Chương 85: cùng đi
Đào Ảnh Xước Xước
29/05/2017
Chín giờ sáng, Chu Hạ Ninh đã tỉnh . Tuy rằng vẫn có chút mệt, nhưng ngủ không nổi nữa.
Cô quay đầu nhìn Hồ Hân Hân nằm trên chiếc giường bên cạnh, tay chân rón rén đi toilet.
Tối hôm qua sau khi sắp xếp xong đồ đạc, bọn họ đã mở cuộc họp ngắn thương lượng hành trình ngày hôm nay.
Chu Hạ Ninh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bọn họ ở tầng hai, mở cửa chính là hành lang, đối diện là một cánh đồng lớn. Rạng sáng mới tới nên không chú ý, hiện tại mới phát hiện, phía trước có vẻ là một nông trường.
Cô bước tới gần lan can, hai tay vịn lan can từ từ nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, mở mắt ra nhìn thấy dưới tầng một có một bóng dáng cao to đang ngửa đầu nhìn mình, khóe môi khẽ cong ấm áp.
Cô đứng im không động đậy, ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chú, cô nhếch môi dùng khẩu hình nói với Trang Dực: buổi sáng tốt lành.
Kỳ thật cũng không được coi là sớm , chủ motel đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho họ, Trang Dực và Tiêu Vạn Cầm đã ăn rồi.
"Sớm." Chu Hạ Ninh đi theo Trang Dực vào phòng ăn, thấy một chiếc bàn ăn lớn làm bằng gỗ thô đơn giản, Đào Tử Ý vừa mới ngồi xuống, còn Tiêu Vạn Cầm đã ăn xong rồi, đang nói chuyện phiếm với Đào Tử Ý.
Chu Hạ Ninh còn tưởng rằng bản thân thức dậy sớm, bọn họ tối qua hơn ba giờ mới ngủ. Nhưng thời gian bọn họ rời giường lại được phân chia dựa theo tuổi tác rồi ...
"Tôi đã dặn chủ quán để lại chút điểm tâm cho hai người kia rồi." Trang Dực cười liếc nhìn Chu Hạ Ninh: "Thật đúng lúc, em cứ vừa ăn chúng ta vừa bàn bạc về hành trình."
Đợi đến khi Chu Hạ Ninh ăn xong, Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý đi dạo xung quang mất rồi, Trang Dực cùng Chu Hạ Ninh tìm chủ quán hỏi thăm về vấn đề giao thông.
"Chúng tôi có thể mua vé phương tiện giao thông công cộng, một người một dola, cũng có thể tiết kiệm không ít tiền." Chu Hạ Ninh tính sơ bộ:"Đi Harvard có thể ngồi tàu điện ngầm, ở đây chúng ta có thể hỏi thăm xem chủ quán có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường hay không, lái xe thì chỉ mất mười phút là tới ga tàu."
"Không sai, ý kiến rất hay." Trang Dực cười gật đầu.
Chu Hạ Ninh không dám trả lời hắn, 2 cái máy quay phim và mấy nhân viên công tác còn ở bên cạnh đó.
Chủ quán rất nhiệt tình, vừa nghe ý kiến của hai người đã đồng ý, sau đó Chu Hạ Ninh và Trang Dực im lặng đi theo hắn ra xe.
Qua một lúc lâu, Trang Dực mới mỉm cười gật đầu với chủ quán nhiệt tình: "Cám ơn."
Chu Hạ Ninh nhìn chiếc xe trước mặt, đang tính có nên mượn mấy cái ghế của chủ quán hay không.
Chiếc xe của chủ quán là một chiếc xe tải thường gặp ở Mĩ, sáu người bọn họ có thể ngồi vừa, dù là nằm xuống vẫn đủ chỗ.
Khi Tiêu Lâm và Hồ Hân Hân còn buồn ngủ rời khỏi giường, bốn người Trang Dực đã thoải mái dạo quanh nông trường một vòng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên, buổi sáng chúng ta lại tới muộn, coi như là trường hợp đặc biệt. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày chúng ta cần quy định thời gian tập hợp cụ thể, mọi người tự đặt đồng hồ báo thức cho riêng mình. Dù thế nào chúng ta cũng là một đội, cần thống nhất hành động, không được phép để rơi lại người nào."
Trang Dực nói với hai người đang ăn điểm tâm, phải nói chính xác là đang ăn trưa, đương nhiên cũng không phải chỉ nói với hai người bọn họ.
" Được, tôi đồng ý." Tiêu Vạn Cầm gật đầu.
"Tôi không ý kiến." Đào Tử Ý cười nói.
"Được." Chu Hạ Ninh đương nhiên sẽ không phản đối.
Còn dư lại hai người miệng đầy thức ăn, không thể phản đối.
" Được, cứ quyết định như vậy nhé!"
"Tôi không có ý kiến, nhưng đừng quá sớm có được không?" Tiêu Lâm rốt cuộc cũng nuốt xong miếng thức ăn, nhấc tay bổ sung.
"Tôi sẽ cố gắng." Trang Dực cười nói với hắn.
***
Trong đội lớn tuổi nhất là Tiêu Vạn Cầm, nhưng tính cách bà tùy ý, Trang Dực lại là người có khí chất lãnh đạo, vô tình khiến mọi người nghe theo. Đã có rất nhiều đội nhóm xảy ra vấn đề, chỉ vì trong đội có quá nhiều ý kiến, hiện tại mọi người đều nghe theo ý kiến của Trang Dực, như vậy mọi quyết định đều có thể giải quyết dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ Boston đến Los Angeles, từ bờ đông đến bờ tây, một đường đi tới, tuy rằng vẫn có va chạm, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười có lệ.
Mà Los Angeles, là nơi dùng chân thứ hai của bọn họ.
Tới Los Angeles thì Chu Hạ Ninh khẽ thở dài, trong lòng có chút khẩn trương.
Cô còn chưa nói với mẹ, nhưng cô đã đồng ý với Trang Dực rồi...
Cô quay đầu nhìn Hồ Hân Hân nằm trên chiếc giường bên cạnh, tay chân rón rén đi toilet.
Tối hôm qua sau khi sắp xếp xong đồ đạc, bọn họ đã mở cuộc họp ngắn thương lượng hành trình ngày hôm nay.
Chu Hạ Ninh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bọn họ ở tầng hai, mở cửa chính là hành lang, đối diện là một cánh đồng lớn. Rạng sáng mới tới nên không chú ý, hiện tại mới phát hiện, phía trước có vẻ là một nông trường.
Cô bước tới gần lan can, hai tay vịn lan can từ từ nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, mở mắt ra nhìn thấy dưới tầng một có một bóng dáng cao to đang ngửa đầu nhìn mình, khóe môi khẽ cong ấm áp.
Cô đứng im không động đậy, ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chú, cô nhếch môi dùng khẩu hình nói với Trang Dực: buổi sáng tốt lành.
Kỳ thật cũng không được coi là sớm , chủ motel đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho họ, Trang Dực và Tiêu Vạn Cầm đã ăn rồi.
"Sớm." Chu Hạ Ninh đi theo Trang Dực vào phòng ăn, thấy một chiếc bàn ăn lớn làm bằng gỗ thô đơn giản, Đào Tử Ý vừa mới ngồi xuống, còn Tiêu Vạn Cầm đã ăn xong rồi, đang nói chuyện phiếm với Đào Tử Ý.
Chu Hạ Ninh còn tưởng rằng bản thân thức dậy sớm, bọn họ tối qua hơn ba giờ mới ngủ. Nhưng thời gian bọn họ rời giường lại được phân chia dựa theo tuổi tác rồi ...
"Tôi đã dặn chủ quán để lại chút điểm tâm cho hai người kia rồi." Trang Dực cười liếc nhìn Chu Hạ Ninh: "Thật đúng lúc, em cứ vừa ăn chúng ta vừa bàn bạc về hành trình."
Đợi đến khi Chu Hạ Ninh ăn xong, Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý đi dạo xung quang mất rồi, Trang Dực cùng Chu Hạ Ninh tìm chủ quán hỏi thăm về vấn đề giao thông.
"Chúng tôi có thể mua vé phương tiện giao thông công cộng, một người một dola, cũng có thể tiết kiệm không ít tiền." Chu Hạ Ninh tính sơ bộ:"Đi Harvard có thể ngồi tàu điện ngầm, ở đây chúng ta có thể hỏi thăm xem chủ quán có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường hay không, lái xe thì chỉ mất mười phút là tới ga tàu."
"Không sai, ý kiến rất hay." Trang Dực cười gật đầu.
Chu Hạ Ninh không dám trả lời hắn, 2 cái máy quay phim và mấy nhân viên công tác còn ở bên cạnh đó.
Chủ quán rất nhiệt tình, vừa nghe ý kiến của hai người đã đồng ý, sau đó Chu Hạ Ninh và Trang Dực im lặng đi theo hắn ra xe.
Qua một lúc lâu, Trang Dực mới mỉm cười gật đầu với chủ quán nhiệt tình: "Cám ơn."
Chu Hạ Ninh nhìn chiếc xe trước mặt, đang tính có nên mượn mấy cái ghế của chủ quán hay không.
Chiếc xe của chủ quán là một chiếc xe tải thường gặp ở Mĩ, sáu người bọn họ có thể ngồi vừa, dù là nằm xuống vẫn đủ chỗ.
Khi Tiêu Lâm và Hồ Hân Hân còn buồn ngủ rời khỏi giường, bốn người Trang Dực đã thoải mái dạo quanh nông trường một vòng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên, buổi sáng chúng ta lại tới muộn, coi như là trường hợp đặc biệt. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày chúng ta cần quy định thời gian tập hợp cụ thể, mọi người tự đặt đồng hồ báo thức cho riêng mình. Dù thế nào chúng ta cũng là một đội, cần thống nhất hành động, không được phép để rơi lại người nào."
Trang Dực nói với hai người đang ăn điểm tâm, phải nói chính xác là đang ăn trưa, đương nhiên cũng không phải chỉ nói với hai người bọn họ.
" Được, tôi đồng ý." Tiêu Vạn Cầm gật đầu.
"Tôi không ý kiến." Đào Tử Ý cười nói.
"Được." Chu Hạ Ninh đương nhiên sẽ không phản đối.
Còn dư lại hai người miệng đầy thức ăn, không thể phản đối.
" Được, cứ quyết định như vậy nhé!"
"Tôi không có ý kiến, nhưng đừng quá sớm có được không?" Tiêu Lâm rốt cuộc cũng nuốt xong miếng thức ăn, nhấc tay bổ sung.
"Tôi sẽ cố gắng." Trang Dực cười nói với hắn.
***
Trong đội lớn tuổi nhất là Tiêu Vạn Cầm, nhưng tính cách bà tùy ý, Trang Dực lại là người có khí chất lãnh đạo, vô tình khiến mọi người nghe theo. Đã có rất nhiều đội nhóm xảy ra vấn đề, chỉ vì trong đội có quá nhiều ý kiến, hiện tại mọi người đều nghe theo ý kiến của Trang Dực, như vậy mọi quyết định đều có thể giải quyết dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ Boston đến Los Angeles, từ bờ đông đến bờ tây, một đường đi tới, tuy rằng vẫn có va chạm, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười có lệ.
Mà Los Angeles, là nơi dùng chân thứ hai của bọn họ.
Tới Los Angeles thì Chu Hạ Ninh khẽ thở dài, trong lòng có chút khẩn trương.
Cô còn chưa nói với mẹ, nhưng cô đã đồng ý với Trang Dực rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.