Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em
Chương 67: Thương Tình Xuyên - Mộc Phi
Thúy Vy06032008
28/09/2023
Những chuyện xảy ra trước kia cứ như là một trò đùa vậy, cô có cảm giác
như cô không phải là chính mình. Tuy vẫn còn ý thức, vẫn có thể cảm nhận được nhưng dường như cô nhận ra, trong cơ thể có một linh hồn khác đang điều khiển cô.
Vì vậy, cô mơ hồ cho rằng những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào. Ít nhất trong mơ đã có người giúp cô thực hiện được mà điều cô không dám làm, đó chính là buông bỏ, buông bỏ tình cảm bao nhiêu năm của bản thân.
Nhưng khi tỉnh lại, cô thật sự không thể làm được, mặc dù bị tổn thương, mặc dù anh không hề yêu cô nhưng cô vẫn muốn bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.
Tình Xuyên nằm trong vòng tay của Mộc Phi mà trong lòng rối rắm, cô nuối tiếc cảm giác ấm áp và sự dịu dàng của anh trong mơ. Cô ước thời gian có thể trôi chậm một chút để cô có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc này lâu hơn.
Tình Xuyên vươn tay ra, ngón tay dịu dàng lướt trên sóng mũi anh, chạm nhẹ vào má anh. Gương mặt này đẹp và hoàn hảo đến mức cho dù có ngắm bao lâu cô cũng không cảm thấy đủ, thậm chí càng nhìn lâu lại càng mê đắm.
Đối với cô, anh đã là kí sinh trùng kí sinh trong tim của cô, cho dù có muốn vứt bỏ cũng không thể vứt bỏ, chỉ có thể chịu đau đớn mà sống qua ngày.
Mặt dù hiện tại anh đang ở trước mắt nhưng cô lại có cảm giác xa vời vợi như không thể với tới. Bởi vì trái tim của anh chưa bao giờ thuộc về cô. Cũng như những vì sao lấp lánh ở trên bầu trời cao, chỉ có thể để vào mắt chứ không thể nào chạm tới.
Tình Xuyên vẫn đang thơ thẩn mắt hồn, ngón tay lưu luyến chạm nhẹ trên gương mặt anh, đột nhiên anh lại bất lại cổ tay cô, chậm rãi mở mắt.
Tình Xuyên giật mình, cô sợ anh sẽ tức giận liền vội vàng thu tay lại, luống cuống ngồi dậy.
"Em... em xin lỗi."
Mộc Phi cứ nhìn cô chằm chằm, anh vươn tay ra định chỉnh lại mái tóc rối của cô, không ngờ cô lại rụt cổ lại, cơ thể run rẩy, hai mắt nhắm chặt, cô nghĩ anh tức giận muốn đánh cô.
Anh có hơi khựng lại, không hiểu tại sao cô lại như vậy nhưng lòng anh chợt đau nhói.
Anh vươn tay ra kéo lấy cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Em sao vậy? Anh đâu có đánh em."
Tình Xuyên ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ẩm ướt chứa sự ngỡ ngàng: "Không phải, sao em... sao em vẫn còn ở trong giấc mơ vậy?"
"Em nói gì đó? Mơ gì? Có phải là sốt rồi không? Hửm?" Anh lo lắng đặt trán mình lên trán cô kiểm ta nhiệt độ: "Đâu có sốt."
Tình Xuyên vẫn còn ngẩng ngơ ra đó, cô không tin đây là sự thật, Mộc Phi sao có thể dịu dàng với cô như vậy được. Cô lén véo vào tay mình, nhưng quả thật đây không phải là mơ.
"Mộc Phi..." Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Anh đáp lại lời cô: "Anh ở đây."
"Mộc Phi!" Cô thử gọi lại một lần nữa.
Anh vẫn kiên nhẫn đáp: "Hửm?"
"Mộc Phi, em nhớ anh lắm." Cô vui đến mức ôm chằm lấy anh nức nở, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh không lạnh lùng với cô, cũng không nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ. Trước đây cô đã tưởng tượng ra cảnh này vô số lần, nhưng lúc này cô thật sự xúc động đến mức không thể kiềm chế được.
"Đừng khóc, không phải anh vẫn luôn ở đây sao?" Anh đau lòng ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc cô, nhẹ hôn lên trán cô.
...
Sau khi khóc xong một trận cô đã xuống bếp làm thức ăn sáng cho anh, đây cũng là lần đầu tiên anh và cô ngồi chung bàn ăn nên cô rất vui, cứ nhìn chằm chằm anh ăn.
"Anh đẹp trai đến vậy sao?" Anh mỉm cười trêu chọc cô.
Cô đỏ mặt, vội cúi đầu, môi mím chặt.
Mộc Phi vui vẻ, anh vươn tay ra véo má cô: "Đáng yêu chết mất."
"Em ước gì ngày nào cũng có thể hạnh phúc như vậy, cùng anh làm một đôi vợ chồng bình thường như bao vợ chồng khác. Nếu được vậy thì tốt quá." Cô nhỏ giọng, miệng cười nhưng đôi mắt lại buồn bã. Con người là vậy, lo được lại lo mất, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ lại chán ghét cô.
Mộc Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng ngọt ngào êm tai: "Em không cần ước, chúng ta nhất định sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhất, anh sẽ nắm tay em đi đến cuối chân trời, mãi mãi cũng sẽ không buông tay. Đến kiếp sau, anh vẫn sẽ chọn em làm vợ."
Tình Xuyên lắc đầu: "Em không tham lam đến vậy đâu, chỉ cần kiếp này, em chỉ muốn anh bố thí cho em kiếp này thôi là đủ rồi, kiếp sau em nhất định sẽ không đeo bám theo anh nữa."
Anh cau mày, cốc mạnh vào trán cô: "Anh không cho phép em nói như vậy, là anh cam tâm tình nguyện ở bên cạnh em, yêu em, sao gọi là bố thí được? Nếu bố thí phải là em bố thí cho anh mới đúng, là em đã chấp nhận thương xót, yêu một kẻ khốn nạn như anh."
"Không phải vậy, đối với em, anh là người đàn ông tốt nhất." Cô nghiêm túc nói, ánh mắt kiên định.
Mộc Phi phì cười: "Không đâu, anh vốn dĩ là một kẻ xấu xa, là nhờ có em nên anh mới dần tốt lên."
Anh vuốt ve bờ môi mềm mại của cô, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn: "Tình Xuyên, cảm ơn em đã xuất hiện cứu rỗi cho cuộc đời nhạt nhẽo của anh."
Vì vậy, cô mơ hồ cho rằng những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào. Ít nhất trong mơ đã có người giúp cô thực hiện được mà điều cô không dám làm, đó chính là buông bỏ, buông bỏ tình cảm bao nhiêu năm của bản thân.
Nhưng khi tỉnh lại, cô thật sự không thể làm được, mặc dù bị tổn thương, mặc dù anh không hề yêu cô nhưng cô vẫn muốn bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.
Tình Xuyên nằm trong vòng tay của Mộc Phi mà trong lòng rối rắm, cô nuối tiếc cảm giác ấm áp và sự dịu dàng của anh trong mơ. Cô ước thời gian có thể trôi chậm một chút để cô có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc này lâu hơn.
Tình Xuyên vươn tay ra, ngón tay dịu dàng lướt trên sóng mũi anh, chạm nhẹ vào má anh. Gương mặt này đẹp và hoàn hảo đến mức cho dù có ngắm bao lâu cô cũng không cảm thấy đủ, thậm chí càng nhìn lâu lại càng mê đắm.
Đối với cô, anh đã là kí sinh trùng kí sinh trong tim của cô, cho dù có muốn vứt bỏ cũng không thể vứt bỏ, chỉ có thể chịu đau đớn mà sống qua ngày.
Mặt dù hiện tại anh đang ở trước mắt nhưng cô lại có cảm giác xa vời vợi như không thể với tới. Bởi vì trái tim của anh chưa bao giờ thuộc về cô. Cũng như những vì sao lấp lánh ở trên bầu trời cao, chỉ có thể để vào mắt chứ không thể nào chạm tới.
Tình Xuyên vẫn đang thơ thẩn mắt hồn, ngón tay lưu luyến chạm nhẹ trên gương mặt anh, đột nhiên anh lại bất lại cổ tay cô, chậm rãi mở mắt.
Tình Xuyên giật mình, cô sợ anh sẽ tức giận liền vội vàng thu tay lại, luống cuống ngồi dậy.
"Em... em xin lỗi."
Mộc Phi cứ nhìn cô chằm chằm, anh vươn tay ra định chỉnh lại mái tóc rối của cô, không ngờ cô lại rụt cổ lại, cơ thể run rẩy, hai mắt nhắm chặt, cô nghĩ anh tức giận muốn đánh cô.
Anh có hơi khựng lại, không hiểu tại sao cô lại như vậy nhưng lòng anh chợt đau nhói.
Anh vươn tay ra kéo lấy cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Em sao vậy? Anh đâu có đánh em."
Tình Xuyên ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ẩm ướt chứa sự ngỡ ngàng: "Không phải, sao em... sao em vẫn còn ở trong giấc mơ vậy?"
"Em nói gì đó? Mơ gì? Có phải là sốt rồi không? Hửm?" Anh lo lắng đặt trán mình lên trán cô kiểm ta nhiệt độ: "Đâu có sốt."
Tình Xuyên vẫn còn ngẩng ngơ ra đó, cô không tin đây là sự thật, Mộc Phi sao có thể dịu dàng với cô như vậy được. Cô lén véo vào tay mình, nhưng quả thật đây không phải là mơ.
"Mộc Phi..." Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Anh đáp lại lời cô: "Anh ở đây."
"Mộc Phi!" Cô thử gọi lại một lần nữa.
Anh vẫn kiên nhẫn đáp: "Hửm?"
"Mộc Phi, em nhớ anh lắm." Cô vui đến mức ôm chằm lấy anh nức nở, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh không lạnh lùng với cô, cũng không nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ. Trước đây cô đã tưởng tượng ra cảnh này vô số lần, nhưng lúc này cô thật sự xúc động đến mức không thể kiềm chế được.
"Đừng khóc, không phải anh vẫn luôn ở đây sao?" Anh đau lòng ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc cô, nhẹ hôn lên trán cô.
...
Sau khi khóc xong một trận cô đã xuống bếp làm thức ăn sáng cho anh, đây cũng là lần đầu tiên anh và cô ngồi chung bàn ăn nên cô rất vui, cứ nhìn chằm chằm anh ăn.
"Anh đẹp trai đến vậy sao?" Anh mỉm cười trêu chọc cô.
Cô đỏ mặt, vội cúi đầu, môi mím chặt.
Mộc Phi vui vẻ, anh vươn tay ra véo má cô: "Đáng yêu chết mất."
"Em ước gì ngày nào cũng có thể hạnh phúc như vậy, cùng anh làm một đôi vợ chồng bình thường như bao vợ chồng khác. Nếu được vậy thì tốt quá." Cô nhỏ giọng, miệng cười nhưng đôi mắt lại buồn bã. Con người là vậy, lo được lại lo mất, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ lại chán ghét cô.
Mộc Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng ngọt ngào êm tai: "Em không cần ước, chúng ta nhất định sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhất, anh sẽ nắm tay em đi đến cuối chân trời, mãi mãi cũng sẽ không buông tay. Đến kiếp sau, anh vẫn sẽ chọn em làm vợ."
Tình Xuyên lắc đầu: "Em không tham lam đến vậy đâu, chỉ cần kiếp này, em chỉ muốn anh bố thí cho em kiếp này thôi là đủ rồi, kiếp sau em nhất định sẽ không đeo bám theo anh nữa."
Anh cau mày, cốc mạnh vào trán cô: "Anh không cho phép em nói như vậy, là anh cam tâm tình nguyện ở bên cạnh em, yêu em, sao gọi là bố thí được? Nếu bố thí phải là em bố thí cho anh mới đúng, là em đã chấp nhận thương xót, yêu một kẻ khốn nạn như anh."
"Không phải vậy, đối với em, anh là người đàn ông tốt nhất." Cô nghiêm túc nói, ánh mắt kiên định.
Mộc Phi phì cười: "Không đâu, anh vốn dĩ là một kẻ xấu xa, là nhờ có em nên anh mới dần tốt lên."
Anh vuốt ve bờ môi mềm mại của cô, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn: "Tình Xuyên, cảm ơn em đã xuất hiện cứu rỗi cho cuộc đời nhạt nhẽo của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.