Chương 237
Huyền Tiên
20/09/2023
Dưới sự sắp xếp của Tiết Dao, Hạ Dĩ Đồng tới Nhà hát nghệ thuật thành phố XX, kịch bản đầu tiên cô nhận là một vở kịch kinh điển, tên 《Lôi vũ》, nhân vật Tứ Phượng, trước đây cô có đọc qua tác phẩm này ba lần, lúc đi học từng đọc, đọc vở kịch rồi không có nghĩa sẽ diễn tốt, việc có nhiều người biểu diễn vở kịch này phần nào thể hiện sự xuất sắc vượt trội của bản thân tác phẩm.
[Lôi vũ (Giông tố), tác giả Tào Ngu, là một trong những tác phẩm kịch nổi tiếng nhất của Trung Quốc thời kỳ trước năm 1937.]
Trường đại học từng tổ chức tập kịch, những chỉ thuộc dạng tầm trung, bạn diễn đều là bạn học đồng trang lứa, lúc đó có giỏi thế nào cũng không thể so sánh với hiện tại. Bộ kịch này đã có sẵn kịch bản từng được diễn, biểu diễn thành công, đợt biểu diễn này chỉ là cải biên một chút so với lần trước, so với một kịch bản quay nửa năm thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong nhà hát kịch, ánh sáng, âm thanh, vũ đạo, đạo cụ, bản thân nhân vật, hình thức khác xa so với nhân vật phim ảnh, những người hợp tác biểu diễn với cô lần này đều là những diễn viên trẻ xuất thân từ nhà hát kịch, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, lúc diễn đọc nhấn nhá từng câu chữ, âm thanh chấn động màng nhĩ Hạ Dĩ Đồng. So với tính cách thì ban đầu cô có phần xấu hổ, không định hô to, sau đó bạn diễn nhắc nhở cô mới dần thả lỏng.
"Đừng có gồng quá, vừa đau cổ họng mà âm thanh cũng chói tai." Người thanh niên diễn vai Lỗ Quý sau khi nghe cô gắng gượng như vậy, càng lúc càng thấy khó chịu, lại gần, dõng dạc nói.
Hạ Dĩ Đồng nhìn về nơi phát ra âm thanh, cúi người: "Sư ca." Cô không biết xưng hô sao, đành chọn một từ dễ nghe.
Chàng trai trẻ cười: "Không cần khách sáo như vậy, anh lên Lục Nghiêu."
Lục... cũng họ Lục, người họ Lục bản tính lương thiện, những người sẵn sàng giúp đỡ người khác, Hạ Dĩ Đồng đối với người này lại tăng thêm cảm giác thân thiết, nói: "Mong Lục sư ca chỉ dạy."
"Từ chỉ dạy này anh không dám nhận." Lục Nghiêu vươn tay, còn chưa chạm vào Hạ Dĩ Đồng đã rụt tay lại, cười cười, ấn lên đan điền bản thân, nói "Phát âm từ nơi đây." Hắn cao giọng thị phạm vài câu hát.
Giọng nam trung khiến da đầu tê rân rân.
Hạ Dĩ Đồng lại tỏ ra quen thuộc, nháy mắt mấy cái: "Hay là để em đi luyện giọng một chút."
Lục Nghiêu nhất thời im lặng, sảng khoái cười: "Sao em lại thế này..."
"Thế này là thế nào?"
"Không có gì," Lục Nghiêu lắc đầu, nói ra thì lại thành lời không hay, hắn đưa tay chào người đi tới, là một cô gái, trạc tuổi Hạ Dĩ Đồng, Lục Nghiêu nói, "Anh đang dạy cô ấy cách phát âm, em sờ lấy đan điền của cô ấy nhìn xem chuẩn chưa."
Lục Nghiêu dồn khí ở đan điền, diễn màn thứ nhất với cô.
"Tứ Phượng!" Hắn thở hổn hển.
Hạ Dĩ Đồng nhìn kịch bản, cô này không cần trả lời, Lục Nghiêu tỏ vẻ buồn bực lại gọi một tiếng: "Tứ Phượng!"
Hạ Dĩ Đồng nhìn hắn một cái: "Ầy, nóng thật."
Lục Nghiêu nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tứ Phượng, ngươi nghe thấy không vậy?"
Ánh mặt Hạ Dĩ Đồng hiện lên tia chán ghét, lãnh đạm đáp: "Có! Cha! Làm sao?"
Cô gái đang đè cánh tay dưới bụng Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, Lục Nghiêu dừng lại, nói: "Bây giờ anh đọc lời của em, anh đọc một câu, em đọc theo anh một câu."
Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu, trước đây cô từng học thanh nhạc, nhưng thanh nhạc và nhạc kinh khác nhau, muốn tiếp nhận một môn nghệ thuật mới.
Lục Nghiêu: "Đan điền chia làm ba phần, chủ yếu dùng đan điền giữa và dưới..."
Ngày hôm sau, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình đã nắm được cơ bản, cũng là có nền tảng thanh nhạc, sau khi hiểu được thì cố gắng một sẽ thu được kết quả gấp đôi, đêm trở về còn đọc diễn cảm thơ ca vài lần, ngày thứ hai tập luyện, cuống họng vẫn rất tốt.
Tập luyện nhìn tưởng buồn chán nhưng mỗi ngày đều có những trải nghiệm mới, những thứ thời sinh viên lơ là như những đá chìm dưới đáy nước, theo thủy triều lên xuống, dần nổi lên mặt nước.
Cô cảm thấy như mình quay lại thời học sinh, coi mình như một tờ giấy trắng, khao khát có được kiến thức, lâu rồi mới xuất hiện lại cảnh này, giống như ngọn lửa nhiệt huyết, gặp ai cũng tươi cười, chào hỏi từng chú chim nhỏ, cười nói xin chào tạm biệt với từng phiến lá xanh.
Cô chủ động trao đổi điều kiện với Tiết Dao, từ chối mọi dự án, để cô có thể yên tĩnh ở đây học tập.
Cô nhớ Lục Ẩm Băng từng nói với mình: "Em nhận một vai, bất kể một kỹ năng chuyên nghiệp nào cũng không thể học toàn bộ chỉ trong mười ngày hay nửa tháng, ngôi sao vẫn chỉ là ngôi sao, là bởi vì họ muốn nhanh chóng, bị sóng biển đuổi theo, không có tính nhẫn nại, không có cố gắng, không chịu dành thời gian một năm hay thậm chí là ba tháng để nghiên cứu một nhân vật nào đó. Nếu như em muốn trở thành diễn viên thực thụ, vậy bỏ đi cái mác ngôi sao của em, để mình chậm lại, học hỏi và sáng tạo."
Vì vậy cô đã chậm lại, để hiểu rõ hơn niềm vui của những diễn viên ưu tú thế hệ trước khi đắm mình nghiên cứu một nhân vật nào đó, rồi trở thành chính nhật vật đó, mang lại hồn cho nhân vật, tạo nên một nhân vật đỉnh cao.
Có một buổi đêm cô trở về, ngồi trên ghế sofa trong nhà, nghĩ đến mình là Tứ Phượng, bức tranh trên tường bám tro bụi, nghĩ đến lão gia chủ, vậy mà không tự chủ được mà đứng lên quét dọn.
Lúc điện thoại reo lên còn nghĩ kia là yêu quái phương nào.
Reo hết một hồi lại reo thêm hồi nữa, cô mới định thần lại, trên điện thoại hiển thị người gọi đến là Lục Ẩm Băng, cô đang ở Đông Bắc quay 《Mẹ nuôi》, khi có thời gian cô ấy sẽ gọi cho cô, hỏi: "Đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại của chị."
Đầu óc Hạ Dĩ Đồng chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xuống lòng bàn chân sạch sẽ, thành thật nói: "Dọn vệ sinh, lần đầu nghe không biết cái gì đang kêu."
Dấu chấm hỏi chất thành núi trong đầu Lục Ẩm Băng: "Trong nhà có cô giúp việc mà, sao em còn tự mình quét dọn? Em đổi chuông điện thoại rồi sao? Không phải nói bẻ khóa rắc rối sao?"
"Không phải không phải."
"Cái gì không phải?"
"Chị đợi em hoàn hồn đã," Hạ Dĩ Đồng đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm rửa mặt, thở phào một cái, lau khô tay rồi cầm lấy điện thoại, "Được rồi."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Nhập vai, là Lỗ Tứ Phượng đang dọn vệ sinh, không phải em. Điện thoại đặt trên sofa, nãy nghe không ra." Hạ Dĩ Đồng vỗ trán mình hai cái.
"Chà," Lục Ẩm Băng nói, "Được đấy Hạ lão sư."
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Đừng troll em, chị thì sao, nhân vật này không có vấn đề gì chứ, có phải khắc chế tinh thần không."
Lục Ẩm Băng cười: "Em nghe giống như chị đang phải đè nén nội tâm sao? Mọi thứ đều OK."
Hạ Dĩ Đồng không quá yên tâm: "Mở video lên. Để em xem."
Bật video, sắc mặt Lục Ẩm Băng hồng hào, ngược lại còn tốt hơn cả Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng chậc một tiếng: "Nhìn mặt mũi em kìa, em còn nói chị nữa, chi bằng chăm sóc tốt chính bản thân mình đi, nếu không chị gọi Tiết mama mỗi ngày ship cho em thuốc bổ toàn thân đấy."
Hạ Dĩ Đồng lại cười, nhìn video: "Được rồi, em đây là mới rửa mặt xong mà, lát nữa sẽ ổn thôi, lại nói, em trắng hơn chị, lộ ra sắc mặt có phần trắng bệch cũng là chuyện bình thường."
"Yếu mà còn đòi giữ mặt mũi?" Lục Ẩm Băng lườm cô, "Trước kia là em nói mình trắng hồng rạng rỡ còn gì."
"Mặt mũi? Bao tiền một kg?"
"Mặt mũi này của em cho không ai thèm."
"Tào lao, biết bao người muốn có khuôn mặt này của em còn không được, thi nhau gọi chồng ơi."
"Hạ Dĩ Đồng!"
"Bọn họ có kêu gào cũng vô dụng, mặt là của chị, cơ thể này cũng là của chị." Hạ Dĩ Đồng nói, "Không thiếu một tấc nào."
"Vậy còn nghe được." Lục Ẩm Băng nhỏ tiếng.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, lúc cúp điện thoại còn lưu luyến đủ kiểu, Hạ Dĩ Đồng vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước, thuận tay lướt Weibo, tìm kiếm từ khóa Lục Ẩm Băng, hiện lên đủ mọi tin tức lớn nhỏ gần đây của Lục Ẩm Băng, gần nhất là đoàn làm phim bấm máy, kéo xuống dưới, là tin trở về thành phố mười ngày trước, đeo khẩu trang và kính râm, không có trợ lý hay bất kỳ ai đi theo, giản dị gần gũi, cả hàng người đứng chờ, phóng viên ngồi xổm chờ, nhao nhao một đống, Lục Ẩm Băng hờ hững để lại một câu "Không rảnh, bái bai." Đi thêm một đoạn, cô tháo kính râm xuống, quay đầu, lạnh lùng nhìn mọi người, cuối cùng cô bị bảo an sân bay đưa ra ngoài vì gây náo loạn sân bay.
Sau đó Lục Ẩm Băng nổi khùng nổi điên, Hạ Dĩ Đồng một phen hao tâm tổn lực dỗ dành mèo Lục ngạo kiều, giờ nghĩ lại, luôn cảm thấy khi nãy Lục Ẩm Băng nổi giận có phần giả trân?
Chuyện cũng qua rồi, giờ có nghĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hạ Dĩ Đồng búng tay lên mặt nước, tia nước bắn lên, hay là lần sau cũng thử nổi khùng coi sao?
Hai tháng tập luyện 《Lôi vũ》, sân khấu chính thức diễn ra vào ngày 13 tháng 7.
Đó là thời điểm tiết trời nóng cực độ, nhưng tới ngày chính diễn thì thời tiết lại dễ chịu lạ thường, nhiệt độ hạ xuống, ngoài trời mưa to, Hạ Dĩ Đồng che ô chạy vào hậu trường, chuẩn bị trước khi lên sân khấu, nhìn ra bên ngoài trời đang đổ mưa tầm tã, cảm thấy nhịp tim đang nhanh dần, tựa như báo hiệu điềm chẳng lành.
Trước khi ra sân, cô liếc màn hình điện thoại, một tin nhắn chúc buổi sáng của Lục Ẩm Băng, tâm trạng bớt thấp thỏm.
Tin nhắn gửi đi 【Em sắp lên sân】, không có tin hồi đáp từ Lục Ẩm Băng, giờ chắc là đang quay phim, cô không suy nghĩ nhiều.
Ngoài phòng giông tố, trong phòng cũng giông tố, kịch bản càng ngày càng xuất sắc, lúc gửi lời chào, lời cảm ơn đã nhận được tràng pháo tay của cả đại sảnh.
Vở kịch bốn hồi, 96 phút, nửa tiếng, Hạ Dĩ Đồng ngồi ở hậu trường tháo trang sức, trong đầu xoẹt một tiếng sét, Hạ Dĩ Đồng thất thần, phản xạ có điều kiện cầm lấy điện thoại, vào Wechat xem có động tĩnh gì không.
Tim cô đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác trống rỗng, không cách nào giải quyết, cố gắng hít thở mấy hơi để trấn tĩnh bản thân.
Lục Ẩm Băng lúc quay phim thường không ấn định thời gian liên lạc với cô, rảnh lúc nào gọi lúc đó, nhưng trước nay thời gian lặng chưa bao giờ vượt 12 tiếng, 6 giờ sáng một tin nhắn, 6 giờ chiều lại có tin, cho tới tối, tới khuya cũng sẽ có tin nhắn hoặc cuộc gọi.
Hạ Dĩ Đồng không nhịn được, ấn nút gọi.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Sau đó Hạ Dĩ Đồng gọi cho Tiểu Tây, điện thoại Tiểu Tây lại vang lên tiếng tút tút, nhưng không có ai nghe máy.
Lại gọi cho Tiết Dao, kết quả không khác gì lúc gọi Lục Ẩm Băng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Ngoài trời ngớt mưa, nhưng sắc trời âm u, Hạ Dĩ Đồng nắm chặt điện thoại, ngây người tại chỗ, sắc mặt cũng như sắc trời, một màu xám xịt.
Lục Ẩm Băng tắt máy thì còn có lý do, hết pin hoặc gì đó, Tiểu Tây đang bận nên không nghe máy, cũng bình thường, nhưng Tiết Dao sẽ không bao giờ tắt máy, thỉnh thoảng có thể là vì sóng yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không tắt máy, chỉ có một khả năng là đang ở trên máy bay, chị ấy bay đi đâu?
Quá nhiều sự trùng hợp, trong đầu Hạ Dĩ Đồng chỉ có một suy nghĩ: Xảy ra chuyện rồi.
Ép bản thân mình tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo.
Cmn tỉnh táo lên, cô với đại một món đồ bên cạnh rồi quăng mạnh lên ghế sofa, vội vã cầm giấy tờ tùy thân, chạy vội ra cửa, chạy thẳng đến sân bay.
[Lôi vũ (Giông tố), tác giả Tào Ngu, là một trong những tác phẩm kịch nổi tiếng nhất của Trung Quốc thời kỳ trước năm 1937.]
Trường đại học từng tổ chức tập kịch, những chỉ thuộc dạng tầm trung, bạn diễn đều là bạn học đồng trang lứa, lúc đó có giỏi thế nào cũng không thể so sánh với hiện tại. Bộ kịch này đã có sẵn kịch bản từng được diễn, biểu diễn thành công, đợt biểu diễn này chỉ là cải biên một chút so với lần trước, so với một kịch bản quay nửa năm thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong nhà hát kịch, ánh sáng, âm thanh, vũ đạo, đạo cụ, bản thân nhân vật, hình thức khác xa so với nhân vật phim ảnh, những người hợp tác biểu diễn với cô lần này đều là những diễn viên trẻ xuất thân từ nhà hát kịch, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, lúc diễn đọc nhấn nhá từng câu chữ, âm thanh chấn động màng nhĩ Hạ Dĩ Đồng. So với tính cách thì ban đầu cô có phần xấu hổ, không định hô to, sau đó bạn diễn nhắc nhở cô mới dần thả lỏng.
"Đừng có gồng quá, vừa đau cổ họng mà âm thanh cũng chói tai." Người thanh niên diễn vai Lỗ Quý sau khi nghe cô gắng gượng như vậy, càng lúc càng thấy khó chịu, lại gần, dõng dạc nói.
Hạ Dĩ Đồng nhìn về nơi phát ra âm thanh, cúi người: "Sư ca." Cô không biết xưng hô sao, đành chọn một từ dễ nghe.
Chàng trai trẻ cười: "Không cần khách sáo như vậy, anh lên Lục Nghiêu."
Lục... cũng họ Lục, người họ Lục bản tính lương thiện, những người sẵn sàng giúp đỡ người khác, Hạ Dĩ Đồng đối với người này lại tăng thêm cảm giác thân thiết, nói: "Mong Lục sư ca chỉ dạy."
"Từ chỉ dạy này anh không dám nhận." Lục Nghiêu vươn tay, còn chưa chạm vào Hạ Dĩ Đồng đã rụt tay lại, cười cười, ấn lên đan điền bản thân, nói "Phát âm từ nơi đây." Hắn cao giọng thị phạm vài câu hát.
Giọng nam trung khiến da đầu tê rân rân.
Hạ Dĩ Đồng lại tỏ ra quen thuộc, nháy mắt mấy cái: "Hay là để em đi luyện giọng một chút."
Lục Nghiêu nhất thời im lặng, sảng khoái cười: "Sao em lại thế này..."
"Thế này là thế nào?"
"Không có gì," Lục Nghiêu lắc đầu, nói ra thì lại thành lời không hay, hắn đưa tay chào người đi tới, là một cô gái, trạc tuổi Hạ Dĩ Đồng, Lục Nghiêu nói, "Anh đang dạy cô ấy cách phát âm, em sờ lấy đan điền của cô ấy nhìn xem chuẩn chưa."
Lục Nghiêu dồn khí ở đan điền, diễn màn thứ nhất với cô.
"Tứ Phượng!" Hắn thở hổn hển.
Hạ Dĩ Đồng nhìn kịch bản, cô này không cần trả lời, Lục Nghiêu tỏ vẻ buồn bực lại gọi một tiếng: "Tứ Phượng!"
Hạ Dĩ Đồng nhìn hắn một cái: "Ầy, nóng thật."
Lục Nghiêu nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tứ Phượng, ngươi nghe thấy không vậy?"
Ánh mặt Hạ Dĩ Đồng hiện lên tia chán ghét, lãnh đạm đáp: "Có! Cha! Làm sao?"
Cô gái đang đè cánh tay dưới bụng Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, Lục Nghiêu dừng lại, nói: "Bây giờ anh đọc lời của em, anh đọc một câu, em đọc theo anh một câu."
Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu, trước đây cô từng học thanh nhạc, nhưng thanh nhạc và nhạc kinh khác nhau, muốn tiếp nhận một môn nghệ thuật mới.
Lục Nghiêu: "Đan điền chia làm ba phần, chủ yếu dùng đan điền giữa và dưới..."
Ngày hôm sau, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình đã nắm được cơ bản, cũng là có nền tảng thanh nhạc, sau khi hiểu được thì cố gắng một sẽ thu được kết quả gấp đôi, đêm trở về còn đọc diễn cảm thơ ca vài lần, ngày thứ hai tập luyện, cuống họng vẫn rất tốt.
Tập luyện nhìn tưởng buồn chán nhưng mỗi ngày đều có những trải nghiệm mới, những thứ thời sinh viên lơ là như những đá chìm dưới đáy nước, theo thủy triều lên xuống, dần nổi lên mặt nước.
Cô cảm thấy như mình quay lại thời học sinh, coi mình như một tờ giấy trắng, khao khát có được kiến thức, lâu rồi mới xuất hiện lại cảnh này, giống như ngọn lửa nhiệt huyết, gặp ai cũng tươi cười, chào hỏi từng chú chim nhỏ, cười nói xin chào tạm biệt với từng phiến lá xanh.
Cô chủ động trao đổi điều kiện với Tiết Dao, từ chối mọi dự án, để cô có thể yên tĩnh ở đây học tập.
Cô nhớ Lục Ẩm Băng từng nói với mình: "Em nhận một vai, bất kể một kỹ năng chuyên nghiệp nào cũng không thể học toàn bộ chỉ trong mười ngày hay nửa tháng, ngôi sao vẫn chỉ là ngôi sao, là bởi vì họ muốn nhanh chóng, bị sóng biển đuổi theo, không có tính nhẫn nại, không có cố gắng, không chịu dành thời gian một năm hay thậm chí là ba tháng để nghiên cứu một nhân vật nào đó. Nếu như em muốn trở thành diễn viên thực thụ, vậy bỏ đi cái mác ngôi sao của em, để mình chậm lại, học hỏi và sáng tạo."
Vì vậy cô đã chậm lại, để hiểu rõ hơn niềm vui của những diễn viên ưu tú thế hệ trước khi đắm mình nghiên cứu một nhân vật nào đó, rồi trở thành chính nhật vật đó, mang lại hồn cho nhân vật, tạo nên một nhân vật đỉnh cao.
Có một buổi đêm cô trở về, ngồi trên ghế sofa trong nhà, nghĩ đến mình là Tứ Phượng, bức tranh trên tường bám tro bụi, nghĩ đến lão gia chủ, vậy mà không tự chủ được mà đứng lên quét dọn.
Lúc điện thoại reo lên còn nghĩ kia là yêu quái phương nào.
Reo hết một hồi lại reo thêm hồi nữa, cô mới định thần lại, trên điện thoại hiển thị người gọi đến là Lục Ẩm Băng, cô đang ở Đông Bắc quay 《Mẹ nuôi》, khi có thời gian cô ấy sẽ gọi cho cô, hỏi: "Đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại của chị."
Đầu óc Hạ Dĩ Đồng chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xuống lòng bàn chân sạch sẽ, thành thật nói: "Dọn vệ sinh, lần đầu nghe không biết cái gì đang kêu."
Dấu chấm hỏi chất thành núi trong đầu Lục Ẩm Băng: "Trong nhà có cô giúp việc mà, sao em còn tự mình quét dọn? Em đổi chuông điện thoại rồi sao? Không phải nói bẻ khóa rắc rối sao?"
"Không phải không phải."
"Cái gì không phải?"
"Chị đợi em hoàn hồn đã," Hạ Dĩ Đồng đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm rửa mặt, thở phào một cái, lau khô tay rồi cầm lấy điện thoại, "Được rồi."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Nhập vai, là Lỗ Tứ Phượng đang dọn vệ sinh, không phải em. Điện thoại đặt trên sofa, nãy nghe không ra." Hạ Dĩ Đồng vỗ trán mình hai cái.
"Chà," Lục Ẩm Băng nói, "Được đấy Hạ lão sư."
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Đừng troll em, chị thì sao, nhân vật này không có vấn đề gì chứ, có phải khắc chế tinh thần không."
Lục Ẩm Băng cười: "Em nghe giống như chị đang phải đè nén nội tâm sao? Mọi thứ đều OK."
Hạ Dĩ Đồng không quá yên tâm: "Mở video lên. Để em xem."
Bật video, sắc mặt Lục Ẩm Băng hồng hào, ngược lại còn tốt hơn cả Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng chậc một tiếng: "Nhìn mặt mũi em kìa, em còn nói chị nữa, chi bằng chăm sóc tốt chính bản thân mình đi, nếu không chị gọi Tiết mama mỗi ngày ship cho em thuốc bổ toàn thân đấy."
Hạ Dĩ Đồng lại cười, nhìn video: "Được rồi, em đây là mới rửa mặt xong mà, lát nữa sẽ ổn thôi, lại nói, em trắng hơn chị, lộ ra sắc mặt có phần trắng bệch cũng là chuyện bình thường."
"Yếu mà còn đòi giữ mặt mũi?" Lục Ẩm Băng lườm cô, "Trước kia là em nói mình trắng hồng rạng rỡ còn gì."
"Mặt mũi? Bao tiền một kg?"
"Mặt mũi này của em cho không ai thèm."
"Tào lao, biết bao người muốn có khuôn mặt này của em còn không được, thi nhau gọi chồng ơi."
"Hạ Dĩ Đồng!"
"Bọn họ có kêu gào cũng vô dụng, mặt là của chị, cơ thể này cũng là của chị." Hạ Dĩ Đồng nói, "Không thiếu một tấc nào."
"Vậy còn nghe được." Lục Ẩm Băng nhỏ tiếng.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, lúc cúp điện thoại còn lưu luyến đủ kiểu, Hạ Dĩ Đồng vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước, thuận tay lướt Weibo, tìm kiếm từ khóa Lục Ẩm Băng, hiện lên đủ mọi tin tức lớn nhỏ gần đây của Lục Ẩm Băng, gần nhất là đoàn làm phim bấm máy, kéo xuống dưới, là tin trở về thành phố mười ngày trước, đeo khẩu trang và kính râm, không có trợ lý hay bất kỳ ai đi theo, giản dị gần gũi, cả hàng người đứng chờ, phóng viên ngồi xổm chờ, nhao nhao một đống, Lục Ẩm Băng hờ hững để lại một câu "Không rảnh, bái bai." Đi thêm một đoạn, cô tháo kính râm xuống, quay đầu, lạnh lùng nhìn mọi người, cuối cùng cô bị bảo an sân bay đưa ra ngoài vì gây náo loạn sân bay.
Sau đó Lục Ẩm Băng nổi khùng nổi điên, Hạ Dĩ Đồng một phen hao tâm tổn lực dỗ dành mèo Lục ngạo kiều, giờ nghĩ lại, luôn cảm thấy khi nãy Lục Ẩm Băng nổi giận có phần giả trân?
Chuyện cũng qua rồi, giờ có nghĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hạ Dĩ Đồng búng tay lên mặt nước, tia nước bắn lên, hay là lần sau cũng thử nổi khùng coi sao?
Hai tháng tập luyện 《Lôi vũ》, sân khấu chính thức diễn ra vào ngày 13 tháng 7.
Đó là thời điểm tiết trời nóng cực độ, nhưng tới ngày chính diễn thì thời tiết lại dễ chịu lạ thường, nhiệt độ hạ xuống, ngoài trời mưa to, Hạ Dĩ Đồng che ô chạy vào hậu trường, chuẩn bị trước khi lên sân khấu, nhìn ra bên ngoài trời đang đổ mưa tầm tã, cảm thấy nhịp tim đang nhanh dần, tựa như báo hiệu điềm chẳng lành.
Trước khi ra sân, cô liếc màn hình điện thoại, một tin nhắn chúc buổi sáng của Lục Ẩm Băng, tâm trạng bớt thấp thỏm.
Tin nhắn gửi đi 【Em sắp lên sân】, không có tin hồi đáp từ Lục Ẩm Băng, giờ chắc là đang quay phim, cô không suy nghĩ nhiều.
Ngoài phòng giông tố, trong phòng cũng giông tố, kịch bản càng ngày càng xuất sắc, lúc gửi lời chào, lời cảm ơn đã nhận được tràng pháo tay của cả đại sảnh.
Vở kịch bốn hồi, 96 phút, nửa tiếng, Hạ Dĩ Đồng ngồi ở hậu trường tháo trang sức, trong đầu xoẹt một tiếng sét, Hạ Dĩ Đồng thất thần, phản xạ có điều kiện cầm lấy điện thoại, vào Wechat xem có động tĩnh gì không.
Tim cô đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác trống rỗng, không cách nào giải quyết, cố gắng hít thở mấy hơi để trấn tĩnh bản thân.
Lục Ẩm Băng lúc quay phim thường không ấn định thời gian liên lạc với cô, rảnh lúc nào gọi lúc đó, nhưng trước nay thời gian lặng chưa bao giờ vượt 12 tiếng, 6 giờ sáng một tin nhắn, 6 giờ chiều lại có tin, cho tới tối, tới khuya cũng sẽ có tin nhắn hoặc cuộc gọi.
Hạ Dĩ Đồng không nhịn được, ấn nút gọi.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Sau đó Hạ Dĩ Đồng gọi cho Tiểu Tây, điện thoại Tiểu Tây lại vang lên tiếng tút tút, nhưng không có ai nghe máy.
Lại gọi cho Tiết Dao, kết quả không khác gì lúc gọi Lục Ẩm Băng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Ngoài trời ngớt mưa, nhưng sắc trời âm u, Hạ Dĩ Đồng nắm chặt điện thoại, ngây người tại chỗ, sắc mặt cũng như sắc trời, một màu xám xịt.
Lục Ẩm Băng tắt máy thì còn có lý do, hết pin hoặc gì đó, Tiểu Tây đang bận nên không nghe máy, cũng bình thường, nhưng Tiết Dao sẽ không bao giờ tắt máy, thỉnh thoảng có thể là vì sóng yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không tắt máy, chỉ có một khả năng là đang ở trên máy bay, chị ấy bay đi đâu?
Quá nhiều sự trùng hợp, trong đầu Hạ Dĩ Đồng chỉ có một suy nghĩ: Xảy ra chuyện rồi.
Ép bản thân mình tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo.
Cmn tỉnh táo lên, cô với đại một món đồ bên cạnh rồi quăng mạnh lên ghế sofa, vội vã cầm giấy tờ tùy thân, chạy vội ra cửa, chạy thẳng đến sân bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.