Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em
Chương 45
Thúy Vy06032008
19/09/2023
Sau khi rời khỏi công ty, trợ lí đã đưa Mộc Phi và Tình Xuyên đến bệnh viện.
Tình Xuyên thì không sao, chỉ bị thương nhẹ và trật chân, còn Mộc Phi lại bị trật khớp vai, phải cố định lại.
Chắc chắn là rất đau cũng không dễ chịu nhưng lúc nào anh cũng mỉm cười nói với cô là không sao, còn trêu chọc cô là đồ ngốc.
Rốt cuộc thì ai mới là đồ ngốc chứ?
Tình Xuyên ngồi cạnh giường bệnh của anh, vẫn luôn thút thít: "Anh có biết lúc đó nguy hiểm cỡ nào không? Lỡ như không né được, sau đó... sau đó..."
Cô nghẹn ngào không thể nói ra một lời hoàn chỉnh nhưng anh biết rõ cô chỉ đang lo lắng cho anh mà thôi. Để cho cô phải đau lòng như vậy anh cảm thấy rất có lỗi, nhưng trong tình huống như vậy, cho dù có trở lại một ngàn lần anh cũng sẽ quyết định bất chấp tất cả lao về phía cô. Thà rằng người bị thương là anh chứ anh không nỡ nhìn cô đau đớn, đó là điều mà anh không bao giờ làm được.
Lần này anh không mỉm cười, cũng không an ủi cô, anh kéo cô lại phía mình, đặt trán anh lên trán của cô: "Nếu anh thật sự biến thành một kẻ xấu xí, thương tích đầy mình, em sẽ không bỏ anh chứ?"
Tình Xuyên tức giận đấm vào ngực anh, không cho anh nói lời xui xẻo: "Anh bị điên rồi sao? Có phải anh chán sống rồi không?"
Mộc Phi nghiêm túc bắt lấy cổ tay cô, mặc dù là tay trái nhưng lực tay vẫn rất lớn, anh dùng ánh mắt cuồng si lẫn cầu xin nhìn cô, trước giờ anh chưa từng hèn mọn như vậy, cũng có thể nói, anh như biến thành một người khác.
"Nếu em không muốn rời đi, vậy thì em hãy ở bên cạnh anh cả đời đi, dùng thân báo đáp. Nếu em không muốn, thì anh cũng có thể nguyện lấy thân mình bù đắp cho em. Được không?" Lời nói chân thành, ánh mắt chân thực, đó là khi một người đàn ông đã yêu một người con gái thật lòng, yêu đến mức có thể hạ thấp bản thân đi cầu xin tình yêu của người con gái đó.
Thật ra trong cuộc tình này không thể nói ai đúng ai sai, cũng không thể dựa vào việc ai đến trước ai đến sau đó để lí giải, bởi vì tình yêu vốn dĩ là một bài toán khó.
Cưỡng cầu không được nhưng lại không nỡ buông tay, ích kỷ không muốn đối phương ở bên cạnh người khác mà không phải mình, lâu dần lâu dần nó không đơn thuần chỉ là yêu nữa, mà chính là chấp niệm in sâu trong tim.
Vì vậy... anh và cô, còn có cả cô ta, vốn dĩ không có ai nợ ai cả.
Lúc đầu là do cô nhu nhược, cô cố chấp, biết rõ anh ghét mình nhưng vẫn làm chuyện thừa thãi.
Còn anh, do hiểu lầm, do chưa thật sự hiểu về người con gái này nên mới gây ra tổn thương cho cô. Suy cho cùng, ghét một người, không muốn gặp mặt, không muốn nói chuyện, cảm thấy phiền phức cũng chỉ là một chuyện thường tình. Lại thêm việc bị ép liên hôn nên hận lại càng thêm hận, nên ngẫm nghĩ một chút, anh quả thật là có sai, có tàn nhẫn và vô tâm nhưng lại không hoàn toàn có lỗi.
Còn về phía Từ Chỉ Giai, cô ta đúng là có hành động điên rồ, đúng là một người sống thực dụng, nhưng không thể hoàn toàn phủ nhận việc cô ta có tình cảm với anh. Vì yêu sinh hận, sinh lòng tham, sinh lòng đố kị, đâu có ai muốn vậy vốn dĩ đã ở trong tay mình nhưng lại bị rơi xuống cống không thể tìm lại được. Nhưng người không phải vật, tình cảm lại càng không phải là thứ có thể tranh giành. Muốn trách chỉ có thể trách nguyệt lão se nhằm mối lương duyên, khiến tơ hồng đứt đoạn giữa chừng, ngoảnh đầu lại người năm ấy đã hạnh phúc cùng người con gái khác.
Tình Xuyên nhất thời không muốn nghĩ đến việc đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, không muốn nghĩ đến đây không phải một thế giới thực, càng không muốn nhắc đến mình có thể về được hay không. Trông phút chốc cô đã không cưỡng lại được mà gật đầu đồng ý, cô thật sự... muốn cùng anh sống hạnh phúc cả đời, một lời hứa hẹn, không ai chắc chắn được sẽ kéo dài đến khi nào. Nhưng đời người ngắn ngủi, đi được chặng nào thì hay chặng đó, dù sao ở thế giới này cô cũng đâu còn gì để mất.
"Mộc Phi, nếu như một ngày nào đó..."
"Hửm?"
"Không... không có gì."
Nếu như một ngày nào đó cô biến mất, chắc chắn nữ chính thực sự sẽ trở về, chắc chắn sẽ cùng anh sống một cuộc đời còn lại thật hạnh phúc, thay đổi cốt truyện ban đầu.
Tốt thôi, chỉ cần anh hạnh phúc là cô đã cảm thấy vui rồi, dù sao vị trí nữ chính này cũng không phải của cô, người mà anh nên bù đắp, che chở, yêu thương cũng không phải cô.
Thương Tình Xuyên sẽ yêu anh nhiều hơn là Kiều Tuyết Linh.
Tình Xuyên thì không sao, chỉ bị thương nhẹ và trật chân, còn Mộc Phi lại bị trật khớp vai, phải cố định lại.
Chắc chắn là rất đau cũng không dễ chịu nhưng lúc nào anh cũng mỉm cười nói với cô là không sao, còn trêu chọc cô là đồ ngốc.
Rốt cuộc thì ai mới là đồ ngốc chứ?
Tình Xuyên ngồi cạnh giường bệnh của anh, vẫn luôn thút thít: "Anh có biết lúc đó nguy hiểm cỡ nào không? Lỡ như không né được, sau đó... sau đó..."
Cô nghẹn ngào không thể nói ra một lời hoàn chỉnh nhưng anh biết rõ cô chỉ đang lo lắng cho anh mà thôi. Để cho cô phải đau lòng như vậy anh cảm thấy rất có lỗi, nhưng trong tình huống như vậy, cho dù có trở lại một ngàn lần anh cũng sẽ quyết định bất chấp tất cả lao về phía cô. Thà rằng người bị thương là anh chứ anh không nỡ nhìn cô đau đớn, đó là điều mà anh không bao giờ làm được.
Lần này anh không mỉm cười, cũng không an ủi cô, anh kéo cô lại phía mình, đặt trán anh lên trán của cô: "Nếu anh thật sự biến thành một kẻ xấu xí, thương tích đầy mình, em sẽ không bỏ anh chứ?"
Tình Xuyên tức giận đấm vào ngực anh, không cho anh nói lời xui xẻo: "Anh bị điên rồi sao? Có phải anh chán sống rồi không?"
Mộc Phi nghiêm túc bắt lấy cổ tay cô, mặc dù là tay trái nhưng lực tay vẫn rất lớn, anh dùng ánh mắt cuồng si lẫn cầu xin nhìn cô, trước giờ anh chưa từng hèn mọn như vậy, cũng có thể nói, anh như biến thành một người khác.
"Nếu em không muốn rời đi, vậy thì em hãy ở bên cạnh anh cả đời đi, dùng thân báo đáp. Nếu em không muốn, thì anh cũng có thể nguyện lấy thân mình bù đắp cho em. Được không?" Lời nói chân thành, ánh mắt chân thực, đó là khi một người đàn ông đã yêu một người con gái thật lòng, yêu đến mức có thể hạ thấp bản thân đi cầu xin tình yêu của người con gái đó.
Thật ra trong cuộc tình này không thể nói ai đúng ai sai, cũng không thể dựa vào việc ai đến trước ai đến sau đó để lí giải, bởi vì tình yêu vốn dĩ là một bài toán khó.
Cưỡng cầu không được nhưng lại không nỡ buông tay, ích kỷ không muốn đối phương ở bên cạnh người khác mà không phải mình, lâu dần lâu dần nó không đơn thuần chỉ là yêu nữa, mà chính là chấp niệm in sâu trong tim.
Vì vậy... anh và cô, còn có cả cô ta, vốn dĩ không có ai nợ ai cả.
Lúc đầu là do cô nhu nhược, cô cố chấp, biết rõ anh ghét mình nhưng vẫn làm chuyện thừa thãi.
Còn anh, do hiểu lầm, do chưa thật sự hiểu về người con gái này nên mới gây ra tổn thương cho cô. Suy cho cùng, ghét một người, không muốn gặp mặt, không muốn nói chuyện, cảm thấy phiền phức cũng chỉ là một chuyện thường tình. Lại thêm việc bị ép liên hôn nên hận lại càng thêm hận, nên ngẫm nghĩ một chút, anh quả thật là có sai, có tàn nhẫn và vô tâm nhưng lại không hoàn toàn có lỗi.
Còn về phía Từ Chỉ Giai, cô ta đúng là có hành động điên rồ, đúng là một người sống thực dụng, nhưng không thể hoàn toàn phủ nhận việc cô ta có tình cảm với anh. Vì yêu sinh hận, sinh lòng tham, sinh lòng đố kị, đâu có ai muốn vậy vốn dĩ đã ở trong tay mình nhưng lại bị rơi xuống cống không thể tìm lại được. Nhưng người không phải vật, tình cảm lại càng không phải là thứ có thể tranh giành. Muốn trách chỉ có thể trách nguyệt lão se nhằm mối lương duyên, khiến tơ hồng đứt đoạn giữa chừng, ngoảnh đầu lại người năm ấy đã hạnh phúc cùng người con gái khác.
Tình Xuyên nhất thời không muốn nghĩ đến việc đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, không muốn nghĩ đến đây không phải một thế giới thực, càng không muốn nhắc đến mình có thể về được hay không. Trông phút chốc cô đã không cưỡng lại được mà gật đầu đồng ý, cô thật sự... muốn cùng anh sống hạnh phúc cả đời, một lời hứa hẹn, không ai chắc chắn được sẽ kéo dài đến khi nào. Nhưng đời người ngắn ngủi, đi được chặng nào thì hay chặng đó, dù sao ở thế giới này cô cũng đâu còn gì để mất.
"Mộc Phi, nếu như một ngày nào đó..."
"Hửm?"
"Không... không có gì."
Nếu như một ngày nào đó cô biến mất, chắc chắn nữ chính thực sự sẽ trở về, chắc chắn sẽ cùng anh sống một cuộc đời còn lại thật hạnh phúc, thay đổi cốt truyện ban đầu.
Tốt thôi, chỉ cần anh hạnh phúc là cô đã cảm thấy vui rồi, dù sao vị trí nữ chính này cũng không phải của cô, người mà anh nên bù đắp, che chở, yêu thương cũng không phải cô.
Thương Tình Xuyên sẽ yêu anh nhiều hơn là Kiều Tuyết Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.