Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 79: Hạ Nam Đến Rồi.

Yểu Dư Chiết

08/01/2023

Mấy ngày nay Lâm Úc Thanh đều sắp nhịn điên rồi, mấy tên trên núi dưới núi chạy tới chạy lui, chính là không cho cô đi, quyết tâm không cho cô gặp tiểu Dã, ngoài ồn ào cũng là thật sự đau lòng Hân Nhiên, tháng ngày không có Y Lam, nàng là làm sao mà qua nổi.

Không thể thấy tiểu Dã, cô không có chuyện gì liền đi trong trang viên theo Hân Nhiên, cùng Hân Nhiên học một tay đan vòng hoa, muốn đan cho tiểu gia hỏa vòng hoa đội ở trên đầu.

Thế nhưng cái tên này thông mình tay không không khéo, ban đầu khi Hân Nhiên dạy cô, chỉ để cô dùng cành lá cắt sửa xuống mà đi đan, kết quả bản thân cô cảm giác mình học xong rồi, tìm suy nghĩ dùng cành lá tươi tốt sinh trưởng làm nguyên liệu.

Trạng thái của hai ngày nay đại khái là, nàng theo phía sau cái mông của Hân Nhiên, chân trước của Hân Nhiên tưới nước cho hoa chỉnh lý cho hoa xong, chân sau cô thì lén lút ngắt mấy cái lá, còn y như kẻ trộm gà thường thường ngắt rồi ngắt, dù sao nhiều hoa như vậy, thỉnh thoảng mấy cái cành lá ít đi vài miếng chắc cũng nhìn không ra.

Mắt thấy vòng hoa hoàn thành rồi, Lâm Úc Thanh không thể chờ đợi được nữa muốn cùng Hân Nhiên khoe khoang một hồi, từ chỗ của Hân Nhiên đi ra, chậm rãi xoay người, đi thẳng đến sân sau.

"Hân Nhiên, ngươi xem." Đắc ý đem vòng hoa nâng ở trong tay, dùng lá cây bện cùng nhau, xung quanh dùng hoa lan tô điểm, đúng là ra dáng.

"Ngươi lại ngắt lá của ta."

"Ơ?" Lâm Úc Thanh sững sờ hôm nay nàng thì ngắt hai cái, đây cũng có thể phát hiện? Vậy mấy ngày trước...

Hân Nhiên quay đầu lại, lườm cô một cái.

"Ạch... Đây không phải, làm cho tiểu Dã, đương nhiên phải dùng nguyên liệu tốt nhất..." Bất đắc dĩ lấy tiểu gia hỏa ra chặn súng.

Hân Nhiên lại liếc cô một chút, đúng là không nói gì, người sau yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời không còn tâm tình khoe khoang, vẫn là nhanh khiêm tốn một chút thôi.

"Đừng luôn chạy đến chỗ ta, Phương Di chắc nghi ngờ lên rồi."

Lâm Úc Thanh nghe vậy tiến lên hai bước, đang muốn ngồi xổm ở bên cạnh nàng.

"Đừng che hoa của ta tắm nắng."

"..." Được, ta dư thừa

Lại lui trở lại, ngoan ngoãn mà đứng.

"Không có chuyện gì, hôm nay Phương Di không ở, đi đón Hạ Nam rồi."

"Hạ Nam?"

"Đúng, dưỡng mẫu của tiểu Dã, là tỷ tỷ của tiểu Tử, trước đó đề cập với ngươi về nàng."

Hân Nhiên gật gù, đây là ân nhân a.

"Vậy sao ngươi không đi?"

"Ta... Ta thật không tiện, lúc trước đem tiểu Dã giao cho nàng, hiện tại càng cướp đi tiểu Dã từ trong tay nàng, trong lòng ta đây cũng thật không thoải mái."

“Hơn nữa... Thật bàn về bối phận, nàng xem như là mẹ vợ của ta đó."

Lâm Úc Thanh thở dài.

Hân Nhiên quay đầu lại nhìn cô một chút, khẽ cười một cái.

"Cười cái..." Lâm Úc Thanh ngẩn ra, mẹ ư, đây còn một mẹ vợ thật ngồi xổm đó…

"Ta... Ai nha... Ngươi nói đây đều là chuyện gì a, còn có một đám kia, cũng chờ nghe ta thay đồi xưng hô đó... Ngươi nói tiểu Dã bối phận này làm sao thấp như vậy a, aiz, nàng gả cho ta, nên theo ta ư? Ta đề cao bối phận cho nàng có được hay không?"

Lâm Úc Thanh một mạch nói xong, mới phát hiện trên mặt Hân Nhiên dường như viết một chữ thiếp vàng "Cút", rất ủ rũ cúi đầu.

"Ta muốn gặp gỡ nàng."

"Hả? Hạ Nam sao?" Lâm Úc Thanh suy nghĩ một chút, Hạ Nam đến rồi, nên trực tiếp lên núi theo tiểu Dã, liếc mắt nhìn thời gian, tính toán Phương Di sắp trở về rồi, "Vậy ta bây giờ đi về chờ các nàng, đám người đến ta thì dẫn nàng lại đây."

"Ừm." Hân Nhiên gật gù, nàng thích nhất điểm này của Lâm Úc Thanh, chuyện chính mình muốn làm, cô luôn là sẽ không điều kiện giúp mình hoàn thành, hơn nữa rất ít hỏi nhiều.



"Vòng hoa này ngươi trước tiên giúp ta bảo quản, đây là một bất ngờ!" Lâm Úc Thanh khoát tay, đem vòng hoa đeo ở trên đầu Hân Nhiên, mỉm cười nở nụ cười, quay người đi rồi.

Cố Hân Nhiên bất đắc dĩ cười cười, đem vòng hoa lấy xuống, nhìn kỹ một chút, tỉ mỉ giúp cô chỉnh sửa.

Trở lại nơi ở không tới 20 phút, Phương Di và Hạ Tiểu Tử thì trờ về rồi, còn mang theo Hạ Nam.

Sau khi để Hạ Nam vào nhà, Lâm Úc Thanh đứng trong phòng không biết làm sao, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.

Hồi lâu không gặp, Hạ Nam vẫn là như cũ, mặc đồ chức nghiệp, rất trắng thuần khiết, tóc bới lên, có vẻ gọn gàng lưu loát, thoạt nhìn là người rất hiền hoà.

Hạ Nam cũng rất rất lạc quan, lẫm lẫm liệt liệt ngồi ở trên ghế salông, dọc theo con đường này Phương Di và Hạ Tiểu Tử đều đang truyền vào cho nàng tư tưởng nàng là trưởng bối, để nàng sau khi nhìn thấy Lâm Úc Thanh không cần giống như trước khách khí như thế, cho dù để cô bóp vai đấm chân cho ngươi, đều là bổn phận phải làm, ai bảo cô thèm nhỏ dãi khuê nữ ngươi chi!

Nghĩ như thế, Hạ Nam liền cũng không khách khí, đồng thời thù Lâm Úc Thanh đem bắt cóc tiểu Dã này, nàng cũng vững vàng nhớ kỹ đó.

"Khụ, vào nhà nửa ngày cả ngụm nước đều không có." Hạ Nam hắng giọng một cái, làn điệu gây khó dễ.

Lâm Úc Thanh nhìn lên, chính phải, Hạ Tiểu Tử này cũng quá không biết làm việc rồi đó, "Tiểu Tử." Liếc mắt ra hiệu với Hạ Tiểu Tử.

"Chuyện bưng trà dâng nước cho mẹ vợ ngươi như vậy còn muốn để người khác tới làm?" Phương Di ở bên cạnh đâm cô một cái.

"... Đúng, ta đi, ngươi... Ngài ngồi tí..." Lâm Úc Thanh quả thực lúng túng muốn chết, đầu lưỡi đều thắt lại rồi.

"Tiểu di cũng phải một ly." Hạ Tiểu Tử cũng rất không tử tế, hiếm thấy tỷ tỷ tại đây, Lâm Úc Thanh còn có thể hơi kiêng dè~

Lâm Úc Thanh muốn trừng nàng, thế nhưng Hạ Nam ngay ở bên cạnh nhìn, cũng không tiện phát tác, chỉ đành gật gật đầu.

"Phương a di cũng muốn, chạy xe một đường, ta mệt muốn chết rồi."

"..."

Lâm Úc Thanh ngoan ngoãn nhận mệnh, pha một bình trà, cho ba người rót một chén, sau đó, vừa giống như cọc gỗ đâm ở một bên rồi.

"Ơ, ngươi chính là tiếp đón mẹ vợ ngươi như thế a!" Phương Di ở bên tai cô nhỏ giọng thầm thì.

"..." Ta lần đầu tiên thấy 'mẹ vợ', không có kinh nghiệm gì, tiếp theo nên làm gì?

"Ta... Ta cũng chưa từng gặp, thế nhưng... Ngươi tốt xấu gì theo người nói chuyện phiếm, liền làm cây cọc như thế khẳng định không tốt." Phương Di cũng là rất hết chỗ nói rồi, mấy người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí có chút lúng túng.

"Ừm...Đường xa đến, mệt không." Lâm Úc Thanh mỉm cười với nhìn về phía Hạ Nam.

"Đây không phải phí lời sao..." Phương Di một cái liếc mắt, trời ạ, nữ nhân bên trong luyến ái chỉ số thông minh thật sự là âm.

"Ừm... Buổi tối muốn ăn cái gì, ta..." Lâm Úc Thanh ngừng lại, "Phương Di làm cho các ngươi."

Phương Di vừa che mặt, khi bán đứng ta cũng không phải ngốc ha.

Lâm Úc Thanh chà xát cái cổ, thực sự là lúng túng đến cực điểm.

"Không cần, tiểu Dã đâu, ta đi thăm tiểu Dã." Hạ Nam dở khóc dở cười, đừng nói Lâm Úc Thanh không dễ chịu, nàng cũng cảm thấy cả người không dễ chịu rồi.

Lâm Úc Thanh nghe vậy, nhớ tới giao phó của Hân Nhiên, "Hạ..." Muốn gọi tên Hạ Nam, há miệng, ngại ngùng.

Nên xưng hô nàng như thế nào đây....

Gọi thẳng tên huý có chút không thích hợp, gọi mẹ vợ?

Không gọi được.

A di?

Bỏ đi bỏ đi...



Mẹ?

Dẹp luôn.

"Được rồi được rồi, vẫn giống như lúc trước đi, náo động đến ta cũng quá khó chịu." Hạ Nam vung vung tay, chuyện này đều là chuyện gì a.

"Ừm... Ta dẫn ngươi đi xem hiện trường lễ cưới một chút, ngươi xem một chút có nhu cầu gì bổ sung." Ngay ở trước mặt Phương Di, Lâm Úc Thanh cũng không trực tiếp làm rõ.

"Cách không xa, hiện tại chúng ta qua đó, gần mười phút liền đến." Thấy Hạ Nam có chút do dự, suy nghĩ nàng nhất định là không thể chờ đợi được nữa muốn gặp tiểu Dã, Lâm Úc Thanh lại tiếp một câu.

"Được." Hạ Nam lúc này mới gật đầu đáp ứng.

"Hai ta đi thì được rồi, hai ngươi ở đây đợi đi, vừa vặn ta có chút lời muốn nói riêng cùng nàng." Trước khi ra cửa, đem Phương Di và Hạ Tiểu Tử ngăn ở trong phòng.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Phương Di cảm thấy rất kỳ quái, Hạ Nam đến rồi, cô không phải nên thật cao hứng dẫn nàng đi tới, thuận tiện liếc mắt nhìn tiểu Dã sao? Đây chính là lý do danh chính ngôn thuận a! Nhưng cô vậy mà trước tiên dẫn nàng đến xem sân bãi? Chậc, chuyện này làm sao nghĩ đều có chút vặn vẹo a.

"Ta đi ra ngoài mua chút đồ vật, ngươi chuẩn bị cơm tối đi." Phương Di nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định lặng lẽ đuổi tới, Lâm Úc Thanh này, nhất định có gì đó quái lạ!

...

"Ở nơi này, đây chính là hiện trường lễ cưới, là nàng một mình bố trí hoàn thành." Lâm Úc Thanh mang theo Hạ Nam đơn giản tham quan hiện trường một hồi

Hạ Nam cũng là kinh ngạc không thôi , liên tiếp nhìn về phía Hoa Vu, "Để ngài phí tâm, vô cùng cảm tạ ngài." Tự đáy lòng tạ ơn về phía Hoa Vu.

Hoa Vu lắc đầu một cái, "Không cần nói cám ơn với ta, là ngươi dạy dỗ ra một con gái tốt."

Người nên nói cảm tạ, là ta.

"Nàng biết ta một mình ở trên núi, cho nên thường xuyên đến bồi ta. Nàng rất hiếu thuận, tính cách cũng rất ôn hòa, rất hiền lành những thứ này đều là công lao của ngươi."

Hạ Nam cười cười, đột nhiên bị người khen ngợi, còn có chút không dễ chịu rồi.

Lâm Úc Thanh thấy hai người tán gẫu lên, liền yên lặng lui sang một bên, đứng xa xa nhìn.

Nghe lời vừa rồi của Hân Nhiên, tựa hồ cũng không có dự định cho Hạ Nam biết thân phận, cũng đúng, những năm này Hạ Nam coi tiểu Dã như mình sinh, nếu như nàng thì cho thấy thân phận như vậy, lỡ như Hạ Nam cho rằng nàng là muốn đem tiểu Dã đoạt lại, trong lòng nhất định là không thoải mái, hơn nữa Hân Nhiên cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, nàng sẽ không làm thương tổn đến Hạ Nam.

"Các nàng đang nói cái gì?" Đột nhiên một tiếng từ phía sau truyền đến, dọa Lâm Úc Thanh nhảy một cái, vừa nghiêng đầu.

"Ngươi sao lại ở đây? "Phương Di? Xong rồi! Nàng lại lộ ra ánh mắt thấy rõ hết thảy kia, giống y chang trước đó nhìn thấu thân phận của tiểu Dã!

"Hai người bọn họ có cái gì có thể nói chuyện? Hoa Vu không phải trước giờ không thích tiếp xúc cùng người xa lạ sao?" Phương Di một đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Lâm Úc Thanh.

Lâm Úc Thanh cũng không làm sao biết nói dối, để nàng nhìn có chút chột dạ, "Ta làm sao biết."

"Ngươi làm sao biết? Hạ Nam vừa tới, ngươi thì không thể chờ đợi được nữa an bài hai người bọn họ gặp mặt. Hai người xa lạ không hề gặp nhau, có lý do gì nhất định phải gặp mặt hay sao?"

"Ta."

"Nếu như không phải ngươi hết sức an bài, chính là Hoa Vu để ngươi làm như vậy, vậy thì càng thú vị rồi, nàng thì tại sao muốn gặp Hạ Nam? Nàng làm sao sẽ biết Hạ Nam?"

"Hả? Ngươi ngược lại là giải thích cho ta một chút." Phương Di khí thế từ từ lên, hùng hổ doạ người từng bước ép sát, trái lại Lâm Úc Thanh, đừng nói khí thế, cả sức lực cũng không đủ, hai chữ chột dạ đều phải viết lên mặt rồi !

Nhìn thấy cô dáng dấp kia, trong lòng Phương Di liền đã có đáp án, sau khi kích động rồi lại không dám xác định, muốn nghe cô tự mình nói ra.

"Hoa Vu này, rốt cuộc là ai!" Cả âm thanh cũng không tự giác bắt đầu run rẩy.

"Lâm Úc Thanh!"

"..." Tiêu rồi.

Hết chương 79:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook