Anh Hùng Hảo Hán

Chương 6: Một ngón tay như hoa mềm

Ôn Thụy An

10/06/2013

Quỷ vương trông thấy Lương Đấu, tự khắc cũng không dám lại gần.

Nhưng hắn muốn giết người, trong đầu hắn, thích nhất chính là dọa người, tiếp theo là giết người.

Bởi vì khi hắn còn nhỏ, có kẻ giết hết cả nhà hắn. Lúc ấy, hắn mở to mắt nhìn kẻ thù từ từ hành hạ giết chết người thân hắn như thế nào.

Cha hắn bị giết tận suốt ba ngày, toàn thân không còn một tấc da thịt nào là nguyên vẹn, kêu rên liên tục, nhưng lại không chết, Em gái duy nhất của hắn bị làm nhục suốt năm ngày, thị giác, thần kinh, thính giác đều bị hủy, nhưng chỉ có thể gào thét, cũng không chết được.

Kẻ thù tuyên bố sẽ giết hắn, đe dọa hắn, từng “con người” đó, còn đáng sợ hơn ma quỷ trong những câu truyện hắn từng nghe hồi nhỏ.

Khi ấy hắn thề rằng, sau khi chết cũng phải biến thành lệ quỷ báo thù.

Nhưng lần đó hắn lại không chết.

Hắn được người của Yến Cuồng Đồ cứu, trở thành bang chúng Quyền Lực bang.

Vốn võ công hắn không cao, mãi tới hơn mười năm trước, Lý Trầm Chu đặc biệt bồi dưỡng, dạy cho hắn võ công, hắn mới vươn mình biến đổi, biến thành “Quỷ”.

Vua trong đám quỷ.

Sau đó hắn giết người, phải biến hết “người” thành “quỷ” hắn mới cam tâm.

Hắn thích giết người, lại càng thích dọa người.

Thậm chí còn hay dùng hù dọa để giết người.

Hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, không thể không giết người.

Mỗi lần hắn bị người ta sỉ nhục thì lại hồi tưởng lại cảm giác năm xưa lúc hắn tận mắt chứng kiến kẻ thù làm nhục người em gái hắn từng nhìn trộm khi tắm rửa.

Hắn lập tức muốn giết người!

Trên đất có hai người.

Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu.

Giết.

Sắc mặt Lương Đấu đã biến đổi.

Tiêu Thu Thủy vụt quay đầu lại, trông thấy Quỷ vương đang muốn giết người.

Giết hai thiếu nữ đang nằm dưới đất.

Lương Đấu đang dợm phóng tới thì bỗng cảm thấy trời đất chấn động.

Một gốc hòe cách đó một trượng gãy đôi, một cây sam cách đó bảy thước bật trung cả rễ, nước sông bắn lên cao tới mười thước, sau đó trúc xuống rào rào như mưa đá!

Tiếp theo ông mới nhận ra hai chưởng Tiêu Thu Thủy đã đánh xuống đất.

Đất bắn lên.

Sau đó Quỷ vương ở cách đó mười trượng gào lên một tiếng, bay vọt lên trời.

Khi hắn rơi xuống thì đã mặt mũi sưng vù, hai chân không ngờ lại như nhũn ra, lỗ mũi đổ máu ròng ròng.

Hóa ra hắn không tự mình nhảy lên, mà là bị Tiêu Thu Thủy chấn bay lên không.

Hai chưởng Tiêu Thu Thủy đánh xuống đất, mặt đất truyền chưởng lực tới chỗ Quỷ vương đang đứng, đánh ập lên người, dù cho Quỷ vương nhanh chóng mượn lực nhảy lên thì cũng bị nội thương không nhẹ.

Lúc này Lương Đấu mới nhẹ nhàng hạ xuống đất, ung dung như một chiếc lá rụng.

Ông cười, ánh mắt cũng sáng lên:

- Nội công cao.

Ánh mắt Tiêu Thu Thủy càng sáng:

- Bởi vì ngài đã tới.

Lương Đấu cười nói:

- Huynh đệ tốt.

Đây quả thực là một đòn Tiêu Thu Thủy đánh ra tốt nhất, có lực nhất, đắc tâm ứng thủ nhất từ khi sinh ra tới nay.

Lúc này Tề công tử toàn thân như bị lửa đốt.

Lửa đó chính là luyện hỏa.

Hỏa vương nhếch miệng cười.

Hắn đã nắm chắc có thể thiêu chết Tề công tử trong lửa địa ngục.

Đúng lúc đó, hắn bỗng thấy hai chỉ như kẹp phải băng giá, phát lạnh.

Tiếp theo toàn thân hắn như chìm vừa giữa biển băng.

Kiếm khí.

Tề công tử biết rõ không thể tránh nổi kiếp nạn luyện hỏa, quyết ý liều một phen ngọc đá cùng tan với Hỏa vương.

Vì thế ông phóng ra kiếm khí.

Kiếm khí hủy thân.

Nụ cười lập tức cứng lại trên mặt Hỏa vương.

Bây giờ râu tóc Tề công tử đều bị theo quăn lại.

Luyện hỏa của Hỏa vương đã ép vào trong lục phủ ngũ tạng Tề công tử.

Kiếm của Tề công tử trắng ngần như ngọc, thuần khiết như ngọc, chính là Sấu Ngọc thần kiếm trứ danh.

Hiện tại thanh kiếm này đã chia ra làm hai nửa từ giữa sống kiếm, nửa trái bị thiêu đến đỏ hồng, nửa phải đóng băng.

Hai luồng công lực một nóng một lạnh khiến cho Sấu ngọc thần kiếm giống như bị âm dương chia cách.

Không ai có thể tách rời được chúng ra.

Hai luồng sức mạnh không thể cùng tồn tại với bất kỳ sức mạnh nào khác.

Chúng vừa muốn cắn nuốt đối phương, lại vừa muốn cắn nuốt tất cả mọi sức mạnh ngoại lai nào khác.

Hai luồng sức mạnh này chính là sát khí của nhân gian và luyện hỏa của địa ngục.

Đúng lúc đó, hai luồng sức mạnh đột ngột biến mất.

Giống như thủy triều lên xuống, như gió thổi lá bai, như cá bơi trong nước.

Cá bơi trong nước, gặp dòng nước ngược, bỗng chợt quẫy mình rồi lại thuận dòng mà đi. Đình viện thâm u, lá vàng trải đất, thoắt cái bỗng bay lên, phiêu diêu lãng đãng, rồi thoắt cái lại nhẹ nhàng hạ xuống đất, không động nữa, kỳ thực chính là vì gió, mà gió vốn đã vô hình, nhất là cơn gió nhu hòa.

Luồng sức mạnh này, không phải là gió nhẹ, thậm chí không phải là một cơn gió thoảng.

Nó còn tự nhiên hơn cả gió, giống như nụ cười mỉm của Lương Đấu.

Nhưng sức mạnh lớn hơn ngàn lần, vạn lần.

Đó là một ngón tay.

Ngón tay đó đặt lên thân kiếm, nhẹ nhàng như đặt lên một đóa hoa mềm.

Một sự thay đổi khổng lồ, nhưng lại phát sinh một cách cực kỳ tự nhiên lập tức diễn ra. Băng đều nứt ra, vỡ ra, tan ra thành vô hình. Thân kiếm đỏ hồng lại thẳng băng, lại tỏa ra ánh sáng như bạch ngọc.

Ngón tay như hoa mềm đó đặt lên thân kiếm, rồi lại từ từ thu về.

Để lại một câu:

- A Di Đà phật.

Người nói câu đó dùng một giọng rất nhỏ, giống như là sợ làm người khác giật mình, ngữ điệu như cố hạ xuống, sợ làm người ta sợ hãi.

Nhưng Tề công tử và Tổ Kim Điện thoáng nghe thấy giọng nói ấy liền như sấm động giữa trời quang, bịch bịch bịch,cùng lùi lại ba bước, sắc mặt đại biến, không ngờ còn hẫng chân ngã ngồi xuống.

Đó là một hòa thượng.

Áo bào tro, tay áo màu tro, thần tình thoáng chút mệt ỏi, nhưng trong mắt lại có một tình cảm vô cùng chuyên chú.

Tình cảm đó không phải nhỏ hẹp, không phải cá nhân, mà là với cả cõi thế gian, thậm chí cả với chốn phi nhân gian.

Hòa thượng thấp bé, nhưng lại khiến người ta chẳng hề có cảm giác nhỏ bé, phảng phất như ông là một người khổng lồ thân cao bảy thước.

Kỳ thực, tăng nhân bên cạnh ông ta mới là người không lồ.

Một người rất cao, rất lớn, lông mày trắng, râu trắng, áo cà sa trắng. Ông ta tuy là một hòa thượng nhưng nhìn khí khái lại giống như một vị tướng quân.

Một đại tướng quân nắm trong tay ít nhất là trăm vạn binh mã.

Nhưng không hiếu tại sao, khi vị hòa thượng thần uy lẫm liệt này đứng bên cạnh vị hòa thượng vẻ mặt bình đạm kia, bất kỳ ai cũng sẽ đều chú ý tới vị hòa thượng thấp bé đó trước.

Lương Đấu ưỡn lưng thẳng tắp.



Thậm chí trong bóng nước cũng có thể thấy ông đang đứng thẳng đến thế nào.

Nụ cười nhàn nhạt của ông đã biến mất,biến thành vẻ tôn kính vô thượng.

Thần sắc tôn kính phát ra từ tận trong nội tâm ấy của ông thực giống như một ánh mắt của một thiếu niên giang hồ khi đứng trước một vị đại hiệp, một nhân vật truyền kỳ nổi danh khắp thiên hạ.

Lương Đấu thẳng lưng bước tới, không phóng qua dòng sông để tới mà cứ bước bộ bằng chân, vượt qua cây cầu nhỏ, cẩn thận bước qua chỗ cầu gãy, tiếp đó cẩn thận bước từng bước một, tay trái nắm tay Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy cũng không khỏi vô thức bước theo ông.

Lương Đấu đến trước mặt cách vị hòa thượng áo xám ba thước, đứng lại, quỳ gối vái dài, cung kính nói:

- Đại sư đã tới.

Tăng nhân áo xám chắp tay:

- Thí chủ cũng tới rồi.

Lương Đấu kính cẩn nói:

- Nhưng tôi xuất phát trước đại sư ba ngày, đại sư lại đến cùng lúc với tôi.

Tăng nhân áo xám đáp:

- Đến trước thì thế nào? Mà đến sau thì đã sao? Dù sao đã phải đến thì đều sẽ đến; Không nên đến thì sẽ không đến.

Đoạn khẽ cười cười lại tiếp:

- Thí chủ không phải cũng vừa khéo đến đúng lúc sao?

Lương Đấu vẫn rất cung kính, rồi chợt nói:

- Cậu ta là huynh đệ của tôi.

Tăng nhân áo xám cười nói:

- Tiêu thiếu hiệp phải không? Lão nạp tuy nấp ở trong chùa nhưng cũng biết trong nhân gian xuất hiện một nhân vật anh hùng.

Tiêu Thu Thủy không biết tại sao lại có chút sợ sệt, nghi hoặc:

- Đại sư là...?

Hắn khẽ giật tay áo Lương Đấu, hạ giọng hỏi.

Lương Đấu cười nói:

- Đại sư đương kim chưởng môn Thiếu Lâm bắc tông.

Tiêu Thu Thủy bất giác rùng mình, bóng trăng trong hồ đều không còn tồn tại nữa, chỉ cảm thấy vầng trăng sáng trên trời lại càng thêm trong trẻo, ánh trăng tỏa thành một hình bán nguyệt sau lưng đại sư. Vị tăng nhân ấy quay lưng lại ánh sáng, không ngờ lại như cao lớn vô cùng, Tiêu Thu Thủy thiếu chút nữa thì quỳ xuống, cũng không biết là vì tăng nhân kia, hay là vì ánh trăng.

Phương trượng Thiếu Lâm, Thiên Chính đại sư.

Thiên Chính mỉm cười nói:

- Vị bên cạnh lão nạp chính là Long Hổ đại sư danh chấn thiên hạ.

Ánh mắt Lương Đấu sáng lên:

- Là chủ trì Giới Luật viện sao?

Tăng nhân thế như long hổ kia chắp tay làm lễ, cũng không đáp lời.

Lương Đấu quay sang phía Tiêu Thu Thủy, nói:

- Sau khi chia tay ở Đan Hà, ta lập tức lên Thiếu Lâm, bái phỏng phương trượng đại sư, bẩm bảo sự tình về Quyền Lực bang những ngày gần đây với đại sư. Đại sư vốn có tâm phổ độ chúng sinh, đáp ứng ta sẽ phải người xuống núi tới Hoán Hoa xem thử... Không ngờ, không ngờ lại là phương trượng tự thân xuất động, hơn nữa còn có Long Hổ đại sư uy chấn võ lâm.

Thiên Chính chắp tay nói:

- Quyền Lực bang làn xằng làm bậy trong võ lâm cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai. Lão nạp thân là người nơi cửa Phật lại không thể hàng yêu trừ ma, đã cảm thấy áy náy trong lòng, bây giờ xuống núi vốn cũng là tâm nguyện từ nhiều năm nay... Lại nói, Quyền Lực bang cũng không phải loại dễ chơi, lần này mời Long Hổ sư đệ tới đây, cũng là muốn mượn bản lĩnh hàng long phục hổ của đệ ấy... Đến lúc tất yếu, lão nạo sẽ thông báo cả cho các đệ tử khác của bản môn....

- Chỉ là...

Thiên Chính bình tĩnh nói:

- Nếu có thể không tạo sát nghiệt thì không nên đổ máu, thiện tai, thiện tai.

Tiêu Thu Thủy không nói gì.

Hắn cũng không nói “cảm tạ”.

Sự “cảm tạ” của hắn giống như dao khắc, khắc sâu vào tận đáy lòng.

Hai vị đại sư Thiên Chính, Long Hổ đều là danh tăng thiên hạ, chỉ giơ tay nhấc chân đã có thể hiệu lệnh võ lâm, thiên hạ phải ngước nhìn, nhưng họ đều đã tới. Họ bỏ lại công việc bận rộn ở chùa Thiếu Lâm, tự thân tới Tứ Xuyên, bọn họ đã tới, là vì điều gì?

... Họ tới có lẽ là để tạo phúc cho cả võ lâm, cũng có lẽ không chỉ vì một mình Hoán Hoa kiếm phái, nhưng Tiêu Thu Thủy vẫn rất cảm kích họ, thậm chí còn càng cảm kích họ hơn nữa.

Lương Đấu cười cười lại nói:

- Ta cũng tới Võ Đang bái kiến Thái Thiện chân nhân, đáng tiếc là không gặp được, nghe nói là cũng vừa cùng vài vị danh túc võ lâm xuống núi rồi.

Thiên Chính cười nói:

- Để tìm lão nạp, Lương đại hiệp cũng đã phải phí không biết bao nhiêu tâm cơ. Khi tìm được lão nạp nạp rồi, ông ấy liền ca ngợi cậu một lượt, dũng cảm như thế nào, trượng nghĩa như thế nào, võ lâm không thể lại mất đi những thiếu niên nghĩa hiệp như vậy nữa, phái Thiếu Lâm nhất định phải đứng ra làm điều gì đó, nếu không thì thực có lỗi với cậu, cũng là vì một mạch Thiếu Lâm.

Thiên Chính đại sư mỉm cười nhìn Tiêu Thu Thủy:

- Lương đại hiệp là quân tử nhân gian, cũng là hiệp khách giang hồ, bình sinh đi đâu cũng gặp bằng hữu nhưng cực kỳ ít khi tán thưởng ai như vậy.

Ông khẽ cười, lại tiếp:

- Rất khá.

Tiêu Thu Thủy nhìn Thiên Chính đại sư, hắn vẫn không nhìn rõ hình dạng ông, chỉ cảm thấy quầng sáng sau lưng ông vô cùng lớn, ánh trăng như một vòng hào quang chiếu rọi sau đầu ông. Lúc này Quỷ vương, Kiếm vương, Hỏa vương đều đã len lén rút lui, Dược vương đã chết, sương mù đã tan hết, Hoán Hoa Khê lại trong trẻo như cái tên của nó vậy.

Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu đã được cứu tỉnh.

Tề công tử sau cơn kinh hồn cũng đã hơi bình tĩnh lại.

Cổ Thâm thiền sư đã chết, Đỗ Nguyệt Sơn cũng đã chết.

Tiêu Thu Thủy, đại hiệp Lương Đấu, Tề Công Tử, Thiếu Lâm Thiên Chính, Long Hổ cùng chị em họ Khúc, bảy người tiến thẳng tới Kiếm lư Tiêu gia.

.........

Cổ đạo.

Gió tây.

Ngựa gầy.

... Không chỉ một con, tới bốn con.

Bốn người: Một thanh niên thanh tú, lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, thân kiếm dài gấp đôi kiếm thường, mũi kiếm giống như đường chia cắt giữa trời và biển, sắc bén đến mức gần như không nhìn ra được. Hắn mặc áo trắng.

Một người trung niên, lông mày rậm, ken dày như đang u sầu. Ông ta thường hay nhíu mày, có điều thần tình rất thanh đạm, giống như đã nhìn thấu mọi tình cảm nhân gian, đã tới mức hững hờ tất cả. Ông ta cũng mang kiếm, nhưng kiếm bị vải dày bao phủ hết lớp này tới lớp khác, bó lại thật chặt, tiếp đó dùng dây da quấn quanh hết vòng này tới vòng khác, buộc lại thật chắc, phảng phất như thanh kiếm này là lợi khí cực đoan, sợ nó lúc nào cũng có thể tự phóng ra đả thương người.

Còn hai người nữa.

Một người dáng vẻ ủ rũ, một người võ phục, cao quan.

Bốn người này đã đi qua An Cư Bá.

Bốn người bọn họ tới thẳng Thành Đô.

Thành Đô, Hoán Hoa, Tiêu gia, Kiếm lư.

Thanh Đô mơ hồ như có một luồng sức mạnh thần bí, lôi kéo người ta đi tới.

Người phái Hoán Hoa, luồng sức mạnh, tinh thần chống trả Quyền Lực bang đó có còn tồn tại hay không?

Người nhà họ Tiêu, đã chết hết rồi, hay vẫn còn sống?

............

Kiếm lư ở đâu?

Kiếm lư ở phía trước.

Trời đã hửng sáng.

Kiếm lư là một khối kiến trúc tao nhã, chủ yếu lấy màu xanh đậm làm chủ, đỏ son làm phụ, ẩn mình dưới tán cây, lộ ra một góc mái ngói cong cong.

Mái ngói tỏa sáng dưới ánh bình minh.

Nhưng uy vọng của nhà họ Tiêu Hoán Hoa có còn được như danh tiếng ngày xưa, vẫn còn rền vang chấn động giữa chốn mây gió võ lâm?

Tiêu Thu Thủy vẫn không quên hỏi chị em họ Khúc:

- Lệnh tôn rút cuộc là thế nào rồi?

Khúc Mân Miêu cắn môi nói:



- Người thật sự đã tới Kiếm lư, cũng thật sự chỉ còn lại bốn ngón tay...

Khúc Mộ Sương khóc nấc lên:

- ....Chỉ tiếc là người không thể như Tề thế bá, dùng bốn ngón tay cần kiếm

... Chuyện đó Tiêu Thu Thủy cũng hiểu.

... Một kiếm khách già dùng năm ngón tay nắm kiếm suốt bốn mươi năm, đến khi chỉ còn lại bốn ngón tay, bât kỳ là ai, có quyết tâm lớn đến mức nào, trong thời gian ngắn cũng không thể thích ứng ngay được.

... Cho nên Khúc Kiếm Trì không thể xuất hiện, cũng không nguyện ý xuất hiện.

... Một kiếm khách, khi ông ta xuất hiện, đến kiếm cũng không nắm chắc được thì còn có tác dụng gì?

... Chỉ là tại sao Tề công tử lại muốn xuất hiện thay ông ta.

Tề công tử ghé tới gần, thấp giọng cười nói:

- Cậu nhất định là đang nghĩ, Tứ chỉ thần kiếm Tễ mỗ nhân ta sao lại phải xuất hiện tay ông ta đúng không?

Tề công tử cười cười, nói tiếp:

- Bởi vì ông ấy là sư đệ của ta, bất kỳ ai phát hiện bản thân mình dựa vào bốn ngón tay cũng vẫn có thể đưa võ công tinh tiến không thụt lùi, sẽ đều không vì chỉ còn bốn ngón tay mà không trùng chấn thanh uy trên giang hồ...

Tề công tử kiên định nói:

- Ta muốn ông ấy phấn chấn lên, hơn nữa...

Ông nhìn xuống mấy ngón tay của mình, nói:

- Ta bị người ta chặt mất năm ngón tay, nhưng ta vẫn không hề tuyệt vọng.

Tề công tử mỉm cười, cười rất kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn tất thảy những người có đủ cả mười ngón tay:

- Cho nên ta càng không thể để ông ấy suy sụp nản chí.

... Vì thế ông muốn ra mặt thay Khúc Kiếm Trì, dùng bốn ngón tay dương danh lập vạn, cũng để Khúc Kiếm Trì có một tấm gương để noi theo.

Người đã từng bị thương phải nên nhanh chóng quên đi thứ mình đã mất, cũng nên càng thêm trân quý những thứ mình vẫn còn.

Ngoài ra còn phải có tự tin.

Tiêu Thu Thủy nhìn Tề công tử cười hì hì, vô âu vô lo, cảm thấy người thiếu mất mấy ngón tay như ông ta quả thực còn giống như nhiều hơn người khác một cái tay, một cái chân vậy, đáng kính, đáng trọng, hơn nữa còn đáng để kiêu ngạo.

Tăng nhân cao lớn đi đằng trước bỗng dừng lại, Thiên Chính đại sư hỏi:

- Tới Kiếm lư rồi?

Tiêu Thu Thủy đáp:

- Tới Kiếm lư rồi.

Kiếm lư vẫn như trước.

Thính Vũ lâu, trước kia từng là nơi Thiết thủ Thiết kiểm Thiết y Thiết la võng Chu Hiệp Vũ hội chiến Phi Đao thần ma Sa Thiên Đăng.

Chấn Mi các, trước kia vốn là nơi Tiêu Thu Thủy và Tiêu phu nhân chống trả ba vị công tử đeo kiếm, cũng là nơi Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý tiêu diệt bốn anh em họ Sa.

Kiếm Thiên động, là nơi Tân Hổ Khâu đánh lén Tiêu Tây Lâu không thành, ngược lại còn bị Tiêu Đông Quảng truy kích.

Còn cả Hoàng Hà tiểu hiên, Tiêu Thu Thủy từng dùng kiếm hát tung sa che mặt của thiếu nữ áo đen, mái tóc đen như mây đó, gương mặt tươi trẻ đó...

... Là Đường Phương.

... Đường Phương, Đường Phương, cô có yên ổn không?

Mọi thứ đều chẳng đổi thay gì.

Một cành hoa, một cọng cỏ, một gốc cây, đều như xưa, đáng tiếc, không còn chút sinh khí.

Bởi vì người đã không còn.

Cảnh còn người mất, người đi đâu rồi?

Tiêu Thu Thủy lặng yên, hắn đưa tay lau đi lớp bụi trên bàn, trên ghế.

Trên bàn có một bình hoa, thân bình vẽ hình Phúc Lộc Thọ, nét vẽ rất thô, nhưng hắn còn nhớ rõ đó là mười năm trước, trong ngày mừng năm mới, một người tá điền sống gần đây, bỏ ra tận một ngày, đi bộ hai mươi dặm tới tặng.

Bởi vì người nông dân đó cảm kích người nhà nhọ Tiêu đã giúp ông ta giữ lại mảnh ruộng khỏi tay đám ác bá.

Tên ác bá đó tên là Hải Bá Thiên, chẳng có quan hệ gì với Quyền Lực bang, nhưng lại là phân hệ của Chu đại thiên vương, chẳng có mấy người dám chọc vào. Cha lại cho gọi bốn anh em mình, diệt sạch cả thế lực ác ôn đó!

Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Khai Nhạn, Tiêu Tuyết Ngư, cùng với hắn.

Hôm ấy, bọn hắn bước dọc bờ ruồng phủ ngập ráng hồng đi về, trong lòng thật hưng phấn.

Từ đó về sau, mỗi năm ông lão đó đều đem đò tới tặng. Tiêu Tây Lâu cũng không từ chối, ông hiểu người nông phu thuần phác ấy, nếu không cho ông ta biểu đạt một chút lòng cảm kích này thì cũng chẳng khác nào coi thường ông ta cả.

Cho nên ông nhận lấy. Thứ đầu tiên mang tặng chính là chiếc bình hoa thô kệch này, tuy không đáng tiền nhưng đã là thứ đắt nhất ông lão đó có thể mua được rồi.

Sau Tiêu Tây Lâu nói:

- Chuyện tốt này là do mấy đứa là. Bình hoa này tùy ý các con xử lý.

Tiêu Dịch Nhân không cần, hắn không có thời gian sưu tầm đồ vật, sự nghiệp võ lâm phát triển không ngừng đang chở hắn khai sáng. Tiêu Khai nhạn cũng không cần, hắn không có hứng thú. Tiêu Tuyết Ngư cũng không cần, khi ấy Đặng Ngọc Bình Hải Nam kiếm phái vừa gửi tặng nàng một thanh đao cổ thuần bạch ngọc. Tiêu Thu Thủy nhận lây, hắn muốn giữ làm kỷ niệm.

Hắn đặt món đồ kỷ niệm này ở đây, mỗi năm khi pháo trúc nổ vang hắn lại nhớ tới chuyện đó. Một năm rồi lại một năm, năm tháng thoi đưa, giống như xác pháo trúc nổ vang, vương vãi đầy đất. Hắn áo gấm giục ngựa, cất tiếng ca dài, xông pha chốn giang hồ, nhưng cứ mỗi dịp hoa mai mở, hắn lại mang theo một cành mai, cắm vào chiếc bình hoa cũ kỹ, về nhà ăn lễ tất niên.

Đến nay trong bình đã không còn hoa mai, chỉ có hoa giấy. Giấy là giấy đoạn nhung, là một loại giấy bản trắng cực tốt do mẹ của Tiêu phu nhân, Phí Cung Nga chế tác. Mỗi dịp tất niên, bà lại cùng Tiêu phu nhân vừa nghe tiếng chúc mừng năm mới hạnh phúc rôm rả bên ngoài, vừa tỉ mẩn làm ra đủ loại hoa giấy.

Tiêu Thu Thủy nhìn những bông hoa giấy lại nhớ tới người mẹ hiền từ... Có lẽ khóe mắt hắn ươn ướt không phải vì chiếc bình hoa quen thuộc này, mà là vì quãng đời thơ ấu, vì những năm tháng thiếu niên, những câu chuyện xưa cũ...

Thiên Chính đại sư nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ cảm thông. Mấy người Tề công tử đã tìm khắp một lượt cả Kiếm lư, chẳng tìm thấy gì cả, không nhìn được hỏi:

- Địch đại phu nhân vốn ở chỗ nào?

Thứ ông quan tâm là Thiên hạ Anh hùng lệnh, bởi vì trên đó có lời thề của ông.

Ông không hề muốn làm một kẻ thất tín.

Người trên gian hồ thông thường luôn cực kỳ xem trọng tín nghĩa, có lúc thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Đó là cái ngu ngốc của người giang hồ, cũng là cái đáng trọng của người giang hồ.

Là ngu ngốc hay là đáng trọng, thì phải xem bản thân bạn nghĩ thế nào.

... Phải tỉnh lại rồi.

Nghe thấy có người hỏi, Tiêu Thu Thủy giật mình bừng tỉnh.

Các danh gia cao thủ này, không ai không tới đây vì chuyện nhà mình, mà Kiếm lư Tiêu gia, hắn là người quen thuộc nhất, nhất định phải do hắn dẫn đường.

Ai mà biết, lúc này hắn bỗng nghe Thiên Chính đại sư nói:

- Ở khu đằng kia.

Ngón tay ông chỉ về đằng xa, đình đài lầu gác, hoa cỏ sơn thạch, ẩn hiện hình dáng Chấn Mi các!

Tiêu Thu Thủy kinh ngạc hỏi:

- Đại sư... Ngài, ngài, ngài làm sao mà biết?

Thiên Chính đại sư bình thản đáp:

- Nơi này vốn là chốn rồng nằm hổ phục, mỗi địa phương đều có chỗ cực kỳ hoa mỹ, cũng ẩn chứa nơi cực kỳ nguy hiểm... Duy có chỗ lầu gác đó là an toàn nhất, khí tượng lại ẩn hiện địa thế triều thiên... Tiêu đại hiệp là tông chủ một phái, tự nhiên là sẽ sắp xếp cho thái phu nhân ở nơi ấy mới không phải lo lắng gì, chẳng biết có đúng hay không?

Tiêu Thu Thủy bội phục đáp:

- Đúng... Đúng thế...

Trong lòng hắn tự cảm thấy hổ thẹn, bản thân sống trong nhà họ Tiêu suốt hơn hai mươi năm, vậy mà lại không biết địa thế Kiếm lư có trận thế tinh diệu như vậy, cũng hiểu ra vì sao ngày trước Tiêu Đông Quảng có thể dễ dàng chặt đường Tân Hổ Khâu như thế.

Thiên Chính đại sư nói:

- Nhà họ Tiêu có khí tượng như vậy, chẳng trách lại sinh ra được nhân tài như thiếu hiệp... Cũng chẳng trách lại dẫn tới sự thù nghịch của Quyền Lực bang, ôi.

Bảo kiếm khiến người ta ham thích, tất người cầm kiếm sẽ dễ dàng đoản mệnh. Minh châu lóa mắt, tất người cất giữ sẽ khó giữ thân.

Cây to chịu gió lớn, lên cao sao tránh nổi khí lạnh, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Lương Đấu lên tiếng:

- Quyền Lực bang đã thu phục Thiết Y kiếm phái, mắt thấy Hoán Hoa kiếm phái có thanh thế như vậy, lại cùng liên hợp với Hải Nam kiếm phái, tự nhiên là muốn tiêu trừ trước cho yên tâm rồi.

Thiếu chưởng môn Hải Nam kiếm phái Đặng Ngọc Bình vốn ái mộ Tiêu Tuyết Ngư, sớm đã có lòng làm rể nhà họ Tiêu. Em trai Đặng Ngọc Bình, Đặng Ngọc Hàm lại là anh em kết bái với Tiêu Thu Thủy, đáng tiếc đã chết dưới kiếm của Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần Quyền Lực bang, Đặng Ngọc Bình tất nhiên là càng căm hận Quyền Lực bang.

Thiên Chính mỉm cười nói:

- Chỉ không biết người của Chu đại thiên vương tại sao cũng muốn tranh vũng nước đục này?

Ông vừa nói dứt lời, từ bốn phía đại sảnh bỗng xuất hiện mười hai bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Hùng Hảo Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook