Chương 5
Minh Nguyệt Nô
14/11/2020
Hai người yên ổn vô sự trải qua được vài ngày. Tuy không có sự thân mật mà Nhan Tử Khâm mong đợi nhưng vẫn có thể tính là hòa hợp.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Lúc Tần Dật thức dậy cũng là tám giờ hơn. Trong nhà không có ai, phòng tắm cũng không có, thư phòng cũng không, ban công cũng không, phòng ngủ cũng không có. Có điều, giá vẽ còn đây? Quần áo cũng vậy, ngay cả di động cũng ở đây. Vỗ mạnh lên đầu mình, Tần Dật mày lo lắng cái gì chứ.
Bữa sáng trên bàn vẫn thơm ngon như cũ. Tần Dật cong khóe miệng cầm đi đun lại. Tắm rửa xong bật TV, sau đó thỏa mãn mà ăn sáng.
Đến mười giờ, vẫn chưa về. Tần Dật xoa bụng, có chút căng, ra ngoài dạo một chút đi.
Lúc trở về sau khi đi một vòng quanh khu nhà, trong nhà vẫn trống huơ trống hoắc. Điện thoại không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Tần Dật quay người đi vào thư phòng. Xử lý qua loa các văn kiện một chút, lơ đãng nhìn thấy trên giá sách có thêm một tập file. Tần Dật lật giở từng trang, kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng lại nhận ra đây là bản thảo của “Phương Hoa”. Nhớ lúc Kỷ Mạc Ly mười sáu tuổi hắn còn tặng cô một cuốn, lúc đó cuốn sách này còn chưa xuất bản, phải tốn bao nhiều công sức để lấy được từ trong nội bộ công ty. Cũng là từ lúc đó mà quan hệ với cha có chút cải thiện.
Luôn nói tuổi tác càng tăng, tài hoa sẽ bị tụt giảm. Tần Dật mở tập tranh, không khỏi oán thán. Tên này sao không hề lụi nghề chứ. Mấy năm qua, tranh của y vẫn tươi mới sống động như này, người cũng có linh khí như thế, điều khác biệt là có thêm cảm giác ấm áp an lòng sau khi trưởng thành. Nhan Tử Khâm nếu biết hắn nghĩ vậy, nhất định sẽ không biết xấu hổ mà nói, “Đó đều là vì yêu nha yêu nha, là ma lực tình yêu nha.”
Mười hai giờ rồi. Vẫn như cũ không có động tĩnh gì, không điện thoại, không tin nhắn. Tần Dật nghĩ, có lẽ y về nhà rồi. Y thì vui vẻ thoải mái, bữa trưa của hắn phải làm sao.
Quá buồn chán, Tần Dật ngáp một cái, không quan tâm nữa, lại ngủ một giấc là được.
Nằm lên giường lăn qua lộn lại mà không sao ngủ được, Tần Dật ôm laptop để lên đùi ngồi chơi game.
Không biết được bao lâu, chuông cửa đột nhiên reo vang. Chậc, từ khi nào lại lịch sự như vậy. Trong lòng nghĩ thế nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
“Quý khách, đây là bữa trưa của anh. Tổng cộng 128 tệ, mời anh nhận.”
Tần Dật đờ ra một lúc lâu mới nhận đồ, nói tiếng cảm ơn.
Tần Dật nhìn bao bì của món đồ gọi ngoài, là cửa hàng mình thường ăn không sai, mở ra nhìn thấy mấy món mình hay ăn, cũng không tệ. Thế nhưng lại chả muốn ăn chút nào. Cầm đũa chọc chọc hai cái lại càng không muốn ăn. Quả nhiên miệng cứ vậy mà càng ngày càng kén ăn.
Còn có thế đặt đồ bên ngoài cho mình, vì sao lại không gọi một cú điện thoại về chứ, thật là.
Đơn giản thu dọn một chút, Tần Dật lại nằm lên trên giường.
Mơ mơ màng màng, nghe thấy trong nhà rầm rầm như có trộm đột nhập.
Tần Dật đi dép lê ra ngoài, ôm đầu che mặt hỏi: “Anh làm gì thế? Trưa nay đi đâu vậy?”
“A Dật, cậu dậy rồi, có nhớ mình không?” Bạn nhỏ nào đó tâm trạng coi bộ rất tốt, khóe mắt cong cong.
“À… Là Nhược Uyên à.”
Mặt An Nhược Uyên lập tức xịu xuống, chỉ một đống táp nham trên bàn, nói: “A Dật, cậu là đồ không có lương tâm. Mới có mấy ngày thôi, người ta còn mang về cho cậu bao nhiêu quà… Hừ, cậu đã sớm muốn đổi nữ chủ nhân rồi.”
Tần Dật khoanh tay trước ngực chờ cậu diễn cho đã mới nói: “Bạn nhỏ, cậu vốn cũng không phải nữ chủ nhân.”
“Chính vì biết cậu vô lương tâm nên mình mới không tìm tên chủ nuôi như cậu. Mình có cần cũng phải tìm người như Phương Dư Khả, hừ. À, không đúng nha, Nhan Tử Khâm đi đâu rồi?”
“Tôi sao biết được.” Tần Dật cười âm trầm hai tiếng, “Có điều… Tôi lại muốn biết anh ta làm sao mà vào được, ha ha.”
“Ha ha… A Dật, mình gặp được Mạc Ly rồi, vẫn xinh đẹp như thế. Nè nè, cậu coi, bộ đồ này có đẹp không?”
Coi như cậu chuyển chủ đề thành công, Tần Dật im lặng nhìn chằm chằm hình khỉ Yoyo hút thuốc trên áo phông một lúc, nói: “… Cậu đừng bảo đó là mua tặng tôi?”
“Ừm, không phải.”
Tần Dật còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy bạn nhỏ nào đó không để ý xung quanh nói: “Yoyo là để cho Nhan Tử Khâm, Cici mới là cho cậu. Đồ tình nhân đó, mình chọn rất lâu. Ài, mình để áo Cici ở đâu rồi, tìm hoài không thấy?”
“…”
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Lúc Tần Dật thức dậy cũng là tám giờ hơn. Trong nhà không có ai, phòng tắm cũng không có, thư phòng cũng không, ban công cũng không, phòng ngủ cũng không có. Có điều, giá vẽ còn đây? Quần áo cũng vậy, ngay cả di động cũng ở đây. Vỗ mạnh lên đầu mình, Tần Dật mày lo lắng cái gì chứ.
Bữa sáng trên bàn vẫn thơm ngon như cũ. Tần Dật cong khóe miệng cầm đi đun lại. Tắm rửa xong bật TV, sau đó thỏa mãn mà ăn sáng.
Đến mười giờ, vẫn chưa về. Tần Dật xoa bụng, có chút căng, ra ngoài dạo một chút đi.
Lúc trở về sau khi đi một vòng quanh khu nhà, trong nhà vẫn trống huơ trống hoắc. Điện thoại không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Tần Dật quay người đi vào thư phòng. Xử lý qua loa các văn kiện một chút, lơ đãng nhìn thấy trên giá sách có thêm một tập file. Tần Dật lật giở từng trang, kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng lại nhận ra đây là bản thảo của “Phương Hoa”. Nhớ lúc Kỷ Mạc Ly mười sáu tuổi hắn còn tặng cô một cuốn, lúc đó cuốn sách này còn chưa xuất bản, phải tốn bao nhiều công sức để lấy được từ trong nội bộ công ty. Cũng là từ lúc đó mà quan hệ với cha có chút cải thiện.
Luôn nói tuổi tác càng tăng, tài hoa sẽ bị tụt giảm. Tần Dật mở tập tranh, không khỏi oán thán. Tên này sao không hề lụi nghề chứ. Mấy năm qua, tranh của y vẫn tươi mới sống động như này, người cũng có linh khí như thế, điều khác biệt là có thêm cảm giác ấm áp an lòng sau khi trưởng thành. Nhan Tử Khâm nếu biết hắn nghĩ vậy, nhất định sẽ không biết xấu hổ mà nói, “Đó đều là vì yêu nha yêu nha, là ma lực tình yêu nha.”
Mười hai giờ rồi. Vẫn như cũ không có động tĩnh gì, không điện thoại, không tin nhắn. Tần Dật nghĩ, có lẽ y về nhà rồi. Y thì vui vẻ thoải mái, bữa trưa của hắn phải làm sao.
Quá buồn chán, Tần Dật ngáp một cái, không quan tâm nữa, lại ngủ một giấc là được.
Nằm lên giường lăn qua lộn lại mà không sao ngủ được, Tần Dật ôm laptop để lên đùi ngồi chơi game.
Không biết được bao lâu, chuông cửa đột nhiên reo vang. Chậc, từ khi nào lại lịch sự như vậy. Trong lòng nghĩ thế nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
“Quý khách, đây là bữa trưa của anh. Tổng cộng 128 tệ, mời anh nhận.”
Tần Dật đờ ra một lúc lâu mới nhận đồ, nói tiếng cảm ơn.
Tần Dật nhìn bao bì của món đồ gọi ngoài, là cửa hàng mình thường ăn không sai, mở ra nhìn thấy mấy món mình hay ăn, cũng không tệ. Thế nhưng lại chả muốn ăn chút nào. Cầm đũa chọc chọc hai cái lại càng không muốn ăn. Quả nhiên miệng cứ vậy mà càng ngày càng kén ăn.
Còn có thế đặt đồ bên ngoài cho mình, vì sao lại không gọi một cú điện thoại về chứ, thật là.
Đơn giản thu dọn một chút, Tần Dật lại nằm lên trên giường.
Mơ mơ màng màng, nghe thấy trong nhà rầm rầm như có trộm đột nhập.
Tần Dật đi dép lê ra ngoài, ôm đầu che mặt hỏi: “Anh làm gì thế? Trưa nay đi đâu vậy?”
“A Dật, cậu dậy rồi, có nhớ mình không?” Bạn nhỏ nào đó tâm trạng coi bộ rất tốt, khóe mắt cong cong.
“À… Là Nhược Uyên à.”
Mặt An Nhược Uyên lập tức xịu xuống, chỉ một đống táp nham trên bàn, nói: “A Dật, cậu là đồ không có lương tâm. Mới có mấy ngày thôi, người ta còn mang về cho cậu bao nhiêu quà… Hừ, cậu đã sớm muốn đổi nữ chủ nhân rồi.”
Tần Dật khoanh tay trước ngực chờ cậu diễn cho đã mới nói: “Bạn nhỏ, cậu vốn cũng không phải nữ chủ nhân.”
“Chính vì biết cậu vô lương tâm nên mình mới không tìm tên chủ nuôi như cậu. Mình có cần cũng phải tìm người như Phương Dư Khả, hừ. À, không đúng nha, Nhan Tử Khâm đi đâu rồi?”
“Tôi sao biết được.” Tần Dật cười âm trầm hai tiếng, “Có điều… Tôi lại muốn biết anh ta làm sao mà vào được, ha ha.”
“Ha ha… A Dật, mình gặp được Mạc Ly rồi, vẫn xinh đẹp như thế. Nè nè, cậu coi, bộ đồ này có đẹp không?”
Coi như cậu chuyển chủ đề thành công, Tần Dật im lặng nhìn chằm chằm hình khỉ Yoyo hút thuốc trên áo phông một lúc, nói: “… Cậu đừng bảo đó là mua tặng tôi?”
“Ừm, không phải.”
Tần Dật còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy bạn nhỏ nào đó không để ý xung quanh nói: “Yoyo là để cho Nhan Tử Khâm, Cici mới là cho cậu. Đồ tình nhân đó, mình chọn rất lâu. Ài, mình để áo Cici ở đâu rồi, tìm hoài không thấy?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.