Quyển 5 - Chương 6: Tấm lòng trung nghĩa
Tôn Hiểu
23/04/2013
Lại nói Lư Vân đang leo lên đỉnh núi, nghe phía dưới vang vọng tiếng chém giết thì quay đầu nhìn ra xa xa, hắn thấy binh mã Tần Trọng Hải bắt đầu tháo chạy thì cả kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chợt nghe phía dưới có người hô quát, Lư Vân nhìn xuống đã thấy bốn gã Phiên tăng leo lên tới gần, xem ra võ công đám này không kém. Hắn liền ra sức bò lên, bỗng bên cạnh rít lên tiếng gió. Một người vọt lên thật nhanh, không ngờ nhảy lên đột kích. Lư Vân thấy Phiên tăng này tay cầm loan đao, dường như võ công rất cao cường, công phu khinh công càng giỏi thì trở nên hoảng sợ.
Phiên tăng kia tay bắt lấy vách đá, nhìn công chúa ngủ trong lòng Lư Vân thì trên mặt lộ vẻ tà ác, lại tươi cười nói:
- Tiểu nương tử kia thật động lòng người, chẳng trách tứ vương tử muốn bắt sống nàng, hì hì!
Hắn cười to mấy tiếng, liền giơ đao chém tới yết hầu Lư Vân. Loan đao nọ vô cùng sắc bén. Nếu trúng chiêu, không chỉ yết hầu đứt gãy mà sợ rằng đầu thân sẽ chia lìa hai nơi.
Lúc này toàn thân Lư Vân trên không, bằng sức lực năm ngón tay phải nắm chặt một góc đá, gió lớn trong khe núi thổi tới khiến hai chân hắn lắc lư, tình thế đầy hung hiểm. Mắt thấy Phiên tăng giơ đao bổ tới. Lư Vân biến sắc, không biết né tránh thế nào.
Đang cuống quít thì đao nọ còn cách cổ chỉ vài tấc. Lư Vân cắn răng một cái buông năm ngón tay ra, thân thể mất lực đỡ liền rơi xuống, loan đao nọ xẹt qua trên đầu hắn chém vào vách đá. Chỉ nghe một tiếng chát chúa, hoa lửa tóe ra khắp nơi, có thể nói hung hiểm đến cùng cực.
Lư Vân rơi xuống cốc sâu tất ngã thành thịt nát, bất quá hắn còn pháp bảo cứu mạng nên không chút hoang mang. Hai tay bám lên vách núi trơn trượt, hắn hít sâu phát động nội lực, thi triển "Vô Tuyệt Tâm Pháp" phát ra lực hấp dính, thế rơi liền có xu hướng dừng lại.
Bỗng nghe một tiếng gào rú, một gã Phiên tăng bò lên từ bên trái, người nọ không thèm để ý an nguy công chúa mà giơ đao chém tới hai tay Lư Vân, chiêu thức âm độc muốn đánh hắn rớt xuống vách núi. Lư Vân giật mình thì chân trái khẽ đá ra, chiêu phát sau nhưng tới trước, đá trúng ngực Phiên tăng nọ.
Phiên tăng trúng một cước, thân hình bắn ra xa. Mắt thấy đối phương sắp rớt xuống cốc sâu. Lư Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, đang muốn bò lên thì thân thể Phiên tăng kia lại không rớt xuống, nhoáng lên một cái giữa không trung rồi bay ngược trở về. Lư Vân cả kinh, không biết đối phương làm thế nào mà được như vậy, vội nhìn lại thì thấy trên người phiên tăng có buộc một sợi dây thừng, đầu trên cột một tảng đá thò ra ở trên cao, dựa vào dây thừng mới quay lại dễ dàng.
Phiên tăng cười lạnh một tiếng, quát:
- Chạy đi đâu?
Thân mình khẽ động lại dây đu bay về phía Lư Vân. Thanh loan đao trên tay người này chợt lóe, chém tới tay trái Lư Vân.
Lư Vân chìa tay phải bám chặt vào vách núi, tay trái rút ra loan đao cướp được ra đỡ đòn của Phiên tăng. Chỉ nghe choang một tiếng thanh thúy. Hai đao giao nhau, Phiên tăng nọ kêu lên:
- Trúng!
Tay trái Lư Vân lập tức bị rạch một vết chém, máu tươi đầm đìa thật đau đớn. Lư Vân nóng lòng đánh trả, hắn hét lớn một tiếng, giơ đao bổ vào hông Phiên tăng nọ. Phiên tăng lại dùng sức đạp chân vào vách núi, thân mình hơi ngừng rồi bay ra, tránh thoát đao của Lư Vân.
Lại nghe một tiếng cười lạnh, thân mình Phiên tăng nhoáng lên lần nữa bay trở về, lần này giơ đao chém xuống đầu Lư Vân. Lư Vân vội vàng đón đỡ. Hai đao đụng nhau, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lại bị Phiên tăng chém vào đầu vai. Hắn đỡ trái thì hở phải đầy vất vả, mỗi lần đánh trả thì Phiên tăng kia liền đu dây bay ra xa, dễ dàng né tránh. Ngược lại Lư Vân không thể di động, bị đánh khó mà hoàn thủ, không thể duy trì được lâu.
Lúc này gã Phiên tăng bò lên sớm nhất kia cũng học theo đồng bọn, dùng dây thừng cột chặt thân mình rồi tụt xuống. Hắn gào lên một tiếng, mãnh liệt phi thân đến cạnh Lư Vân. Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, lúc này Lư Vân đang gấp rút đỡ thế công của Phiên tăng bên trái, mắt thấy bên phải lại là một đao bổ tới, biết phải ngăn cản thế nào? Hắn hét thảm một tiếng, sau lưng trúng đao khiến máu tươi bắn tung tóe. Một mình chống hai Phiên tăng, tính mạng rơi vào vòng nguy hiểm.
Công chúa vốn đang ngủ, lúc này nghe Lư Vân kêu thảm thiết thì bừng tỉnh, thấy hắn trúng đao, trên thân máu chảy không dứt, trái phải đều có Phiên tăng hung hãn đánh tới, nàng cuống quít hỏi:
- Ngươi làm sao vậy! Có bị thương nặng lắm không?
Lư Vân cắn răng nói:
- Ta không sao.
Đang trả lời thì trái phải đều có đao tới, Lư Vân phải dụng cả tay chân. Chân trái đá ra, tay phải vung đao mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Công chúa thấy phía dưới là vách núi vạn trượng, hai bên là sài lang hổ báo. Với tính tình kiên định của nàng mà lúc này cũng hoảng sợ, không chịu nổi kêu lên:
- Làm sao bây giờ! Chúng ta cứ như vậy mà chết sao?
Lư Vân đang né tránh tới lúc nguy cấp, làm sao có thể đáp lời nàng, trong lúc phân tâm thì trên lưng lại trúng thêm một đao, máu tươi nhuộm đỏ áo ngoài. Công chúa sợ tới hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vội chìa bàn tay trắng nõn vừa nhỏ vừa dài vòng qua ngực ôm lấy Lư Vân, dùng hai tay chặn miệng vết thương trên lưng đối phương, như sợ hắn đổ máu quá nhiều mà chết đi.
Mắt thấy tình thế nguy cấp, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ rơi xuống vách núi, Lư Vân thầm nghĩ rằng:
- Ta hộ giá bất lực, chết còn chưa hết tội. Chỉ là công chúa thân phận tôn quý, há có thể chết ở chỗ này?
Nhớ tới lời căn dặn của Liễu Ngang Thiên, bất luận thế nào cũng phải giữ được của tánh mạng công chúa, giờ phút này chỉ cần nàng không chết, sau này sẽ còn cách cứu ra.
Tâm niệm của Lư Vân vừa thông, cúi đầu nhìn công chúa nói:
- Công chúa điện hạ, còn ác đấu nữa thì sợ rằng hai ta cùng chết ở chỗ này. Không bằng tạm thời đầu hàng, còn có một con đường sống.
Công chúa lắc đầu:
- Ta không muốn. Những người này tàn nhẫn hung bạo, ta dù chết cũng không chịu nhục.
Lư Vân không muốn công chúa uổng mạng nơi đây, vội khuyên:
- Công chúa điện hạ, có cái chết nhẹ như lông hồng, lại có cái chết nặng như Thái Sơn! Người nhẫn nhịn một thời gian, ngày sau triều đình chắc chắn cứu người ra. Khuất nhục tạm thời, có gì mà chịu không được?
Công chúa cũng biết tình thế nguy cấp, nhất thời trầm ngâm không quyết.
Lư Vân thấy nàng không đáp thì tưởng rằng nàng đồng ý đầu hàng, lập tức kêu lên với hai gã Phiên tăng:
- Các ngươi dừng lại! Chúng ta đầu hàng!
Hai gã phiên tăng liếc mắt nhìn nhau, tai nghe đối phương đầu hàng thì lộ vẻ vui mừng. Một gã phiên tăng kêu lên:
- Đương nhiên có thể đầu hàng, có điều chúng ta chỉ giữ công chúa ở lại. Trước tiên ngươi phải nhảy xuống cốc tự sát.
Thì ra hai gã Phiên tăng này kiêng kị võ công lợi hại của Lư Vân. Sợ bị lật lọng trá hàng, liền bắt hắn phải tự sát để phòng ngừa quỷ kế.
Lư Vân nghe vậy sửng sốt, thầm nghĩ:
- Hai người này thật là tàn nhẫn, không giết ta thì không cam tâm, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ta thật sự phải nhảy xuống, không chút công danh như vậy đã chết sao?
Lúc này thoáng nhớ lại một bóng hình duyên dáng, trong lòng chợt dâng lên nỗi niềm đau xót, thầm nghĩ:
- Ông trời hỡi! Ngay cả can đảm đối mặt nàng một lần ta cũng không dám, làm sao có thể chết vô danh ở Tây Vực này? Ta không cam tâm, ta thật không cam lòng.
Lư Vân chua xót trong lòng. Công chúa thấy sắc mặt hắn đầy vẻ thê thảm, liền hỏi:
- Làm sao vậy? Bọn họ sao lại không động thủ nữa?
Lư Vân nghe âm thanh ôn nhu kia liền tỉnh táo lại. Hắn nhìn khuôn mặt mềm mại của công chúa, thầm nghĩ:
- Bây giờ nếu ta không tự sát, chỉ có nước hại nàng cùng chết thảm. Lư Vân a Lư Vân, hỏi thế gian này có ai mà không phải chết? Trước mắt một mạng đổi một mạng, chỉ cần có thể bảo toàn tánh mạng của công chúa, ta chết ở chỗ này cũng đáng lắm.
Tâm niệm như vậy đã có ý muốn chết, hắn liền thấp giọng nói:
- Công chúa điện hạ, thần đã giảng hòa cùng bọn chúng, hi vọng người có thể chịu được, tạm thời đầu hàng.
Công chúa cả kinh nói:
- Muốn ta đầu hàng? Còn ngươi thì sao?
Lư Vân đưa mắt nhìn vách núi sâu thăm thẳm, cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Thần sẽ có chỗ khác để đi, công chúa xin đừng lo lắng.
Hắn biết công chúa trời sanh nhân từ, liền không nói rõ sự tình. Chỉ là công chúa đã thấy thần sắc khác thường của hắn khi trước, đoán rằng còn sự tình gì dấu diếm mình thì kinh nghi bất định. Chợt nghe một gã phiên tăng hô to:
- Con mẹ nó! Ngươi mau nhảy xuống! Còn kéo dài cái gì?
Hắn sợ Lư Vân không hiểu lời của mình, liền nói bằng Hán ngữ.
Công chúa nghe vậy liền biết Lư Vân lấy tính mệnh ra đặt cược, lúc này cả kinh kêu lên:
- Không thể như vậy! Lư tham mưu, ngươi quyết không thể đồng ý với bọn hắn!
Tính tình của nàng nhân từ, xem trọng nhân mạng của bá tánh trăm họ, nghe hai gã Phiên tăng muốn bức bách Lư Vân tự sát, không nhẫn nại được liền ngăn cản.
Lư Vân không để ý tới lời của công chúa, hướng sang hai gã Phiên tăng kêu lên:
- Được! Ta đồng ý với ước định của các ngươi, ta sẽ nhảy xuống dưới. Có điều sau này các ngươi phải đối xử tử tế với công chúa, nếu không ta thành quỷ cũng không buông tha các ngươi!
Hai gã phiên tăng cười nói:
- Ngươi yên tâm đi! Tứ vương tử có lệnh phải bắt sống nàng trở về, ai dám hại tánh mạng của nàng?
Hai người cố ý trấn an công chúa, giờ phút này đều trả lời bằng Hán ngữ.
Công chúa nghe Lư Vân cùng bọn chúng dàn xếp ổn thỏa, nhất thời hoảng sợ lắc đầu liên tục, Lư Vân lại như không biết cử chỉ của nàng, kêu lên:
- Một lời đã định. Ta đem công chúa đưa qua, các ngươi cẩn thận đón lấy.
Hắn dùng tay trái nắm chặt vách đá, tay phải nới lỏng dây buộc. Mắt thấy Lư Vân muốn giao bản thân ra, công chúa lớn tiếng kêu lên:
- Tham mưu Lư Vân nghe chỉ!
Lời lẽ của nàng tràn đầy uy nghiêm, Lư Vân không khỏi sửng sốt, hỏi:
- Công chúa có gì sai sử?
Công chúa lạnh lùng nói:
- Ngươi nghe cho rõ! Bổn cung tình nguyện ngã chết dưới vách núi vạn trượng, cũng không nguyện làm tù binh của tặc tử! Nếu ngươi giao ta ra, ngươi. . . Ngươi sẽ là gian thần phản quốc!
Lư Vân thấy nàng ngoan cố thì ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Công chúa điện hạ, đây là việc sinh tử, há lại tầm thường. Nếu khăng khăng không hàng, chỉ sợ chúng ta sẽ cùng ngã xuống vực sâu vạn trượng, chết thảm không nói nổi, người không sợ sao?
Công chúa lại như không nghe, chỉ không chớp mắt chăm chú nhìn đôi mắt của Lư Vân, chậm rãi nhưng đầy kiên quyết nói:
- Ngươi hãy nghe cho kỹ! Bổn cung dù chết cũng không hàng. nếu ngươi giao ta ra, ta lập tức đập đầu vào vách núi tự sát. Bổn cung xưa nay nói được làm được.
Lúc này một gã Phiên tăng đã không còn kiên nhẫn, quát:
- Các ngươi nhanh một chút, đừng lề mà lề mề ở nơi này!
Khuyên can không được, Lư Vân thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn công chúa, mắt thấy nàng khẽ gật đầu, bộ dạng không chút nào e ngại, xem ra quyết tâm dù chết cũng không hàng.
Hắn đã rõ tâm ý công chúa, đành thấp giọng nói:
- Nếu công chúa có ý quyết một trận tử chiến, chúng ta liều mạng đánh cược với bọn chúng một lần.
Công chúa nghe hắn có mưu kế thì mừng rỡ, thấp giọng hỏi lại:
- Như thế nào?
Lư Vân nói nhỏ:
- Công chúa yên tâm, hết thảy cứ chờ ở ta.
Hắn ngẩng đầu lên, cao giọng kêu lên với hai gã Phiên tăng:
- Công chúa đồng ý rồi! Các ngươi có thể đón lấy nàng!
Gã phiên tăng bên phải nhe răng cười nói:
- Tiểu tử này diễm phúc thật không nhỏ, lại có thể ấp ấp ôm ôm với công chúa một hồi, mụ nội nó, mau nhảy xuống đi!
Lư Vân kêu lên:
- Được!
Hắn giả cách cởi dây lưng rồi đưa chân đạp vào vách núi, thân mình bật ra như muốn giao người tới, có điều tay phải thủ thế muốn chộp lấy dây thừng trên người một gã Phiên tăng. Công chúa thấy mình đang ở không trung cao vạn trượng thì kinh hãi đến tim đập loạn, vội nhắm mắt cắn răng.
Phiên tăng nọ cười nói:
- Ngươi cẩn thận, đừng làm công chúa ngã.
Người này đầu óc không lanh lợi, lại không thấy dụng ý lừa gạt của Lư Vân, còn đưa tay tới đón công chúa.
Lư Vân tận dụng thời cơ, giơ chân hết sức đá một nhát, vừa vặn trúng ngực Phiên tăng nọ, khiến đối phương miệng phun máu tươi, xương cốt đứt gãy mà chết đương trường, còn lưu lại vẻ mặt không hiểu vì sao mà chết.
Lư Vân đang cố tóm lấy dây thừng, lại nghe một người quát:
- Quân lừa đảo vô sỉ! Đi chết đi!
Tiếng vừa dứt, cảm giác trên lưng đau đớn do trúng một cước rất mạnh. Lư Vân xoay mình quay đầu giữa không trung, thì ra là Phiên tăng còn lại nhân cơ hội ám toán.
Lư Vân rơi vào tình huống nguy cấp thì quát to một tiếng, bất kể đau đớn sau lưng mà liều lĩnh đánh trả một chưởng. Bụp một tiếng vang nhỏ, bàn tay hắn đặt giữa đỉnh đầu Phiên tăng, chưởng lực phát động đánh vỡ thủ cấp của Phiên tăng nọ, Phiên tăng rống lên thảm thiết như không sống được nữa.
Lư Vân vươn tay phải chạm vào dây thừng, năm ngón tay đang định túm chặt, ai ngờ Phiên tăng kia vô cùng dũng mãnh, lúc này dù đã vỡ đầu nhưng vẫn hổ rống một tiếng, điên cuồng cười nói:
- Mọi người cùng chết!
Chỉ thấy Phiên tăng nọ điên cuồng đá ra một cước trúng ngay bên hông Lư Vân, một luồng lực đạo mạnh mẽ truyền đến khiến hắn bắn ra ngoài. Thân giữa không trung, Lư Vân không còn chỗ bám vúi liền ngã xuống từ độ cao vạn trượng.
Cái chết trước mắt, bất giác trong lòng Lư Vân buồn bã. Trong khoảnh khắc này, tất cả chuyện lớn nhỏ trong đời như tái hiện lại một lần. Một thân lang bạt kỳ hồ phiêu bạt tứ hải, giờ đây lại chết ở chỗ này. Nhớ tới ân sinh thành của phụ mẫu, lại nhớ nhung tới Cố tiểu thư, trong lòng đau khổ khôn kể, nước mắt muốn trào ra.
Đúng lúc này, Lư Vân cảm thấy thân thể bị xiết lại bởi một vòng tay mềm mại, thì ra Ngân Xuyên công chúa dùng sức ôm lấy hắn. Trong lòng vừa động, hắn mới nghĩ tới nàng:
- Ai! Vừa rồi nếu công chịu chịu nghe lời khuyên, lúc này đã không chết cùng ta.
Lư Vân cảm thấy cả hai đã không còn đường sống, cúi đầu nhìn công chúa thì thấy một đôi mắt to đẫm lệ đang ngước nhìn hắn. Vẻ mặt của nàng lại rất kỳ lạ, dù sắp chết nhưng không có hề sợ hãi kinh hoảng, ngược lại còn trấn định hơn cả hắn.
Lư Vân than nhẹ một tiếng, chỉ trách võ công bản thân thấp kém hộ giá bất lực, khiến công chúa phải cùng chết với hắn, thật sự có lỗi với Liễu đại nhân.
Hai người cấp tốc rơi xuống, Lư Vân nói khẽ bên tai công chúa:
- Công chúa điện hạ, thần tội đáng chết vạn lần. Xin lỗi người, ta nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đáp.
Công chúa ôm hắn thật chặt, ôn nhu nói:
- Ngươi đừng nói vậy. Ngươi đối với ta thật tốt, nhiều phen vào sinh ra tử cùng ta, nếu đôi ta có kiếp sau, hãy để ta hồi báo cho ngươi mới đúng.
Nói xong đem đầu áp lên lồng ngực hắn, nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Lư Vân không biết an ủi nàng thế nào, chỉ cảm thấy thân thể vù vù rớt xuống, máu huyết toàn thân mãnh liệt dồn lên đầu làm cho hắn muốn hôn mê.
Liền tại khoảnh khắc sinh tử này, chợt thấy một gã Phiên tăng đang ngửa lưng bám víu trên vách núi, Lư Vân mừng rỡ kêu lên:
- Chúng ta được cứu rồi!
Hắn đưa tay trái trảo tới Phiên tăng, nhờ vậy thế rơi chậm lại. Phiên tăng nọ lại bị một luồng lực đạo truyền qua đành bay xuống vực sâu.
Lư Vân thừa dịp thân hình thoáng ổn định, liền hét lớn một tiếng đồng thời chìa tay phải chụp tới một mấu đá trên vách. Lúc này lực rơi vẫn rất mạnh, năm ngón tay ma sát vào đá khiến máu tươi tóe ra, móng tay lại lật lên đau thấu tâm phổi nhưng hắn vẫn cắn răng cố bấu víu hai tay, rốt cục ổn định được thân hình. Làn da nơi lòng bàn tay bị hủy hết, lúc này thế rơi mới ngừng.
Chợt nghe phía dưới có tiếng la hét, thì ra gã Phiên tăng vừa bị Lư Vân đánh cấp tốc rơi xuống, trúng vào tên còn lại đang leo lên. Lư Vân vội vươn tay che hai mắt công chúa. Chỉ nghe bình một tiếng, tên thứ hai hét lên một tiếng bi thảm, vỡ toang óc. Cả hai đồng loạt rơi xuống vực sâu.
Lư Vân thấy thân ảnh hai gã phiên tăng biến mất dưới cốc, nghĩ rằng công chúa không còn chứng kiến cảnh tượng thảm thiết thì mới rút tay trở về. Hắn thở dài, nói:
- Nhờ phúc của công chúa điện hạ, chúng ta lại từ cõi chết trở về.
Nói xong lau mồ hôi trên trán, cúi đầu thì thấy đôi mắt đẹp của công chúa cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt hai người giao nhau, đều lộ ra sự sung sướng khó tả.
Công chúa nhìn Lư Vân, che miệng khẽ cười nói:
- Lư tham mưu thật khách khí. Có lẽ chính là ngươi phúc lớn mạng lớn. Bổn cung nhờ vào hồng phúc của ngươi mới đúng!
Từ lúc rời kinh tới nay, Lư Vân chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ thế này, nghĩ đến vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng nhịn không được mà cười ha hả.
Hắn đang cười, chợt nghe công chúa nghiêm mặt nói:
- Lư tham mưu, sau này nếu gặp tình huống một mạng đổi một mạng. Bổn cung tuyệt không cho ngươi tự ý hành sự, rõ chưa?
Âm giọng khẽ run rẩy như rất không đồng tình với hành động vừa rồi của Lư Vân.
Lư Vân rùng mình, vội nghiêm mặt nói:
- Vi thần tuân lệnh công chúa.
Hắn không dám cười nữa, liền bám vào vách núi mà leo lên.
Leo một hồi thì Lư Vân cảm giác năm đầu ngón tay tê dại, khí lực toàn thân muốn thoát sạch, chỉ sợ nửa đường chống đỡ không được mà ngã xuống vách núi. Lúc này hắn liều mạng cắn răng ra sức mà leo lên. Sau nửa canh giờ đã tới đỉnh núi nhưng tay chân đã thoát lực. Hắn hét lớn một tiếng, tụ một tia lực đạo cuối cùng nhảy mạnh lên một vùng bằng phẳng trên đỉnh.
Lên đỉnh núi, Lư Vân thoát lực té ngã trên đất như đã chết. Công chúa cả kinh hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Nàng vừa kinh vừa sợ, vội cởi dây buộc giữa hai người rồi nâng Lư Vân dậy. Chỉ thấy thân thể hắn đầy máu tươi, trúng đến mười đao, sau lưng cắm hai mũi tên, móng tay nơi năm đầu ngón tay phải đã toác ra, thảm không kể xiết.
Công chúa thấy thì chấn động trong lòng, rơi lệ nói:
- Ngươi. . . Ngươi vì ta mà bị thương thành như vậy, bổn cung biết làm sao báo đáp?
Lư Vân gắng gượng phủ phục trên đất, nói:
- Thần Lư Vân phụng chỉ hộ giá, muôn chết không từ. Công chúa chớ nói những lời này, như thế thực là muốn giết tiểu nhân!
Hắn chống người dưới đất muốn gượng dậy, lại cảm thấy các vết thương toàn thân đau đớn khó chịu giống như lửa đốt. Rốt cuộc chịu không được, thân mình chậm rãi ngã ra, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Công chúa kích động trong lòng. Chỉ thấy trên đỉnh núi này không cây không cối, ngoài đá là đá thì không còn thứ gì. Nàng một thân đơn độc, lại không rõ y lý châm cứu, thực không biết cứu hắn thế nào.
Công chúa vội la lên:
- Lư tham mưu, ngươi gắng lên!
Nói xong liên tục lay thân thể Lư Vân nhưng hắn đã hôn mê, sao có thể nghe lời của nàng.
Lư Vân nằm trên đất, không biết qua bao lâu thì sau lưng truyền đến một trận đau nhức khó tả. Hắn bừng tỉnh, theo bản năng bật dậy rồi vung chưởng về phía sau, bỗng nghe một tiếng la nhỏ duyên dáng, chính là thanh âm của công chúa. Lư Vân kinh hãi vội rụt tay lại, quay đầu thì thấy công chúa tay cầm thanh loan đao nọ, đang chăm chú quan tâm nhìn hắn.
Lư Vân ồ một tiếng cả kinh, hỏi:
- Công chúa, người… người làm cái gì vậy?
Công chúa mỉm cười, giơ một nửa mũi tên lên nói:
- Nơi này không có người. Nếu ta không trị thương cho ngươi, ai sẽ tới giúp ngươi đây?
Đầu mũi tên máu chảy đầm đìa, chính công chúa rút ra thay hắn.
Lư Vân thấy công chúa có thân phận tôn quý, không ngờ lại ra tay trị thương cho hắn. cảm động trong lòng thì gắng quỳ trên đất bái lạy:
- Thần thân phận thấp hèn, há có thể để công chúa làm việc tầm thường này. Lư Vân tội đáng muôn chết, xin người đừng như vậy!
Nói xong dập đầu không dứt, bộ dáng đầy sợ hãi.
Công chúa khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu không sơ cứu, ngươi sẽ không sống được tới ngày mai.
Nàng chậm rãi đi tới, đưa tay vuốt nhẹ trên lưng Lư Vân, nói:
- Ngươi đừng cử động, để ta giúp ngươi băng bó vết thương!
Lư Vân co rụt thân mình, run giọng nói:
- Thần không dám nhờ công chúa!
Khi trước cứu giá khẩn cấp, hắn đã hành sự có nhiều chỗ quá phận, dù trước thiên quân vạn mã vẫn ung dung. Ngược lại lúc này bốn bề vắng lặng, hắn lại kinh hãi sợ phạm vào quy củ.
Công chúa thấy Lư Vân né ra, mới biết người này rất bảo thủ, lắc đầu nói:
- Nếu ngươi chết, ai sẽ bảo hộ bổn cung? Ngươi muốn ta cô độc một người để tặc tử làm nhục sao?
Lư Vân kinh hãi, lạy trên mặt đất nói:
- Thần không dám!
Công chúa đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn, ôn nhu nói:
- Một khi đã như vậy, ngươi đừng cựa mình nữa.
Lư Vân thấy công chúa một lòng chữa thương cho mình, không tiện cự tuyệt liền cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Thần đa tạ công chúa.
Công chúa tìm được vị trí mũi tên cắm sâu vào thịt, lúc này dùng sức nhổ ra. Lư Vân cắn răng bất động nhưng toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Công chúa lại từ trong lòng lấy ra một cái khăn, nhè nhẹ lau mồ hôi cho hắn.
Khăn lau thơm ngát, lúc trước trong tâm của Ngân Xuyên đầy mâu thuẫn, sợ vi phạm lễ giáo nên không lấy ra. Lúc này nàng không chút nghĩ ngợi, thuận tay lau mồ hôi Lư Vân. Sự biến chuyển này, ngay cả bản thân nàng cũng không chú ý tới.
Lư Vân biết rõ việc này không ổn, sợ hãi nói:
- Ân sâu của công chúa, thần Lư Vân muôn chết cũng khó báo đáp.
Công chúa mỉm cười nói:
- Muôn chết khó báo ân sao? Ngươi thật có thể chết một vạn lần sao?
Lư Vân nghe trong lời công chúa có ý trêu chọc, vội đáp:
- Ty chức xuất thân thấp hèn, hôm nay có thể được công chúa ưu ái, chết cũng không từ.
Công chúa thấy miệng Lư Vân đầy lời lẽ quan trường. Khi thì xưng hạ thần, lúc thì xưng chức, không dám bỏ lễ nghi của triều đình, nàng mỉm cười nói:
- Ngươi nói chuyện văn vẻ như vậy, bộ dáng cũng hào hoa phong nhã, sao không đi thi trạng nguyên, lại làm tham mưu cho Tần tướng quân?
Lư Vân ho nhẹ một tiếng, đang muốn trả lời thì công chúa đột nhiên nói:
- Cẩn thận!
Ngón tay dùng sức lôi một mũi tên khác ra, Lư Vân đau quá kêu to ầm ĩ.
Công chúa cả kinh nói:
- Xin lỗi, ta xuống tay quá nặng, khiến ngươi đau quá.
Lư Vân tự biết mình thất thố, vội nói:
- Thần nhất thời không kìm được, mong công chúa thứ tội.
Công chúa lắc đầu nói :
- Vì sao nam tử trên thế gian đều hiếu thắng như vậy, nếu ngươi đau đớn thì cứ hét to, đây là chuyện bình thường, sao phải gắng nín nhịn?
Lư Vân thấp giọng nói:
- Trước thánh giá, thần không dám la lối. Yếu đuối như vậy sao có thể bảo hộ công chúa chu đáo?
Công chúa lại cười nói:
- Không phải hôm qua ngươi quát to trước thiên quân vạn mã của Khách Lạt Xuy Thân Vương sao? Khi đó ngươi có thể la lớn, lúc này sao lại không được?
Khi trước đại đội nghênh thân của Khách Lạt Xuy Thân Vương hung hăng càn quấy. Lư Vân phụng mệnh Hà đại nhân đến dâng thiếp, mới thét lớn để hạ nhuệ khí của đối phương, không ngờ công chúa cũng để ý điều này.
Lư Vân hắng giọng một tiếng, nói:
- Khi đó thần thấy đại quân ngoại tộc hung hăng. Sợ thân vương vô lễ với công chúa, tình thế cấp bách nên đành làm liều, không như hiện tại.
Công chúa mỉm cười, xé khăn tay băng bó vết thương cho Lư Vân, lại hỏi:
- Ta nghe ngươi nói tiếng Hồi khá lưu loát. Ngươi học khi nào?
Lư Vân nói :
- Thần ở trên đường rỗi rãnh đến nhàm chán, liền theo các Nhạc Vũ Sinh học vài câu.
Công chúa ồ một tiếng, gật đầu nói :
- Ừm, ngươi mới học một tháng đã nói lưu loát như vậy, thực không đơn giản.
Trong lời nói đầy sự khâm phục. Lư Vân nghe mấy câu trên của nàng cũng dùng tiếng Hồi, còn thông thuận rõ ràng hơn hắn thì lấy làm lạ hỏi:
- Thì ra công chúa điện hạ nói tiếng Hồi rất tốt.
Công chúa thấy Lư Vân đầy mặt kinh ngạc, gật đầu cười nói:
- Lúc trước ta chưa rời kinh, sớm đã học qua loại ngôn ngữ này. Có điều ta không thông minh như Lư tham mưu, một tháng liền có thể thuộc lòng. Ta học đến nay đã nửa năm.
Lư Vân gật đầu,:
- Là Hoàng thượng yêu cầu công chúa học sao?
Công chúa thản nhiên nói:
- Đúng thế, sau này ta sống ở Hãn Quốc, chẳng lẽ không học ngôn ngữ của người?
Lư Vân nghe lời này ẩn chứa tâm sự, nhớ tới việc nàng bị gả đi để cầu hòa với phiên bang, trong lòng chợt dâng lên sự đồng cảm.
Công chúa thấy Lư Vân nhìn mình với vẻ thương hại, liền lắc đầu cười nói:
- Sau khi xuống núi, ngươi đừng nói với ai là ta biết tiếng Hồi, để khi ta ở trong hoàng cung Hãn Quốc, giả cách không nghe hiểu những cung nữ cùng đại thần kia nói chuyện, những người này không đề phòng thì có thể lộ ra không ít chuyện hay, nghĩ đến thật là thích thú.
Nàng lại le lưỡi, lộ ra nét tinh nghịch trẻ thơ.
Lư Vân chỉ thấy vẻ mặt công chúa luôn luôn uy nghiêm, lúc này thấy nàng như một cô nương nhỏ thì sửng sốt, thầm nghĩ:
- Kỳ thật niên kỷ của công chúa rất trẻ, nhìn bộ dáng của nàng chỉ hơn Cố tiểu thư chừng hai tuổi mà thôi.
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn thủy chung coi nàng như một nữ nhân chín chắn, chưa từng nghĩ tới nàng còn trẻ như thế.
Công chúa thấy hắn ngẩn người, liền hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Lư Vân vội đáp:
- Trước mặt công chúa, thần đâu dám nghĩ vẩn vơ?
Công chúa mỉm cười, không hỏi thêm mà chỉ nhẹ nhàng lau miệng vết thương trên lưng Lư Vân. Hắn thấy nàng băng bó nhẹ nhàng thành thạo, hỏi:
- Công chúa điện hạ, trước kia người từng giúp người khác trị thương sao?
Công chúa gật đầu:
- Trước đây, mấy đệ đệ bướng bỉnh của ta mỗi khi bị thương, không dám để phụ hoàng biết thì đều tới tìm người tỷ tỷ là ta, muốn ta giúp chúng băng bó.
Nàng nhìn miệng vết thương của Lư Vân, than nhẹ một tiếng:
- Có điều ta chưa từng thấy qua vết thương nặng như vậy, hi vọng ngươi sẽ sớm lành.
Lư Vân thấy vẻ mặt nàng đầy ôn nhu hòa ái, trong lòng cảm động liền nói:
- Công chúa điện hạ, nhân phẩm cao quý như người, thật sự không nên giả cho người để nghị hòa.
Công chúa ồ một tiếng, hỏi:
- Lư tham mưu sao lại nói lời này?
Lư Vân lắc lắc đầu, thở dài:
- Thế gian này, người phú quý phần lớn nham hiểm vô tình, tâm địa tốt như công chúa thì mười không gặp được một. Người lại phải gả cho ngoại tộc, ai... Kể ra cũng lạ, vì sao lần này Hoàng thượng cố tình chọn người? Chẳng lẽ không ai có thể thay thế sao?
Lời này tuy có chỗ không ổn nhưng từng câu từng chữ đều xuất phát từ tâm phế.
Công chúa nghe thì đôi mày thanh tú chợt nhíu chặt, thật lâu không nói lời nào. Lư Vân thấy thần sắc của nàng không vui thì hoảng sợ, cúi đầu không dám nói thêm gì.
Qua thật lâu sau, công chúa khe khẽ thở dài. Nàng băng bó tốt vết thương, đi ra trước mặt Lư Vân nhẹ giọng nói:
- Lư tham mưu, ta phụng chỉ hòa thân vốn là cam tâm tình nguyện, không cần tuyển chọn hoặc thay mặt hay không thay mặt. Sau này ngươi chớ có nhắc lại, biết chưa?
Lư Vân nghe lời của nàng đầy vẻ trịnh trọng, vội nói:
- Thần nhất thời lỡ lời, xin công chúa tha tội!
Nói rồi hắn đến một góc nghỉ tạm, không dám lắm lời vì sợ công chúa lại nổi giận.
Qua một lúc, công chúa thấy sắc mặt Lư Vân ngưng trọng, chợt hỏi han:
- Lư tham mưu, ngươi tức giận sao?
Lư Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe nàng hỏi thì mở hai mắt cả kinh nói:
- Công chúa tha mạng, thần thân là cấp dưới, chỉ sợ làm công chúa nổi giận, đâu có lý dám giận công chúa?
Công chúa nghe hắn tự trách, hòa nhã nói:
- Kỳ thật vừa rồi không phải ta nổi giận với ngươi. Chỉ là ngươi nói vậy như là ta không cam lòng. Nếu truyền ra ngoài, người khác lại nghĩ hoàng thượng không tốt, cho nên ta hi vọng ngươi đừng nhắc lại, biết không?
Lư Vân nghe nàng nhắc tới việc cung đình, tự biết không nên nhiều lời, vội đáp:
- Tiểu nhân hiểu.
Công chúa gật đầu nói:
- Kỳ thật vì chuyện hòa thân lần này, trong cung thực không thoải mái gì. Mấy vị công chúa đùn đẩy cho nhau, không một ai chịu đi. Ta thấy tiếp tục như vậy chung quy không phải việc hay ho, ta thân là trưởng nữ của hoàng thượng, chỉ có đi đầu tiếp lấy trách nhiệm trọng đại này.
Nàng nói tới đây thì thở dài:
- Ai. . . Nếu bổn triều có thể lớn mạnh hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu.
Lư Vân nghe ra công chúa cũng bất đắc dĩ, liền thở dài nói:
- Vâng! Nếu năm ấy hoàng thượng ngự giá thân chinh không thất bại, công chúa điện hạ cũng không cần đi thành thân nghị hòa.
Công chúa ừm một tiếng, gật đầu nói :
- Ngươi biết cũng không ít. Ngay cả chuyện ngự giá thân chinh mà cũng rõ ràng.
Lư Vân nói :
- Thần nghe Liễu Hầu gia nói lại.
Công chúa nghe ba chữ Liễu Hầu gia thì trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi:
- Liễu Hầu gia? Ngươi nói là Liễu Ngang Thiên sao?
Lư Vân nghe nàng gọi thẳng tục danh của đại thần như có điểm vô lễ, có điều nhớ tới nàng chính là công chúa đương triều. Bá quan văn võ cả triều đều là thần tử của nàng, nàng gọi thẳng tục danh cũng không có gì lạ, đành nhẹ giọng nói:
- Chính là Liễu. . . Liễu đại nhân.
Công chúa thở dài một tiếng, nói:
- Năm xưa thánh thượng thân chinh thì ta còn chưa sinh ra. Đáng thương bá phụ của ta anh minh thần võ lại băng hà nơi tiền tuyến, để lại gánh nặng xã tắc cho phụ hoàng ta. . . Ai. . .
Lư Vân ngạc nhiên hỏi:
- Bá phụ?
Công chúa nói:
- Phụ hoàng ta là đệ đệ của tiên hoàng Võ Anh đế, Võ Anh Hoàng đế đương nhiên là bá phụ của ta.
Lư Vân tỉnh ngộ, lập tức gật đầu liên tục.
Chỉ nghe công chúa sâu kín thở dài:
- Phụ hoàng kế vị khi mới mười tám tuổi, khi đó quốc gia bấp bênh, tiên đế bị gian thần hãm hại, may có phụ hoàng đứng ra chủ trì cục diện, bằng không thế nước nguy cấp, giặc tới dưới thành, thật không hiểu ngày nay triều đình sẽ ra sao?
Lư Vân gật đầu nói:
- Năm ấy là Khả Hãn Dã Tiên vây quanh kinh sư và vùng lân cận, Hoàng thượng thật là anh hùng đại nhân đại dũng, mới tiếp được trách nhiệm to lớn này.
Công chúa mỉm cười, nói :
- Lời này của ngươi là thật tâm sao? Sao lại giống kiểu a dua nịnh hót.
Lư Vân đỏ mặt lên, vội phân bua:
- Điện hạ minh giám, thần đọc sách thánh hiền là để làm gì? Sao dám làm việc vô sỉ này?
Công chúa cười cười nói :
- Được rồi, ta biết là ngươi trung tâm. Nếu không như thế, mới vừa rồi. . . Mới vừa rồi sẽ không bán mạng theo ta…
Nàng nói tới đây thì gương mặt thoáng ửng hồng, liếc nhìn Lư Vân một cái, không ngờ chậm rãi cúi đầu.
Lư Vân thầm nghĩ:
- Xem bộ dáng của công chúa còn chưa hết hoảng sợ, chi bằng nghỉ ngơi một phen.
Lập tức cúi người nói:
- Công chúa điện hạ đã mệt nhọc cả ngày, xin nghỉ ngơi một lát.
Công chúa ngẩng đầu lên nhìn lại Lư Vân, bốn mắt chạm vào nhau, Lư Vân thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm kia, thầm nghĩ:
- Ngân Xuyên công chúa quả nhiên yêu dân như con, quan tâm che chở cho hạ thần. Ta xả thân vì người như thế cũng không uổng.
Công chúa lại lấy khăn tay ra lau trán hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi mất máu quá nhiều, nên nghỉ ngơi sớm, nhanh đi!
Lư Vân vâng dạ một tiếng, đi đến vách đá ngồi xuống vận công dưỡng thần, chậm rãi rơi vào cảnh giới lòng không tạp niệm.
Lúc này "Vô Tuyệt Tâm pháp" được phát động, nội lực thâm hậu lưu chuyển khắp châu thân, chỉ một thoáng tứ chi đã có cảm giác đỡ hơn. Lần này ngoại thương tuy nặng nhưng nội lực lại không hề hư hao, vận hành thông suốt không trở ngại.
Công chúa thấy Lư Vân vận công nghỉ ngơi điều dưỡng cũng ngồi xuống nghỉ tạm.
Khắp nơi tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió núi gào thét. Công chúa nhìn ánh nắng chiều như ẩn như hiện, nhớ tới vận mệnh bếp bênh ngày sau của mình, không biết còn cơ hội trở lại Trung thổ hay không thì lòng đầy tâm sự. Kỳ thật lần này, không phải nàng mà là ấu muội Ngọc Ninh công chúa sang Tây mới phải. Mẫu thân của tiểu công chúa này là Nhan Quý Phi, sớm đã thất sủng trước mặt hoàng đế. Ngọc Ninh lại không quá thân cận cùng hoàng thượng, do đó đem gả cho ngoại tộc thì trong cung cũng không có gì đau lòng. Chỉ là Nhan Quý Phi suốt đêm cầu khóc Ngân Xuyên công chúa, hi vọng nàng có thể xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban. Do là Ngọc Ninh còn quá trẻ, Ngân Xuyên không đành lòng để muội muội tha hương, liền xin với Hoàng đế để nàng thay thế Ngọc Ninh đi hoà thân. Chỉ là không thể tưởng nổi hôn sự tốt đẹp biến thành một hồi tranh đấu thế này.
Đang miên man nghĩ ngợi, chợt thấy Lư Vân lảo đảo đứng lên. Nàng vội tiến về phía trước đỡ lấy hắn:
- Không phải bảo ngươi nghỉ sao? Tại sao đứng dậy?
Lư Vân nói :
- Thần đã phục hồi nhiều, không còn gì đáng ngại. Công chúa điện hạ một ngày không thể không ăn uống, xin đợi thần đi kiếm cái ăn cho người.
Nói xong liền cầm loan đao, muốn đi quanh đỉnh núi tìm đồ ăn.
Công chúa sợ hắn bị thương nặng di chuyển khó khăn, vội nói:
- Ngươi muốn đi săn thú sao? Vậy ta đi cùng ngươi.
Vừa rồi hai người cùng trải qua đại nạn sinh tử, công chúa không còn xem hắn như người xa lạ. Nàng vốn thiện lương, lúc hoạn nạn này đã có cảm giác gắn bó đối với Lư Vân.
Lư Vân tự biết lúc nguy nan đã có nhiều cử chỉ không ổn, giờ phút này hai người đã bình an vô sự, há có thể có hành động nghịch loạn thêm? Lúc này lắc đầu nói:
- Việc nhỏ này sao dám phiền công chúa. Xin nghỉ ngơi, thần tự đi tìm cũng được.
Công chúa đang định nói nữa thì Lư Vân đã xoay người rời đi. Chỉ thấy hắn đứng lên rồi chậm rãi lùi vài bước, lúc này mới xoay người, hành động thật kính cẩn hoàn toàn khác với lúc dưới vách núi.
Công chúa thấy bộ dáng câu nệ của hắn, đột nhiên chợt cười thầm:
- Người này lúc thì gan lớn trùm trời, lời của ta mà cũng dám làm trái. Lúc này lại thật cẩn thận như rất sợ ta, thật là kỳ lạ.
Nghĩ tới cảnh cửu tử nhất sinh dưới vách núi vừa rồi, tim nàng bỗng đập thình thịch. Dường như vẫn còn đó cảm giác cánh tay rắn chắc kia vòng qua hông, đem nàng ôm chặt vào trong ngực hắn.
Lư Vân nào biết tâm sự trong lòng công chúa. Lúc này toàn thân tuy đau đớn nhưng phận thần tử khó có thể nghỉ ngơi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc trời sắp tối liền tiến ra mép đá. Từ trên đỉnh núi quan sát, hi vọng thấy chỗ đóng quân của Tần Trọng Hải.
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy nơi nơi sương khói mịt mù, những đám mây vùng núi như đang bồng bềnh uốn lượn. Đúng là cảnh đẹp mênh mang nhưng không thấy quân mã của Tần Trọng Hải ở đâu. Lư Vân ưu sầu thầm nghĩ:
- Không biết Tần tướng quân lui binh đến nơi nào? Nếu muốn thoát hiểm, nhất định phải tìm được bọn họ.
Trong lòng nghĩ cách thoát khỏi nơi đây, chỉ là tình thế trước mắt đầy khó khăn. Dưới chân núi là quân địch tập hợp, trên đỉnh núi lại không cây không cối, thật sự không biết trốn ở đâu. Hắn thở dài một tiếng, tạm thời đành đi săn thú lấp đầy bụng rồi tính sau.
Lư Vân vác đao đi quanh, thấy một bầy gà tuyết thì mừng rỡ phi thân tới bắt, tuy mang thương thế nhưng thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn, liền bắt được hai con. Hắn tìm cỏ khô nhóm lửa, nướng thịt ngay tại chỗ. Qua hơn một năm bôn ba bán mì, lúc này kỹ thuật chế biến đồ ăn của hắn đã khá cao minh. Nhớ tới con gà dành cho công chúa thì dụng tâm mà nướng. Chỉ một lúc sau, con gà tuyết chín tới, hương thơm tỏa ra bốn phía làm người thèm nhỏ dãi.
Lư Vân xé nửa con gà tuyết, liền quay người đi tìm công chúa. Thấy nàng đang ngồi ở một góc như có điều suy nghĩ. Hắn xách đồ nướng đến trước người công chúa, quỳ xuống nói :
- Công chúa điện hạ, thỉnh người dùng bữa.
Hai tay hắn dâng thịt gà nướng thơm ngào ngạt, bộ dạng thật là cung kính. Công chúa nghe thanh âm, trên mặt chợt ửng đỏ rồi cúi đầu như có tâm sự.
Lư Vân đang cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất nên không thấy thần sắc của nàng, chỉ giơ thịt gà tuyết lên nói:
- Điện hạ, gà đã được nướng chín, người mau ăn đi!
Công chúa đưa tay tiếp lấy, mùi thịt thơm phức xông vào mũi. Nàng thấy bốn phía trơ trọi hoang vắng, xem ra Lư Vân vì kiếm đồ ăn cho nàng đã tốn khá nhiều công sức.
Nàng nhìn vào hai mắt Lư Vân, ôn nhu hỏi:
- Lư tham mưu, vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?
Lư Vân nghe thì kinh ngạc ồ một tiếng. Hắn chỉ biết thân mình là phận thần tử, công chúa là trời là phật, há có thể không đối tốt với nàng? Nàng hỏi vậy khiến hắn sững sờ tại trận. Qua thật lâu sau mới đáp:
- Phụng dưỡng công chúa chính là bổn phận của hạ thần, đâu có phân tốt xấu gì?
Công chúa nghe hắn bình ổn đáp lời thì chỉ ừm một tiếng rồi cúi đầu, một lát muốn hỏi thêm nhưng ấp úng nói không thành lời.
Lư Vân thấy công chúa im lặng, nghĩ rằng bản thân mình nói quá mức mơ hồ khiến nàng khó mà hiểu được, liền quỳ gối kính cẩn nói:
- Khởi bẩm công chúa điện hạ, thần tử phụng dưỡng chúa thượng chính là việc thiên kinh địa nghĩa. Thần vốn là hạng bình dân áo vải, may nhờ Liễu đại nhân cùng Tần tướng quân đề bạt mới có thể dốc sức trong quân. Trước khi đi Liễu đại nhân từng đích thân dặn dò, rằng quyết không thể công chúa bị tổn thương. Thần có ơn tất báo, dù mất mạng cũng không dám để công chúa bị thương chịu nhục. Xin công chúa đừng để tâm.
Ngân Xuyên công chúa nghe hắn nói một thôi một hồi, đều là không phụ nhờ vả, tận trung với chức trách, không biết làm sao tâm trạng nàng lại rầu rĩ không vui.
Nàng nhìn xung quanh với vẻ kích động, nửa ngày không nói gì. Lư Vân thấy thần sắc bất định của công chúa, tưởng rằng nàng vẫn còn sợ hãi quá độ, liền hắng giọn một tiếng nói:
- Công chúa điện hạ, thịt gà để nguội sẽ không ngon, xin người mau dùng đi!
Công chúa tay cầm nửa con gà tuyết nhưng không mở miệng ăn, tựa hồ như đang nhập tâm suy nghĩ điều gì.
Qua một lúc chợt nghe nàng lên tiếng:
- Lư tham mưu, ta muốn hỏi một chuyện, hi vọng ngươi nói thực tâm.
Thanh âm run nhè nhẹ, tựa hồ việc này khá quan trọng với nàng.
Lư Vân nghe nàng nói trịnh trọng như vậy, vội đáp:
- Điện hạ mời nói.
Công chúa nhìn hắn không chớp mắt, hỏi:
- Lư tham mưu, nếu người phụng mệnh đến Tây Vực thành thân nghị hòa lần này, không phải ta mà là muội tử Ngọc Ninh công chúa của ta, ngươi. . . Ngươi cũng liều chết như vậy bảo hộ nàng sao?
Lư Vân thấy vẻ mặt công chúa kích động như đang chờ đợi cái gì, trong lòng liền nghĩ:
- Tình thế hiện tại khẩn trương, xem vẻ mặt công chúa hẳn trong lòng còn sợ hãi. Ta nên giúp nàng an tâm lại mới phải.
Hắn lập tức gật đầu nói:
- Công chúa nói không sai. Bất kể là vị công chúa nào thành thân, thần đều toàn lực bảo hộ, tuyệt không dám lười biếng.
Công chúa nghe lời này, đột nhiên khuôn mặt thanh tú cúi thấp, lệ châu trong mắt nhỏ xuống, thấp giọng nói:
- Như vậy . . Như vậy bất kể là Ngọc Ninh hay Ngân Xuyên, đối với ngươi đều không có khác biệt, phải không?
Lư Vân gật đầu nói:
- Đúng vậy. Công chúa nào cũng là ái nữ của hoàng thượng, đối với thần đều tôn quý như nhau.
Lời này vừa ra khỏi miệng hắn, trên mặt công chúa lập tức hiện vẻ âm u, khuôn mặt đang thoáng ửng hồng liền chuyển sang tái nhợt. Nàng quay đầu đi, thấp giọng nói:
- Tốt lắm, ngươi trung tâm với triều đình như thế, ngày sau chắc chắn Hoàng thượng sẽ khen thưởng ngươi.
Bỗng dưng mi mắt nàng đỏ lên, hai hàng lệ lại rớt xuống. Lư Vân thấy thì nghi hoặc trong lòng, không biết mình đã nói sai điều gì.
Hắn thấy công chúa vẫn cầm con gà tuyết, liền nói:
- Công chúa, gà để lạnh ăn không tốt, xin người mau dùng bữa!
Chỉ thấy công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Ta không đói bụng, ngươi ăn trước đi.
Nói rồi đem con gà tuyết trả lại cho Lư Vân, sau đó xoay người bỏ đi.
Lư Vân sửng sốt ngẩng đầu, không biết vì sao cô công chúa thiện lương này tự nhiên hành sự kỳ quái như thế, nhớ tới lời dặn của Liễu đại nhân thì vội đi theo, khuyên:
- Ngọc thể của công chúa tôn quý, không thể một ngày không ăn, nếu gà tuyết này không hợp khẩu vị của người, thần sẽ đi bắt thỏ.
Công chúa vẫn không để ý đến hắn, bước đến một góc núi rồi nhìn xuống dưới, thần thái có vẻ lạnh lùng.
Lư Vân ngây ngốc tại trận, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Ta đã nói sai điều gì sao?
Hắn ngẫm lại những gì mình đã nói, tự hỏi không thấy có chỗ bất ổn thì khẽ lắc đầu. Lúc này chiến sự nguy cấp, người người lo âu không thôi, tính tình công chúa lại trở nên khó hiểu khiến hắn không biết làm sao cho phải.
Lư Vân dùng cành cây xiên gà, đến trước mặt công chúa nói:
- Thần để thịt gà ở lại chỗ này, nếu người thấy đói bụng thì hãy dùng bữa.
Nói rồi cắm cành cây có con gà tuyết xuống dưới đất. Công chúa lại như không thấy, chỉ nhìn về vách núi dưới sâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, một trận gió rét thổi tới, Lư Vân chợt thấy toàn thân lạnh run. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy màn đêm đang buông xuống, mây mù dầy đặc. Địa thế nơi này rất cao, đêm đông sẽ rét căm căm. Hắn có nội công thâm hậu cũng chưa chắc chịu được, huống hồ là vị công chúa lá ngọc cành vàng kia?
Lư Vân liền tìm kiếm chỗ trú đêm, hi vọng yên ổn qua đêm nay. Qua gần nửa canh giờ, sắc trời đã tối hẳn, Lư Vân cao trèo thấp trên các vách núi, tìm kiếm trên dưới cuối cùng thấy một huyệt động bên dưới một vách đá lớn, đủ để cho công chúa che mưa tránh tuyết. Lư Vân mừng rỡ nhưng vẫn sợ bên trong có dã thú, liền cầm đao xông vào xem xét.
Trong động hoàn toàn không có bóng dáng vật lạ, cũng không có mùi hôi của phân thú, lúc này hắn mới an tâm nhóm lửa đốt cỏ khô, xử lý trong ngoài động sạch sẽ một lần. Hắn biết công chúa từ nhỏ đã quen sống nhung lụa nên cố gắng chuẩn bị, chỉ sợ nàng không thể thích nghi.
Hắn dọn dẹp một hồi, đến khi trong động có ánh lửa ấm áp mới đi mời công chúa vào động nghỉ tạm.
Đi tới thì thấy công chúa vẫn ngồi ở vách đá, thịt gà vẫn ở dưới đất chưa từng động qua, lúc này đã đóng thành băng.
Lư Vân tiến về phía trước, hỏi:
- Điện hạ sao không ăn một chút. Nếu ngọc thể bất ản, xin cứ sai khiến một tiếng. Thần có biết qua y lý, có thể trị giúp công chúa.
Hắn nghĩ đến đêm nay sương gió rất lạnh. Chỉ hi vọng công chúa đừng bị trúng gió, nếu không với tình hình trước mắt, thật là họa vô đơn chí.
Công chúa lắc lắc đầu, bộ dạng đầy cô đơn thấp giọng nói:
- Ta không có bệnh, ngươi đừng lo lắng.
Lư Vân thấy tinh thần của nàng sa sút như vậy thì trong tâm tự trách, quỳ xuống nói:
- Thần tội đáng muôn chết, không thể săn sóc công chúa chu đáo, lại khiến công chúa lo âu, khó có thể khoan dung, xin công chúa trách phạt.
Công chúa thở dài, thấp giọng nói:
- Đi cùng chưa lâu nhưng ngươi đã nói qua không biết bao nhiêu lần tội đáng muôn chết, bao nhiêu lần không thể tha thứ! Ngươi thực sự có sai lầm nhiều như vậy sao? Ta lại là người dễ dàng tức giận vậy sao?
Lư Vân không dám lên tiếng, chỉ gật đầu đồng thời trong miệng vâng dạ liên tục.
Công chúa lại thở dài, sắc mặt bình tĩnh như thường, thản nhiên hỏi:
- Tần tướng quân đã trở lại chưa? Bổn cung muốn xuống núi.
Lư Vân dập đầu nói:
- Khởi bẩm công chúa, giờ phút này quân giặc thế lớn, quân ta phải tạm thời rút lui. Có lẽ Tần tướng quân trở vào biên quan cầu viện. Đến khi đại quân tụ họp tất sẽ khởi binh tới cứu giá. Thần nghĩ công chúa chắc phải nghỉ thêm vài ngày trên đỉnh núi, chờ viện quân.
Công chúa khẽ gật đầu, lại không nói thêm gì.
Lư Vân nói :
- Phía trước không xa có một sơn động có thể chống lại gió rét. Thần đã quét tước sạch sẽ, thỉnh công chúa qua đó nghỉ ngơi.
Liền muốn tiến lên nâng công chúa dậy, đã thấy nàng co thân mình tránh qua rồi tự đứng lên.
Lư Vân dẫn công chúa tới sơn động, lúc này tuyết lại rơi dày hơn, hai người tăng nhanh cước bộ. Ai ngờ công chúa bị trượt chân, Lư Vân vội vươn tay ra đỡ, tránh để nàng bị ngã. Bàn tay hai người chạm nhau, thân mình công chúa đột nhiên chấn động, bàn tay nhỏ bé vội vàng rụt về, nhanh chóng tránh ra.
Lư Vân lấy làm lạ, cúi đầu đã thấy công chúa lảng tránh ánh mắt của hắn. Hắn cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao nàng trở nên như vậy nhưng không dám truy vấn.
Hai người tới cửa động, Lư Vân chỉ vào trong, nói:
- Chính là động này, xin công chúa tạm thời chịu khổ mấy ngày, chỉ là bên trong còn sơ sài, thần sợ người ở không quen.
Ngân Xuyên công chúa im lặng không nói, chậm rãi đi vào trong động, chỉ thấy trong này được quét dọn sạch sẽ, ánh lửa sáng lên vách tường ấm áp như mùa xuân, so với bên ngoài rét căm thực là khác biệt. Nàng thấy Lư Vân dốc lòng quan tâm đến mình thì cảm động, định khen một câu nhưng nhìn sang lại thấy hắn đứng một bên với vẻ kính cẩn, thoáng chốc trong lòng nàng lại dâng lên một trận buồn bực, đành ngồi xuống cúi đầu trầm ngâm.
Lư Vân nói :
- Xin công chúa nghỉ tạm một lúc, thần lại đi chuẩn bị đồ ăn cho người.
Công chúa lắc đầu nói:
- Không cần, ta không thấy đói.
Lư Vân thấy công chúa lòng mang tâm sự nặng nề, không muốn làm phiền liền nói:
- Vậy thần xin cáo lui trước, xin công chúa nghỉ ngơi.
Chỉ một lúc sau hắn đã nướng lại con gà rồi đặt ở cửa động, chuẩn bị cho công chúa khi cần thì dùng. Thấy mọi chuyện thỏa đáng mới dám ra ngoài nghỉ ngơi.
Đêm khuya buông xuống. Hai người, một ngoài động một trong động đều có tâm sự riêng.
Lư Vân canh giữ ở cửa động, nhìn ánh lửa bên trong thì suy nghĩ:
- Tâm tư của công chúa thật là kỳ lạ. Lúc trước đối mặt sinh tử nàng cũng không sợ hãi, hiện nay bình an vô sự, tại sao nàng bỗng trở nên bi thương buồn bã như vậy, thực làm cho người ta khó hiểu.
Nghĩ một hồi nhưng thủy chung hắn vẫn không rõ nguyên do.
Trong cơn gió lạnh, Ngân Xuyên công chúa một mình trong động lặng lẽ ưu sầu. Nàng nhìn ánh lửa đỏ au, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng phồn hoa nơi kinh thành. Cùng thời gian này năm trước, trong Tử Cấm Thành đã giăng đèn kết hoa. Nàng cùng đám cung nữ bên cạnh vui vẻ ấm áp biết bao. Nào ngờ quang cảnh hiện tại lại thê lương, bản thân nàng lẻ loi một mình tránh trong sơn động hoang vắng. Ngày mai còn không biết sinh tử ra sao. Nàng nhìn chiếc vòng ngọc trên tay. Đột nhiên nhớ tới mẫu thân hiền dịu, trước khi nàng đi người còn ân cần dặn dò. Cảnh tượng hai mẫu tử ôm nhau khóc thoáng chốc tràn ngập trong lòng.
Nàng tự biết lần này rời cố quốc, chỉ sợ đến chết già nơi Tây Vực cũng không thể gặp lại mẫu thân một lần. Nhất thời trong tâm bi thương, nước mắt trào ra.
Công lực của Lư Vân cao cường. Hắn ngồi ngoài động nghe thấy tiếng nức nở, biết công chúa đang rơi nước mắt thì trong lòng lo lắng, liền đến cửa động xem xét.
Lư Vân thấp giọng kêu lên:
- Công chúa điện hạ, người vẫn khỏe chứ? Thần Lư Vân đến vấn an.
Một hồi lâu không thấy công chúa hồi đáp. Lư Vân không biết lúc này nàng thế nào, chỉ sợ nàng bị lạnh ngất, vội xông vào trong động.
Vào trong chỉ thấy công chúa gục đầu vừa gường đá mới làm tạm, tấm lưng ong kia run rẩy phập phồng, thấp giọng mà khóc.
Lư Vân kinh hãi, vội vàng tới nói :
- Điện hạ làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao?
Công chúa thấy hắn vào thì vội lau nước mắt, thấp giọng nói:
- Ta không sao. Ngươi đi nghỉ tạm đi.
Lư Vân thấy con gà nướng kia vẫn ở dưới đất chưa động một miếng, lập tức nói:
- Công chúa, người không ăn không ngủ như vậy, ngọc thể bất an khiến ty chức thực lo lắng.
Công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
- Ngươi còn lo lắng nữa làm gì? Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ bị quân giặc bắt được, đến lúc đó sống không bằng chết, chi bằng đêm nay chết ở chỗ này vẫn hơn.
Lư Vân nghe nàng nói chuyện bi thương như thế thì cả kinh, vội khuyên nhủ:
- Ngày ấy thần nghe công chúa nói, chỉ cần lão bá tánh có thể sống bình an mỗi ngày, công chúa dù hy sinh bản thân cũng đáng. Thần thực lòng khâm phục, tại sao lúc này công chúa lại tiêu cực như thế, giờ thần biết phải làm sao?
Công chúa nghe thì không thể kìm được, nước mắt lại thánh thót rơi:
- Ta. . . Ta cũng không muốn như vậy
Chợt nghe phía dưới có người hô quát, Lư Vân nhìn xuống đã thấy bốn gã Phiên tăng leo lên tới gần, xem ra võ công đám này không kém. Hắn liền ra sức bò lên, bỗng bên cạnh rít lên tiếng gió. Một người vọt lên thật nhanh, không ngờ nhảy lên đột kích. Lư Vân thấy Phiên tăng này tay cầm loan đao, dường như võ công rất cao cường, công phu khinh công càng giỏi thì trở nên hoảng sợ.
Phiên tăng kia tay bắt lấy vách đá, nhìn công chúa ngủ trong lòng Lư Vân thì trên mặt lộ vẻ tà ác, lại tươi cười nói:
- Tiểu nương tử kia thật động lòng người, chẳng trách tứ vương tử muốn bắt sống nàng, hì hì!
Hắn cười to mấy tiếng, liền giơ đao chém tới yết hầu Lư Vân. Loan đao nọ vô cùng sắc bén. Nếu trúng chiêu, không chỉ yết hầu đứt gãy mà sợ rằng đầu thân sẽ chia lìa hai nơi.
Lúc này toàn thân Lư Vân trên không, bằng sức lực năm ngón tay phải nắm chặt một góc đá, gió lớn trong khe núi thổi tới khiến hai chân hắn lắc lư, tình thế đầy hung hiểm. Mắt thấy Phiên tăng giơ đao bổ tới. Lư Vân biến sắc, không biết né tránh thế nào.
Đang cuống quít thì đao nọ còn cách cổ chỉ vài tấc. Lư Vân cắn răng một cái buông năm ngón tay ra, thân thể mất lực đỡ liền rơi xuống, loan đao nọ xẹt qua trên đầu hắn chém vào vách đá. Chỉ nghe một tiếng chát chúa, hoa lửa tóe ra khắp nơi, có thể nói hung hiểm đến cùng cực.
Lư Vân rơi xuống cốc sâu tất ngã thành thịt nát, bất quá hắn còn pháp bảo cứu mạng nên không chút hoang mang. Hai tay bám lên vách núi trơn trượt, hắn hít sâu phát động nội lực, thi triển "Vô Tuyệt Tâm Pháp" phát ra lực hấp dính, thế rơi liền có xu hướng dừng lại.
Bỗng nghe một tiếng gào rú, một gã Phiên tăng bò lên từ bên trái, người nọ không thèm để ý an nguy công chúa mà giơ đao chém tới hai tay Lư Vân, chiêu thức âm độc muốn đánh hắn rớt xuống vách núi. Lư Vân giật mình thì chân trái khẽ đá ra, chiêu phát sau nhưng tới trước, đá trúng ngực Phiên tăng nọ.
Phiên tăng trúng một cước, thân hình bắn ra xa. Mắt thấy đối phương sắp rớt xuống cốc sâu. Lư Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, đang muốn bò lên thì thân thể Phiên tăng kia lại không rớt xuống, nhoáng lên một cái giữa không trung rồi bay ngược trở về. Lư Vân cả kinh, không biết đối phương làm thế nào mà được như vậy, vội nhìn lại thì thấy trên người phiên tăng có buộc một sợi dây thừng, đầu trên cột một tảng đá thò ra ở trên cao, dựa vào dây thừng mới quay lại dễ dàng.
Phiên tăng cười lạnh một tiếng, quát:
- Chạy đi đâu?
Thân mình khẽ động lại dây đu bay về phía Lư Vân. Thanh loan đao trên tay người này chợt lóe, chém tới tay trái Lư Vân.
Lư Vân chìa tay phải bám chặt vào vách núi, tay trái rút ra loan đao cướp được ra đỡ đòn của Phiên tăng. Chỉ nghe choang một tiếng thanh thúy. Hai đao giao nhau, Phiên tăng nọ kêu lên:
- Trúng!
Tay trái Lư Vân lập tức bị rạch một vết chém, máu tươi đầm đìa thật đau đớn. Lư Vân nóng lòng đánh trả, hắn hét lớn một tiếng, giơ đao bổ vào hông Phiên tăng nọ. Phiên tăng lại dùng sức đạp chân vào vách núi, thân mình hơi ngừng rồi bay ra, tránh thoát đao của Lư Vân.
Lại nghe một tiếng cười lạnh, thân mình Phiên tăng nhoáng lên lần nữa bay trở về, lần này giơ đao chém xuống đầu Lư Vân. Lư Vân vội vàng đón đỡ. Hai đao đụng nhau, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lại bị Phiên tăng chém vào đầu vai. Hắn đỡ trái thì hở phải đầy vất vả, mỗi lần đánh trả thì Phiên tăng kia liền đu dây bay ra xa, dễ dàng né tránh. Ngược lại Lư Vân không thể di động, bị đánh khó mà hoàn thủ, không thể duy trì được lâu.
Lúc này gã Phiên tăng bò lên sớm nhất kia cũng học theo đồng bọn, dùng dây thừng cột chặt thân mình rồi tụt xuống. Hắn gào lên một tiếng, mãnh liệt phi thân đến cạnh Lư Vân. Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, lúc này Lư Vân đang gấp rút đỡ thế công của Phiên tăng bên trái, mắt thấy bên phải lại là một đao bổ tới, biết phải ngăn cản thế nào? Hắn hét thảm một tiếng, sau lưng trúng đao khiến máu tươi bắn tung tóe. Một mình chống hai Phiên tăng, tính mạng rơi vào vòng nguy hiểm.
Công chúa vốn đang ngủ, lúc này nghe Lư Vân kêu thảm thiết thì bừng tỉnh, thấy hắn trúng đao, trên thân máu chảy không dứt, trái phải đều có Phiên tăng hung hãn đánh tới, nàng cuống quít hỏi:
- Ngươi làm sao vậy! Có bị thương nặng lắm không?
Lư Vân cắn răng nói:
- Ta không sao.
Đang trả lời thì trái phải đều có đao tới, Lư Vân phải dụng cả tay chân. Chân trái đá ra, tay phải vung đao mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Công chúa thấy phía dưới là vách núi vạn trượng, hai bên là sài lang hổ báo. Với tính tình kiên định của nàng mà lúc này cũng hoảng sợ, không chịu nổi kêu lên:
- Làm sao bây giờ! Chúng ta cứ như vậy mà chết sao?
Lư Vân đang né tránh tới lúc nguy cấp, làm sao có thể đáp lời nàng, trong lúc phân tâm thì trên lưng lại trúng thêm một đao, máu tươi nhuộm đỏ áo ngoài. Công chúa sợ tới hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vội chìa bàn tay trắng nõn vừa nhỏ vừa dài vòng qua ngực ôm lấy Lư Vân, dùng hai tay chặn miệng vết thương trên lưng đối phương, như sợ hắn đổ máu quá nhiều mà chết đi.
Mắt thấy tình thế nguy cấp, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ rơi xuống vách núi, Lư Vân thầm nghĩ rằng:
- Ta hộ giá bất lực, chết còn chưa hết tội. Chỉ là công chúa thân phận tôn quý, há có thể chết ở chỗ này?
Nhớ tới lời căn dặn của Liễu Ngang Thiên, bất luận thế nào cũng phải giữ được của tánh mạng công chúa, giờ phút này chỉ cần nàng không chết, sau này sẽ còn cách cứu ra.
Tâm niệm của Lư Vân vừa thông, cúi đầu nhìn công chúa nói:
- Công chúa điện hạ, còn ác đấu nữa thì sợ rằng hai ta cùng chết ở chỗ này. Không bằng tạm thời đầu hàng, còn có một con đường sống.
Công chúa lắc đầu:
- Ta không muốn. Những người này tàn nhẫn hung bạo, ta dù chết cũng không chịu nhục.
Lư Vân không muốn công chúa uổng mạng nơi đây, vội khuyên:
- Công chúa điện hạ, có cái chết nhẹ như lông hồng, lại có cái chết nặng như Thái Sơn! Người nhẫn nhịn một thời gian, ngày sau triều đình chắc chắn cứu người ra. Khuất nhục tạm thời, có gì mà chịu không được?
Công chúa cũng biết tình thế nguy cấp, nhất thời trầm ngâm không quyết.
Lư Vân thấy nàng không đáp thì tưởng rằng nàng đồng ý đầu hàng, lập tức kêu lên với hai gã Phiên tăng:
- Các ngươi dừng lại! Chúng ta đầu hàng!
Hai gã phiên tăng liếc mắt nhìn nhau, tai nghe đối phương đầu hàng thì lộ vẻ vui mừng. Một gã phiên tăng kêu lên:
- Đương nhiên có thể đầu hàng, có điều chúng ta chỉ giữ công chúa ở lại. Trước tiên ngươi phải nhảy xuống cốc tự sát.
Thì ra hai gã Phiên tăng này kiêng kị võ công lợi hại của Lư Vân. Sợ bị lật lọng trá hàng, liền bắt hắn phải tự sát để phòng ngừa quỷ kế.
Lư Vân nghe vậy sửng sốt, thầm nghĩ:
- Hai người này thật là tàn nhẫn, không giết ta thì không cam tâm, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ta thật sự phải nhảy xuống, không chút công danh như vậy đã chết sao?
Lúc này thoáng nhớ lại một bóng hình duyên dáng, trong lòng chợt dâng lên nỗi niềm đau xót, thầm nghĩ:
- Ông trời hỡi! Ngay cả can đảm đối mặt nàng một lần ta cũng không dám, làm sao có thể chết vô danh ở Tây Vực này? Ta không cam tâm, ta thật không cam lòng.
Lư Vân chua xót trong lòng. Công chúa thấy sắc mặt hắn đầy vẻ thê thảm, liền hỏi:
- Làm sao vậy? Bọn họ sao lại không động thủ nữa?
Lư Vân nghe âm thanh ôn nhu kia liền tỉnh táo lại. Hắn nhìn khuôn mặt mềm mại của công chúa, thầm nghĩ:
- Bây giờ nếu ta không tự sát, chỉ có nước hại nàng cùng chết thảm. Lư Vân a Lư Vân, hỏi thế gian này có ai mà không phải chết? Trước mắt một mạng đổi một mạng, chỉ cần có thể bảo toàn tánh mạng của công chúa, ta chết ở chỗ này cũng đáng lắm.
Tâm niệm như vậy đã có ý muốn chết, hắn liền thấp giọng nói:
- Công chúa điện hạ, thần đã giảng hòa cùng bọn chúng, hi vọng người có thể chịu được, tạm thời đầu hàng.
Công chúa cả kinh nói:
- Muốn ta đầu hàng? Còn ngươi thì sao?
Lư Vân đưa mắt nhìn vách núi sâu thăm thẳm, cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Thần sẽ có chỗ khác để đi, công chúa xin đừng lo lắng.
Hắn biết công chúa trời sanh nhân từ, liền không nói rõ sự tình. Chỉ là công chúa đã thấy thần sắc khác thường của hắn khi trước, đoán rằng còn sự tình gì dấu diếm mình thì kinh nghi bất định. Chợt nghe một gã phiên tăng hô to:
- Con mẹ nó! Ngươi mau nhảy xuống! Còn kéo dài cái gì?
Hắn sợ Lư Vân không hiểu lời của mình, liền nói bằng Hán ngữ.
Công chúa nghe vậy liền biết Lư Vân lấy tính mệnh ra đặt cược, lúc này cả kinh kêu lên:
- Không thể như vậy! Lư tham mưu, ngươi quyết không thể đồng ý với bọn hắn!
Tính tình của nàng nhân từ, xem trọng nhân mạng của bá tánh trăm họ, nghe hai gã Phiên tăng muốn bức bách Lư Vân tự sát, không nhẫn nại được liền ngăn cản.
Lư Vân không để ý tới lời của công chúa, hướng sang hai gã Phiên tăng kêu lên:
- Được! Ta đồng ý với ước định của các ngươi, ta sẽ nhảy xuống dưới. Có điều sau này các ngươi phải đối xử tử tế với công chúa, nếu không ta thành quỷ cũng không buông tha các ngươi!
Hai gã phiên tăng cười nói:
- Ngươi yên tâm đi! Tứ vương tử có lệnh phải bắt sống nàng trở về, ai dám hại tánh mạng của nàng?
Hai người cố ý trấn an công chúa, giờ phút này đều trả lời bằng Hán ngữ.
Công chúa nghe Lư Vân cùng bọn chúng dàn xếp ổn thỏa, nhất thời hoảng sợ lắc đầu liên tục, Lư Vân lại như không biết cử chỉ của nàng, kêu lên:
- Một lời đã định. Ta đem công chúa đưa qua, các ngươi cẩn thận đón lấy.
Hắn dùng tay trái nắm chặt vách đá, tay phải nới lỏng dây buộc. Mắt thấy Lư Vân muốn giao bản thân ra, công chúa lớn tiếng kêu lên:
- Tham mưu Lư Vân nghe chỉ!
Lời lẽ của nàng tràn đầy uy nghiêm, Lư Vân không khỏi sửng sốt, hỏi:
- Công chúa có gì sai sử?
Công chúa lạnh lùng nói:
- Ngươi nghe cho rõ! Bổn cung tình nguyện ngã chết dưới vách núi vạn trượng, cũng không nguyện làm tù binh của tặc tử! Nếu ngươi giao ta ra, ngươi. . . Ngươi sẽ là gian thần phản quốc!
Lư Vân thấy nàng ngoan cố thì ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Công chúa điện hạ, đây là việc sinh tử, há lại tầm thường. Nếu khăng khăng không hàng, chỉ sợ chúng ta sẽ cùng ngã xuống vực sâu vạn trượng, chết thảm không nói nổi, người không sợ sao?
Công chúa lại như không nghe, chỉ không chớp mắt chăm chú nhìn đôi mắt của Lư Vân, chậm rãi nhưng đầy kiên quyết nói:
- Ngươi hãy nghe cho kỹ! Bổn cung dù chết cũng không hàng. nếu ngươi giao ta ra, ta lập tức đập đầu vào vách núi tự sát. Bổn cung xưa nay nói được làm được.
Lúc này một gã Phiên tăng đã không còn kiên nhẫn, quát:
- Các ngươi nhanh một chút, đừng lề mà lề mề ở nơi này!
Khuyên can không được, Lư Vân thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn công chúa, mắt thấy nàng khẽ gật đầu, bộ dạng không chút nào e ngại, xem ra quyết tâm dù chết cũng không hàng.
Hắn đã rõ tâm ý công chúa, đành thấp giọng nói:
- Nếu công chúa có ý quyết một trận tử chiến, chúng ta liều mạng đánh cược với bọn chúng một lần.
Công chúa nghe hắn có mưu kế thì mừng rỡ, thấp giọng hỏi lại:
- Như thế nào?
Lư Vân nói nhỏ:
- Công chúa yên tâm, hết thảy cứ chờ ở ta.
Hắn ngẩng đầu lên, cao giọng kêu lên với hai gã Phiên tăng:
- Công chúa đồng ý rồi! Các ngươi có thể đón lấy nàng!
Gã phiên tăng bên phải nhe răng cười nói:
- Tiểu tử này diễm phúc thật không nhỏ, lại có thể ấp ấp ôm ôm với công chúa một hồi, mụ nội nó, mau nhảy xuống đi!
Lư Vân kêu lên:
- Được!
Hắn giả cách cởi dây lưng rồi đưa chân đạp vào vách núi, thân mình bật ra như muốn giao người tới, có điều tay phải thủ thế muốn chộp lấy dây thừng trên người một gã Phiên tăng. Công chúa thấy mình đang ở không trung cao vạn trượng thì kinh hãi đến tim đập loạn, vội nhắm mắt cắn răng.
Phiên tăng nọ cười nói:
- Ngươi cẩn thận, đừng làm công chúa ngã.
Người này đầu óc không lanh lợi, lại không thấy dụng ý lừa gạt của Lư Vân, còn đưa tay tới đón công chúa.
Lư Vân tận dụng thời cơ, giơ chân hết sức đá một nhát, vừa vặn trúng ngực Phiên tăng nọ, khiến đối phương miệng phun máu tươi, xương cốt đứt gãy mà chết đương trường, còn lưu lại vẻ mặt không hiểu vì sao mà chết.
Lư Vân đang cố tóm lấy dây thừng, lại nghe một người quát:
- Quân lừa đảo vô sỉ! Đi chết đi!
Tiếng vừa dứt, cảm giác trên lưng đau đớn do trúng một cước rất mạnh. Lư Vân xoay mình quay đầu giữa không trung, thì ra là Phiên tăng còn lại nhân cơ hội ám toán.
Lư Vân rơi vào tình huống nguy cấp thì quát to một tiếng, bất kể đau đớn sau lưng mà liều lĩnh đánh trả một chưởng. Bụp một tiếng vang nhỏ, bàn tay hắn đặt giữa đỉnh đầu Phiên tăng, chưởng lực phát động đánh vỡ thủ cấp của Phiên tăng nọ, Phiên tăng rống lên thảm thiết như không sống được nữa.
Lư Vân vươn tay phải chạm vào dây thừng, năm ngón tay đang định túm chặt, ai ngờ Phiên tăng kia vô cùng dũng mãnh, lúc này dù đã vỡ đầu nhưng vẫn hổ rống một tiếng, điên cuồng cười nói:
- Mọi người cùng chết!
Chỉ thấy Phiên tăng nọ điên cuồng đá ra một cước trúng ngay bên hông Lư Vân, một luồng lực đạo mạnh mẽ truyền đến khiến hắn bắn ra ngoài. Thân giữa không trung, Lư Vân không còn chỗ bám vúi liền ngã xuống từ độ cao vạn trượng.
Cái chết trước mắt, bất giác trong lòng Lư Vân buồn bã. Trong khoảnh khắc này, tất cả chuyện lớn nhỏ trong đời như tái hiện lại một lần. Một thân lang bạt kỳ hồ phiêu bạt tứ hải, giờ đây lại chết ở chỗ này. Nhớ tới ân sinh thành của phụ mẫu, lại nhớ nhung tới Cố tiểu thư, trong lòng đau khổ khôn kể, nước mắt muốn trào ra.
Đúng lúc này, Lư Vân cảm thấy thân thể bị xiết lại bởi một vòng tay mềm mại, thì ra Ngân Xuyên công chúa dùng sức ôm lấy hắn. Trong lòng vừa động, hắn mới nghĩ tới nàng:
- Ai! Vừa rồi nếu công chịu chịu nghe lời khuyên, lúc này đã không chết cùng ta.
Lư Vân cảm thấy cả hai đã không còn đường sống, cúi đầu nhìn công chúa thì thấy một đôi mắt to đẫm lệ đang ngước nhìn hắn. Vẻ mặt của nàng lại rất kỳ lạ, dù sắp chết nhưng không có hề sợ hãi kinh hoảng, ngược lại còn trấn định hơn cả hắn.
Lư Vân than nhẹ một tiếng, chỉ trách võ công bản thân thấp kém hộ giá bất lực, khiến công chúa phải cùng chết với hắn, thật sự có lỗi với Liễu đại nhân.
Hai người cấp tốc rơi xuống, Lư Vân nói khẽ bên tai công chúa:
- Công chúa điện hạ, thần tội đáng chết vạn lần. Xin lỗi người, ta nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đáp.
Công chúa ôm hắn thật chặt, ôn nhu nói:
- Ngươi đừng nói vậy. Ngươi đối với ta thật tốt, nhiều phen vào sinh ra tử cùng ta, nếu đôi ta có kiếp sau, hãy để ta hồi báo cho ngươi mới đúng.
Nói xong đem đầu áp lên lồng ngực hắn, nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Lư Vân không biết an ủi nàng thế nào, chỉ cảm thấy thân thể vù vù rớt xuống, máu huyết toàn thân mãnh liệt dồn lên đầu làm cho hắn muốn hôn mê.
Liền tại khoảnh khắc sinh tử này, chợt thấy một gã Phiên tăng đang ngửa lưng bám víu trên vách núi, Lư Vân mừng rỡ kêu lên:
- Chúng ta được cứu rồi!
Hắn đưa tay trái trảo tới Phiên tăng, nhờ vậy thế rơi chậm lại. Phiên tăng nọ lại bị một luồng lực đạo truyền qua đành bay xuống vực sâu.
Lư Vân thừa dịp thân hình thoáng ổn định, liền hét lớn một tiếng đồng thời chìa tay phải chụp tới một mấu đá trên vách. Lúc này lực rơi vẫn rất mạnh, năm ngón tay ma sát vào đá khiến máu tươi tóe ra, móng tay lại lật lên đau thấu tâm phổi nhưng hắn vẫn cắn răng cố bấu víu hai tay, rốt cục ổn định được thân hình. Làn da nơi lòng bàn tay bị hủy hết, lúc này thế rơi mới ngừng.
Chợt nghe phía dưới có tiếng la hét, thì ra gã Phiên tăng vừa bị Lư Vân đánh cấp tốc rơi xuống, trúng vào tên còn lại đang leo lên. Lư Vân vội vươn tay che hai mắt công chúa. Chỉ nghe bình một tiếng, tên thứ hai hét lên một tiếng bi thảm, vỡ toang óc. Cả hai đồng loạt rơi xuống vực sâu.
Lư Vân thấy thân ảnh hai gã phiên tăng biến mất dưới cốc, nghĩ rằng công chúa không còn chứng kiến cảnh tượng thảm thiết thì mới rút tay trở về. Hắn thở dài, nói:
- Nhờ phúc của công chúa điện hạ, chúng ta lại từ cõi chết trở về.
Nói xong lau mồ hôi trên trán, cúi đầu thì thấy đôi mắt đẹp của công chúa cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt hai người giao nhau, đều lộ ra sự sung sướng khó tả.
Công chúa nhìn Lư Vân, che miệng khẽ cười nói:
- Lư tham mưu thật khách khí. Có lẽ chính là ngươi phúc lớn mạng lớn. Bổn cung nhờ vào hồng phúc của ngươi mới đúng!
Từ lúc rời kinh tới nay, Lư Vân chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ thế này, nghĩ đến vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng nhịn không được mà cười ha hả.
Hắn đang cười, chợt nghe công chúa nghiêm mặt nói:
- Lư tham mưu, sau này nếu gặp tình huống một mạng đổi một mạng. Bổn cung tuyệt không cho ngươi tự ý hành sự, rõ chưa?
Âm giọng khẽ run rẩy như rất không đồng tình với hành động vừa rồi của Lư Vân.
Lư Vân rùng mình, vội nghiêm mặt nói:
- Vi thần tuân lệnh công chúa.
Hắn không dám cười nữa, liền bám vào vách núi mà leo lên.
Leo một hồi thì Lư Vân cảm giác năm đầu ngón tay tê dại, khí lực toàn thân muốn thoát sạch, chỉ sợ nửa đường chống đỡ không được mà ngã xuống vách núi. Lúc này hắn liều mạng cắn răng ra sức mà leo lên. Sau nửa canh giờ đã tới đỉnh núi nhưng tay chân đã thoát lực. Hắn hét lớn một tiếng, tụ một tia lực đạo cuối cùng nhảy mạnh lên một vùng bằng phẳng trên đỉnh.
Lên đỉnh núi, Lư Vân thoát lực té ngã trên đất như đã chết. Công chúa cả kinh hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Nàng vừa kinh vừa sợ, vội cởi dây buộc giữa hai người rồi nâng Lư Vân dậy. Chỉ thấy thân thể hắn đầy máu tươi, trúng đến mười đao, sau lưng cắm hai mũi tên, móng tay nơi năm đầu ngón tay phải đã toác ra, thảm không kể xiết.
Công chúa thấy thì chấn động trong lòng, rơi lệ nói:
- Ngươi. . . Ngươi vì ta mà bị thương thành như vậy, bổn cung biết làm sao báo đáp?
Lư Vân gắng gượng phủ phục trên đất, nói:
- Thần Lư Vân phụng chỉ hộ giá, muôn chết không từ. Công chúa chớ nói những lời này, như thế thực là muốn giết tiểu nhân!
Hắn chống người dưới đất muốn gượng dậy, lại cảm thấy các vết thương toàn thân đau đớn khó chịu giống như lửa đốt. Rốt cuộc chịu không được, thân mình chậm rãi ngã ra, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Công chúa kích động trong lòng. Chỉ thấy trên đỉnh núi này không cây không cối, ngoài đá là đá thì không còn thứ gì. Nàng một thân đơn độc, lại không rõ y lý châm cứu, thực không biết cứu hắn thế nào.
Công chúa vội la lên:
- Lư tham mưu, ngươi gắng lên!
Nói xong liên tục lay thân thể Lư Vân nhưng hắn đã hôn mê, sao có thể nghe lời của nàng.
Lư Vân nằm trên đất, không biết qua bao lâu thì sau lưng truyền đến một trận đau nhức khó tả. Hắn bừng tỉnh, theo bản năng bật dậy rồi vung chưởng về phía sau, bỗng nghe một tiếng la nhỏ duyên dáng, chính là thanh âm của công chúa. Lư Vân kinh hãi vội rụt tay lại, quay đầu thì thấy công chúa tay cầm thanh loan đao nọ, đang chăm chú quan tâm nhìn hắn.
Lư Vân ồ một tiếng cả kinh, hỏi:
- Công chúa, người… người làm cái gì vậy?
Công chúa mỉm cười, giơ một nửa mũi tên lên nói:
- Nơi này không có người. Nếu ta không trị thương cho ngươi, ai sẽ tới giúp ngươi đây?
Đầu mũi tên máu chảy đầm đìa, chính công chúa rút ra thay hắn.
Lư Vân thấy công chúa có thân phận tôn quý, không ngờ lại ra tay trị thương cho hắn. cảm động trong lòng thì gắng quỳ trên đất bái lạy:
- Thần thân phận thấp hèn, há có thể để công chúa làm việc tầm thường này. Lư Vân tội đáng muôn chết, xin người đừng như vậy!
Nói xong dập đầu không dứt, bộ dáng đầy sợ hãi.
Công chúa khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu không sơ cứu, ngươi sẽ không sống được tới ngày mai.
Nàng chậm rãi đi tới, đưa tay vuốt nhẹ trên lưng Lư Vân, nói:
- Ngươi đừng cử động, để ta giúp ngươi băng bó vết thương!
Lư Vân co rụt thân mình, run giọng nói:
- Thần không dám nhờ công chúa!
Khi trước cứu giá khẩn cấp, hắn đã hành sự có nhiều chỗ quá phận, dù trước thiên quân vạn mã vẫn ung dung. Ngược lại lúc này bốn bề vắng lặng, hắn lại kinh hãi sợ phạm vào quy củ.
Công chúa thấy Lư Vân né ra, mới biết người này rất bảo thủ, lắc đầu nói:
- Nếu ngươi chết, ai sẽ bảo hộ bổn cung? Ngươi muốn ta cô độc một người để tặc tử làm nhục sao?
Lư Vân kinh hãi, lạy trên mặt đất nói:
- Thần không dám!
Công chúa đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn, ôn nhu nói:
- Một khi đã như vậy, ngươi đừng cựa mình nữa.
Lư Vân thấy công chúa một lòng chữa thương cho mình, không tiện cự tuyệt liền cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Thần đa tạ công chúa.
Công chúa tìm được vị trí mũi tên cắm sâu vào thịt, lúc này dùng sức nhổ ra. Lư Vân cắn răng bất động nhưng toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Công chúa lại từ trong lòng lấy ra một cái khăn, nhè nhẹ lau mồ hôi cho hắn.
Khăn lau thơm ngát, lúc trước trong tâm của Ngân Xuyên đầy mâu thuẫn, sợ vi phạm lễ giáo nên không lấy ra. Lúc này nàng không chút nghĩ ngợi, thuận tay lau mồ hôi Lư Vân. Sự biến chuyển này, ngay cả bản thân nàng cũng không chú ý tới.
Lư Vân biết rõ việc này không ổn, sợ hãi nói:
- Ân sâu của công chúa, thần Lư Vân muôn chết cũng khó báo đáp.
Công chúa mỉm cười nói:
- Muôn chết khó báo ân sao? Ngươi thật có thể chết một vạn lần sao?
Lư Vân nghe trong lời công chúa có ý trêu chọc, vội đáp:
- Ty chức xuất thân thấp hèn, hôm nay có thể được công chúa ưu ái, chết cũng không từ.
Công chúa thấy miệng Lư Vân đầy lời lẽ quan trường. Khi thì xưng hạ thần, lúc thì xưng chức, không dám bỏ lễ nghi của triều đình, nàng mỉm cười nói:
- Ngươi nói chuyện văn vẻ như vậy, bộ dáng cũng hào hoa phong nhã, sao không đi thi trạng nguyên, lại làm tham mưu cho Tần tướng quân?
Lư Vân ho nhẹ một tiếng, đang muốn trả lời thì công chúa đột nhiên nói:
- Cẩn thận!
Ngón tay dùng sức lôi một mũi tên khác ra, Lư Vân đau quá kêu to ầm ĩ.
Công chúa cả kinh nói:
- Xin lỗi, ta xuống tay quá nặng, khiến ngươi đau quá.
Lư Vân tự biết mình thất thố, vội nói:
- Thần nhất thời không kìm được, mong công chúa thứ tội.
Công chúa lắc đầu nói :
- Vì sao nam tử trên thế gian đều hiếu thắng như vậy, nếu ngươi đau đớn thì cứ hét to, đây là chuyện bình thường, sao phải gắng nín nhịn?
Lư Vân thấp giọng nói:
- Trước thánh giá, thần không dám la lối. Yếu đuối như vậy sao có thể bảo hộ công chúa chu đáo?
Công chúa lại cười nói:
- Không phải hôm qua ngươi quát to trước thiên quân vạn mã của Khách Lạt Xuy Thân Vương sao? Khi đó ngươi có thể la lớn, lúc này sao lại không được?
Khi trước đại đội nghênh thân của Khách Lạt Xuy Thân Vương hung hăng càn quấy. Lư Vân phụng mệnh Hà đại nhân đến dâng thiếp, mới thét lớn để hạ nhuệ khí của đối phương, không ngờ công chúa cũng để ý điều này.
Lư Vân hắng giọng một tiếng, nói:
- Khi đó thần thấy đại quân ngoại tộc hung hăng. Sợ thân vương vô lễ với công chúa, tình thế cấp bách nên đành làm liều, không như hiện tại.
Công chúa mỉm cười, xé khăn tay băng bó vết thương cho Lư Vân, lại hỏi:
- Ta nghe ngươi nói tiếng Hồi khá lưu loát. Ngươi học khi nào?
Lư Vân nói :
- Thần ở trên đường rỗi rãnh đến nhàm chán, liền theo các Nhạc Vũ Sinh học vài câu.
Công chúa ồ một tiếng, gật đầu nói :
- Ừm, ngươi mới học một tháng đã nói lưu loát như vậy, thực không đơn giản.
Trong lời nói đầy sự khâm phục. Lư Vân nghe mấy câu trên của nàng cũng dùng tiếng Hồi, còn thông thuận rõ ràng hơn hắn thì lấy làm lạ hỏi:
- Thì ra công chúa điện hạ nói tiếng Hồi rất tốt.
Công chúa thấy Lư Vân đầy mặt kinh ngạc, gật đầu cười nói:
- Lúc trước ta chưa rời kinh, sớm đã học qua loại ngôn ngữ này. Có điều ta không thông minh như Lư tham mưu, một tháng liền có thể thuộc lòng. Ta học đến nay đã nửa năm.
Lư Vân gật đầu,:
- Là Hoàng thượng yêu cầu công chúa học sao?
Công chúa thản nhiên nói:
- Đúng thế, sau này ta sống ở Hãn Quốc, chẳng lẽ không học ngôn ngữ của người?
Lư Vân nghe lời này ẩn chứa tâm sự, nhớ tới việc nàng bị gả đi để cầu hòa với phiên bang, trong lòng chợt dâng lên sự đồng cảm.
Công chúa thấy Lư Vân nhìn mình với vẻ thương hại, liền lắc đầu cười nói:
- Sau khi xuống núi, ngươi đừng nói với ai là ta biết tiếng Hồi, để khi ta ở trong hoàng cung Hãn Quốc, giả cách không nghe hiểu những cung nữ cùng đại thần kia nói chuyện, những người này không đề phòng thì có thể lộ ra không ít chuyện hay, nghĩ đến thật là thích thú.
Nàng lại le lưỡi, lộ ra nét tinh nghịch trẻ thơ.
Lư Vân chỉ thấy vẻ mặt công chúa luôn luôn uy nghiêm, lúc này thấy nàng như một cô nương nhỏ thì sửng sốt, thầm nghĩ:
- Kỳ thật niên kỷ của công chúa rất trẻ, nhìn bộ dáng của nàng chỉ hơn Cố tiểu thư chừng hai tuổi mà thôi.
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn thủy chung coi nàng như một nữ nhân chín chắn, chưa từng nghĩ tới nàng còn trẻ như thế.
Công chúa thấy hắn ngẩn người, liền hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Lư Vân vội đáp:
- Trước mặt công chúa, thần đâu dám nghĩ vẩn vơ?
Công chúa mỉm cười, không hỏi thêm mà chỉ nhẹ nhàng lau miệng vết thương trên lưng Lư Vân. Hắn thấy nàng băng bó nhẹ nhàng thành thạo, hỏi:
- Công chúa điện hạ, trước kia người từng giúp người khác trị thương sao?
Công chúa gật đầu:
- Trước đây, mấy đệ đệ bướng bỉnh của ta mỗi khi bị thương, không dám để phụ hoàng biết thì đều tới tìm người tỷ tỷ là ta, muốn ta giúp chúng băng bó.
Nàng nhìn miệng vết thương của Lư Vân, than nhẹ một tiếng:
- Có điều ta chưa từng thấy qua vết thương nặng như vậy, hi vọng ngươi sẽ sớm lành.
Lư Vân thấy vẻ mặt nàng đầy ôn nhu hòa ái, trong lòng cảm động liền nói:
- Công chúa điện hạ, nhân phẩm cao quý như người, thật sự không nên giả cho người để nghị hòa.
Công chúa ồ một tiếng, hỏi:
- Lư tham mưu sao lại nói lời này?
Lư Vân lắc lắc đầu, thở dài:
- Thế gian này, người phú quý phần lớn nham hiểm vô tình, tâm địa tốt như công chúa thì mười không gặp được một. Người lại phải gả cho ngoại tộc, ai... Kể ra cũng lạ, vì sao lần này Hoàng thượng cố tình chọn người? Chẳng lẽ không ai có thể thay thế sao?
Lời này tuy có chỗ không ổn nhưng từng câu từng chữ đều xuất phát từ tâm phế.
Công chúa nghe thì đôi mày thanh tú chợt nhíu chặt, thật lâu không nói lời nào. Lư Vân thấy thần sắc của nàng không vui thì hoảng sợ, cúi đầu không dám nói thêm gì.
Qua thật lâu sau, công chúa khe khẽ thở dài. Nàng băng bó tốt vết thương, đi ra trước mặt Lư Vân nhẹ giọng nói:
- Lư tham mưu, ta phụng chỉ hòa thân vốn là cam tâm tình nguyện, không cần tuyển chọn hoặc thay mặt hay không thay mặt. Sau này ngươi chớ có nhắc lại, biết chưa?
Lư Vân nghe lời của nàng đầy vẻ trịnh trọng, vội nói:
- Thần nhất thời lỡ lời, xin công chúa tha tội!
Nói rồi hắn đến một góc nghỉ tạm, không dám lắm lời vì sợ công chúa lại nổi giận.
Qua một lúc, công chúa thấy sắc mặt Lư Vân ngưng trọng, chợt hỏi han:
- Lư tham mưu, ngươi tức giận sao?
Lư Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe nàng hỏi thì mở hai mắt cả kinh nói:
- Công chúa tha mạng, thần thân là cấp dưới, chỉ sợ làm công chúa nổi giận, đâu có lý dám giận công chúa?
Công chúa nghe hắn tự trách, hòa nhã nói:
- Kỳ thật vừa rồi không phải ta nổi giận với ngươi. Chỉ là ngươi nói vậy như là ta không cam lòng. Nếu truyền ra ngoài, người khác lại nghĩ hoàng thượng không tốt, cho nên ta hi vọng ngươi đừng nhắc lại, biết không?
Lư Vân nghe nàng nhắc tới việc cung đình, tự biết không nên nhiều lời, vội đáp:
- Tiểu nhân hiểu.
Công chúa gật đầu nói:
- Kỳ thật vì chuyện hòa thân lần này, trong cung thực không thoải mái gì. Mấy vị công chúa đùn đẩy cho nhau, không một ai chịu đi. Ta thấy tiếp tục như vậy chung quy không phải việc hay ho, ta thân là trưởng nữ của hoàng thượng, chỉ có đi đầu tiếp lấy trách nhiệm trọng đại này.
Nàng nói tới đây thì thở dài:
- Ai. . . Nếu bổn triều có thể lớn mạnh hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu.
Lư Vân nghe ra công chúa cũng bất đắc dĩ, liền thở dài nói:
- Vâng! Nếu năm ấy hoàng thượng ngự giá thân chinh không thất bại, công chúa điện hạ cũng không cần đi thành thân nghị hòa.
Công chúa ừm một tiếng, gật đầu nói :
- Ngươi biết cũng không ít. Ngay cả chuyện ngự giá thân chinh mà cũng rõ ràng.
Lư Vân nói :
- Thần nghe Liễu Hầu gia nói lại.
Công chúa nghe ba chữ Liễu Hầu gia thì trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi:
- Liễu Hầu gia? Ngươi nói là Liễu Ngang Thiên sao?
Lư Vân nghe nàng gọi thẳng tục danh của đại thần như có điểm vô lễ, có điều nhớ tới nàng chính là công chúa đương triều. Bá quan văn võ cả triều đều là thần tử của nàng, nàng gọi thẳng tục danh cũng không có gì lạ, đành nhẹ giọng nói:
- Chính là Liễu. . . Liễu đại nhân.
Công chúa thở dài một tiếng, nói:
- Năm xưa thánh thượng thân chinh thì ta còn chưa sinh ra. Đáng thương bá phụ của ta anh minh thần võ lại băng hà nơi tiền tuyến, để lại gánh nặng xã tắc cho phụ hoàng ta. . . Ai. . .
Lư Vân ngạc nhiên hỏi:
- Bá phụ?
Công chúa nói:
- Phụ hoàng ta là đệ đệ của tiên hoàng Võ Anh đế, Võ Anh Hoàng đế đương nhiên là bá phụ của ta.
Lư Vân tỉnh ngộ, lập tức gật đầu liên tục.
Chỉ nghe công chúa sâu kín thở dài:
- Phụ hoàng kế vị khi mới mười tám tuổi, khi đó quốc gia bấp bênh, tiên đế bị gian thần hãm hại, may có phụ hoàng đứng ra chủ trì cục diện, bằng không thế nước nguy cấp, giặc tới dưới thành, thật không hiểu ngày nay triều đình sẽ ra sao?
Lư Vân gật đầu nói:
- Năm ấy là Khả Hãn Dã Tiên vây quanh kinh sư và vùng lân cận, Hoàng thượng thật là anh hùng đại nhân đại dũng, mới tiếp được trách nhiệm to lớn này.
Công chúa mỉm cười, nói :
- Lời này của ngươi là thật tâm sao? Sao lại giống kiểu a dua nịnh hót.
Lư Vân đỏ mặt lên, vội phân bua:
- Điện hạ minh giám, thần đọc sách thánh hiền là để làm gì? Sao dám làm việc vô sỉ này?
Công chúa cười cười nói :
- Được rồi, ta biết là ngươi trung tâm. Nếu không như thế, mới vừa rồi. . . Mới vừa rồi sẽ không bán mạng theo ta…
Nàng nói tới đây thì gương mặt thoáng ửng hồng, liếc nhìn Lư Vân một cái, không ngờ chậm rãi cúi đầu.
Lư Vân thầm nghĩ:
- Xem bộ dáng của công chúa còn chưa hết hoảng sợ, chi bằng nghỉ ngơi một phen.
Lập tức cúi người nói:
- Công chúa điện hạ đã mệt nhọc cả ngày, xin nghỉ ngơi một lát.
Công chúa ngẩng đầu lên nhìn lại Lư Vân, bốn mắt chạm vào nhau, Lư Vân thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm kia, thầm nghĩ:
- Ngân Xuyên công chúa quả nhiên yêu dân như con, quan tâm che chở cho hạ thần. Ta xả thân vì người như thế cũng không uổng.
Công chúa lại lấy khăn tay ra lau trán hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi mất máu quá nhiều, nên nghỉ ngơi sớm, nhanh đi!
Lư Vân vâng dạ một tiếng, đi đến vách đá ngồi xuống vận công dưỡng thần, chậm rãi rơi vào cảnh giới lòng không tạp niệm.
Lúc này "Vô Tuyệt Tâm pháp" được phát động, nội lực thâm hậu lưu chuyển khắp châu thân, chỉ một thoáng tứ chi đã có cảm giác đỡ hơn. Lần này ngoại thương tuy nặng nhưng nội lực lại không hề hư hao, vận hành thông suốt không trở ngại.
Công chúa thấy Lư Vân vận công nghỉ ngơi điều dưỡng cũng ngồi xuống nghỉ tạm.
Khắp nơi tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió núi gào thét. Công chúa nhìn ánh nắng chiều như ẩn như hiện, nhớ tới vận mệnh bếp bênh ngày sau của mình, không biết còn cơ hội trở lại Trung thổ hay không thì lòng đầy tâm sự. Kỳ thật lần này, không phải nàng mà là ấu muội Ngọc Ninh công chúa sang Tây mới phải. Mẫu thân của tiểu công chúa này là Nhan Quý Phi, sớm đã thất sủng trước mặt hoàng đế. Ngọc Ninh lại không quá thân cận cùng hoàng thượng, do đó đem gả cho ngoại tộc thì trong cung cũng không có gì đau lòng. Chỉ là Nhan Quý Phi suốt đêm cầu khóc Ngân Xuyên công chúa, hi vọng nàng có thể xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban. Do là Ngọc Ninh còn quá trẻ, Ngân Xuyên không đành lòng để muội muội tha hương, liền xin với Hoàng đế để nàng thay thế Ngọc Ninh đi hoà thân. Chỉ là không thể tưởng nổi hôn sự tốt đẹp biến thành một hồi tranh đấu thế này.
Đang miên man nghĩ ngợi, chợt thấy Lư Vân lảo đảo đứng lên. Nàng vội tiến về phía trước đỡ lấy hắn:
- Không phải bảo ngươi nghỉ sao? Tại sao đứng dậy?
Lư Vân nói :
- Thần đã phục hồi nhiều, không còn gì đáng ngại. Công chúa điện hạ một ngày không thể không ăn uống, xin đợi thần đi kiếm cái ăn cho người.
Nói xong liền cầm loan đao, muốn đi quanh đỉnh núi tìm đồ ăn.
Công chúa sợ hắn bị thương nặng di chuyển khó khăn, vội nói:
- Ngươi muốn đi săn thú sao? Vậy ta đi cùng ngươi.
Vừa rồi hai người cùng trải qua đại nạn sinh tử, công chúa không còn xem hắn như người xa lạ. Nàng vốn thiện lương, lúc hoạn nạn này đã có cảm giác gắn bó đối với Lư Vân.
Lư Vân tự biết lúc nguy nan đã có nhiều cử chỉ không ổn, giờ phút này hai người đã bình an vô sự, há có thể có hành động nghịch loạn thêm? Lúc này lắc đầu nói:
- Việc nhỏ này sao dám phiền công chúa. Xin nghỉ ngơi, thần tự đi tìm cũng được.
Công chúa đang định nói nữa thì Lư Vân đã xoay người rời đi. Chỉ thấy hắn đứng lên rồi chậm rãi lùi vài bước, lúc này mới xoay người, hành động thật kính cẩn hoàn toàn khác với lúc dưới vách núi.
Công chúa thấy bộ dáng câu nệ của hắn, đột nhiên chợt cười thầm:
- Người này lúc thì gan lớn trùm trời, lời của ta mà cũng dám làm trái. Lúc này lại thật cẩn thận như rất sợ ta, thật là kỳ lạ.
Nghĩ tới cảnh cửu tử nhất sinh dưới vách núi vừa rồi, tim nàng bỗng đập thình thịch. Dường như vẫn còn đó cảm giác cánh tay rắn chắc kia vòng qua hông, đem nàng ôm chặt vào trong ngực hắn.
Lư Vân nào biết tâm sự trong lòng công chúa. Lúc này toàn thân tuy đau đớn nhưng phận thần tử khó có thể nghỉ ngơi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc trời sắp tối liền tiến ra mép đá. Từ trên đỉnh núi quan sát, hi vọng thấy chỗ đóng quân của Tần Trọng Hải.
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy nơi nơi sương khói mịt mù, những đám mây vùng núi như đang bồng bềnh uốn lượn. Đúng là cảnh đẹp mênh mang nhưng không thấy quân mã của Tần Trọng Hải ở đâu. Lư Vân ưu sầu thầm nghĩ:
- Không biết Tần tướng quân lui binh đến nơi nào? Nếu muốn thoát hiểm, nhất định phải tìm được bọn họ.
Trong lòng nghĩ cách thoát khỏi nơi đây, chỉ là tình thế trước mắt đầy khó khăn. Dưới chân núi là quân địch tập hợp, trên đỉnh núi lại không cây không cối, thật sự không biết trốn ở đâu. Hắn thở dài một tiếng, tạm thời đành đi săn thú lấp đầy bụng rồi tính sau.
Lư Vân vác đao đi quanh, thấy một bầy gà tuyết thì mừng rỡ phi thân tới bắt, tuy mang thương thế nhưng thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn, liền bắt được hai con. Hắn tìm cỏ khô nhóm lửa, nướng thịt ngay tại chỗ. Qua hơn một năm bôn ba bán mì, lúc này kỹ thuật chế biến đồ ăn của hắn đã khá cao minh. Nhớ tới con gà dành cho công chúa thì dụng tâm mà nướng. Chỉ một lúc sau, con gà tuyết chín tới, hương thơm tỏa ra bốn phía làm người thèm nhỏ dãi.
Lư Vân xé nửa con gà tuyết, liền quay người đi tìm công chúa. Thấy nàng đang ngồi ở một góc như có điều suy nghĩ. Hắn xách đồ nướng đến trước người công chúa, quỳ xuống nói :
- Công chúa điện hạ, thỉnh người dùng bữa.
Hai tay hắn dâng thịt gà nướng thơm ngào ngạt, bộ dạng thật là cung kính. Công chúa nghe thanh âm, trên mặt chợt ửng đỏ rồi cúi đầu như có tâm sự.
Lư Vân đang cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất nên không thấy thần sắc của nàng, chỉ giơ thịt gà tuyết lên nói:
- Điện hạ, gà đã được nướng chín, người mau ăn đi!
Công chúa đưa tay tiếp lấy, mùi thịt thơm phức xông vào mũi. Nàng thấy bốn phía trơ trọi hoang vắng, xem ra Lư Vân vì kiếm đồ ăn cho nàng đã tốn khá nhiều công sức.
Nàng nhìn vào hai mắt Lư Vân, ôn nhu hỏi:
- Lư tham mưu, vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?
Lư Vân nghe thì kinh ngạc ồ một tiếng. Hắn chỉ biết thân mình là phận thần tử, công chúa là trời là phật, há có thể không đối tốt với nàng? Nàng hỏi vậy khiến hắn sững sờ tại trận. Qua thật lâu sau mới đáp:
- Phụng dưỡng công chúa chính là bổn phận của hạ thần, đâu có phân tốt xấu gì?
Công chúa nghe hắn bình ổn đáp lời thì chỉ ừm một tiếng rồi cúi đầu, một lát muốn hỏi thêm nhưng ấp úng nói không thành lời.
Lư Vân thấy công chúa im lặng, nghĩ rằng bản thân mình nói quá mức mơ hồ khiến nàng khó mà hiểu được, liền quỳ gối kính cẩn nói:
- Khởi bẩm công chúa điện hạ, thần tử phụng dưỡng chúa thượng chính là việc thiên kinh địa nghĩa. Thần vốn là hạng bình dân áo vải, may nhờ Liễu đại nhân cùng Tần tướng quân đề bạt mới có thể dốc sức trong quân. Trước khi đi Liễu đại nhân từng đích thân dặn dò, rằng quyết không thể công chúa bị tổn thương. Thần có ơn tất báo, dù mất mạng cũng không dám để công chúa bị thương chịu nhục. Xin công chúa đừng để tâm.
Ngân Xuyên công chúa nghe hắn nói một thôi một hồi, đều là không phụ nhờ vả, tận trung với chức trách, không biết làm sao tâm trạng nàng lại rầu rĩ không vui.
Nàng nhìn xung quanh với vẻ kích động, nửa ngày không nói gì. Lư Vân thấy thần sắc bất định của công chúa, tưởng rằng nàng vẫn còn sợ hãi quá độ, liền hắng giọn một tiếng nói:
- Công chúa điện hạ, thịt gà để nguội sẽ không ngon, xin người mau dùng đi!
Công chúa tay cầm nửa con gà tuyết nhưng không mở miệng ăn, tựa hồ như đang nhập tâm suy nghĩ điều gì.
Qua một lúc chợt nghe nàng lên tiếng:
- Lư tham mưu, ta muốn hỏi một chuyện, hi vọng ngươi nói thực tâm.
Thanh âm run nhè nhẹ, tựa hồ việc này khá quan trọng với nàng.
Lư Vân nghe nàng nói trịnh trọng như vậy, vội đáp:
- Điện hạ mời nói.
Công chúa nhìn hắn không chớp mắt, hỏi:
- Lư tham mưu, nếu người phụng mệnh đến Tây Vực thành thân nghị hòa lần này, không phải ta mà là muội tử Ngọc Ninh công chúa của ta, ngươi. . . Ngươi cũng liều chết như vậy bảo hộ nàng sao?
Lư Vân thấy vẻ mặt công chúa kích động như đang chờ đợi cái gì, trong lòng liền nghĩ:
- Tình thế hiện tại khẩn trương, xem vẻ mặt công chúa hẳn trong lòng còn sợ hãi. Ta nên giúp nàng an tâm lại mới phải.
Hắn lập tức gật đầu nói:
- Công chúa nói không sai. Bất kể là vị công chúa nào thành thân, thần đều toàn lực bảo hộ, tuyệt không dám lười biếng.
Công chúa nghe lời này, đột nhiên khuôn mặt thanh tú cúi thấp, lệ châu trong mắt nhỏ xuống, thấp giọng nói:
- Như vậy . . Như vậy bất kể là Ngọc Ninh hay Ngân Xuyên, đối với ngươi đều không có khác biệt, phải không?
Lư Vân gật đầu nói:
- Đúng vậy. Công chúa nào cũng là ái nữ của hoàng thượng, đối với thần đều tôn quý như nhau.
Lời này vừa ra khỏi miệng hắn, trên mặt công chúa lập tức hiện vẻ âm u, khuôn mặt đang thoáng ửng hồng liền chuyển sang tái nhợt. Nàng quay đầu đi, thấp giọng nói:
- Tốt lắm, ngươi trung tâm với triều đình như thế, ngày sau chắc chắn Hoàng thượng sẽ khen thưởng ngươi.
Bỗng dưng mi mắt nàng đỏ lên, hai hàng lệ lại rớt xuống. Lư Vân thấy thì nghi hoặc trong lòng, không biết mình đã nói sai điều gì.
Hắn thấy công chúa vẫn cầm con gà tuyết, liền nói:
- Công chúa, gà để lạnh ăn không tốt, xin người mau dùng bữa!
Chỉ thấy công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Ta không đói bụng, ngươi ăn trước đi.
Nói rồi đem con gà tuyết trả lại cho Lư Vân, sau đó xoay người bỏ đi.
Lư Vân sửng sốt ngẩng đầu, không biết vì sao cô công chúa thiện lương này tự nhiên hành sự kỳ quái như thế, nhớ tới lời dặn của Liễu đại nhân thì vội đi theo, khuyên:
- Ngọc thể của công chúa tôn quý, không thể một ngày không ăn, nếu gà tuyết này không hợp khẩu vị của người, thần sẽ đi bắt thỏ.
Công chúa vẫn không để ý đến hắn, bước đến một góc núi rồi nhìn xuống dưới, thần thái có vẻ lạnh lùng.
Lư Vân ngây ngốc tại trận, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Ta đã nói sai điều gì sao?
Hắn ngẫm lại những gì mình đã nói, tự hỏi không thấy có chỗ bất ổn thì khẽ lắc đầu. Lúc này chiến sự nguy cấp, người người lo âu không thôi, tính tình công chúa lại trở nên khó hiểu khiến hắn không biết làm sao cho phải.
Lư Vân dùng cành cây xiên gà, đến trước mặt công chúa nói:
- Thần để thịt gà ở lại chỗ này, nếu người thấy đói bụng thì hãy dùng bữa.
Nói rồi cắm cành cây có con gà tuyết xuống dưới đất. Công chúa lại như không thấy, chỉ nhìn về vách núi dưới sâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, một trận gió rét thổi tới, Lư Vân chợt thấy toàn thân lạnh run. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy màn đêm đang buông xuống, mây mù dầy đặc. Địa thế nơi này rất cao, đêm đông sẽ rét căm căm. Hắn có nội công thâm hậu cũng chưa chắc chịu được, huống hồ là vị công chúa lá ngọc cành vàng kia?
Lư Vân liền tìm kiếm chỗ trú đêm, hi vọng yên ổn qua đêm nay. Qua gần nửa canh giờ, sắc trời đã tối hẳn, Lư Vân cao trèo thấp trên các vách núi, tìm kiếm trên dưới cuối cùng thấy một huyệt động bên dưới một vách đá lớn, đủ để cho công chúa che mưa tránh tuyết. Lư Vân mừng rỡ nhưng vẫn sợ bên trong có dã thú, liền cầm đao xông vào xem xét.
Trong động hoàn toàn không có bóng dáng vật lạ, cũng không có mùi hôi của phân thú, lúc này hắn mới an tâm nhóm lửa đốt cỏ khô, xử lý trong ngoài động sạch sẽ một lần. Hắn biết công chúa từ nhỏ đã quen sống nhung lụa nên cố gắng chuẩn bị, chỉ sợ nàng không thể thích nghi.
Hắn dọn dẹp một hồi, đến khi trong động có ánh lửa ấm áp mới đi mời công chúa vào động nghỉ tạm.
Đi tới thì thấy công chúa vẫn ngồi ở vách đá, thịt gà vẫn ở dưới đất chưa từng động qua, lúc này đã đóng thành băng.
Lư Vân tiến về phía trước, hỏi:
- Điện hạ sao không ăn một chút. Nếu ngọc thể bất ản, xin cứ sai khiến một tiếng. Thần có biết qua y lý, có thể trị giúp công chúa.
Hắn nghĩ đến đêm nay sương gió rất lạnh. Chỉ hi vọng công chúa đừng bị trúng gió, nếu không với tình hình trước mắt, thật là họa vô đơn chí.
Công chúa lắc lắc đầu, bộ dạng đầy cô đơn thấp giọng nói:
- Ta không có bệnh, ngươi đừng lo lắng.
Lư Vân thấy tinh thần của nàng sa sút như vậy thì trong tâm tự trách, quỳ xuống nói:
- Thần tội đáng muôn chết, không thể săn sóc công chúa chu đáo, lại khiến công chúa lo âu, khó có thể khoan dung, xin công chúa trách phạt.
Công chúa thở dài, thấp giọng nói:
- Đi cùng chưa lâu nhưng ngươi đã nói qua không biết bao nhiêu lần tội đáng muôn chết, bao nhiêu lần không thể tha thứ! Ngươi thực sự có sai lầm nhiều như vậy sao? Ta lại là người dễ dàng tức giận vậy sao?
Lư Vân không dám lên tiếng, chỉ gật đầu đồng thời trong miệng vâng dạ liên tục.
Công chúa lại thở dài, sắc mặt bình tĩnh như thường, thản nhiên hỏi:
- Tần tướng quân đã trở lại chưa? Bổn cung muốn xuống núi.
Lư Vân dập đầu nói:
- Khởi bẩm công chúa, giờ phút này quân giặc thế lớn, quân ta phải tạm thời rút lui. Có lẽ Tần tướng quân trở vào biên quan cầu viện. Đến khi đại quân tụ họp tất sẽ khởi binh tới cứu giá. Thần nghĩ công chúa chắc phải nghỉ thêm vài ngày trên đỉnh núi, chờ viện quân.
Công chúa khẽ gật đầu, lại không nói thêm gì.
Lư Vân nói :
- Phía trước không xa có một sơn động có thể chống lại gió rét. Thần đã quét tước sạch sẽ, thỉnh công chúa qua đó nghỉ ngơi.
Liền muốn tiến lên nâng công chúa dậy, đã thấy nàng co thân mình tránh qua rồi tự đứng lên.
Lư Vân dẫn công chúa tới sơn động, lúc này tuyết lại rơi dày hơn, hai người tăng nhanh cước bộ. Ai ngờ công chúa bị trượt chân, Lư Vân vội vươn tay ra đỡ, tránh để nàng bị ngã. Bàn tay hai người chạm nhau, thân mình công chúa đột nhiên chấn động, bàn tay nhỏ bé vội vàng rụt về, nhanh chóng tránh ra.
Lư Vân lấy làm lạ, cúi đầu đã thấy công chúa lảng tránh ánh mắt của hắn. Hắn cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao nàng trở nên như vậy nhưng không dám truy vấn.
Hai người tới cửa động, Lư Vân chỉ vào trong, nói:
- Chính là động này, xin công chúa tạm thời chịu khổ mấy ngày, chỉ là bên trong còn sơ sài, thần sợ người ở không quen.
Ngân Xuyên công chúa im lặng không nói, chậm rãi đi vào trong động, chỉ thấy trong này được quét dọn sạch sẽ, ánh lửa sáng lên vách tường ấm áp như mùa xuân, so với bên ngoài rét căm thực là khác biệt. Nàng thấy Lư Vân dốc lòng quan tâm đến mình thì cảm động, định khen một câu nhưng nhìn sang lại thấy hắn đứng một bên với vẻ kính cẩn, thoáng chốc trong lòng nàng lại dâng lên một trận buồn bực, đành ngồi xuống cúi đầu trầm ngâm.
Lư Vân nói :
- Xin công chúa nghỉ tạm một lúc, thần lại đi chuẩn bị đồ ăn cho người.
Công chúa lắc đầu nói:
- Không cần, ta không thấy đói.
Lư Vân thấy công chúa lòng mang tâm sự nặng nề, không muốn làm phiền liền nói:
- Vậy thần xin cáo lui trước, xin công chúa nghỉ ngơi.
Chỉ một lúc sau hắn đã nướng lại con gà rồi đặt ở cửa động, chuẩn bị cho công chúa khi cần thì dùng. Thấy mọi chuyện thỏa đáng mới dám ra ngoài nghỉ ngơi.
Đêm khuya buông xuống. Hai người, một ngoài động một trong động đều có tâm sự riêng.
Lư Vân canh giữ ở cửa động, nhìn ánh lửa bên trong thì suy nghĩ:
- Tâm tư của công chúa thật là kỳ lạ. Lúc trước đối mặt sinh tử nàng cũng không sợ hãi, hiện nay bình an vô sự, tại sao nàng bỗng trở nên bi thương buồn bã như vậy, thực làm cho người ta khó hiểu.
Nghĩ một hồi nhưng thủy chung hắn vẫn không rõ nguyên do.
Trong cơn gió lạnh, Ngân Xuyên công chúa một mình trong động lặng lẽ ưu sầu. Nàng nhìn ánh lửa đỏ au, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng phồn hoa nơi kinh thành. Cùng thời gian này năm trước, trong Tử Cấm Thành đã giăng đèn kết hoa. Nàng cùng đám cung nữ bên cạnh vui vẻ ấm áp biết bao. Nào ngờ quang cảnh hiện tại lại thê lương, bản thân nàng lẻ loi một mình tránh trong sơn động hoang vắng. Ngày mai còn không biết sinh tử ra sao. Nàng nhìn chiếc vòng ngọc trên tay. Đột nhiên nhớ tới mẫu thân hiền dịu, trước khi nàng đi người còn ân cần dặn dò. Cảnh tượng hai mẫu tử ôm nhau khóc thoáng chốc tràn ngập trong lòng.
Nàng tự biết lần này rời cố quốc, chỉ sợ đến chết già nơi Tây Vực cũng không thể gặp lại mẫu thân một lần. Nhất thời trong tâm bi thương, nước mắt trào ra.
Công lực của Lư Vân cao cường. Hắn ngồi ngoài động nghe thấy tiếng nức nở, biết công chúa đang rơi nước mắt thì trong lòng lo lắng, liền đến cửa động xem xét.
Lư Vân thấp giọng kêu lên:
- Công chúa điện hạ, người vẫn khỏe chứ? Thần Lư Vân đến vấn an.
Một hồi lâu không thấy công chúa hồi đáp. Lư Vân không biết lúc này nàng thế nào, chỉ sợ nàng bị lạnh ngất, vội xông vào trong động.
Vào trong chỉ thấy công chúa gục đầu vừa gường đá mới làm tạm, tấm lưng ong kia run rẩy phập phồng, thấp giọng mà khóc.
Lư Vân kinh hãi, vội vàng tới nói :
- Điện hạ làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao?
Công chúa thấy hắn vào thì vội lau nước mắt, thấp giọng nói:
- Ta không sao. Ngươi đi nghỉ tạm đi.
Lư Vân thấy con gà nướng kia vẫn ở dưới đất chưa động một miếng, lập tức nói:
- Công chúa, người không ăn không ngủ như vậy, ngọc thể bất an khiến ty chức thực lo lắng.
Công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
- Ngươi còn lo lắng nữa làm gì? Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ bị quân giặc bắt được, đến lúc đó sống không bằng chết, chi bằng đêm nay chết ở chỗ này vẫn hơn.
Lư Vân nghe nàng nói chuyện bi thương như thế thì cả kinh, vội khuyên nhủ:
- Ngày ấy thần nghe công chúa nói, chỉ cần lão bá tánh có thể sống bình an mỗi ngày, công chúa dù hy sinh bản thân cũng đáng. Thần thực lòng khâm phục, tại sao lúc này công chúa lại tiêu cực như thế, giờ thần biết phải làm sao?
Công chúa nghe thì không thể kìm được, nước mắt lại thánh thót rơi:
- Ta. . . Ta cũng không muốn như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.