Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em
Chương 57
Thúy Vy06032008
25/09/2023
Tối hôm đó, Tần Ý Vãn đến quán bar, cô muốn chìm vào thế giới phức tạp ở nơi đây để quên đi sự bức bối ở trong lòng, giải toả tâm trạng.
Cô ngồi ở quầy rượu, gọi một ly whisky, giữa chốn ồn ào và náo nhiệt, cô như một kẻ đơn độc, một mình một ly rượu, nhâm nhi từng chút một.
Chợt, có một người đàn ông bước đến, anh ta ngồi ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không có tâm trạng để tâm đến người đó, chỉ liếc mắt nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt được làm bằng vàng, bên trên có đính một hạt kim cương nhỏ, trị giá cũng không phải dạng vừa.
Đột nhiên, anh ta lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đầy ý cười: "Không nhớ tôi?"
Ý Vãn nghi hoặc nhìn sang anh ta, lần này cô còn nheo mắt lại để ý rõ hơn, đến một lúc sau cô mắt ồ lên.
Anh ta là chàng trai bao hôm đó - Mã Khiên Vũ.
Cô cười khẽ: "Là anh?"
Anh ta tỏ ra vui mừng, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, hôn vào mu bàn tay cô: "Tôi rất vui vì cô vẫn còn nhớ tôi."
Anh ta hôm nay rất khác, trong bộ âu phục, anh ta như một người đàn ông lịch lãm, không ai có thể nhận ra anh ta là trai bao. Thì ra một người có thể thay đổi nhiều như vậy chỉ với một thân phận khác.
Ý Vãn nhâm nhi ly rượu, cố tình nói lời trêu ghẹo: "Xem ra mấy phú bà kia rất cưng chiều anh nhỉ? Nhìn anh cứ như một tỷ phú."
Mã Khiên Vũ cười nhưng không nói, anh ta cũng gọi một ly rượu: "Sao lại uống rượu một mình? Có tâm sự sao?"
Nụ cười trên môi cô chợt tắt, cô uống nốt phần rượu còn lại trong ly, lại gọi một ly khác.
Anh ta lại nói: "Uống rượu không giúp cô quên được muộn phiền đâu, không những vậy còn rất khó chịu. Tôi có cách đơn giản nhưng hữu hiệu hơn nhiều."
Anh ta ghé sát vào cô, ánh mắt dụ hoặc, nếu là người phụ nữ khác thì đã sớm bị anh ta quyến rũ mất rồi.
Cô dùng ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, nhướng mày hỏi lại, giọng điệu đùa cợt: "Là cách gì?"
Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng di chuyển từ vành tai xuống cổ cô, cảm giác ngứa ngáy khiến cô hơi rùng mình.
Anh ta hỏi: "Cô thật sự muốn biết sao?"
Ý Vãn dường như nhìn ra được điều gì đó từ ánh mắt không nghiêm túc của anh ta, cô vội vàng hất tay anh ta ra, xoay người đi, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó cô dứt khoát nói: "Tôi không cần."
Mã Khiên Vũ khơi khựng lại một chút, rồi lại cười thành tiếng: "Cô có biết là cô rất đáng yêu không? Còn rất ngây thơ nữa. Cô như này, đàn ông rất yêu đó."
Cô liếc nhìn anh ta: "Ai ngây thơ chứ? Tần Ý Vãn tôi mà ngây thơ?"
Anh ta nở nụ cười ma mị, trông cứ lạ lạ, miệng lẩm bẩm: "Thì ra cô tên là Tần Ý Vãn." Sau đó anh ta lại nói: "Đúng vậy, cô không ngây thơ nhưng vẫn nên đề phòng một chút, đàn ông... không ai đơn giản đâu."
Cô lại gọi thêm một ly rượu, ánh mất đã hơi mơ màng, hai má ửng đỏ: "Ý anh là... anh cũng là người xấu sao?"
Mã Khiên Vũ nhún vai: "Đâu có ai tự nhận mình là người xấu, hơn nữa, trông tôi giống người xấu sao?"
Ý Vãn bĩu môi, tỏ ra không tin, cô nâng ly rượu lên, không ngờ lại bị anh ta ngăn lại, anh ta cướp lấy ly rượu của cô, điêu luyện buông ngón trỏ và ngón giữa ra, một thứ gì dó rơi xuống trong ly rượu.
"Đừng uống nữa, cô say rồi."
Ý Vãn cau mày: "Anh có quyền gì mà quản tôi?"
Mã Khiên Vũ kiên nhẫn nói: "Uống nhiều rượu không tốt đâu." Sau đó anh ta còn đưa ly rượu lên cao, không cho cô lấy được: "Còn uống nữa sẽ rất khó chịu."
Nhưng Ý Vãn không muốn chịu thua, cô bước xuống ghế, nắm lấy cổ áo của anh ta, vươn tay với lấy ly rượu: "Trả tôi!"
Mã Khiên Vũ hơi ngẩng ra, ánh mắt say đắm nhìn người phụ nữ đang ở trên người mình, tham luyến ngửi mùi hương ngọt ngọt pha lẫn với hương đê mê rượu trên người cô. Dáng vẻ nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu bướng bỉnh của cô vốn dĩ không hợp với nơi này, nó mang lại một vẻ trái ngược hoàn toàn nhưng lại rất thu hút.
Ý Vãn khiêng chân lên, cô cướp lấy ly rượu trong tay anh ta, một hơi uống cạn: "Tôi cứ thích uống đấy thì sao?"
Mã Khiên Vũ nhếch mép: "Tùy cô thôi."
Chợt, có một anh chàng phục vụ đi đến, cậu ấy kính cẩn cúi đầu: "Ông chủ, có anh Vương tìm anh, nói muốn cùng anh nói chuyện."
Anh hơi cau mày, giọng trầm đi hẳn: "Nói chuyện? Hắn ta đến đây là muốn mượn tiền thì có. Không gặp."
"Vậy tôi sẽ đi nói với anh ta là anh không có ở đây." Nói xong, cậu phục vụ đó liền rời đi.
Ý Vãn ngơ ngác nhìn Mã Khiên Vũ: "Ông chủ?"
Anh ta không trốn tránh, nâng ly rượu lên uống: "Cô chưa biết à? Tôi là ông chủ của quán bar này đấy."
Mã Khiên Vũ, con trai út của Mã gia. Tuy Mã gia coi anh là phá gia chi tử nhưng bên ngoài anh có địa vị không hề tầm thường, những quán bar lớn trong nước đều là do anh mở ra, ở gần biên giới còn có một sòng bạc khủng.
Không nói đến việc anh ta có làm ăn chân chính không không, chỉ tính những việc này cũng biết là anh ta đáng gờm thế nào, cũng coi là có chỗ đứng trong thế giới ngầm.
Lần trước, anh chỉ giả làm trai bao mà thôi, không ngờ lại gặp được cô gái đúng kiểu mà anh ta thích.
Cô ngồi ở quầy rượu, gọi một ly whisky, giữa chốn ồn ào và náo nhiệt, cô như một kẻ đơn độc, một mình một ly rượu, nhâm nhi từng chút một.
Chợt, có một người đàn ông bước đến, anh ta ngồi ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không có tâm trạng để tâm đến người đó, chỉ liếc mắt nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt được làm bằng vàng, bên trên có đính một hạt kim cương nhỏ, trị giá cũng không phải dạng vừa.
Đột nhiên, anh ta lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đầy ý cười: "Không nhớ tôi?"
Ý Vãn nghi hoặc nhìn sang anh ta, lần này cô còn nheo mắt lại để ý rõ hơn, đến một lúc sau cô mắt ồ lên.
Anh ta là chàng trai bao hôm đó - Mã Khiên Vũ.
Cô cười khẽ: "Là anh?"
Anh ta tỏ ra vui mừng, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, hôn vào mu bàn tay cô: "Tôi rất vui vì cô vẫn còn nhớ tôi."
Anh ta hôm nay rất khác, trong bộ âu phục, anh ta như một người đàn ông lịch lãm, không ai có thể nhận ra anh ta là trai bao. Thì ra một người có thể thay đổi nhiều như vậy chỉ với một thân phận khác.
Ý Vãn nhâm nhi ly rượu, cố tình nói lời trêu ghẹo: "Xem ra mấy phú bà kia rất cưng chiều anh nhỉ? Nhìn anh cứ như một tỷ phú."
Mã Khiên Vũ cười nhưng không nói, anh ta cũng gọi một ly rượu: "Sao lại uống rượu một mình? Có tâm sự sao?"
Nụ cười trên môi cô chợt tắt, cô uống nốt phần rượu còn lại trong ly, lại gọi một ly khác.
Anh ta lại nói: "Uống rượu không giúp cô quên được muộn phiền đâu, không những vậy còn rất khó chịu. Tôi có cách đơn giản nhưng hữu hiệu hơn nhiều."
Anh ta ghé sát vào cô, ánh mắt dụ hoặc, nếu là người phụ nữ khác thì đã sớm bị anh ta quyến rũ mất rồi.
Cô dùng ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, nhướng mày hỏi lại, giọng điệu đùa cợt: "Là cách gì?"
Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng di chuyển từ vành tai xuống cổ cô, cảm giác ngứa ngáy khiến cô hơi rùng mình.
Anh ta hỏi: "Cô thật sự muốn biết sao?"
Ý Vãn dường như nhìn ra được điều gì đó từ ánh mắt không nghiêm túc của anh ta, cô vội vàng hất tay anh ta ra, xoay người đi, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó cô dứt khoát nói: "Tôi không cần."
Mã Khiên Vũ khơi khựng lại một chút, rồi lại cười thành tiếng: "Cô có biết là cô rất đáng yêu không? Còn rất ngây thơ nữa. Cô như này, đàn ông rất yêu đó."
Cô liếc nhìn anh ta: "Ai ngây thơ chứ? Tần Ý Vãn tôi mà ngây thơ?"
Anh ta nở nụ cười ma mị, trông cứ lạ lạ, miệng lẩm bẩm: "Thì ra cô tên là Tần Ý Vãn." Sau đó anh ta lại nói: "Đúng vậy, cô không ngây thơ nhưng vẫn nên đề phòng một chút, đàn ông... không ai đơn giản đâu."
Cô lại gọi thêm một ly rượu, ánh mất đã hơi mơ màng, hai má ửng đỏ: "Ý anh là... anh cũng là người xấu sao?"
Mã Khiên Vũ nhún vai: "Đâu có ai tự nhận mình là người xấu, hơn nữa, trông tôi giống người xấu sao?"
Ý Vãn bĩu môi, tỏ ra không tin, cô nâng ly rượu lên, không ngờ lại bị anh ta ngăn lại, anh ta cướp lấy ly rượu của cô, điêu luyện buông ngón trỏ và ngón giữa ra, một thứ gì dó rơi xuống trong ly rượu.
"Đừng uống nữa, cô say rồi."
Ý Vãn cau mày: "Anh có quyền gì mà quản tôi?"
Mã Khiên Vũ kiên nhẫn nói: "Uống nhiều rượu không tốt đâu." Sau đó anh ta còn đưa ly rượu lên cao, không cho cô lấy được: "Còn uống nữa sẽ rất khó chịu."
Nhưng Ý Vãn không muốn chịu thua, cô bước xuống ghế, nắm lấy cổ áo của anh ta, vươn tay với lấy ly rượu: "Trả tôi!"
Mã Khiên Vũ hơi ngẩng ra, ánh mắt say đắm nhìn người phụ nữ đang ở trên người mình, tham luyến ngửi mùi hương ngọt ngọt pha lẫn với hương đê mê rượu trên người cô. Dáng vẻ nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu bướng bỉnh của cô vốn dĩ không hợp với nơi này, nó mang lại một vẻ trái ngược hoàn toàn nhưng lại rất thu hút.
Ý Vãn khiêng chân lên, cô cướp lấy ly rượu trong tay anh ta, một hơi uống cạn: "Tôi cứ thích uống đấy thì sao?"
Mã Khiên Vũ nhếch mép: "Tùy cô thôi."
Chợt, có một anh chàng phục vụ đi đến, cậu ấy kính cẩn cúi đầu: "Ông chủ, có anh Vương tìm anh, nói muốn cùng anh nói chuyện."
Anh hơi cau mày, giọng trầm đi hẳn: "Nói chuyện? Hắn ta đến đây là muốn mượn tiền thì có. Không gặp."
"Vậy tôi sẽ đi nói với anh ta là anh không có ở đây." Nói xong, cậu phục vụ đó liền rời đi.
Ý Vãn ngơ ngác nhìn Mã Khiên Vũ: "Ông chủ?"
Anh ta không trốn tránh, nâng ly rượu lên uống: "Cô chưa biết à? Tôi là ông chủ của quán bar này đấy."
Mã Khiên Vũ, con trai út của Mã gia. Tuy Mã gia coi anh là phá gia chi tử nhưng bên ngoài anh có địa vị không hề tầm thường, những quán bar lớn trong nước đều là do anh mở ra, ở gần biên giới còn có một sòng bạc khủng.
Không nói đến việc anh ta có làm ăn chân chính không không, chỉ tính những việc này cũng biết là anh ta đáng gờm thế nào, cũng coi là có chỗ đứng trong thế giới ngầm.
Lần trước, anh chỉ giả làm trai bao mà thôi, không ngờ lại gặp được cô gái đúng kiểu mà anh ta thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.