Chương 59: Cái chết cận kề
Hải Yến
01/02/2023
Tháng chín thời tiết mưa nắng thất thường, vừa nãy rõ ràng còn nắng chói chang mà sang giây sau bầu trời đã chuyển sang màu đen âm u.
Hôm nay có cảnh quay ngoài trời, đạo diễn phổ cập cảnh quay lại cho Bạch Gia Thi và Phó Từ.
"Cảnh này, nhân vật của Gia Thi vì muốn lôi kéo sự chú ý của Minh Thành mà nhảy xuống nước. Tiểu Thi có biết bơi không?”
Bạch Gia Thi gật đầu: "Đủ dùng ạ."
“Vậy thì tốt. Sau khi rơi xuống nước thì giãy giụa mấy cái, cố gắng duy trì trong một lúc, Phó Từ liền nhảy xuống dưới cứu Gia Thi lên. Xung quanh sẽ có nhân viên cứu hộ, không cần lo lắng quá. Cả hai không có vấn đề gì chứ?"
Hai người lắc đầu: “Không vấn đề gì.”
Cảnh quay này không tính là khó, bởi vì không cần diễn xuất quá nhiều bằng khuôn mặt, chủ yếu là dùng hành động...Bất quá thời tiết hôm nay có chút lạnh, không cẩn thận sẽ bị ốm.
Vân Hi nhìn Davil trang điểm xong cho cô thì lo lắng nói: "Cậu đừng có cố quá nha, không chịu được thì cứ để nhân viên cứu hộ đem lên!"
Bạch Gia Thi cười cười: "Rõ rồi cô nương."
Ở hiện thực mấy cảnh quay này cô sớm đã đóng đến mức thành thục, cũng không quá lo lắng.
Trước lúc chuẩn bị đóng cảnh phim, cô nhận được tin nhắn của Tống Lập Thành.
Đồ sến sẩm: [ Cẩn thận bị cảm. ]
Đồ ngốc: [ Dạ\~ Em biết rồi mà mẹ à. ]
Bên này anh nhìn thấy tin nhắn thì cười khẽ.
...
Ra ngoài tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đạo diễn cổ vũ hai người: "Thời tiết không được tốt lắm, cố gắng diễn một lần là qua nhé."
Bạch Gia Thi gật đầu, không hiểu sao mí mắt cô cứ giật giật không ngừng.
"Action!"
Một buổi tiệc sinh nhật ngoài trời được tổ chức vô cùng linh đình, tất cả đều hoà vào tiếng ca nhạc xập xình đu đưa qua lại...
Bạch Gia Thi một thân lễ phục màu đen đang ngồi nhấm nháp ly rượu vang đỏ trên tay, ánh mắt không ngừng quét ra xa dừng lại ở chàng trai khôi ngôi tuấn tú...
Cô nhếch miệng cười đứng dậy, xải bước đi đến gần đó, lúc này dựa theo kịch bản cô sẽ giả vờ trượt chân xuống nước...
Bạch Gia Thi rơi xuống nước, khoảng cách đạo diện vạch ra để cô té còn tới một khúc nữa, nhưng vấn đề này không lớn lắm nên ông vẫn tiếp tục cảnh quay.
Khoảnh khắc Bạch Gia Thi rơi xuống nước, cô dường như bị bất ngờ không thể tin được, cố gắng vùng vẫy la to: "Cứu với."
Vừa lúc nãy không biết vì lí do gì, cô đang đi bỗng nhiên bị một bàn tay kéo xuống hồ, lúc rơi xuống mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đang cố gắng kéo chân cô.
Mọi người cực kì bất ngờ, diễn xuất của cô đúng là rất chân thật, diễn y như thật.
Bạch Gia Thi cố gắng bơi lên trên nhưng đều vô ích, cô không có bất kì thiết bị bơi lội nào hỗ trợ cũng không có bình dưỡng khí, việc cố gắng thoát khỏi bàn tay đó đã khiến sức lực cô cạn kiệt.
Qua hai phút, trên bờ cũng không có bất kì động tĩnh nào, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Nước ập vào tai, vào mũi, vào miệng...cái chết dường như cận kề.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại...
Lúc này rất nhiều kí ức đều lần lượt ùa vào tâm trí cô...
Lần đầu tiên gặp anh...Phải rồi! Hai người chỉ mới quen nhau gần đây, cô còn chưa đè anh ra ăn, cô không thể chết được, cô còn chưa kết hôn sinh con cho Tống Lập Thành, cô vẫn chưa hưởng hết được hạnh phúc, cô còn rất nhiều điều muốn làm...
Cô cố gắng hết sức giãy dụa, vào lúc cô gần như không thể thở được, một bàn tay vươn tới kéo cô lên khỏi mặt nước.
"Thi Thi, ráng lên."
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong không gian lạnh lẽo...
Cô muốn nói bản thân không sao nhưng cô không thể...
Hôm nay có cảnh quay ngoài trời, đạo diễn phổ cập cảnh quay lại cho Bạch Gia Thi và Phó Từ.
"Cảnh này, nhân vật của Gia Thi vì muốn lôi kéo sự chú ý của Minh Thành mà nhảy xuống nước. Tiểu Thi có biết bơi không?”
Bạch Gia Thi gật đầu: "Đủ dùng ạ."
“Vậy thì tốt. Sau khi rơi xuống nước thì giãy giụa mấy cái, cố gắng duy trì trong một lúc, Phó Từ liền nhảy xuống dưới cứu Gia Thi lên. Xung quanh sẽ có nhân viên cứu hộ, không cần lo lắng quá. Cả hai không có vấn đề gì chứ?"
Hai người lắc đầu: “Không vấn đề gì.”
Cảnh quay này không tính là khó, bởi vì không cần diễn xuất quá nhiều bằng khuôn mặt, chủ yếu là dùng hành động...Bất quá thời tiết hôm nay có chút lạnh, không cẩn thận sẽ bị ốm.
Vân Hi nhìn Davil trang điểm xong cho cô thì lo lắng nói: "Cậu đừng có cố quá nha, không chịu được thì cứ để nhân viên cứu hộ đem lên!"
Bạch Gia Thi cười cười: "Rõ rồi cô nương."
Ở hiện thực mấy cảnh quay này cô sớm đã đóng đến mức thành thục, cũng không quá lo lắng.
Trước lúc chuẩn bị đóng cảnh phim, cô nhận được tin nhắn của Tống Lập Thành.
Đồ sến sẩm: [ Cẩn thận bị cảm. ]
Đồ ngốc: [ Dạ\~ Em biết rồi mà mẹ à. ]
Bên này anh nhìn thấy tin nhắn thì cười khẽ.
...
Ra ngoài tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đạo diễn cổ vũ hai người: "Thời tiết không được tốt lắm, cố gắng diễn một lần là qua nhé."
Bạch Gia Thi gật đầu, không hiểu sao mí mắt cô cứ giật giật không ngừng.
"Action!"
Một buổi tiệc sinh nhật ngoài trời được tổ chức vô cùng linh đình, tất cả đều hoà vào tiếng ca nhạc xập xình đu đưa qua lại...
Bạch Gia Thi một thân lễ phục màu đen đang ngồi nhấm nháp ly rượu vang đỏ trên tay, ánh mắt không ngừng quét ra xa dừng lại ở chàng trai khôi ngôi tuấn tú...
Cô nhếch miệng cười đứng dậy, xải bước đi đến gần đó, lúc này dựa theo kịch bản cô sẽ giả vờ trượt chân xuống nước...
Bạch Gia Thi rơi xuống nước, khoảng cách đạo diện vạch ra để cô té còn tới một khúc nữa, nhưng vấn đề này không lớn lắm nên ông vẫn tiếp tục cảnh quay.
Khoảnh khắc Bạch Gia Thi rơi xuống nước, cô dường như bị bất ngờ không thể tin được, cố gắng vùng vẫy la to: "Cứu với."
Vừa lúc nãy không biết vì lí do gì, cô đang đi bỗng nhiên bị một bàn tay kéo xuống hồ, lúc rơi xuống mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đang cố gắng kéo chân cô.
Mọi người cực kì bất ngờ, diễn xuất của cô đúng là rất chân thật, diễn y như thật.
Bạch Gia Thi cố gắng bơi lên trên nhưng đều vô ích, cô không có bất kì thiết bị bơi lội nào hỗ trợ cũng không có bình dưỡng khí, việc cố gắng thoát khỏi bàn tay đó đã khiến sức lực cô cạn kiệt.
Qua hai phút, trên bờ cũng không có bất kì động tĩnh nào, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Nước ập vào tai, vào mũi, vào miệng...cái chết dường như cận kề.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại...
Lúc này rất nhiều kí ức đều lần lượt ùa vào tâm trí cô...
Lần đầu tiên gặp anh...Phải rồi! Hai người chỉ mới quen nhau gần đây, cô còn chưa đè anh ra ăn, cô không thể chết được, cô còn chưa kết hôn sinh con cho Tống Lập Thành, cô vẫn chưa hưởng hết được hạnh phúc, cô còn rất nhiều điều muốn làm...
Cô cố gắng hết sức giãy dụa, vào lúc cô gần như không thể thở được, một bàn tay vươn tới kéo cô lên khỏi mặt nước.
"Thi Thi, ráng lên."
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong không gian lạnh lẽo...
Cô muốn nói bản thân không sao nhưng cô không thể...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.