Chương 10: Gặp người nhà
Hải Yến
01/02/2023
"Chị?" Bạch Hứa Thiên kinh ngạc gọi một tiếng không chắc chắn.
Bạch Gia Thi từ trong hồi tưởng dần định thần lại, quay đầu nhìn Bạch Hứa Thiên.
Bạch Hứa Thiên dáng người cao gầy, làn da hơi rám nắng vì trưa nào cũng thường xuyên đem bóng ra ngoài chơi. Khuôn mặt trông cáu kỉnh, đầu tóc hơi rối, điển hình của mấy cậu thiếu niên đang trong độ tuổi ngỗ nghịch, nhưng lại cực kì đẹp trai.
Cô mỉm cười đáp: "Ừ."
Chỉ thấy cậu thiếu niên một giây trước còn cáu kỉnh, một giây sau đã chạy lại lao về phía cô, đôi tay thon dài ôm chầm lấy Bạch Gia Thi.
"Chị...em còn tưởng cả đời này chị sẽ không bao giờ quay về nữa." Giọng nói cậu run rẩy.
Cô vỗ lưng Bạch Hứa Thiên an ủi, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, là tại chị không quay về sớm hơn."
Bạch Hứa Thiên lắc đầu như búa bổ: "Chị không sai, có trách thì trách em không đến thăm chị."
Lại nghĩ đến cái gì đó, Bạch Hứa Thiên lại luống cuống tay chân nói với cô: "Để em đi gọi mọi người xuống, chị chờ một lát."
Bình thường giờ này, phụ nữ Bạch gia sẽ tụ tập với nhau ở gian phòng cuối hành lang chơi mạt chược, còn đàn ông Bạch gia sẽ nhận trách nhiệm đấm bóp.
Bạch Hứa Thiên đang định đi lên thì từ trên lầu, có bóng dáng một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, nhưng khuôn mặt được chăm sóc rất tỉ mĩ nên nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
"Bác cả!" Bạch Hứa Thiên gọi.
"Ừ, sao chỉ có mình con? Tiểu Mỹ đâu."
"Chị lên phòng rồi ạ."
Đến khi Dạ Nguyệt bước xuống lầu mới nhìn rõ đằng sau Bạch Hứa Thiên còn có một cô gái đang mỉm cười nhìn mình, bà hơi xửng sốt, như không tin thử thăm dò.
"Thi Thi? Là con sao?"
Mẹ Bạch là người phía Nam, giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe rất ngọt ngào.
"Vâng ạ!"
Dạ Nguyệt xúc động nhìn đứa con gái hơn một năm không gặp, nhanh chóng tiến lại phía cô. Vừa tức giận vừa đau lòng mắng yêu: "Cái con bé này, đi lâu như vậy mới về. Có phải quên người mẹ này rồi hay không?"
"Sao có thể? Làm sao con quên được người mẹ đẹp nhất trần gian, tốt bụng nhất trần gian này được cơ chứ!" Bạch Gia Thi cười tươi đáp lại.
"Hừ! Vậy mà chẳng thấy về thăm mẹ lần nào!" Mẹ Bạch hờn dỗi trách móc.
Bạch Gia Thi là đứa con mà Dạ Nguyệt thương yêu nhất, mẹ Bạch và cha Bạch vốn rất thích con gái, nhưng ba đứa con đầu lòng tất cả đều là con trai, cả hai người đều hụt hẫng. Dự định sẽ không sinh nữa, nhưng cha Bạch lại muốn thử thêm may mắn, cuối cùng cũng như ý muốn sinh được một cô công chúa nhỏ vừa mềm mại vừa đáng yêu, cả nhà đều yêu thương không ngớt. Nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Vậy mà đến năm hai mươi ba tuổi cô công chúa nhỏ trong nhà lại đòi ra ngoài tự lập, nói muốn làm diễn viên, người trong nhà rất không ủng hộ, giới giải trí có nhiều chuyện rất phức tạp, rất dơ bẩn. Cô đơn thuần như vậy đi vào nơi đó rất có khả năng sẽ bị lừa đem đi bán.
Nhưng Bạch Gia Thi một hai phải làm diễn viên, bọn họ khuyên mãi cũng không được. Bạch Thiên Phong cha của nguyên chủ cực kì tức giận, ông nói nếu như cô vẫn kiên quyết muốn làm diễn viên thì cũng đừng về Bạch gia nữa, từ nay cắt đứt quan hệ. Tuy nhiên, ông cũng rất rõ ràng, nếu như cô đổi ý thì ông sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nguyên chủ cảm thấy cực kì tủi thân, tại sao điều cô muốn làm cha cô lại không đồng ý chứ?đó là lần đầu tiên Bạch Gia Thi dám cãi lại Bạch Thiên Phong, ngay sau đó là một cái tát giáng vào. Bạch Gia Thi không thể tưởng tượng được rằng bố cô lại có thể tát cô, từ trong ra ngoài ai cũng biết rằng Bạch Gia Thi là cô công chúa nhỏ được cha Bạch nâng trong lòng bàn tay, cưng chiều mà lớn lên. Đừng nói là tát, ngay cả mắng cũng chưa từng.
Vậy mà giờ đây Bạch Gia Thi lại bị tát chỉ vì cô muốn vào showbiz, muốn làm diễn viên? Cô chỉ cảm thấy rằng người cha mà mình kính trọng bao lâu nay, lại không những không ủng hộ mà còn tát cô một cái. Bạch Gia Thi uất ức không nói hai lời liền cắt đứt liên lạc, từ đó về sau cũng không quay về nhà nữa.
Người trong nhà đều lo lắng, muốn đi khuyên Bạch Gia Thi vài câu nhưng đều bị Bạch Thiên Phong cản lại. Lúc đó, cha Bạch cũng chỉ nghĩ cô đi một hai ngày chán rồi sẽ về, nhưng không ngờ cứ thế biến mất hơn một năm, người duy nhất còn liên lạc là Bạch Vu Quân.
Lúc mọi người xuống nhà nhìn thấy Bạch Gia Thi đều xúc động không thôi. Liên tục sôi nổi hỏi cô ở ngoài ăn có ngon không? Sống ở ngoài có thoải mái không?...Tất cả các câu hỏi đều được Bạch Gia Thi khéo léo trả lời.
Không khí trong nhà cực kì sôi nổi, ấm áp, người trong nhà ngồi quay quần bên nhau, kể chuyện cho nhau nghe. Bây giờ, Bạch gia đã không còn bài xích chuyện Bạch Gia Thi tiến vào giới giải trí, bọn họ chỉ cần cô sống tốt, vui vẻ là được.
Đúng lúc này, cha Bạch về đến nhà, tiện tay đưa áo khoác cho bác Trần, nhìn về phía sofa thoáng sửng sốt, chưa kịp để cho cha Bạch nói, Bạch Gia Thi đã nhanh chân đứng dậy.
"Cha, người đi làm về rồi!"
Bạch Thiên Phong không đáp, hừ nhẹ một tiếng, thay giày xong đi thẳng lên lầu.
Thím hai thấy sự việc không ổn liền bào chữa cho cha Bạch: "Thi Thi con đừng để ý, cha con đi làm cả ngày hơi mệt nên mới như thế thôi."
"Con hiểu ạ!"
Bạch Gia Thi từ trong hồi tưởng dần định thần lại, quay đầu nhìn Bạch Hứa Thiên.
Bạch Hứa Thiên dáng người cao gầy, làn da hơi rám nắng vì trưa nào cũng thường xuyên đem bóng ra ngoài chơi. Khuôn mặt trông cáu kỉnh, đầu tóc hơi rối, điển hình của mấy cậu thiếu niên đang trong độ tuổi ngỗ nghịch, nhưng lại cực kì đẹp trai.
Cô mỉm cười đáp: "Ừ."
Chỉ thấy cậu thiếu niên một giây trước còn cáu kỉnh, một giây sau đã chạy lại lao về phía cô, đôi tay thon dài ôm chầm lấy Bạch Gia Thi.
"Chị...em còn tưởng cả đời này chị sẽ không bao giờ quay về nữa." Giọng nói cậu run rẩy.
Cô vỗ lưng Bạch Hứa Thiên an ủi, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, là tại chị không quay về sớm hơn."
Bạch Hứa Thiên lắc đầu như búa bổ: "Chị không sai, có trách thì trách em không đến thăm chị."
Lại nghĩ đến cái gì đó, Bạch Hứa Thiên lại luống cuống tay chân nói với cô: "Để em đi gọi mọi người xuống, chị chờ một lát."
Bình thường giờ này, phụ nữ Bạch gia sẽ tụ tập với nhau ở gian phòng cuối hành lang chơi mạt chược, còn đàn ông Bạch gia sẽ nhận trách nhiệm đấm bóp.
Bạch Hứa Thiên đang định đi lên thì từ trên lầu, có bóng dáng một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, nhưng khuôn mặt được chăm sóc rất tỉ mĩ nên nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
"Bác cả!" Bạch Hứa Thiên gọi.
"Ừ, sao chỉ có mình con? Tiểu Mỹ đâu."
"Chị lên phòng rồi ạ."
Đến khi Dạ Nguyệt bước xuống lầu mới nhìn rõ đằng sau Bạch Hứa Thiên còn có một cô gái đang mỉm cười nhìn mình, bà hơi xửng sốt, như không tin thử thăm dò.
"Thi Thi? Là con sao?"
Mẹ Bạch là người phía Nam, giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe rất ngọt ngào.
"Vâng ạ!"
Dạ Nguyệt xúc động nhìn đứa con gái hơn một năm không gặp, nhanh chóng tiến lại phía cô. Vừa tức giận vừa đau lòng mắng yêu: "Cái con bé này, đi lâu như vậy mới về. Có phải quên người mẹ này rồi hay không?"
"Sao có thể? Làm sao con quên được người mẹ đẹp nhất trần gian, tốt bụng nhất trần gian này được cơ chứ!" Bạch Gia Thi cười tươi đáp lại.
"Hừ! Vậy mà chẳng thấy về thăm mẹ lần nào!" Mẹ Bạch hờn dỗi trách móc.
Bạch Gia Thi là đứa con mà Dạ Nguyệt thương yêu nhất, mẹ Bạch và cha Bạch vốn rất thích con gái, nhưng ba đứa con đầu lòng tất cả đều là con trai, cả hai người đều hụt hẫng. Dự định sẽ không sinh nữa, nhưng cha Bạch lại muốn thử thêm may mắn, cuối cùng cũng như ý muốn sinh được một cô công chúa nhỏ vừa mềm mại vừa đáng yêu, cả nhà đều yêu thương không ngớt. Nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Vậy mà đến năm hai mươi ba tuổi cô công chúa nhỏ trong nhà lại đòi ra ngoài tự lập, nói muốn làm diễn viên, người trong nhà rất không ủng hộ, giới giải trí có nhiều chuyện rất phức tạp, rất dơ bẩn. Cô đơn thuần như vậy đi vào nơi đó rất có khả năng sẽ bị lừa đem đi bán.
Nhưng Bạch Gia Thi một hai phải làm diễn viên, bọn họ khuyên mãi cũng không được. Bạch Thiên Phong cha của nguyên chủ cực kì tức giận, ông nói nếu như cô vẫn kiên quyết muốn làm diễn viên thì cũng đừng về Bạch gia nữa, từ nay cắt đứt quan hệ. Tuy nhiên, ông cũng rất rõ ràng, nếu như cô đổi ý thì ông sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nguyên chủ cảm thấy cực kì tủi thân, tại sao điều cô muốn làm cha cô lại không đồng ý chứ?đó là lần đầu tiên Bạch Gia Thi dám cãi lại Bạch Thiên Phong, ngay sau đó là một cái tát giáng vào. Bạch Gia Thi không thể tưởng tượng được rằng bố cô lại có thể tát cô, từ trong ra ngoài ai cũng biết rằng Bạch Gia Thi là cô công chúa nhỏ được cha Bạch nâng trong lòng bàn tay, cưng chiều mà lớn lên. Đừng nói là tát, ngay cả mắng cũng chưa từng.
Vậy mà giờ đây Bạch Gia Thi lại bị tát chỉ vì cô muốn vào showbiz, muốn làm diễn viên? Cô chỉ cảm thấy rằng người cha mà mình kính trọng bao lâu nay, lại không những không ủng hộ mà còn tát cô một cái. Bạch Gia Thi uất ức không nói hai lời liền cắt đứt liên lạc, từ đó về sau cũng không quay về nhà nữa.
Người trong nhà đều lo lắng, muốn đi khuyên Bạch Gia Thi vài câu nhưng đều bị Bạch Thiên Phong cản lại. Lúc đó, cha Bạch cũng chỉ nghĩ cô đi một hai ngày chán rồi sẽ về, nhưng không ngờ cứ thế biến mất hơn một năm, người duy nhất còn liên lạc là Bạch Vu Quân.
Lúc mọi người xuống nhà nhìn thấy Bạch Gia Thi đều xúc động không thôi. Liên tục sôi nổi hỏi cô ở ngoài ăn có ngon không? Sống ở ngoài có thoải mái không?...Tất cả các câu hỏi đều được Bạch Gia Thi khéo léo trả lời.
Không khí trong nhà cực kì sôi nổi, ấm áp, người trong nhà ngồi quay quần bên nhau, kể chuyện cho nhau nghe. Bây giờ, Bạch gia đã không còn bài xích chuyện Bạch Gia Thi tiến vào giới giải trí, bọn họ chỉ cần cô sống tốt, vui vẻ là được.
Đúng lúc này, cha Bạch về đến nhà, tiện tay đưa áo khoác cho bác Trần, nhìn về phía sofa thoáng sửng sốt, chưa kịp để cho cha Bạch nói, Bạch Gia Thi đã nhanh chân đứng dậy.
"Cha, người đi làm về rồi!"
Bạch Thiên Phong không đáp, hừ nhẹ một tiếng, thay giày xong đi thẳng lên lầu.
Thím hai thấy sự việc không ổn liền bào chữa cho cha Bạch: "Thi Thi con đừng để ý, cha con đi làm cả ngày hơi mệt nên mới như thế thôi."
"Con hiểu ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.