiết tấu, sắc mặt Mạnh Thiệu Kỳ khó tránh khỏi có chút không vui hô tạm dừng, Chu Sâm nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Vân Cẩm Thời.
"Thật xin lỗi đạo diễn." Bởi vì bị mặt nạ che khuất, không ai nhìn thấy sắc mặt Vân Cẩm Thời, cô chỉ rất bình tĩnh vịn vào bả vai Chu Sâm, sau đó cởi giày trên chân phải ra.
Phía trên chiếc tất màu trắng, toàn là máu.
____________________
[1] Chạy đà (gốc là 磨合期): giai đoạn đầu khi vận hành máy móc thiết bị mới, trong giai đoạn này các động cơ, chi tiết sẽ ma sát rà khít điều chỉnh để thích ứng và định hình, giai đoạn này máy móc không hoạt động liên tục, hết công suất để các chi tiết dần ăn khớp với nhau, tránh gây hư hỏng sau này (còn gọi là chạy roda).
Đường Đường không biết an ủi người khác nên có chút sốt ruột, lúc Vân Cẩm Thời đang ngồi trên sofa xem kịch bản, cô ấy đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ, đi từ đầu bên này đến đầu bên kia phòng, lại đi từ đầu bên kia về đầu bên này.
Cô ấy muốn bước đến an ủi Vân Cẩm Thời, lại sợ quấy rầy công việc của chị, liền chăm chú nhìn, trong lòng nôn nóng, đi lòng vòng trong phòng.
Ban đầu Vân Cẩm Thời vẫn đang nghiêm túc xem kịch bản, nhưng rất nhanh đã bị Đường Đường hấp dẫn, bởi vì Đường Đường cứ đi tới đi lui trong phòng, hai mắt ngập nước, đáng thương nhìn cô chằm chằm, thật sự rất đáng yêu.
Đường Đường vẫn cảm thấy tất cả việc em ấy làm đều rất bí mật ư?
Chỉ là trong mắt Vân Cẩm Thời, ánh mắt kia tựa như một chú cún con đang cực kỳ đói, long lanh vô cùng chói mắt, sao có thể bỏ qua được?
Vân Cẩm Thời khó tránh khỏi nảy sinh một chút sở thích xấu xa, tuy rằng biết Đường Đường đang lo lắng cho mình, nhưng cô lại không nhịn được muốn nhìn dáng vẻ gấp đến độ xoay vòng, lại không biết nên làm gì của nhóc con này thêm chốc nữa.
Nói chính xác thì, cô càng muốn biết tiếp theo Đường Đường có thể sẽ làm chút chuyện gì hay không.
Giống như con mèo nhỏ trông thấy quả bóng yêu thích, sau khi vờn nó một lúc sẽ vươn móng vuốt ra.
Đường Đường quanh quẩn không biết bao nhiêu vòng, mỗi một vòng lại càng tới gần Vân Cẩm Thời thêm một chút, Vân Cẩm Thời trông như đang cúi đầu đọc kịch bản, thật ra độ cong nơi khóe môi đã càng lúc càng lớn.
Hóa ra cảm giác nuôi con thật sự vui như vậy à...
Đáng tiếc cô cũng không có suy nghĩ kết hôn, sau này cũng sẽ không có con, hít hà Đường Đường là quá thỏa mãn rồi.
Đường Đường lúc này đã đến gần sát Vân Cẩm Thời, động tác của cô ấy thật giống như một động vật nhỏ linh hoạt nhẹ nhàng nào đó, có lẽ là sợ quấy rầy Vân Cẩm Thời, nhích từng chút một tới gần ghế sofa.
Lại còn ngồi xổm nhích tới, Vân Cẩm Thời không cần ngẩng đầu, liếc mắt một cái cũng có thể trông thấy Đường Đường như một cây nấm nhỏ sắp dính lấy chân cô.
Vân Cẩm Thời giả vờ buồn bã cuối cùng cũng không thể kìm được, cô buông kịch bản xuống giữ hai má Đường Đường, vò nặn một hồi cảm thấy thỏa mãn, cố ra vẻ nghiêm túc: "Sao vậy? Khát nước hay là khó chịu?"
"Không có..." Đường Đường chậm rãi nhích tới, ôm rịt lấy eo Vân Cẩm Thời, ngoan ngoãn nói: "A Thời tiếp tục bận đi, nếu chị khát em sẽ rót nước cho chị."
"Không cần ở cùng chị, buồn ngủ thì đi ngủ đi, hay là em ngủ một mình không được?" Vân Cẩm Thời nhéo nhéo má em ấy, sau đó phát hiện dường như da mặt Đường Đường rất mỏng, nhéo nhẹ mấy cái đã có chút ửng đỏ, lại nhanh chóng xoa cho em ấy.
Đường Đường gật bừa: "Ưm... ngủ... ngủ không được..."
Cô ấy hiếm khi nói dối, bởi vậy lúc nói dối toàn thân đều có vẻ mất tự nhiên, lắp bắp, đôi gò má đỏ ửng vốn đã xinh đẹp của thiếu nữ lại nhiều thêm mấy phần quyến rũ chưa từng có.
"Đã đánh răng chưa?"
"Rồi." Đường Đường ngoan ngoãn há miệng, lộ ra răng cửa nhỏ được đánh trắng sáng.
Vân Cẩm Thời kéo bàn tay nhỏ bé của cô ấy lên: "Chúng ta đi ngủ thôi."
Lúc Vân Cẩm Thời nằm trên giường vẫn còn đang lo lắng, có phải trong nhà mua sắm ít quá hay không, nhất là những thứ cho Đường Đường...
Cô nghĩ nghĩ rồi ngủ mất, ngày hôm sau lúc thức dậy mới phát hiện, hôm qua thật sự cô không buồn bã đến vậy, nửa sau tối hôm qua khắp đầu óc đều là Đường Đường nhà bọn cô, vì thế chỗ trống cho sự bi thương lại càng ít.
Đây chắc hẳn cũng liên quan đến việc đau buồn của của cô không bằng Du Lê, Du Lê mất đi người bạn tốt nhất, lại còn là người yêu quan trọng nhất, cậu ta dùng cuộc đời còn lại để hoài niệm, thời gian không thể vơi bớt nửa phần đau khổ trong lòng, mắt thường cũng có thể thấy được.
Mọi thứ trên người Du Lê đều rất đặc biệt, đều là những thứ năm đó Tiêu Nam thích, Tiêu Nam thích đàn guitar, cho dù hát lạc điệu cũng thích ôm đàn guitar tự đàn tự hát, lại còn kéo theo hai người các cô.
Vì thế bầu trời thời niên thiếu lại trở thành hồi ức đẹp nhất, nhất là ngày hạ mát mẻ, mỗi người một ly bia cho thêm đá, sẽ trở thành thứ khắc sâu nhất trong ký ức của bọn họ.
Thế nhưng bầu trời trước kia có yêu thích bao nhiêu, hiện tại có lẽ sẽ trở thành bầu trời đáng ghét bấy nhiêu.
Du Lê không chịu chấp nhận cuộc sống mới, Vân Cẩm Thời thì có thể, cho nên trong sinh mệnh lâu dài sau này của cô, sẽ có những thứ khắc sâu khác, dần mài mòn những đau thương đã từng.
Sáng nay Vân Cẩm Thời dậy sớm hơn bình thường, sau khi rửa mặt xong thì kéo Đường Đường ra ngoài, hôm nay thật sự là không muốn làm bữa sáng, dứt khoát ra ngoài ăn thôi.
Cát xê Mạnh Thiệu Kỳ trả cô không ít, dù sao diễn viên chỉ đóng vai quần chúng như cô không khác gì người mới, bình thường chỉ có thể lấy theo giá của người mới.
Cát xê Mạnh Thiệu Kỳ trả cho cô hậu hĩnh hơn rất nhiều so với người mới có thể nhận được, chẳng qua nếu là quần chúng linh tinh gì đó bình thường đều là nhận lương theo ngày, bởi vì phân đoạn diễn quá ít, có khi quay xong trong ngày, có khi có thể quay hai ba ngày.
Mà đất diễn của cô nhiều hơn, sau khi ký hợp đồng xong phải đợi quay xong toàn bộ cảnh diễn thì mới có thể lãnh lương.
Cho nên tạm thời Vân Cẩm Thời vẫn thuộc tình trạng nghèo túng, chỉ có thể dắt Đường Đường đi ăn bát mì vằn thắn, lại còn thành công gặp được Phong Tuyết ở quầy mì vằn thắn.
Theo bản năng Vân Cẩm Thời chào hỏi, nhưng hiển nhiên Phong Tuyết không định chào hỏi bọn cô, sau khi nhanh chóng ăn xong món ăn trong tay thì rời đi.
Vân Cẩm Thời cũng không thích mặt nóng dán mông lạnh, chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống, gọi hai bát mì.
Lúc ăn xong mì vằn thắn, vừa lúc Chu Sâm và Mạnh Thiệu Kỳ cũng tới, hai người một trước một sau xuống xe, bốn người vừa lúc gặp ở cửa, sắc mặt Mạnh Thiệu Kỳ khó coi, thật không phải bởi vì tâm trạng không tốt nên nổi cáu, mà là vì say rượu khiến cho đầu óc anh ta cảm giác hơi khó chịu.
Mạnh Thiệu Kỳ vừa đi vừa hỏi: "Tối qua tôi uống bao nhiêu?"
"Khoảng hơn một chai." Chu Sâm nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Chai đầu tiên cậu đã uống nhiều rồi, hai người bọn tôi chỉ có thể gọi thêm một chai nữa, sau đó cậu lại uống hơn một nửa."
Sắc mặt Mạnh Thiệu Kỳ trở nên khá hơn một chút mắt thường cũng thể thấy, tim và miệng vô cùng không đồng nhất nói: "Nếu lần sau tôi uống rượu cậu nhất định phải ngăn tôi lại, uống nhiều rượu như vậy không tốt cho cơ thể."
"Được." Chu Sâm luôn miệng đáp ứng.
Đường Đường chớp đôi mắt to, dáng vẻ rất bối rối: "A Thời, không phải tối qua anh ấy..." Một ly đã say, hai ly đã gục sao?
Chu Sâm nhanh chóng che kín miệng cô ấy: "Đúng vậy, là được anh đưa về nhà đó."
Vân Cẩm Thời cười nói: "Ừm, tửu lượng đạo diễn thật lợi hại."
"Cũng được." Mạnh Thiệu Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, sau đó nói: "Không làm chậm trễ công việc hôm nay, được rồi, tất cả mọi người đi vào trước đi, đừng làm chậm trễ thời gian."
Đến khi Mạnh Thiệu Kỳ dẫn đầu đi vào trước, Chu Sâm mới nhỏ giọng nói bên tai các cô: "Cậu ta luôn có lòng tự trọng khá kỳ quái, quen là được rồi, Đường Đường, chuyện tối qua phải giữ bí mật nhé."
Đường Đường thành thành thật thật gật đầu.
Bốn người bọn họ đi vào cùng nhau, hơn nữa không khí còn rất tốt, rơi vào trong mắt người nào đó còn có chút chói mắt, đại khái là người nọ rất muốn biết, người phụ nữ Vân Cẩm Thời này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, Chu Sâm thích cô ta có thể hiểu được, dù sao bản thân Chu Sâm chính là lãng tử thích săn cái đẹp.
Nhưng tại sao Mạnh Thiệu Kỳ cũng thích cô ta như vậy?
Những người khác diễn có tốt đi chăng nữa cũng sẽ nhận một hai câu trách mắng, người bị mắng ít nhất là Vân Cẩm Thời, có thể nói nói cười cười với Mạnh Thiệu Kỳ cũng là Vân Cẩm Thời.
Văn Tư Kỳ đứng trong góc nhìn chằm chằm thật lâu, ánh mắt u ám, vừa lúc cô ta trông thấy Phong Tuyết đi ra từ phòng hóa trang, bèn thuận thế đi theo: "Tới sớm vậy à?"
"Ừ."
"Cô nói xem, có phải Vân Cẩm Thời có bối cảnh gì không?" Văn Tư Kỳ mỉm cười nói: "Tôi nghe nói vốn nữ hai phải thuộc về cô, vai đã được xác định rất lâu trước đó, nói đổi người liền đổi người, cô không có chút tò mò nào sao?"
"Đây là quyết định của đạo diễn." Sắc mặt Phong Tuyết không tốt lắm, dù sao tới gần ngày khởi động máy lại bị đổi vai quả thực là một chuyện rất mất mặt.
"Cô nghĩ đi, cô ta chỉ là người mới, ít nhất cô đã đóng qua một phim rồi, cũng có chút danh tiếng, nếu trong đó không có gì... tại sao đột nhiên đổi cô thành cô ta?"
Hiển nhiên Phong Tuyết không muốn nói nhiều về chuyện này: "Tôi vào trước, có rảnh lại nói."
Văn Tư Kỳ nhìn bóng dáng lộ vẻ vội vàng của Phong Tuyết, cười mỉa mai.
...
Mấy ngày kế tiếp, đoàn phim bọn họ thật giống như được thần may mắn chiếu cố, tiến trình quay chụp thuận lợi mười phần, khiến cho tâm trạng của Mạnh Thiệu Kỳ trong hai ngày này càng ngày càng tốt, thái độ cũng ôn hòa hơn trước đây nhiều.
Mỗi đoàn phim đều phải có giai đoạn chạy đà [1] khi bắt đầu.
Nếu tiếp tục duy trì như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ hoàn thành quay hình sớm hơn thời gian dự tính, nhưng vậy sẽ có thêm nhiều thời gian để tiến hành trau chuốt và điều chỉnh những chi tiết.
Vân Cẩm Thời lúc này đã vào các phân đoạn hắc hóa, chị Lý đã chỉnh sửa lại những phục trang có vấn đề lúc trước, hôm qua đã mặc thử lần nữa, xác định không có vấn đề.
"A Thời chuẩn bị một chút." Sau khi quay xong phần cuối cùng, Mạnh Thiệu Kỳ liền phất tay: "Cảnh đầu tiên là cảnh đánh nhau, chuẩn bị cho tốt."
Vân Cẩm Thời cũng đã sớm thảo luận kỹ càng cảnh này với chỉ đạo võ thuật, bởi vậy trong lòng hiểu rõ, Tố Vân hắc hóa phải mang mặt nạ, cô đã thay xong trang phục, mang mặt nạ lên là có thể lên quay.
Có điều đây vẫn là lần đầu tiên Vân Cẩm Thời chính thức đeo dây cáp, khó tránh khỏi có chút căng thẳng, Mạnh Thiệu Kỳ vẫn đang lải nhải liên miên bên cạnh: "Lúc diễn nhất định phải soái, cảnh này rất quan trọng!"
"Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu đi!"
Kiểm tra dây cáp lần cuối cùng, Vân Cẩm Thời đứng trên mái nhà chờ, cô cẩn thận nghe lời thoại của Chu Sâm, đến khi anh ta thoại xong, cô sẽ treo dây cáp, rơi từ trên mái nhà xuống.
Sau khi Mạnh Thiệu Kỳ ra hiệu chuẩn bị, Vân Cẩm Thời nhảy xuống từ mái nhà, đến khi cách mặt đất rất gần, dây cáp sẽ nhanh chóng thả lỏng, như vậy vạt áo sẽ bị lực rơi xuống hất lên, không phe phẩy như bị quạt gió thổi qua, sẽ có vẻ vô cùng tự nhiên.
Nhưng trong khoảnh khắc rơi xuống đất kia, Vân Cẩm Thời hơi lảo đảo rồi ngã xuống đất.
"Sao lại thế này!" Nửa đoạn trước quay rất tốt, lúc này lại rối loạn tiết tấu, sắc mặt Mạnh Thiệu Kỳ khó tránh khỏi có chút không vui hô tạm dừng, Chu Sâm nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Vân Cẩm Thời.
"Thật xin lỗi đạo diễn." Bởi vì bị mặt nạ che khuất, không ai nhìn thấy sắc mặt Vân Cẩm Thời, cô chỉ rất bình tĩnh vịn vào bả vai Chu Sâm, sau đó cởi giày trên chân phải ra.
Phía trên chiếc tất màu trắng, toàn là máu.
____________________
[1] Chạy đà (gốc là 磨合期): giai đoạn đầu khi vận hành máy móc thiết bị mới, trong giai đoạn này các động cơ, chi tiết sẽ ma sát rà khít điều chỉnh để thích ứng và định hình, giai đoạn này máy móc không hoạt động liên tục, hết công suất để các chi tiết dần ăn khớp với nhau, tránh gây hư hỏng sau này (còn gọi là chạy roda).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.