Ảnh Hậu Trùng Sinh Chi Sủng Phu
Chương 95
Mị Dạ Thủy Thảo
16/02/2019
Hoàng Phủ Tử Y chưa nói nội dung buổi phát sóng
trực tiếp nên ngoại giới cũng không biết cô muốn phát sóng đề tài gì.
Nhưng việc Hoàng Phủ Tử Y lên Weibo phát sóng trực tiếp cũng đã dẫn đầu
trong bảng hot search làm rất nhiều cư dân mạng, đặc biệt là fan của
Hoàng Phủ Tử Y, vô cùng mong chờ.
Ngày 22, Hoàng Phủ Tử Y mới dùng xong bữa sáng không lâu, An Tuệ đã dẫn người đến. Sau đó bố trí trang hoàng lại tòa nhà nhỏ phía sau biệt thự một phen.
"Cô xác định muốn làm như vậy thật à?" An Tuệ đứng nhìn nhóm công nhân đang bận rộn bố trí, biểu tình đặc biệt rối rắm.
"Đương nhiên, tất cả mọi việc đều đã lên kế hoạch tốt." Hoàng Phủ Tử Y biểu cảm đầy kiên định trả lời. Vì để hệ thống có thể thăng cấp, cô không ngại liều mạng!
"Kế hoạch này chưa thực hiện thì chúng ta còn thay đổi được, bây giờ cô hối hận vẫn kịp." Loại chuyện cầu hôn bằng cách phát sóng trực tiếp này, đối phương lại là Sở tiên sinh, không biết anh sẽ có phản ứng lớn ra sao. An Tuệ cảm thấy chỉ cần nghĩ đến liền vô cùng đau đầu.
Hoàng Phủ Tử Y nhợt nhạt cười. Nếu đã quyết định, vì sao phải hối hận nữa, không phải chỉ là cầu hôn sao? Cô không sợ!
Vào tối hôm đó, ước chừng hơn 5 giờ, Sở Ngao Dư liền đến nhà Hoàng Phủ Tử Y. Thời điểm anh đến, rõ ràng đã tới giờ cơm nhưng trước tiên anh vẫn đi chào hỏi. Hoàng Phủ Tử Y chuẩn bị một bàn đồ ăn cực lớn, khụ khụ, tuy rằng tất nhiên không phải do cô tự mình nấu.
Đồ ăn đều đã xong xuôi, những người còn lại trong biệt thự đều đã đi rồi. Sở Ngao Dư cảm thấy trong lòng có chút kì quái, lại im lặng không hỏi nhiều.
"Ăn cơm đi, cơm nước xong liền bắt đầu nha." Hoàng Phủ Tử Y cũng không chủ động giải thích, rót cho Sở Ngao Dư và chính mình một ly rượu vang nho rồi ăn luôn.
Cơm chiều đặc biệt phong phú làm Sở Ngao Dư có chút ngoài ý muốn. Hơn nữa, hôm nay là ngày sinh nhật của anh, khó tránh khỏi suy nghĩ đoán mò rằng có phải Tử Y đã biết mình sinh nhật hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô vẫn bình thường liền tự động loại bỏ ý tưởng này. Tất nhiên anh không vì thế mà có cảm giác thất vọng, ngược lại luôn vui vẻ hưởng thụ ngày của riêng mình lại có thể ở bên Tử Y đã khiến anh rất thỏa mãn.
"Anh cười ngây ngô cái gì vậy?" Bỗng lúc này Hoàng Phủ Tử Y ngẩng đầu lên gắp đồ ăn cho anh. Thấy người đàn ông kia mang bộ dáng ngốc ngốc tươi cười làm cho có hơi bất đắc dĩ hỏi.
Kỳ thật ý cười trên mặt Sở Ngao Dư cũng không rõ ràng gì cho lắm, bản chất con người anh chính là mặt than lạnh lùng, luôn luôn trưng diện một biểu tình duy nhất. Nhưng Hoàng Phủ Tử Y có thể chân chính nhận ra biến hóa rất nhỏ của anh, như là: cao hứng, vui sướng hay thậm chí là buồn bực, khổ sở.
Sở Ngao Dư nghe thế, sắc mặt không mấy tự nhiên biến đổi lại, giải thích nói: "Muốn cười thôi, ừ, anh vui vẻ."
"Vậy, anh đang nghĩ cái gì?" Hoàng Phủ Tử Y tò mò truy vấn.
Sở Ngao Dư lại trầm mặc, cảm thấy không ổn lắm nếu nói ra, cuối cùng không tiếng động che lấp nói: "Nghĩ em có thể ăn cơm với anh, nên cảm thấy vô cùng ngon miệng." Sở Ngao Dư trực tiếp mở rộng hai chữ trong lòng thành một câu hoàn hảo.
Hoàng Phủ Tử Y cười cười, thuận tay gắp cho Sở Ngao Dư một miếng thịt bò bít tết cao cấp nhỏ, trả lời: "Ừm, vậy ăn nhiều một chút, anh không cần khách khí."
Hai người chậm rãi hưởng thụ bữa cơm, ăn xong còn chưa đến 7 giờ. Khoảng cách tới lúc phát sóng trực tiếp còn hơn một giờ nữa, Hoàng Phủ Tử Y nhìn đồng hồ, đề nghị với anh: "Còn lâu mới phát sóng trực tiếp, chúng ta xem phim đi! Lần trước ở hội đấu giá, anh đưa em mấy cái đĩa phim đó, rất nhiều cái nội dung không tồi."
Hoàng Phủ Tử Y vui vẻ nói chuyện, đồng thời nghĩ đến tình cảnh ở hội đấu giá, Sở Ngao Dư vì cô mà vung tiền như rác, rước lấy vô số các loại ánh mắt hâm mộ.
"Được." Sở Ngao Dư không dị nghị đồng ý rất nhanh.
"Anh thích xem thể loại nào?" Hoàng Phủ Tử Y lấy ra một chồng đĩa, dò hỏi.
"Cái gì cũng được, em tùy tiện lựa chọn đi." Thật ra, căn bản bình thường Sở Ngao Dư không bao giờ xem phim ảnh, tự nhiên cũng không có thể loại nào yêu thích.
Hoàng Phủ Tử Y rất nhanh nghĩ đến điểm này, cũng không bối rối gì, tiện tay chọn một bộ phim tình cảm kinh điển được quay chụp từ thập niên chín mươi, gọi là "Tình yêu của Al". Nội dung chính là về thời kì Pharaoh, chuyện về tình yêu đẹp đẽ của một đôi nô lệ, vô cùng sâu sắc động lòng người. Trước kia cô chỉ nghe nói qua, vẫn luôn chưa có cơ hội tận mắt xem.
"Al, nếu chúng ta chạy đi, thì mãi ở lại trong rừng rậm, không bao giờ rời đi!" Người phụ nữ dịu dàng nói với người đàn ông nọ, trên mặt tràn ngập chờ mong cùng khao khát về tương lai trước mắt.
"Được, không bao giờ rời đi. Ai cũng không có quyền ngăn cản chúng ta ở bên nhau!" Người đàn ông với biểu tình đầy hy vọng tươi đẹp và sáng lạn như thái dương.
Người đàn ông và người phụ nữ cứ thế bắt đầu trốn chạy, trên đường rất nhiều lần trải qua trăm ngàn cay đắng. Không có đồ ăn, không có quần áo, không có bất cứ thứ gì; bọn họ từ hy vọng dần tiến tới tuyệt vọng. Cuối cùng, vẫn không thể hoàn thành ước nguyện, vẫn bị chủ nô bắt được, mà khi ấy, người đàn ông bị cắt đầu lưỡi, người phụ nữ bị ban thưởng cho nô bộc thấp kém nhất... Hình ảnh này, toàn là những máu me và dâm uế....
Đang xem đến mấy thứ hình ảnh không hay ho lắm, Sở Ngao Dư khẽ cau này, hơi có chút không được tự nhiên chuyển hướng tầm mắt ra chỗ khác. Nhưng thật ra Hoàng Phủ Tử Y hứng thú bừng bừng bình luận: "Không hổ danh là Arsha, kỹ thuật diễn rất tốt. Biểu tình sợ hãi rồi bất khuất, tinh tế chân thật."
Hoàng Phủ Tử Y lấy góc độ của một diễn viên lần lượt phân tích hình ảnh các nhân vật. Thậm chí, đối với từng biểu tình biến hóa rất nhỏ của chân tay cô đều hiểu; bởi, bản thân cô cũng đã từng học tập phương thức biểu diễn này cho đến nay phần lớn kỹ thuật diễn đều học được từ đây. Mà nghe những lời này, Sở Ngao Dư lập tức có cảm giác hổ thẹn không nhẹ. Những suy nghĩ như thế, Tử Y có thể bình tĩnh nói ra... thật không nên đâu. Trên thực tế, anh chỉ là hướng ý nghĩ về phần xấu hổ, trái tim cũng nhảy thình thịch với tốc độ rất nhanh!
"Nhưng nói lại, dáng người Arsha quả nhiên quyến rũ, phập phồng bóng bỏng, còn có đầy đặn a.... ầy, chính là vưu vật nhân gian. Anh nói có phải hay không, Ngao Dư?" Sở Ngao Dư thoát khỏi suy nghĩ thất thần, Hoàng Phủ Tử Y lại uyển chuyển chuyển động, ngữ khí mang theo ái muội mập mờ hỏi.
Toàn thân anh tức khắc liền cứng đờ, vô tội nhìn cô, trả lời: "Anh không để ý lắm, khẳng định không tốt hơn so với em." Sở Ngao Dư nói lời chân thật xuất phát từ nội tâm. Thời điểm phim chiếu đến màn kia, anh vì ngại ngùng mà quay đầu đi; hơn nữa, trong lòng anh, không ai có thể đẹp hơn Tử Y! Chỉ là, lời này vừa nói ra, nghe thế nào cũng giống như trêu người.......
"A? Sao nha? Anh cảm thấy vóc dáng em rất tốt?" Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, cảm giác mình bị trêu trọc. Cô không chút khách khí hỏi vặn lại khiến cho Sở Ngao Dư nhanh chóng đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Anh, anh không phải có ý này!"
"Ồ? Vậy anh có ý gì?" Hoàng Phủ Tử Y chớp chớp mắt, càng ngày càng ngây thơ hỏi.
Sở Ngao Dư lúng túng mấp máy môi. Nếu đến lúc này anh còn không biết mình bị đùa giỡn, khẳng định đã sớm chia tay Tử Y lâu rồi. Chỉ là, dù có biết, anh cũng không thể tìm ra cách đối phó với tính cách này của cô; mỗi lần đều bị chọc đến mặt đỏ tai hồng, cả người đều như bị thiêu cháy...!!
Ngày 22, Hoàng Phủ Tử Y mới dùng xong bữa sáng không lâu, An Tuệ đã dẫn người đến. Sau đó bố trí trang hoàng lại tòa nhà nhỏ phía sau biệt thự một phen.
"Cô xác định muốn làm như vậy thật à?" An Tuệ đứng nhìn nhóm công nhân đang bận rộn bố trí, biểu tình đặc biệt rối rắm.
"Đương nhiên, tất cả mọi việc đều đã lên kế hoạch tốt." Hoàng Phủ Tử Y biểu cảm đầy kiên định trả lời. Vì để hệ thống có thể thăng cấp, cô không ngại liều mạng!
"Kế hoạch này chưa thực hiện thì chúng ta còn thay đổi được, bây giờ cô hối hận vẫn kịp." Loại chuyện cầu hôn bằng cách phát sóng trực tiếp này, đối phương lại là Sở tiên sinh, không biết anh sẽ có phản ứng lớn ra sao. An Tuệ cảm thấy chỉ cần nghĩ đến liền vô cùng đau đầu.
Hoàng Phủ Tử Y nhợt nhạt cười. Nếu đã quyết định, vì sao phải hối hận nữa, không phải chỉ là cầu hôn sao? Cô không sợ!
Vào tối hôm đó, ước chừng hơn 5 giờ, Sở Ngao Dư liền đến nhà Hoàng Phủ Tử Y. Thời điểm anh đến, rõ ràng đã tới giờ cơm nhưng trước tiên anh vẫn đi chào hỏi. Hoàng Phủ Tử Y chuẩn bị một bàn đồ ăn cực lớn, khụ khụ, tuy rằng tất nhiên không phải do cô tự mình nấu.
Đồ ăn đều đã xong xuôi, những người còn lại trong biệt thự đều đã đi rồi. Sở Ngao Dư cảm thấy trong lòng có chút kì quái, lại im lặng không hỏi nhiều.
"Ăn cơm đi, cơm nước xong liền bắt đầu nha." Hoàng Phủ Tử Y cũng không chủ động giải thích, rót cho Sở Ngao Dư và chính mình một ly rượu vang nho rồi ăn luôn.
Cơm chiều đặc biệt phong phú làm Sở Ngao Dư có chút ngoài ý muốn. Hơn nữa, hôm nay là ngày sinh nhật của anh, khó tránh khỏi suy nghĩ đoán mò rằng có phải Tử Y đã biết mình sinh nhật hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô vẫn bình thường liền tự động loại bỏ ý tưởng này. Tất nhiên anh không vì thế mà có cảm giác thất vọng, ngược lại luôn vui vẻ hưởng thụ ngày của riêng mình lại có thể ở bên Tử Y đã khiến anh rất thỏa mãn.
"Anh cười ngây ngô cái gì vậy?" Bỗng lúc này Hoàng Phủ Tử Y ngẩng đầu lên gắp đồ ăn cho anh. Thấy người đàn ông kia mang bộ dáng ngốc ngốc tươi cười làm cho có hơi bất đắc dĩ hỏi.
Kỳ thật ý cười trên mặt Sở Ngao Dư cũng không rõ ràng gì cho lắm, bản chất con người anh chính là mặt than lạnh lùng, luôn luôn trưng diện một biểu tình duy nhất. Nhưng Hoàng Phủ Tử Y có thể chân chính nhận ra biến hóa rất nhỏ của anh, như là: cao hứng, vui sướng hay thậm chí là buồn bực, khổ sở.
Sở Ngao Dư nghe thế, sắc mặt không mấy tự nhiên biến đổi lại, giải thích nói: "Muốn cười thôi, ừ, anh vui vẻ."
"Vậy, anh đang nghĩ cái gì?" Hoàng Phủ Tử Y tò mò truy vấn.
Sở Ngao Dư lại trầm mặc, cảm thấy không ổn lắm nếu nói ra, cuối cùng không tiếng động che lấp nói: "Nghĩ em có thể ăn cơm với anh, nên cảm thấy vô cùng ngon miệng." Sở Ngao Dư trực tiếp mở rộng hai chữ trong lòng thành một câu hoàn hảo.
Hoàng Phủ Tử Y cười cười, thuận tay gắp cho Sở Ngao Dư một miếng thịt bò bít tết cao cấp nhỏ, trả lời: "Ừm, vậy ăn nhiều một chút, anh không cần khách khí."
Hai người chậm rãi hưởng thụ bữa cơm, ăn xong còn chưa đến 7 giờ. Khoảng cách tới lúc phát sóng trực tiếp còn hơn một giờ nữa, Hoàng Phủ Tử Y nhìn đồng hồ, đề nghị với anh: "Còn lâu mới phát sóng trực tiếp, chúng ta xem phim đi! Lần trước ở hội đấu giá, anh đưa em mấy cái đĩa phim đó, rất nhiều cái nội dung không tồi."
Hoàng Phủ Tử Y vui vẻ nói chuyện, đồng thời nghĩ đến tình cảnh ở hội đấu giá, Sở Ngao Dư vì cô mà vung tiền như rác, rước lấy vô số các loại ánh mắt hâm mộ.
"Được." Sở Ngao Dư không dị nghị đồng ý rất nhanh.
"Anh thích xem thể loại nào?" Hoàng Phủ Tử Y lấy ra một chồng đĩa, dò hỏi.
"Cái gì cũng được, em tùy tiện lựa chọn đi." Thật ra, căn bản bình thường Sở Ngao Dư không bao giờ xem phim ảnh, tự nhiên cũng không có thể loại nào yêu thích.
Hoàng Phủ Tử Y rất nhanh nghĩ đến điểm này, cũng không bối rối gì, tiện tay chọn một bộ phim tình cảm kinh điển được quay chụp từ thập niên chín mươi, gọi là "Tình yêu của Al". Nội dung chính là về thời kì Pharaoh, chuyện về tình yêu đẹp đẽ của một đôi nô lệ, vô cùng sâu sắc động lòng người. Trước kia cô chỉ nghe nói qua, vẫn luôn chưa có cơ hội tận mắt xem.
"Al, nếu chúng ta chạy đi, thì mãi ở lại trong rừng rậm, không bao giờ rời đi!" Người phụ nữ dịu dàng nói với người đàn ông nọ, trên mặt tràn ngập chờ mong cùng khao khát về tương lai trước mắt.
"Được, không bao giờ rời đi. Ai cũng không có quyền ngăn cản chúng ta ở bên nhau!" Người đàn ông với biểu tình đầy hy vọng tươi đẹp và sáng lạn như thái dương.
Người đàn ông và người phụ nữ cứ thế bắt đầu trốn chạy, trên đường rất nhiều lần trải qua trăm ngàn cay đắng. Không có đồ ăn, không có quần áo, không có bất cứ thứ gì; bọn họ từ hy vọng dần tiến tới tuyệt vọng. Cuối cùng, vẫn không thể hoàn thành ước nguyện, vẫn bị chủ nô bắt được, mà khi ấy, người đàn ông bị cắt đầu lưỡi, người phụ nữ bị ban thưởng cho nô bộc thấp kém nhất... Hình ảnh này, toàn là những máu me và dâm uế....
Đang xem đến mấy thứ hình ảnh không hay ho lắm, Sở Ngao Dư khẽ cau này, hơi có chút không được tự nhiên chuyển hướng tầm mắt ra chỗ khác. Nhưng thật ra Hoàng Phủ Tử Y hứng thú bừng bừng bình luận: "Không hổ danh là Arsha, kỹ thuật diễn rất tốt. Biểu tình sợ hãi rồi bất khuất, tinh tế chân thật."
Hoàng Phủ Tử Y lấy góc độ của một diễn viên lần lượt phân tích hình ảnh các nhân vật. Thậm chí, đối với từng biểu tình biến hóa rất nhỏ của chân tay cô đều hiểu; bởi, bản thân cô cũng đã từng học tập phương thức biểu diễn này cho đến nay phần lớn kỹ thuật diễn đều học được từ đây. Mà nghe những lời này, Sở Ngao Dư lập tức có cảm giác hổ thẹn không nhẹ. Những suy nghĩ như thế, Tử Y có thể bình tĩnh nói ra... thật không nên đâu. Trên thực tế, anh chỉ là hướng ý nghĩ về phần xấu hổ, trái tim cũng nhảy thình thịch với tốc độ rất nhanh!
"Nhưng nói lại, dáng người Arsha quả nhiên quyến rũ, phập phồng bóng bỏng, còn có đầy đặn a.... ầy, chính là vưu vật nhân gian. Anh nói có phải hay không, Ngao Dư?" Sở Ngao Dư thoát khỏi suy nghĩ thất thần, Hoàng Phủ Tử Y lại uyển chuyển chuyển động, ngữ khí mang theo ái muội mập mờ hỏi.
Toàn thân anh tức khắc liền cứng đờ, vô tội nhìn cô, trả lời: "Anh không để ý lắm, khẳng định không tốt hơn so với em." Sở Ngao Dư nói lời chân thật xuất phát từ nội tâm. Thời điểm phim chiếu đến màn kia, anh vì ngại ngùng mà quay đầu đi; hơn nữa, trong lòng anh, không ai có thể đẹp hơn Tử Y! Chỉ là, lời này vừa nói ra, nghe thế nào cũng giống như trêu người.......
"A? Sao nha? Anh cảm thấy vóc dáng em rất tốt?" Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, cảm giác mình bị trêu trọc. Cô không chút khách khí hỏi vặn lại khiến cho Sở Ngao Dư nhanh chóng đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Anh, anh không phải có ý này!"
"Ồ? Vậy anh có ý gì?" Hoàng Phủ Tử Y chớp chớp mắt, càng ngày càng ngây thơ hỏi.
Sở Ngao Dư lúng túng mấp máy môi. Nếu đến lúc này anh còn không biết mình bị đùa giỡn, khẳng định đã sớm chia tay Tử Y lâu rồi. Chỉ là, dù có biết, anh cũng không thể tìm ra cách đối phó với tính cách này của cô; mỗi lần đều bị chọc đến mặt đỏ tai hồng, cả người đều như bị thiêu cháy...!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.