Chương 35
Huyền Tiên
19/05/2021
Đùa với chị à? Đây là điều suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Lục Ẩm Băng, cô cảm thấy giữa hai người chẳng hề có mâu thuẫn gì cả, vốn chỉ là cộng sự đóng phim không có thân quen, không có quan hệ gì cả, không quan tâm nên không có mâu thuẫn.
Tất nhiên, nếu Hạ Dĩ Đồng có gì muốn nói với cô, cô sẽ tuân theo lễ nghi truyền thống, đồng ý cho cô ấy 5 phút, rửa tay lắng nghe.
5 phút?
Cô phải nói gì chứ? Cô có thể nói gì đây? Đây là dòng suy nghĩ của Hạ Dĩ Đồng, nếu chuyện mà có thể nói rõ ràng ra được từ sớm thì khi lần đầu tiên gặp Lục Ẩm Băng là cô đã nói luôn rồi, cần gì chờ đến bây giờ.
Nếu Lục Ẩm Băng hỏi cô tại sao lại tính tình lại thay đổi lớn vậy, tại sao lúc nóng lúc lạnh, nhiều cái 'tại sao' như vậy, cô mơ hồ nghĩ: Mình nên trả lời sao đây? Đối diện với ánh mắt chất vấn của cô ấy, cô còn có thể giả bộ như không có gì nữa không?
Tần Hàn Lâm giơ một bàn tay lên, nhấn mạnh lần nữa: "5 phút đó, hai em vào phòng nghỉ đi, lát nữa tôi đến gõ cửa."
Trong phòng nghỉ, không gian khá rộng lớn mà chỉ có hai người là Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng, máy lạnh đang thổi phà phà từng cơn gió lạnh ra, làm cho không khí trong phòng ngày lạnh lẽo hơn. Lục Ẩm Băng ngồi trên sofa, Hạ Dĩ Đồng kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhìn nhau nhưng không nói câu nào.
Thời gian trôi qua chẳng biết là nhanh hay chậm. Lục Ẩm Băng liếc mắt nhìn xuống đồng hồ, qua hai phút rồi, người đối diện giống như một con búp bê đã bị may miệng lại vậy, không hé nửa lời.
Một trái tim có thể chịu qua được bao nhiêu lần nóng lạnh? Lục Ẩm Băng không biết, cũng không có nghiên cứu qua, nhưng cô sống được bao nhiêu năm là được cưng chiều bấy nhiêu năm, trước giờ chưa từng bị uất ức qua, hay chịu bất kỳ sự phẫn nộ khó hiểu, cấp thiết muốn có được đáp án ban đầu giờ đã nguội lạnh lại, dần dần biến chất thành một tâm trạng cứng rắn và lạnh lùng.
Hạ Dĩ Đồng đang hốt hoảng, lấy điện thoại ra xem, không ngờ đã qua được một nửa thời gian rồi, cô không có nói gì hết, bởi vì Lục Ẩm Băng chả hỏi câu nào cả. Hạ Dĩ Đồng nghĩ bụng: Tại sao cô ấy lại không hỏi gì vậy? Không lẽ mình trong lòng cô ấy chả có chút trọng lượng gì à? Ngay đến cả đến việc hao phí sự khách sáo vài giây cũng không đáng à?
Hạ Dĩ Đồng lén nhìn một cái, Lục Ẩm Băng lạnh mặt không lời.
Nếu như lòng người không có cách một lớp da bụng, nếu như có một loại máy móc có thể thông qua sự lạnh nhạt của bề ngoài soi rọi được nội tâm nóng bỏng bên trong, hai người sẽ phát hiện được chuyện mà họ để ý là giống nhau, hơn nữa hoàn toàn không đáng để giận hờn, nhưng hiện thực lại không có cái chuyện nếu như đó.
Phải có một người mở miệng ra trước.
Lục Ẩm Băng thấy thời gian cũng gần hết rồi, nói: "Tần Hàn Lâm nói chúng ta phải nắm tay nhau ra ngoài, em có nghe thấy không?"
"Vâng." Hạ Dĩ Đồng gật đầu, trong lòng lóe lên một tia hy vọng, chỉ cần Lục Ẩm Băng nói thêm một câu nữa, cô sẽ xin lỗi đàng hoàng, sau này cô sẽ cẩn thận hơn chút, nhất định không để người khác nhìn ra được.
Trong đôi mắt cô dường như có một đốm lửa nổi lên giữa biển đen, sáng lấp lánh.
Lục Ẩm Băng tuy hiếu kỳ tại sao đôi mắt cô ấy sao lại sáng lên trong chớp mắt, nhưng cô đã định thần rồi, vẫn nói ra lời nói mà cô đã nghĩ sẵn: "Tôi không biết sao em lại như vậy, cũng không có hứng thú biết, nhưng chúng ta vẫn là cộng sự đóng phim, tôi cho rằng không nên không có bất kỳ giao lưu nào, ít ra trước mặt người ngoài cũng phải giả bộ chút để tránh miệng lưỡi người đời, em thấy thế nào?"
Ánh sáng trong mắt Hạ Dĩ Đồng thế là vụt tắt, im lặng không lên tiếng, làm Lục Ẩm Băng hoài nghi có phải đã từng xuất hiện ánh sáng trong đôi mắt đó.
Cô cúi mắt xuống, rất lâu, rồi ngẩng mắt lên nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: "Lục tiền bối nói rất đúng."
"Tôi tin vào diễn xuất của em." Lục Ẩm Băng giơ một cánh tay ra, cười lễ phép, ngữ khí giống như đang bàn chuyện công, "Hợp tác vui vẻ."
Hạ Dĩ Đồng nhìn tay của cô ấy, bàn tay này hôm qua đã kéo cô lên khi rơi xuống hồ, khi nắm lấy tay cô thì rất mạnh mẽ, cô cứ muốn thử qua một lần, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Chắc đây cũng được coi là một hình thức thỏa mãn dục vọng, nhưng tại sao cô lại thấy không vui chút nào.
Em thà rằng chị đừng có tin vào diễn xuất của em đến thế.
Hạ Dĩ Đồng bắt tay, đáp lại bằng nụ cười lễ phép: "Tiền bối, hợp tác vui vẻ."
Hai người khi giao kèo được mối quan hệ hợp tác nhưng vẫn không có nói chuyện, ngồi im lặng trong phòng nghỉ, Tần Hàn Lâm gõ cửa trễ hơn một phút, Hạ Dĩ Đồng ra mở cửa, Lục Ẩm Băng đi theo sau.
Tần Hàn Lâm mặt kỳ vọng: "Sao? Giải quyết mâu thuẫn chưa?"
Lục Ẩm Băng: "Giải quyết rồi."
"Vậy hai người tay nắm tay cho tôi coi?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười, hai tay nắm lấy nhau, Tần Hàn Lâm còn tưởng là thật nữa, cười nói: "Vậy mới phải chứ, tay nắm tay tay nắm tay, chúng ta là bạn tốt của nhau." Ông lại dặn dò, "Xem xem hai em lớn từng tuổi này rồi mà còn bắt tôi phải quản nữa, sống hòa thuận nhau, không được có mâu thuẫn nữa, có chuyện gì thì phải nói ra."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Vâng, cám ơn đạo diễn Tần."
Lục Ẩm Băng "Ừm" một tiếng.
Chuyện này coi như qua rồi.
Tần Hàn Lâm vừa đi, hai người lại nhìn nhau một cái, Hạ Dĩ Đồng nói: "Em đi ăn cơm tối."
Lục Ẩm Băng: "Ừm."
Hai cái tay thế là tách ra, hai người đi về hai nơi, không ai thấy được nhau. Tiểu Tây tinh mắt, thân làm 'sếp' của fan CP, thường xuyên theo dõi động tĩnh của hai người, thấy hai người nắm tay nhau còn tưởng là làm hòa rồi chứ, nhưng khi thấy biểu cảm của Lục Ẩm Băng là hiểu: Không có chuyện đó đâu.
"Chị gái nhỏ, đấu địa chủ không?" Tiểu Tây cầm Ipad qua, nếu nói CP này Tiểu Tây thích ai nhất, tất nhiên là Băng rồi, kim chủ phát lương và idol của mình, tất nhiên là chọn kim chủ rồi.
"Không chơi, xem kịch bản." Lục Ẩm Băng đầu cũng không ngẩng lên.
Đấu địa chủ cũng không thể cứu vớt được tâm trạng, đây chắc chắc là một tâm trạng cực kỳ tồi tệ rồi.
Tiểu Tây thở dài trong bụng, nhìn xung quanh, mắt thấy cơm hộp đã được đưa qua đây, Lục lão sư không ngờ lại không cảm thấy đói bụng, cô cảm thấy như tận thế sắp đến rồi.
Cô đang suy nghĩ thì Lục Ẩm Băng đột nhiên đứng dậy, bộ dạng ngơ ngác như 'Tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây", nhìn qua Tiểu Tây: "Đến giờ cơm rồi sao không kêu tôi về phòng nghỉ?"
Tiểu Tây: "......"
Trước giờ toàn là chị nhắm đúng giờ cơm là trốn vào phòng nghỉ, em sao mà biết được, hông lẽ lúc nãy chị đang thả hồn theo gió?
Lục Ẩm Băng trốn vào phòng nghỉ, để mặc bên ngoài 'mưa gió bão bùng'.
Giờ cơm kết thúc, nhân viên công tác đến gõ cửa phòng nghỉ của Lục Ẩm Băng, nói là có thể xuất phát đến điểm tiếp theo rồi.
Buổi tối Hạ Dĩ Đồng không có lịch quay, Lục Ẩm Băng thì có một cảnh quay đêm, trong cung, có cảnh hành động, quay hơi cực, dựa theo cái tính cách 'vạch lá tìm sâu' của Tần Hàn Lâm, chắc chắn không dễ dàng để quay xong đâu.
Nhân viên bối cảnh và ánh sáng nhanh chóng lùa vài ngụm cơm rồi đi đến tường thành làm việc, một đoạn tường thành bên dưới toàn là đầu người. Phó đạo diễn đang chỉ huy sắp xếp công việc, Lục Ẩm Băng thay trang phục ở trên xe bảo mẫu rồi ra ngoài, nhắm mắt lại cho người ta trang điểm, nhân tiện nghỉ ngơi một xíu.
Đoạn này xảy ra sau khi Kinh Tú giám quốc, phim điện ảnh thường không quay theo thứ tự, mà dựa vào cảnh, quay xong hết một nơi thì chạy qua nơi tiếp theo, đợi cảnh trong cung quay xong rồi đoàn phim sẽ bay đến sa mạc của một tỉnh nào đó. Quay ngoại cảnh ở đó trong vòng ba tháng, sự chuyển tiếp của đời người, bi kịch của Kinh Tú đều diễn ra ở đó.
Lục Ẩm Băng mặc bào màu đen mà lúc đầu đã mặc qua, tóc được buột lại bằng kim quán, một cây trâm đồng cùng chất liệu ghim vào bên trong, sợi dây màu đỏ rũ xuống đằng sau tai, lúc này cô để tay lên thanh kiếm khảm vàng, ngọc giắt ở thắt lưng theo thói quen, đang nói chuyện với Tần Hàn Lâm, cứ như thế đứng trong đêm tối, từ xa không nghe thấy được âm thanh gì, nhưng vẫn thu hút được tất cả sự chú ý của Hạ Dĩ Đồng.
Tần Hàn Lâm: "Cơ bản thì là như vậy." Sau đó mắt ông liếc nhìn ra phía sau Lục Ẩm Băng, trêu chọc, "Tiểu Hạ nhìn thím kìa."
Lục Ẩm Băng nhìn theo ánh mắt của ông ấy, vừa hay đụng phải ánh mắt không kịp né tránh của Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng rõ ràng là bối rối một lát, nếu không phải cảnh đêm 'biết đường' mà che đậy tâm trạng dùm người ta thì giờ đây cái vành tai đỏ ửng của cô đã để lộ trong mắt Lục Ẩm Băng rồi.
Chân mày Lục Ẩm Băng bất giác nhíu lại một cái, sau đó mặt mày rạng rỡ, đáp lại bằng một nụ cười, tiếp tục quay lưng lại với cô ấy nhìn Tần Hàn Lâm đang ở trước mắt.
Tần Hàn Lâm toét miệng ra cười như người cha hiền từ.
Lục Ẩm Băng: "......"
Tần Hàn Lâm và các nhân viên công tác khác lui ra một bên, giơ tay ra hiệu với thư ký trường quay, thư ký trường quay cầm clapboard qua đây, đưa thẳng vào máy quay: "Phá Tuyết màn 14 cảnh 1 lần 1, Action!"
Thợ quay phim lấy cảnh từ xa rồi tiến lại gần, một đoàn người khua gõ đi vào ống kính, miệng hô: "Phong vũ như hối, triều dã mãn doanh, nhân định, hợi thời." (Cái này là báo đến giờ hợi thôi)
Đoàn người này giống như canh phu (người báo canh giờ) ở bên ngoài vậy, trong chớp mắt làm cho toàn thiên hạ hòa mình vào trong cảnh quay. Hạ Dĩ Đồng ngồi thẳng người lên, cảm thấy may mắn vì lần đầu tiên đóng phim điện ảnh thì được vào đoàn làm phim của Tần Hàn Lâm.
Đám người này chạy một vòng, ra khỏi ống kính, Tần Hàn Lâm nhìn vào máy quay, đầu cũng không ngẩng lên, ra hiệu Lục Ẩm Băng có thể vô chỗ.
Lục Ẩm Băng chắp hai tay sau lưng, từ từ bước ra khỏi hành lang mập mờ trong cung, đằng sau có hai nhân vật phụ mặc quan phục theo sau.
Trợ lý quay phim từ sớm đã nằm bò trên đất, đẩy máy quay bò lại gần.
Trợ lý ánh sáng giơ tấm phản quang từ từ di chuyển.
Một nhân vật phụ nói: "Điện hạ, sứ thần của Nhu Nhiên đã đến lâu rồi, nhiều lần phái người đến hỏi, khi nào điện hạ triệu kiến?"
"Cut," Tần Hàn Lâm hô, "XX lệch ra khỏi ống kính rồi, quay lại."
XX là tên nhân vật phụ này.
Do đó là quay lại, trợ lý quay phim trở về vị trí cũ, phủi phủi bụi trên người, tiếp tục nằm bò đợi lệnh của đạo diễn. Anh vẫn chưa đợi được lệnh của đạo diễn, nhưng lại đợi được một ánh mắt âm u.
Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào anh ta, sắc mặt không chút thiện cảm.
Tiểu ca đẩy máy quay gãi gãi đầu, nhìn trái nhìn phải chẳng thấy có ai, đích thực là đang nhìn mình.
Tiểu ca: "???"
Tất nhiên, nếu Hạ Dĩ Đồng có gì muốn nói với cô, cô sẽ tuân theo lễ nghi truyền thống, đồng ý cho cô ấy 5 phút, rửa tay lắng nghe.
5 phút?
Cô phải nói gì chứ? Cô có thể nói gì đây? Đây là dòng suy nghĩ của Hạ Dĩ Đồng, nếu chuyện mà có thể nói rõ ràng ra được từ sớm thì khi lần đầu tiên gặp Lục Ẩm Băng là cô đã nói luôn rồi, cần gì chờ đến bây giờ.
Nếu Lục Ẩm Băng hỏi cô tại sao lại tính tình lại thay đổi lớn vậy, tại sao lúc nóng lúc lạnh, nhiều cái 'tại sao' như vậy, cô mơ hồ nghĩ: Mình nên trả lời sao đây? Đối diện với ánh mắt chất vấn của cô ấy, cô còn có thể giả bộ như không có gì nữa không?
Tần Hàn Lâm giơ một bàn tay lên, nhấn mạnh lần nữa: "5 phút đó, hai em vào phòng nghỉ đi, lát nữa tôi đến gõ cửa."
Trong phòng nghỉ, không gian khá rộng lớn mà chỉ có hai người là Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng, máy lạnh đang thổi phà phà từng cơn gió lạnh ra, làm cho không khí trong phòng ngày lạnh lẽo hơn. Lục Ẩm Băng ngồi trên sofa, Hạ Dĩ Đồng kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhìn nhau nhưng không nói câu nào.
Thời gian trôi qua chẳng biết là nhanh hay chậm. Lục Ẩm Băng liếc mắt nhìn xuống đồng hồ, qua hai phút rồi, người đối diện giống như một con búp bê đã bị may miệng lại vậy, không hé nửa lời.
Một trái tim có thể chịu qua được bao nhiêu lần nóng lạnh? Lục Ẩm Băng không biết, cũng không có nghiên cứu qua, nhưng cô sống được bao nhiêu năm là được cưng chiều bấy nhiêu năm, trước giờ chưa từng bị uất ức qua, hay chịu bất kỳ sự phẫn nộ khó hiểu, cấp thiết muốn có được đáp án ban đầu giờ đã nguội lạnh lại, dần dần biến chất thành một tâm trạng cứng rắn và lạnh lùng.
Hạ Dĩ Đồng đang hốt hoảng, lấy điện thoại ra xem, không ngờ đã qua được một nửa thời gian rồi, cô không có nói gì hết, bởi vì Lục Ẩm Băng chả hỏi câu nào cả. Hạ Dĩ Đồng nghĩ bụng: Tại sao cô ấy lại không hỏi gì vậy? Không lẽ mình trong lòng cô ấy chả có chút trọng lượng gì à? Ngay đến cả đến việc hao phí sự khách sáo vài giây cũng không đáng à?
Hạ Dĩ Đồng lén nhìn một cái, Lục Ẩm Băng lạnh mặt không lời.
Nếu như lòng người không có cách một lớp da bụng, nếu như có một loại máy móc có thể thông qua sự lạnh nhạt của bề ngoài soi rọi được nội tâm nóng bỏng bên trong, hai người sẽ phát hiện được chuyện mà họ để ý là giống nhau, hơn nữa hoàn toàn không đáng để giận hờn, nhưng hiện thực lại không có cái chuyện nếu như đó.
Phải có một người mở miệng ra trước.
Lục Ẩm Băng thấy thời gian cũng gần hết rồi, nói: "Tần Hàn Lâm nói chúng ta phải nắm tay nhau ra ngoài, em có nghe thấy không?"
"Vâng." Hạ Dĩ Đồng gật đầu, trong lòng lóe lên một tia hy vọng, chỉ cần Lục Ẩm Băng nói thêm một câu nữa, cô sẽ xin lỗi đàng hoàng, sau này cô sẽ cẩn thận hơn chút, nhất định không để người khác nhìn ra được.
Trong đôi mắt cô dường như có một đốm lửa nổi lên giữa biển đen, sáng lấp lánh.
Lục Ẩm Băng tuy hiếu kỳ tại sao đôi mắt cô ấy sao lại sáng lên trong chớp mắt, nhưng cô đã định thần rồi, vẫn nói ra lời nói mà cô đã nghĩ sẵn: "Tôi không biết sao em lại như vậy, cũng không có hứng thú biết, nhưng chúng ta vẫn là cộng sự đóng phim, tôi cho rằng không nên không có bất kỳ giao lưu nào, ít ra trước mặt người ngoài cũng phải giả bộ chút để tránh miệng lưỡi người đời, em thấy thế nào?"
Ánh sáng trong mắt Hạ Dĩ Đồng thế là vụt tắt, im lặng không lên tiếng, làm Lục Ẩm Băng hoài nghi có phải đã từng xuất hiện ánh sáng trong đôi mắt đó.
Cô cúi mắt xuống, rất lâu, rồi ngẩng mắt lên nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: "Lục tiền bối nói rất đúng."
"Tôi tin vào diễn xuất của em." Lục Ẩm Băng giơ một cánh tay ra, cười lễ phép, ngữ khí giống như đang bàn chuyện công, "Hợp tác vui vẻ."
Hạ Dĩ Đồng nhìn tay của cô ấy, bàn tay này hôm qua đã kéo cô lên khi rơi xuống hồ, khi nắm lấy tay cô thì rất mạnh mẽ, cô cứ muốn thử qua một lần, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Chắc đây cũng được coi là một hình thức thỏa mãn dục vọng, nhưng tại sao cô lại thấy không vui chút nào.
Em thà rằng chị đừng có tin vào diễn xuất của em đến thế.
Hạ Dĩ Đồng bắt tay, đáp lại bằng nụ cười lễ phép: "Tiền bối, hợp tác vui vẻ."
Hai người khi giao kèo được mối quan hệ hợp tác nhưng vẫn không có nói chuyện, ngồi im lặng trong phòng nghỉ, Tần Hàn Lâm gõ cửa trễ hơn một phút, Hạ Dĩ Đồng ra mở cửa, Lục Ẩm Băng đi theo sau.
Tần Hàn Lâm mặt kỳ vọng: "Sao? Giải quyết mâu thuẫn chưa?"
Lục Ẩm Băng: "Giải quyết rồi."
"Vậy hai người tay nắm tay cho tôi coi?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười, hai tay nắm lấy nhau, Tần Hàn Lâm còn tưởng là thật nữa, cười nói: "Vậy mới phải chứ, tay nắm tay tay nắm tay, chúng ta là bạn tốt của nhau." Ông lại dặn dò, "Xem xem hai em lớn từng tuổi này rồi mà còn bắt tôi phải quản nữa, sống hòa thuận nhau, không được có mâu thuẫn nữa, có chuyện gì thì phải nói ra."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Vâng, cám ơn đạo diễn Tần."
Lục Ẩm Băng "Ừm" một tiếng.
Chuyện này coi như qua rồi.
Tần Hàn Lâm vừa đi, hai người lại nhìn nhau một cái, Hạ Dĩ Đồng nói: "Em đi ăn cơm tối."
Lục Ẩm Băng: "Ừm."
Hai cái tay thế là tách ra, hai người đi về hai nơi, không ai thấy được nhau. Tiểu Tây tinh mắt, thân làm 'sếp' của fan CP, thường xuyên theo dõi động tĩnh của hai người, thấy hai người nắm tay nhau còn tưởng là làm hòa rồi chứ, nhưng khi thấy biểu cảm của Lục Ẩm Băng là hiểu: Không có chuyện đó đâu.
"Chị gái nhỏ, đấu địa chủ không?" Tiểu Tây cầm Ipad qua, nếu nói CP này Tiểu Tây thích ai nhất, tất nhiên là Băng rồi, kim chủ phát lương và idol của mình, tất nhiên là chọn kim chủ rồi.
"Không chơi, xem kịch bản." Lục Ẩm Băng đầu cũng không ngẩng lên.
Đấu địa chủ cũng không thể cứu vớt được tâm trạng, đây chắc chắc là một tâm trạng cực kỳ tồi tệ rồi.
Tiểu Tây thở dài trong bụng, nhìn xung quanh, mắt thấy cơm hộp đã được đưa qua đây, Lục lão sư không ngờ lại không cảm thấy đói bụng, cô cảm thấy như tận thế sắp đến rồi.
Cô đang suy nghĩ thì Lục Ẩm Băng đột nhiên đứng dậy, bộ dạng ngơ ngác như 'Tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây", nhìn qua Tiểu Tây: "Đến giờ cơm rồi sao không kêu tôi về phòng nghỉ?"
Tiểu Tây: "......"
Trước giờ toàn là chị nhắm đúng giờ cơm là trốn vào phòng nghỉ, em sao mà biết được, hông lẽ lúc nãy chị đang thả hồn theo gió?
Lục Ẩm Băng trốn vào phòng nghỉ, để mặc bên ngoài 'mưa gió bão bùng'.
Giờ cơm kết thúc, nhân viên công tác đến gõ cửa phòng nghỉ của Lục Ẩm Băng, nói là có thể xuất phát đến điểm tiếp theo rồi.
Buổi tối Hạ Dĩ Đồng không có lịch quay, Lục Ẩm Băng thì có một cảnh quay đêm, trong cung, có cảnh hành động, quay hơi cực, dựa theo cái tính cách 'vạch lá tìm sâu' của Tần Hàn Lâm, chắc chắn không dễ dàng để quay xong đâu.
Nhân viên bối cảnh và ánh sáng nhanh chóng lùa vài ngụm cơm rồi đi đến tường thành làm việc, một đoạn tường thành bên dưới toàn là đầu người. Phó đạo diễn đang chỉ huy sắp xếp công việc, Lục Ẩm Băng thay trang phục ở trên xe bảo mẫu rồi ra ngoài, nhắm mắt lại cho người ta trang điểm, nhân tiện nghỉ ngơi một xíu.
Đoạn này xảy ra sau khi Kinh Tú giám quốc, phim điện ảnh thường không quay theo thứ tự, mà dựa vào cảnh, quay xong hết một nơi thì chạy qua nơi tiếp theo, đợi cảnh trong cung quay xong rồi đoàn phim sẽ bay đến sa mạc của một tỉnh nào đó. Quay ngoại cảnh ở đó trong vòng ba tháng, sự chuyển tiếp của đời người, bi kịch của Kinh Tú đều diễn ra ở đó.
Lục Ẩm Băng mặc bào màu đen mà lúc đầu đã mặc qua, tóc được buột lại bằng kim quán, một cây trâm đồng cùng chất liệu ghim vào bên trong, sợi dây màu đỏ rũ xuống đằng sau tai, lúc này cô để tay lên thanh kiếm khảm vàng, ngọc giắt ở thắt lưng theo thói quen, đang nói chuyện với Tần Hàn Lâm, cứ như thế đứng trong đêm tối, từ xa không nghe thấy được âm thanh gì, nhưng vẫn thu hút được tất cả sự chú ý của Hạ Dĩ Đồng.
Tần Hàn Lâm: "Cơ bản thì là như vậy." Sau đó mắt ông liếc nhìn ra phía sau Lục Ẩm Băng, trêu chọc, "Tiểu Hạ nhìn thím kìa."
Lục Ẩm Băng nhìn theo ánh mắt của ông ấy, vừa hay đụng phải ánh mắt không kịp né tránh của Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng rõ ràng là bối rối một lát, nếu không phải cảnh đêm 'biết đường' mà che đậy tâm trạng dùm người ta thì giờ đây cái vành tai đỏ ửng của cô đã để lộ trong mắt Lục Ẩm Băng rồi.
Chân mày Lục Ẩm Băng bất giác nhíu lại một cái, sau đó mặt mày rạng rỡ, đáp lại bằng một nụ cười, tiếp tục quay lưng lại với cô ấy nhìn Tần Hàn Lâm đang ở trước mắt.
Tần Hàn Lâm toét miệng ra cười như người cha hiền từ.
Lục Ẩm Băng: "......"
Tần Hàn Lâm và các nhân viên công tác khác lui ra một bên, giơ tay ra hiệu với thư ký trường quay, thư ký trường quay cầm clapboard qua đây, đưa thẳng vào máy quay: "Phá Tuyết màn 14 cảnh 1 lần 1, Action!"
Thợ quay phim lấy cảnh từ xa rồi tiến lại gần, một đoàn người khua gõ đi vào ống kính, miệng hô: "Phong vũ như hối, triều dã mãn doanh, nhân định, hợi thời." (Cái này là báo đến giờ hợi thôi)
Đoàn người này giống như canh phu (người báo canh giờ) ở bên ngoài vậy, trong chớp mắt làm cho toàn thiên hạ hòa mình vào trong cảnh quay. Hạ Dĩ Đồng ngồi thẳng người lên, cảm thấy may mắn vì lần đầu tiên đóng phim điện ảnh thì được vào đoàn làm phim của Tần Hàn Lâm.
Đám người này chạy một vòng, ra khỏi ống kính, Tần Hàn Lâm nhìn vào máy quay, đầu cũng không ngẩng lên, ra hiệu Lục Ẩm Băng có thể vô chỗ.
Lục Ẩm Băng chắp hai tay sau lưng, từ từ bước ra khỏi hành lang mập mờ trong cung, đằng sau có hai nhân vật phụ mặc quan phục theo sau.
Trợ lý quay phim từ sớm đã nằm bò trên đất, đẩy máy quay bò lại gần.
Trợ lý ánh sáng giơ tấm phản quang từ từ di chuyển.
Một nhân vật phụ nói: "Điện hạ, sứ thần của Nhu Nhiên đã đến lâu rồi, nhiều lần phái người đến hỏi, khi nào điện hạ triệu kiến?"
"Cut," Tần Hàn Lâm hô, "XX lệch ra khỏi ống kính rồi, quay lại."
XX là tên nhân vật phụ này.
Do đó là quay lại, trợ lý quay phim trở về vị trí cũ, phủi phủi bụi trên người, tiếp tục nằm bò đợi lệnh của đạo diễn. Anh vẫn chưa đợi được lệnh của đạo diễn, nhưng lại đợi được một ánh mắt âm u.
Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào anh ta, sắc mặt không chút thiện cảm.
Tiểu ca đẩy máy quay gãi gãi đầu, nhìn trái nhìn phải chẳng thấy có ai, đích thực là đang nhìn mình.
Tiểu ca: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.