Chương 57
Huyền Tiên
19/05/2021
"Em có cảm thấy......"
"Cảm thấy cái gì?"
Lục Ẩm Băng hỏi trong vô thức, đợi đến khi Tiểu Tây trả lời thì cô mới hoàn hồn lại, chậm rãi lắc đầu, đăm chiêu nói: "Không có gì."
Sao cảm thấy từ lúc sáng Hạ Dĩ Đồng đã kỳ lạ rồi, không phải chỉ hơi hơi lạ, mà là cực kỳ lạ.
Phương Hồi trong phòng hóa trang hỏi: "Hạ lão sư?"
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, ra hiệu cô ấy đừng hỏi nhiều.
"Cô ấy không thích ngươi." "Không ai thích ngươi đâu."
Hai loại âm thanh này vẫn cứ vang vảng trong tai của Hạ Dĩ Đồng, càng ngày càng mãnh liệt, như muốn kéo cô xuống bùn lầy cho bằng được. Cô chậm rãi giơ tay lên, nhấn nhẹ hai thái dương của mình, ở nơi đó, có một mạnh máu yếu ớt nhưng đang đập mãnh liệt.
Cô cho đầu quay về phía sau lưng mình, dường như có hàng ngàn hàng vạn Hạ Dĩ Đồng đang ở trong hư không, từng đứa một đang chỉ trích, khiến cho cô muốn trốn vào cái vỏ của mình, vĩnh viễn không ra nữa.
Làm sao có thể chứ? Hạ Dĩ Đồng cười lạnh trong lòng, có hơi coi thường cô rồi đó.
Do từ nhỏ đã bị bỏ rơi, Hạ Dĩ Đồng tự ti, nhạy cảm, yếu đuối hơn những người cùng lứa, rất dễ rơi vào trạng thái tiêu cực, nhưng đồng thời cũng kiên cường hơn người khác, do cô biết rõ là chỉ cần chiến thắng những trạng thái tiêu cực đó thì cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước, đây là viện trưởng viện phúc lợi vừa làm mẹ, vừa làm thầy dạy cô đó. Cuộc đời của cô đã trưởng thành từ vô số lần tự mình phủ nhận và khẳng định như vậy.
Trong lòng cô có một âm thanh đang nói: "Bây giờ coi xem ngươi giống gì? Có một chút thất bại thôi mà đã bị đả kích vậy rồi? Nghi ngờ người khác, lại nghi ngờ chính mình, như một con bọ trốn trong đống phân vậy."
"Trái đất vẫn đang quay, thế giới vẫn chưa bị hủy diệt, ngươi dựa vào cái gì mà tự hủy diệt mình? Đời người có rất nhiều khả năng, mỗi một con đường đi qua đều là lựa chọn của ngươi, chỉ vấp phải cái hố nhỏ vậy mà ngươi hối hận rồi à?"
Trong gương phản chiếu ra một căn nhà cũ với tường xanh ngói trắng, một cô bé quần áo bẩn thỉu ngày đầu tiên bước vào cánh cửa đó, đã thề với thế giới bên ngoài là, cô sẽ làm cho những người đã bỏ rơi cô thấy hối hận.
Năm đầu tiên cô nhập học, dùng những chữ Hán mới học được viết ra một câu nói trong thâm tâm mình: "Tôi nhất định sẽ vượt trội hơn những người khác."
Cô bé đó dần trở thành thiếu nữ, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ẩm Băng là thề nhất định sẽ đến được bên cạnh cô ấy.
Cô thoát khỏi sự sùng bái mù quáng của mình, bình tĩnh suy nghĩ: "Lục Ẩm Băng chẳng qua chỉ làm mất một cái bình của ngươi thôi? Hơn nữa là do không cẩn thận, cô ấy là người, không phải là thần, dựa vào cái gì mà phải thỏa mãn hết yêu cầu của ngươi? Cho dù là thần, cũng có lúc cầu nhưng không được. Buồn một chút thì thôi đi, không lẽ ngươi muốn đi nhảy sông Hoàng Phổ hả?? Hạ Dĩ Đồng, đừng quên thứ ngươi muốn là gì? Ngươi đang theo đuổi cái gì"
Trái tim đập mạnh một cái, gần như là thông suốt trong chớp mắt, cô sống đến hôm nay không phải là vì bất kỳ ai hết, là vì bản thân cô, là vì những gì cô quan tâm. Cái bình chỉ là cái bình, Lục Ẩm Băng mới là quan trọng nhất.
"Lùi lại một bước, cho dù cô ấy không đặt ngươi vào trong tim, vậy thì sao? Ngươi quen cô ấy chỉ mới vài ngày, cho dù chỉ coi ngươi là một người quen thì sao? Cô ấy rốt cuộc có xem ngươi là bạn bè hay không, dùng tâm của ngươi đi cảm nhận, chứ đừng dùng đôi mắt. Cổ nhân có câu: Từ từ mưu tính. Ngươi bây giờ vội vàng liều lĩnh bước tới như vậy, ngươi đang sợ cái gì?"
- ----Ngươi đang sợ cái gì?
Một câu nói khiến người giác ngộ, căn nhà cũ đó tan biến, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy mình cực kỳ chân thật trong gương, bình tĩnh, hỏi ngược lại: Đúng vậy, ngươi từ lâu đã không còn là đứa trẻ chỉ biết gào khóc, ngươi đang sợ cái gì?
Lúc bé, cô sợ bị người ta bỏ rơi, kết quả là vẫn bị bỏ rơi. Cuộc sống trong viện phúc lợi không có tồi tệ như cô nghĩ, hoặc có thể nói, tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống vốn có của cô, tuy cũng bị người ta ăn hiếp, bị cô lập, nhưng ít ra không cần phải lo lắng cái ăn cái mặc, lại còn được đi học. Viện trưởng yêu thích cô thông minh, còn cho cô đi học thêm âm nhạc nữa, ở một góc độ khác mà nói, đã bù đáp sự thiếu thốn tình yêu của gia đình cho cô, tính cách cô tốt, những đứa trẻ khác trong cô nhi viện cũng thích chơi với cô.
Sau khi trưởng thành, cô đã phải lòng một người cực kỳ xa vời. Cô sợ không có cách nào đi tiếp trong giới giải trí, sợ không thể tiếp cận được cô ấy, cũng sợ có ngày sẽ mệt chết trên máy bay khi chạy show, sợ ngất xỉu trong phim trường, như chuyện trước mặt, cô sợ diễn không tốt vai Trần Khinh.
Cô có nhiều nỗi sợ như vậy, từng chuyện từng chuyện một, đầy rẫy ở xung quanh trong cuộc sống của cô, không chỉ mình cô, mà tất cả mọi người, đều sợ sinh lão bệnh tử, sợ cuộc sống vô thường. Do trong lòng có nỗi sợ cho nên mới dốc hết sức mình.
Suy nghĩ lại, một tháng nay, cô với Lục Ẩm Băng từ hai người không quen biết, đến Lục Ẩm Băng thường xuyên chủ động đến tìm cô, lâu lâu nói cho một câu 'buồn chán rồi nên đến thăm em', đến khi bọn họ ở chung một phòng, tuy ban đêm bị giày vò nhưng Lục Ẩm Băng có dìu cô nghỉ ngơi, trét kem đánh răng cho cô, dịu dàng nói chuyện với cô, giúp cô cự lại Tần Hàn Lâm, tuy mỗi lần là cô ấy tự mình muốn xa cách nhưng lại lấy cô ra làm cái cớ, nhưng ở một góc độ khác thì chứng minh cô ấy đối với mình ra không có xa cách. Trong giới đều đồn Lục Ẩm Băng rất khó gần, còn đôi mắt của Lục Ẩm Băng thì lại nói cho cô biết: Nếu như không phải là lời đồn sai lầm thì cô ấy đã nhìn mình với con mắt khác rồi.
Cũng đã đi nhiều bước như vậy rồi, có gì mà phải do dự chùn chân chứ, bất quá thì trở về vị trí cũ. Trở về vị trí cũ thì cô cũng phải sống, cũng không thể nào đi chết được, còn phải sống đến muôn màu muôn vẻ, để không có hổ thẹn với tính mạng mà ba mẹ đã bảo vệ cô. Nỗ lực qua, phấn đấu qua, cô không hối hận.
Hạ Dĩ Đồng nhân tiện tưởng tượng luôn giả thiết cực đoan là 'Lục Ẩm Băng thực ra đã kết hôn rồi, chỉ là không nói cho người ta biết thôi', tự ngược hết tim gan phèo phổi của mình, các tâm trạng tiêu cực do bình ước nguyện mang đến đột nhiên bị các tâm trạng phức tạp mãnh liệt hơn càn quét sạch sẽ.
Có thể nói là lấy độc trị độc.
Hạ Dĩ Đồng sặc một cái, ho sặc sụa, "Nước."
Phương Hồi ngồi ở bên cạnh lâu như vậy, nhìn thấy sắc mặt cô ấy thay đổi không ngừng, sau đó hàng chân mày nhíu chặt lại, cuối cùng cũng nghe được cô ấy mở miệng nói câu đầu tiên, liền luống cuống đưa nước qua.
Cho dù là trong tình trạng này, Hạ Dĩ Đồng vẫn là cẩn thận uống từng ngụm nhỏ, sợ làm lem son môi.
Uống nước xong, cô hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Phương Hồi nhìn điện thoại: "8g."
"Đi thôi, đi đóng phim."
Phương Hồi nhìn thần sắc của cô ấy, xác nhận là cô ấy đã hồi phục, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, cái bình ước nguyện mới đang ở trong túi của cô, cô tính gác lại chuyện này trước, đợi tối nay tâm trạng Hạ Dĩ Đồng ổn định hơn mới nói tiếp. Truyện Dị Giới
Ai ngờ Hạ Dĩ Đồng lại chủ động nhắc đến chuyện này: "Bình mới của chị mua chưa?"
"Mua rồi."
"Đưa chị xem xem."
Phương Hồi do dự một lát, lấy ra cho cô ấy. Bình mới là hình vuông, cái cũ là hình tròn, dây ruy băng được thay bằng một sợi dây đỏ, từ đầu đến cuối có thể nói là hoàn toàn khác trước. Hạ Dĩ Đồng xem một hồi rồi cười, nói: "Cám ơn em, cất nó đi. Tối đưa lại cho chị.."
"Được thôi." Phương Hồi cũng cười theo, còn làm ra tư thế của tiểu thái giám trong truyền hình nữa, eo éo nói, "Vâng (嗻), tuân chỉ Trần Phi nương nương." Cũng rất ra dáng ra vẻ.
Hạ Dĩ Đồng nghiêm mặt dạy dỗ: "Chúng ta diễn phim này không được nói vâng (嗻), mà phải là dạ (诺)."
Phương Hồi: "Chẳng qua em vẫn chưa ra khỏi bộ phim trước thôi."
"Chị thấy em diễn tiểu thái giám cũng không tệ, nè, đạo diễn Lưu Chính thích quay phim cung đấu em còn nhớ không? Chị tiến cử em với ông ấy nha, làm thái giám chuyên dụng cho ông ấy, thấy sao?"
Phương Hồi do dự một hồi, nghiêm túc nói: "Cũng được, nhưng em muốn diễn nữ phụ 3 đàng hoàng hơn, nữ phục độc ác cũng được nữa.."
"Hả? Em muốn đi đóng phim thật hả?"
Phương Hồi cũng 'A' một tiếng, phụt cười nói: "Em nói đùa thôi."
"Làm chị hết hồn."Hạ Dĩ Đồng vỗ vỗ ngực.
"Đóng phim mệt lắm, một câu không hợp là bị người ta ghét," Phương Hồi làm ra động tác run cầm cập, "Em vẫn là làm trợ lý tốt hơn, đi theo Hạ lão sư có thịt ăn."
Phương Hồi kéo cửa phòng hóa trang ra cho Hạ Dĩ Đồng, cho cô ấy đi ra trước, Hạ Dĩ Đồng quay đầu qua nói: "Nếu em muốn đóng phim thật thì chị sẽ giới thiệu cho, không sao hết, đừng khách sáo với chị."
Phương Hồi liền xua tay, chỉ muốn vạch rõ ranh giới giữa mình với showbiz: "Em không muốn đóng phim thật mà, trái tim mong manh dễ vỡ của em chịu không nổi người ta 'hỏi thăm' cả nhà em đâu. Nhưng mà nếu có đóng vai quần chúng, ví dụ như giả xác chết gì đó thì được."
Hạ Dĩ Đồng chậc một tiếng: "Coi em kìa."
"Em vậy đó, sao hả?" Phương Hồi thấy tâm trạng cô ấy tốt lên, bắt đầu cãi lại tay đôi giống như thường ngày.
"Không sao hết, không dám rớ vào, không dám rớ vào."
Bên này Hạ Dĩ Đồng và Phương Hồi cười nói đùa giỡn thì Lục Ẩm Băng lại thấy ngổn ngang trong lòng, hận không thể kéo Hạ Dĩ Đồng qua hỏi cho ra lẽ, nếu như là giận về chuyện đó, thì cô sẽ nhỏ nhẹ dỗ ngọt vài câu, Hạ Dĩ Đồng thích cô đến thế, dỗ thêm vài câu chắc chắn sẽ dỗ được, rồi hẹn cô ấy đi ăn cơm, cô ấy ăn, mình ngồi nhìn. Còn nữa, còn gì nữa ta......
Vẫn chưa đợi cô nghĩ ra thì phim của hôm nay ghi hình rồi.
Quay từ 8g sáng cho đến 7g tối, trạng thái hôm nay của Hạ Dĩ Đồng cực kỳ tốt, Tần Hàn Lâm không tiếc lời khen hết vài câu, nhưng Lục Ẩm Băng nhìn tới nhìn lui, nhìn sao cũng thấy là cô ấy giả bộ ra.
Quay xong phim, Hạ Dĩ Đồng tẩy trang, thu dọn đồ đạc, vẫn tạm biệt với Lục Ẩm Băng như mọi khi: "Lục lão sư, buổi tối gặp." cô phải đi ăn cơm rồi, dẫn Phương Hồi đi ăn kem, nhân tiện mua ít đồ.
Lục Ẩm Băng ngẩn ngơ trả lời: "Buổi tối gặp."
Hạ Dĩ Đồng đi rồi, Lục Ẩm Băng vẫn không có quay đầu lại.
Tiểu Tây hét ở bên tai cô: "Chị gái nhỏ?"
"Hả?"
Lục Ẩm Băng cắn môi dưới, hai hàng chân mày như sắp quấn vào nhau: "Hạ Dĩ Đồng......"
"Hạ lão sư làm sao?"
"Cô ấy có phải là bệnh tái phát nữa không? Sao tôi cảm thấy là cô ấy không giận tôi nữa?"
Tiểu Tây: "......"
Người ta không giận chị cũng không được nữa hả, chị phức tạp quá à.
Lục Ẩm Băng lại nói: "Chắc chắn lại giả vờ với tôi rồi, tôi không tin."
Do đó sau khi Lục Ẩm Băng về khách sạn, nhanh chóng tắm rửa thay xong đồ ngủ rồi chui lên giường, quấn hai lớp chăn, máy lạnh chỉnh 24 độ.
Gần 10g, Hạ Dĩ Đồng về, còn ôm theo một cái quạt điện nữa, vui vẻ chào hỏi: "Lục lão sư, chào buổi tối!"
Lục Ẩm Băng: "......"
"Cảm thấy cái gì?"
Lục Ẩm Băng hỏi trong vô thức, đợi đến khi Tiểu Tây trả lời thì cô mới hoàn hồn lại, chậm rãi lắc đầu, đăm chiêu nói: "Không có gì."
Sao cảm thấy từ lúc sáng Hạ Dĩ Đồng đã kỳ lạ rồi, không phải chỉ hơi hơi lạ, mà là cực kỳ lạ.
Phương Hồi trong phòng hóa trang hỏi: "Hạ lão sư?"
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, ra hiệu cô ấy đừng hỏi nhiều.
"Cô ấy không thích ngươi." "Không ai thích ngươi đâu."
Hai loại âm thanh này vẫn cứ vang vảng trong tai của Hạ Dĩ Đồng, càng ngày càng mãnh liệt, như muốn kéo cô xuống bùn lầy cho bằng được. Cô chậm rãi giơ tay lên, nhấn nhẹ hai thái dương của mình, ở nơi đó, có một mạnh máu yếu ớt nhưng đang đập mãnh liệt.
Cô cho đầu quay về phía sau lưng mình, dường như có hàng ngàn hàng vạn Hạ Dĩ Đồng đang ở trong hư không, từng đứa một đang chỉ trích, khiến cho cô muốn trốn vào cái vỏ của mình, vĩnh viễn không ra nữa.
Làm sao có thể chứ? Hạ Dĩ Đồng cười lạnh trong lòng, có hơi coi thường cô rồi đó.
Do từ nhỏ đã bị bỏ rơi, Hạ Dĩ Đồng tự ti, nhạy cảm, yếu đuối hơn những người cùng lứa, rất dễ rơi vào trạng thái tiêu cực, nhưng đồng thời cũng kiên cường hơn người khác, do cô biết rõ là chỉ cần chiến thắng những trạng thái tiêu cực đó thì cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước, đây là viện trưởng viện phúc lợi vừa làm mẹ, vừa làm thầy dạy cô đó. Cuộc đời của cô đã trưởng thành từ vô số lần tự mình phủ nhận và khẳng định như vậy.
Trong lòng cô có một âm thanh đang nói: "Bây giờ coi xem ngươi giống gì? Có một chút thất bại thôi mà đã bị đả kích vậy rồi? Nghi ngờ người khác, lại nghi ngờ chính mình, như một con bọ trốn trong đống phân vậy."
"Trái đất vẫn đang quay, thế giới vẫn chưa bị hủy diệt, ngươi dựa vào cái gì mà tự hủy diệt mình? Đời người có rất nhiều khả năng, mỗi một con đường đi qua đều là lựa chọn của ngươi, chỉ vấp phải cái hố nhỏ vậy mà ngươi hối hận rồi à?"
Trong gương phản chiếu ra một căn nhà cũ với tường xanh ngói trắng, một cô bé quần áo bẩn thỉu ngày đầu tiên bước vào cánh cửa đó, đã thề với thế giới bên ngoài là, cô sẽ làm cho những người đã bỏ rơi cô thấy hối hận.
Năm đầu tiên cô nhập học, dùng những chữ Hán mới học được viết ra một câu nói trong thâm tâm mình: "Tôi nhất định sẽ vượt trội hơn những người khác."
Cô bé đó dần trở thành thiếu nữ, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ẩm Băng là thề nhất định sẽ đến được bên cạnh cô ấy.
Cô thoát khỏi sự sùng bái mù quáng của mình, bình tĩnh suy nghĩ: "Lục Ẩm Băng chẳng qua chỉ làm mất một cái bình của ngươi thôi? Hơn nữa là do không cẩn thận, cô ấy là người, không phải là thần, dựa vào cái gì mà phải thỏa mãn hết yêu cầu của ngươi? Cho dù là thần, cũng có lúc cầu nhưng không được. Buồn một chút thì thôi đi, không lẽ ngươi muốn đi nhảy sông Hoàng Phổ hả?? Hạ Dĩ Đồng, đừng quên thứ ngươi muốn là gì? Ngươi đang theo đuổi cái gì"
Trái tim đập mạnh một cái, gần như là thông suốt trong chớp mắt, cô sống đến hôm nay không phải là vì bất kỳ ai hết, là vì bản thân cô, là vì những gì cô quan tâm. Cái bình chỉ là cái bình, Lục Ẩm Băng mới là quan trọng nhất.
"Lùi lại một bước, cho dù cô ấy không đặt ngươi vào trong tim, vậy thì sao? Ngươi quen cô ấy chỉ mới vài ngày, cho dù chỉ coi ngươi là một người quen thì sao? Cô ấy rốt cuộc có xem ngươi là bạn bè hay không, dùng tâm của ngươi đi cảm nhận, chứ đừng dùng đôi mắt. Cổ nhân có câu: Từ từ mưu tính. Ngươi bây giờ vội vàng liều lĩnh bước tới như vậy, ngươi đang sợ cái gì?"
- ----Ngươi đang sợ cái gì?
Một câu nói khiến người giác ngộ, căn nhà cũ đó tan biến, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy mình cực kỳ chân thật trong gương, bình tĩnh, hỏi ngược lại: Đúng vậy, ngươi từ lâu đã không còn là đứa trẻ chỉ biết gào khóc, ngươi đang sợ cái gì?
Lúc bé, cô sợ bị người ta bỏ rơi, kết quả là vẫn bị bỏ rơi. Cuộc sống trong viện phúc lợi không có tồi tệ như cô nghĩ, hoặc có thể nói, tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống vốn có của cô, tuy cũng bị người ta ăn hiếp, bị cô lập, nhưng ít ra không cần phải lo lắng cái ăn cái mặc, lại còn được đi học. Viện trưởng yêu thích cô thông minh, còn cho cô đi học thêm âm nhạc nữa, ở một góc độ khác mà nói, đã bù đáp sự thiếu thốn tình yêu của gia đình cho cô, tính cách cô tốt, những đứa trẻ khác trong cô nhi viện cũng thích chơi với cô.
Sau khi trưởng thành, cô đã phải lòng một người cực kỳ xa vời. Cô sợ không có cách nào đi tiếp trong giới giải trí, sợ không thể tiếp cận được cô ấy, cũng sợ có ngày sẽ mệt chết trên máy bay khi chạy show, sợ ngất xỉu trong phim trường, như chuyện trước mặt, cô sợ diễn không tốt vai Trần Khinh.
Cô có nhiều nỗi sợ như vậy, từng chuyện từng chuyện một, đầy rẫy ở xung quanh trong cuộc sống của cô, không chỉ mình cô, mà tất cả mọi người, đều sợ sinh lão bệnh tử, sợ cuộc sống vô thường. Do trong lòng có nỗi sợ cho nên mới dốc hết sức mình.
Suy nghĩ lại, một tháng nay, cô với Lục Ẩm Băng từ hai người không quen biết, đến Lục Ẩm Băng thường xuyên chủ động đến tìm cô, lâu lâu nói cho một câu 'buồn chán rồi nên đến thăm em', đến khi bọn họ ở chung một phòng, tuy ban đêm bị giày vò nhưng Lục Ẩm Băng có dìu cô nghỉ ngơi, trét kem đánh răng cho cô, dịu dàng nói chuyện với cô, giúp cô cự lại Tần Hàn Lâm, tuy mỗi lần là cô ấy tự mình muốn xa cách nhưng lại lấy cô ra làm cái cớ, nhưng ở một góc độ khác thì chứng minh cô ấy đối với mình ra không có xa cách. Trong giới đều đồn Lục Ẩm Băng rất khó gần, còn đôi mắt của Lục Ẩm Băng thì lại nói cho cô biết: Nếu như không phải là lời đồn sai lầm thì cô ấy đã nhìn mình với con mắt khác rồi.
Cũng đã đi nhiều bước như vậy rồi, có gì mà phải do dự chùn chân chứ, bất quá thì trở về vị trí cũ. Trở về vị trí cũ thì cô cũng phải sống, cũng không thể nào đi chết được, còn phải sống đến muôn màu muôn vẻ, để không có hổ thẹn với tính mạng mà ba mẹ đã bảo vệ cô. Nỗ lực qua, phấn đấu qua, cô không hối hận.
Hạ Dĩ Đồng nhân tiện tưởng tượng luôn giả thiết cực đoan là 'Lục Ẩm Băng thực ra đã kết hôn rồi, chỉ là không nói cho người ta biết thôi', tự ngược hết tim gan phèo phổi của mình, các tâm trạng tiêu cực do bình ước nguyện mang đến đột nhiên bị các tâm trạng phức tạp mãnh liệt hơn càn quét sạch sẽ.
Có thể nói là lấy độc trị độc.
Hạ Dĩ Đồng sặc một cái, ho sặc sụa, "Nước."
Phương Hồi ngồi ở bên cạnh lâu như vậy, nhìn thấy sắc mặt cô ấy thay đổi không ngừng, sau đó hàng chân mày nhíu chặt lại, cuối cùng cũng nghe được cô ấy mở miệng nói câu đầu tiên, liền luống cuống đưa nước qua.
Cho dù là trong tình trạng này, Hạ Dĩ Đồng vẫn là cẩn thận uống từng ngụm nhỏ, sợ làm lem son môi.
Uống nước xong, cô hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Phương Hồi nhìn điện thoại: "8g."
"Đi thôi, đi đóng phim."
Phương Hồi nhìn thần sắc của cô ấy, xác nhận là cô ấy đã hồi phục, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, cái bình ước nguyện mới đang ở trong túi của cô, cô tính gác lại chuyện này trước, đợi tối nay tâm trạng Hạ Dĩ Đồng ổn định hơn mới nói tiếp. Truyện Dị Giới
Ai ngờ Hạ Dĩ Đồng lại chủ động nhắc đến chuyện này: "Bình mới của chị mua chưa?"
"Mua rồi."
"Đưa chị xem xem."
Phương Hồi do dự một lát, lấy ra cho cô ấy. Bình mới là hình vuông, cái cũ là hình tròn, dây ruy băng được thay bằng một sợi dây đỏ, từ đầu đến cuối có thể nói là hoàn toàn khác trước. Hạ Dĩ Đồng xem một hồi rồi cười, nói: "Cám ơn em, cất nó đi. Tối đưa lại cho chị.."
"Được thôi." Phương Hồi cũng cười theo, còn làm ra tư thế của tiểu thái giám trong truyền hình nữa, eo éo nói, "Vâng (嗻), tuân chỉ Trần Phi nương nương." Cũng rất ra dáng ra vẻ.
Hạ Dĩ Đồng nghiêm mặt dạy dỗ: "Chúng ta diễn phim này không được nói vâng (嗻), mà phải là dạ (诺)."
Phương Hồi: "Chẳng qua em vẫn chưa ra khỏi bộ phim trước thôi."
"Chị thấy em diễn tiểu thái giám cũng không tệ, nè, đạo diễn Lưu Chính thích quay phim cung đấu em còn nhớ không? Chị tiến cử em với ông ấy nha, làm thái giám chuyên dụng cho ông ấy, thấy sao?"
Phương Hồi do dự một hồi, nghiêm túc nói: "Cũng được, nhưng em muốn diễn nữ phụ 3 đàng hoàng hơn, nữ phục độc ác cũng được nữa.."
"Hả? Em muốn đi đóng phim thật hả?"
Phương Hồi cũng 'A' một tiếng, phụt cười nói: "Em nói đùa thôi."
"Làm chị hết hồn."Hạ Dĩ Đồng vỗ vỗ ngực.
"Đóng phim mệt lắm, một câu không hợp là bị người ta ghét," Phương Hồi làm ra động tác run cầm cập, "Em vẫn là làm trợ lý tốt hơn, đi theo Hạ lão sư có thịt ăn."
Phương Hồi kéo cửa phòng hóa trang ra cho Hạ Dĩ Đồng, cho cô ấy đi ra trước, Hạ Dĩ Đồng quay đầu qua nói: "Nếu em muốn đóng phim thật thì chị sẽ giới thiệu cho, không sao hết, đừng khách sáo với chị."
Phương Hồi liền xua tay, chỉ muốn vạch rõ ranh giới giữa mình với showbiz: "Em không muốn đóng phim thật mà, trái tim mong manh dễ vỡ của em chịu không nổi người ta 'hỏi thăm' cả nhà em đâu. Nhưng mà nếu có đóng vai quần chúng, ví dụ như giả xác chết gì đó thì được."
Hạ Dĩ Đồng chậc một tiếng: "Coi em kìa."
"Em vậy đó, sao hả?" Phương Hồi thấy tâm trạng cô ấy tốt lên, bắt đầu cãi lại tay đôi giống như thường ngày.
"Không sao hết, không dám rớ vào, không dám rớ vào."
Bên này Hạ Dĩ Đồng và Phương Hồi cười nói đùa giỡn thì Lục Ẩm Băng lại thấy ngổn ngang trong lòng, hận không thể kéo Hạ Dĩ Đồng qua hỏi cho ra lẽ, nếu như là giận về chuyện đó, thì cô sẽ nhỏ nhẹ dỗ ngọt vài câu, Hạ Dĩ Đồng thích cô đến thế, dỗ thêm vài câu chắc chắn sẽ dỗ được, rồi hẹn cô ấy đi ăn cơm, cô ấy ăn, mình ngồi nhìn. Còn nữa, còn gì nữa ta......
Vẫn chưa đợi cô nghĩ ra thì phim của hôm nay ghi hình rồi.
Quay từ 8g sáng cho đến 7g tối, trạng thái hôm nay của Hạ Dĩ Đồng cực kỳ tốt, Tần Hàn Lâm không tiếc lời khen hết vài câu, nhưng Lục Ẩm Băng nhìn tới nhìn lui, nhìn sao cũng thấy là cô ấy giả bộ ra.
Quay xong phim, Hạ Dĩ Đồng tẩy trang, thu dọn đồ đạc, vẫn tạm biệt với Lục Ẩm Băng như mọi khi: "Lục lão sư, buổi tối gặp." cô phải đi ăn cơm rồi, dẫn Phương Hồi đi ăn kem, nhân tiện mua ít đồ.
Lục Ẩm Băng ngẩn ngơ trả lời: "Buổi tối gặp."
Hạ Dĩ Đồng đi rồi, Lục Ẩm Băng vẫn không có quay đầu lại.
Tiểu Tây hét ở bên tai cô: "Chị gái nhỏ?"
"Hả?"
Lục Ẩm Băng cắn môi dưới, hai hàng chân mày như sắp quấn vào nhau: "Hạ Dĩ Đồng......"
"Hạ lão sư làm sao?"
"Cô ấy có phải là bệnh tái phát nữa không? Sao tôi cảm thấy là cô ấy không giận tôi nữa?"
Tiểu Tây: "......"
Người ta không giận chị cũng không được nữa hả, chị phức tạp quá à.
Lục Ẩm Băng lại nói: "Chắc chắn lại giả vờ với tôi rồi, tôi không tin."
Do đó sau khi Lục Ẩm Băng về khách sạn, nhanh chóng tắm rửa thay xong đồ ngủ rồi chui lên giường, quấn hai lớp chăn, máy lạnh chỉnh 24 độ.
Gần 10g, Hạ Dĩ Đồng về, còn ôm theo một cái quạt điện nữa, vui vẻ chào hỏi: "Lục lão sư, chào buổi tối!"
Lục Ẩm Băng: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.