Chương 226
Huyền Tiên
20/09/2023
Cũng không mất nhiều thời gian như vậy, Hạ Dĩ Đồng đoán chừng làm ba nghỉ một, Lục Ẩm Băng nói cô không cần dậy vào buổi trưa nhưng cô không đồng ý, nói như vậy là không lễ phép, đặt báo thức một tiếng sau rời giường, sau đó ngủ bất tỉnh nhân sự.
Ra khỏi phòng, Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng buồn ngủ díu cả mắt, thấp giọng nhắc nhở: "Em như thế này, mọi người chắc chắn biết khi nãy chúng ta làm gì bên trong.
Hạ Dĩ Đồng giật mình, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, hai tay đặt phía trên lông mày, cố gắng giữ cho 2 mí mặt không chạm vào nhau, y như động tác trên quảng cáo.
Lục Ẩm Băng ngoảnh sang, không nhịn được, hai vai run run.
Đến khi Hạ Dĩ Đồng gần như tỉnh táo, Lục Ẩm Băng mới nói với cô: "Bây giờ lại giống như người gặp chuyện vui, cảm thấy sảng khoái, trên mặt hiện ra xuân ý dạt dào."
Hạ Dĩ Đồng hơi bực, phồng má, giơ tay véo má cô một cái.
Lục Ẩm Băng vờ giận: "Em bắt nạt chị, lát chị méc mẹ."
Hạ Dĩ Đồng tức giận: "Hay để em cởi áo ra cho mẹ chị nhìn xem lưng em giờ như thế nào?"
Da mặt Lục Ẩm Băng còn dày hơn cả tường Vạn Lý Trường Thành, cười tươi như hoa: "Được được."
Hạ Dĩ Đồng không thèm để ý tới cô, hất tay cô ra, tự mình đi xuống tầng, vừa tới đầu cầu thang, cô thấy cảnh ba vị trưởng bối đang ngồi trên ghế sofa nhìn về phía tầng trên, đen mặt quay về tìm đồng minh, "Ba mẹ chị và mẹ em đang ở phía dưới."
Rất giống một chú nai con đang sợ hãi.
Lục Ẩm Băng cười không ngớt, Hạ Dĩ Đồng véo eo cô hai lần cô mới chuyển từ trạng thái đùa giỡn sang buồn cười, nói cho Hạ Dĩ Đồng biết: "Giờ chúng ta là đôi tình lữ hợp pháp, mặc dù không hợp pháp luật Trung Quốc, nhưng dẫu sao chuyện chúng ta làm cũng rất đỗi bình thường, em xấu hổ cái gì?"
Đáp lại cô là đòn tấn công của đôi tay trắng ngần.
Lục Ẩm Băng lại đùa thêm vài câu, rốt cục cũng biết đau, giơ tay đầu hàng, ý cười vẫn còn: "Chị sai rồi chị sai rồi, giờ mình đi xuống tầng ha."
Hạ Dĩ Đồng giơ nắm đấm uy hiếp: "Chị còn dám nói hưu nói vượn nữa xem."
Lục Ẩm Băng: "Lần này không dám."
Ý là lần sau còn dám, không chừng còn cợt nhả hơn, Hạ Dĩ Đồng thì không hiểu mấy ý nghĩa sâu xa của những câu nói đơn giản của cô, cười một cái rồi đẩy nhẹ cô về phía trước, không nói gì thêm.
Hai người dắt tay nhau xuống tầng, ba vị trưởng bối đang làm bộ nghiêm túc đàm thoại, mắt thì ngó ngang ngó dọc, cuối cùng dừng lại trên người hai bọn họ.
Lục Ẩm Băng chắn trước Hạ Dĩ Đồng, mình đi phía trước, mượn cơ thể cao hơn, cản phần lớn cơ thể Hạ Dĩ Đồng. Hai người ngồi trên sofa, Liễu Hân Mẫn cười haha hai tiếng, muốn nói lại thôi. Viện trưởng nhìn Liễu Hân Mẫn, Liễu Hân Mẫn dùng củi chỏ thúc Lục Vân Chương, chuỗi sinh vật ở dưới đáy xã hội Lục Vân Chương nhìn sang bên cạnh nhưng không có ai để thọc tiếp, chỉ đành hắng giọng một cái, vẻ mặt tươi cười, hai tay xoa vào nhau, "Hai người các con..."
Ông chỉ vào Lục Ẩm Băng, lại chỉ sang Hạ Dĩ Đồng.
Ngập ngừng, ý tứ ám chỉ một thứ, là người đều có thể nghe hiểu, nhưng Lục Ẩm Băng đầu gỗ không hiểu: "Hả?"
Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt, dụi vào cổ Lục Ẩm Băng, Lục Vân Chương ném cho Lục Ẩm Băng một ánh nhìn "Lại nghịch ngợm", thẳng thắn hỏi: "Chiếc nhẫn kia là có chuyện gì?"
Lục Ẩm Băng nắm tay Hạ Dĩ Đồng: "Ba nói cái này?"
Lục Vân Chương gật đầu.
Lục Ẩm Băng: "Là cầu hôn đấy."
Liễu Hân Mẫn và viện trưởng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Lục Vân Chương.
Ai cầu?
Có phải con gái Băng Băng của tôi cầu không?
Mau hỏi đi.
Đối với loại khẩu vị này của gia trưởng, Lục Ẩm Băng vẫn điềm tĩnh, cô rất thẳng thắn, mấy chuyện đỏ mặt chỉ dành cho lúc đóng cửa vào rồi bắt nạt Hạ Dĩ Đồng thôi, cũng không phải kẻ trộm, đối đầu với mấy vị gia trưởng có gì phải sợ. Nhưng theo nhiệt độ truyền ra từ cổ, Hạ Dĩ Đồng sắp bốc cháy rồi.
Lục Vân Chương uống một hớp nước, nuốt xuống: "Ai cầu?"
Trước ánh mắt kỳ vọng của ba người, Lục Ẩm Băng từ từ nói: "Em ấy cầu."
Liễu Hân Mẫn vỗ trán, ra vẻ thất vọng.
Lục Vân Chương cũng không nói tiếp.
Chỉ có viện trưởng ưỡn ngực tự hào.
Còn cho rằng làn sóng tấn công này đã đến hồi kết, Lục Ẩm Băng lại cười công bố đáp án thứ hai: "Con cầu."
Ba vị gia trưởng: "!!!"
Rốt cục là ai cầu!
Lục Ẩm Băng: "Hahahaha."
Liễu Hân Mẫn chuẩn bị ra đòn, Lục Ẩm Băng đã lược bỏ các bước cụ thể: "Ban đầu là em ấy cầu, sau đó là con cầu. Được rồi, giờ bọn con lên tầng thay quần áo xong ra ngoài đi dạo, rồi tìm quán ăn cơm."
Liễu Hân Mẫn nhắc nhở: "Nhớ giữ ấm đầu gối."
Lục Ẩm Băng: "Vâng."
Chân Lục Ẩm Băng có bệnh, đầu gối đau đớn tê dại, cứ đến ngày mưa lại càng đau hơn, tên khoa học là viêm khớp gối, thường được gọi là thấp khớp tuổi già. Trước đó quay phim, tiếp xúc với giá lạnh lâu ngày rồi xuất hiện bệnh này, không thể trị khỏi, chỉ có thể chăm chỉ tập thể dục để giảm bớt đau nhức. Thời tiết hanh khô của miền bắc còn đỡ, nếu phải quay phim vào mùa đông lạnh lẽo và ẩm ướt ở miền nam, chắc chắn Lục Ẩm Băng sẽ là người mặc quần dày nhất đoàn làm phim.
Lục Ẩm Băng lấy quần giữ nhiệt ra khỏi tủ, nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang ngẩn ngơ, đưa tay quơ quơ trước mặt cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ đến năm ngoái, à không, là lúc quay phim ở thành phố H vào năm ngoái."
"Hửm"
Chân chị đau tới mức ngủ không yên, giữa đêm em ôm chân chị rồi ngủ, kết quả là chị đạp em một cái, cũng may là em không hộc máu tại chỗ." Giang Chiết (tỉnh Giang Tô và Chiết Giang) có lẽ là nơi có mùa đông lạnh và ẩm nhất, đầu gối Lục Ẩm Băng cơ bản là không chịu nổi loại thời tiết này, đau tới mức đổ mồ hôi khắp người, lúc Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy liền kiên quyết ôm lấy chân đang đạp loạn khắp giường. Lúc nói thì ra vẻ sợ hãi nhưng rõ ràng mắt ánh lên ý cười.
"Hiện tại chị ngủ rất yên." Lục Ẩm Băng tức giận dùng cái băng đầu gối đánh qua phía cô.
"Dạ yên yên yên, trên đời này làm sao tìm được người có tướng ngủ đàng hoàng như chị?" Hạ Dĩ Đồng phụ họa, động tác thành thạo, xoay người đeo băng đầu gối lên.
"Em đeo cái này làm gì?" Lục Ẩm Băng ngạc nhiên.
"Giữ ấm á."
"Chị biết, nhưng em cần gì giữ ấm?"
"Cũng không khác chị là mấy." Hạ Dĩ Đồng đeo cẩn thận, chức năng khá tốt, giữ ấm hiệu quả, thuận tay vỗ vỗ vài cái.
Lục Ẩm Băng ngơ ngác, còn chưa cầm băng đầu gối đã đứng lên hỏi cô: "Từ khi nào? Trước đó không phải còn khỏe sao?
"Cũng không phải rất khỏe," Hạ Dĩ Đồng thản nhiên nói, "Trước kia cũng có một chút triệu chứng, thỉnh thoảng chân trái sẽ đau nhức, không có gì nghiêm trọng. Sáu tháng cuối năm nay thì có ba tháng tập luyện ở Thiếu Lâm tự, chắc do cường độ tập luyện quá lớn, đầu gối chịu tổn thương, mùa đông vừa tới khớp chân đã chịu không nổi."
Đau, lúc nghỉ ngơi giữa quá trình quay đều khoác áo lông, dùng áo lông để che đi túi chườm nóng buộc ở chân.
Lục Ẩm Băng thẫn thờ đứng đó, không nói lời nào.
Cô vẫn đang sờ băng đầu gối, vẻ mặt tán thưởng, hỏi Lục Ẩm Băng: "Cái này là loại gì vậy, cho em một đôi? Về đoàn làm phim em dùng tiếp."
Lục Ẩm Băng vẫn lặng thinh tại chỗ, Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu nhìn cô, người yêu chưa từng tùy tiện rơi lệ nay hốc mắt đã đỏ lên, cô thở dài, bước đến trước mặt Lục Ẩm Băng, duỗi ngón tay, vừa hay chạm vào giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống.
"Cũng không phải bệnh nặng, chị khóc cái gì?"
"Không phải khóc." Lục Ẩm Băng quay lưng về phía cô, có rất nhiều chuyện cô hiểu rõ và thành thạo hơn Hạ Dĩ Đồng, ví như trong nghề này, nếu muốn cải thiện kỹ thuật diễn xuất thì phải tự thân cố gắng, như là đóng cảnh quay mùa hè giữa trời đông khắc nghiệt, mặc quần áo mỏng dính rồi nhảy xuống hồ băng giữa tiết trời âm mười mấy độ, còn phải giả vờ như mình đang thỏa thích vui đùa dưới hồ nước, vì những yêu cầu khắt khe khi quay phim, phải đi học, tập luyện những bộ môn mà trước giờ mình chưa từng tiếp xúc qua, tất cả những chuyện này đều rất bình thường, cơ thể mắc một số bệnh cũng là chuyện thường tình thôi. Có những động tác trình diễn mà khi quay xong cả người toàn vết thương, xương cốt rã rời, có những lần còn nằm liệt giường, khá vô nhân đạo.
Nhưng kỳ thật thế giới này rất công bằng, muốn có cái gì thì phải nỗ lực. Muốn có được những thứ mà người bình thường không có thì phải cố gắng gấp ngàn vạn lần người thường.
Từ bé cơ thể cô đã khỏe mạnh, thể chất tốt hơn người khác, hầu như không ốm vặt, ngay cả cảm lạnh cũng ít. Nếu như không tiến vào ngành giải trí thì cũng không sợ lạnh như bây giờ, mùa hè để điều hòa 28 độ, mùa đông thì quấn mình như cái bánh chưng, nếu không phải vì quay phim thì cô cũng không tiếp xúc với cái lạnh ẩm ướt như hồng thủy mãnh thú ở phương nam. Đau thắt lưng, cột sống, và vô số các loại bệnh vặt khác.
Cô gần như chẳng để tâm tới cái giá phải trả này, so với thành tích mà cô đạt được, cô cho rằng đây như một dạng huân chương quân công. Đối với những lời nhắc nhở của mẹ Lục, ban đầu cô cứng đầu không nghe, nước đổ lá khoai, giờ thì lại bình tĩnh vâng lời, coi mình như một bà lão cần cẩn thận bảo vệ đầu gối. Những khi không cần tham gia hoạt động, cô cũng không dám so với người trẻ tuổi thời trang phang thời tiết nữa, người ngoài nói đùa, gọi cô là "lão cán bộ", không phải là không có lửa thì làm sao có khói, mỗi khi không lộ diện trước công chúng thì cô vẫn luôn giữ gìn thân thể mình, sau khi yêu càng biết quý trọng sức khỏe, thanh xuân còn bao năm nữa đâu, giữ gìn dần đến già là vừa.
Nhưng nói tới sức khỏe Hạ Dĩ Đồng, cô không chịu được, những giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, càng nghĩ càng tức mình khóc nhiều hơn, vừa nghĩ tới em ấy vì quay phim mà chịu rất nhiều thương tổn, tương lai khả năng còn bị thương nhiều hơn, cô biết, cũng không biết, cô chưa từng cảm thấy cái giá phải trả lại nặng nề đến vậy.
Nhưng cô cũng chẳng thể nói "Em đừng quay phim nữa, ở nhà đi" hay là "Em đừng cố gắng như vậy, dù sao trong giới cũng có đầy người quay phim qua loa nhưng vẫn thu được thành tích kìa", bởi đó là kỳ vọng của cô, cũng chính là mong ước của Hạ Dĩ Đồng.
Lục Ẩm Băng giật khăn tay, lau nước mắt, đứng trước tủ quần áo tìm đồ, lôi toàn bộ băng đầu gối ra, chỉ giữ lại hai cái, còn lại đều nhét vào trong vali. Hạ Dĩ Đồng đứng bên cạnh, yên lặng nhìn cô.
Lục Ẩm Băng nói: "Hễ ra ngoài thì đeo vào, lười đeo thì đừng trách chị phạt em."
Đôi mắt đỏ kia chẳng có chút uy nghiêm nào, nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn nghiêm túc đáp ứng: "Vâng."
Hạ Dĩ Đồng đeo một băng đầu gối, chân còn lại không có gì, hỏi cô: "Còn ra ngoài không?"
Theo dự tính, Lục Ẩm Băng hùng hổ quát: "Ra cái gì mà ra, hai thân già lo mà ở nhà dưỡng bệnh."
Hạ Dĩ Đồng cười: "Không thể nói như thế được, cứ cho là già, chúng ta vẫn phải ra ngoài, đi du lịch vòng quanh thế giới nữa. Em muốn ra ngoài, trong nhà khó chịu lắm, nha?"
Môi Lục Ẩm Băng mấp máy hai lần, không trả lời, ném cho cô cái băng còn lại.
Hạ Dĩ Đồng đeo cẩn thận, mặc quần vào, có vẻ hơi cồng kềnh, nhưng cô lại rất vui mà nhảy lên hai lần, đắc ý nói: "Bệnh giống nhau, băng gối đầu giống nhau."
Ban đầu Lục Ẩm Băng tức giận trừng cô, Hạ Dĩ Đồng không thèm để ý, cười tít mắt, Lục Ẩm Băng nhịn không nổi cũng bật cười.
- ---------
Ra khỏi phòng, Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng buồn ngủ díu cả mắt, thấp giọng nhắc nhở: "Em như thế này, mọi người chắc chắn biết khi nãy chúng ta làm gì bên trong.
Hạ Dĩ Đồng giật mình, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, hai tay đặt phía trên lông mày, cố gắng giữ cho 2 mí mặt không chạm vào nhau, y như động tác trên quảng cáo.
Lục Ẩm Băng ngoảnh sang, không nhịn được, hai vai run run.
Đến khi Hạ Dĩ Đồng gần như tỉnh táo, Lục Ẩm Băng mới nói với cô: "Bây giờ lại giống như người gặp chuyện vui, cảm thấy sảng khoái, trên mặt hiện ra xuân ý dạt dào."
Hạ Dĩ Đồng hơi bực, phồng má, giơ tay véo má cô một cái.
Lục Ẩm Băng vờ giận: "Em bắt nạt chị, lát chị méc mẹ."
Hạ Dĩ Đồng tức giận: "Hay để em cởi áo ra cho mẹ chị nhìn xem lưng em giờ như thế nào?"
Da mặt Lục Ẩm Băng còn dày hơn cả tường Vạn Lý Trường Thành, cười tươi như hoa: "Được được."
Hạ Dĩ Đồng không thèm để ý tới cô, hất tay cô ra, tự mình đi xuống tầng, vừa tới đầu cầu thang, cô thấy cảnh ba vị trưởng bối đang ngồi trên ghế sofa nhìn về phía tầng trên, đen mặt quay về tìm đồng minh, "Ba mẹ chị và mẹ em đang ở phía dưới."
Rất giống một chú nai con đang sợ hãi.
Lục Ẩm Băng cười không ngớt, Hạ Dĩ Đồng véo eo cô hai lần cô mới chuyển từ trạng thái đùa giỡn sang buồn cười, nói cho Hạ Dĩ Đồng biết: "Giờ chúng ta là đôi tình lữ hợp pháp, mặc dù không hợp pháp luật Trung Quốc, nhưng dẫu sao chuyện chúng ta làm cũng rất đỗi bình thường, em xấu hổ cái gì?"
Đáp lại cô là đòn tấn công của đôi tay trắng ngần.
Lục Ẩm Băng lại đùa thêm vài câu, rốt cục cũng biết đau, giơ tay đầu hàng, ý cười vẫn còn: "Chị sai rồi chị sai rồi, giờ mình đi xuống tầng ha."
Hạ Dĩ Đồng giơ nắm đấm uy hiếp: "Chị còn dám nói hưu nói vượn nữa xem."
Lục Ẩm Băng: "Lần này không dám."
Ý là lần sau còn dám, không chừng còn cợt nhả hơn, Hạ Dĩ Đồng thì không hiểu mấy ý nghĩa sâu xa của những câu nói đơn giản của cô, cười một cái rồi đẩy nhẹ cô về phía trước, không nói gì thêm.
Hai người dắt tay nhau xuống tầng, ba vị trưởng bối đang làm bộ nghiêm túc đàm thoại, mắt thì ngó ngang ngó dọc, cuối cùng dừng lại trên người hai bọn họ.
Lục Ẩm Băng chắn trước Hạ Dĩ Đồng, mình đi phía trước, mượn cơ thể cao hơn, cản phần lớn cơ thể Hạ Dĩ Đồng. Hai người ngồi trên sofa, Liễu Hân Mẫn cười haha hai tiếng, muốn nói lại thôi. Viện trưởng nhìn Liễu Hân Mẫn, Liễu Hân Mẫn dùng củi chỏ thúc Lục Vân Chương, chuỗi sinh vật ở dưới đáy xã hội Lục Vân Chương nhìn sang bên cạnh nhưng không có ai để thọc tiếp, chỉ đành hắng giọng một cái, vẻ mặt tươi cười, hai tay xoa vào nhau, "Hai người các con..."
Ông chỉ vào Lục Ẩm Băng, lại chỉ sang Hạ Dĩ Đồng.
Ngập ngừng, ý tứ ám chỉ một thứ, là người đều có thể nghe hiểu, nhưng Lục Ẩm Băng đầu gỗ không hiểu: "Hả?"
Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt, dụi vào cổ Lục Ẩm Băng, Lục Vân Chương ném cho Lục Ẩm Băng một ánh nhìn "Lại nghịch ngợm", thẳng thắn hỏi: "Chiếc nhẫn kia là có chuyện gì?"
Lục Ẩm Băng nắm tay Hạ Dĩ Đồng: "Ba nói cái này?"
Lục Vân Chương gật đầu.
Lục Ẩm Băng: "Là cầu hôn đấy."
Liễu Hân Mẫn và viện trưởng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Lục Vân Chương.
Ai cầu?
Có phải con gái Băng Băng của tôi cầu không?
Mau hỏi đi.
Đối với loại khẩu vị này của gia trưởng, Lục Ẩm Băng vẫn điềm tĩnh, cô rất thẳng thắn, mấy chuyện đỏ mặt chỉ dành cho lúc đóng cửa vào rồi bắt nạt Hạ Dĩ Đồng thôi, cũng không phải kẻ trộm, đối đầu với mấy vị gia trưởng có gì phải sợ. Nhưng theo nhiệt độ truyền ra từ cổ, Hạ Dĩ Đồng sắp bốc cháy rồi.
Lục Vân Chương uống một hớp nước, nuốt xuống: "Ai cầu?"
Trước ánh mắt kỳ vọng của ba người, Lục Ẩm Băng từ từ nói: "Em ấy cầu."
Liễu Hân Mẫn vỗ trán, ra vẻ thất vọng.
Lục Vân Chương cũng không nói tiếp.
Chỉ có viện trưởng ưỡn ngực tự hào.
Còn cho rằng làn sóng tấn công này đã đến hồi kết, Lục Ẩm Băng lại cười công bố đáp án thứ hai: "Con cầu."
Ba vị gia trưởng: "!!!"
Rốt cục là ai cầu!
Lục Ẩm Băng: "Hahahaha."
Liễu Hân Mẫn chuẩn bị ra đòn, Lục Ẩm Băng đã lược bỏ các bước cụ thể: "Ban đầu là em ấy cầu, sau đó là con cầu. Được rồi, giờ bọn con lên tầng thay quần áo xong ra ngoài đi dạo, rồi tìm quán ăn cơm."
Liễu Hân Mẫn nhắc nhở: "Nhớ giữ ấm đầu gối."
Lục Ẩm Băng: "Vâng."
Chân Lục Ẩm Băng có bệnh, đầu gối đau đớn tê dại, cứ đến ngày mưa lại càng đau hơn, tên khoa học là viêm khớp gối, thường được gọi là thấp khớp tuổi già. Trước đó quay phim, tiếp xúc với giá lạnh lâu ngày rồi xuất hiện bệnh này, không thể trị khỏi, chỉ có thể chăm chỉ tập thể dục để giảm bớt đau nhức. Thời tiết hanh khô của miền bắc còn đỡ, nếu phải quay phim vào mùa đông lạnh lẽo và ẩm ướt ở miền nam, chắc chắn Lục Ẩm Băng sẽ là người mặc quần dày nhất đoàn làm phim.
Lục Ẩm Băng lấy quần giữ nhiệt ra khỏi tủ, nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang ngẩn ngơ, đưa tay quơ quơ trước mặt cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ đến năm ngoái, à không, là lúc quay phim ở thành phố H vào năm ngoái."
"Hửm"
Chân chị đau tới mức ngủ không yên, giữa đêm em ôm chân chị rồi ngủ, kết quả là chị đạp em một cái, cũng may là em không hộc máu tại chỗ." Giang Chiết (tỉnh Giang Tô và Chiết Giang) có lẽ là nơi có mùa đông lạnh và ẩm nhất, đầu gối Lục Ẩm Băng cơ bản là không chịu nổi loại thời tiết này, đau tới mức đổ mồ hôi khắp người, lúc Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy liền kiên quyết ôm lấy chân đang đạp loạn khắp giường. Lúc nói thì ra vẻ sợ hãi nhưng rõ ràng mắt ánh lên ý cười.
"Hiện tại chị ngủ rất yên." Lục Ẩm Băng tức giận dùng cái băng đầu gối đánh qua phía cô.
"Dạ yên yên yên, trên đời này làm sao tìm được người có tướng ngủ đàng hoàng như chị?" Hạ Dĩ Đồng phụ họa, động tác thành thạo, xoay người đeo băng đầu gối lên.
"Em đeo cái này làm gì?" Lục Ẩm Băng ngạc nhiên.
"Giữ ấm á."
"Chị biết, nhưng em cần gì giữ ấm?"
"Cũng không khác chị là mấy." Hạ Dĩ Đồng đeo cẩn thận, chức năng khá tốt, giữ ấm hiệu quả, thuận tay vỗ vỗ vài cái.
Lục Ẩm Băng ngơ ngác, còn chưa cầm băng đầu gối đã đứng lên hỏi cô: "Từ khi nào? Trước đó không phải còn khỏe sao?
"Cũng không phải rất khỏe," Hạ Dĩ Đồng thản nhiên nói, "Trước kia cũng có một chút triệu chứng, thỉnh thoảng chân trái sẽ đau nhức, không có gì nghiêm trọng. Sáu tháng cuối năm nay thì có ba tháng tập luyện ở Thiếu Lâm tự, chắc do cường độ tập luyện quá lớn, đầu gối chịu tổn thương, mùa đông vừa tới khớp chân đã chịu không nổi."
Đau, lúc nghỉ ngơi giữa quá trình quay đều khoác áo lông, dùng áo lông để che đi túi chườm nóng buộc ở chân.
Lục Ẩm Băng thẫn thờ đứng đó, không nói lời nào.
Cô vẫn đang sờ băng đầu gối, vẻ mặt tán thưởng, hỏi Lục Ẩm Băng: "Cái này là loại gì vậy, cho em một đôi? Về đoàn làm phim em dùng tiếp."
Lục Ẩm Băng vẫn lặng thinh tại chỗ, Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu nhìn cô, người yêu chưa từng tùy tiện rơi lệ nay hốc mắt đã đỏ lên, cô thở dài, bước đến trước mặt Lục Ẩm Băng, duỗi ngón tay, vừa hay chạm vào giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống.
"Cũng không phải bệnh nặng, chị khóc cái gì?"
"Không phải khóc." Lục Ẩm Băng quay lưng về phía cô, có rất nhiều chuyện cô hiểu rõ và thành thạo hơn Hạ Dĩ Đồng, ví như trong nghề này, nếu muốn cải thiện kỹ thuật diễn xuất thì phải tự thân cố gắng, như là đóng cảnh quay mùa hè giữa trời đông khắc nghiệt, mặc quần áo mỏng dính rồi nhảy xuống hồ băng giữa tiết trời âm mười mấy độ, còn phải giả vờ như mình đang thỏa thích vui đùa dưới hồ nước, vì những yêu cầu khắt khe khi quay phim, phải đi học, tập luyện những bộ môn mà trước giờ mình chưa từng tiếp xúc qua, tất cả những chuyện này đều rất bình thường, cơ thể mắc một số bệnh cũng là chuyện thường tình thôi. Có những động tác trình diễn mà khi quay xong cả người toàn vết thương, xương cốt rã rời, có những lần còn nằm liệt giường, khá vô nhân đạo.
Nhưng kỳ thật thế giới này rất công bằng, muốn có cái gì thì phải nỗ lực. Muốn có được những thứ mà người bình thường không có thì phải cố gắng gấp ngàn vạn lần người thường.
Từ bé cơ thể cô đã khỏe mạnh, thể chất tốt hơn người khác, hầu như không ốm vặt, ngay cả cảm lạnh cũng ít. Nếu như không tiến vào ngành giải trí thì cũng không sợ lạnh như bây giờ, mùa hè để điều hòa 28 độ, mùa đông thì quấn mình như cái bánh chưng, nếu không phải vì quay phim thì cô cũng không tiếp xúc với cái lạnh ẩm ướt như hồng thủy mãnh thú ở phương nam. Đau thắt lưng, cột sống, và vô số các loại bệnh vặt khác.
Cô gần như chẳng để tâm tới cái giá phải trả này, so với thành tích mà cô đạt được, cô cho rằng đây như một dạng huân chương quân công. Đối với những lời nhắc nhở của mẹ Lục, ban đầu cô cứng đầu không nghe, nước đổ lá khoai, giờ thì lại bình tĩnh vâng lời, coi mình như một bà lão cần cẩn thận bảo vệ đầu gối. Những khi không cần tham gia hoạt động, cô cũng không dám so với người trẻ tuổi thời trang phang thời tiết nữa, người ngoài nói đùa, gọi cô là "lão cán bộ", không phải là không có lửa thì làm sao có khói, mỗi khi không lộ diện trước công chúng thì cô vẫn luôn giữ gìn thân thể mình, sau khi yêu càng biết quý trọng sức khỏe, thanh xuân còn bao năm nữa đâu, giữ gìn dần đến già là vừa.
Nhưng nói tới sức khỏe Hạ Dĩ Đồng, cô không chịu được, những giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, càng nghĩ càng tức mình khóc nhiều hơn, vừa nghĩ tới em ấy vì quay phim mà chịu rất nhiều thương tổn, tương lai khả năng còn bị thương nhiều hơn, cô biết, cũng không biết, cô chưa từng cảm thấy cái giá phải trả lại nặng nề đến vậy.
Nhưng cô cũng chẳng thể nói "Em đừng quay phim nữa, ở nhà đi" hay là "Em đừng cố gắng như vậy, dù sao trong giới cũng có đầy người quay phim qua loa nhưng vẫn thu được thành tích kìa", bởi đó là kỳ vọng của cô, cũng chính là mong ước của Hạ Dĩ Đồng.
Lục Ẩm Băng giật khăn tay, lau nước mắt, đứng trước tủ quần áo tìm đồ, lôi toàn bộ băng đầu gối ra, chỉ giữ lại hai cái, còn lại đều nhét vào trong vali. Hạ Dĩ Đồng đứng bên cạnh, yên lặng nhìn cô.
Lục Ẩm Băng nói: "Hễ ra ngoài thì đeo vào, lười đeo thì đừng trách chị phạt em."
Đôi mắt đỏ kia chẳng có chút uy nghiêm nào, nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn nghiêm túc đáp ứng: "Vâng."
Hạ Dĩ Đồng đeo một băng đầu gối, chân còn lại không có gì, hỏi cô: "Còn ra ngoài không?"
Theo dự tính, Lục Ẩm Băng hùng hổ quát: "Ra cái gì mà ra, hai thân già lo mà ở nhà dưỡng bệnh."
Hạ Dĩ Đồng cười: "Không thể nói như thế được, cứ cho là già, chúng ta vẫn phải ra ngoài, đi du lịch vòng quanh thế giới nữa. Em muốn ra ngoài, trong nhà khó chịu lắm, nha?"
Môi Lục Ẩm Băng mấp máy hai lần, không trả lời, ném cho cô cái băng còn lại.
Hạ Dĩ Đồng đeo cẩn thận, mặc quần vào, có vẻ hơi cồng kềnh, nhưng cô lại rất vui mà nhảy lên hai lần, đắc ý nói: "Bệnh giống nhau, băng gối đầu giống nhau."
Ban đầu Lục Ẩm Băng tức giận trừng cô, Hạ Dĩ Đồng không thèm để ý, cười tít mắt, Lục Ẩm Băng nhịn không nổi cũng bật cười.
- ---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.