Chương 201
Huyền Tiên
26/09/2022
Hạ Dĩ Đồng cũng không tỏ ra bực bội, Lục Ẩm Băng vừa khiêu khích đặt ly Coca xuống, cô liền dùng hai tay nắm lấy cổ tay Lục Ẩm Băng, vươn người về phía đối phương, chiếm lấy bờ môi, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, cuộn Coca mà đối phương còn chưa kịp nuốt xuống vào khoang miệng mình, chảy xuống cổ họng, nuốt xuống một mạch.
Lục Ẩm Băng hơi khó chịu, không để cô rút lui như ý, đảo khách thành chủ. Hai người em đuổi tôi truy, em tiến tôi trả, ai cũng không chịu nhận thua.
Phim chuyển sang cảnh khác, ánh sáng thoáng qua mặt, hai người miễn cưỡng tách ra, khóe miệng mơ hồ còn dính nước miếng, gương mặt phiếm hồng, bờ môi căng mọng ướŧ áŧ, khóe mắt và đuôi lông mày đều ở trạng thái phong tình mị hoặc, trán đỡ trán, rút tờ khăn giấy lau khô cằm và khóe môi, đồng thời quay đầu nhìn màn hình lớn phía trước.
Hạ Dĩ Đồng di chuyển tay, vượt qua bàn tay kia, tìm đến mười ngón tay, đan vào nhau.
Tay trái Lục Ẩm Băng nắm tay trái Hạ Dĩ Đồng, vuốt ve mu bàn tay cô, không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô một cái, cảm khái: Sao người này lại khiến người ta thương tới vậy.
Người trước mặt là người trong lòng, người trong mắt cũng là người trong lòng.
Trên màn hình lớn, Trần Khinh thổ huyết.
Sau khi nàng một mình rời khỏi doanh trại, thân ảnh mờ nhạt đứng ở Thương Sơn, chống tay vào thân cây, cúi đầu, sợi máu rơi trên nền tuyết trắng, lại ngẩng đầu lên, môi đỏ màu máu, nàng nhìn những vệt máu trên mặt đất, nở nụ cười.
Thật xinh đẹp.
Cho dù yêu cầu cao tới mức nào, Lục Ẩm Băng cũng không thể phủ nhận Tần Hàn Lâm xuất sắc hơn người ở chỗ khai thác giá trị nhan sắc của diễn viên nữ. Mỹ nhân trên giường, khép mi mắt, buông rèm, như Nhược thủy ôn hòa, làm lòng người nhu mềm. Mỹ nhân bị thương, lại là một phen chấn động khác, da thịt trắng nõn như tuyết càng làm nổi bật sắc đỏ, chân mày và ánh mắt tựa như ngó lơ mọi thứ.
[Nhược thủy trong "Bồng sơn Nhược thủy", tương truyền ở Tây Bắc, núi Bồng sông Nhược là chốn bồng lai tiên cảnh.]
Mặc vạn người tới, ta vẫn sẽ đi.*
[Nguyên văn là 虽千万人吾往矣 (Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hỷ): là một câu nói của Mạnh tử, nghĩa là ngay cả khi đối mặt với hàng ngàn hàng vạn người dừng lại, tôi vẫn dũng cảm tiến về phía trước, thể hiện tinh thần dũng cảm, táo bạo.]
Những người khác cảm thấy cảnh múa đơn trước máy quay thật kinh diễm, cô lại bị thu hút bởi dáng vẻ tổn thương do chiến trận hơn.
. . .
Kinh Tú và thuộc hạ đang phục dưỡng ở phía nam, Sở quốc bị giặc trong giặc ngoài cấu kết tiến đánh, trở tay không kịp, nếu giờ cùng quân địch Cô Tang chính diện chiến đấu, không hẳn là đánh không nổi một trận, nhưng chàng không muốn đấu chính diện với Cô Tang. Phụ hoàng chàng từng nói, muốn thắng một cuộc chiến có rất nhiều cách. Đem toàn bộ lực lượng sẵn có tiến đánh, công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách*. Huống hồ nội bộ Cô Tang cũng chẳng phải là một tấm sắt...
[Công tâm vi thượng, công thành vi hạ: Là một kế trong "Binh pháp Tôn Tử", ưu tiên đánh tan phòng tuyến tâm lý giặc, khiến đối phương bại từ trong mà ra. Cưỡng bức công thành là cách túng quẫn nhất.]
Chàng ngồi trong doanh trướng, than cháy làm ấm bầu không khí, trên tay cầm tấm da viết đầy chữ, dưới ánh lửa tỉ mẩn nhìn, lời nói của tiên đế như khảm sâu vào đầu chàng, từng câu từng chữ, chỉ là chàng không rõ những lời đó đã nói khi nào.
Tiên đế sa vào hưởng thụ, những năm gần đây không màng chính sự, vậy nên những lời này hẳn đã nói vào mười năm trước, thương tích chưa lành, suy nghĩ nhiều dẫn tới huyệt thái dương có chút đau nhức, thôi đi, hay là đây là lời tướng quân kia nói, hay là thái phó nói đây? Đã qua một thời gian dài, bây giờ cũng không còn chứng cứ nữa.
Kinh Tú miệt mài lo nghĩ, cử ra rất nhiều mật thám, dùng thời gian hai năm để chia rẽ nội bộ Cô Tang, vài lần đối đầu quân địch, thắng nhiều bại ít, sĩ khí ngợp trời. Chỉ trong một năm, thu phục mười ba thành phía Bắc, tiến đến thành cố đô Sở quốc.
Thái tử Cô Tang quyết không đầu hàng, trong thành ngoài thành xác chất thành núi, máu ngập thành bùn, thiếu sư phụ tá thái tử Đại Thiền Vu, Trần Khinh bị bắt sống, giam lỏng ở Ngọc Tú cung.
Kinh Tú tránh mặt một tháng.
Khi những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống Vương thành, Kinh Tú phái cung nhân mang theo quần áo giữ ấm loại tốt tới.
"Trần cô nương gần đây lại ho khan, mấy ngày không đỡ."
"Đúng vậy, có vẻ sức khỏe Trần cô nương càng ngày càng kém, hôm qua ta hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, sắc mặt tái xanh như quỷ luôn."
"Ngươi nói xem... Có phải Trần cô nương đang chờ bệ hạ không?"
"Suỵt, nói bậy cẩn thận đầu rơi, nghe nói Trần cô nương là phi tử của tiên đế." Nói tới đây tì nữ kia cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể, "mà á, thông đồng với địch phản quốc, nếu không phải bệ hạ dẫn bọn ta phục trận đòi thành thì có lẽ giờ Sở quốc thành vong quốc rồi..."
"Hở? Trần cô nương chắc không phải như vậy đâu, nàng đối với chúng ta rất tốt mà."
"Ai biết được, đừng nói nữa, cẩn thận người khác nghe thấy, lìa đầu."
Hôm đó ngẫu nhiên nghe thấy lời nói của cung nữ quét tuyết trước điện. Cái gì mà sức khỏe càng ngày càng kém, nàng không phải võ nghệ cao cường sao? Thông đồng với địch phản quốc, vì sao những cung nhân này đều biết, không phải những cung nhân này đều sống trong thâm cung sao? Không, nhóm cung nhân này là nàng tuyển vào cung, trước kia đều là nữ tử nhà quan nhân và thương nhân, nếu chuyện này các nàng biết có nghĩa là người người trong thiên hạ đều biết rồi?
Tự giễu một tiếng, Trần Khinh à Trần Khinh, người trong thiên hạ mắng chửi ngươi, thật sự là độc nhất vô nhị.
Chàng từ hành lang bước ra, hoàng bào màu đen đung đưa, bước chân nhẹ nhàng, tì nữ quét tuyết sợ hãi quỳ rạp xuống, giọng nói run run: "Tham kiến bệ hạ."
"Bình thân."
Cung nữ thấy chàng đẩy cửa bước vào, chăm chú quan sát, lặng thinh như tờ.
Thời gian chưa tới một nén hương, bệ hạ lại bước ra, mặt không biểu cảm, bước chân vội vàng, thiếu điều muốn chạy thật nhanh.
Thỉnh thoảng, Kinh Tú lại tới Ngọc Tú cung, không ngồi kiệu, không mang theo hạ nhân, mỗi lần tới thời gian càng lúc càng lâu, một nén nhang, hai nén nhang, một chén trà, hai chén trà, lần đầu là đi tay không, những lần sau lại mang theo trà theo bánh, một lần ngồi xuống là tốn một canh giờ.
Lần nào cửa cung cũng đóng chặt, không khiến người khác hầu hạ, chẳng ai biết thật ra bệ hạ vào trong không nói lời nào, tại không gian ấy, lão tử bất tương vãng lai.
[Lão tử bất tương vãng lai: Tuổi già và cái chết chẳng gặp nhau, thành ngữ nghĩa là, tuy ở trong quan hệ hòa thuận, không gian yên bình, gần gũi nhưng chẳng bao giờ có tương tác, tiếp xúc với nhau.]
Trần Khinh thường xuyên khắc một tấm bảng hiệu, lúc Kinh Tú không có ở đây, nàng liền lấy một con dao khắc xuống, nhiều lần khắc xuống hai chữ "Phá tuyết", đây là sư phụ giao cho nàng, sư phụ thăng đã xuống nơi chín suối, được chôn ở sâu trong núi tuyết.
Sư phụ nói: Con lựa chọn con đường này, bất chấp hậu quả, đi đến cuối cùng, đừng có hối hận.
Nàng không hối hận, chỉ là trong lòng cất giữ quá nhiều bí mật, chẳng thể chia sẻ với ai.
Năm đó nàng tiến cung, không phải kế hoạch của Cô Tang, mà là của tiên đế. Mười mấy năm trước, tiên đế và sư thúc nàng có quen biết, đem Kinh Tú lên núi, mời nàng và sư thúc nàng hảo hảo bảo vệ. Tiên đế là một người mâu thuẫn, một mặt là minh quân, nhưng lại có một mặt làm việc theo cảm tính. Mẫu thân Kinh Tú xuất thân bình thường, tiến đế và cô nương ấy thật tình yêu mến, mặc cho thái hậu và đại thần trong triều phản đối, vẫn cưới nàng tiến cung, thâm tình sủng ái, càng lúc càng muốn phế bỏ hậu cung, ai ngờ sau một lần vi hành phía nam trở về, người trong lòng sớm đã bước tới hoàng tuyền, thi cốt đã hỏa táng, chỉ để lại Lân nhi vẫn còn quấn tã.
Cung nhân nói nàng trượt chân ngã xuống nước, làm sao tiên đế tin được, điều tra một cái, là đám phi tử hậu cung liên thủ, thái hậu hạ chỉ, hợp mưu hại chết nàng. Hôm đó, mẫu thân Kinh Tú vừa mới sinh hạ hoàng tử, liền bị ngược sát đến chết, bởi vì chết người lưu lại vết tích nên phải hỏa táng, chết không thấy xác. Tiên đế tức giận, nhưng không thể đem mọi chuyện phanh phui ra bên ngoài, sau đó, Sở hoàng không bước tới cung thái hậu nửa bước, mấy vị phi tử hậu cung thân phận cao quý bất đắc kỳ tử, Sở hoàng tới tuổi tráng niên, sau Kinh Tú, không có chi tử nữa.
[Tráng niên: Tầm tuổi 30, 40.]
Là sự sủng ái của hắn dẫn đến họa sát thân với người hắn yêu, vì vậy từ khi Kinh Tú còn nhỏ, hắn đã đối xử thờ ơ chàng, càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng đồng thời phái người âm thầm bảo vệ chàng, muốn chàng trở thành một bậc đế quân anh minh, nên đã dạy chàng thuật trị quốc, học tập cục diện chính trị các quốc gia khác.
Thiên hạ sắp loạn, Sở hoàng biết mình không có tâm tư dẫn dắt một quốc gia nữa, một lòng chỉ muốn đi theo người trong lòng, nhưng vì con của hai người, hắn đã cẩn thận lên một kế hoạch trọn vẹn, cho dù là lấy giang sơn làm mồi nhử, hắn cũng phải đưa Kinh Tú ngồi lên vương vị, hắn biết chàng tài giỏi và đức hạnh, trên đời này, có thể mang đến bình yên cho sinh mệnh bách tính, chỉ có một người mà thôi.
Ý tưởng của tiên đế và Trần Khinh không mưu mà hợp, tiên đế muốn bồi dưỡng nhi tử của hắn, Trần Khinh muốn ngừng chiến, hai người một vòng lại một vòng, đưa Kinh Tú vào "cái bẫy" mà bọn họ chuẩn bị chu tất.
Chính nàng trở thành điểm mấu chốt cho kế hoạch này.
Thiên hạ phỉ báng, thân bại danh liệt, nhưng có làm sao? Mục đích nàng cũng đạt được rồi, bây giờ ngoại trừ tiểu quốc phía nam, phương bắc đã thống nhất, xe cùng đường, sách cùng văn.
[Xe cùng đường, sách cùng văn: Cả nước thống nhất thì xe mới chạy trên một hệ thống đường đồng nhất của một vua, sách mới cùng chữ, cùng đề cập một nhân vật đế vương.]
Đáng tiếc, Kinh Tú vĩnh viễn không biết được tình cảm tiên đế dành cho chàng không thua bất kỳ một bậc phụ thân nào trong thiên hạ.
"Nếu một ngày, hắn có thể thống nhất giang sơn, ta khẩn cầu ngươi vĩnh viễn không nói cho hắn biết, ta có lỗi với hắn, có lỗi với mẫu thân hắn." Tiên đế trước lúc lâm chung, nắm lấy tay nàng, khóe mặt trực chờ rơi xuống một giọt nước mắt, đây là nguyện vọng cuối cùng của hắn.
Trần Khinh thổi một hơi lên tấm bảng gỗ, vụn gỗ lộn xộn rơi xuống, chữ "Phá Tuyết" nguệch ngoạc hiện ra, chữ của nàng vẫn luôn đẹp mắt, chỉ riêng hai chữ này xấu đến độ lòng người oán than, nó không thể đẹp lên được, sư phụ nàng trước kia có chỉnh, nhưng sau một hồi vuốt râu, ông quyết định từ bỏ.
Không phải nàng không thể viết, chỉ là... Những dòng chữ khắc trên con dao nhỏ, khiến nàng nghĩ đến: Cũng nên giữ lại cái gì đó không thay đổi a.
Nếu có một ngày, Kinh Tú nhìn thấy tấm bảng hiệu này, có lẽ sẽ nhớ tới, ngày bé bọn hắn đã từng thấy qua. Tại căn nhà trên núi kia, nàng đã bện thật nhiều thật nhiều cỏ châu chấu cho Kinh Tú.
Nàng nghiêng đầu, nhìn tấm hiệu kia rồi mỉm cười, mỉm cười, giọt nước mắt từ từ lăn xuống, dùng mu bàn tay quệt đi.
Nàng đứng dậy, lấy ra một chiếc bình cổ dài, bên trong là một viên dược màu đỏ thẫm, nuốt xuống, thay quần áo vũ nữ, đeo mặt nạ, nhìn gương đồng, ra ngoài gặp chàng lần cuối.
Tấm bảng gỗ kia đem giấu dưới gối, nàng bước tới cửa, quay lại, ném tấm bảng gỗ vào trong lửa, ngọn lửa bao lấy cả tấm gỗ, chữ viết ban đầu bị hun đen, sau đó bị thiêu không thấy rõ.
Nàng đi ra ngoài, ngồi bên hành lang ngoài phòng, đầu ngón tay vuốt mặt nạ đồng, lúc chân run lên vì lạnh, Kinh Tú xuất hiện trong tầm mắt.
"Ta muốn khiêu vũ, lâu rồi không khiêu vũ."
"Ta có thể khiêu vũ hay không?"
Nét mặt Kinh Tú ôn hòa, nhẹ nhàng lên tiếng: "Được."
Trần Khinh lại muốn khóc, nhưng nàng không thể khóc, sẽ bị chàng nhìn ra.
Nàng ngã xuống nền tuyết, Kinh Tú bước tới đỡ nàng, nét mặt hoảng sợ ấy nhất thời nắm lấy trái tim nàng, trong đầu nàng chợt hiện lên một ý nghĩ: Nàng không muốn chết, nàng chết rồi, Kinh Tú phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu nàng không chết, Kinh Tú phải làm sao bây giờ?
Hà cớ gì ông trời lại trêu đùa họ như vậy.
Kinh Tú cõng nàng trên lưng, vai chàng không rộng, cũng như vai nữ nhi, nhưng lại rất ấm áp, chạm vào rồi lại không muốn buông.
"Hôm qua ta đi xem bộ cát phục của nàng, cũng là màu đen, hoa văn tương đồng với long bào của ta, ta sẽ cho thợ may đo kích thước, sẽ đổi cẩn thận, còn một tháng nữa, không vội."
"Ừm." Nàng cảm thấy máu rỉ ra trong khoang miệng.
"Ta biết nàng đang lo lắng chuyện gì, tuy vẫn có một số triều thần phản đối, nhưng phần lớn đều cảm thấy đây là chuyện nhà ta, bọn họ không cần nhúng tay, nàng cứ yên tâm ở trong cung chờ tin."
"Được." Trần Khinh cười, nụ cười chua xót. Chàng cho rằng ta không biết gì sao? Nàng có tiếng xấu, người người đều muốn diệt trừ nàng. Nàng vỗ vỗ bả vai dưới thân, Kinh Tú dừng lại, Trần Khinh mới nhẹ giọng nói: "Đi chậm chút."
Để con đường này không bao giờ kết thúc.
"Được." Kinh Tú đáp ứng.
Trần Khinh nghe thanh âm khàn đặc, ngón tay vuốt ve gáy chàng, một giọt máu đỏ thắm rơi lên miệng hổ, hai mắt Trần Khinh choáng váng, toàn thân nặng nề.
Kinh Tú ôm nàng chặt hơn: "Ta nghĩ kỹ rồi, sau này vứt bỏ cung điện này đi, nàng chuyển tới cung của ta ở, dù sao đời này ta chỉ có một thê tử là nàng, sẽ không cưới thêm ai khác, khu hậu cung sẽ chuyển thành vườn rau, vườn hoa, là nơi ta hướng tới trở về..."
Mí mắt càng ngày càng nặng, giọng nói càng ngày càng xa, cho đến khi mọi thanh âm xung quanh đều biến mất, hóa ra cảm giác chết đi là như này, đáng tiếc không thể nghe chàng nói nốt câu cuối cùng.
Kinh Tú quỳ trên mặt đất, ôm lấy thi thể Trần Khinh, bất động.
Phòng chiếu phim vang lên BGM 《Cách cách》do Hạ Dĩ Đồng thể hiện, giọng nữ nhẹ nhàng ngâm nga, từng cảnh lại từng cảnh vụt qua.
"Ta tên Hồng Vũ."
"Ta tên Kinh Tú."
"Để ta dạy ngươi bện cỏ châu chấu, trên núi này cái gì không có nhiều chứ cỏ thì vô số."
Hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau, tiếng cười trong trẻo như tiếng vang trước núi tuyết.
. . .
Điện hạ nói gì vậy, ta đương nhiên biết mình là Sở vương phi. Nữ nhi đều chú trọng dung mạo, đêm qua điện hạ lãnh đạm với ta như vậy, chẳng lẽ do diện mạo ta xúc phạm ngài?"
"Thì, thì ra là như vậy, nương nương lo lắng quá, Tú chỉ là... chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
"Chưa từng thấy một vị nương nương nào xinh đẹp như vậy, Tú... xấu...xấu hổ."
. . .
"Ngươi mặc nữ trang trông đẹp hơn ta đấy chứ."
"Đừng nói nhảm."
"Trước đây khi ta nói ngươi xinh đẹp như hoa, xinh hơn cả nữ nhi, ngươi liền tức giận đến độ đẩy ta xuống hồ, bây giờ tại sao lại không tức giận?"
"Bởi vì nàng là thê tử của ta, không nói tới việc để ta mặc nữ trang, nàng hoàn toàn có thể gọi ta..."
. . .
"Nếu sau này ta trở thành hoàng đế, ta sẽ cưới nàng làm hoàng hậu."
. . .
"A-----"
Cổ họng Kinh Tú phát ra một âm thanh ngắn ngủi nghẹn ngào, lưng uốn cong như một cây cung còn sót lại đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, ngón tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Trần Khinh, mịt mờ nhìn xung quanh, nước mắt tuôn như mưa.
Ba năm sau, cành đào nở rộ.
Một bóng người gầy gò mặc áo choàng đứng trước cửa Ngọc Tú cung, cho lui cung nhân, một thân một mình tiến vào. Bước qua cửa, hương hoa đào thoang thoảng qua mũi, trong làn tuyết mịn, hoa đỏ cành đen chen vào nhau.
Tiến vào sân trước, cây đại thụ trong sân đã cao ngất ngưởng, bàn đá dưới gốc cây có một vò rượu, hai thùng rượu.
Có một người ngồi đó tự rót tự uống, trong tay nắm lấy một chiếc mặt nạ bằng đồng.
Hoa đào rơi như mưa, Kinh Tú không đi tới đó, lặng lẽ nhìn ngắm người ở đó, giữa lông mày chợt lộ ra nét cười dịu dàng.
Ngoài cung, roi da thúc ngựa, liên tiếp truyền đến tin tức chiến thắng, chiến sự phương nam kết thúc, nước chư hầu xung quanh đều cúi đầu. Tuyết rơi năm nay, lại là một năm tốt đẹp.
Sau khi phá tuyết, giang sơn vạn dặm.
Chương 202:
Lúc phòng chiếu phim sáng đèn, Lục Ẩm Băng nhìn thấy mặt Hạ Dĩ Đồng lấm lem nước mắt.
Lục Ẩm Băng đưa tờ giấy cho Hạ Dĩ Đồng, đội mũ cho cả cô và Hạ Dĩ Đồng, ấn vành mũ xuống, sau đó đeo khẩu trang.
Cô lao công đang đợi mở cửa.
Cặp tình nhân ngồi ở giữa phòng kia vẫn bất động, nhất quyết đợi hết after credits, chàng trai ôm lấy cô gái, cô gái dựa vào lồng ngực đối phương, xem ra khóc không ít.
Này cũng không phải quá ngạc nhiên, Lục Ẩm Băng cũng có đọc qua một số bình luận trên mạng, nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là Phương Hồi ngồi phía trước cũng đang ôm Tiểu Tây.
Mắt Hạ Dĩ Đồng hơi đỏ sưng lên, Lục Ẩm Băng duỗi ngón tay chỉ về phía trước, hai người đồng thời đứng lên, nhìn xuống phía trước.
Lục Ẩm Băng bất ngờ gọi: "Hey Tiểu Tây."
Tiểu Tây từ trong lòng Phương Hồi như lò xo bắn ra ngoài, Phương Hồi bỗng dưng thấy trống vắng trong vòng tay, lông mày hơi nhướng lên, lộ vẻ không vui. Lục Ẩm Băng nhìn Phương Hồi một chút.
Có phải như những gì cô nghĩ không? Này cũng quá trùng hợp đi?
Xem ra góc nhìn thế giới cũng khá quan trọng, khi trước thẳng nhìn cái gì cũng thẳng, giờ cong vòng nhìn cái gì cũng cong theo.
Nhân dịp cô lao công đang thu dọn đồ uống và bắp rang bơ phía trước, một nhóm bốn người theo thứ tự rời đi, Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng về nhà mình, Phương Hồi lái xe đưa Tiểu Tây về nhà Tiểu Tây. Phòng Hạ Dĩ Đồng hiện tại để Phương Hồi ở, nhưng mà Tiểu Tây phải có người đưa về nhà.
Tạm biệt lẫn nhau ở bãi đỗ xe, Hạ Dĩ Đồng ngồi ở ghế phụ, tay ôm lấy eo mình, ba giờ sáng đi xem phim, không tránh khỏi đau lưng. Cô nhìn Lục Ẩm Băng đang ngồi bên cạnh, Lục Ẩm Băng đeo cái kính râm, không thể nhìn rõ phương hướng của ánh mắt, nhưng nhìn chung là hướng về chiếc xe vừa mới rời đi.
"Chị nhìn gì vậy?"
"Nhìn trợ lý của em và trợ lý của chị." Lục Ẩm Băng mỉm cười.
"Nhìn bọn họ làm gì?"
Phương Hồi lái xe vừa ổn vừa nhanh, rất nhanh bóng xe liền biến mất, Lục Ẩm Băng khởi động xe, thành thạo từ chỗ đỗ xe đi ra, ra khỏi hầm đỗ xe, mới thâm ý hỏi thăm: "Em nói xem tại sao Phương Hồi lại đưa Tiểu Tây về, mà không phải Tiểu Tây đưa Phương Hồi về?"
Hạ Dĩ Đồng: "Bởi vì đó là xe của em mà."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Hợp tình hợp lý, không thể không phục.
Hạ Dĩ Đồng: "Vậy chị nghĩ còn lý do nào khác?"
Lục Ẩm Băng thầm nói: "Dáng Phương Hồi cao hơn Tiểu Tay, thể chất rắn chắc, giống với cái kia, cái kia đó."
Hạ Dĩ Đồng đặt mu bàn tay lên môi, cười: "Cái kia gì?"
Lục Ẩm Băng nói: "Giống công chứ sao."
"Công là sao?" Hạ Dĩ Đồng biết rõ nhưng cố tình hỏi.
"Là người chủ động trong mối quan hệ giữa hai người." Lục Ẩm Băng nhớ tới định nghĩa Tiểu Tây nói với cô, thuật lại, nhưng lại cảm thấy hơi thiếu cụ thể, nên nói thêm vào, "Ầy, em như này, chính là công, cực kỳ công."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Vì cái gì cô là người trong cuộc lại không biết sự thật này.
Lục Ẩm Băng còn nói: "Lần trước không phải em nói muốn chuẩn bị cái gì sao? Chuẩn bị xong chưa?"
Chuẩn bị... cái gì? Hạ Dĩ Đồng hoang mang nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy may mắn rạng rỡ, giọng nói hơi run: "Chuẩn bị xong rồi, đang ở trong túi em." Còn có thể chuẩn bị gì nữa, đồ để cô không bị đau đau đau đau đau chứ cái gì.
Lục Ẩm Băng tặc lưỡi một tiếng: "Cái con người này."
Sau đó, không còn sau đó nữa, cô cười lên, đêm nay ắt hẳn là một đêm dài.
Từ lúc bước vào cửa hai người đã quấn lấy nhau, sofa và thảm tầng dưới mềm không kém gì giường bình thường, quần áo ném ở phòng khách, trực tiếp bước vào phòng tắm tắm rửa, bồn tắm hơi lớn có chút phiền toái, vậy tắm gội luôn đi. Dòng nước ấm áp dội từ đầu tới chân, ngón tay linh hoạt du tẩu, nửa kéo nửa ôm, nửa mơ nửa tỉnh, xung quanh tứ phía được bao bọc bởi dòng nước, từng đợt sóng nối tiếp nhau.
[Từng đợt sóng nối tiếp sóng: Câu này tác giả chơi chữ, ngoài nghĩa đen là sóng nước còn có nghĩa từng đợt cao triều khi mây mưa. Cũng có một nghĩa khác là trong cuộc sống luôn luôn xoay chuyển, vừa giải quyết xong vấn đề này thì vấn đề khác lại tới.]
Lục Ẩm Băng chưa bao giờ ngủ sâu như vậy, giữa trưa ánh mặt trời chiếu xuyên cửa sổ, chiếu sáng một mảnh hỗn độn trên giường, hai người cổ kề bên đầu, ôm nhau như cặp song sinh dính liền một chỗ, hô hấp trầm ổn.
Cạnh bờ vai khẽ động, Lục Ẩm Băng khẽ ưm một tiếng, mở hai mắt, chỉ một lát lại nhắm mắt, một lúc lâu sau, lại mở mắt ra.
Nữ nhân trắng trẻo trước mắt, trên bờ vai hằn vài ba dấu răng, trông rất thuận mắt.
Lục Ẩm Băng không những không áy náy, ngược lại, cực kỳ vui vẻ.
Lông mi Hạ Dĩ Đồng run run hai lần, Lục Ẩm Băng nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm giác đối phương đang chăm chú quan sát mặt mình, hơi thở ấm áp lại gần, một nụ hôn hạ trên môi.
Cánh tay Hạ Dĩ Đồng giật giật, không phải cô co lại mà là Lục Ẩm Băng ôm cô quá chặt, cô muốn ra ngoài, nếu vậy cần đánh thức người bên cạnh, dẹp đi, ngủ tiếp vẫn hơn, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng.
Người yêu kiêm sếp mình thật thuận tiện, nói nghỉ ngơi một tháng liền nghỉ một tháng.
Hai người lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lần mở mắt này, Lục Ẩm Băng sờ bên cạnh thấy trống không, lắc lắc cái đầu, nhìn màn hình điện thoại, bốn giờ chiều, bật cười, đúng là ngủ như heo, à, ngủ như em bé mới sinh.
Cô nhắm mắt lại, duỗi tay lên cao giãn gân cốt, lớn tiếng gọi: "Hạ Dĩ Đồng."
Có tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng mở ra, Hạ Dĩ Đồng đang mặc quần áo ở nhà, thân đeo tạp dề chạy vọt tới bên giường: "Sao dọ?"
Lục Ẩm Băng nằm trên giường, hé mắt nhìn cô, thần sắc lười biếng: "Không có gì, gọi em thôi à."
Hạ Dĩ Đồng cởi tạp dề xuống, cúi người ôm lấy cô, hôn mặt cô một cái: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hai chân dài Lục Ẩm Băng giật giật dưới chăn: "Không có."
"Rời giường nhé?" Hạ Dĩ Đồng nói, "Em nấu cho chị một bát mì."
Lục Ẩm Băng không nói gì, hai tay từ trong chăn thò ra, hai tay trần trụi, cả người cô trong chăn cũng trần như nhộng. Hạ Dĩ Đồng tay mò vào trong chăn ăn đậu hũ, giúp cô mặc quần áo.
Nội y, thường phục, đều là đồ đôi.
Quần áo chỉnh tề, ôm từ đằng sau, ngực dán vào lưng, tay vòng qua eo, chân đan vào chân, chen vào phòng tắm.
Lục Ẩm Băng nói: "Đánh răng a."
Hạ Dĩ Đồng lấy bàn chải điện của cô, quết kem đánh răng, dính chút nước, kiên nhẫn chải răng cho Lục Ẩm Băng, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng mệnh lệnh:
"Há miệng."
Lục Ẩm Băng há miệng, Hạ Dĩ Đồng cũng há miệng.
Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng, rõ ràng Hạ Dĩ Đồng không đánh răng nhưng lại vô thức làm động tác giống mình, bật cười, Hạ Dĩ Đồng chăm chú quan sát hàm răng cô, hiển nhiên không phát hiện.
Hạ Dĩ Đồng: "Nhổ ra."
Lục Ẩm Băng cúi đầu nhổ bọt từ trong miệng ra, cầm lấy cốc đánh răng chứa đầy nước, mặc quần áo, đánh răng, súc miệng, rửa mặt, phục vụ full combo.
Tay nắm tay bước xuống tầng, Hạ Dĩ Đồng nói cô ngồi trên sofa xem TV, nghịch điện thoại, mình lại đeo tạp dề tiến vào bếp bận rộn. Lục Ẩm Băng không xem TV, không động điện thoại, muốn theo Hạ Dĩ Đồng vào.
Hạ Dĩ Đồng một tay cầm trứng một tay cầm tôm, nhìn cô vội nói: "Em căng thẳng, nên chị ngồi bên ngoài chờ em chút, sẽ xong ngay thôi."
Cái gì căng thẳng cơ? Lục Ẩm Băng không hiểu nhưng vẫn làm theo, quỳ trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn về phía phòng bếp. Hạ Dĩ Đồng động tác bỗng dưng không trôi trảy, nhưng vẫn có trật tự và nhất quán, cả quá trình không có tra công thức trên điện thoại, nhìn là biết người biết nấu ăn, chắc là vì mấy năm nay công việc bận rộn nên có hơi không quen tay.
Hai mươi phút sau, mì hải sản mới ra nồi, Hạ Dĩ Đồng một bên nhìn ra hướng ngoài, một bên dùng đũa trộn mì, thịt tôm mềm đầy đặn như trân châu, trứng chảy lòng đỏ trên nền trắng, tựa như mặt trời nhỏ in trên mặt biển, chờ đợi khoảnh khắc mặt trời mọc, rau xanh tươi tô điểm bên trên, trông như rồng xanh vượt biển.
Hạ Dĩ Đồng có nếm thử trước khi lấy ra khỏi nồi, tô mì này được 60 điểm, cộng thêm điểm trình bày, lo lắng chắc cũng được 70 điểm.
Cô mở cửa phòng bếp, nói: "Ăn cơm thôi."
Lục Ẩm Băng: "Cơm?"
Hạ Dĩ Đồng: "... Mì."
Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua, trông khá đẹp, sắc hương đầy đủ, gắp mấy sợi nóng hổi, thổi phù phù, đưa vào trong miệng, mắt đảo hai vòng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Dĩ Đồng: "Ngon thế."
Lông mày Hạ Dĩ Đồng giãn ra, là một loại cố gắng che giấu tâm trạng phấn khởi, cô ngồi xuống, nhìn Lục Ẩm Băng ăn.
Lục Ẩm Băng nói: "Em cũng lấy một bát khác đi."
Hạ Dĩ Đồng vào bếp, một phút sau, cầm ra một tô mì ăn liền Master Kong vị tôm tươi cá tấm.
[Master Kong là một thương hiệu mì gói ở Trung quốc, tương tự Hảo Hảo ở Việt Nam.]
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Hạ Dĩ Đồng: "Em ăn cái này là được rồi, lâu rồi mới ăn. Đều là mì hải sản mà, không khác biệt là mấy."
Cô chỉ nhớ nấu cho Lục Ẩm Băng một bát mì để ăn, mì sắp chín mới nhớ ra mình không có đồ ăn, nếu nấu thêm bát nữa thì không kịp, nên thôi, chỉ bưng một bát mì ra cho Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng đặt đũa xuống, nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng thuyết phục: "Chị ăn đi, lát nữa nguội lại trương mì."
"Vậy cứ để nó trương." Lục Ẩm Băng nói, mặt mày lạnh lùng, Hạ Dĩ Đồng không dám nói tiếp.
Ba phút sau, nắp giấy in hình tôm tươi cá tấm được mở ra, mùi thơm bay thẳng vào mũi, Hạ Dĩ Đồng đẩy bát mì ra xa, trên tay cầm dĩa, Lục Ẩm Băng đồng thời nói: "Ăn đi."
Hạ Dĩ Đồng ăn một miếng mì ăn liền, giống như có mật bên trong, ngọt đến mức không nhận ra mì có mùi vị gì, một người ăn một người cười khúc khích. Đang ăn thì có một bàn tay lấy đi tô mì trước mặt cô, thay vào đó là một cái bát khác, trứng còn một nửa, bát đầy ắp tôm bóc vỏ, nhưng mì lại gần hết.
Lục Ẩm Băng cúi đầu, đưa một miếng mì ăn liền vào miệng, mơ hồ nói: "Vậy đi, mỗi người một nửa, công bằng."
Lục Ẩm Băng hơi khó chịu, không để cô rút lui như ý, đảo khách thành chủ. Hai người em đuổi tôi truy, em tiến tôi trả, ai cũng không chịu nhận thua.
Phim chuyển sang cảnh khác, ánh sáng thoáng qua mặt, hai người miễn cưỡng tách ra, khóe miệng mơ hồ còn dính nước miếng, gương mặt phiếm hồng, bờ môi căng mọng ướŧ áŧ, khóe mắt và đuôi lông mày đều ở trạng thái phong tình mị hoặc, trán đỡ trán, rút tờ khăn giấy lau khô cằm và khóe môi, đồng thời quay đầu nhìn màn hình lớn phía trước.
Hạ Dĩ Đồng di chuyển tay, vượt qua bàn tay kia, tìm đến mười ngón tay, đan vào nhau.
Tay trái Lục Ẩm Băng nắm tay trái Hạ Dĩ Đồng, vuốt ve mu bàn tay cô, không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô một cái, cảm khái: Sao người này lại khiến người ta thương tới vậy.
Người trước mặt là người trong lòng, người trong mắt cũng là người trong lòng.
Trên màn hình lớn, Trần Khinh thổ huyết.
Sau khi nàng một mình rời khỏi doanh trại, thân ảnh mờ nhạt đứng ở Thương Sơn, chống tay vào thân cây, cúi đầu, sợi máu rơi trên nền tuyết trắng, lại ngẩng đầu lên, môi đỏ màu máu, nàng nhìn những vệt máu trên mặt đất, nở nụ cười.
Thật xinh đẹp.
Cho dù yêu cầu cao tới mức nào, Lục Ẩm Băng cũng không thể phủ nhận Tần Hàn Lâm xuất sắc hơn người ở chỗ khai thác giá trị nhan sắc của diễn viên nữ. Mỹ nhân trên giường, khép mi mắt, buông rèm, như Nhược thủy ôn hòa, làm lòng người nhu mềm. Mỹ nhân bị thương, lại là một phen chấn động khác, da thịt trắng nõn như tuyết càng làm nổi bật sắc đỏ, chân mày và ánh mắt tựa như ngó lơ mọi thứ.
[Nhược thủy trong "Bồng sơn Nhược thủy", tương truyền ở Tây Bắc, núi Bồng sông Nhược là chốn bồng lai tiên cảnh.]
Mặc vạn người tới, ta vẫn sẽ đi.*
[Nguyên văn là 虽千万人吾往矣 (Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hỷ): là một câu nói của Mạnh tử, nghĩa là ngay cả khi đối mặt với hàng ngàn hàng vạn người dừng lại, tôi vẫn dũng cảm tiến về phía trước, thể hiện tinh thần dũng cảm, táo bạo.]
Những người khác cảm thấy cảnh múa đơn trước máy quay thật kinh diễm, cô lại bị thu hút bởi dáng vẻ tổn thương do chiến trận hơn.
. . .
Kinh Tú và thuộc hạ đang phục dưỡng ở phía nam, Sở quốc bị giặc trong giặc ngoài cấu kết tiến đánh, trở tay không kịp, nếu giờ cùng quân địch Cô Tang chính diện chiến đấu, không hẳn là đánh không nổi một trận, nhưng chàng không muốn đấu chính diện với Cô Tang. Phụ hoàng chàng từng nói, muốn thắng một cuộc chiến có rất nhiều cách. Đem toàn bộ lực lượng sẵn có tiến đánh, công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách*. Huống hồ nội bộ Cô Tang cũng chẳng phải là một tấm sắt...
[Công tâm vi thượng, công thành vi hạ: Là một kế trong "Binh pháp Tôn Tử", ưu tiên đánh tan phòng tuyến tâm lý giặc, khiến đối phương bại từ trong mà ra. Cưỡng bức công thành là cách túng quẫn nhất.]
Chàng ngồi trong doanh trướng, than cháy làm ấm bầu không khí, trên tay cầm tấm da viết đầy chữ, dưới ánh lửa tỉ mẩn nhìn, lời nói của tiên đế như khảm sâu vào đầu chàng, từng câu từng chữ, chỉ là chàng không rõ những lời đó đã nói khi nào.
Tiên đế sa vào hưởng thụ, những năm gần đây không màng chính sự, vậy nên những lời này hẳn đã nói vào mười năm trước, thương tích chưa lành, suy nghĩ nhiều dẫn tới huyệt thái dương có chút đau nhức, thôi đi, hay là đây là lời tướng quân kia nói, hay là thái phó nói đây? Đã qua một thời gian dài, bây giờ cũng không còn chứng cứ nữa.
Kinh Tú miệt mài lo nghĩ, cử ra rất nhiều mật thám, dùng thời gian hai năm để chia rẽ nội bộ Cô Tang, vài lần đối đầu quân địch, thắng nhiều bại ít, sĩ khí ngợp trời. Chỉ trong một năm, thu phục mười ba thành phía Bắc, tiến đến thành cố đô Sở quốc.
Thái tử Cô Tang quyết không đầu hàng, trong thành ngoài thành xác chất thành núi, máu ngập thành bùn, thiếu sư phụ tá thái tử Đại Thiền Vu, Trần Khinh bị bắt sống, giam lỏng ở Ngọc Tú cung.
Kinh Tú tránh mặt một tháng.
Khi những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống Vương thành, Kinh Tú phái cung nhân mang theo quần áo giữ ấm loại tốt tới.
"Trần cô nương gần đây lại ho khan, mấy ngày không đỡ."
"Đúng vậy, có vẻ sức khỏe Trần cô nương càng ngày càng kém, hôm qua ta hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, sắc mặt tái xanh như quỷ luôn."
"Ngươi nói xem... Có phải Trần cô nương đang chờ bệ hạ không?"
"Suỵt, nói bậy cẩn thận đầu rơi, nghe nói Trần cô nương là phi tử của tiên đế." Nói tới đây tì nữ kia cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể, "mà á, thông đồng với địch phản quốc, nếu không phải bệ hạ dẫn bọn ta phục trận đòi thành thì có lẽ giờ Sở quốc thành vong quốc rồi..."
"Hở? Trần cô nương chắc không phải như vậy đâu, nàng đối với chúng ta rất tốt mà."
"Ai biết được, đừng nói nữa, cẩn thận người khác nghe thấy, lìa đầu."
Hôm đó ngẫu nhiên nghe thấy lời nói của cung nữ quét tuyết trước điện. Cái gì mà sức khỏe càng ngày càng kém, nàng không phải võ nghệ cao cường sao? Thông đồng với địch phản quốc, vì sao những cung nhân này đều biết, không phải những cung nhân này đều sống trong thâm cung sao? Không, nhóm cung nhân này là nàng tuyển vào cung, trước kia đều là nữ tử nhà quan nhân và thương nhân, nếu chuyện này các nàng biết có nghĩa là người người trong thiên hạ đều biết rồi?
Tự giễu một tiếng, Trần Khinh à Trần Khinh, người trong thiên hạ mắng chửi ngươi, thật sự là độc nhất vô nhị.
Chàng từ hành lang bước ra, hoàng bào màu đen đung đưa, bước chân nhẹ nhàng, tì nữ quét tuyết sợ hãi quỳ rạp xuống, giọng nói run run: "Tham kiến bệ hạ."
"Bình thân."
Cung nữ thấy chàng đẩy cửa bước vào, chăm chú quan sát, lặng thinh như tờ.
Thời gian chưa tới một nén hương, bệ hạ lại bước ra, mặt không biểu cảm, bước chân vội vàng, thiếu điều muốn chạy thật nhanh.
Thỉnh thoảng, Kinh Tú lại tới Ngọc Tú cung, không ngồi kiệu, không mang theo hạ nhân, mỗi lần tới thời gian càng lúc càng lâu, một nén nhang, hai nén nhang, một chén trà, hai chén trà, lần đầu là đi tay không, những lần sau lại mang theo trà theo bánh, một lần ngồi xuống là tốn một canh giờ.
Lần nào cửa cung cũng đóng chặt, không khiến người khác hầu hạ, chẳng ai biết thật ra bệ hạ vào trong không nói lời nào, tại không gian ấy, lão tử bất tương vãng lai.
[Lão tử bất tương vãng lai: Tuổi già và cái chết chẳng gặp nhau, thành ngữ nghĩa là, tuy ở trong quan hệ hòa thuận, không gian yên bình, gần gũi nhưng chẳng bao giờ có tương tác, tiếp xúc với nhau.]
Trần Khinh thường xuyên khắc một tấm bảng hiệu, lúc Kinh Tú không có ở đây, nàng liền lấy một con dao khắc xuống, nhiều lần khắc xuống hai chữ "Phá tuyết", đây là sư phụ giao cho nàng, sư phụ thăng đã xuống nơi chín suối, được chôn ở sâu trong núi tuyết.
Sư phụ nói: Con lựa chọn con đường này, bất chấp hậu quả, đi đến cuối cùng, đừng có hối hận.
Nàng không hối hận, chỉ là trong lòng cất giữ quá nhiều bí mật, chẳng thể chia sẻ với ai.
Năm đó nàng tiến cung, không phải kế hoạch của Cô Tang, mà là của tiên đế. Mười mấy năm trước, tiên đế và sư thúc nàng có quen biết, đem Kinh Tú lên núi, mời nàng và sư thúc nàng hảo hảo bảo vệ. Tiên đế là một người mâu thuẫn, một mặt là minh quân, nhưng lại có một mặt làm việc theo cảm tính. Mẫu thân Kinh Tú xuất thân bình thường, tiến đế và cô nương ấy thật tình yêu mến, mặc cho thái hậu và đại thần trong triều phản đối, vẫn cưới nàng tiến cung, thâm tình sủng ái, càng lúc càng muốn phế bỏ hậu cung, ai ngờ sau một lần vi hành phía nam trở về, người trong lòng sớm đã bước tới hoàng tuyền, thi cốt đã hỏa táng, chỉ để lại Lân nhi vẫn còn quấn tã.
Cung nhân nói nàng trượt chân ngã xuống nước, làm sao tiên đế tin được, điều tra một cái, là đám phi tử hậu cung liên thủ, thái hậu hạ chỉ, hợp mưu hại chết nàng. Hôm đó, mẫu thân Kinh Tú vừa mới sinh hạ hoàng tử, liền bị ngược sát đến chết, bởi vì chết người lưu lại vết tích nên phải hỏa táng, chết không thấy xác. Tiên đế tức giận, nhưng không thể đem mọi chuyện phanh phui ra bên ngoài, sau đó, Sở hoàng không bước tới cung thái hậu nửa bước, mấy vị phi tử hậu cung thân phận cao quý bất đắc kỳ tử, Sở hoàng tới tuổi tráng niên, sau Kinh Tú, không có chi tử nữa.
[Tráng niên: Tầm tuổi 30, 40.]
Là sự sủng ái của hắn dẫn đến họa sát thân với người hắn yêu, vì vậy từ khi Kinh Tú còn nhỏ, hắn đã đối xử thờ ơ chàng, càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng đồng thời phái người âm thầm bảo vệ chàng, muốn chàng trở thành một bậc đế quân anh minh, nên đã dạy chàng thuật trị quốc, học tập cục diện chính trị các quốc gia khác.
Thiên hạ sắp loạn, Sở hoàng biết mình không có tâm tư dẫn dắt một quốc gia nữa, một lòng chỉ muốn đi theo người trong lòng, nhưng vì con của hai người, hắn đã cẩn thận lên một kế hoạch trọn vẹn, cho dù là lấy giang sơn làm mồi nhử, hắn cũng phải đưa Kinh Tú ngồi lên vương vị, hắn biết chàng tài giỏi và đức hạnh, trên đời này, có thể mang đến bình yên cho sinh mệnh bách tính, chỉ có một người mà thôi.
Ý tưởng của tiên đế và Trần Khinh không mưu mà hợp, tiên đế muốn bồi dưỡng nhi tử của hắn, Trần Khinh muốn ngừng chiến, hai người một vòng lại một vòng, đưa Kinh Tú vào "cái bẫy" mà bọn họ chuẩn bị chu tất.
Chính nàng trở thành điểm mấu chốt cho kế hoạch này.
Thiên hạ phỉ báng, thân bại danh liệt, nhưng có làm sao? Mục đích nàng cũng đạt được rồi, bây giờ ngoại trừ tiểu quốc phía nam, phương bắc đã thống nhất, xe cùng đường, sách cùng văn.
[Xe cùng đường, sách cùng văn: Cả nước thống nhất thì xe mới chạy trên một hệ thống đường đồng nhất của một vua, sách mới cùng chữ, cùng đề cập một nhân vật đế vương.]
Đáng tiếc, Kinh Tú vĩnh viễn không biết được tình cảm tiên đế dành cho chàng không thua bất kỳ một bậc phụ thân nào trong thiên hạ.
"Nếu một ngày, hắn có thể thống nhất giang sơn, ta khẩn cầu ngươi vĩnh viễn không nói cho hắn biết, ta có lỗi với hắn, có lỗi với mẫu thân hắn." Tiên đế trước lúc lâm chung, nắm lấy tay nàng, khóe mặt trực chờ rơi xuống một giọt nước mắt, đây là nguyện vọng cuối cùng của hắn.
Trần Khinh thổi một hơi lên tấm bảng gỗ, vụn gỗ lộn xộn rơi xuống, chữ "Phá Tuyết" nguệch ngoạc hiện ra, chữ của nàng vẫn luôn đẹp mắt, chỉ riêng hai chữ này xấu đến độ lòng người oán than, nó không thể đẹp lên được, sư phụ nàng trước kia có chỉnh, nhưng sau một hồi vuốt râu, ông quyết định từ bỏ.
Không phải nàng không thể viết, chỉ là... Những dòng chữ khắc trên con dao nhỏ, khiến nàng nghĩ đến: Cũng nên giữ lại cái gì đó không thay đổi a.
Nếu có một ngày, Kinh Tú nhìn thấy tấm bảng hiệu này, có lẽ sẽ nhớ tới, ngày bé bọn hắn đã từng thấy qua. Tại căn nhà trên núi kia, nàng đã bện thật nhiều thật nhiều cỏ châu chấu cho Kinh Tú.
Nàng nghiêng đầu, nhìn tấm hiệu kia rồi mỉm cười, mỉm cười, giọt nước mắt từ từ lăn xuống, dùng mu bàn tay quệt đi.
Nàng đứng dậy, lấy ra một chiếc bình cổ dài, bên trong là một viên dược màu đỏ thẫm, nuốt xuống, thay quần áo vũ nữ, đeo mặt nạ, nhìn gương đồng, ra ngoài gặp chàng lần cuối.
Tấm bảng gỗ kia đem giấu dưới gối, nàng bước tới cửa, quay lại, ném tấm bảng gỗ vào trong lửa, ngọn lửa bao lấy cả tấm gỗ, chữ viết ban đầu bị hun đen, sau đó bị thiêu không thấy rõ.
Nàng đi ra ngoài, ngồi bên hành lang ngoài phòng, đầu ngón tay vuốt mặt nạ đồng, lúc chân run lên vì lạnh, Kinh Tú xuất hiện trong tầm mắt.
"Ta muốn khiêu vũ, lâu rồi không khiêu vũ."
"Ta có thể khiêu vũ hay không?"
Nét mặt Kinh Tú ôn hòa, nhẹ nhàng lên tiếng: "Được."
Trần Khinh lại muốn khóc, nhưng nàng không thể khóc, sẽ bị chàng nhìn ra.
Nàng ngã xuống nền tuyết, Kinh Tú bước tới đỡ nàng, nét mặt hoảng sợ ấy nhất thời nắm lấy trái tim nàng, trong đầu nàng chợt hiện lên một ý nghĩ: Nàng không muốn chết, nàng chết rồi, Kinh Tú phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu nàng không chết, Kinh Tú phải làm sao bây giờ?
Hà cớ gì ông trời lại trêu đùa họ như vậy.
Kinh Tú cõng nàng trên lưng, vai chàng không rộng, cũng như vai nữ nhi, nhưng lại rất ấm áp, chạm vào rồi lại không muốn buông.
"Hôm qua ta đi xem bộ cát phục của nàng, cũng là màu đen, hoa văn tương đồng với long bào của ta, ta sẽ cho thợ may đo kích thước, sẽ đổi cẩn thận, còn một tháng nữa, không vội."
"Ừm." Nàng cảm thấy máu rỉ ra trong khoang miệng.
"Ta biết nàng đang lo lắng chuyện gì, tuy vẫn có một số triều thần phản đối, nhưng phần lớn đều cảm thấy đây là chuyện nhà ta, bọn họ không cần nhúng tay, nàng cứ yên tâm ở trong cung chờ tin."
"Được." Trần Khinh cười, nụ cười chua xót. Chàng cho rằng ta không biết gì sao? Nàng có tiếng xấu, người người đều muốn diệt trừ nàng. Nàng vỗ vỗ bả vai dưới thân, Kinh Tú dừng lại, Trần Khinh mới nhẹ giọng nói: "Đi chậm chút."
Để con đường này không bao giờ kết thúc.
"Được." Kinh Tú đáp ứng.
Trần Khinh nghe thanh âm khàn đặc, ngón tay vuốt ve gáy chàng, một giọt máu đỏ thắm rơi lên miệng hổ, hai mắt Trần Khinh choáng váng, toàn thân nặng nề.
Kinh Tú ôm nàng chặt hơn: "Ta nghĩ kỹ rồi, sau này vứt bỏ cung điện này đi, nàng chuyển tới cung của ta ở, dù sao đời này ta chỉ có một thê tử là nàng, sẽ không cưới thêm ai khác, khu hậu cung sẽ chuyển thành vườn rau, vườn hoa, là nơi ta hướng tới trở về..."
Mí mắt càng ngày càng nặng, giọng nói càng ngày càng xa, cho đến khi mọi thanh âm xung quanh đều biến mất, hóa ra cảm giác chết đi là như này, đáng tiếc không thể nghe chàng nói nốt câu cuối cùng.
Kinh Tú quỳ trên mặt đất, ôm lấy thi thể Trần Khinh, bất động.
Phòng chiếu phim vang lên BGM 《Cách cách》do Hạ Dĩ Đồng thể hiện, giọng nữ nhẹ nhàng ngâm nga, từng cảnh lại từng cảnh vụt qua.
"Ta tên Hồng Vũ."
"Ta tên Kinh Tú."
"Để ta dạy ngươi bện cỏ châu chấu, trên núi này cái gì không có nhiều chứ cỏ thì vô số."
Hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau, tiếng cười trong trẻo như tiếng vang trước núi tuyết.
. . .
Điện hạ nói gì vậy, ta đương nhiên biết mình là Sở vương phi. Nữ nhi đều chú trọng dung mạo, đêm qua điện hạ lãnh đạm với ta như vậy, chẳng lẽ do diện mạo ta xúc phạm ngài?"
"Thì, thì ra là như vậy, nương nương lo lắng quá, Tú chỉ là... chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
"Chưa từng thấy một vị nương nương nào xinh đẹp như vậy, Tú... xấu...xấu hổ."
. . .
"Ngươi mặc nữ trang trông đẹp hơn ta đấy chứ."
"Đừng nói nhảm."
"Trước đây khi ta nói ngươi xinh đẹp như hoa, xinh hơn cả nữ nhi, ngươi liền tức giận đến độ đẩy ta xuống hồ, bây giờ tại sao lại không tức giận?"
"Bởi vì nàng là thê tử của ta, không nói tới việc để ta mặc nữ trang, nàng hoàn toàn có thể gọi ta..."
. . .
"Nếu sau này ta trở thành hoàng đế, ta sẽ cưới nàng làm hoàng hậu."
. . .
"A-----"
Cổ họng Kinh Tú phát ra một âm thanh ngắn ngủi nghẹn ngào, lưng uốn cong như một cây cung còn sót lại đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, ngón tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Trần Khinh, mịt mờ nhìn xung quanh, nước mắt tuôn như mưa.
Ba năm sau, cành đào nở rộ.
Một bóng người gầy gò mặc áo choàng đứng trước cửa Ngọc Tú cung, cho lui cung nhân, một thân một mình tiến vào. Bước qua cửa, hương hoa đào thoang thoảng qua mũi, trong làn tuyết mịn, hoa đỏ cành đen chen vào nhau.
Tiến vào sân trước, cây đại thụ trong sân đã cao ngất ngưởng, bàn đá dưới gốc cây có một vò rượu, hai thùng rượu.
Có một người ngồi đó tự rót tự uống, trong tay nắm lấy một chiếc mặt nạ bằng đồng.
Hoa đào rơi như mưa, Kinh Tú không đi tới đó, lặng lẽ nhìn ngắm người ở đó, giữa lông mày chợt lộ ra nét cười dịu dàng.
Ngoài cung, roi da thúc ngựa, liên tiếp truyền đến tin tức chiến thắng, chiến sự phương nam kết thúc, nước chư hầu xung quanh đều cúi đầu. Tuyết rơi năm nay, lại là một năm tốt đẹp.
Sau khi phá tuyết, giang sơn vạn dặm.
Chương 202:
Lúc phòng chiếu phim sáng đèn, Lục Ẩm Băng nhìn thấy mặt Hạ Dĩ Đồng lấm lem nước mắt.
Lục Ẩm Băng đưa tờ giấy cho Hạ Dĩ Đồng, đội mũ cho cả cô và Hạ Dĩ Đồng, ấn vành mũ xuống, sau đó đeo khẩu trang.
Cô lao công đang đợi mở cửa.
Cặp tình nhân ngồi ở giữa phòng kia vẫn bất động, nhất quyết đợi hết after credits, chàng trai ôm lấy cô gái, cô gái dựa vào lồng ngực đối phương, xem ra khóc không ít.
Này cũng không phải quá ngạc nhiên, Lục Ẩm Băng cũng có đọc qua một số bình luận trên mạng, nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là Phương Hồi ngồi phía trước cũng đang ôm Tiểu Tây.
Mắt Hạ Dĩ Đồng hơi đỏ sưng lên, Lục Ẩm Băng duỗi ngón tay chỉ về phía trước, hai người đồng thời đứng lên, nhìn xuống phía trước.
Lục Ẩm Băng bất ngờ gọi: "Hey Tiểu Tây."
Tiểu Tây từ trong lòng Phương Hồi như lò xo bắn ra ngoài, Phương Hồi bỗng dưng thấy trống vắng trong vòng tay, lông mày hơi nhướng lên, lộ vẻ không vui. Lục Ẩm Băng nhìn Phương Hồi một chút.
Có phải như những gì cô nghĩ không? Này cũng quá trùng hợp đi?
Xem ra góc nhìn thế giới cũng khá quan trọng, khi trước thẳng nhìn cái gì cũng thẳng, giờ cong vòng nhìn cái gì cũng cong theo.
Nhân dịp cô lao công đang thu dọn đồ uống và bắp rang bơ phía trước, một nhóm bốn người theo thứ tự rời đi, Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng về nhà mình, Phương Hồi lái xe đưa Tiểu Tây về nhà Tiểu Tây. Phòng Hạ Dĩ Đồng hiện tại để Phương Hồi ở, nhưng mà Tiểu Tây phải có người đưa về nhà.
Tạm biệt lẫn nhau ở bãi đỗ xe, Hạ Dĩ Đồng ngồi ở ghế phụ, tay ôm lấy eo mình, ba giờ sáng đi xem phim, không tránh khỏi đau lưng. Cô nhìn Lục Ẩm Băng đang ngồi bên cạnh, Lục Ẩm Băng đeo cái kính râm, không thể nhìn rõ phương hướng của ánh mắt, nhưng nhìn chung là hướng về chiếc xe vừa mới rời đi.
"Chị nhìn gì vậy?"
"Nhìn trợ lý của em và trợ lý của chị." Lục Ẩm Băng mỉm cười.
"Nhìn bọn họ làm gì?"
Phương Hồi lái xe vừa ổn vừa nhanh, rất nhanh bóng xe liền biến mất, Lục Ẩm Băng khởi động xe, thành thạo từ chỗ đỗ xe đi ra, ra khỏi hầm đỗ xe, mới thâm ý hỏi thăm: "Em nói xem tại sao Phương Hồi lại đưa Tiểu Tây về, mà không phải Tiểu Tây đưa Phương Hồi về?"
Hạ Dĩ Đồng: "Bởi vì đó là xe của em mà."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Hợp tình hợp lý, không thể không phục.
Hạ Dĩ Đồng: "Vậy chị nghĩ còn lý do nào khác?"
Lục Ẩm Băng thầm nói: "Dáng Phương Hồi cao hơn Tiểu Tay, thể chất rắn chắc, giống với cái kia, cái kia đó."
Hạ Dĩ Đồng đặt mu bàn tay lên môi, cười: "Cái kia gì?"
Lục Ẩm Băng nói: "Giống công chứ sao."
"Công là sao?" Hạ Dĩ Đồng biết rõ nhưng cố tình hỏi.
"Là người chủ động trong mối quan hệ giữa hai người." Lục Ẩm Băng nhớ tới định nghĩa Tiểu Tây nói với cô, thuật lại, nhưng lại cảm thấy hơi thiếu cụ thể, nên nói thêm vào, "Ầy, em như này, chính là công, cực kỳ công."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Vì cái gì cô là người trong cuộc lại không biết sự thật này.
Lục Ẩm Băng còn nói: "Lần trước không phải em nói muốn chuẩn bị cái gì sao? Chuẩn bị xong chưa?"
Chuẩn bị... cái gì? Hạ Dĩ Đồng hoang mang nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy may mắn rạng rỡ, giọng nói hơi run: "Chuẩn bị xong rồi, đang ở trong túi em." Còn có thể chuẩn bị gì nữa, đồ để cô không bị đau đau đau đau đau chứ cái gì.
Lục Ẩm Băng tặc lưỡi một tiếng: "Cái con người này."
Sau đó, không còn sau đó nữa, cô cười lên, đêm nay ắt hẳn là một đêm dài.
Từ lúc bước vào cửa hai người đã quấn lấy nhau, sofa và thảm tầng dưới mềm không kém gì giường bình thường, quần áo ném ở phòng khách, trực tiếp bước vào phòng tắm tắm rửa, bồn tắm hơi lớn có chút phiền toái, vậy tắm gội luôn đi. Dòng nước ấm áp dội từ đầu tới chân, ngón tay linh hoạt du tẩu, nửa kéo nửa ôm, nửa mơ nửa tỉnh, xung quanh tứ phía được bao bọc bởi dòng nước, từng đợt sóng nối tiếp nhau.
[Từng đợt sóng nối tiếp sóng: Câu này tác giả chơi chữ, ngoài nghĩa đen là sóng nước còn có nghĩa từng đợt cao triều khi mây mưa. Cũng có một nghĩa khác là trong cuộc sống luôn luôn xoay chuyển, vừa giải quyết xong vấn đề này thì vấn đề khác lại tới.]
Lục Ẩm Băng chưa bao giờ ngủ sâu như vậy, giữa trưa ánh mặt trời chiếu xuyên cửa sổ, chiếu sáng một mảnh hỗn độn trên giường, hai người cổ kề bên đầu, ôm nhau như cặp song sinh dính liền một chỗ, hô hấp trầm ổn.
Cạnh bờ vai khẽ động, Lục Ẩm Băng khẽ ưm một tiếng, mở hai mắt, chỉ một lát lại nhắm mắt, một lúc lâu sau, lại mở mắt ra.
Nữ nhân trắng trẻo trước mắt, trên bờ vai hằn vài ba dấu răng, trông rất thuận mắt.
Lục Ẩm Băng không những không áy náy, ngược lại, cực kỳ vui vẻ.
Lông mi Hạ Dĩ Đồng run run hai lần, Lục Ẩm Băng nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm giác đối phương đang chăm chú quan sát mặt mình, hơi thở ấm áp lại gần, một nụ hôn hạ trên môi.
Cánh tay Hạ Dĩ Đồng giật giật, không phải cô co lại mà là Lục Ẩm Băng ôm cô quá chặt, cô muốn ra ngoài, nếu vậy cần đánh thức người bên cạnh, dẹp đi, ngủ tiếp vẫn hơn, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng.
Người yêu kiêm sếp mình thật thuận tiện, nói nghỉ ngơi một tháng liền nghỉ một tháng.
Hai người lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lần mở mắt này, Lục Ẩm Băng sờ bên cạnh thấy trống không, lắc lắc cái đầu, nhìn màn hình điện thoại, bốn giờ chiều, bật cười, đúng là ngủ như heo, à, ngủ như em bé mới sinh.
Cô nhắm mắt lại, duỗi tay lên cao giãn gân cốt, lớn tiếng gọi: "Hạ Dĩ Đồng."
Có tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng mở ra, Hạ Dĩ Đồng đang mặc quần áo ở nhà, thân đeo tạp dề chạy vọt tới bên giường: "Sao dọ?"
Lục Ẩm Băng nằm trên giường, hé mắt nhìn cô, thần sắc lười biếng: "Không có gì, gọi em thôi à."
Hạ Dĩ Đồng cởi tạp dề xuống, cúi người ôm lấy cô, hôn mặt cô một cái: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hai chân dài Lục Ẩm Băng giật giật dưới chăn: "Không có."
"Rời giường nhé?" Hạ Dĩ Đồng nói, "Em nấu cho chị một bát mì."
Lục Ẩm Băng không nói gì, hai tay từ trong chăn thò ra, hai tay trần trụi, cả người cô trong chăn cũng trần như nhộng. Hạ Dĩ Đồng tay mò vào trong chăn ăn đậu hũ, giúp cô mặc quần áo.
Nội y, thường phục, đều là đồ đôi.
Quần áo chỉnh tề, ôm từ đằng sau, ngực dán vào lưng, tay vòng qua eo, chân đan vào chân, chen vào phòng tắm.
Lục Ẩm Băng nói: "Đánh răng a."
Hạ Dĩ Đồng lấy bàn chải điện của cô, quết kem đánh răng, dính chút nước, kiên nhẫn chải răng cho Lục Ẩm Băng, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng mệnh lệnh:
"Há miệng."
Lục Ẩm Băng há miệng, Hạ Dĩ Đồng cũng há miệng.
Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng, rõ ràng Hạ Dĩ Đồng không đánh răng nhưng lại vô thức làm động tác giống mình, bật cười, Hạ Dĩ Đồng chăm chú quan sát hàm răng cô, hiển nhiên không phát hiện.
Hạ Dĩ Đồng: "Nhổ ra."
Lục Ẩm Băng cúi đầu nhổ bọt từ trong miệng ra, cầm lấy cốc đánh răng chứa đầy nước, mặc quần áo, đánh răng, súc miệng, rửa mặt, phục vụ full combo.
Tay nắm tay bước xuống tầng, Hạ Dĩ Đồng nói cô ngồi trên sofa xem TV, nghịch điện thoại, mình lại đeo tạp dề tiến vào bếp bận rộn. Lục Ẩm Băng không xem TV, không động điện thoại, muốn theo Hạ Dĩ Đồng vào.
Hạ Dĩ Đồng một tay cầm trứng một tay cầm tôm, nhìn cô vội nói: "Em căng thẳng, nên chị ngồi bên ngoài chờ em chút, sẽ xong ngay thôi."
Cái gì căng thẳng cơ? Lục Ẩm Băng không hiểu nhưng vẫn làm theo, quỳ trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn về phía phòng bếp. Hạ Dĩ Đồng động tác bỗng dưng không trôi trảy, nhưng vẫn có trật tự và nhất quán, cả quá trình không có tra công thức trên điện thoại, nhìn là biết người biết nấu ăn, chắc là vì mấy năm nay công việc bận rộn nên có hơi không quen tay.
Hai mươi phút sau, mì hải sản mới ra nồi, Hạ Dĩ Đồng một bên nhìn ra hướng ngoài, một bên dùng đũa trộn mì, thịt tôm mềm đầy đặn như trân châu, trứng chảy lòng đỏ trên nền trắng, tựa như mặt trời nhỏ in trên mặt biển, chờ đợi khoảnh khắc mặt trời mọc, rau xanh tươi tô điểm bên trên, trông như rồng xanh vượt biển.
Hạ Dĩ Đồng có nếm thử trước khi lấy ra khỏi nồi, tô mì này được 60 điểm, cộng thêm điểm trình bày, lo lắng chắc cũng được 70 điểm.
Cô mở cửa phòng bếp, nói: "Ăn cơm thôi."
Lục Ẩm Băng: "Cơm?"
Hạ Dĩ Đồng: "... Mì."
Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua, trông khá đẹp, sắc hương đầy đủ, gắp mấy sợi nóng hổi, thổi phù phù, đưa vào trong miệng, mắt đảo hai vòng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Dĩ Đồng: "Ngon thế."
Lông mày Hạ Dĩ Đồng giãn ra, là một loại cố gắng che giấu tâm trạng phấn khởi, cô ngồi xuống, nhìn Lục Ẩm Băng ăn.
Lục Ẩm Băng nói: "Em cũng lấy một bát khác đi."
Hạ Dĩ Đồng vào bếp, một phút sau, cầm ra một tô mì ăn liền Master Kong vị tôm tươi cá tấm.
[Master Kong là một thương hiệu mì gói ở Trung quốc, tương tự Hảo Hảo ở Việt Nam.]
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Hạ Dĩ Đồng: "Em ăn cái này là được rồi, lâu rồi mới ăn. Đều là mì hải sản mà, không khác biệt là mấy."
Cô chỉ nhớ nấu cho Lục Ẩm Băng một bát mì để ăn, mì sắp chín mới nhớ ra mình không có đồ ăn, nếu nấu thêm bát nữa thì không kịp, nên thôi, chỉ bưng một bát mì ra cho Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng đặt đũa xuống, nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng thuyết phục: "Chị ăn đi, lát nữa nguội lại trương mì."
"Vậy cứ để nó trương." Lục Ẩm Băng nói, mặt mày lạnh lùng, Hạ Dĩ Đồng không dám nói tiếp.
Ba phút sau, nắp giấy in hình tôm tươi cá tấm được mở ra, mùi thơm bay thẳng vào mũi, Hạ Dĩ Đồng đẩy bát mì ra xa, trên tay cầm dĩa, Lục Ẩm Băng đồng thời nói: "Ăn đi."
Hạ Dĩ Đồng ăn một miếng mì ăn liền, giống như có mật bên trong, ngọt đến mức không nhận ra mì có mùi vị gì, một người ăn một người cười khúc khích. Đang ăn thì có một bàn tay lấy đi tô mì trước mặt cô, thay vào đó là một cái bát khác, trứng còn một nửa, bát đầy ắp tôm bóc vỏ, nhưng mì lại gần hết.
Lục Ẩm Băng cúi đầu, đưa một miếng mì ăn liền vào miệng, mơ hồ nói: "Vậy đi, mỗi người một nửa, công bằng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.