Chương 11: Liễu Ngũ
Ôn Thụy An
10/06/2013
Liễu Tùy Phong!
Cái tên đó giống như tiếng sấm giữa trời quang, nổ vang bên tai mỗi người!
Liễu đại tổng quản.
Thân tín duy nhất của Lý Trầm Chu.
Công tử Liễu Ngũ nói xong câu đó liền khẽ thở dài một tiếng, phất tay áo phiêu nhiên rời đi, chẳng hề ngoái đầu lại.
Cũng có thể vì hắn biết Thái Thiện chắc chắn sẽ chết, chỉ để lại một ả Bạch phượng hoàng tại đại sảnh cũng đủ ứng phó với mấy người Lương Đấu rồi.
Đại cục chỗ này đã định, hắn không cần phải hao tâm tổn sức nữa.
Ứng Khi Thiên tuy gần như đã bán đứng hắn, nhưng cũng đã chết trong tay Thái Thiện, không cần hắn phải ra tay nữa.
Không ai có thể bán đứng hắn.
... Khi không cần hắn phải ra tay, công tử Liễu Ngũ chưa bao tự mình ra tay.
Ra tay là phải chịu mạo hiểm, Liễu Tùy Phong không sợ mạo hiểm.... Chỉ là mạo hiểm phải có chút ý nghĩa, hơn nữa còn phải là tất yếu, như vậy mới không dễ phải chết quá dễ dàng.
... Mà lại càng dễ dàng nổi danh hơn.
Người sống trên đời vốn đã háo danh. Báo chết để da, người chết để tiếng.
... Liễu Ngũ thích nổi danh.
Cho nên hắn cũng thích mỹ nhân, thích quyền và thích tiền.
Nhưng đến lúc tất yếu, hắn có thể giết mỹ nhân, ném ngàn vàng, đoạt quyền lớn, danh tiếng mà hắn muốn, không cần phải lưu truyền trăm năm, nhưng khi hắn còn trên đời thì không được có bất kỳ ai dưới cái tên của hắn, dưới ánh hào quang của cá nhân hắn mà lại ngẩng đầu, ưỡn ngực lên được.
... Ngoại trừ Lý Trầm Chu.
... Lý Trầm Chu là một bậc kiêu hùng.
Còn hắn, có lẽ chỉ là một nhân kiệt... Liễu Ngũ phất tay, quay người rời đi, giống như vì nghĩ đến những điều này mà có chút thất thần.
Thái Thiện nghe thấy tên hắn liền chết.
Chết được nhắm mắt... Giống như như là chịu phục vì chết trên tay một người như vậy.
Một cao thủ chân chính đương nhiên là hy vọng mình có mình sẽ chết dưới tay một cao thủ càng chân chính hơn... Đó gọi là chết có ý nghĩa, nếu không thì chết không nhắm mắt.
Mạc Diễm Hà nhìn theo Liễu Ngũ chẳng hề chào hỏi đã phiêu nhiên rời đi, ánh mắt tỏa sáng, đầy vẻ sung bái, khâm phục.
Ả gia nhập Quyền Lực bang không quá năm năm, có điều vì là thân tín của hắn nên được quyền quản lý một số tài liệu tin tức trong bang. Đó là một bộ phận cực kỳ quan trọng trong bang, không hiểu sao lại do ả xử lý.
Ả mơ hồ điều tra được, khi Quyền Lực bang dựng bang lập đạo, vốn có bảy người. Bọn họ không có tên, chỉ có họ và số đếm: Lý Đại, Đào Nhị, Cung Tam, Mạch Tứ, Liễu Ngũ, Tiễn Lục, Thương Thất, tổng cộng bảy người. Bọn họ không cần tên, có lẽ đó chính là quyết tâm của họ, quyết phải làm đại sự trước khi thành danh.
... Cũng có lẽ, người làm đại sự chân chính, ngược lại đều vô danh.
Nhưng đến khi Quyền Lực bang danh chấn thiên hạ thì năm người Đào Nhị, Cung Tam, Mạch Tứ, Tiễn Lục, Thương Thất, đều đã tiêu tan thành tro bụi.
Đây là cái giá phải trả để thành danh. Quyền Lực bang hiện tại uy phong tám mặt, nhưng chẳng ai biết, năm xưa họ đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu máu!
Bây giờ chỉ còn lại có Lý Đại,, Lý Trầm Chu, Liễu Ngũ, Liễu Tùy Phong, đã là nhân vật rất nổi danh rồi.
Bạch phượng hoàng không biết quá trình gây dựng cơ nghiệp như thế nào, nhưng ả có thể cảm nhận được, năm người đã biến mất lúc trước, tất phải là nhân vật trác tuyệt đã trải tận gian nan, mà người có thể còn tồn tại đến bây giờ lại càng là hào kiệt đương thế, là anh hùng hảo hán!
Ả cảm thấy làm một bộ hạ thân tín dưới trướng một người như vậy là một chuyện hòa toàn toàn tâm phục, khẩu, hơn nữa còn rất vinh quang.
Ả hy vọng có thể mãi mãi như vậy, Đáng tiếc công tử Liễu Ngũ lại muốn ả trấn thủ Hằng Sơn. Ả thật sự không muốn chết già ở ngôi chùa Huyền Không cô độc, cùng với các bà già chưởng môn sư thái già cỗi đó một chút nào.
... Sao không dứt khoát giết luôn bà ta đi, chuyển hết thế lực Hằng Sơn vào Quyền Lực bang?
... Cũng giống như hiện tại ả muốn giết chết tất cả đám người chứng kiến này vậy.
Một thanh niên đứng xéo trước mặt ả, sau lưng hắn là tấm bích đồ “Long Hổ khiếu thiên” của Kiếm lư nhà họ Tiêu, đột nhiên nói:
- Hóa ra Liễu Tùy Phong là kẻ coi rẻ bộ hạ và thân tín của mình như vậy.
Giọng hắn đầy vẻ khinh thường và miệt thị, Mạc Diễm Hà chấn động, chỉ cảm thấy dưới ánh mặt trời mờ ảo buổi sáng, ánh mắt sâu thẳm cùng hàng lông mày nhướng cao của thanh niên đó, không ngờ lại... Bạch phượng hàng kêu “a” một tiếng thất thanh rồi mới hơi định thần lại, nhận ra không phải, nhưng tại sao hai người dáng vẻ khác biệt như vậy, thần thái lại tương tự đến thế.
Có điều đám Tư Không Huyết thì hoàn toàn không để ý xem thanh niên này giống ai. Một mặt cũng vì bọn chúng cực kỳ ít có cơ hội được thấy Lý Trầm Chu, khi bái kiến lại càng run rẩy sợ sệt, không dám nhìn thẳng mặt thì sao mà biết thần dung bang chủ? Đan Kỳ Thương quát:
- To gan! Dám hô danh hiệu công tử Liễu Ngũ...
Thanh niên đó đương nhiên là Tiêu Thu Thủy, hắn đáp:
- Ta không phải nô tài, ta đương nhiên dám.
Tuy vậy trong lòng hắn cũng có cảm giác cực kỳ đặc biệt với Liễu Ngũ, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, ổn như Thái Sơn, phong độ như ước chảy mây trôi... Tiêu Thu Thủy cảm thấy Liễu Ngũ là Liễu Ngũ, mình là mình, có điều càng có một cảm giác khiến người ta phải rùng mình sởn gai ốc...
... Giống như là bây giờ đang ở trong một hang núi, hắn và Liễu Ngũ, một kẻ là người, một kẻ là dã thú, nhất định sẽ phải tiêu diệt lẫn nhau, cũng nhất định sẽ có một ngày phải quyết đấu.
... Vấn đề là, nếu như là dã thú, rút cuộc thì ai mới là dã thú?
... Nếu là người, ai mới là người?
Nhưng hắn vẫn thấy không vừa mắt, vẫn phải nói: Bởi vì hắn không thể chịu đựng được cách coi rẻ tính mạng bộ hạ như vậy của Liễu Tùy Phong.
... Đó chẳng phải cũng rất giống anh trai hắn, Tiêu Dịch Nhân sao?
... Đó là điểm mà hắn không đồng ý nhất với anh trai mình.
Song sí, Nhất Sát, Tam phượng hoàng, Tiêu Thu Thủy cũng biết, đó là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Liễu Tùy Phong, cũng giống như thủ hạ quan trọng nhất của Lý Trầm Chu chính là Liễu Tùy Phong, Triệu Sư Dung cùng ái tướng Bát đại Thiên vương vậy.
... Nhưng đến hôm nay, Dược vương chết bên dòng Hóa Hoa Khê, Song sí Thiên lý độc hành Tả Thiên Đức chết dưới tay Thái Thiện, Lãnh phong xuy Ứng Khi Thiên cũng bị ông ta giết, Nhất kiếm sát nhân Bặc Tuyệt cũng bỏ mạng dưới tay Thiên Chính, vậy mà hắn có thể mặc kệ, không rơi một giọt nước mắt, thậm chí không thèm cúi đầu lại nhìn, cứ thế là đi, chẳng hề đưa mắt nhìn thêm lấy một lần.
Phảng phất như người chết đã thành vô dụng đối với hắn, một chút tác dụng cũng không có.
... Đúng thế. Quyền Lực bang hồm nay chỉ xuất động một tổng quản Liễu Ngũ đã tiêu diệt được thủ lĩnh của hai môn phái thế lực mạnh nhất võ lâm. Sức phản kháng của Thiếu Lâm và Võ Đang chắc chắn sẽ vì trận này mà đại thương nguyên khí, không cách nào chống đỡ.Nhưng chuyện khiến Tiêu Thu Thủy không cách nào chịu đựng được là cái giá mà Liễu Tùy Phong đã trả.
Cái giá đó là tính mạng thuộc hạ dưới tay hắn.
... Mà hắn lại chẳng hề quý trọng chút nào.
Phảng phất như thắng lợi đó là của ông trời ban cho. Phảng phất như thắng lợi đó là chuyện tất nhiên. Phảng phất như thắng lợi đó là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
... Đáng tiếc hắn không biết, Liễu Ngũ thật sự coi đó là trời ban, là tất nhiên, là chuyện hoàn toàn hợp lý, nếu chiến cuộc đã rơi vào tay Liễu Ngũ hắn thì thắng lợi chính là định mệnh.
... Hơn nữa Liễu Ngũ cũng chưa bao giờ, tuyệt đối không bao giờ tốn thời gian để mà thương tâm, than thở vì người sắp chết hoặc đã chết.
... Hắn cho rằng than thở là dư thừa, thương tâm lại càng vô dụng.
Chỉ là Liễu Ngũ cũng không biết những việc đó.
... Hắn không nghe thấy tiếng mắng mỏ cùng thần tình của Tiêu Thu Thủy lúc ấy, bởi vì hắn đã đi rồi. Hắn cho rằng những người còn đang sống trên đại sảnh đã không còn xứng đáng để hắn ra tay nữa rồi. Mặc Diễm Hà tự khắc sẽ xử lý thay hắn.
... Nếu như hắn nghe thấy lời mắng đó giống hệt như sự mỉa mai và trào phúng của bang chủ khi bất mãn với hắn thì không cần biết thế nào, hắn cũng nhất định phải xuống tay giết Tiêu Thu Thủy rồi mới yên tâm bỏ đi.
Đáng tiếc hắn không biết.
Nhưng sau khi hắn rời khỏi Hoán Hoa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bức bối thật lâu không tan. Giống như có thứ gì đó mình yêu quý đã bỏ lại phía sau, quên không lấy lại, nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi đó là thứ gì.
Nhưng hắn không hề quay đầu.
Phong hòa nhật lệ, sắc trời thật đẹp.
Tâm trạng hắn đang rất tốt.
Một người trẻ tuổi như hắn, không ngờ lại dễ dàng giết được chưởng môn của hai môn phái lớn nhất thiên hạ, vì chuyện đó, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Kỳ thực, đám người đang ở trong đại sảnh, dù có không giết được sạch sẽ thì hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Ngược lại, hắn còn thích lưu lại người sống, để bọn họ thấy đó mà thần phục, hiểu rằng có chống đối cũng vô dụng.
Huống hồ từ chuyện do bọn họ sợ hãi truyền ra, hình tượng của hắn tất sẽ càng được thần thánh lên, càng khoa trương lên, hắn liền có thể càng nhanh chóng dương danh thiên hạ.
Hắn vốn cũng đã rất nổi danh rồi.
Cho nên tâm tình hắn rất tốt.
Càng huống chi, mặt trời đang ở chính trên cao, ánh nắng thật đẹp.
Hắn cảm thấy ảnh mặt trời giống như bàn tay thiếu nữ ôn nhu mà đa tình, đang ve vuốt thân thể tráng kiện, ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm của hắn.
Hắn tin, năm xưa Hàn Tín chém giết đại địch chốn sa trường, nhất định cũng có cảm giác đó.
Vì thế hắn càng nhanh chóng quên đi nỗi bức bối khi rời khỏi Hoán Hoa.
Nơi ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhất là Thính Vũ lâu ở Kiếm lư nhà họ Tiêu Hoán Hoa, mảng mái ngói cong cong tỏa sáng lấp lánh.
Giống như vô số con người đang ôm hy vọng, đại chí, đang cùng vung những cánh tay sáng bóng.
Tiêu Thu Thủy tiếp tục nói, hơn nữa còn vừa cười lạnh vừa nói, đến cả Lương Đấu cũng cảm thấy người hắn như đã lạnh đi rất nhiều, vốn nhiệt tình như lửa, có thể làm tan chảy tất cả băng giá, đột nhiên lại biến thành lạnh lẽo như băng, có thể dập tắt rất nhiều ngọn lửa nóng rực.
- Thi cốt thủ hạ hắn còn chưa lạnh, hắn đã đi rồi.
Mạc Diễm Hà nghe vậy, không biết tại sao trong lòng lại phát lạnh, luồng hơi lạnh còn từ gót chân chạy thẳng lên. Ả vẫn luôn không hề chú ý tới người trẻ tuổi đó, bây giờ ở mới nhận thấy, gã thanh niên này cũng trẻ trung chẳng khác gì à.
Lương Đấu đột nhiên hiểu ra.
Ông hiểu tại sao Tiêu Thu thủy bỗng nhiên lại trở nên cay độc như vậy.
Bởi vì ông phát hiện đôi mắt như phượng của Bạch phượng hoàng, vọng nhìn khung cửa nơi Liễu Tùy Phong bỏ đi, sáng bừng như ánh mặt trời ngoài khung cửa, trên mặt lại có vẻ đau đớn, u sầu.
Giết Mạc Diễm Hà, nhanh chóng rút lui là con đường duy nhất họ có thể chọn.
Vì thế ông lập tức ra tay.
Tề công tử cũng là lão giang hồ, ông cũng lập tức xuất thủ.
Đám Ngũ chưởng ngũ sát, Dư Sát Miêu Sát, Tô Sát, Cung Sát, ngao sát cũng lập tức ra tay, lúc này, bọn họ chỉ có một kẻ thù, cũng là một kẻ thù chung, đó chính là:
Quyền Lực bang!
Ngũ sát lao về phía Bành môn song hổ cùng với Tư Không Huyết, Đan Kỳ Thương, và Lang Nhất Nhất đã bị Long Hổ đại sư đánh trọng thương.
Mục tiêu của Tề công tử và Lương Đấu thì là Mạc Diễm Hà.
Trong lòng Mạc Diễm Hà tuy có chút rối loạn nhưng võ công của ả thật sự quá cao.
Ả đột nhiên phóng lên cao, Tiêu Thu Thủy chỉ thấy mái tóc dài sau lưng ả ta “roạt” một tiếng, lộ ra ngoài. Ả hất tóc lên trước, nghiến riếng, phất trần trong tay hóa thành trăm nghìn mũi kim châm đâm ra.
“Xoảng”, một đốm sáng lạnh lóe lên, Mạc Diễm Hà ở giữa không trung uốn người, rút kiếm!
Ả ta vốn dùng vải trắng che tóc, giống như tấm trùm của Quan Âm đại sĩ, nhưng lúc xuất kiếm giữa không trung lại có một vẻ diễm lệ và quyết tâm cùng cực, giống như một thiếu nữ xinh đẹp, biết rằng mình xuất kiếm trên không là một tư thế vô cùng mỹ lệ vậy.
“Đinh” một tiếng, đao quang tắt ngấm.
Đao bắn đi, đâm ngập vào vách tường.
Thanh đao bị đánh bay là đao của Lương Đấu.
Lương Đấu tay không thối lui.
Tề công tử vừa gạt được phất trần của Mạc Diễm Hà ra, kiếm đã phóng tới.
Lại “đinh” một tiếng, kiếm bắn đi.
Cắm ngập vào tường.
Hai chiêu hai kiếm, Lương Đấu và Tề công tử đều chỉ còn tay không.
Cùng lúc đó, chợt phe “phựt” một tiếng, kiếm đang cắm trên tường lại bị rút ra.
Bị Tiêu Thu Thủy rút ra!
Hắn ra một chiêu Trường hồng quán nhật, cả người lẫn kiếm xông tới!
Mạc Diễm Hà cười lạnh, trở kiếp áp lại, thuận theo kiếm đâm lên sẽ có thể lưu lại một lỗ hổng trên ngực Tiêu Thu Thủy.
Nhưng kiếm thế của ả chỉ có thể sử đến lúc áp lên thân kiếm của Tiêu Thu Thủy là hết.
Một luồng sức mạnh cực lớn đã từ thân kiếm đối phương truyền tới ào ạt.
Mạc Diễm Hà chưa bao giờ gặp phải kình lực mạnh mẽ như vậy. Nó tiêu giải kình lực bản thân ả phát ra, lại đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, Mạc Diễm Hà thầm hô gặp quỷ, vận lực đẩy lại.
Ả không tin Tiêu Thu Thủy còn trẻ như vậy đã có công lực cao đến thế.
Công lực này thực không dưới Đại ban nhược thần công của Thiên Chính đại sư.
Đáng tiếc ả đã lầm.
Công lực của Tiêu Thu Thủy không những không dưới Thiên Chính mà nếu luận về nội lực hùng hầu, đến cả Thiên Chính cũng không bằng.
Có lẽ chỉ có Thiết Kỵ, Ngân Bình phái Võ Đang cùng kỳ tăng Bão Tàn mất tích đã lâu của Thiếu Lâm là có thể so sánh được với hắn.
Nếu ả vừa cảm thấy không ổn liền lập tức thu hồi công lực, hoặc mượn thế kình đạo, lấy kỳ chiêu xảo chiến, không quá hai chiêu sẽ có thể lấy mạng Tiêu Thu Thủy.
Nhưng ả tâm cao khí ngạo, không làm như vậy, ngược lại còn vận công phản kháng.
Cứ như vậy, công lực Tiêu Thu thủy tuy tinh thuần, lại hùng hậu vô bỉ nhưng không thể vận dùng nội kình một cách thuần thục tự nhiên như Thiên Chính, đại bộ phận đều tiêu hao vào những chỗ không hợp lý, bây giờ Mạc Diễm Hà muốn chấn văng hắn đi, nội lực liền tự động đối kháng, một khi đã tràn ra liền vô cùng sảng khoái, toàn lực tấn công.
Mạc Diễm Hà vốn chủ yếu dựa vào kiếm pháp, chiêu thức, biến hóa, khinh công, công lực là thế yếu, sao có thể so được với Tiêu Thu Thủy? Lấy cái yếu của mình đánh cái mạnh của người, Mạc diễm hà không khỏi sắc mặt đại biến, hoa dung thất sắc.
Nhưng bây giờ công lực hai bên áp chế lẫn nhau, đè nén lẫn nhau, nếu một bên đột nhiên thu hồi, tất sẽ bị nội kình của đối phương như bài sơn đảo hải, cộng với nội kình của chính bản thân đánh ngược về mà chết, do đó Mạc Diễm Hà chỉ có thể căn răng, khổ sở chống cự.
Nội kình từ mũi kiếm Tiêu Thu Thủy truyền tới cuồn cuộn không dứt, Mạc Diễm Hà môi hồng khẽ run, thân thể phát run, đến cả mũi kiếm cũng đang run.
Tề công tử lập tức nhìn ra khuất tất, hét lớn:
- Giờ là thời cơ, giết!
Lương Đấu không tiến lên.
Ông cũng đã nhìn ra, nhưng ông không thể hạ thủ.
Nếu như là một đấu một, ông sẽ không hề do dự mà giết Mạc Diễm Hà, nhưng Tiêu Thu Thủy đã kiềm chế ả trước, Lương Đấu không thể thừa lúc người ta gặp nguy.
Tề công tử liếc nhìn Lương Đấu, tung người nhảy lên, rút đao.
Rút đao từ trên tường, đao của Lương Đấu.
Ông dùng bốn ngón tay nắm đao, bổ ra một đao!
Ông cũng không phải Lương Đấu, nếu không giết Bạch phượng hoàng, Bạch phượng hoàng sẽ giết hết từng người bọn họ, bây giờ không phải lúc để ôm lòng dạ đàn bà.
Tề công tử dùng đao tuy không được thuần thục như sử kiếm nhưng một đao chém xuống, đao thế cũng đủ dọa người.
Đao chưa tới, đao phong đã cuộn bay khăn trùm cùng tóc mây Mạc Diễm Hà.
Ánh đao đã chiếu sáng khuôn mặt kinh hãi của Mạc Diễm Hà.
Đúng lúc đó, “choang” một tiếng, một kiếm chặn nhát đao lại.
Hoa lửa bắn tung.
Tề công tử biến sắc:
- Cậu....
Hổ khẩu tê dại, đao cơ hồ vuột khỏi tay.
Người cản đao là Tiêu Thu thủy.
Cùng lúc đó, Mạc Diễm Hà nghiêng người, đâm ra ba luồng kiếm hoa, hung hăn trừng mắt nhìn Tiêu Thu Thủy một cái, trong mắt cũng không biết là giận hay là oán, phóng ra bên ngoài.
Đối với Tiêu Thu Thủy mà nói, trận chiến này vô cùng quan trọng.
Bởi vì hắn trông thấy Liễu Ngũ, trong khoảnh khắc, trong quyết tâm cùng đại chí xông pha giang hồ trải tận nguy hiểm nhưng thiếu đi mục đích của hắn, đột nhiên xuất hiện một mục tiêu. Hắn có thể theo bước, có thể vượt lên, có thể lấy đó làm tiền lệ, nhưng không coi đó là tấm gương, hoặc đối tượng để học tập. Hắn có cảm giác sẽ có một ngày phải đánh bại kẻ đó, chứ không có cảm giác khâm phục, muốn bái làm thầy.
Mặt khác, hắn đã thả Mạc Diễm Hà.
Bởi vì Mạc Diễm Hà không bại dưới tay Tiêu Thu Thủy, mà bại dưới tay “khinh địch”.
Mạc Diễm Hà giãy dụa, chống đỡ dưới luồng công lực đó, vẻ kinh hãi, mà kiền cường dưới ánh đao, có gì đó giống Đường Phương. Chỉ cần có một chút ít giống Đường Phương, Tiêu Thu Thủy liền không nỡ giết, không muốn giết.
Bên ngoài mặt trời đang tỏa sáng, nhưng còn Đường Phương... Đường Phương, cô đang ở đâu?
... Tôi nhớ cô, Đường Phương.
Trái tim tiêu Thu Thủy lại mơ hồ nhói đau.
... Thiếu nữ bị hắn một kiếm hất tung mạng che mặt...
Tấm sa trắng bên tóc Mạc Diễm Hà tung lên... Cũng có lẽ chính vì vậy mà hắn mới bỏ mặt tất cả, thả Bạch phượng hoàng đi.
Cho dù quay lại lần nữa, Tiêu Thu Thủy cũng sẽ làm như vậy, hắn không hề hối hận.
Càng huống chi, trước nay hắn không giết phụ nữ.
Mỗi kiếm khác đều có nguyên tắc của bản thân, không cần phải hỏi họ tại sao.
Có những kiếm khách không nhận người ngoài, chỉ giết người. Có những kiếm khách chỉ giao bằng hữu, không kết oán thù. Có những kiếm khách chỉ làm bị thương, không giết người. Có những kiếm khách chỉ giết người, không làm bị thương. Đó đều là nguyên tắc của họ.
Mạc Diễm Hà tuy không chết nhưng đã bị thương.
Vết thương tuy không nặng nhưng đã không thể tái chiến nữa.
Huống hồ ả cũng không muốn tái chiến, ả lập tức bỏ chạy.
Ả đã phóng ra khỏi Kiếm lư.
Thân đã bị thương, tâm đã rối loạn.
Vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt sững sờ.
Tề công tử thật sự không hiểu, người thanh niên này đang làm cái gì.
Ông không rảnh để hỏi, cũng không có thời gian đợi, Tiêu Thu Thủy đã cúi đầu, hai tay dâng kiếm lên chô ông.
Ông nhanh chóng nhận lấy kiếm, ném đao cho Lương Đấu, cuộc chiến của Ngũ sát và đám Đan Kỳ thương bên kia vẫn đang chờ ông lo liệu.
Càng huống hồ trong lòng ông cũng biết rõ, nếu không có Tiêu Thu Thủy ngăn chặn nguy cơ thì trong vòng mười chiêu, ông và Lương Đâu sẽ trúng phải độc thủ của Bạch phượng hoàng.
Đan Kỳ Thương, Tư Không Huyết, Lang Nhất Lãng cùng Cổ Đồng Đồng, Hứa Quách Liễu đang một đấu một với năm người Dư Sát, Miêu Sát, Tô Sát, Cung Sát, Ngao Sát, đánh đến khó phân thắng bại.
Bành môn nhị hổ Đoạn đầu đao Cổ Đồng Đồng, Thất toàn trảm Hứa Quách Liễu lực chiến Dư Sát, Miêu Sát, hiển nhiên là lực bất tòng tâm. Lang Nhất Lãng bị Long Hổ đại sư chấn thương phế phủ, cố đấu Tô Sát, công lực còn chưa khôi phục. Đan Kỳ Thương độc chiến Cung Sát lại chiếm tận thượng phong, Tư Không Huyết cũng đánh cho Ngao Sát vô cùng chật vật.
Nhưng Khúc Mân Miêu, Khúc Mộ Sương gia nhập chiến đoàn, một người trợ Cung Sát chiến Đan Kỳ Thương, một người giúp Ngao Sát đấu Tư Không Huyết, cục thế liền đảo ngược lại.
Năm người Đan Kỳ Thương, Tư Không Huyết, có thể nói là mất hết tiên cơ.
Tề công tử vận kiếm phóng tới, Quyền Lực bang vốn đã thất thế, sao có thể chống nổi chiêu kiếm của Tề công tử.
Đúng lúc đó, một luồng kiếm quang bắn tới, vừa khéo chặn đứng Tề công tử.
“Keng”, hai kiếm giao nhau, hai người đều nhảy ra xa hơn trượng.
Vạt áo trước ngực Tề công tử bị cắt rách, Sấu Ngọc thần kiếm trong tay ông tỏa ra hàn mang như ngọc như tuyết, ông lạnh lùng nhìn người tới.
Người tới là Khuất Hàn Sơn. Lão ung dung cười, bộ râu ba chòm không gió tự bay, kiếm trong tay chợt gãy đôi.
Lão vứt kiếm, trong tay lại chợt xuất hiện một thanh kiếm khác như có ma thuật.
Tề công tử cười lạnh:
- Chẳng trách người ta nói, Khuất Hàn Sơn song thủ bách kiếm thiên chiêu vạn ảnh, quả nhiên là danh bất hư truyền. Đáng tiếc...
Ông cười cười, nói tiếp:
- Kiếm vương chỉ còn lại một cánh tay.
Khuất Hàn Sơn mỉm cười đáp:
- Thật sự là cao thủ dùng kiếm, một cánh tay là đủ rồi, huống hồ...
Lão nhìn chăm chú vào kiếm trong tay Tề công tử, dịu dàng như đang nhìn một người phụ nữ xinh đẹp.
- Kiếm tốt, một thanh là đủ rồi.
Tề công tử cũng nhìn kiếm của mình, thần tình kiên định giống như một vị lãnh tụ vĩ đạo đang nhìn trợ thủ đắc lực nhất của mình.
- Đây đúng là kiếm tốt. Nếu nó không giết được ngươi, lỗi là tại người dùng kiếm, không phải tại kiếm.
Khuất Hàn Sơn cũng thở hắt ra một hơi, gật đầu nói:
- Nếu như ta chết, chết dưới Sấu Ngọc thần kiếm, cũng có thể coi là xứng đáng.
Đột nhiên sát khí trong mặt bộc phát, kiên định nói:
- Nếu như kẻ chết là ngươi, ta sẽ chôn kiếm theo cùng người, quyết không dùng lại nữa.
Tề công tử ôm quyền đáp:
- Cảm tạ.
Khuất Hàn Sơn vung kiếm:
- Mời xuất chiêu.
Hai người đều là đại sư kiếm pháp, một là danh nhân bạch đạo, một là cao thủ hắc đạo, hành vi đều thiên biến vạn hóa, khó nắm bắt được.
Nhưng lời họ nói lúc này đều cực kỳ chân thành.
Họ không chân thành với người, mà chân thành với kiếm.
Chỉ có chân thành với kiếm, kiếm mới chân thành với người.
Cho nên họ mới là anh hào trong kiếm.
Khi Lương Đấu phóng ra, Quỷ vương Âm Công đã ngăn cản ông.
Võ công Quỷ vương thoắt ẩn thoắt hiện, biến ảo vô cùng giống như u linh quỷ mị, chính là “Hoạt sát thập bát đả”, ai nghe cũng hải kinh hồn táng đảm.
Lương Đấu chỉ dùng hai chưởng ra chiêu chống đỡ, một mực không xuất đao.
Một khi xuất đao, không biết sống chết.
Đao của ông mà xuất, kẻ địch không chết, bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Người đã ra tay, liền phải dốc toàn lực, như vậy mới có thể đánh bại cường địch, lưu lại ba phần đường lui cũng ngang với chỉ xuất bảy phần sức, nếu đối phương là cao thủ, ba phần này thường thường cũng đủ lấy mạng bản thân rồi.
Một khi ra tay toàn lực, không thể đánh trúng, vậy thì đến cả một phần sức mạnh để tự bảo vệ cũng không có.
Cho nên Lương Đấu vẫn chần chừ không ra tay.
Chuyện không thể nắm chắc, trừ phi là lúc bắt buộc, nếu không thì vẫn cứ không thường xuyên làm là hơn. Lương Đấu thành thực, đao của ông bình phàm, nhưng ông làm người lại càng trầm tĩnh.
Tiêu Thu Thủy bất ngờ dùng nội lực thâm hậu đánh bại Mạc Diễm Hà, đang muốn tiến đến hỗ trợ trì bỗng đụng phải Hỏa vương Tổ Kim Điện.
Hắn từng nghe trong trận bên hồ Điền và Thương Sơn, anh trai Tiêu Dịch nhân cùng Thập niên hội sở dĩ thất bại thê thảm, Tổ Kim Điện có thể nói là hung thủ số một, tru sát đám Tổ Kim Điện, Khuất Hàn Sơn, Khang Xuất Ngư đã sớm là tâm nguyện trong lòng hắn.
Hắn vừa ra tay đã hạ trọng thủ, nhưng Tổ Kim Điện có vết xe đổ đi trước, ngay nội lực Mạc Diễm Hà cũng không gã thanh niên này, hắn sao dám tự chuốc lấy quả đắng? Vội vàng tránh chưởng lực, liên tiếp dùng hỏa công.
Võ công Tiêu Thu Thủy, đến cả Khang Xuất Ngư còn không thắng nổi thì sao là đối thủ của Tổ Kim Điện? Nhưng nội lực hắn thâm hậu, tiềm lực phát huy bất tận, thấy chiếu sáng chiêu, tùy cơ ứng biến, dùng nội lực hùng hậu đánh cho ngọn lửa đánh tới nghiêng nghiêng ngả ngả, mấy lần suýt tắt.
Tổ Kim Điện cũng kiêng kỵ nội lực, nhất thời không hạ được Tiêu Thu Thủy.
Lúc này, tám chiến đoàn trong đại sảnh đánh đến rối tinh rối mù.
Cái tên đó giống như tiếng sấm giữa trời quang, nổ vang bên tai mỗi người!
Liễu đại tổng quản.
Thân tín duy nhất của Lý Trầm Chu.
Công tử Liễu Ngũ nói xong câu đó liền khẽ thở dài một tiếng, phất tay áo phiêu nhiên rời đi, chẳng hề ngoái đầu lại.
Cũng có thể vì hắn biết Thái Thiện chắc chắn sẽ chết, chỉ để lại một ả Bạch phượng hoàng tại đại sảnh cũng đủ ứng phó với mấy người Lương Đấu rồi.
Đại cục chỗ này đã định, hắn không cần phải hao tâm tổn sức nữa.
Ứng Khi Thiên tuy gần như đã bán đứng hắn, nhưng cũng đã chết trong tay Thái Thiện, không cần hắn phải ra tay nữa.
Không ai có thể bán đứng hắn.
... Khi không cần hắn phải ra tay, công tử Liễu Ngũ chưa bao tự mình ra tay.
Ra tay là phải chịu mạo hiểm, Liễu Tùy Phong không sợ mạo hiểm.... Chỉ là mạo hiểm phải có chút ý nghĩa, hơn nữa còn phải là tất yếu, như vậy mới không dễ phải chết quá dễ dàng.
... Mà lại càng dễ dàng nổi danh hơn.
Người sống trên đời vốn đã háo danh. Báo chết để da, người chết để tiếng.
... Liễu Ngũ thích nổi danh.
Cho nên hắn cũng thích mỹ nhân, thích quyền và thích tiền.
Nhưng đến lúc tất yếu, hắn có thể giết mỹ nhân, ném ngàn vàng, đoạt quyền lớn, danh tiếng mà hắn muốn, không cần phải lưu truyền trăm năm, nhưng khi hắn còn trên đời thì không được có bất kỳ ai dưới cái tên của hắn, dưới ánh hào quang của cá nhân hắn mà lại ngẩng đầu, ưỡn ngực lên được.
... Ngoại trừ Lý Trầm Chu.
... Lý Trầm Chu là một bậc kiêu hùng.
Còn hắn, có lẽ chỉ là một nhân kiệt... Liễu Ngũ phất tay, quay người rời đi, giống như vì nghĩ đến những điều này mà có chút thất thần.
Thái Thiện nghe thấy tên hắn liền chết.
Chết được nhắm mắt... Giống như như là chịu phục vì chết trên tay một người như vậy.
Một cao thủ chân chính đương nhiên là hy vọng mình có mình sẽ chết dưới tay một cao thủ càng chân chính hơn... Đó gọi là chết có ý nghĩa, nếu không thì chết không nhắm mắt.
Mạc Diễm Hà nhìn theo Liễu Ngũ chẳng hề chào hỏi đã phiêu nhiên rời đi, ánh mắt tỏa sáng, đầy vẻ sung bái, khâm phục.
Ả gia nhập Quyền Lực bang không quá năm năm, có điều vì là thân tín của hắn nên được quyền quản lý một số tài liệu tin tức trong bang. Đó là một bộ phận cực kỳ quan trọng trong bang, không hiểu sao lại do ả xử lý.
Ả mơ hồ điều tra được, khi Quyền Lực bang dựng bang lập đạo, vốn có bảy người. Bọn họ không có tên, chỉ có họ và số đếm: Lý Đại, Đào Nhị, Cung Tam, Mạch Tứ, Liễu Ngũ, Tiễn Lục, Thương Thất, tổng cộng bảy người. Bọn họ không cần tên, có lẽ đó chính là quyết tâm của họ, quyết phải làm đại sự trước khi thành danh.
... Cũng có lẽ, người làm đại sự chân chính, ngược lại đều vô danh.
Nhưng đến khi Quyền Lực bang danh chấn thiên hạ thì năm người Đào Nhị, Cung Tam, Mạch Tứ, Tiễn Lục, Thương Thất, đều đã tiêu tan thành tro bụi.
Đây là cái giá phải trả để thành danh. Quyền Lực bang hiện tại uy phong tám mặt, nhưng chẳng ai biết, năm xưa họ đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu máu!
Bây giờ chỉ còn lại có Lý Đại,, Lý Trầm Chu, Liễu Ngũ, Liễu Tùy Phong, đã là nhân vật rất nổi danh rồi.
Bạch phượng hoàng không biết quá trình gây dựng cơ nghiệp như thế nào, nhưng ả có thể cảm nhận được, năm người đã biến mất lúc trước, tất phải là nhân vật trác tuyệt đã trải tận gian nan, mà người có thể còn tồn tại đến bây giờ lại càng là hào kiệt đương thế, là anh hùng hảo hán!
Ả cảm thấy làm một bộ hạ thân tín dưới trướng một người như vậy là một chuyện hòa toàn toàn tâm phục, khẩu, hơn nữa còn rất vinh quang.
Ả hy vọng có thể mãi mãi như vậy, Đáng tiếc công tử Liễu Ngũ lại muốn ả trấn thủ Hằng Sơn. Ả thật sự không muốn chết già ở ngôi chùa Huyền Không cô độc, cùng với các bà già chưởng môn sư thái già cỗi đó một chút nào.
... Sao không dứt khoát giết luôn bà ta đi, chuyển hết thế lực Hằng Sơn vào Quyền Lực bang?
... Cũng giống như hiện tại ả muốn giết chết tất cả đám người chứng kiến này vậy.
Một thanh niên đứng xéo trước mặt ả, sau lưng hắn là tấm bích đồ “Long Hổ khiếu thiên” của Kiếm lư nhà họ Tiêu, đột nhiên nói:
- Hóa ra Liễu Tùy Phong là kẻ coi rẻ bộ hạ và thân tín của mình như vậy.
Giọng hắn đầy vẻ khinh thường và miệt thị, Mạc Diễm Hà chấn động, chỉ cảm thấy dưới ánh mặt trời mờ ảo buổi sáng, ánh mắt sâu thẳm cùng hàng lông mày nhướng cao của thanh niên đó, không ngờ lại... Bạch phượng hàng kêu “a” một tiếng thất thanh rồi mới hơi định thần lại, nhận ra không phải, nhưng tại sao hai người dáng vẻ khác biệt như vậy, thần thái lại tương tự đến thế.
Có điều đám Tư Không Huyết thì hoàn toàn không để ý xem thanh niên này giống ai. Một mặt cũng vì bọn chúng cực kỳ ít có cơ hội được thấy Lý Trầm Chu, khi bái kiến lại càng run rẩy sợ sệt, không dám nhìn thẳng mặt thì sao mà biết thần dung bang chủ? Đan Kỳ Thương quát:
- To gan! Dám hô danh hiệu công tử Liễu Ngũ...
Thanh niên đó đương nhiên là Tiêu Thu Thủy, hắn đáp:
- Ta không phải nô tài, ta đương nhiên dám.
Tuy vậy trong lòng hắn cũng có cảm giác cực kỳ đặc biệt với Liễu Ngũ, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, ổn như Thái Sơn, phong độ như ước chảy mây trôi... Tiêu Thu Thủy cảm thấy Liễu Ngũ là Liễu Ngũ, mình là mình, có điều càng có một cảm giác khiến người ta phải rùng mình sởn gai ốc...
... Giống như là bây giờ đang ở trong một hang núi, hắn và Liễu Ngũ, một kẻ là người, một kẻ là dã thú, nhất định sẽ phải tiêu diệt lẫn nhau, cũng nhất định sẽ có một ngày phải quyết đấu.
... Vấn đề là, nếu như là dã thú, rút cuộc thì ai mới là dã thú?
... Nếu là người, ai mới là người?
Nhưng hắn vẫn thấy không vừa mắt, vẫn phải nói: Bởi vì hắn không thể chịu đựng được cách coi rẻ tính mạng bộ hạ như vậy của Liễu Tùy Phong.
... Đó chẳng phải cũng rất giống anh trai hắn, Tiêu Dịch Nhân sao?
... Đó là điểm mà hắn không đồng ý nhất với anh trai mình.
Song sí, Nhất Sát, Tam phượng hoàng, Tiêu Thu Thủy cũng biết, đó là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Liễu Tùy Phong, cũng giống như thủ hạ quan trọng nhất của Lý Trầm Chu chính là Liễu Tùy Phong, Triệu Sư Dung cùng ái tướng Bát đại Thiên vương vậy.
... Nhưng đến hôm nay, Dược vương chết bên dòng Hóa Hoa Khê, Song sí Thiên lý độc hành Tả Thiên Đức chết dưới tay Thái Thiện, Lãnh phong xuy Ứng Khi Thiên cũng bị ông ta giết, Nhất kiếm sát nhân Bặc Tuyệt cũng bỏ mạng dưới tay Thiên Chính, vậy mà hắn có thể mặc kệ, không rơi một giọt nước mắt, thậm chí không thèm cúi đầu lại nhìn, cứ thế là đi, chẳng hề đưa mắt nhìn thêm lấy một lần.
Phảng phất như người chết đã thành vô dụng đối với hắn, một chút tác dụng cũng không có.
... Đúng thế. Quyền Lực bang hồm nay chỉ xuất động một tổng quản Liễu Ngũ đã tiêu diệt được thủ lĩnh của hai môn phái thế lực mạnh nhất võ lâm. Sức phản kháng của Thiếu Lâm và Võ Đang chắc chắn sẽ vì trận này mà đại thương nguyên khí, không cách nào chống đỡ.Nhưng chuyện khiến Tiêu Thu Thủy không cách nào chịu đựng được là cái giá mà Liễu Tùy Phong đã trả.
Cái giá đó là tính mạng thuộc hạ dưới tay hắn.
... Mà hắn lại chẳng hề quý trọng chút nào.
Phảng phất như thắng lợi đó là của ông trời ban cho. Phảng phất như thắng lợi đó là chuyện tất nhiên. Phảng phất như thắng lợi đó là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
... Đáng tiếc hắn không biết, Liễu Ngũ thật sự coi đó là trời ban, là tất nhiên, là chuyện hoàn toàn hợp lý, nếu chiến cuộc đã rơi vào tay Liễu Ngũ hắn thì thắng lợi chính là định mệnh.
... Hơn nữa Liễu Ngũ cũng chưa bao giờ, tuyệt đối không bao giờ tốn thời gian để mà thương tâm, than thở vì người sắp chết hoặc đã chết.
... Hắn cho rằng than thở là dư thừa, thương tâm lại càng vô dụng.
Chỉ là Liễu Ngũ cũng không biết những việc đó.
... Hắn không nghe thấy tiếng mắng mỏ cùng thần tình của Tiêu Thu Thủy lúc ấy, bởi vì hắn đã đi rồi. Hắn cho rằng những người còn đang sống trên đại sảnh đã không còn xứng đáng để hắn ra tay nữa rồi. Mặc Diễm Hà tự khắc sẽ xử lý thay hắn.
... Nếu như hắn nghe thấy lời mắng đó giống hệt như sự mỉa mai và trào phúng của bang chủ khi bất mãn với hắn thì không cần biết thế nào, hắn cũng nhất định phải xuống tay giết Tiêu Thu Thủy rồi mới yên tâm bỏ đi.
Đáng tiếc hắn không biết.
Nhưng sau khi hắn rời khỏi Hoán Hoa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bức bối thật lâu không tan. Giống như có thứ gì đó mình yêu quý đã bỏ lại phía sau, quên không lấy lại, nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi đó là thứ gì.
Nhưng hắn không hề quay đầu.
Phong hòa nhật lệ, sắc trời thật đẹp.
Tâm trạng hắn đang rất tốt.
Một người trẻ tuổi như hắn, không ngờ lại dễ dàng giết được chưởng môn của hai môn phái lớn nhất thiên hạ, vì chuyện đó, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Kỳ thực, đám người đang ở trong đại sảnh, dù có không giết được sạch sẽ thì hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Ngược lại, hắn còn thích lưu lại người sống, để bọn họ thấy đó mà thần phục, hiểu rằng có chống đối cũng vô dụng.
Huống hồ từ chuyện do bọn họ sợ hãi truyền ra, hình tượng của hắn tất sẽ càng được thần thánh lên, càng khoa trương lên, hắn liền có thể càng nhanh chóng dương danh thiên hạ.
Hắn vốn cũng đã rất nổi danh rồi.
Cho nên tâm tình hắn rất tốt.
Càng huống chi, mặt trời đang ở chính trên cao, ánh nắng thật đẹp.
Hắn cảm thấy ảnh mặt trời giống như bàn tay thiếu nữ ôn nhu mà đa tình, đang ve vuốt thân thể tráng kiện, ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm của hắn.
Hắn tin, năm xưa Hàn Tín chém giết đại địch chốn sa trường, nhất định cũng có cảm giác đó.
Vì thế hắn càng nhanh chóng quên đi nỗi bức bối khi rời khỏi Hoán Hoa.
Nơi ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhất là Thính Vũ lâu ở Kiếm lư nhà họ Tiêu Hoán Hoa, mảng mái ngói cong cong tỏa sáng lấp lánh.
Giống như vô số con người đang ôm hy vọng, đại chí, đang cùng vung những cánh tay sáng bóng.
Tiêu Thu Thủy tiếp tục nói, hơn nữa còn vừa cười lạnh vừa nói, đến cả Lương Đấu cũng cảm thấy người hắn như đã lạnh đi rất nhiều, vốn nhiệt tình như lửa, có thể làm tan chảy tất cả băng giá, đột nhiên lại biến thành lạnh lẽo như băng, có thể dập tắt rất nhiều ngọn lửa nóng rực.
- Thi cốt thủ hạ hắn còn chưa lạnh, hắn đã đi rồi.
Mạc Diễm Hà nghe vậy, không biết tại sao trong lòng lại phát lạnh, luồng hơi lạnh còn từ gót chân chạy thẳng lên. Ả vẫn luôn không hề chú ý tới người trẻ tuổi đó, bây giờ ở mới nhận thấy, gã thanh niên này cũng trẻ trung chẳng khác gì à.
Lương Đấu đột nhiên hiểu ra.
Ông hiểu tại sao Tiêu Thu thủy bỗng nhiên lại trở nên cay độc như vậy.
Bởi vì ông phát hiện đôi mắt như phượng của Bạch phượng hoàng, vọng nhìn khung cửa nơi Liễu Tùy Phong bỏ đi, sáng bừng như ánh mặt trời ngoài khung cửa, trên mặt lại có vẻ đau đớn, u sầu.
Giết Mạc Diễm Hà, nhanh chóng rút lui là con đường duy nhất họ có thể chọn.
Vì thế ông lập tức ra tay.
Tề công tử cũng là lão giang hồ, ông cũng lập tức xuất thủ.
Đám Ngũ chưởng ngũ sát, Dư Sát Miêu Sát, Tô Sát, Cung Sát, ngao sát cũng lập tức ra tay, lúc này, bọn họ chỉ có một kẻ thù, cũng là một kẻ thù chung, đó chính là:
Quyền Lực bang!
Ngũ sát lao về phía Bành môn song hổ cùng với Tư Không Huyết, Đan Kỳ Thương, và Lang Nhất Nhất đã bị Long Hổ đại sư đánh trọng thương.
Mục tiêu của Tề công tử và Lương Đấu thì là Mạc Diễm Hà.
Trong lòng Mạc Diễm Hà tuy có chút rối loạn nhưng võ công của ả thật sự quá cao.
Ả đột nhiên phóng lên cao, Tiêu Thu Thủy chỉ thấy mái tóc dài sau lưng ả ta “roạt” một tiếng, lộ ra ngoài. Ả hất tóc lên trước, nghiến riếng, phất trần trong tay hóa thành trăm nghìn mũi kim châm đâm ra.
“Xoảng”, một đốm sáng lạnh lóe lên, Mạc Diễm Hà ở giữa không trung uốn người, rút kiếm!
Ả ta vốn dùng vải trắng che tóc, giống như tấm trùm của Quan Âm đại sĩ, nhưng lúc xuất kiếm giữa không trung lại có một vẻ diễm lệ và quyết tâm cùng cực, giống như một thiếu nữ xinh đẹp, biết rằng mình xuất kiếm trên không là một tư thế vô cùng mỹ lệ vậy.
“Đinh” một tiếng, đao quang tắt ngấm.
Đao bắn đi, đâm ngập vào vách tường.
Thanh đao bị đánh bay là đao của Lương Đấu.
Lương Đấu tay không thối lui.
Tề công tử vừa gạt được phất trần của Mạc Diễm Hà ra, kiếm đã phóng tới.
Lại “đinh” một tiếng, kiếm bắn đi.
Cắm ngập vào tường.
Hai chiêu hai kiếm, Lương Đấu và Tề công tử đều chỉ còn tay không.
Cùng lúc đó, chợt phe “phựt” một tiếng, kiếm đang cắm trên tường lại bị rút ra.
Bị Tiêu Thu Thủy rút ra!
Hắn ra một chiêu Trường hồng quán nhật, cả người lẫn kiếm xông tới!
Mạc Diễm Hà cười lạnh, trở kiếp áp lại, thuận theo kiếm đâm lên sẽ có thể lưu lại một lỗ hổng trên ngực Tiêu Thu Thủy.
Nhưng kiếm thế của ả chỉ có thể sử đến lúc áp lên thân kiếm của Tiêu Thu Thủy là hết.
Một luồng sức mạnh cực lớn đã từ thân kiếm đối phương truyền tới ào ạt.
Mạc Diễm Hà chưa bao giờ gặp phải kình lực mạnh mẽ như vậy. Nó tiêu giải kình lực bản thân ả phát ra, lại đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, Mạc Diễm Hà thầm hô gặp quỷ, vận lực đẩy lại.
Ả không tin Tiêu Thu Thủy còn trẻ như vậy đã có công lực cao đến thế.
Công lực này thực không dưới Đại ban nhược thần công của Thiên Chính đại sư.
Đáng tiếc ả đã lầm.
Công lực của Tiêu Thu Thủy không những không dưới Thiên Chính mà nếu luận về nội lực hùng hầu, đến cả Thiên Chính cũng không bằng.
Có lẽ chỉ có Thiết Kỵ, Ngân Bình phái Võ Đang cùng kỳ tăng Bão Tàn mất tích đã lâu của Thiếu Lâm là có thể so sánh được với hắn.
Nếu ả vừa cảm thấy không ổn liền lập tức thu hồi công lực, hoặc mượn thế kình đạo, lấy kỳ chiêu xảo chiến, không quá hai chiêu sẽ có thể lấy mạng Tiêu Thu Thủy.
Nhưng ả tâm cao khí ngạo, không làm như vậy, ngược lại còn vận công phản kháng.
Cứ như vậy, công lực Tiêu Thu thủy tuy tinh thuần, lại hùng hậu vô bỉ nhưng không thể vận dùng nội kình một cách thuần thục tự nhiên như Thiên Chính, đại bộ phận đều tiêu hao vào những chỗ không hợp lý, bây giờ Mạc Diễm Hà muốn chấn văng hắn đi, nội lực liền tự động đối kháng, một khi đã tràn ra liền vô cùng sảng khoái, toàn lực tấn công.
Mạc Diễm Hà vốn chủ yếu dựa vào kiếm pháp, chiêu thức, biến hóa, khinh công, công lực là thế yếu, sao có thể so được với Tiêu Thu Thủy? Lấy cái yếu của mình đánh cái mạnh của người, Mạc diễm hà không khỏi sắc mặt đại biến, hoa dung thất sắc.
Nhưng bây giờ công lực hai bên áp chế lẫn nhau, đè nén lẫn nhau, nếu một bên đột nhiên thu hồi, tất sẽ bị nội kình của đối phương như bài sơn đảo hải, cộng với nội kình của chính bản thân đánh ngược về mà chết, do đó Mạc Diễm Hà chỉ có thể căn răng, khổ sở chống cự.
Nội kình từ mũi kiếm Tiêu Thu Thủy truyền tới cuồn cuộn không dứt, Mạc Diễm Hà môi hồng khẽ run, thân thể phát run, đến cả mũi kiếm cũng đang run.
Tề công tử lập tức nhìn ra khuất tất, hét lớn:
- Giờ là thời cơ, giết!
Lương Đấu không tiến lên.
Ông cũng đã nhìn ra, nhưng ông không thể hạ thủ.
Nếu như là một đấu một, ông sẽ không hề do dự mà giết Mạc Diễm Hà, nhưng Tiêu Thu Thủy đã kiềm chế ả trước, Lương Đấu không thể thừa lúc người ta gặp nguy.
Tề công tử liếc nhìn Lương Đấu, tung người nhảy lên, rút đao.
Rút đao từ trên tường, đao của Lương Đấu.
Ông dùng bốn ngón tay nắm đao, bổ ra một đao!
Ông cũng không phải Lương Đấu, nếu không giết Bạch phượng hoàng, Bạch phượng hoàng sẽ giết hết từng người bọn họ, bây giờ không phải lúc để ôm lòng dạ đàn bà.
Tề công tử dùng đao tuy không được thuần thục như sử kiếm nhưng một đao chém xuống, đao thế cũng đủ dọa người.
Đao chưa tới, đao phong đã cuộn bay khăn trùm cùng tóc mây Mạc Diễm Hà.
Ánh đao đã chiếu sáng khuôn mặt kinh hãi của Mạc Diễm Hà.
Đúng lúc đó, “choang” một tiếng, một kiếm chặn nhát đao lại.
Hoa lửa bắn tung.
Tề công tử biến sắc:
- Cậu....
Hổ khẩu tê dại, đao cơ hồ vuột khỏi tay.
Người cản đao là Tiêu Thu thủy.
Cùng lúc đó, Mạc Diễm Hà nghiêng người, đâm ra ba luồng kiếm hoa, hung hăn trừng mắt nhìn Tiêu Thu Thủy một cái, trong mắt cũng không biết là giận hay là oán, phóng ra bên ngoài.
Đối với Tiêu Thu Thủy mà nói, trận chiến này vô cùng quan trọng.
Bởi vì hắn trông thấy Liễu Ngũ, trong khoảnh khắc, trong quyết tâm cùng đại chí xông pha giang hồ trải tận nguy hiểm nhưng thiếu đi mục đích của hắn, đột nhiên xuất hiện một mục tiêu. Hắn có thể theo bước, có thể vượt lên, có thể lấy đó làm tiền lệ, nhưng không coi đó là tấm gương, hoặc đối tượng để học tập. Hắn có cảm giác sẽ có một ngày phải đánh bại kẻ đó, chứ không có cảm giác khâm phục, muốn bái làm thầy.
Mặt khác, hắn đã thả Mạc Diễm Hà.
Bởi vì Mạc Diễm Hà không bại dưới tay Tiêu Thu Thủy, mà bại dưới tay “khinh địch”.
Mạc Diễm Hà giãy dụa, chống đỡ dưới luồng công lực đó, vẻ kinh hãi, mà kiền cường dưới ánh đao, có gì đó giống Đường Phương. Chỉ cần có một chút ít giống Đường Phương, Tiêu Thu Thủy liền không nỡ giết, không muốn giết.
Bên ngoài mặt trời đang tỏa sáng, nhưng còn Đường Phương... Đường Phương, cô đang ở đâu?
... Tôi nhớ cô, Đường Phương.
Trái tim tiêu Thu Thủy lại mơ hồ nhói đau.
... Thiếu nữ bị hắn một kiếm hất tung mạng che mặt...
Tấm sa trắng bên tóc Mạc Diễm Hà tung lên... Cũng có lẽ chính vì vậy mà hắn mới bỏ mặt tất cả, thả Bạch phượng hoàng đi.
Cho dù quay lại lần nữa, Tiêu Thu Thủy cũng sẽ làm như vậy, hắn không hề hối hận.
Càng huống chi, trước nay hắn không giết phụ nữ.
Mỗi kiếm khác đều có nguyên tắc của bản thân, không cần phải hỏi họ tại sao.
Có những kiếm khách không nhận người ngoài, chỉ giết người. Có những kiếm khách chỉ giao bằng hữu, không kết oán thù. Có những kiếm khách chỉ làm bị thương, không giết người. Có những kiếm khách chỉ giết người, không làm bị thương. Đó đều là nguyên tắc của họ.
Mạc Diễm Hà tuy không chết nhưng đã bị thương.
Vết thương tuy không nặng nhưng đã không thể tái chiến nữa.
Huống hồ ả cũng không muốn tái chiến, ả lập tức bỏ chạy.
Ả đã phóng ra khỏi Kiếm lư.
Thân đã bị thương, tâm đã rối loạn.
Vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt sững sờ.
Tề công tử thật sự không hiểu, người thanh niên này đang làm cái gì.
Ông không rảnh để hỏi, cũng không có thời gian đợi, Tiêu Thu Thủy đã cúi đầu, hai tay dâng kiếm lên chô ông.
Ông nhanh chóng nhận lấy kiếm, ném đao cho Lương Đấu, cuộc chiến của Ngũ sát và đám Đan Kỳ thương bên kia vẫn đang chờ ông lo liệu.
Càng huống hồ trong lòng ông cũng biết rõ, nếu không có Tiêu Thu Thủy ngăn chặn nguy cơ thì trong vòng mười chiêu, ông và Lương Đâu sẽ trúng phải độc thủ của Bạch phượng hoàng.
Đan Kỳ Thương, Tư Không Huyết, Lang Nhất Lãng cùng Cổ Đồng Đồng, Hứa Quách Liễu đang một đấu một với năm người Dư Sát, Miêu Sát, Tô Sát, Cung Sát, Ngao Sát, đánh đến khó phân thắng bại.
Bành môn nhị hổ Đoạn đầu đao Cổ Đồng Đồng, Thất toàn trảm Hứa Quách Liễu lực chiến Dư Sát, Miêu Sát, hiển nhiên là lực bất tòng tâm. Lang Nhất Lãng bị Long Hổ đại sư chấn thương phế phủ, cố đấu Tô Sát, công lực còn chưa khôi phục. Đan Kỳ Thương độc chiến Cung Sát lại chiếm tận thượng phong, Tư Không Huyết cũng đánh cho Ngao Sát vô cùng chật vật.
Nhưng Khúc Mân Miêu, Khúc Mộ Sương gia nhập chiến đoàn, một người trợ Cung Sát chiến Đan Kỳ Thương, một người giúp Ngao Sát đấu Tư Không Huyết, cục thế liền đảo ngược lại.
Năm người Đan Kỳ Thương, Tư Không Huyết, có thể nói là mất hết tiên cơ.
Tề công tử vận kiếm phóng tới, Quyền Lực bang vốn đã thất thế, sao có thể chống nổi chiêu kiếm của Tề công tử.
Đúng lúc đó, một luồng kiếm quang bắn tới, vừa khéo chặn đứng Tề công tử.
“Keng”, hai kiếm giao nhau, hai người đều nhảy ra xa hơn trượng.
Vạt áo trước ngực Tề công tử bị cắt rách, Sấu Ngọc thần kiếm trong tay ông tỏa ra hàn mang như ngọc như tuyết, ông lạnh lùng nhìn người tới.
Người tới là Khuất Hàn Sơn. Lão ung dung cười, bộ râu ba chòm không gió tự bay, kiếm trong tay chợt gãy đôi.
Lão vứt kiếm, trong tay lại chợt xuất hiện một thanh kiếm khác như có ma thuật.
Tề công tử cười lạnh:
- Chẳng trách người ta nói, Khuất Hàn Sơn song thủ bách kiếm thiên chiêu vạn ảnh, quả nhiên là danh bất hư truyền. Đáng tiếc...
Ông cười cười, nói tiếp:
- Kiếm vương chỉ còn lại một cánh tay.
Khuất Hàn Sơn mỉm cười đáp:
- Thật sự là cao thủ dùng kiếm, một cánh tay là đủ rồi, huống hồ...
Lão nhìn chăm chú vào kiếm trong tay Tề công tử, dịu dàng như đang nhìn một người phụ nữ xinh đẹp.
- Kiếm tốt, một thanh là đủ rồi.
Tề công tử cũng nhìn kiếm của mình, thần tình kiên định giống như một vị lãnh tụ vĩ đạo đang nhìn trợ thủ đắc lực nhất của mình.
- Đây đúng là kiếm tốt. Nếu nó không giết được ngươi, lỗi là tại người dùng kiếm, không phải tại kiếm.
Khuất Hàn Sơn cũng thở hắt ra một hơi, gật đầu nói:
- Nếu như ta chết, chết dưới Sấu Ngọc thần kiếm, cũng có thể coi là xứng đáng.
Đột nhiên sát khí trong mặt bộc phát, kiên định nói:
- Nếu như kẻ chết là ngươi, ta sẽ chôn kiếm theo cùng người, quyết không dùng lại nữa.
Tề công tử ôm quyền đáp:
- Cảm tạ.
Khuất Hàn Sơn vung kiếm:
- Mời xuất chiêu.
Hai người đều là đại sư kiếm pháp, một là danh nhân bạch đạo, một là cao thủ hắc đạo, hành vi đều thiên biến vạn hóa, khó nắm bắt được.
Nhưng lời họ nói lúc này đều cực kỳ chân thành.
Họ không chân thành với người, mà chân thành với kiếm.
Chỉ có chân thành với kiếm, kiếm mới chân thành với người.
Cho nên họ mới là anh hào trong kiếm.
Khi Lương Đấu phóng ra, Quỷ vương Âm Công đã ngăn cản ông.
Võ công Quỷ vương thoắt ẩn thoắt hiện, biến ảo vô cùng giống như u linh quỷ mị, chính là “Hoạt sát thập bát đả”, ai nghe cũng hải kinh hồn táng đảm.
Lương Đấu chỉ dùng hai chưởng ra chiêu chống đỡ, một mực không xuất đao.
Một khi xuất đao, không biết sống chết.
Đao của ông mà xuất, kẻ địch không chết, bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Người đã ra tay, liền phải dốc toàn lực, như vậy mới có thể đánh bại cường địch, lưu lại ba phần đường lui cũng ngang với chỉ xuất bảy phần sức, nếu đối phương là cao thủ, ba phần này thường thường cũng đủ lấy mạng bản thân rồi.
Một khi ra tay toàn lực, không thể đánh trúng, vậy thì đến cả một phần sức mạnh để tự bảo vệ cũng không có.
Cho nên Lương Đấu vẫn chần chừ không ra tay.
Chuyện không thể nắm chắc, trừ phi là lúc bắt buộc, nếu không thì vẫn cứ không thường xuyên làm là hơn. Lương Đấu thành thực, đao của ông bình phàm, nhưng ông làm người lại càng trầm tĩnh.
Tiêu Thu Thủy bất ngờ dùng nội lực thâm hậu đánh bại Mạc Diễm Hà, đang muốn tiến đến hỗ trợ trì bỗng đụng phải Hỏa vương Tổ Kim Điện.
Hắn từng nghe trong trận bên hồ Điền và Thương Sơn, anh trai Tiêu Dịch nhân cùng Thập niên hội sở dĩ thất bại thê thảm, Tổ Kim Điện có thể nói là hung thủ số một, tru sát đám Tổ Kim Điện, Khuất Hàn Sơn, Khang Xuất Ngư đã sớm là tâm nguyện trong lòng hắn.
Hắn vừa ra tay đã hạ trọng thủ, nhưng Tổ Kim Điện có vết xe đổ đi trước, ngay nội lực Mạc Diễm Hà cũng không gã thanh niên này, hắn sao dám tự chuốc lấy quả đắng? Vội vàng tránh chưởng lực, liên tiếp dùng hỏa công.
Võ công Tiêu Thu Thủy, đến cả Khang Xuất Ngư còn không thắng nổi thì sao là đối thủ của Tổ Kim Điện? Nhưng nội lực hắn thâm hậu, tiềm lực phát huy bất tận, thấy chiếu sáng chiêu, tùy cơ ứng biến, dùng nội lực hùng hậu đánh cho ngọn lửa đánh tới nghiêng nghiêng ngả ngả, mấy lần suýt tắt.
Tổ Kim Điện cũng kiêng kỵ nội lực, nhất thời không hạ được Tiêu Thu Thủy.
Lúc này, tám chiến đoàn trong đại sảnh đánh đến rối tinh rối mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.