Chương 133
Huyền Tiên
12/07/2021
Hạ Dĩ Đồng nằm trên gối đầu, cài cúc áo của mình lại đến tận cổ, cả người run rẩy. Cô sắp bị đóng băng ở đây mất rồi, hệ thống sưởi ở đây hoàn toàn khác phía Bắc.
Ở thủ đô Hạ Dĩ Đồng có phòng riêng, khi mùa đông tới nếu có thời gian rảnh sẽ nghỉ ngơi ở đó, không cần phải trở về thành phố S, nếu như một năm mà cô có được mấy ngày nghỉ như vậy, quả thực rất vui vẻ.
"Lục lão sư, em đi lấy túi chườm nóng." Hạ Dĩ Đồng nằm ở trong phòng, hai chân bị lạnh, cọ xát vào nhau để tích góp hơi ấm, nhanh chóng đứng dậy, xỏ dép lê vào.
Lục Ẩm Băng thấy một cơn gió lướt nhanh trên màn hình điện thoại, bịch bịch bịch, không đến 10s, Hạ Dĩ Đồng đã ôm túi chườm nóng trở lại, chui vào trong chăn, mới vừa rồi Hạ lão sư thiếu sức sống, bây giờ đã tràn trề sức lực, còn cảm thán dài một tiếng.
Lục Ẩm Băng ở trên màn hình rất đẹp, cười lên càng đẹp hơn: "Hạ lão sư, chị thật là kính nể em nha, hệt như hán tử vậy. Chị bình thường nếu trong tình huống như vậy, thà chết lạnh ở trên giường chứ không chịu đứng dậy đâu."
Lục Ẩm Băng tuy là người phương Bắc nhưng chịu lạnh cũng kém, đôi khi có quay phim ở phía Nam, hoặc là phải quay phim ở một nơi nào đó mà không có hệ thống sưởi.
Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu hỏi cô: "Vậy lỡ mắc vệ sinh thì phải làm sao?"
Lục Ẩm Băng nói: "Lúc tắm, cởi quần áo ra thì giải quyết một lần luôn, sau đó thì nhịn tới sáng."
Hạ Dĩ Đồng vỗ tay: "Lục lão sư của em lợi hại nha."
Lục Ẩm Băng nhìn bộ dáng mím môi vui vẻ của cô, còn không biết là bạn gái đang trêu chọc mình hay sao, hôm nay là quả là lớn mật. Cô âm thầm nghiến răng nghiến lợi, quyết định ghi chú lại trong sổ tay nhỏ của mình, lần sau đều trả lại.
Hạ Dĩ Đồng còn không biết mình sẽ bị 'tra tấn' thế nào, Hạ Dĩ Đồng nghỉ phép dài như thế, do tiến độ của đoàn phim đã đạt, còn cảnh quay hậu kỳ thì không vội, buổi sáng hôm sau Lục Ẩm Băng cũng không có cảnh quay, hai người tán gẫu trên trời dưới đất, mãi cho tới 12g khuya, nhìn đối phương ngáp ngáp, thiếu điều nước mắt cũng chảy đầm đìa.
"Ngủ thôi." Lục Ẩm Băng nói.
Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị ngủ ngon." Vừa mới nói, Lục Ẩm Băng đã trực tiếp đi vào giấc ngủ, mặt nghiêng, đối diện với camera, ngay cả nút tắt máy cũng không ấn.
Hai người tán gẫu đến tận nửa đêm, Ipad thì vẫn cắm sạc, không phải lo lắng máy sẽ hết pin, Hạ Dĩ Đồng cũng để video call như vậy, thay đổi tư thế của mình, nằm nghiêng, nhìn Lục Ẩm Băng ngủ rồi cô cũng dần thiếp đi.
Hiếm khi có một ngày nghỉ, cả hai người đều không đặt báo thức, cứ ngủ một giấc như vậy.
5g sáng, Lục Ẩm Băng có tỉnh lại một lần, mò mò tìm điện thoại của mình, xem giờ, lại dần chìm vào giấc ngủ lần nữa. 8g30, cả cơ thể của cô đã tuyến bố nghỉ ngơi đầy đủ thì lúc này cô mới tỉnh táo hoàn toàn.
Tay hơi hơi động, mở mắt, lọt vào tầm mắt là đèn tiết kiệm năng lượng của khách sạn.
"Buổi sáng tốt lành, Lục lão sư." Âm thanh quen thuộc truyền đến, Lục Ẩm Băng đang cảm thấy mơ hồ, trong nháy mắt liền tỉnh táo, cô đang nghĩ là Hạ Dĩ Đồng đang nằm kế bên mình, không đúng, khẳng định là cô đang nằm mơ.
"Lục lão sư, chị sao không chịu nhìn em một cái vậy?"
Lục Ẩm Băng quay mặt lại, quả thực là nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng.... trên màn hình. Cô ngồi dưới ánh mặt trời, trên người mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, ngũ quan trên mặt đều được ánh mặt trời chiếu sáng, ngồi có chút không đoan chính, lại lộ ra một chút lười biếng, trong tay thì đang cầm bánh bao nhân thịt, còn có sữa đậu nành, là đang ăn sáng.
"Buổi sáng tốt lành, em đi chạy bộ sao?" Lục Ẩm Băng ngáp một cái.
"Dạ, thuận đường mua bữa sáng luôn."
"Chị thì kêu Tiểu Tây mua cho chị bữa sáng rồi." Lục Ẩm Băng ở trên giường ngồi dậy, nhiệt độ ấm áp từ trong chăn khi nãy tan biến, lại chui vào trong chăn, "Thôi quên đi, chị ngủ thêm một lát nữa."
Hạ Dĩ Đồng ngậm ống hút cười không ngừng, cười cho tới khi Lục Ẩm Băng trừng mắt nhìn cô thì cô mới thôi, nói: "Em sẽ quay lại đoàn phim sớm một ngày."
Lục Ẩm Băng: "Hửm?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Để làm ấm cơ thể chị nha."
Lục Ẩm Băng cố ý chọc cô: "À, là cởi hết quần áo rồi làm ấm sao?"
Hạ Dĩ Đồng trầm ngâm trong chốc lát, cười nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng mà...."
Nhưng mà phía sau như thế nào thì hai người đều rõ, hiện tại hai người họ không ở chung một phòng, trong khách sạn có máy camera, không thể tùy tiện la cà, đừng nói là ngủ chung. Cho dù là không thể làm gì được, Hạ Dĩ Đồng vẫn muốn kết thúc kỳ nghỉ sớm của mình để quay trở về đoàn phim, cô là muốn nhìn thấy Lục Ẩm Băng thật, không phải là thông qua màn hình như này.
Cứ như vậy mà bước vào 2017, năm mới vừa qua, sau đó liền nghiêng đón một trận tuyết đầu tiên của năm. Tần Hàn Lâm vì trận tuyết này mà muốn bạc cả đầu, phương Nam hiếm khi có tuyết rơi, nhưng ông vẫn khăng khăng đợi tuyết rơi. Nếu đợt này tuyết rơi không đúng như kỳ vọng của ông, ông đành phải dựa vào vôi trắng cùng bọt biển tạo thành hiệu ứng.
Cũng may ông trời tác hợp, đợt này tuyết rơi rất dày.
Nhân viên đoàn phim thức cả một đêm, không ai thấy mệt mỏi, sáng sớm cả tòa cung điện đều phũ một lớp trắng, trong viện thì cây đào càng thêm xanh biếc, không khí đều thanh tĩnh, ẩm ướt.
Cảnh quay cuối cùng, Tần Hàn Lâm lại chờ mong như vậy, Hạ Dĩ Đồng không ngừng khẩn trương, cả bàn tay của cô đều thấy lạnh.
Nhân lúc không ai chú ý, Lục Ẩm Băng dùng ống tay áo rộng của mình che lại, nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ một cái, thấp giọng: "Đừng sợ."
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, hít sâu một hơi, gật đầu.
Tần Hàn Lâm không nói nhiều về cảnh quay này, chỉ nói hai ba câu, sau đó để cho hai người đi ấp ủ cảm xúc.
Thư ký trường quay: "《 phá tuyết 》 cảnh......《 tuyết trung 》 lần thứ nhất."
Chinh chiến nhiều năm như vậy, Sở quốc cuối cùng cũng lấy lại được giang sơn, lúc trước chiến loạn, Kinh Tú chỉ qua loa đăng cơ, bây giờ phải theo thể chế từ tiên hoàng, tế trời. Tuy nhiên, các cận thần đều vì việc tân vương này muốn phong Trần Khinh làm hoàng hậu, một đám liều chết đi ngăn cản. Trần Khinh thông đồng với giặc, tội này không thể tha, thiên đao vạn lần chưa chắc gì có thể khiến cho lòng dân bớt căm phẫn, thậm chí cũng không thể an ủi được mấy vạn oan hồn của tướng sĩ. Hơn nữa, nàng ấy thân là thái phi, không giữ phép tắc lại đi câu dẫn tân vương.
Triều đình loạn y hệt như cái chợ, lọt vào tai đều là tiếng mắng. Nếu không phải hắn là tân vương, chỉ sợ người phía dưới đều đang chỉ vào mũi hắn mắng.
Kinh Tú quát một tiếng lớn, mặc kệ, cứ khăng khăng làm chuyện này, càng cho cung nhân đi chuẩn bị hỉ phục cho hoàng hậu. Vì thế hôm nay lâm triều, gián nghị đại phu cùng Lễ Bộ thượng thư đồng thời đâm đầu chết vào cột điện Chiêu Dương.
Thi thể của hai vị triều thần được che lại, kéo xuống, Kinh Tú nhìn xuống đám người phía dưới, mặt ai cũng hiện lên "nếu người không thu hồi lệnh chúng thần cũng đều liều chết trên điện Chiêu Dương", thật lâu, hắn thở dài: "Bãi triều, chuyện hôm nay bàn sau."
Hắn chỉ dẫn theo nội giám bên người, ở trong cung đi lang thang không có mục đích, hắn không biết lí do tại sao bản thân lại kiên quyết như vậy? Cho dù nhân dân oán hận, cho dù xã tắc gặp nguy hiểm, cho dù khắp thiên hạ đều phản đối chuyện này, nhưng hắn là muốn Trần Khinh đường đường chính chính mà trở thành thê tử của hắn.
Hắn muốn cưới nàng. Mặc dù hắn hận nàng.
Nàng cũng hận hắn, tra tấn lẫn nhau rồi lại không buông tha cho nhau.
Giống như là hai con nhím ôm nhau dưới trời đông giá rét, không buông ra sẽ bị gai đâm chết, buông ra thì sẽ bị chết lạnh vậy.
Tuyết rơi....
Hắn ngước mắt nhìn lên tấm biển trước cửa điện --- Ngọc Tú cung, lông mày khẽ động, hắn sớm đã quen thuộc nơi này, nhấc trường bào lên, cất bước đi vào.
Đối phương giống như đã sớm đoán được hắn muốn tới đây, liền ngồi ở lan can, dựa vào cột, tay để trên đầu gối, cầm lấy mặt nạ đồng, sợ chỉ đỏ quấn quanh ngón tay vài vòng, đỏ thẫm, cùng trâm ngọc đỏ cài trên tóc phát sáng vậy.
Kinh Tú đi tới, dùng tay của mình mà nắm lấy tay của nàng, hà hà hơi, quan tâm hỏi: "Nàng sao lại ra đây?"
Trần Khinh giơ tay lên, lấy mặt nạ đồng cho hắn xem, nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Ta muốn nhảy một bài, thật lâu đã không múa rồi."
Giọng nói này của nàng không phải là đang bày mưu tính kế, cũng không lạnh lùng như lúc gặp nhau ở doanh trại, mà lại rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang một chút nghịch ngợm, thanh âm này chỉ dành cho người mình yêu.
"Ta có thể nhảy một bài được không?"
Kinh Tú do dự, không nói lời nào.
Trần Khinh dùng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, lắc lắc, dịu dàng nói: "A Tú, được không?"
"Được." Kinh Tú cười, gật đầu.
Kinh Tú giơ tay cởi áo khoác dày trên người nàng ra, cầm trong tay, vén mấy sợi tóc của nàng còn vướng vào trong xiêm y, bên trong là áo lụa màu trắng, váy trắng như tuyết, lộ ra xương quai xanh, trong nháy mắt liền khiến hắn kinh ngạc.
Trần Khinh xoay một vòng trước mặt hắn, nói: "Quần áo lúc ban đầu ta nhảy tìm không thấy, ta thấy bộ này cũng không khác lắm, chàng xem, có phải là rất giống hay không?"
Kinh Tú rất nghiêm túc nhìn nàng, dịu dàng nói: "Rất giống, nhưng trời rất lạnh, chúng ta vào phòng nhảy đi."
"Không cần, chỉ nhảy một lát thôi, sẽ không lạnh lắm, bên kia có rượu, chàng qua kia ngồi đi." Trần Khinh cười, vươn ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi của hắn, "Ta nhảy, chàng phải chuyên tâm mà nhìn."
Xoay người, trong nháy mắt, bi thương ở trong mắt nàng tựa hồ có thể bao phủ cả thế giới này.
Lần cuối cùng, chàng phải nhìn cho thật kỹ a.
Ở thủ đô Hạ Dĩ Đồng có phòng riêng, khi mùa đông tới nếu có thời gian rảnh sẽ nghỉ ngơi ở đó, không cần phải trở về thành phố S, nếu như một năm mà cô có được mấy ngày nghỉ như vậy, quả thực rất vui vẻ.
"Lục lão sư, em đi lấy túi chườm nóng." Hạ Dĩ Đồng nằm ở trong phòng, hai chân bị lạnh, cọ xát vào nhau để tích góp hơi ấm, nhanh chóng đứng dậy, xỏ dép lê vào.
Lục Ẩm Băng thấy một cơn gió lướt nhanh trên màn hình điện thoại, bịch bịch bịch, không đến 10s, Hạ Dĩ Đồng đã ôm túi chườm nóng trở lại, chui vào trong chăn, mới vừa rồi Hạ lão sư thiếu sức sống, bây giờ đã tràn trề sức lực, còn cảm thán dài một tiếng.
Lục Ẩm Băng ở trên màn hình rất đẹp, cười lên càng đẹp hơn: "Hạ lão sư, chị thật là kính nể em nha, hệt như hán tử vậy. Chị bình thường nếu trong tình huống như vậy, thà chết lạnh ở trên giường chứ không chịu đứng dậy đâu."
Lục Ẩm Băng tuy là người phương Bắc nhưng chịu lạnh cũng kém, đôi khi có quay phim ở phía Nam, hoặc là phải quay phim ở một nơi nào đó mà không có hệ thống sưởi.
Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu hỏi cô: "Vậy lỡ mắc vệ sinh thì phải làm sao?"
Lục Ẩm Băng nói: "Lúc tắm, cởi quần áo ra thì giải quyết một lần luôn, sau đó thì nhịn tới sáng."
Hạ Dĩ Đồng vỗ tay: "Lục lão sư của em lợi hại nha."
Lục Ẩm Băng nhìn bộ dáng mím môi vui vẻ của cô, còn không biết là bạn gái đang trêu chọc mình hay sao, hôm nay là quả là lớn mật. Cô âm thầm nghiến răng nghiến lợi, quyết định ghi chú lại trong sổ tay nhỏ của mình, lần sau đều trả lại.
Hạ Dĩ Đồng còn không biết mình sẽ bị 'tra tấn' thế nào, Hạ Dĩ Đồng nghỉ phép dài như thế, do tiến độ của đoàn phim đã đạt, còn cảnh quay hậu kỳ thì không vội, buổi sáng hôm sau Lục Ẩm Băng cũng không có cảnh quay, hai người tán gẫu trên trời dưới đất, mãi cho tới 12g khuya, nhìn đối phương ngáp ngáp, thiếu điều nước mắt cũng chảy đầm đìa.
"Ngủ thôi." Lục Ẩm Băng nói.
Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị ngủ ngon." Vừa mới nói, Lục Ẩm Băng đã trực tiếp đi vào giấc ngủ, mặt nghiêng, đối diện với camera, ngay cả nút tắt máy cũng không ấn.
Hai người tán gẫu đến tận nửa đêm, Ipad thì vẫn cắm sạc, không phải lo lắng máy sẽ hết pin, Hạ Dĩ Đồng cũng để video call như vậy, thay đổi tư thế của mình, nằm nghiêng, nhìn Lục Ẩm Băng ngủ rồi cô cũng dần thiếp đi.
Hiếm khi có một ngày nghỉ, cả hai người đều không đặt báo thức, cứ ngủ một giấc như vậy.
5g sáng, Lục Ẩm Băng có tỉnh lại một lần, mò mò tìm điện thoại của mình, xem giờ, lại dần chìm vào giấc ngủ lần nữa. 8g30, cả cơ thể của cô đã tuyến bố nghỉ ngơi đầy đủ thì lúc này cô mới tỉnh táo hoàn toàn.
Tay hơi hơi động, mở mắt, lọt vào tầm mắt là đèn tiết kiệm năng lượng của khách sạn.
"Buổi sáng tốt lành, Lục lão sư." Âm thanh quen thuộc truyền đến, Lục Ẩm Băng đang cảm thấy mơ hồ, trong nháy mắt liền tỉnh táo, cô đang nghĩ là Hạ Dĩ Đồng đang nằm kế bên mình, không đúng, khẳng định là cô đang nằm mơ.
"Lục lão sư, chị sao không chịu nhìn em một cái vậy?"
Lục Ẩm Băng quay mặt lại, quả thực là nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng.... trên màn hình. Cô ngồi dưới ánh mặt trời, trên người mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, ngũ quan trên mặt đều được ánh mặt trời chiếu sáng, ngồi có chút không đoan chính, lại lộ ra một chút lười biếng, trong tay thì đang cầm bánh bao nhân thịt, còn có sữa đậu nành, là đang ăn sáng.
"Buổi sáng tốt lành, em đi chạy bộ sao?" Lục Ẩm Băng ngáp một cái.
"Dạ, thuận đường mua bữa sáng luôn."
"Chị thì kêu Tiểu Tây mua cho chị bữa sáng rồi." Lục Ẩm Băng ở trên giường ngồi dậy, nhiệt độ ấm áp từ trong chăn khi nãy tan biến, lại chui vào trong chăn, "Thôi quên đi, chị ngủ thêm một lát nữa."
Hạ Dĩ Đồng ngậm ống hút cười không ngừng, cười cho tới khi Lục Ẩm Băng trừng mắt nhìn cô thì cô mới thôi, nói: "Em sẽ quay lại đoàn phim sớm một ngày."
Lục Ẩm Băng: "Hửm?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Để làm ấm cơ thể chị nha."
Lục Ẩm Băng cố ý chọc cô: "À, là cởi hết quần áo rồi làm ấm sao?"
Hạ Dĩ Đồng trầm ngâm trong chốc lát, cười nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng mà...."
Nhưng mà phía sau như thế nào thì hai người đều rõ, hiện tại hai người họ không ở chung một phòng, trong khách sạn có máy camera, không thể tùy tiện la cà, đừng nói là ngủ chung. Cho dù là không thể làm gì được, Hạ Dĩ Đồng vẫn muốn kết thúc kỳ nghỉ sớm của mình để quay trở về đoàn phim, cô là muốn nhìn thấy Lục Ẩm Băng thật, không phải là thông qua màn hình như này.
Cứ như vậy mà bước vào 2017, năm mới vừa qua, sau đó liền nghiêng đón một trận tuyết đầu tiên của năm. Tần Hàn Lâm vì trận tuyết này mà muốn bạc cả đầu, phương Nam hiếm khi có tuyết rơi, nhưng ông vẫn khăng khăng đợi tuyết rơi. Nếu đợt này tuyết rơi không đúng như kỳ vọng của ông, ông đành phải dựa vào vôi trắng cùng bọt biển tạo thành hiệu ứng.
Cũng may ông trời tác hợp, đợt này tuyết rơi rất dày.
Nhân viên đoàn phim thức cả một đêm, không ai thấy mệt mỏi, sáng sớm cả tòa cung điện đều phũ một lớp trắng, trong viện thì cây đào càng thêm xanh biếc, không khí đều thanh tĩnh, ẩm ướt.
Cảnh quay cuối cùng, Tần Hàn Lâm lại chờ mong như vậy, Hạ Dĩ Đồng không ngừng khẩn trương, cả bàn tay của cô đều thấy lạnh.
Nhân lúc không ai chú ý, Lục Ẩm Băng dùng ống tay áo rộng của mình che lại, nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ một cái, thấp giọng: "Đừng sợ."
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, hít sâu một hơi, gật đầu.
Tần Hàn Lâm không nói nhiều về cảnh quay này, chỉ nói hai ba câu, sau đó để cho hai người đi ấp ủ cảm xúc.
Thư ký trường quay: "《 phá tuyết 》 cảnh......《 tuyết trung 》 lần thứ nhất."
Chinh chiến nhiều năm như vậy, Sở quốc cuối cùng cũng lấy lại được giang sơn, lúc trước chiến loạn, Kinh Tú chỉ qua loa đăng cơ, bây giờ phải theo thể chế từ tiên hoàng, tế trời. Tuy nhiên, các cận thần đều vì việc tân vương này muốn phong Trần Khinh làm hoàng hậu, một đám liều chết đi ngăn cản. Trần Khinh thông đồng với giặc, tội này không thể tha, thiên đao vạn lần chưa chắc gì có thể khiến cho lòng dân bớt căm phẫn, thậm chí cũng không thể an ủi được mấy vạn oan hồn của tướng sĩ. Hơn nữa, nàng ấy thân là thái phi, không giữ phép tắc lại đi câu dẫn tân vương.
Triều đình loạn y hệt như cái chợ, lọt vào tai đều là tiếng mắng. Nếu không phải hắn là tân vương, chỉ sợ người phía dưới đều đang chỉ vào mũi hắn mắng.
Kinh Tú quát một tiếng lớn, mặc kệ, cứ khăng khăng làm chuyện này, càng cho cung nhân đi chuẩn bị hỉ phục cho hoàng hậu. Vì thế hôm nay lâm triều, gián nghị đại phu cùng Lễ Bộ thượng thư đồng thời đâm đầu chết vào cột điện Chiêu Dương.
Thi thể của hai vị triều thần được che lại, kéo xuống, Kinh Tú nhìn xuống đám người phía dưới, mặt ai cũng hiện lên "nếu người không thu hồi lệnh chúng thần cũng đều liều chết trên điện Chiêu Dương", thật lâu, hắn thở dài: "Bãi triều, chuyện hôm nay bàn sau."
Hắn chỉ dẫn theo nội giám bên người, ở trong cung đi lang thang không có mục đích, hắn không biết lí do tại sao bản thân lại kiên quyết như vậy? Cho dù nhân dân oán hận, cho dù xã tắc gặp nguy hiểm, cho dù khắp thiên hạ đều phản đối chuyện này, nhưng hắn là muốn Trần Khinh đường đường chính chính mà trở thành thê tử của hắn.
Hắn muốn cưới nàng. Mặc dù hắn hận nàng.
Nàng cũng hận hắn, tra tấn lẫn nhau rồi lại không buông tha cho nhau.
Giống như là hai con nhím ôm nhau dưới trời đông giá rét, không buông ra sẽ bị gai đâm chết, buông ra thì sẽ bị chết lạnh vậy.
Tuyết rơi....
Hắn ngước mắt nhìn lên tấm biển trước cửa điện --- Ngọc Tú cung, lông mày khẽ động, hắn sớm đã quen thuộc nơi này, nhấc trường bào lên, cất bước đi vào.
Đối phương giống như đã sớm đoán được hắn muốn tới đây, liền ngồi ở lan can, dựa vào cột, tay để trên đầu gối, cầm lấy mặt nạ đồng, sợ chỉ đỏ quấn quanh ngón tay vài vòng, đỏ thẫm, cùng trâm ngọc đỏ cài trên tóc phát sáng vậy.
Kinh Tú đi tới, dùng tay của mình mà nắm lấy tay của nàng, hà hà hơi, quan tâm hỏi: "Nàng sao lại ra đây?"
Trần Khinh giơ tay lên, lấy mặt nạ đồng cho hắn xem, nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Ta muốn nhảy một bài, thật lâu đã không múa rồi."
Giọng nói này của nàng không phải là đang bày mưu tính kế, cũng không lạnh lùng như lúc gặp nhau ở doanh trại, mà lại rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang một chút nghịch ngợm, thanh âm này chỉ dành cho người mình yêu.
"Ta có thể nhảy một bài được không?"
Kinh Tú do dự, không nói lời nào.
Trần Khinh dùng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, lắc lắc, dịu dàng nói: "A Tú, được không?"
"Được." Kinh Tú cười, gật đầu.
Kinh Tú giơ tay cởi áo khoác dày trên người nàng ra, cầm trong tay, vén mấy sợi tóc của nàng còn vướng vào trong xiêm y, bên trong là áo lụa màu trắng, váy trắng như tuyết, lộ ra xương quai xanh, trong nháy mắt liền khiến hắn kinh ngạc.
Trần Khinh xoay một vòng trước mặt hắn, nói: "Quần áo lúc ban đầu ta nhảy tìm không thấy, ta thấy bộ này cũng không khác lắm, chàng xem, có phải là rất giống hay không?"
Kinh Tú rất nghiêm túc nhìn nàng, dịu dàng nói: "Rất giống, nhưng trời rất lạnh, chúng ta vào phòng nhảy đi."
"Không cần, chỉ nhảy một lát thôi, sẽ không lạnh lắm, bên kia có rượu, chàng qua kia ngồi đi." Trần Khinh cười, vươn ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi của hắn, "Ta nhảy, chàng phải chuyên tâm mà nhìn."
Xoay người, trong nháy mắt, bi thương ở trong mắt nàng tựa hồ có thể bao phủ cả thế giới này.
Lần cuối cùng, chàng phải nhìn cho thật kỹ a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.