Chương 84: Băng Tinh hoàng tử
Gió Thổi Lá Bay
08/11/2018
Tim Băng Tinh hoàng tử đập thình thịch, hắn nhìn Tiểu Vi nở nụ cười mê người:
-Lần đầu gặp mặt, ta đã yêu nàng rồi, làm nữ nhân ta nhé?
Mọi người xung quanh sửng sốt, không ngờ hoàng tử thích bé gái.
Mặc dù Tiểu Vi lung linh xinh đẹp nhưng vẫn còn bé, chưa phát triển đầy đủ.
Băng Tinh hoàng tử nhìn chằm chằm Tiểu Vi vẻ mặt si tình mong đợi nàng trả lời. Hắn tin rằng chỉ cần là nữ nhân không ai từ chối được, huống chi nàng còn bé ngây thơ khờ dại, hắn ăn chắc nàng.
Hắn làm như vậy không phải thực sự yêu Tiểu Vi, thiên tài như hắn, phúc gì cũng đã hưởng rồi, mỹ nữ nào còn chưa chơi? Rượu mạnh gì mà chưa uống? Trên thế gian còn làm hắn lưu luyến chỉ có thực lực mà thôi, đã mất đi tình yêu từ lâu rồi, đương nhiên thi thoảng cũng sẽ chơi một vài lần. Nhưng nữ nhân xinh đẹp hơn nữa cũng không thể làm hắn kích động.
Vì sao nhìn thấy Tiểu Vi lại làm tâm tình của hắn sôi trào như thế? Bởi vì hắn nhận ra nàng là rồng mà không phải người, không những thế mà nàng còn có huyết mạch chân long, huyết mạch phản tổ triệu năm mới xuất hiện. Hắn từng xem bí tịch trong tộc có ghi chỉ cần có được trinh tiết của chân long liền tu ra long khí tăng lực chiến lên hàng chục lần.
Nếu đổi lại nàng là con rồng bình thường, hắn không thèm quan tâm tới nàng.
Nhiều nữ nhân trẻ tuổi thấy vậy tỏ ra hâm mộ Tiểu Vi. Hai mắt toả sáng nhìn Băng Tinh hoàng tử.
-Ước gì huynh ấy chọn mình.
-Tiểu cô nương thật may mắn.
-....
Điều này chẳng có gì lạ, Băng Tinh hoàng tử đẹp trai phong độ, thực lực mạnh mẽ, truyền nhân viễn cổ. Với thân phận, địa vị của Băng Tinh hoàng tử ra mặt tỏ tình, nữ nhân nào cũng muốn gả cho hắn.
Tiểu Vi không trả lời, nàng nhào vào lòng Hùng. Khuôn mặt nhỏ nhỏ cọ cọ vào người hắn.
Hùng nhìn Băng Tinh, không tỏ vẻ gì, tiếp tục nấu canh cá.
Băng Tinh nhìn Hùng, chắp tay hỏi:
- Chắc vị này là đại ca của nàng?
Hùng híp mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
-Cút đi, đừng cản vợ chồng ta ăn cơm.
-Làm càn.
Ngay tức thì có một người trung niên bay vụt tới, khí thế rất mạnh chụp tới Hùng.
Hùng thầm than một tiếng, như thế nào luôn có người muốn dẫm lên đầu hắn vậy chứ?
Hùng vươn tay ra, liền chụp lấy cổ tên kia, tiện tay vung một cái, lập tức người kia bị hắn ném bay ra ngoài, "thịch" một tiếng rơi trên mặt đất, không dậy nổi.
Lúc này, Hùng ngẩng đầu lên bình tĩnh nói:
-Không muốn chết thì cút! Ta không ngại làm thịt thêm vài con kiến.
Bộp bộp bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên, mặc dù thuộc hạ bị giết nhưng Băng Tinh hoàng tử vẫn mỉm cười nhìn Hùng:
-Một vạn năm qua, chưa từng có người nào nói như vậy trước mặt ta mà còn sống.
-Cô nương này từ giờ là người của ta. Còn nữa ngươi tự chặt hai tay đi.
Băng Tinh hoàng tử đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt tự tin, giống như Hoàng Đế phán quyết chúng sinh.
Hắn dám ngạo mạn như thế là bởi vì hắn tới từ Băng Tộc, một tộc từng xuất hiện bốn Võ Thần. Với tu vi Võ Thánh đỉnh phong, nắm trong tay bốn môn Thần Thuật, hắn từng giết vô số Võ Đế. Chỉ một con kiến Võ Tôn nếu không phải e ngại Tiểu Vi thuộc long tộc, hắn chụp chết Hùng luôn rồi.
-Chặt em gái ngươi!
Bốp!
Băng Tinh hoàng tử bị Hùng tát bay xa thật xa, máu phun đầy người.
Đám người xung quanh hít ngụm khí lạnh. Mọi người đều biết Băng Tinh hoàng tử mạnh như nào, cho dù trời có sập hắn cũng nâng lên được. Cho nên mới vừa rồi hắn tự tin như vậy, không ngờ hắn bị tát bay.
-Tốt tốt rất tốt!
Mặc dù bị tát bay nhưng Băng Tinh hoàng tử vẫn bình tĩnh đứng dậy mỉm cười nói:
-Một vạn năm, ta chưa từng rơi một giọt máu nào! Không ngờ hôm nay được nếm mùi vị này.
Nhìn Băng Tinh hoàng tử khuôn mặt sưng phù, máu me khắp người mà vẫn còn cười được Hùng sợ hãi:
-Kháo! Thằng này bị bệnh gì?
Băng Tinh hoàng tử thản nhiên bước tới trước Hùng:
-Ngươi có biết, ngươi vừa kích hoạt sức mạnh vô địch tiềm ẩn trong người ta.
-Thần kinh.
Hùng lười xem hắn mà tiếp tục nấu canh.
Thấy Hùng không để ý tới mình, Băng Tinh hoàng tử cười nhẹ quay qua nói với mọi người:
-Mọi người mau rời khỏi nơi này, ta sợ một khi mình ra tay, nơi đây không ai còn sống.
Mọi người trợn mắt, sắc mặt cổ quái nhìn nhau. Băng Tinh hoàng tử đang làm gì.
Mấy tên Băng tộc nghe vậy bỏ chủ chạy luôn, chớp mắt đã không thấy đâu.
Hùng đang múc canh cá, nghe vậy tí nữa làm rơi nồi canh. Tên hoàng tử gì kia quá tự sướng rồi.
-Đại ca hắn bị sao vậy?
Tiểu Vi hỏi.
-Mặc kệ hắn, chúng ta ăn canh cá.
Nhìn đám người xung quanh không rời đi, khuôn mặt Băng Tinh hoàng tử lạnh lùng không chút tình cảm quát:
-Thần Thuật – Băng Phong Thiên Địa.
Chỉ thấy nghìn mét xung quanh người hắn bắt đầu hiện lên quang mang xanh nhạt, bầu trời đột nhiên xuất hiện màu lam nhạt kỳ quái che phủ cả mảng trời. Sau lưng Băng Tinh hoàng tử toả ra hàn khí khủng bố, thần quang bắn ra từ người gã, thanh âm đại đạo vang vọng.
Một phần mười khu vực nơi đây dần biến thành một màu trắng tinh, như ánh sáng tỏa ra từ băng tuyết, hàn ý toả ra đóng băng mọi vật. Thậm chí không khí cũng đông cứng lại. Phạm vi đóng băng không ngừng mở rộng.
-Cái gì?
-Chạy mau!
-A
-Không.
Vô số người ngồi câu cá, xem kịch bị đóng thành tượng băng.
-Lần đầu gặp mặt, ta đã yêu nàng rồi, làm nữ nhân ta nhé?
Mọi người xung quanh sửng sốt, không ngờ hoàng tử thích bé gái.
Mặc dù Tiểu Vi lung linh xinh đẹp nhưng vẫn còn bé, chưa phát triển đầy đủ.
Băng Tinh hoàng tử nhìn chằm chằm Tiểu Vi vẻ mặt si tình mong đợi nàng trả lời. Hắn tin rằng chỉ cần là nữ nhân không ai từ chối được, huống chi nàng còn bé ngây thơ khờ dại, hắn ăn chắc nàng.
Hắn làm như vậy không phải thực sự yêu Tiểu Vi, thiên tài như hắn, phúc gì cũng đã hưởng rồi, mỹ nữ nào còn chưa chơi? Rượu mạnh gì mà chưa uống? Trên thế gian còn làm hắn lưu luyến chỉ có thực lực mà thôi, đã mất đi tình yêu từ lâu rồi, đương nhiên thi thoảng cũng sẽ chơi một vài lần. Nhưng nữ nhân xinh đẹp hơn nữa cũng không thể làm hắn kích động.
Vì sao nhìn thấy Tiểu Vi lại làm tâm tình của hắn sôi trào như thế? Bởi vì hắn nhận ra nàng là rồng mà không phải người, không những thế mà nàng còn có huyết mạch chân long, huyết mạch phản tổ triệu năm mới xuất hiện. Hắn từng xem bí tịch trong tộc có ghi chỉ cần có được trinh tiết của chân long liền tu ra long khí tăng lực chiến lên hàng chục lần.
Nếu đổi lại nàng là con rồng bình thường, hắn không thèm quan tâm tới nàng.
Nhiều nữ nhân trẻ tuổi thấy vậy tỏ ra hâm mộ Tiểu Vi. Hai mắt toả sáng nhìn Băng Tinh hoàng tử.
-Ước gì huynh ấy chọn mình.
-Tiểu cô nương thật may mắn.
-....
Điều này chẳng có gì lạ, Băng Tinh hoàng tử đẹp trai phong độ, thực lực mạnh mẽ, truyền nhân viễn cổ. Với thân phận, địa vị của Băng Tinh hoàng tử ra mặt tỏ tình, nữ nhân nào cũng muốn gả cho hắn.
Tiểu Vi không trả lời, nàng nhào vào lòng Hùng. Khuôn mặt nhỏ nhỏ cọ cọ vào người hắn.
Hùng nhìn Băng Tinh, không tỏ vẻ gì, tiếp tục nấu canh cá.
Băng Tinh nhìn Hùng, chắp tay hỏi:
- Chắc vị này là đại ca của nàng?
Hùng híp mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
-Cút đi, đừng cản vợ chồng ta ăn cơm.
-Làm càn.
Ngay tức thì có một người trung niên bay vụt tới, khí thế rất mạnh chụp tới Hùng.
Hùng thầm than một tiếng, như thế nào luôn có người muốn dẫm lên đầu hắn vậy chứ?
Hùng vươn tay ra, liền chụp lấy cổ tên kia, tiện tay vung một cái, lập tức người kia bị hắn ném bay ra ngoài, "thịch" một tiếng rơi trên mặt đất, không dậy nổi.
Lúc này, Hùng ngẩng đầu lên bình tĩnh nói:
-Không muốn chết thì cút! Ta không ngại làm thịt thêm vài con kiến.
Bộp bộp bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên, mặc dù thuộc hạ bị giết nhưng Băng Tinh hoàng tử vẫn mỉm cười nhìn Hùng:
-Một vạn năm qua, chưa từng có người nào nói như vậy trước mặt ta mà còn sống.
-Cô nương này từ giờ là người của ta. Còn nữa ngươi tự chặt hai tay đi.
Băng Tinh hoàng tử đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt tự tin, giống như Hoàng Đế phán quyết chúng sinh.
Hắn dám ngạo mạn như thế là bởi vì hắn tới từ Băng Tộc, một tộc từng xuất hiện bốn Võ Thần. Với tu vi Võ Thánh đỉnh phong, nắm trong tay bốn môn Thần Thuật, hắn từng giết vô số Võ Đế. Chỉ một con kiến Võ Tôn nếu không phải e ngại Tiểu Vi thuộc long tộc, hắn chụp chết Hùng luôn rồi.
-Chặt em gái ngươi!
Bốp!
Băng Tinh hoàng tử bị Hùng tát bay xa thật xa, máu phun đầy người.
Đám người xung quanh hít ngụm khí lạnh. Mọi người đều biết Băng Tinh hoàng tử mạnh như nào, cho dù trời có sập hắn cũng nâng lên được. Cho nên mới vừa rồi hắn tự tin như vậy, không ngờ hắn bị tát bay.
-Tốt tốt rất tốt!
Mặc dù bị tát bay nhưng Băng Tinh hoàng tử vẫn bình tĩnh đứng dậy mỉm cười nói:
-Một vạn năm, ta chưa từng rơi một giọt máu nào! Không ngờ hôm nay được nếm mùi vị này.
Nhìn Băng Tinh hoàng tử khuôn mặt sưng phù, máu me khắp người mà vẫn còn cười được Hùng sợ hãi:
-Kháo! Thằng này bị bệnh gì?
Băng Tinh hoàng tử thản nhiên bước tới trước Hùng:
-Ngươi có biết, ngươi vừa kích hoạt sức mạnh vô địch tiềm ẩn trong người ta.
-Thần kinh.
Hùng lười xem hắn mà tiếp tục nấu canh.
Thấy Hùng không để ý tới mình, Băng Tinh hoàng tử cười nhẹ quay qua nói với mọi người:
-Mọi người mau rời khỏi nơi này, ta sợ một khi mình ra tay, nơi đây không ai còn sống.
Mọi người trợn mắt, sắc mặt cổ quái nhìn nhau. Băng Tinh hoàng tử đang làm gì.
Mấy tên Băng tộc nghe vậy bỏ chủ chạy luôn, chớp mắt đã không thấy đâu.
Hùng đang múc canh cá, nghe vậy tí nữa làm rơi nồi canh. Tên hoàng tử gì kia quá tự sướng rồi.
-Đại ca hắn bị sao vậy?
Tiểu Vi hỏi.
-Mặc kệ hắn, chúng ta ăn canh cá.
Nhìn đám người xung quanh không rời đi, khuôn mặt Băng Tinh hoàng tử lạnh lùng không chút tình cảm quát:
-Thần Thuật – Băng Phong Thiên Địa.
Chỉ thấy nghìn mét xung quanh người hắn bắt đầu hiện lên quang mang xanh nhạt, bầu trời đột nhiên xuất hiện màu lam nhạt kỳ quái che phủ cả mảng trời. Sau lưng Băng Tinh hoàng tử toả ra hàn khí khủng bố, thần quang bắn ra từ người gã, thanh âm đại đạo vang vọng.
Một phần mười khu vực nơi đây dần biến thành một màu trắng tinh, như ánh sáng tỏa ra từ băng tuyết, hàn ý toả ra đóng băng mọi vật. Thậm chí không khí cũng đông cứng lại. Phạm vi đóng băng không ngừng mở rộng.
-Cái gì?
-Chạy mau!
-A
-Không.
Vô số người ngồi câu cá, xem kịch bị đóng thành tượng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.