Quyển 4 - Chương 7: Đánh cuộc
Tôn Hiểu
23/04/2013
Dương Túc Quan nghe đến đây thì thất kinh thầm nghĩ:
- Lời của Lục gia kia rất kỳ quái, số mệnh thiên hạ là thế nào? Muốn mang người nào đi ra? Đây rốt cuộc có ý gì?
Chàng loáng thoáng cảm thấy da dê có liên quan đến bí mật trong đình, nhất thời tận lực suy tư.
Đúng lúc này thấy Bách Hoa tiên tử đến gần, vẻ mặt của thị lén lút không biết muốn làm gì. Toàn thân Dương Túc Quan vô lực khó có thể nhúc nhích. Nếu thị muốn cướp da dê thì không thể chống cự.
Không ngờ Bách Hoa tiên tử đưa tay đút một viên đan dược vào miệng chàng. Dương Túc Quan lắp bắp kinh hãi, đang muốn nhả ra thì cảm thấy thuốc kia thơm mát, vừa vào miệng thì cơn choáng váng trong đầu giảm đi rất nhiều. Lại nghe Hồ Mị Nhi thấp giọng nói:
- Dương đại nhân, chúng ta thương lượng một chút. Ta đã cho ngươi giải dược, chờ khi ngươi khôi phục thần công nhất định phải cứu ta, mang ta rời khỏi nơi này!
Đám người Song Long trại đang nói chuyện với nhau nên không chú ý hành động của hai người.
Dương Túc Quan chậm rãi hỏi:
- Vậy còn da dê? Còn muốn cướp nữa sao!
Hồ Mị Nhi thản nhiên cười nói:
- Đương nhiên là muốn nhưng giờ là lúc nguy hiểm. Đám thổ phỉ này võ công thần kỳ, xem bộ dáng bọn hắn tám phần sẽ giết ta, hiện giữ tánh mạng quan trọng hơn.
Hồ Mị Nhi tâm ngoan thủ lạt, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ giảo hoạt dưới ánh trăng. Có điều Dương Túc Quan không có lựa chọn nào khác, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được rồi! Ta còn một thêm vị bằng hữu trúng độc. Nếu giao thêm giải dược, ta sẽ giúp cô thoát hiểm.
Hồ Mị Nhi cười hì hì, nói :
- Xem ra ngươi đối với ta không tệ, ta liền theo ngươi.
Nói xong hôn lên mặt Dương Túc Quan. Chàng hừ một tiếng, muốn đẩy ra nhưng lại vô lực, đành mặc cho đối phương khinh bạc.
Hồ Mị Nhi đang chìm trong tình sắc, chợt nghe Lục gia nói:
- Canh ba sắp tới. Đã tới giờ trừ hại vì dân! Không nên chậm trễ nữa.
Hồ Mị Nhi nghe vậy kinh hãi, cùng Dương Túc Quan nhìn nhau. Giải Thao vung tay, mấy ngàn kỵ binh chậm rãi áp sát mọi người.
An Đạo Kinh biến sắc thầm nghĩ:
- Thật sự xui xẻo! Vừa rồi nếu không gia hại Hách Chấn Tương, hai người bọn ta hợp lực nhất định thoát khỏi trùng vây. Xem ra mọi sự đã kết thúc.
Hắn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đám người Cẩm Y Vệ đều ngồi dưới đất, sợ hãi đến không ngừng phát run.
Dương Túc Quan liệu rằng tình thế không ổn, dù chàng không thuộc Cẩm Y Vệ nhưng cũng là mệnh quan triều đình. Đám thổ phỉ cường đạo ghét quan sai như thù, sát hại quan gia giống như cơm bữa. Nếu bị bọn hắn bắt lên núi, dù giữ được tánh mạng thì cũng khi nhục đến thể diện sư môn, chàng vội vận chuyển thần công thúc đẩy dược lực.
An Đạo Kinh vội vàng lên tiếng:
- Chư vị đại ca, cuộc trao đổi giữa chúng ta còn chưa xong. Ta còn một đại bí mật muốn phụng cáo.
Giải Thao rút đao ở lưng, bộ dạng không kiên nhẫn:
- Có chuyện mau nói, có rắm liền phóng. Loại cẩu quan như ngươi, ta nhìn thật ngứa mắt.
An Đạo Kinh hoảng hốt:
- Dạ, vâng, tiểu nhân nói liền đây.
Hắn ho khan một tiếng, thầm nghĩ:
- Kỳ thật ta biết rất ít, chỉ biết khi canh ba tới sẽ có một vật xuất thế. Có điều chuyện này thật quá hoang đường, rất khó khiến người tin tưởng, cần làm thế nào cho phải?
Giải Thao tiến lên vài bước quát:
- Ngươi nói hay không?
An Đạo Kinh vừa động tâm cơ, chỉ vào Dương Túc Quan mà kêu:
- Trên thân người này có một bảo vật, chỉ cần lấy nó đưa vào trong đình, chờ tới canh ba thì sẽ rõ bí mật.
Đám người Song Long trại nghe thì rùng mình, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Dương Túc Quan.
Lúc này Dương Túc Quan đã giải hơn phân nửa độc tố nhưng vẫn chưa thể vận kiếm đả thương người. Nghe lời của An Đạo Kinh, biết đối phương muốn giá họa cho bản thân thì giận dữ. Mắt thấy đám người Song Long trại đi về phía mình, chàng không muốn yếu thế liền đứng dậy, cố ý vận dụng nội lực khiến thanh âm vang xa vài dặm:
- Đệ tử Thiếu Lâm Dương Túc Quan, bái kiến Lục tiên sinh Song Long trại.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, không ngờ thanh niên văn nhã này lại có nội lực thâm hậu như vậy. Kỳ thật Dương Túc Quan phát ra tiếng cầu viện là hi vọng đám người Linh Định tới giải vây kịp lúc.
Nghe chàng tự xưng là đệ tử Thiếu Lâm, Lục Cô Chiêm gật đầu mỉm cười:
- Thì ra là môn hạ Thiếu Lâm, tổ sư gia Thiên Tuyệt Tăng của các ngươi vẫn khỏe chứ?
Y thấy Dương Túc Quan còn trẻ, không biết võ công của chàng được Thiên Tuyệt thân truyền, liền dùng danh xưng tổ sư gia thăm hỏi.
Dương Túc Quan nói :
- Đa tạ Lục tiên sinh đã quan tâm, sư phụ lão nhân gia thể cốt dồi dào, hết thảy bình an.
Mọi người nghe thì kinh ngạc, Giải Thao ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ? Thiên Tuyệt tăng là sư phụ ngươi?
Dương Túc Quan khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chính là gia sư, vai vế của ta ngang hàng với chư vị cao tăng hàng chữ Linh.
Lục Cô Chiêm ồ mấy tiếng, ngạc nhiên nói:
- Không ngờ Thiếu Lâm Thiên Tuyệt lại có truyền nhân, đây chính là đại sự a!
An Đạo Kinh ở một bên thấy Dương Túc Quan bộc lộ thân phận, vội mượn gió bẻ măng:
- Người này há chỉ là truyền nhân của Thiên Tuyệt? Hắn chính là nhi tử của đương kim nội các Đại học sĩ, nhậm chức Binh bộ Tư lang trung! Người này là một đại gian thần, các ngươi ngàn vạn lần đừng tha cho hắn.
An Đạo Kinh đoán rằng thổ phỉ nhất định hận mệnh quan triều đình, liền vạch trần thân phận của Dương Túc Quan. Nếu song phương sống mái với nhau, đến lúc đó liền có cơ hội chạy trốn.
Lục Cô Chiêm a một tiếng, đánh giá Dương Túc Quan vài lần rồi nói:
- Thì ra các hạ là Binh Bộ Tư lang trung. Ừm, chức vị này xưa nay giúp việc cho Chinh Bắc Đại Đô đốc, theo lý thì ngươi chính là thủ hạ của Liễu Ngang Thiên.
Dương Túc Quan nghe thì lấy làm lạ. Lục Cô Chiêm rõ ràng việc triều đình như thế, không biết trước khi làm thổ phỉ người này có lai lịch gì?
Giải Thao thấp giọng:
- Trên giang hồ truyền rằng, trong đám thuộc hạ của Liễu Ngang Thiên nổi bật có hai người. Một là Tần Trọng Hải, ngoại hiệu là Hỏa Tham Nhất Đao. Kẻ còn lại là Dương Túc Quan, gọi là Phong lưu tư lang trung. Cả hai hợp xưng là Liễu môn nhị tướng, văn Dương võ Tần. Hai người này võ công rất cao, mấy năm gần đây danh khí vang dội, ngay cả Đông Xưởng cũng sợ bọn họ ba phần.
Lục Cô Chiêm gật đầu nói:
- Hay cho một tư lang trung phong lưu, hôm nay vừa thấy quả nhiên phong thái phi phàm, anh hùng xuất thiếu niên.
Dương Túc Quan thấy đối phương nhận ra chàng, chắp tay nói:
- Không dám! Không dám!
An Đạo Kinh thấy bọn họ hàn huyên, sợ mưu kế vô dụng vội xen vào:
- Trên thân người này mang bảo vật, các ngươi mau thu hồi! Muốn giải bí mật trong đình thì phải có vật nọ!
Kỳ thật hắn cũng không rõ lai lịch của da dê, hồ ngôn loạn ngữ một phen chỉ mong kéo dài mạng sống thêm chút nào hay chút đó.
Lục Cô Chiêm mỉm cười nói:
- Rốt cuộc trên người các hạ mang vật gì? Có thể cho mượn xem qua một lát?
Dương Túc Quan nói :
- Vật này được đích thân Chinh Bắc Đại Đô Đốc giao cho, tại hạ mang chức trách chỉ sợ không tiện.
Lục Cô Chiêm mỉm cười nói:
- Dương huynh đệ nói thế không quá khách khí sao? Ta từng có quan hệ sâu xa cùng Liễu đại nhân, hiện chỉ mượn xem một lát rồi trả lại. Dương lang trung cần gì keo kiệt như vậy?
Dương Túc Quan lắc đầu nói:
- Tại hạ thân chịu quân lệnh, thứ cho khó mà tòng mệnh.
Lục Cô Chiêm thản nhiên nói:
- Ta kính trọng Dương huynh đệ là một vị quan tốt hiếm thấy nên không muốn làm khó. Dương huynh đệ lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm khiến người cười chê. Như vậy đi! So với đánh giết máu chảy thành sông, không bằng chúng ta đánh cuộc một lần. Ngươi thấy sao?
Dương Túc Quan vẫn lắc đầu:
- Tại hạ trời sinh nhát gan, chưa bao giờ dám đánh cuộc với người.
Lục Cô Chiêm ha hả cười nói:
- Dương huynh khiếp sợ như vậy, sau này làm sao xông pha nơi triều đình hung hiểm? Ngươi đánh cuộc cùng ta, thắng thì cứ thoải mái mà đi không ai ngăn cản. Nếu thua, hắc hắc, muốn đi cũng được nhưng phải giao vật đó ra.
Dương Túc Quan hừ một tiếng:
- Nếu tại hạ nhất định không đánh cuộc?
Lục Cô Chiêm cười to nói:
- Nếu vậy, ba ngàn binh mã nơi này đành giữ mạng ngươi lại!
Xem ra đánh bạc một ván thì còn t đường sống. Nếu không theo thì vạn quân đánh tới, lập tức ngã xuống tại chỗ.
Dương Túc Quan biết không có lựa chọn nào khác, ho khan một tiếng:
- Được, ta bồi tiếp các hạ ván này. Có điều quy củ như thế nào?
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Hay cho một Dương lang trung sảng khoái. Ngươi thắng thì cứ đi. Nếu ngươi thua, ta xem qua vật rồi thả người. Có điều ta nói trước, nếu ta coi trọng vật nọ thì sẽ không trả lại.
Dương Túc Quan gật đầu nói:
- Đương nhiên! Không biết chúng ta đánh cuộc thế nào?
Lục Cô Chiêm nói :
- Đánh cuộc thế nào? Hắc hắc, ta đánh cuộc, thứ nhất không nhờ vận khí, thứ hai không cần làm càn. Mọi người dựa vào bản lĩnh đích thực đi.
Dương Túc Quan trong lúc nguy khốn vẫn không mất bản sắc, lập tức ngạo nghễ nói:
- Các hạ muốn thử kiếm pháp của ta?
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Dương huynh đệ là đệ tử của Thiếu Lâm Thiên Tuyệt, sở trường về kiếm pháp. Ta cần gì phải tự làm khó mình?
Nói rồi chỉ vào trong đình:
- Nơi này gọi là Thần Quỷ Đình. Chúng ta để vật nọ vào trong, ai lấy được trước là thắng, thế nào?
Dương Túc Quan gật đầu nói:
- Cũng được, các hạ muốn thử khinh công của ta. Đệ tử Thiếu Lâm xin bêu xấu một lần, cứ đến đây!
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Nếu chỉ thi đơn giản như vậy, sợ rằng không bộc lộ hết được tuyệt thế võ công của Dương huynh đệ.
Y chỉ vào Bách Hoa tiên tử, nói:
- Hồ cô nương, ta muốn mượn ngân châm của ngươi dùng một chút.
Hồ Mị Nhi sửng sốt nói:
- Mượn làm gì?
Lục Cô Chiêm nói:
- Từ chỗ này, một đường dưới đất cắm ngân châm thẳng đến ngoài đình mới thôi.
Hồ Mị Nhi không biết ý định của đối phương nhưng không dám nhiều lời, đành phải làm theo. Thị xuất ra độc châm cắm đầy dưới đất. Chỉ thấy ngân châm nhỏ như sợi tóc, mơ hồ ánh lên lam quang, hiển nhiên rất độc.
Lục Cô Chiêm nói :
- Chúng ta đem vật kia đặt trong đình, ai lấy được trước thì thắng, có điều có một quy củ là thân mình không thể chạm đất. Nếu một chỗ trên người chạm xuống thì xem là thua.
Dương Túc Quan sửng sốt hỏi:
- Nếu y phục trên người đụng xuống?
Lục Cô Chiêm nói :
- Vẫn tính là thua, dù vạt áo cũng không thể chấm đất.
Mọi người thấy chỗ này cách đình nọ tới vài chục trượng thì không thể tưởng tượng nổi. Lục Cô Chiêm thấy bọn họ kinh ngạc liền mỉm cười:
- Thiên hạ tuy lớn nhưng tin rằng không ai luyện được khinh công cao cỡ như thế. Vì thế ta có một chỗ ngoại lệ. Người thi ở giữa không trung, dẫm lên vài cây độc châm của Bách Hoa tiên tử vẫn tính là hợp lệ, thế nào?
Mọi người thấy ngân châm sắc bén, nếu ngang ngược dẫm lên thì chắc chắn sẽ bị chọc thủng lòng bàn chân, huống chi chúng còn được bôi kịch độc, bị đâm thì tánh mạng thật sự khó lường. Cả đám nhịn không được nghị luận sôi nổi.
Dương Túc Quan ho khan một tiếng:
- Được! Tại hạ liều mạng bồi tiếp quân tử. Lục tiên sinh sẽ vào trường đấu chăng?
Lục Cô Chiêm cười ha hả nói:
- Nếu ta thi với ngươi, chẳng phải ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Ta là người công chính, tuyệt không khi dễ người.
Y vung tay nói:
- Giải huynh đệ, ngươi xuống đài bồi tiếp Dương lang trung cho tốt!
Giải Thao mừng rỡ, lập tức chắp tay nói:
- Cẩn tuân Lục gia sai sử!
Nói xong buộc chặt vạt áo rồi đi ra.
Dương Túc Quan từng thấy qua tiễn pháp thần diệu của Giải Thao, biết đây là một tay kình địch. Chàng thầm nghĩ:
- Bất luận võ công của người này thế nào, ván này ta chỉ cần kéo dài thời gian chờ Linh Định sư huynh đến. Đến lúc đó thực lực hai bên ngang nhau, mang theo Hồ Mị Nhi chạy trốn cũng không khó.
Lục Cô Chiêm thấy chàng cúi đầu cân nhắc, biết là có âm mưu khác liền cười nói:
- Dương huynh đệ, ta cũng là kẻ mang đầy tâm kế, chớ nên diễn trò trước mặt ta! Trước tiên ngươi đem vật nọ lấy ra đặt trong đình. Thắng thì cầm vật mà đi, tránh trường hợp ngươi thua lại đổi ý.
Dương Túc Quan cả kinh thầm nghĩ:
- Người này quả nhiên mình đầy tâm kế, thật là lợi hại!
Chàng hừ một tiếng rồi lấy ra cuốn da dê, muốn đích thân bỏ nó vào trong đình đồng thời thầm nghĩ:
- Ta nên nghĩ phương pháp đánh tráo thứ này. Nếu kế không thành thì kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt.
Lục Cô Chiêm nhìn ra dụng ý của chàng, nói:
- Không dám làm phiền Dương huynh đệ! Chỉ là vài bước đường, hãy để ta ra sức!
Nói xong roi ngựa trên tay vung lên, nhắm thẳng cuộn da dê trên tay Dương Túc Quan. Chàng liền xoay người né tránh, tiếp theo rút kiếm khỏi vỏ muốn chém đứt roi ngựa. Ai roi ngựa uốn mình trên không trung như linh xà tránh thoát mũi kiếm, đầu mũi roi ngẩng lên như một con độc xà.
Roi ngựa khẽ đong đưa, vù một tiếng cuốn dọc theo thanh kiếm trên tay Dương Túc Quan. Dương Túc Quan kinh hãi thầm nghĩ:
- Đây là tiên pháp gì mà lợi hại như thế!
Chàng vội nhảy về sau, trường tiên lại duỗi đứng như một cây trường thương mãnh liệt chọc thẳng tới trước mặt. Dương Túc Quan định né tránh thì trường tiên đột ngột chuyển hướng quấn lấy da dê, tiếp theo giật lại một cái nhanh tuyệt luân thu về.
Dương Túc Quan biến sắc, đang muốn truy theo thì Lục Cô Chiêm cười nói:
- Ngươi đừng đa tâm! Không phải ta muốn lấy đồ của ngươi.
Trường tiên lại vung ra. Chỉ thấy tấm da dê vững vàng bay về phía trước, nhẹ nhàng rơi xuống bàn đá trong đình.
Đám người Cẩm Y Vệ thấy Lục Cô Chiêm vung tay một cái đã đưa da dê tới bàn đá cách mấy chục trượng, tiên pháp thông thiên như thế thì hoảng sợ không thôi. Dương Túc Quan cũng sợ hãi thầm nghĩ:
- Võ công của người này cao thâm khó lường, chỉ sợ không dưới Linh Định sư huynh. May là không phải tỷ thí với hắn, nếu không chưa động thủ đã biết thắng bại.
Đang còn nghĩ thì Giải Thao tiến đến nói:
- Tại hạ Hỏa Nhãn Toan Nghê Giải Thao, đến xin lĩnh giáo thần công của Dương lang trung Thiếu Lâm!
Nói xong cởi giày đi chân trần trên mặt đất.
Dương Túc Quan không rõ hành động của hắn, đang định hỏi thì Giải Thao nhẹ nhàng nhảy lên, không ngờ với bàn chân trần đứng trên một cây ngân châm. Ngân châm sắc nhọn như thế mà Giải Thao chỉ với ngón chân cái đứng vững vàng trên mũi châm, không thấy chảy máu mà như cưỡi trên ngọn gió.
Khinh công của Giải Thao vừa lộ đã uy trấn đương trường, thoáng chốc mọi người vô cùng bội phục lớn tiếng khen hay.
Dương Túc Quan cũng cả kinh thầm nghĩ:
- Khinh công của người này cao như thế, ta làm sao để thắng hắn?
Xem ra Giải Thao tu luyện ngoại môn mã bộ công phu, ngân châm mới không thể xuyên thủng bàn chân. Dương Túc Quan muốn làm theo thì vạn lần không được.
Giải Thao vốn là tướng nổi danh trong mã quân Song Long trại, xưa nay lấy khinh công cùng tiễn pháp song tuyệt mà thành danh. Lúc này hắn cố ý cỡi giày khoe khoang, muốn Dương Túc Quan biết khó mà lui.
Sắc mặt Dương Túc Quan ngưng trọng. Song phương đã ước định, chân không thể chạm đất, ai tới đình trước thì thắng. Như vậy thế mạnh nghiêng hẳn về Giải Thao. Hai người tỷ thí, ai mạnh ai yếu thì đứa trẻ lên ba cũng nhìn ra được. Kiếm pháp của chàng dù cao cũng khó có phát huy được uy lực.
Hồ Mị Nhi ở một bên nhìn đám người, lớn tiếng nói:
- Đây là gọi là tỷ thí sao? Rõ ràng các ngươi đã chiếm hết ưu thế.
Nói xong lấy ra giải dược ngân châm:
- Dương lang, chàng mau nuốt giải dược, dù dẫm phải ngân châm thì chỉ tổn thương ngoài da!
Lục Cô Chiêm thấy nhưng không ngăn cản, một bộ coi thường.
Dương Túc Quan không muốn yếu thế, liền nói với Hồ Mị Nhi:
- Cô nương yên tâm, ta sẽ thắng trận này.
Chàng tiến lên vài bước, mỉm cười nói:
- Khinh công của Giải huynh thật cao minh, mời xem thân thủ của đệ tử Thiếu Lâm ta thế nào!
Chàng hít mạnh một ngụm chân khí. Trường kiếm vừa khỏi vỏ thì cả người phi thân lên, giống như một con chim lớn bay tới ngôi đình.
Giải Thao hắng giọng một tiếng, bước nhanh trên những cây ngân châm giống như tuyệt kỹ "Thảo Thượng Phi". Dương Túc Quan tuy đi trước nhưng người trên không trung không thể nào mượn lực, mắt thấy sẽ bị Giải Thao đuổi kịp.
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Dương lang trung, chỉ cần thân mình rơi xuống đất, xem như ngươi đã thua!
Quả nhiên Dương Túc Quan đã hết lực cũ, người liền rơi xuống. Có điều mắt thấy hai chân sắp chạm đất chợt nghe chàng cười nói:
- Thân mình không chạm đất thì không tính phạm quy!
Nội lực lưu chuyển cuồng dũng, trường kiếm trên tay chàng chém ra. Chỉ thấy mũi kiếm điểm nhẹ trên một cây châm của ở Hồ Mị Nhi, thân mình lần nữa bay lên cao.
Mọi người thấy chiêu này vãn hồi cục diện, nhất thời hoan hô như sấm:
- Hay lắm!
Chiêu kiếm này thật sự tinh diệu. Dù khi định khí thần, muốn dùng trường kiếm điểm trúng cây châm cực nhỏ kia thì không phải chuyện dễ, huống chi lúc này lại đang kịch đấu? Hơn nữa dùng kiếm thông qua châm mượn lực, làm cho thân mình bắn lên. Nếu người sử kiếm không có nội lực hùng hậu cùng kiếm pháp cao siêu, nhất định không thể làm được.
Mọi người tán thưởng trong lòng. Không ngờ Dương Túc Quan tuổi còn trẻ mà kiếm pháp cùng nội lực đã cao vời như thế. Tuyệt không để cho Giải Thao giành ưu thế, bất giác lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Lục Cô Chiêm cười ha hả, nói:
- Giỏi cho Thiên Tuyệt Tăng, có thể dạy dỗ đồ đệ như vậy. Hay! Hay lắm!
Lúc này Dương Túc Quan nhờ vào mũi kiếm, nhanh như chim bay đi. Mỗi khi hết lực lại điểm trường kiếm vào mũi châm, thân mình lần nữa nhảy lên, tốc độ còn hơn cả tuấn mã.
Giải Thao thấy chàng có kỳ chiêu như thế cũng cả kinh, hắn thầm nghĩ:
- Ngươi dựa vào trường kiếm, trên tay không còn binh khí khác. Tên của ta bắn tới, xem ngươi ngăn cản thế nào?
Hắn giương cung cài tên. Vút một tiếng, một mũi tên bắn thẳng tới Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan quát to một tiếng:
- Tới hay lắm!
Tiếp theo chìa trường kiếm, điểm trúng vào thân mũi tên của Giải Thao. Chiêu này tá lực đả lực, trường kiếm không cần đâm xuống đất mà thân hình lại bay về trước vài thước, thoáng chốc vượt qua Giải Thao.
Giải Thao thấy nhưng không kinh hoảng. Lại giơ cung, phách phách bắn ra năm mũi tên. Chỉ là lần này tiễn pháp quá kém chính xác, không có mũi tên nào hướng về Dương Túc Quan. Hồ Mị Nhi thấy thế nhịn không được cười nói:
- Ai da! Đúng là trên bầu trời có Phượng Hoàng, chim sẻ làm sao cất cánh cho nổi?
Lời này chưa tắt, đã thấy năm mũi tên chuyển hướng giữa không trung, chia ra trái phải trên dưới bốn hướng bắn tới Dương Túc Quan. Mũi còn lại nhằm thẳng nơi ngực chàng. Năm mũi tên này nội lực hùng hậu, khí thế tuyệt không nhỏ.
Lúc này thân mình Dương Túc Quan đang hạ xuống, mắt thấy hai chân sắp chạm đất, muốn dụng kiếm lần nữa nhảy lên nhưng lại bị bốn mũi tên khóa chặt. Bất luận thoát ra theo phương nào cũng đều trúng tên. Mũi tên chính giữa lại đang bắn về nơi yếu hại. Chàng thấy tình thế không ổn, trường kiếm hoa lên một cái. Giữa không trung lóe lên bảy bảy bốn mươi chín điểm hàn tinh, liền chém rụng các mũi tên.
Chỉ là dụng kiếm ngăn cản, thân hình Dương Túc Quan liền trầm xuống, cơ hồ hai chân chạm đất. Trong lúc khẩn cấp, chàng mãnh liệt đề tụ chân khí, vận khởi tuyệt chiêu "Niết Bàn Vãng Sinh". Trên thân kiếm trào ra chân lực. Chỉ nghe oành một tiếng lớn, mũi kiếm bao trùm tới, khoét trên mặt đất thành một cái hố to. Hai chân tuy hạ xuống nhưng không chạm đất. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng vẫn không phạm quy. Thân mình nương theo lực đạo của "Niết Bàn Vãng Sinh" nhảy mạnh lên.
Dương Túc Quan tuy phá chiêu của Giải Thao nhưng lại bị rớt ở sau, mắt thấy Giải Thao sắp lao tới ngôi đình. Dưới tình thế cấp bách, chàng dùng sức ném trường kiếm trong tay ra.
Giải Thao nghe tiếng gió sau đầu, biết Dương Túc Quan dùng trường kiếm đột kích, vội khom lưng né tránh. Vù một tiếng, trường kiếm không trúng liền bay vào trong đình.
Giải Thao thấy trường kiếm thẳng tắp bay vào trong đình thì kinh hãi thầm kêu:
- Không ổn, trúng kế!
Quả nhiên kiếm này bắn tới cuốn da dê trong đình. Thì ra Dương Túc Quan có dụng tâm khác. Không chỉ muốn cản Giải Thao mà còn dựa vào kình phong trên thân kiếm, đem da dê cuốn lên bay tới trước người.
Mắt thấy da dê bay lên, Dương Túc Quan phi thân về phía trước, vươn tay ra bắt nhưng Giải Thao sao có thể để chàng đắc thủ. Tay hắn cầm cung lớn đánh tới sau lưng Dương Túc Quan. Dương Túc Quan vận khởi Thiếu Lâm đích truyền " Lạc Diệp Toàn Phong Cước ", nháy mắt liên tục đá ra mười tám cước vào trên người Giải Thao.
Dương Túc Quan biến chiêu cực nhanh, Giải Thao né tránh không kịp, nơi ngực liền trúng mấy cước khiến thân mình hạ xuống. Hắn thấy tình thế nguy cấp, thầm nghĩ:
- Dù cho lưỡng bại câu thương, ta cũng không để cho ngươi đắc thủ!
Hắn lại giơ cung lên. Chỉ nghe vút một tiếng, không ngờ một mũi tên bắn vào một góc cuốn da dê, thế đi mãnh liệt đem nó thẳng ra khe núi.
Da dê bay đi. Hai người đã hết lực, chỉ còn đứng im mà hô to hô nhỏ.
Mắt thấy mũi tên mang theo da dê sắp cắm vào trên tàng cây, bỗng phía sau cái cây nọ chìa ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy mũi tên. Mọi người chấn động, không ngờ nơi đó còn có người mai phục.
Giải Thao trúng cước rơi xuống đất trước. Dương Túc Quan thấy thắng bại đã phân, cũng hạ thân xuống. Không biết người nọ là địch hay bạn, chàng liền nói với Giải Thao:
- Được Giải huynh nhường cho, tại hạ may mắn thắng trận này.
Nói xong chắp tay với Lục Cô Chiêm, kêu rằng:
- Giải huynh võ nghệ siêu tuyệt, tại hạ được mở rộng tầm mắt, bội phục bội phục. Xin Lục gia hãy tuân thủ hứa hẹn.
Nghĩ đến Song Long Trại khí phách hào hùng quang minh sẽ không nuốt lời, chàng liền nhanh chóng nhắc lời hứa để tránh đêm dài lắm mộng.
Lục Cô Chiêm không trả lời mà chỉ kêu lên với người nọ:
- Vị bằng hữu kia hữu duyên tới đây, sao không hiện thân chào hỏi một lời?
Dương Túc Quan biến sắc, thì ra người nọ không phải nhân mã Song Long trại, liền thu lấy trường kiếm lao tới khe núi.
Chhỉ nghe một tiếng cười dài, từ sau thân cây nọ bước một người tay cầm quạt xếp, bộ dạng giống như bậc túc nho uyên bác, mỉm cười nhìn mọi người. Chính là Côn Luân chưởng môn "Kiếm thần" Trác Lăng Chiêu.
Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của đám người. Dương Túc Quan kêu khổ trong lòng. Ai ngờ Trác Lăng Chiêu chậm rãi đi về phía chàng, Dương Túc Quan từng chứng kiến bản lĩnh của y, không biết đối phương muốn thế nào liền lui một bước dài.
Lục Cô Chiêm cười ha hả nói:
- Tính sai rồi tính sai rồi! Không ngờ Trác chưởng môn làm Hoàng Tước ở sau chiếm tiện nghi.
Trác Lăng Chiêu một bộ hờ hững, thản nhiên nói:
- Từng nghe Giang Đông Phàm Ảnh Lục Cô Chiêm cơ trí hơn người, tối nay bổn tọa may mắn đắc thủ, thực là ngoài ý muốn.
Y nói mấy câu ổn trọng, giống như nhận ra Lục Cô Chiêm.
Lục Cô Chiêm lạnh lùng thốt:
- Trác chưởng môn giá lâm Thần Quỷ Đình hẳn cũng do mười sáu chữ nọ. Chúng ta nhiều người, không bằng cùng tham tường tìm ra bí ẩn.
Trác Lăng Chiêu ha hả cười nói:
- Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại. Người sắp chết kiệt lực nói thứ gì chẳng được. Năm đó Long Đầu đại ca lưu lại câu đố, sợ là cố làm ra vẻ huyền bí chọc ghẹo người đời sau mà thôi.
Lục Cô Chiêm nghe đối phương khinh nhờn thì phẫn nộ trong tâm, đang muốn lên tiếng thì nghe Giải Thao nói bên tai:
- Lão đại cẩn thận một chút, nghe nói Trác Lăng Chiêu này từng đả bại mấy hòa thượng Thiếu Lâm. Có một lão kêu Linh Âm, còn có một người mang một cây đại thiết kiếm đều bị hắn bắt hết.
Lục Cô Chiêm rùng mình:
- Ngươi nói ai mang đại thiết kiếm, người đó họ Lý?
Giải Thao không biết tại sao lão đại kinh ngạc như vậy, liền nói:
- Đúng! Người nọ là Lý Thiết Sam.
Lục Cô Chiêm hít một hơi thật sâu. Đột nhiên thần sắc biến đổi, chân mày nhíu lại, sải mạnh từng bước về phía trước, lớn tiếng nói:
- Trác Lăng Chiêu! Thiết Kiếm Chấn Thiên Nam nhiều năm không hỏi thế sự, không chống đối triều đình, sao ngươi xuống tay hại hắn? Hiện nay người ở nơi nào?
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Ngày ấy ta phụng mệnh Giang Sung Giang đại nhân hành sự, ai ngờ hắn giúp một gã bộ khoái đối địch với ta. Ta bắt lại cũng vì nghĩ tốt cho hắn, tránh để hắn tiếp tục gây chuyện thị phi.
Lục Cô Chiêm biết nhiều lời vô ích, muốn đối phương thả Lý Thiết Sam thì chỉ còn đường dùng vũ lực cưỡng đoạt, lập tức lạnh lùng thốt:
- Hôm nay còn Lục mỗ là người Nộ Thương Sơn, ngươi muốn khi nhục huynh đệ chúng ta thì phải luyện vài năm kiếm pháp nữa!
Trác Lăng Chiêu lắc đầu nói:
- Cảnh cũ còn đây nhưng người xưa nào thấy, đảo mắt đã qua hai mươi năm, Lục huynh giờ mở sơn lập trại, tiêu dao khoái hoạt, sao còn muốn khổ ải cùng đám người năm đó?
Lục Cô Chiêm nhíu đôi mi dài nhưng điềm nhiên nói:
- Đây chính là chỗ khác biệt giữa ta và ngươi. Nghĩa lý ở phía trước, dù mất mạng ta cũng phải giữ gìn chu đáo! Đừng nói huynh đệ bị người bắt nạt, chỉ là một con chó ven đường, ta cũng xem không được nó bị người khi nhục! Ta cho ngươi biết, chỉ cần thiên hạ còn chuyện bất bình, liền có Lục Cô Chiêm ta xuất đầu!
Nói rồi tiến lên trỏ tay hét lớn:
- Mau mau thả người! Nếu không toàn bộ môn đồ Côn Luân Sơn sẽ thường mạng!
Trác Lăng Chiêu thở dài một tiếng:
- Nghĩa lý nhân tình, lại là luận điệu sáo rỗng này. Sở dĩ Long Đầu đại ca của các ngươi thất bại thảm hại là vì thế.
Giải Thao cả giận nói:
- Cuồng đồ lớn mật! Nói chuyện thận trọng một chút!
Hắn lại giương cung. Vút một tiếng, một mũi tên bắn tới Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu không tránh né. Chờ tên bay đến trước mặt thì ngón tay nhẹ nhàng búng một cái. Không ngờ mũi tên chuyển hướng bắn ngược về Giải Thao. Tiếng tên đi xé gió nhanh mạnh, phát ra những tiếng ông ông cộng hưởng, lực đạo của mũi tên còn mãnh liệt hơn cả Giải Thao dùng cung lớn bắn ra.
Giải Thao hoảng sợ, mắt thấy tuyệt kỹ thành danh bị người dễ dàng phá giải, lại ngơ ngác quên cả né tránh.
Lục Cô Chiêm ở một bên, thấy thuộc hạ nguy cấp liền vung cây roi ngựa quất tới mũi tên. Chỉ nghe một tiếng va khẽ, mũi roi cùng thân tên giao nhau. Lục Cô Chiêm cảm thấy hổ khẩu nóng lên, một luồng nội lực bá đạo đánh mạnh vào tay, suýt nữa cây roi rơi xuống đất. Y kinh hãi vận nội kình. Chỉ nghe chát một tiếng, mũi tên đã bị cây roi đánh gãy thành hai đoạn.
Lục Cô Chiêm thầm nghĩ:
- Vài năm không gặp, không ngờ công phu của người này luyện đến cảnh giới như thế. chỉ sợ trên thế gian đã không còn người khống chế được hắn.
Hai người vừa giao thủ, Lục Cô Chiêm tuy đánh gãy mũi tên nhưng người sáng mắt đều nhìn ra cổ tay y chớp lên, hiển nhiên nội lực kém hơn Trác Lăng Chiêu một chút. Theo lý đã thua một chiêu.
Trác Lăng Chiêu nào có tâm tình hội ngộ cùng đám người Song Long Trại. Tối nay đến chỉ để lấy da dê, vật tới tay liền muốn rời đi, lập tức cười nói:
- Tối nay có duyên gặp gỡ cùng chư vị, bổn tọa đã thu lại da dê, xem như hoàn thành tâm nguyện. Ngày sau Lục trại chủ muốn tính toán, tại hạ sẽ đợi tại Côn Lôn Sơn.
Y lại chắp tay nói:
- Núi xanh còn đó, nước biếc còn đây, tạm biệt chư vị.
Đại địch trước mặt, “Kiếm thần” vẫn tiêu sái chậm rãi xoay người rời đi. Lục Cô Chiêm vung tay, ba nghìn binh mã liền di chuyển ngăn đường. Trác Lăng Chiêu thấy thì cười lạnh, không xem vào đâu như đã tính trước kỹ càng.
Chỉ nghe Lục Cô Chiêm cười lạnh:
- Trác chưởng môn, ngươi còn mấy vị hảo hữu ở đây! Sao lại quên cả bọn hắn vậy?
Trác Lăng Chiêu cười dài một tiếng:
- Trác mỗ xưa nay chỉ có cừu gia oán gia, đã khi nào từng có bằng hữu? Các hạ muốn róc thịt lột da những người kia, xin tự nhiên muốn làm gì cũng được!
Y tài cao gan lớn, không xem ba nghìn quân mã vào đâu, vẫn chậm rãi đi thẳng về phía trước.
An Đạo Kinh nghe lời thì thầm chửi:
- Họ Trác hỗn đản, rõ ràng thấy ta ở đây còn nói như vậy! Chỉ cần ta sống qua đêm nay, nhất định phải khiến ngươi chết đi sống lại, nếu không sao hả được cơn giận này.
Nhưng hắn lại nghĩ tiếp:
- Lửa cháy đến nơi mà ta còn tâm tư hại người sao. Bảo mệnh quan trọng hơn. Xem ra đám cường đạo không giết ta thì không cam lòng, nên làm gì bây giờ?
Hắn buồn bực không thôi, nhìn trái nhìn phải nhưng không còn đường trốn.
Dương Túc Quan tiến ra cầm kiếm chắn trước người Trác Lăng Chiêu, nói:
- Xin Trác chưởng môn trả lại vật nọ, bằng không đừng trách tại hạ ra tay đả thương người.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Thì ra là Dương đại nhân! Đại nhân muốn ta lưu vật là dựa vào cái gì? Chỉ bằng thanh trường kiếm trên tay ngài sao?
Dương Túc Quan ngẩn ra, biết võ công của mình kém xa Trác Lăng Chiêu, sợ rằng không cản được người mà còn nguy đến tính mạng, nhất thời há miệng cứng lưỡi.
Trác Lăng Chiêu nói :
- Ta là con dân đương triều, lẽ ra nên nể thể diện của Dương đại nhân. Chẳng qua bổn tọa vốn nhàn vân dã hạc, dù thấy hoàng đế lão nhi trong Kim Loan điện cũng chỉ gật cái đầu chắp cái tay. Dương đại nhân tránh ra đi!
Nói rồi y thản nhiên đi qua Dương Túc Quan, tỏ rõ khí thế của một đại tông sư. Trước xem ba nghìn đại quân như bùn đất, sau lại không xem trường kiếm trong tay Dương Túc Quan ra gì, thực là cao ngạo tuyệt luân, bễ nghễ thiên hạ.
Dương Túc Quan đang do dự, không biết nên động thủ hay không. Chợt nghe một tiếng cười dài truyền đến, tiếp theo một người cất giọng cao:
- Xưa nay trộm đồ của người là tặc, cướp đồ của người là đạo. Vừa trộm vừa cướp, vừa sát vừa gian, chúng ta gọi chung là cầm thú! Họ Trác cầm thú, ngươi đứng lại cho ta!
Trác Lăng Chiêu giận dữ, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một tăng nhân cao lớn đứng trên đồi. Người này thân hình béo tốt dị thường, chính là Linh Chân hòa thượng Thiếu Lâm Tự.
Dương Túc Quan mừng rỡ kêu lên:
- Sư huynh!
Mắt thấy viện quân đã đến. Chàng biết đã có hy vọng, không cản đường mà đi sang một bên, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trác Lăng Chiêu điều tức một lát, đè nén lửa giận rồi thản nhiên nói:
- Tại kinh sư vội vàng một hồi, không ngờ gặp lại nơi đây, hai ta thật là hữu duyên. Có điều nghe nói đại sư trúng kịch độc của Bách Hoa tiên tử, sao không trở về chùa điều dưỡng, lại ở nơi này đón gió chịu lạnh?
Linh Chân lớn tiếng nói:
-Độc dược của gian nịnh tiểu nhân, sao có thể làm khó được bổn hòa thượng! Họ Trác, ngươi đừng nhìn trái nói phải lảm nhảm nữa. Mau trả lại vật kia, bổn hòa thượng đỡ phải ngàn dặm bôn ba, lên ổ chó của ngươi!
Song phương còn đang nói thì có mấy người bước nhanh xuống đồi, một người mập mạp là Võ Đang Vi Tử Tráng. Người còn lại dáng vóc thấp bé, chính là Thiếu Lâm Linh Định.
Dương Túc Quan tiến về trước nói với Linh Định:
- Sư huynh, da dê đã rơi vào trong tay Trác Lăng Chiêu, nhất định chúng ta phải đoạt lại.
Linh Định khẽ gật đầu:
- Ngũ chế sứ trúng độc rất nặng, tánh mạng đang bị đe dọa nghiêm trọng, sư đệ có cách tìm được giải dược?
Dương Túc Quan gật đầu, vội chạy lên gò núi. Chỉ thấy Ngũ Định Viễn nhíu chặt đôi mày, sắc mặt đen đúa cùng toàn thân cứng ngắc, mạng đã hỏng bảy tám phần.
Diễm Đình vội la lên:
- Ngũ đại gia sắp không được nữa! Ngươi nhanh van cầu bằng hữu của ngươi, thỉnh ả ban giải dược đi!
Dương Túc Quan sửng sốt hỏi:
- Bằng hữu của ta?
Diễm Đình cắn răng nói:
- Chính là Bách Hoa tiên tử!
Dương Túc Quan giật mình, nghĩ lại việc bản thân trêu đùa Hồ Mị Nhi, xem ra Diễm Đình vẫn hiểu lầm chuyện này. Chàng ho nhẹ một tiếng nói:
- Thị không phải bằng hữu của ta, cô nương đừng nên hiểu lầm!
Quyên Nhi ở bên nghe lời này thì hừ một tiếng, lạnh lùng thốt:
- Ta xem ý tứ của thị với ngươi! Sao không phải bằng hữu đây?
Mắt thấy Quyên nhi cười lạnh không ngớt, thân thể mềm mại Diễm Đình rung động tựa hồ kích động trong lòng. Dương Túc Quan thật không biết phải biện minh thế nào, chỉ đưa tay ôm lấy Ngũ Định Viễn, thở dài nói:
- Phía trước còn đang hiểm nguy, hai người không nên vọng động. Về giải dược, ta sẽ nghĩ biện pháp thu về.
Mọi người đang nói thì An Đạo Kinh lén lút tìm đường chạy trốn. Giải Thao cười lạnh nói:
- Cẩu quan muốn trốn sao? Không dễ như vậy!
An Đạo Kinh cuống quít quỳ xuống:
- Tráng sĩ tha mạng!
Giải Thao mắng:
- Cẩu quan vô sỉ! Hôm nay là ngày chết của ngươi!
Nói rồi một đao chặt xuống, lại nghe An Đạo Kinh cười lạnh một tiếng, nhặt cây trủy thủ dưới đất đâm tới Giải Thao. Giải Thao nhất thời khinh thường, thiếu chút nữa bị trúng đòn, cũng may khinh công của hắn bất phàm nên tránh được, chỉ bị rách một miếng y phục.
An Đạo Kinh nhe răng cười nói:
- Con mẹ nó! Coi như cẩu tạp chủng ngươi mạng lớn!
Hắn thấy trường hợp hỗn loạn, lúc trước giả tạo thành hạng phế vật vô sỉ để giờ khắc này ra tay ám toán.
Giải Thao giơ đao bổ tới, phẫn nộ quát:
- Hạng vô sỉ cùng cực! Nạp mạng!
An Đạo Kinh là danh gia dùng đao, công lực phi phàm, lúc này lại trở nên liều mạng. Hai người lập tức đánh cho khó hoà giải. Chốc lát qua mấy chục chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Mắt thấy Giải Thao đấu đá cùng An Đạo Kinh. Hồ Mị Nhi vui vẻ trong lòng, cũng muốn thừa cơ chạy trốn. Vi Tử Tráng nhảy đến ngăn đường, quát:
- Tiện nhân, hôm nay không giao giải dược thì đừng hòng sống!
Hắn vận khởi "Bát Quái Du Thân chưởng", mãnh liệt đánh tới sau ót Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi cất giọng the thé:
- Ngươi cản ta làm gì?
Thân ảnh của thị chợt lóe, phất trần trên tay quét ngược về Vi Tử Tráng.
Diễm Đình thét to:
- Ả không giao giải dược, chúng ta liền giết đi rồi soát người!
Nàng cùng Quyên nhi sốt ruột, lúc này rút kiếm chạy tới một lòng muốn giết Hồ Mị Nhi. Thứ nhất là báo thù cho sư thúc, thứ hai tìm giải dược cho Ngũ Định Viễn.
Dương Túc Quan thấy loạn thành một đống, kêu lên:
- Bách Hoa tiên tử, vị bằng hữu kia của ta đã không được, cô mau giao giải dược cho ta!
Hồ Mị Nhi thấy Vi Tử Tráng quấn lấy mình, một đôi nhục chưởng áp sát, sao còn rảnh tay lấy giải dược, nhịn không được mắng:
- Bằng hữu mập của ngươi vừa thấy mặt đã muốn đánh người, bảo ta sao có thể giúp ngươi, mau bảo hắn lui ra!
Vi Tử Tráng quát:
- Yêu phụ đừng lắm lời. Mau bó tay chịu trói, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Diễm Đình thấy Dương Túc Quan lấy lòng Hồ Mị Nhi, trong lòng vừa tức lại ghét, nhất thời kêu lên:
- Không thể thả ả đi, hôm nay nhất định phải báo thù cho sư thúc!
Linh Định thấy mọi người đánh kịch liệt, không biết nên giúp bên nào đành đứng ở một bên chờ thời cơ.
Lúc này Lục Cô Chiêm nhìn Trác Lăng Chiêu, lạnh lùng thốt:
- Trác chưởng môn, ngươi không thả huynh đệ của ta, chỉ sợ tối nay không còn sống mà rời nơi này.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười, đang định đáp lời thì Linh Chân kêu lên:
- Khoan động thủ! Người này giết hại đệ tử Thiếu Lâm, tàn sát già trẻ cả nhà Yến Lăng tiêu cục. Hạng cầm thú vô sỉ cỡ này, bổn hòa thượng muốn tự tay áp chế hắn!
Chỉ thấy Linh Chân đằng đằng sát khí, ngẩng đầu sải bước về phía Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu thấy hai đại cao thủ vây quanh, tình thế bắt đầu hung hiểm. Y tuy là kẻ tự phụ nhưng cũng biết Giang Đông Phàm Ảnh Lục Cô Chiêm thủ đoạn lợi hại, hơn nữa còn Linh Chân hòa thượng một bên như hổ đối nhìn chằm chằm. Y liền cởi móc bên hông, giơ trường kiếm trên tay. Chỉ thấy thanh kiếm kia đen nhánh cũ kỹ, vừa mỏng mà vừa dài.
Trác Lăng Chiêu hững hờ cười nói:
- Từ khi thần công sơ thành, đã ba năm ta chưa dụng kiếm, không biết công lực còn lại mấy thành?
Linh Chân mắng:
- Lão tặc! Ngươi muốn động thủ thì mau rút kiếm. Ở nơi này bớt giả bộ cùng đánh rắm đi!
Lục Cô Chiêm là hạng đa mưu túc trí, thấy "Kiếm thần" giơ kiếm nơi tay thì kinh hãi. Y biết rõ về Trác Lăng Chiêu, những năm gần đây công lực của đối phương đại tiến. Bình thường so chiêu cùng cao thủ nhất lưu cũng không cần dùng binh khí, lúc này rút kiếm ra chiêu tất kinh động lòng người, lập tức âm thầm vận khí.
Dương Túc Quan thấy mọi người tranh đấu ác liệt, chỉ cần phân tâm là chết thảm đương trường. Chàng khuyên không được, lại thấy Trác Lăng Chiêu muốn so chiêu cùng các đại cao thủ, tranh thủ lúc này ôm Ngũ Định Viễn vào đình rồi đặt trên bàn đá, tránh đến khi đối địch còn phải phân tâm bảo hộ cho hắn.
Dương Túc Quan nói:
- Ngũ huynh đợi một lát, ta sẽ đi lấy giải dược!
Lúc này thần trí Ngũ Định Viễn đã không còn. Chỉ nhắm chặt hai mắt hít thở không ngớt. Dương Túc Quan kéo lại áo cho hắn, thở dài một tiếng rồi ra khỏi đình.
Lục Cô Chiêm ngưng tụ chân khí, cây roi ngựa kia dựng thẳng lên như ngân thương thiết kích, y dựng hai hàng lông mày nói:
- Trác chưởng môn, mời ra chiêu!
Linh Định sợ sư đệ sau khi trúng độc thì công lực không tinh, ngăn không được kiếm pháp sắc bén của Trác Lăng Chiêu, liền bước lên chắn trước Linh Chân. Lão thấy tư thế của Lục Cô Chiêm, thầm khen:
- Không biết người này lai lịch ra sao mà võ công thật bất phàm, thân thủ như thế có thể liều mạng cùng Trác Lăng Chiêu.
Linh Định là thủ tọa La Hán Đường Thiếu Lâm, ngày thường chỉ giáo môn hạ đệ tử tập luyện võ công, võ học tu vị sâu xa. Ở trong tự, thân phận cùng võ công chỉ kém phương trượng Linh Trí cùng Thiên Tuyệt Tăng. Với nhãn quang của lão, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã biết ngay.
Linh Định quay đầu nhìn lại Trác Lăng Chiêu, Chỉ thấy tay phải của y giơ ngang, trường kiếm mới hé khỏi vỏ nhưng đã tỏa thanh quang nhàn nhạt trong bóng đêm.
Linh Định cả kinh thầm nghĩ:
- Giang hồ tương truyền rằng, Côn Luân cao thủ luyện tới công lực tuyệt đỉnh, thân kiếm có thể sinh ra ba thước kiếm quang. Trác Lăng Chiêu đáng sợ như thế, xem ra đã luyện thành kiếm pháp như đồn. Trận chiến đêm nay, ai thắng ai bại thật khó nói.
Mọi người đang muốn động thủ, bỗng một trận gió mạnh thổi tới cuốn theo những bông tuyết lớn đầy trời. Lục Cô Chiêm khẽ động dưới chân, thân mình bay lên. Cây roi trên tay cấp tốc xoay tròn, hóa thành những vòng xoắn nhỏ quất tới Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu liền khẽ xoay người. Chỉ thấy ánh tinh quang chói sáng, trường kiếm đã hoàn toàn rời vỏ. “Côn Luân kiếm xuất, máu chảy thành sông, ngàn dặm mênh mông khác nào Hoàng Hà”
Xem ra cuộc chiến tối nay, nhất định phấn khích tuyệt luân.
- Lời của Lục gia kia rất kỳ quái, số mệnh thiên hạ là thế nào? Muốn mang người nào đi ra? Đây rốt cuộc có ý gì?
Chàng loáng thoáng cảm thấy da dê có liên quan đến bí mật trong đình, nhất thời tận lực suy tư.
Đúng lúc này thấy Bách Hoa tiên tử đến gần, vẻ mặt của thị lén lút không biết muốn làm gì. Toàn thân Dương Túc Quan vô lực khó có thể nhúc nhích. Nếu thị muốn cướp da dê thì không thể chống cự.
Không ngờ Bách Hoa tiên tử đưa tay đút một viên đan dược vào miệng chàng. Dương Túc Quan lắp bắp kinh hãi, đang muốn nhả ra thì cảm thấy thuốc kia thơm mát, vừa vào miệng thì cơn choáng váng trong đầu giảm đi rất nhiều. Lại nghe Hồ Mị Nhi thấp giọng nói:
- Dương đại nhân, chúng ta thương lượng một chút. Ta đã cho ngươi giải dược, chờ khi ngươi khôi phục thần công nhất định phải cứu ta, mang ta rời khỏi nơi này!
Đám người Song Long trại đang nói chuyện với nhau nên không chú ý hành động của hai người.
Dương Túc Quan chậm rãi hỏi:
- Vậy còn da dê? Còn muốn cướp nữa sao!
Hồ Mị Nhi thản nhiên cười nói:
- Đương nhiên là muốn nhưng giờ là lúc nguy hiểm. Đám thổ phỉ này võ công thần kỳ, xem bộ dáng bọn hắn tám phần sẽ giết ta, hiện giữ tánh mạng quan trọng hơn.
Hồ Mị Nhi tâm ngoan thủ lạt, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ giảo hoạt dưới ánh trăng. Có điều Dương Túc Quan không có lựa chọn nào khác, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được rồi! Ta còn một thêm vị bằng hữu trúng độc. Nếu giao thêm giải dược, ta sẽ giúp cô thoát hiểm.
Hồ Mị Nhi cười hì hì, nói :
- Xem ra ngươi đối với ta không tệ, ta liền theo ngươi.
Nói xong hôn lên mặt Dương Túc Quan. Chàng hừ một tiếng, muốn đẩy ra nhưng lại vô lực, đành mặc cho đối phương khinh bạc.
Hồ Mị Nhi đang chìm trong tình sắc, chợt nghe Lục gia nói:
- Canh ba sắp tới. Đã tới giờ trừ hại vì dân! Không nên chậm trễ nữa.
Hồ Mị Nhi nghe vậy kinh hãi, cùng Dương Túc Quan nhìn nhau. Giải Thao vung tay, mấy ngàn kỵ binh chậm rãi áp sát mọi người.
An Đạo Kinh biến sắc thầm nghĩ:
- Thật sự xui xẻo! Vừa rồi nếu không gia hại Hách Chấn Tương, hai người bọn ta hợp lực nhất định thoát khỏi trùng vây. Xem ra mọi sự đã kết thúc.
Hắn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đám người Cẩm Y Vệ đều ngồi dưới đất, sợ hãi đến không ngừng phát run.
Dương Túc Quan liệu rằng tình thế không ổn, dù chàng không thuộc Cẩm Y Vệ nhưng cũng là mệnh quan triều đình. Đám thổ phỉ cường đạo ghét quan sai như thù, sát hại quan gia giống như cơm bữa. Nếu bị bọn hắn bắt lên núi, dù giữ được tánh mạng thì cũng khi nhục đến thể diện sư môn, chàng vội vận chuyển thần công thúc đẩy dược lực.
An Đạo Kinh vội vàng lên tiếng:
- Chư vị đại ca, cuộc trao đổi giữa chúng ta còn chưa xong. Ta còn một đại bí mật muốn phụng cáo.
Giải Thao rút đao ở lưng, bộ dạng không kiên nhẫn:
- Có chuyện mau nói, có rắm liền phóng. Loại cẩu quan như ngươi, ta nhìn thật ngứa mắt.
An Đạo Kinh hoảng hốt:
- Dạ, vâng, tiểu nhân nói liền đây.
Hắn ho khan một tiếng, thầm nghĩ:
- Kỳ thật ta biết rất ít, chỉ biết khi canh ba tới sẽ có một vật xuất thế. Có điều chuyện này thật quá hoang đường, rất khó khiến người tin tưởng, cần làm thế nào cho phải?
Giải Thao tiến lên vài bước quát:
- Ngươi nói hay không?
An Đạo Kinh vừa động tâm cơ, chỉ vào Dương Túc Quan mà kêu:
- Trên thân người này có một bảo vật, chỉ cần lấy nó đưa vào trong đình, chờ tới canh ba thì sẽ rõ bí mật.
Đám người Song Long trại nghe thì rùng mình, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Dương Túc Quan.
Lúc này Dương Túc Quan đã giải hơn phân nửa độc tố nhưng vẫn chưa thể vận kiếm đả thương người. Nghe lời của An Đạo Kinh, biết đối phương muốn giá họa cho bản thân thì giận dữ. Mắt thấy đám người Song Long trại đi về phía mình, chàng không muốn yếu thế liền đứng dậy, cố ý vận dụng nội lực khiến thanh âm vang xa vài dặm:
- Đệ tử Thiếu Lâm Dương Túc Quan, bái kiến Lục tiên sinh Song Long trại.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, không ngờ thanh niên văn nhã này lại có nội lực thâm hậu như vậy. Kỳ thật Dương Túc Quan phát ra tiếng cầu viện là hi vọng đám người Linh Định tới giải vây kịp lúc.
Nghe chàng tự xưng là đệ tử Thiếu Lâm, Lục Cô Chiêm gật đầu mỉm cười:
- Thì ra là môn hạ Thiếu Lâm, tổ sư gia Thiên Tuyệt Tăng của các ngươi vẫn khỏe chứ?
Y thấy Dương Túc Quan còn trẻ, không biết võ công của chàng được Thiên Tuyệt thân truyền, liền dùng danh xưng tổ sư gia thăm hỏi.
Dương Túc Quan nói :
- Đa tạ Lục tiên sinh đã quan tâm, sư phụ lão nhân gia thể cốt dồi dào, hết thảy bình an.
Mọi người nghe thì kinh ngạc, Giải Thao ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ? Thiên Tuyệt tăng là sư phụ ngươi?
Dương Túc Quan khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chính là gia sư, vai vế của ta ngang hàng với chư vị cao tăng hàng chữ Linh.
Lục Cô Chiêm ồ mấy tiếng, ngạc nhiên nói:
- Không ngờ Thiếu Lâm Thiên Tuyệt lại có truyền nhân, đây chính là đại sự a!
An Đạo Kinh ở một bên thấy Dương Túc Quan bộc lộ thân phận, vội mượn gió bẻ măng:
- Người này há chỉ là truyền nhân của Thiên Tuyệt? Hắn chính là nhi tử của đương kim nội các Đại học sĩ, nhậm chức Binh bộ Tư lang trung! Người này là một đại gian thần, các ngươi ngàn vạn lần đừng tha cho hắn.
An Đạo Kinh đoán rằng thổ phỉ nhất định hận mệnh quan triều đình, liền vạch trần thân phận của Dương Túc Quan. Nếu song phương sống mái với nhau, đến lúc đó liền có cơ hội chạy trốn.
Lục Cô Chiêm a một tiếng, đánh giá Dương Túc Quan vài lần rồi nói:
- Thì ra các hạ là Binh Bộ Tư lang trung. Ừm, chức vị này xưa nay giúp việc cho Chinh Bắc Đại Đô đốc, theo lý thì ngươi chính là thủ hạ của Liễu Ngang Thiên.
Dương Túc Quan nghe thì lấy làm lạ. Lục Cô Chiêm rõ ràng việc triều đình như thế, không biết trước khi làm thổ phỉ người này có lai lịch gì?
Giải Thao thấp giọng:
- Trên giang hồ truyền rằng, trong đám thuộc hạ của Liễu Ngang Thiên nổi bật có hai người. Một là Tần Trọng Hải, ngoại hiệu là Hỏa Tham Nhất Đao. Kẻ còn lại là Dương Túc Quan, gọi là Phong lưu tư lang trung. Cả hai hợp xưng là Liễu môn nhị tướng, văn Dương võ Tần. Hai người này võ công rất cao, mấy năm gần đây danh khí vang dội, ngay cả Đông Xưởng cũng sợ bọn họ ba phần.
Lục Cô Chiêm gật đầu nói:
- Hay cho một tư lang trung phong lưu, hôm nay vừa thấy quả nhiên phong thái phi phàm, anh hùng xuất thiếu niên.
Dương Túc Quan thấy đối phương nhận ra chàng, chắp tay nói:
- Không dám! Không dám!
An Đạo Kinh thấy bọn họ hàn huyên, sợ mưu kế vô dụng vội xen vào:
- Trên thân người này mang bảo vật, các ngươi mau thu hồi! Muốn giải bí mật trong đình thì phải có vật nọ!
Kỳ thật hắn cũng không rõ lai lịch của da dê, hồ ngôn loạn ngữ một phen chỉ mong kéo dài mạng sống thêm chút nào hay chút đó.
Lục Cô Chiêm mỉm cười nói:
- Rốt cuộc trên người các hạ mang vật gì? Có thể cho mượn xem qua một lát?
Dương Túc Quan nói :
- Vật này được đích thân Chinh Bắc Đại Đô Đốc giao cho, tại hạ mang chức trách chỉ sợ không tiện.
Lục Cô Chiêm mỉm cười nói:
- Dương huynh đệ nói thế không quá khách khí sao? Ta từng có quan hệ sâu xa cùng Liễu đại nhân, hiện chỉ mượn xem một lát rồi trả lại. Dương lang trung cần gì keo kiệt như vậy?
Dương Túc Quan lắc đầu nói:
- Tại hạ thân chịu quân lệnh, thứ cho khó mà tòng mệnh.
Lục Cô Chiêm thản nhiên nói:
- Ta kính trọng Dương huynh đệ là một vị quan tốt hiếm thấy nên không muốn làm khó. Dương huynh đệ lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm khiến người cười chê. Như vậy đi! So với đánh giết máu chảy thành sông, không bằng chúng ta đánh cuộc một lần. Ngươi thấy sao?
Dương Túc Quan vẫn lắc đầu:
- Tại hạ trời sinh nhát gan, chưa bao giờ dám đánh cuộc với người.
Lục Cô Chiêm ha hả cười nói:
- Dương huynh khiếp sợ như vậy, sau này làm sao xông pha nơi triều đình hung hiểm? Ngươi đánh cuộc cùng ta, thắng thì cứ thoải mái mà đi không ai ngăn cản. Nếu thua, hắc hắc, muốn đi cũng được nhưng phải giao vật đó ra.
Dương Túc Quan hừ một tiếng:
- Nếu tại hạ nhất định không đánh cuộc?
Lục Cô Chiêm cười to nói:
- Nếu vậy, ba ngàn binh mã nơi này đành giữ mạng ngươi lại!
Xem ra đánh bạc một ván thì còn t đường sống. Nếu không theo thì vạn quân đánh tới, lập tức ngã xuống tại chỗ.
Dương Túc Quan biết không có lựa chọn nào khác, ho khan một tiếng:
- Được, ta bồi tiếp các hạ ván này. Có điều quy củ như thế nào?
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Hay cho một Dương lang trung sảng khoái. Ngươi thắng thì cứ đi. Nếu ngươi thua, ta xem qua vật rồi thả người. Có điều ta nói trước, nếu ta coi trọng vật nọ thì sẽ không trả lại.
Dương Túc Quan gật đầu nói:
- Đương nhiên! Không biết chúng ta đánh cuộc thế nào?
Lục Cô Chiêm nói :
- Đánh cuộc thế nào? Hắc hắc, ta đánh cuộc, thứ nhất không nhờ vận khí, thứ hai không cần làm càn. Mọi người dựa vào bản lĩnh đích thực đi.
Dương Túc Quan trong lúc nguy khốn vẫn không mất bản sắc, lập tức ngạo nghễ nói:
- Các hạ muốn thử kiếm pháp của ta?
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Dương huynh đệ là đệ tử của Thiếu Lâm Thiên Tuyệt, sở trường về kiếm pháp. Ta cần gì phải tự làm khó mình?
Nói rồi chỉ vào trong đình:
- Nơi này gọi là Thần Quỷ Đình. Chúng ta để vật nọ vào trong, ai lấy được trước là thắng, thế nào?
Dương Túc Quan gật đầu nói:
- Cũng được, các hạ muốn thử khinh công của ta. Đệ tử Thiếu Lâm xin bêu xấu một lần, cứ đến đây!
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Nếu chỉ thi đơn giản như vậy, sợ rằng không bộc lộ hết được tuyệt thế võ công của Dương huynh đệ.
Y chỉ vào Bách Hoa tiên tử, nói:
- Hồ cô nương, ta muốn mượn ngân châm của ngươi dùng một chút.
Hồ Mị Nhi sửng sốt nói:
- Mượn làm gì?
Lục Cô Chiêm nói:
- Từ chỗ này, một đường dưới đất cắm ngân châm thẳng đến ngoài đình mới thôi.
Hồ Mị Nhi không biết ý định của đối phương nhưng không dám nhiều lời, đành phải làm theo. Thị xuất ra độc châm cắm đầy dưới đất. Chỉ thấy ngân châm nhỏ như sợi tóc, mơ hồ ánh lên lam quang, hiển nhiên rất độc.
Lục Cô Chiêm nói :
- Chúng ta đem vật kia đặt trong đình, ai lấy được trước thì thắng, có điều có một quy củ là thân mình không thể chạm đất. Nếu một chỗ trên người chạm xuống thì xem là thua.
Dương Túc Quan sửng sốt hỏi:
- Nếu y phục trên người đụng xuống?
Lục Cô Chiêm nói :
- Vẫn tính là thua, dù vạt áo cũng không thể chấm đất.
Mọi người thấy chỗ này cách đình nọ tới vài chục trượng thì không thể tưởng tượng nổi. Lục Cô Chiêm thấy bọn họ kinh ngạc liền mỉm cười:
- Thiên hạ tuy lớn nhưng tin rằng không ai luyện được khinh công cao cỡ như thế. Vì thế ta có một chỗ ngoại lệ. Người thi ở giữa không trung, dẫm lên vài cây độc châm của Bách Hoa tiên tử vẫn tính là hợp lệ, thế nào?
Mọi người thấy ngân châm sắc bén, nếu ngang ngược dẫm lên thì chắc chắn sẽ bị chọc thủng lòng bàn chân, huống chi chúng còn được bôi kịch độc, bị đâm thì tánh mạng thật sự khó lường. Cả đám nhịn không được nghị luận sôi nổi.
Dương Túc Quan ho khan một tiếng:
- Được! Tại hạ liều mạng bồi tiếp quân tử. Lục tiên sinh sẽ vào trường đấu chăng?
Lục Cô Chiêm cười ha hả nói:
- Nếu ta thi với ngươi, chẳng phải ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Ta là người công chính, tuyệt không khi dễ người.
Y vung tay nói:
- Giải huynh đệ, ngươi xuống đài bồi tiếp Dương lang trung cho tốt!
Giải Thao mừng rỡ, lập tức chắp tay nói:
- Cẩn tuân Lục gia sai sử!
Nói xong buộc chặt vạt áo rồi đi ra.
Dương Túc Quan từng thấy qua tiễn pháp thần diệu của Giải Thao, biết đây là một tay kình địch. Chàng thầm nghĩ:
- Bất luận võ công của người này thế nào, ván này ta chỉ cần kéo dài thời gian chờ Linh Định sư huynh đến. Đến lúc đó thực lực hai bên ngang nhau, mang theo Hồ Mị Nhi chạy trốn cũng không khó.
Lục Cô Chiêm thấy chàng cúi đầu cân nhắc, biết là có âm mưu khác liền cười nói:
- Dương huynh đệ, ta cũng là kẻ mang đầy tâm kế, chớ nên diễn trò trước mặt ta! Trước tiên ngươi đem vật nọ lấy ra đặt trong đình. Thắng thì cầm vật mà đi, tránh trường hợp ngươi thua lại đổi ý.
Dương Túc Quan cả kinh thầm nghĩ:
- Người này quả nhiên mình đầy tâm kế, thật là lợi hại!
Chàng hừ một tiếng rồi lấy ra cuốn da dê, muốn đích thân bỏ nó vào trong đình đồng thời thầm nghĩ:
- Ta nên nghĩ phương pháp đánh tráo thứ này. Nếu kế không thành thì kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt.
Lục Cô Chiêm nhìn ra dụng ý của chàng, nói:
- Không dám làm phiền Dương huynh đệ! Chỉ là vài bước đường, hãy để ta ra sức!
Nói xong roi ngựa trên tay vung lên, nhắm thẳng cuộn da dê trên tay Dương Túc Quan. Chàng liền xoay người né tránh, tiếp theo rút kiếm khỏi vỏ muốn chém đứt roi ngựa. Ai roi ngựa uốn mình trên không trung như linh xà tránh thoát mũi kiếm, đầu mũi roi ngẩng lên như một con độc xà.
Roi ngựa khẽ đong đưa, vù một tiếng cuốn dọc theo thanh kiếm trên tay Dương Túc Quan. Dương Túc Quan kinh hãi thầm nghĩ:
- Đây là tiên pháp gì mà lợi hại như thế!
Chàng vội nhảy về sau, trường tiên lại duỗi đứng như một cây trường thương mãnh liệt chọc thẳng tới trước mặt. Dương Túc Quan định né tránh thì trường tiên đột ngột chuyển hướng quấn lấy da dê, tiếp theo giật lại một cái nhanh tuyệt luân thu về.
Dương Túc Quan biến sắc, đang muốn truy theo thì Lục Cô Chiêm cười nói:
- Ngươi đừng đa tâm! Không phải ta muốn lấy đồ của ngươi.
Trường tiên lại vung ra. Chỉ thấy tấm da dê vững vàng bay về phía trước, nhẹ nhàng rơi xuống bàn đá trong đình.
Đám người Cẩm Y Vệ thấy Lục Cô Chiêm vung tay một cái đã đưa da dê tới bàn đá cách mấy chục trượng, tiên pháp thông thiên như thế thì hoảng sợ không thôi. Dương Túc Quan cũng sợ hãi thầm nghĩ:
- Võ công của người này cao thâm khó lường, chỉ sợ không dưới Linh Định sư huynh. May là không phải tỷ thí với hắn, nếu không chưa động thủ đã biết thắng bại.
Đang còn nghĩ thì Giải Thao tiến đến nói:
- Tại hạ Hỏa Nhãn Toan Nghê Giải Thao, đến xin lĩnh giáo thần công của Dương lang trung Thiếu Lâm!
Nói xong cởi giày đi chân trần trên mặt đất.
Dương Túc Quan không rõ hành động của hắn, đang định hỏi thì Giải Thao nhẹ nhàng nhảy lên, không ngờ với bàn chân trần đứng trên một cây ngân châm. Ngân châm sắc nhọn như thế mà Giải Thao chỉ với ngón chân cái đứng vững vàng trên mũi châm, không thấy chảy máu mà như cưỡi trên ngọn gió.
Khinh công của Giải Thao vừa lộ đã uy trấn đương trường, thoáng chốc mọi người vô cùng bội phục lớn tiếng khen hay.
Dương Túc Quan cũng cả kinh thầm nghĩ:
- Khinh công của người này cao như thế, ta làm sao để thắng hắn?
Xem ra Giải Thao tu luyện ngoại môn mã bộ công phu, ngân châm mới không thể xuyên thủng bàn chân. Dương Túc Quan muốn làm theo thì vạn lần không được.
Giải Thao vốn là tướng nổi danh trong mã quân Song Long trại, xưa nay lấy khinh công cùng tiễn pháp song tuyệt mà thành danh. Lúc này hắn cố ý cỡi giày khoe khoang, muốn Dương Túc Quan biết khó mà lui.
Sắc mặt Dương Túc Quan ngưng trọng. Song phương đã ước định, chân không thể chạm đất, ai tới đình trước thì thắng. Như vậy thế mạnh nghiêng hẳn về Giải Thao. Hai người tỷ thí, ai mạnh ai yếu thì đứa trẻ lên ba cũng nhìn ra được. Kiếm pháp của chàng dù cao cũng khó có phát huy được uy lực.
Hồ Mị Nhi ở một bên nhìn đám người, lớn tiếng nói:
- Đây là gọi là tỷ thí sao? Rõ ràng các ngươi đã chiếm hết ưu thế.
Nói xong lấy ra giải dược ngân châm:
- Dương lang, chàng mau nuốt giải dược, dù dẫm phải ngân châm thì chỉ tổn thương ngoài da!
Lục Cô Chiêm thấy nhưng không ngăn cản, một bộ coi thường.
Dương Túc Quan không muốn yếu thế, liền nói với Hồ Mị Nhi:
- Cô nương yên tâm, ta sẽ thắng trận này.
Chàng tiến lên vài bước, mỉm cười nói:
- Khinh công của Giải huynh thật cao minh, mời xem thân thủ của đệ tử Thiếu Lâm ta thế nào!
Chàng hít mạnh một ngụm chân khí. Trường kiếm vừa khỏi vỏ thì cả người phi thân lên, giống như một con chim lớn bay tới ngôi đình.
Giải Thao hắng giọng một tiếng, bước nhanh trên những cây ngân châm giống như tuyệt kỹ "Thảo Thượng Phi". Dương Túc Quan tuy đi trước nhưng người trên không trung không thể nào mượn lực, mắt thấy sẽ bị Giải Thao đuổi kịp.
Lục Cô Chiêm cười nói:
- Dương lang trung, chỉ cần thân mình rơi xuống đất, xem như ngươi đã thua!
Quả nhiên Dương Túc Quan đã hết lực cũ, người liền rơi xuống. Có điều mắt thấy hai chân sắp chạm đất chợt nghe chàng cười nói:
- Thân mình không chạm đất thì không tính phạm quy!
Nội lực lưu chuyển cuồng dũng, trường kiếm trên tay chàng chém ra. Chỉ thấy mũi kiếm điểm nhẹ trên một cây châm của ở Hồ Mị Nhi, thân mình lần nữa bay lên cao.
Mọi người thấy chiêu này vãn hồi cục diện, nhất thời hoan hô như sấm:
- Hay lắm!
Chiêu kiếm này thật sự tinh diệu. Dù khi định khí thần, muốn dùng trường kiếm điểm trúng cây châm cực nhỏ kia thì không phải chuyện dễ, huống chi lúc này lại đang kịch đấu? Hơn nữa dùng kiếm thông qua châm mượn lực, làm cho thân mình bắn lên. Nếu người sử kiếm không có nội lực hùng hậu cùng kiếm pháp cao siêu, nhất định không thể làm được.
Mọi người tán thưởng trong lòng. Không ngờ Dương Túc Quan tuổi còn trẻ mà kiếm pháp cùng nội lực đã cao vời như thế. Tuyệt không để cho Giải Thao giành ưu thế, bất giác lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Lục Cô Chiêm cười ha hả, nói:
- Giỏi cho Thiên Tuyệt Tăng, có thể dạy dỗ đồ đệ như vậy. Hay! Hay lắm!
Lúc này Dương Túc Quan nhờ vào mũi kiếm, nhanh như chim bay đi. Mỗi khi hết lực lại điểm trường kiếm vào mũi châm, thân mình lần nữa nhảy lên, tốc độ còn hơn cả tuấn mã.
Giải Thao thấy chàng có kỳ chiêu như thế cũng cả kinh, hắn thầm nghĩ:
- Ngươi dựa vào trường kiếm, trên tay không còn binh khí khác. Tên của ta bắn tới, xem ngươi ngăn cản thế nào?
Hắn giương cung cài tên. Vút một tiếng, một mũi tên bắn thẳng tới Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan quát to một tiếng:
- Tới hay lắm!
Tiếp theo chìa trường kiếm, điểm trúng vào thân mũi tên của Giải Thao. Chiêu này tá lực đả lực, trường kiếm không cần đâm xuống đất mà thân hình lại bay về trước vài thước, thoáng chốc vượt qua Giải Thao.
Giải Thao thấy nhưng không kinh hoảng. Lại giơ cung, phách phách bắn ra năm mũi tên. Chỉ là lần này tiễn pháp quá kém chính xác, không có mũi tên nào hướng về Dương Túc Quan. Hồ Mị Nhi thấy thế nhịn không được cười nói:
- Ai da! Đúng là trên bầu trời có Phượng Hoàng, chim sẻ làm sao cất cánh cho nổi?
Lời này chưa tắt, đã thấy năm mũi tên chuyển hướng giữa không trung, chia ra trái phải trên dưới bốn hướng bắn tới Dương Túc Quan. Mũi còn lại nhằm thẳng nơi ngực chàng. Năm mũi tên này nội lực hùng hậu, khí thế tuyệt không nhỏ.
Lúc này thân mình Dương Túc Quan đang hạ xuống, mắt thấy hai chân sắp chạm đất, muốn dụng kiếm lần nữa nhảy lên nhưng lại bị bốn mũi tên khóa chặt. Bất luận thoát ra theo phương nào cũng đều trúng tên. Mũi tên chính giữa lại đang bắn về nơi yếu hại. Chàng thấy tình thế không ổn, trường kiếm hoa lên một cái. Giữa không trung lóe lên bảy bảy bốn mươi chín điểm hàn tinh, liền chém rụng các mũi tên.
Chỉ là dụng kiếm ngăn cản, thân hình Dương Túc Quan liền trầm xuống, cơ hồ hai chân chạm đất. Trong lúc khẩn cấp, chàng mãnh liệt đề tụ chân khí, vận khởi tuyệt chiêu "Niết Bàn Vãng Sinh". Trên thân kiếm trào ra chân lực. Chỉ nghe oành một tiếng lớn, mũi kiếm bao trùm tới, khoét trên mặt đất thành một cái hố to. Hai chân tuy hạ xuống nhưng không chạm đất. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng vẫn không phạm quy. Thân mình nương theo lực đạo của "Niết Bàn Vãng Sinh" nhảy mạnh lên.
Dương Túc Quan tuy phá chiêu của Giải Thao nhưng lại bị rớt ở sau, mắt thấy Giải Thao sắp lao tới ngôi đình. Dưới tình thế cấp bách, chàng dùng sức ném trường kiếm trong tay ra.
Giải Thao nghe tiếng gió sau đầu, biết Dương Túc Quan dùng trường kiếm đột kích, vội khom lưng né tránh. Vù một tiếng, trường kiếm không trúng liền bay vào trong đình.
Giải Thao thấy trường kiếm thẳng tắp bay vào trong đình thì kinh hãi thầm kêu:
- Không ổn, trúng kế!
Quả nhiên kiếm này bắn tới cuốn da dê trong đình. Thì ra Dương Túc Quan có dụng tâm khác. Không chỉ muốn cản Giải Thao mà còn dựa vào kình phong trên thân kiếm, đem da dê cuốn lên bay tới trước người.
Mắt thấy da dê bay lên, Dương Túc Quan phi thân về phía trước, vươn tay ra bắt nhưng Giải Thao sao có thể để chàng đắc thủ. Tay hắn cầm cung lớn đánh tới sau lưng Dương Túc Quan. Dương Túc Quan vận khởi Thiếu Lâm đích truyền " Lạc Diệp Toàn Phong Cước ", nháy mắt liên tục đá ra mười tám cước vào trên người Giải Thao.
Dương Túc Quan biến chiêu cực nhanh, Giải Thao né tránh không kịp, nơi ngực liền trúng mấy cước khiến thân mình hạ xuống. Hắn thấy tình thế nguy cấp, thầm nghĩ:
- Dù cho lưỡng bại câu thương, ta cũng không để cho ngươi đắc thủ!
Hắn lại giơ cung lên. Chỉ nghe vút một tiếng, không ngờ một mũi tên bắn vào một góc cuốn da dê, thế đi mãnh liệt đem nó thẳng ra khe núi.
Da dê bay đi. Hai người đã hết lực, chỉ còn đứng im mà hô to hô nhỏ.
Mắt thấy mũi tên mang theo da dê sắp cắm vào trên tàng cây, bỗng phía sau cái cây nọ chìa ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy mũi tên. Mọi người chấn động, không ngờ nơi đó còn có người mai phục.
Giải Thao trúng cước rơi xuống đất trước. Dương Túc Quan thấy thắng bại đã phân, cũng hạ thân xuống. Không biết người nọ là địch hay bạn, chàng liền nói với Giải Thao:
- Được Giải huynh nhường cho, tại hạ may mắn thắng trận này.
Nói xong chắp tay với Lục Cô Chiêm, kêu rằng:
- Giải huynh võ nghệ siêu tuyệt, tại hạ được mở rộng tầm mắt, bội phục bội phục. Xin Lục gia hãy tuân thủ hứa hẹn.
Nghĩ đến Song Long Trại khí phách hào hùng quang minh sẽ không nuốt lời, chàng liền nhanh chóng nhắc lời hứa để tránh đêm dài lắm mộng.
Lục Cô Chiêm không trả lời mà chỉ kêu lên với người nọ:
- Vị bằng hữu kia hữu duyên tới đây, sao không hiện thân chào hỏi một lời?
Dương Túc Quan biến sắc, thì ra người nọ không phải nhân mã Song Long trại, liền thu lấy trường kiếm lao tới khe núi.
Chhỉ nghe một tiếng cười dài, từ sau thân cây nọ bước một người tay cầm quạt xếp, bộ dạng giống như bậc túc nho uyên bác, mỉm cười nhìn mọi người. Chính là Côn Luân chưởng môn "Kiếm thần" Trác Lăng Chiêu.
Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của đám người. Dương Túc Quan kêu khổ trong lòng. Ai ngờ Trác Lăng Chiêu chậm rãi đi về phía chàng, Dương Túc Quan từng chứng kiến bản lĩnh của y, không biết đối phương muốn thế nào liền lui một bước dài.
Lục Cô Chiêm cười ha hả nói:
- Tính sai rồi tính sai rồi! Không ngờ Trác chưởng môn làm Hoàng Tước ở sau chiếm tiện nghi.
Trác Lăng Chiêu một bộ hờ hững, thản nhiên nói:
- Từng nghe Giang Đông Phàm Ảnh Lục Cô Chiêm cơ trí hơn người, tối nay bổn tọa may mắn đắc thủ, thực là ngoài ý muốn.
Y nói mấy câu ổn trọng, giống như nhận ra Lục Cô Chiêm.
Lục Cô Chiêm lạnh lùng thốt:
- Trác chưởng môn giá lâm Thần Quỷ Đình hẳn cũng do mười sáu chữ nọ. Chúng ta nhiều người, không bằng cùng tham tường tìm ra bí ẩn.
Trác Lăng Chiêu ha hả cười nói:
- Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại. Người sắp chết kiệt lực nói thứ gì chẳng được. Năm đó Long Đầu đại ca lưu lại câu đố, sợ là cố làm ra vẻ huyền bí chọc ghẹo người đời sau mà thôi.
Lục Cô Chiêm nghe đối phương khinh nhờn thì phẫn nộ trong tâm, đang muốn lên tiếng thì nghe Giải Thao nói bên tai:
- Lão đại cẩn thận một chút, nghe nói Trác Lăng Chiêu này từng đả bại mấy hòa thượng Thiếu Lâm. Có một lão kêu Linh Âm, còn có một người mang một cây đại thiết kiếm đều bị hắn bắt hết.
Lục Cô Chiêm rùng mình:
- Ngươi nói ai mang đại thiết kiếm, người đó họ Lý?
Giải Thao không biết tại sao lão đại kinh ngạc như vậy, liền nói:
- Đúng! Người nọ là Lý Thiết Sam.
Lục Cô Chiêm hít một hơi thật sâu. Đột nhiên thần sắc biến đổi, chân mày nhíu lại, sải mạnh từng bước về phía trước, lớn tiếng nói:
- Trác Lăng Chiêu! Thiết Kiếm Chấn Thiên Nam nhiều năm không hỏi thế sự, không chống đối triều đình, sao ngươi xuống tay hại hắn? Hiện nay người ở nơi nào?
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Ngày ấy ta phụng mệnh Giang Sung Giang đại nhân hành sự, ai ngờ hắn giúp một gã bộ khoái đối địch với ta. Ta bắt lại cũng vì nghĩ tốt cho hắn, tránh để hắn tiếp tục gây chuyện thị phi.
Lục Cô Chiêm biết nhiều lời vô ích, muốn đối phương thả Lý Thiết Sam thì chỉ còn đường dùng vũ lực cưỡng đoạt, lập tức lạnh lùng thốt:
- Hôm nay còn Lục mỗ là người Nộ Thương Sơn, ngươi muốn khi nhục huynh đệ chúng ta thì phải luyện vài năm kiếm pháp nữa!
Trác Lăng Chiêu lắc đầu nói:
- Cảnh cũ còn đây nhưng người xưa nào thấy, đảo mắt đã qua hai mươi năm, Lục huynh giờ mở sơn lập trại, tiêu dao khoái hoạt, sao còn muốn khổ ải cùng đám người năm đó?
Lục Cô Chiêm nhíu đôi mi dài nhưng điềm nhiên nói:
- Đây chính là chỗ khác biệt giữa ta và ngươi. Nghĩa lý ở phía trước, dù mất mạng ta cũng phải giữ gìn chu đáo! Đừng nói huynh đệ bị người bắt nạt, chỉ là một con chó ven đường, ta cũng xem không được nó bị người khi nhục! Ta cho ngươi biết, chỉ cần thiên hạ còn chuyện bất bình, liền có Lục Cô Chiêm ta xuất đầu!
Nói rồi tiến lên trỏ tay hét lớn:
- Mau mau thả người! Nếu không toàn bộ môn đồ Côn Luân Sơn sẽ thường mạng!
Trác Lăng Chiêu thở dài một tiếng:
- Nghĩa lý nhân tình, lại là luận điệu sáo rỗng này. Sở dĩ Long Đầu đại ca của các ngươi thất bại thảm hại là vì thế.
Giải Thao cả giận nói:
- Cuồng đồ lớn mật! Nói chuyện thận trọng một chút!
Hắn lại giương cung. Vút một tiếng, một mũi tên bắn tới Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu không tránh né. Chờ tên bay đến trước mặt thì ngón tay nhẹ nhàng búng một cái. Không ngờ mũi tên chuyển hướng bắn ngược về Giải Thao. Tiếng tên đi xé gió nhanh mạnh, phát ra những tiếng ông ông cộng hưởng, lực đạo của mũi tên còn mãnh liệt hơn cả Giải Thao dùng cung lớn bắn ra.
Giải Thao hoảng sợ, mắt thấy tuyệt kỹ thành danh bị người dễ dàng phá giải, lại ngơ ngác quên cả né tránh.
Lục Cô Chiêm ở một bên, thấy thuộc hạ nguy cấp liền vung cây roi ngựa quất tới mũi tên. Chỉ nghe một tiếng va khẽ, mũi roi cùng thân tên giao nhau. Lục Cô Chiêm cảm thấy hổ khẩu nóng lên, một luồng nội lực bá đạo đánh mạnh vào tay, suýt nữa cây roi rơi xuống đất. Y kinh hãi vận nội kình. Chỉ nghe chát một tiếng, mũi tên đã bị cây roi đánh gãy thành hai đoạn.
Lục Cô Chiêm thầm nghĩ:
- Vài năm không gặp, không ngờ công phu của người này luyện đến cảnh giới như thế. chỉ sợ trên thế gian đã không còn người khống chế được hắn.
Hai người vừa giao thủ, Lục Cô Chiêm tuy đánh gãy mũi tên nhưng người sáng mắt đều nhìn ra cổ tay y chớp lên, hiển nhiên nội lực kém hơn Trác Lăng Chiêu một chút. Theo lý đã thua một chiêu.
Trác Lăng Chiêu nào có tâm tình hội ngộ cùng đám người Song Long Trại. Tối nay đến chỉ để lấy da dê, vật tới tay liền muốn rời đi, lập tức cười nói:
- Tối nay có duyên gặp gỡ cùng chư vị, bổn tọa đã thu lại da dê, xem như hoàn thành tâm nguyện. Ngày sau Lục trại chủ muốn tính toán, tại hạ sẽ đợi tại Côn Lôn Sơn.
Y lại chắp tay nói:
- Núi xanh còn đó, nước biếc còn đây, tạm biệt chư vị.
Đại địch trước mặt, “Kiếm thần” vẫn tiêu sái chậm rãi xoay người rời đi. Lục Cô Chiêm vung tay, ba nghìn binh mã liền di chuyển ngăn đường. Trác Lăng Chiêu thấy thì cười lạnh, không xem vào đâu như đã tính trước kỹ càng.
Chỉ nghe Lục Cô Chiêm cười lạnh:
- Trác chưởng môn, ngươi còn mấy vị hảo hữu ở đây! Sao lại quên cả bọn hắn vậy?
Trác Lăng Chiêu cười dài một tiếng:
- Trác mỗ xưa nay chỉ có cừu gia oán gia, đã khi nào từng có bằng hữu? Các hạ muốn róc thịt lột da những người kia, xin tự nhiên muốn làm gì cũng được!
Y tài cao gan lớn, không xem ba nghìn quân mã vào đâu, vẫn chậm rãi đi thẳng về phía trước.
An Đạo Kinh nghe lời thì thầm chửi:
- Họ Trác hỗn đản, rõ ràng thấy ta ở đây còn nói như vậy! Chỉ cần ta sống qua đêm nay, nhất định phải khiến ngươi chết đi sống lại, nếu không sao hả được cơn giận này.
Nhưng hắn lại nghĩ tiếp:
- Lửa cháy đến nơi mà ta còn tâm tư hại người sao. Bảo mệnh quan trọng hơn. Xem ra đám cường đạo không giết ta thì không cam lòng, nên làm gì bây giờ?
Hắn buồn bực không thôi, nhìn trái nhìn phải nhưng không còn đường trốn.
Dương Túc Quan tiến ra cầm kiếm chắn trước người Trác Lăng Chiêu, nói:
- Xin Trác chưởng môn trả lại vật nọ, bằng không đừng trách tại hạ ra tay đả thương người.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Thì ra là Dương đại nhân! Đại nhân muốn ta lưu vật là dựa vào cái gì? Chỉ bằng thanh trường kiếm trên tay ngài sao?
Dương Túc Quan ngẩn ra, biết võ công của mình kém xa Trác Lăng Chiêu, sợ rằng không cản được người mà còn nguy đến tính mạng, nhất thời há miệng cứng lưỡi.
Trác Lăng Chiêu nói :
- Ta là con dân đương triều, lẽ ra nên nể thể diện của Dương đại nhân. Chẳng qua bổn tọa vốn nhàn vân dã hạc, dù thấy hoàng đế lão nhi trong Kim Loan điện cũng chỉ gật cái đầu chắp cái tay. Dương đại nhân tránh ra đi!
Nói rồi y thản nhiên đi qua Dương Túc Quan, tỏ rõ khí thế của một đại tông sư. Trước xem ba nghìn đại quân như bùn đất, sau lại không xem trường kiếm trong tay Dương Túc Quan ra gì, thực là cao ngạo tuyệt luân, bễ nghễ thiên hạ.
Dương Túc Quan đang do dự, không biết nên động thủ hay không. Chợt nghe một tiếng cười dài truyền đến, tiếp theo một người cất giọng cao:
- Xưa nay trộm đồ của người là tặc, cướp đồ của người là đạo. Vừa trộm vừa cướp, vừa sát vừa gian, chúng ta gọi chung là cầm thú! Họ Trác cầm thú, ngươi đứng lại cho ta!
Trác Lăng Chiêu giận dữ, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một tăng nhân cao lớn đứng trên đồi. Người này thân hình béo tốt dị thường, chính là Linh Chân hòa thượng Thiếu Lâm Tự.
Dương Túc Quan mừng rỡ kêu lên:
- Sư huynh!
Mắt thấy viện quân đã đến. Chàng biết đã có hy vọng, không cản đường mà đi sang một bên, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trác Lăng Chiêu điều tức một lát, đè nén lửa giận rồi thản nhiên nói:
- Tại kinh sư vội vàng một hồi, không ngờ gặp lại nơi đây, hai ta thật là hữu duyên. Có điều nghe nói đại sư trúng kịch độc của Bách Hoa tiên tử, sao không trở về chùa điều dưỡng, lại ở nơi này đón gió chịu lạnh?
Linh Chân lớn tiếng nói:
-Độc dược của gian nịnh tiểu nhân, sao có thể làm khó được bổn hòa thượng! Họ Trác, ngươi đừng nhìn trái nói phải lảm nhảm nữa. Mau trả lại vật kia, bổn hòa thượng đỡ phải ngàn dặm bôn ba, lên ổ chó của ngươi!
Song phương còn đang nói thì có mấy người bước nhanh xuống đồi, một người mập mạp là Võ Đang Vi Tử Tráng. Người còn lại dáng vóc thấp bé, chính là Thiếu Lâm Linh Định.
Dương Túc Quan tiến về trước nói với Linh Định:
- Sư huynh, da dê đã rơi vào trong tay Trác Lăng Chiêu, nhất định chúng ta phải đoạt lại.
Linh Định khẽ gật đầu:
- Ngũ chế sứ trúng độc rất nặng, tánh mạng đang bị đe dọa nghiêm trọng, sư đệ có cách tìm được giải dược?
Dương Túc Quan gật đầu, vội chạy lên gò núi. Chỉ thấy Ngũ Định Viễn nhíu chặt đôi mày, sắc mặt đen đúa cùng toàn thân cứng ngắc, mạng đã hỏng bảy tám phần.
Diễm Đình vội la lên:
- Ngũ đại gia sắp không được nữa! Ngươi nhanh van cầu bằng hữu của ngươi, thỉnh ả ban giải dược đi!
Dương Túc Quan sửng sốt hỏi:
- Bằng hữu của ta?
Diễm Đình cắn răng nói:
- Chính là Bách Hoa tiên tử!
Dương Túc Quan giật mình, nghĩ lại việc bản thân trêu đùa Hồ Mị Nhi, xem ra Diễm Đình vẫn hiểu lầm chuyện này. Chàng ho nhẹ một tiếng nói:
- Thị không phải bằng hữu của ta, cô nương đừng nên hiểu lầm!
Quyên Nhi ở bên nghe lời này thì hừ một tiếng, lạnh lùng thốt:
- Ta xem ý tứ của thị với ngươi! Sao không phải bằng hữu đây?
Mắt thấy Quyên nhi cười lạnh không ngớt, thân thể mềm mại Diễm Đình rung động tựa hồ kích động trong lòng. Dương Túc Quan thật không biết phải biện minh thế nào, chỉ đưa tay ôm lấy Ngũ Định Viễn, thở dài nói:
- Phía trước còn đang hiểm nguy, hai người không nên vọng động. Về giải dược, ta sẽ nghĩ biện pháp thu về.
Mọi người đang nói thì An Đạo Kinh lén lút tìm đường chạy trốn. Giải Thao cười lạnh nói:
- Cẩu quan muốn trốn sao? Không dễ như vậy!
An Đạo Kinh cuống quít quỳ xuống:
- Tráng sĩ tha mạng!
Giải Thao mắng:
- Cẩu quan vô sỉ! Hôm nay là ngày chết của ngươi!
Nói rồi một đao chặt xuống, lại nghe An Đạo Kinh cười lạnh một tiếng, nhặt cây trủy thủ dưới đất đâm tới Giải Thao. Giải Thao nhất thời khinh thường, thiếu chút nữa bị trúng đòn, cũng may khinh công của hắn bất phàm nên tránh được, chỉ bị rách một miếng y phục.
An Đạo Kinh nhe răng cười nói:
- Con mẹ nó! Coi như cẩu tạp chủng ngươi mạng lớn!
Hắn thấy trường hợp hỗn loạn, lúc trước giả tạo thành hạng phế vật vô sỉ để giờ khắc này ra tay ám toán.
Giải Thao giơ đao bổ tới, phẫn nộ quát:
- Hạng vô sỉ cùng cực! Nạp mạng!
An Đạo Kinh là danh gia dùng đao, công lực phi phàm, lúc này lại trở nên liều mạng. Hai người lập tức đánh cho khó hoà giải. Chốc lát qua mấy chục chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Mắt thấy Giải Thao đấu đá cùng An Đạo Kinh. Hồ Mị Nhi vui vẻ trong lòng, cũng muốn thừa cơ chạy trốn. Vi Tử Tráng nhảy đến ngăn đường, quát:
- Tiện nhân, hôm nay không giao giải dược thì đừng hòng sống!
Hắn vận khởi "Bát Quái Du Thân chưởng", mãnh liệt đánh tới sau ót Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi cất giọng the thé:
- Ngươi cản ta làm gì?
Thân ảnh của thị chợt lóe, phất trần trên tay quét ngược về Vi Tử Tráng.
Diễm Đình thét to:
- Ả không giao giải dược, chúng ta liền giết đi rồi soát người!
Nàng cùng Quyên nhi sốt ruột, lúc này rút kiếm chạy tới một lòng muốn giết Hồ Mị Nhi. Thứ nhất là báo thù cho sư thúc, thứ hai tìm giải dược cho Ngũ Định Viễn.
Dương Túc Quan thấy loạn thành một đống, kêu lên:
- Bách Hoa tiên tử, vị bằng hữu kia của ta đã không được, cô mau giao giải dược cho ta!
Hồ Mị Nhi thấy Vi Tử Tráng quấn lấy mình, một đôi nhục chưởng áp sát, sao còn rảnh tay lấy giải dược, nhịn không được mắng:
- Bằng hữu mập của ngươi vừa thấy mặt đã muốn đánh người, bảo ta sao có thể giúp ngươi, mau bảo hắn lui ra!
Vi Tử Tráng quát:
- Yêu phụ đừng lắm lời. Mau bó tay chịu trói, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Diễm Đình thấy Dương Túc Quan lấy lòng Hồ Mị Nhi, trong lòng vừa tức lại ghét, nhất thời kêu lên:
- Không thể thả ả đi, hôm nay nhất định phải báo thù cho sư thúc!
Linh Định thấy mọi người đánh kịch liệt, không biết nên giúp bên nào đành đứng ở một bên chờ thời cơ.
Lúc này Lục Cô Chiêm nhìn Trác Lăng Chiêu, lạnh lùng thốt:
- Trác chưởng môn, ngươi không thả huynh đệ của ta, chỉ sợ tối nay không còn sống mà rời nơi này.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười, đang định đáp lời thì Linh Chân kêu lên:
- Khoan động thủ! Người này giết hại đệ tử Thiếu Lâm, tàn sát già trẻ cả nhà Yến Lăng tiêu cục. Hạng cầm thú vô sỉ cỡ này, bổn hòa thượng muốn tự tay áp chế hắn!
Chỉ thấy Linh Chân đằng đằng sát khí, ngẩng đầu sải bước về phía Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu thấy hai đại cao thủ vây quanh, tình thế bắt đầu hung hiểm. Y tuy là kẻ tự phụ nhưng cũng biết Giang Đông Phàm Ảnh Lục Cô Chiêm thủ đoạn lợi hại, hơn nữa còn Linh Chân hòa thượng một bên như hổ đối nhìn chằm chằm. Y liền cởi móc bên hông, giơ trường kiếm trên tay. Chỉ thấy thanh kiếm kia đen nhánh cũ kỹ, vừa mỏng mà vừa dài.
Trác Lăng Chiêu hững hờ cười nói:
- Từ khi thần công sơ thành, đã ba năm ta chưa dụng kiếm, không biết công lực còn lại mấy thành?
Linh Chân mắng:
- Lão tặc! Ngươi muốn động thủ thì mau rút kiếm. Ở nơi này bớt giả bộ cùng đánh rắm đi!
Lục Cô Chiêm là hạng đa mưu túc trí, thấy "Kiếm thần" giơ kiếm nơi tay thì kinh hãi. Y biết rõ về Trác Lăng Chiêu, những năm gần đây công lực của đối phương đại tiến. Bình thường so chiêu cùng cao thủ nhất lưu cũng không cần dùng binh khí, lúc này rút kiếm ra chiêu tất kinh động lòng người, lập tức âm thầm vận khí.
Dương Túc Quan thấy mọi người tranh đấu ác liệt, chỉ cần phân tâm là chết thảm đương trường. Chàng khuyên không được, lại thấy Trác Lăng Chiêu muốn so chiêu cùng các đại cao thủ, tranh thủ lúc này ôm Ngũ Định Viễn vào đình rồi đặt trên bàn đá, tránh đến khi đối địch còn phải phân tâm bảo hộ cho hắn.
Dương Túc Quan nói:
- Ngũ huynh đợi một lát, ta sẽ đi lấy giải dược!
Lúc này thần trí Ngũ Định Viễn đã không còn. Chỉ nhắm chặt hai mắt hít thở không ngớt. Dương Túc Quan kéo lại áo cho hắn, thở dài một tiếng rồi ra khỏi đình.
Lục Cô Chiêm ngưng tụ chân khí, cây roi ngựa kia dựng thẳng lên như ngân thương thiết kích, y dựng hai hàng lông mày nói:
- Trác chưởng môn, mời ra chiêu!
Linh Định sợ sư đệ sau khi trúng độc thì công lực không tinh, ngăn không được kiếm pháp sắc bén của Trác Lăng Chiêu, liền bước lên chắn trước Linh Chân. Lão thấy tư thế của Lục Cô Chiêm, thầm khen:
- Không biết người này lai lịch ra sao mà võ công thật bất phàm, thân thủ như thế có thể liều mạng cùng Trác Lăng Chiêu.
Linh Định là thủ tọa La Hán Đường Thiếu Lâm, ngày thường chỉ giáo môn hạ đệ tử tập luyện võ công, võ học tu vị sâu xa. Ở trong tự, thân phận cùng võ công chỉ kém phương trượng Linh Trí cùng Thiên Tuyệt Tăng. Với nhãn quang của lão, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã biết ngay.
Linh Định quay đầu nhìn lại Trác Lăng Chiêu, Chỉ thấy tay phải của y giơ ngang, trường kiếm mới hé khỏi vỏ nhưng đã tỏa thanh quang nhàn nhạt trong bóng đêm.
Linh Định cả kinh thầm nghĩ:
- Giang hồ tương truyền rằng, Côn Luân cao thủ luyện tới công lực tuyệt đỉnh, thân kiếm có thể sinh ra ba thước kiếm quang. Trác Lăng Chiêu đáng sợ như thế, xem ra đã luyện thành kiếm pháp như đồn. Trận chiến đêm nay, ai thắng ai bại thật khó nói.
Mọi người đang muốn động thủ, bỗng một trận gió mạnh thổi tới cuốn theo những bông tuyết lớn đầy trời. Lục Cô Chiêm khẽ động dưới chân, thân mình bay lên. Cây roi trên tay cấp tốc xoay tròn, hóa thành những vòng xoắn nhỏ quất tới Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu liền khẽ xoay người. Chỉ thấy ánh tinh quang chói sáng, trường kiếm đã hoàn toàn rời vỏ. “Côn Luân kiếm xuất, máu chảy thành sông, ngàn dặm mênh mông khác nào Hoàng Hà”
Xem ra cuộc chiến tối nay, nhất định phấn khích tuyệt luân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.