Chương 73: Bên em
Đào Ảnh Xước Xước
04/01/2017
Giang Quân Diệu nắm thật chặt cánh tay Hạ Uyên không chịu buông ra, do hai người lôi lôi kéo kéo nên di động rơi trên mặt đất.
"Cầu xin anh đừng đi! Là em sai, tất cả là do em làm sai!"
Giọng nói của cô ta đầy nức nở, nước mắt rưng rưng sắp chảy xuống.
Hạ Uyên quay đầu, oán hận hất tay cô ta ra, trên mặt tràn đầy tức giận: "Làm Sai? Hiện tại cô biết sai rồi sao? Vậy mà cô còn dám tìm đến trước mặt Tử Ý sao?"
Hắn nghĩ đến tin tức Đào Tử Ý tự sát được cấp cứu trong bệnh viện, trong lòng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Tử Ý thế nào ? Cô ấy có rất tức giận, rất thất vọng hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Giang Quân Diệu giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta: "Cô là cái thứ gì, trong lòng đều tự rõ ràng! Chúng ta chỉ là chơi đùa, nếu cô muốn nháo lớn cũng đừng trách tôi trở mặt vô tình!"
Giang Quân Diệu khóc đến mức phấn mắt màu đen cũng chảy thành dòng, nhưng cô ta như không hề phát giác, chỉ oán giận nhìn Hạ Uyên: "Thứ gì? Nếu như vậy, vì sao lúc trước vanh lại lên giường với tôi? Lúc trước sung sướng, hiện tại muốn bỏ rơi tôi sao?"
"Giang Quân Diệu! Nếu cô còn muốn sống yên ổn trong cái giới hỗn loạn này, tốt nhất đừng chọc tôi !" Hạ Uyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Quân Diệu.
"Vì sao? Tôi có chỗ nào không tốt? Cô ta lấy anh đã nhiều năm như vậy, không phải anh vẫn không hài lòng sao? Không phải anh ghét bỏ cô ta vẫn không chịu sinh con cho anh hay sao?" Giang Quân Diệu rốt cuộc cũng òa khóc: "Vì sao? Tôi kém cô ta ở điểm nào chứ?"
"Cô so sánh với cô ấy? Cô dựa vào cái gì mà dám so sánh với cô ấy? Cô xứng sao?" Phẫn nộ trong lòng Hạ Uyên rốt cuộc cũng bùng nổ, hắn nhớ tới ngày hôm qua Tử Ý đột nhiên nhắn tin cho hắn.
A Uyên, chúng ta ly hôn đi.
Bình tĩnh như vậy, lại phảng phất tuyệt vọng vô cùng, hắn không kiềm chế được lo sợ. Hắn không dám liên lạc với cô, chỉ dám yên lặng chú ý tin tức của cô.
Hắn rất sợ giờ phút này, nếu đứng trước mặt Tử Ý, nghênh đón hắn sẽ không phải là ánh mắt yêu thương giống như trước đây, mà là ánh mắt thất vọng, chán ghét.
Hắn thích chơi đùa, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với Tử Ý...
Trong lòng hắn thật khó chịu, chán ghét liếc mắt nhìn Giang Quân Diệu: "Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!"
Nói xong, hắn mở cửa, nặng nề đóng sầm cửa lại, cũng không quay đầu đi thẳng.
***
"Thật không có quan hệ sao?"
Chu Hạ Ninh để Trang Dực tùy ý lôi kéo tay mình, đứng trước cửa phòng bệnh Đào Tử Ý.
"Yên tâm đi. Cô ấy là đàn chị ở trường trung học của anh, trước khi anh tới đón em đã gọi điện thoại cho cô ấy, tinh thần của cô ấy không tệ." Trang Dực dừng một chút, mới nhẹ giọng nói, "Anh cảm thấy cô ấy không phải là người sẽ chọn cách tự sát. Đợi em thấy sẽ biết."
Chu Hạ Ninh gật gật đầu. Cô và Đào Tử Ý đã gặp qua vài lần, mỗi lần cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
Chỉ là cô cảm thấy vì một kẻ khốn khiếp mà tự sát, thật sự rất không kích thích, cho nên cô rất sợ bản thân đến đây ngược lại lại càng kích thích cô ấy.
Trang Dực buông tay Chu Hạ Ninh, bỏ mũ mũ lưỡi trai, đưa tay gõ cửa.
Chu Hạ Ninh cũng bỏ mũ lưỡi trai và kính mắt, đứng bên cạnh Trang Dực.
Cửa phòng bệnh mở ra, hé lộ khuôn mặt trắng nõn có chút tiều tụy, ánh mắt cô ta nghi hoặc liếc nhìn Trang Dực, lập tức ánh mắt sáng lên, đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Chu Hạ Ninh bên cạnh, phút chốc vẻ mặt thay đổi, trừng mắt lạnh lẽo nói: "Cái đồ tiện nữ như cô còn dám tới? ! Là thấy hiện tại Tử Ý khó chịu còn chưa đủ sao?"
Cô ta lui về sau một bước, đang muốn đóng cửa lại thì thấy một bản tay rắn chắc chặn trên cánh cửa.
"Có gặp hay không cũng không phải do cô quyết định." Trang Dực cười không hề có độ ấm, quay đầu liếc nhìn Chu Hạ Ninh: "Vào đi."
Nói xong, hắn đẩy cửa ra, thấy cô gái đang ngăn cửa kia lảo đảo một chút, lập tức phẫn nộ trừng hai người bọn họ: "Các người thật quá đáng!"
Trang Dực liếc xéo cô ta, hận không thể cho cô ta một bàn tay.
Đáng tiếc hắn không đánh phụ nữ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Đào Tử Ý nghe được động tĩnh cau mày nhìn sang, khuôn mặt trắng nõn thoạt nhìn có chút tái nhợt, hơi hơi nhíu mày, thoạt nhìn càng khiến người ta thương tiếc.
Ngũ quan của cô ấy vốn thiên về nhu hòa, giờ phút này thêm vài phần bệnh trạng, thoạt nhìn càng điềm đạm đáng yêu.
Cũng khó trách dư luận sẽ nghiêng về một bên, thậm chí có rất nhiều người dùng ngòi bút làm vũ khí thay cô ấy.
Ngay cả Chu Hạ Ninh nhìn thấy cũng cảm thấy trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc phẫn nộ, không phải là vì bản thân mà là vì giờ phút này Đào Tử Ý đang yếu ớt nằm trên giường bệnh.
"Cám ơn hai người tới thăm tôi." Đào Tử Ý cười nhẹ với bọn họ.
Chu Hạ Ninh có chút ngoài ý muốn nhìn vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng ấy.
Không phải nói cô ấy tự sát sao? Người tự sát sẽ có thần thái như vậy sao?
Trang Dực cũng hơi hơi nhướn mày, hắn suy tư một chút mới mở miệng nói: "Đàn chị, em cũng là vô sự không lên điện tam bảo, thật sự là chuyện bây giờ nháo cũng quá lớn ."
Vẻ mặt Đào Tử Ý có chút nghi hoặc: "Làm sao?"
Phía sau Trang Dực, bạn của Đào Tử Ý há miệng thở dốc, lại đưa mắt nhìn Chu Hạ Ninh, ánh mắt cũng có chút nghi hoặc.
"Để em nói." Chu Hạ Ninh khẽ kéo cánh tay Trang Dực: "Xin chào, tôi là Chu Hạ Ninh, chúng ta đã từng gặp qua một lần."
Cô nghĩ nghĩ, không có nói ra tên bộ phim < U Du tiên thư >, có lẽ bộ phim này đối với Đào Tử Ý mà nói cũng không phải là cái hồi ức tốt đẹp gì.
Đào Tử Ý dừng một chút, gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nhớ rõ, lần đó Hạ đạo diễn dẫn cô tới gặp mặt chúng tôi, cùng nhau thương lượng cách diễn."
Chu Hạ Ninh nhìn vẻ mặt Đào Tử Ý, trong lòng càng trấn định hơn.
Cô quay đầu liếc xéo bạn của Đào Tử Ý.
"Là như vậy. Người bạn này của cô công bố với bên ngoài là cô tự sát phải vào bệnh viện cấp cứu, sau đó còn nói là vì Hạ Uyên có tiểu Tam, mà tiểu Tam kia chính là tôi." Cô nhìn kỹ vẻ mặt Đào Tử Ý, thấy mình nói đến "Tiểu Tam" thì vẻ mặt Đào Tử Ý nhất thời tối sầm, chỉ biết thật sự là có chuyện này.
Đào Tử Ý khẽ khép mắt, trên mặt lộ ra sự chua xót: "Là Như Na nhầm ... không có liên quan tới cô... Tôi sẽ làm sáng tỏ với phóng viên." Cô ấy lần nữa ngẩng đầu: "Hơn nữa tôi cũng không hề tự sát, chỉ là viêm túi mật phát tác mà thôi."
Cô ấy bất đắc dĩ nhìn về phía Như Na.
"Tớ, tớ… chẳng qua là tớ cảm thấy nói cậu tự sát người khác sẽ quan tâm hơn một chút.." Như Na giật giật khóe môi, cuối cùng lắp bắp nói: "Cậu xem chuyện bây giờ nháo lớn như vậy, Hạ Uyên sẽ có kết cục như thế nào."
Nói đến cái tên Hạ Uyên này, Đào Tử Ý giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói ra được cái gì.
"Hơn nữa cũng không phải là tớ chỉ đích danh người phụ nữ này, là phóng viên tự điều tra ra ." Như Na phút chốc ngẩng đầu, hoài nghi đánh giá Chu Hạ Ninh: "Tử Ý, cậu đừng có mềm lòng, nói không chừng chính là người phụ nữ này đó, tớ thấy phóng viên phân tích rất có đạo lý..."
"Không phải!" Đào Tử Ý nhìn chằm chằm ga giường, hít một hơi thật sâu: "Người phụ nữ đó đã tới gặp tớ."
Cô ấy không nói tiếp, nhưng người bạn của cô ấy đã ngậm miệng lại.
"Cô không nên giải thích sao?" Vẻ mặt Trang Dực thản nhiên nhìn Như Na: "Bởi vì cô ăn nói bừa bãi với phóng viên, hiện tại bạn tôi thành kẻ phạm tội với toàn dân. Chúng tôi khác với cô, chúng tôi là người của công chúng, ánh mắt tập trung trên người chúng tôi hơn cô mấy vạn lần, bởi vậy sẽ nhận chỉ trích và hậu quả từ dư luận cũng hơn cô mấy vạn lần, thậm chí là đẩy đến bước đường cùng. Cô có biết, cô chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, tổn thất đối với cô ấy là bao nhiêu không?"
"Tôi có nói cái gì sao? Tôi cũng không có nói đích danh cô ấy."
"Tuy rằng ngay từ đầu cô không có nói đích danh là cô ấy, nhưng cô cung cấp manh mối mơ hồ, hoàn toàn đẩy mũi đao về phía cô ấy, có khi trong lòng cô cũng nhận định là cô ấy. Cho nên khi phóng viên đến tìm cô xác nhận thì cô cũng thuận thế xác nhận luôn." Ánh mắt Trang Dực có chút lạnh: "Đàn chị, nếu bạn chị không nguyện ý công khai làm sáng tỏ và xin lỗi, tôi nghĩ vài ngày nữa cô ấy sẽ nhận được thư từ phía luật sư."
Lời này của Trang Dực là nói với Đào Tử Ý, nhưng là ám chỉ với Như Na: "Tuy rằng nói mấy lời này không tốt lắm, nhưng đàn chị hẳn là hiểu rõ hơn bạn chị, trong cái vòng lẩn quẩn của chúng ta, tin đồn như vậy có lực sát thương lớn như thế nào."
Dùng ngòi bút làm vũ khí, giết người không thấy máu, không có gì nhanh chóng hơn.
"Tôi biết. Hiện tại tôi sẽ liên hệ với phóng viên, giải thích trước một chút, buổi sáng ngày mai sẽ công khai làm sáng tỏ và xin lỗi." Đào Tử Ý gật gật đầu, "Thực xin lỗi, Chu tiểu thư, đều bởi vì tôi mới khiến cô gặp tai bay vạ gió như vậy."
Chu Hạ Ninh giật giật khóe miệng: "Không có việc gì, nói rõ là được."
Cô nhìn Đào Tử Ý, có chút đau lòng. Dù cô ấy không phải là tự sát vào bệnh viện, nhưng dưới tình huống như này cô ấy lại phải đối mặt với phóng viên, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, bởi vì tất cả phóng viên sẽ bám sát hỏi tới tiểu tam của Hạ Uyên là ai, và việc bọn họ có ly hôn hay không.
Việc đó tương đương với việc không ngừng chà sát vết thương của cô ấy.
Chu Hạ Ninh không đành lòng. Nhưng cô cũng biết, chuyện này muốn có sức thuyết phục nhất, vẫn là Đào Tử Ý ra mặt. Thậm chí đương sự Hạ Uyên có đứng ra nói rõ tiểu Tam không phải Chu Hạ Ninh cô, cũng không bằng Đào Tử Ý nói một câu.
Khi Trang Dực nắm tay Chu Hạ Ninh đi ra khỏi bệnh viện, bước tren con đường u ấm ở bệnh viện, cô mới khe khẽ thở dài.
"Cô ấy cũng không dễ dàng gì." Cô dừng một chút: "Hạ Uyên thật không phải loại tốt đẹp gì!"
"Là số mệnh của họ, ai cũng có duyên số của riêng mình." Trang Dực thản nhiên nói: "Trước khi Hạ Uyên kết hôn chuyện xấu cũng không ít, trước khi Đào Tử Ý kết hôn cũng có rất nhiều người khuyên cô ấy, nhưng cô ấy căn bản không chịu lắng nghe. Người ngoài nói mười câu không bằng lời hứa hẹn của Hạ Uyên với cô ấy."
Chu Hạ Ninh rụt cổ, cảm thấy áo lông Thái Bảo cũng có lúc không giữ được sự ấm áp: "Có lẽ tình yêu thật sự làm cho người ta mù quáng."
"Ừ, chủ yếu vẫn là ở ánh mắt." Trang Dực đung đưa tay cô, dừng bước chân dùng tay còn lại sửa sang khăn quàng cổ của Chu Hạ Ninh: "Tuy rằng hứa hẹn không đáng tiền, nhưng anh vẫn là sẽ nói cho em biết, anh không giống với Hạ Uyên, hắn thích , anh không thích. Từ sau khi cha mẹ anh mất, anh vẫn luôn muốn có một mái nhà của riêng mình, cậu mợ dù rất săn sóc quan tâm, ngẫu nhiên anh vẫn cảm thấy thật lạc lòng. Cho nên, nếu ngày nào đó em nguyện ý gả cho anh, anh sẽ dùng hết khả năng của mình tạo cho em một mái nhà vững chắc."
Khuôn mặt Chu Hạ Ninh bị khăn quàng cổ che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo, sưới ánh trăng đêm đông càng thêm lấp lánh.
"Hơn nữa, anh cũng biết nguyên nhân vì sao cha mẹ em ly hôn." Trang Dực dừng một chút mới nói: "Nếu anh nguyện ý, anh cũng sẽ không cô đơn một mình cho đến khi gặp em. Cho nên, phụ nữ đối với anh không phải là điều quan trọng nhất , quan trọng là đúng người. Đối với anh không phải người phụ nữ bất kì nào cũng đều có thể."
Trái tim Chu Hạ Ninh không ngừng rung động loạn nhịp, Cô nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ ngoài xuất sắc, khiến phụ nữ chết như ngả rạ, dù là quá khứ hay là tương lai cũng không hề thiếu.
Quan trọng nhất, là hắn có muốn hay không, không đúng sao? Hắn vừa nói không phải người phụ nữ bất kì nào cũng đều có thể.
"Cầu xin anh đừng đi! Là em sai, tất cả là do em làm sai!"
Giọng nói của cô ta đầy nức nở, nước mắt rưng rưng sắp chảy xuống.
Hạ Uyên quay đầu, oán hận hất tay cô ta ra, trên mặt tràn đầy tức giận: "Làm Sai? Hiện tại cô biết sai rồi sao? Vậy mà cô còn dám tìm đến trước mặt Tử Ý sao?"
Hắn nghĩ đến tin tức Đào Tử Ý tự sát được cấp cứu trong bệnh viện, trong lòng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Tử Ý thế nào ? Cô ấy có rất tức giận, rất thất vọng hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Giang Quân Diệu giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta: "Cô là cái thứ gì, trong lòng đều tự rõ ràng! Chúng ta chỉ là chơi đùa, nếu cô muốn nháo lớn cũng đừng trách tôi trở mặt vô tình!"
Giang Quân Diệu khóc đến mức phấn mắt màu đen cũng chảy thành dòng, nhưng cô ta như không hề phát giác, chỉ oán giận nhìn Hạ Uyên: "Thứ gì? Nếu như vậy, vì sao lúc trước vanh lại lên giường với tôi? Lúc trước sung sướng, hiện tại muốn bỏ rơi tôi sao?"
"Giang Quân Diệu! Nếu cô còn muốn sống yên ổn trong cái giới hỗn loạn này, tốt nhất đừng chọc tôi !" Hạ Uyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Quân Diệu.
"Vì sao? Tôi có chỗ nào không tốt? Cô ta lấy anh đã nhiều năm như vậy, không phải anh vẫn không hài lòng sao? Không phải anh ghét bỏ cô ta vẫn không chịu sinh con cho anh hay sao?" Giang Quân Diệu rốt cuộc cũng òa khóc: "Vì sao? Tôi kém cô ta ở điểm nào chứ?"
"Cô so sánh với cô ấy? Cô dựa vào cái gì mà dám so sánh với cô ấy? Cô xứng sao?" Phẫn nộ trong lòng Hạ Uyên rốt cuộc cũng bùng nổ, hắn nhớ tới ngày hôm qua Tử Ý đột nhiên nhắn tin cho hắn.
A Uyên, chúng ta ly hôn đi.
Bình tĩnh như vậy, lại phảng phất tuyệt vọng vô cùng, hắn không kiềm chế được lo sợ. Hắn không dám liên lạc với cô, chỉ dám yên lặng chú ý tin tức của cô.
Hắn rất sợ giờ phút này, nếu đứng trước mặt Tử Ý, nghênh đón hắn sẽ không phải là ánh mắt yêu thương giống như trước đây, mà là ánh mắt thất vọng, chán ghét.
Hắn thích chơi đùa, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với Tử Ý...
Trong lòng hắn thật khó chịu, chán ghét liếc mắt nhìn Giang Quân Diệu: "Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!"
Nói xong, hắn mở cửa, nặng nề đóng sầm cửa lại, cũng không quay đầu đi thẳng.
***
"Thật không có quan hệ sao?"
Chu Hạ Ninh để Trang Dực tùy ý lôi kéo tay mình, đứng trước cửa phòng bệnh Đào Tử Ý.
"Yên tâm đi. Cô ấy là đàn chị ở trường trung học của anh, trước khi anh tới đón em đã gọi điện thoại cho cô ấy, tinh thần của cô ấy không tệ." Trang Dực dừng một chút, mới nhẹ giọng nói, "Anh cảm thấy cô ấy không phải là người sẽ chọn cách tự sát. Đợi em thấy sẽ biết."
Chu Hạ Ninh gật gật đầu. Cô và Đào Tử Ý đã gặp qua vài lần, mỗi lần cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
Chỉ là cô cảm thấy vì một kẻ khốn khiếp mà tự sát, thật sự rất không kích thích, cho nên cô rất sợ bản thân đến đây ngược lại lại càng kích thích cô ấy.
Trang Dực buông tay Chu Hạ Ninh, bỏ mũ mũ lưỡi trai, đưa tay gõ cửa.
Chu Hạ Ninh cũng bỏ mũ lưỡi trai và kính mắt, đứng bên cạnh Trang Dực.
Cửa phòng bệnh mở ra, hé lộ khuôn mặt trắng nõn có chút tiều tụy, ánh mắt cô ta nghi hoặc liếc nhìn Trang Dực, lập tức ánh mắt sáng lên, đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Chu Hạ Ninh bên cạnh, phút chốc vẻ mặt thay đổi, trừng mắt lạnh lẽo nói: "Cái đồ tiện nữ như cô còn dám tới? ! Là thấy hiện tại Tử Ý khó chịu còn chưa đủ sao?"
Cô ta lui về sau một bước, đang muốn đóng cửa lại thì thấy một bản tay rắn chắc chặn trên cánh cửa.
"Có gặp hay không cũng không phải do cô quyết định." Trang Dực cười không hề có độ ấm, quay đầu liếc nhìn Chu Hạ Ninh: "Vào đi."
Nói xong, hắn đẩy cửa ra, thấy cô gái đang ngăn cửa kia lảo đảo một chút, lập tức phẫn nộ trừng hai người bọn họ: "Các người thật quá đáng!"
Trang Dực liếc xéo cô ta, hận không thể cho cô ta một bàn tay.
Đáng tiếc hắn không đánh phụ nữ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Đào Tử Ý nghe được động tĩnh cau mày nhìn sang, khuôn mặt trắng nõn thoạt nhìn có chút tái nhợt, hơi hơi nhíu mày, thoạt nhìn càng khiến người ta thương tiếc.
Ngũ quan của cô ấy vốn thiên về nhu hòa, giờ phút này thêm vài phần bệnh trạng, thoạt nhìn càng điềm đạm đáng yêu.
Cũng khó trách dư luận sẽ nghiêng về một bên, thậm chí có rất nhiều người dùng ngòi bút làm vũ khí thay cô ấy.
Ngay cả Chu Hạ Ninh nhìn thấy cũng cảm thấy trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc phẫn nộ, không phải là vì bản thân mà là vì giờ phút này Đào Tử Ý đang yếu ớt nằm trên giường bệnh.
"Cám ơn hai người tới thăm tôi." Đào Tử Ý cười nhẹ với bọn họ.
Chu Hạ Ninh có chút ngoài ý muốn nhìn vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng ấy.
Không phải nói cô ấy tự sát sao? Người tự sát sẽ có thần thái như vậy sao?
Trang Dực cũng hơi hơi nhướn mày, hắn suy tư một chút mới mở miệng nói: "Đàn chị, em cũng là vô sự không lên điện tam bảo, thật sự là chuyện bây giờ nháo cũng quá lớn ."
Vẻ mặt Đào Tử Ý có chút nghi hoặc: "Làm sao?"
Phía sau Trang Dực, bạn của Đào Tử Ý há miệng thở dốc, lại đưa mắt nhìn Chu Hạ Ninh, ánh mắt cũng có chút nghi hoặc.
"Để em nói." Chu Hạ Ninh khẽ kéo cánh tay Trang Dực: "Xin chào, tôi là Chu Hạ Ninh, chúng ta đã từng gặp qua một lần."
Cô nghĩ nghĩ, không có nói ra tên bộ phim < U Du tiên thư >, có lẽ bộ phim này đối với Đào Tử Ý mà nói cũng không phải là cái hồi ức tốt đẹp gì.
Đào Tử Ý dừng một chút, gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nhớ rõ, lần đó Hạ đạo diễn dẫn cô tới gặp mặt chúng tôi, cùng nhau thương lượng cách diễn."
Chu Hạ Ninh nhìn vẻ mặt Đào Tử Ý, trong lòng càng trấn định hơn.
Cô quay đầu liếc xéo bạn của Đào Tử Ý.
"Là như vậy. Người bạn này của cô công bố với bên ngoài là cô tự sát phải vào bệnh viện cấp cứu, sau đó còn nói là vì Hạ Uyên có tiểu Tam, mà tiểu Tam kia chính là tôi." Cô nhìn kỹ vẻ mặt Đào Tử Ý, thấy mình nói đến "Tiểu Tam" thì vẻ mặt Đào Tử Ý nhất thời tối sầm, chỉ biết thật sự là có chuyện này.
Đào Tử Ý khẽ khép mắt, trên mặt lộ ra sự chua xót: "Là Như Na nhầm ... không có liên quan tới cô... Tôi sẽ làm sáng tỏ với phóng viên." Cô ấy lần nữa ngẩng đầu: "Hơn nữa tôi cũng không hề tự sát, chỉ là viêm túi mật phát tác mà thôi."
Cô ấy bất đắc dĩ nhìn về phía Như Na.
"Tớ, tớ… chẳng qua là tớ cảm thấy nói cậu tự sát người khác sẽ quan tâm hơn một chút.." Như Na giật giật khóe môi, cuối cùng lắp bắp nói: "Cậu xem chuyện bây giờ nháo lớn như vậy, Hạ Uyên sẽ có kết cục như thế nào."
Nói đến cái tên Hạ Uyên này, Đào Tử Ý giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói ra được cái gì.
"Hơn nữa cũng không phải là tớ chỉ đích danh người phụ nữ này, là phóng viên tự điều tra ra ." Như Na phút chốc ngẩng đầu, hoài nghi đánh giá Chu Hạ Ninh: "Tử Ý, cậu đừng có mềm lòng, nói không chừng chính là người phụ nữ này đó, tớ thấy phóng viên phân tích rất có đạo lý..."
"Không phải!" Đào Tử Ý nhìn chằm chằm ga giường, hít một hơi thật sâu: "Người phụ nữ đó đã tới gặp tớ."
Cô ấy không nói tiếp, nhưng người bạn của cô ấy đã ngậm miệng lại.
"Cô không nên giải thích sao?" Vẻ mặt Trang Dực thản nhiên nhìn Như Na: "Bởi vì cô ăn nói bừa bãi với phóng viên, hiện tại bạn tôi thành kẻ phạm tội với toàn dân. Chúng tôi khác với cô, chúng tôi là người của công chúng, ánh mắt tập trung trên người chúng tôi hơn cô mấy vạn lần, bởi vậy sẽ nhận chỉ trích và hậu quả từ dư luận cũng hơn cô mấy vạn lần, thậm chí là đẩy đến bước đường cùng. Cô có biết, cô chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, tổn thất đối với cô ấy là bao nhiêu không?"
"Tôi có nói cái gì sao? Tôi cũng không có nói đích danh cô ấy."
"Tuy rằng ngay từ đầu cô không có nói đích danh là cô ấy, nhưng cô cung cấp manh mối mơ hồ, hoàn toàn đẩy mũi đao về phía cô ấy, có khi trong lòng cô cũng nhận định là cô ấy. Cho nên khi phóng viên đến tìm cô xác nhận thì cô cũng thuận thế xác nhận luôn." Ánh mắt Trang Dực có chút lạnh: "Đàn chị, nếu bạn chị không nguyện ý công khai làm sáng tỏ và xin lỗi, tôi nghĩ vài ngày nữa cô ấy sẽ nhận được thư từ phía luật sư."
Lời này của Trang Dực là nói với Đào Tử Ý, nhưng là ám chỉ với Như Na: "Tuy rằng nói mấy lời này không tốt lắm, nhưng đàn chị hẳn là hiểu rõ hơn bạn chị, trong cái vòng lẩn quẩn của chúng ta, tin đồn như vậy có lực sát thương lớn như thế nào."
Dùng ngòi bút làm vũ khí, giết người không thấy máu, không có gì nhanh chóng hơn.
"Tôi biết. Hiện tại tôi sẽ liên hệ với phóng viên, giải thích trước một chút, buổi sáng ngày mai sẽ công khai làm sáng tỏ và xin lỗi." Đào Tử Ý gật gật đầu, "Thực xin lỗi, Chu tiểu thư, đều bởi vì tôi mới khiến cô gặp tai bay vạ gió như vậy."
Chu Hạ Ninh giật giật khóe miệng: "Không có việc gì, nói rõ là được."
Cô nhìn Đào Tử Ý, có chút đau lòng. Dù cô ấy không phải là tự sát vào bệnh viện, nhưng dưới tình huống như này cô ấy lại phải đối mặt với phóng viên, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, bởi vì tất cả phóng viên sẽ bám sát hỏi tới tiểu tam của Hạ Uyên là ai, và việc bọn họ có ly hôn hay không.
Việc đó tương đương với việc không ngừng chà sát vết thương của cô ấy.
Chu Hạ Ninh không đành lòng. Nhưng cô cũng biết, chuyện này muốn có sức thuyết phục nhất, vẫn là Đào Tử Ý ra mặt. Thậm chí đương sự Hạ Uyên có đứng ra nói rõ tiểu Tam không phải Chu Hạ Ninh cô, cũng không bằng Đào Tử Ý nói một câu.
Khi Trang Dực nắm tay Chu Hạ Ninh đi ra khỏi bệnh viện, bước tren con đường u ấm ở bệnh viện, cô mới khe khẽ thở dài.
"Cô ấy cũng không dễ dàng gì." Cô dừng một chút: "Hạ Uyên thật không phải loại tốt đẹp gì!"
"Là số mệnh của họ, ai cũng có duyên số của riêng mình." Trang Dực thản nhiên nói: "Trước khi Hạ Uyên kết hôn chuyện xấu cũng không ít, trước khi Đào Tử Ý kết hôn cũng có rất nhiều người khuyên cô ấy, nhưng cô ấy căn bản không chịu lắng nghe. Người ngoài nói mười câu không bằng lời hứa hẹn của Hạ Uyên với cô ấy."
Chu Hạ Ninh rụt cổ, cảm thấy áo lông Thái Bảo cũng có lúc không giữ được sự ấm áp: "Có lẽ tình yêu thật sự làm cho người ta mù quáng."
"Ừ, chủ yếu vẫn là ở ánh mắt." Trang Dực đung đưa tay cô, dừng bước chân dùng tay còn lại sửa sang khăn quàng cổ của Chu Hạ Ninh: "Tuy rằng hứa hẹn không đáng tiền, nhưng anh vẫn là sẽ nói cho em biết, anh không giống với Hạ Uyên, hắn thích , anh không thích. Từ sau khi cha mẹ anh mất, anh vẫn luôn muốn có một mái nhà của riêng mình, cậu mợ dù rất săn sóc quan tâm, ngẫu nhiên anh vẫn cảm thấy thật lạc lòng. Cho nên, nếu ngày nào đó em nguyện ý gả cho anh, anh sẽ dùng hết khả năng của mình tạo cho em một mái nhà vững chắc."
Khuôn mặt Chu Hạ Ninh bị khăn quàng cổ che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo, sưới ánh trăng đêm đông càng thêm lấp lánh.
"Hơn nữa, anh cũng biết nguyên nhân vì sao cha mẹ em ly hôn." Trang Dực dừng một chút mới nói: "Nếu anh nguyện ý, anh cũng sẽ không cô đơn một mình cho đến khi gặp em. Cho nên, phụ nữ đối với anh không phải là điều quan trọng nhất , quan trọng là đúng người. Đối với anh không phải người phụ nữ bất kì nào cũng đều có thể."
Trái tim Chu Hạ Ninh không ngừng rung động loạn nhịp, Cô nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ ngoài xuất sắc, khiến phụ nữ chết như ngả rạ, dù là quá khứ hay là tương lai cũng không hề thiếu.
Quan trọng nhất, là hắn có muốn hay không, không đúng sao? Hắn vừa nói không phải người phụ nữ bất kì nào cũng đều có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.