Anh Hùng Hảo Hán

Chương 2: Thập niên chiến đấu

Ôn Thụy An

03/03/2013

Dọc đường tuy Tiêu Thu Thủy không gặp được mấy người Thiết Tinh Nguyệt nhưng cũng nghe được chuyện về họ.

Nơi đây đã là Hoa Dương, Hoa Dương tiếp cận Thành Đô, cách hồ Điền rất xa nhưng trên đường đâu đâu cũng có thể nghe được tin tức về Hoán Hoa kiếm phái, Quyền Lực bang, về trận chiến tại Thành Đô và bên bờ hồ Điền. Đó cũng là những tin tức mà Tiêu Thu Thủy mong ngóng nhất.

- Đây có lẽ là lần Quyền Lực bang bị chống trả mạnh mẽ nhất từ khi thành lập tới nay, đừng nghĩ chỉ là một Hoán Hoa kiếm phái nhỏ bé, không ngờ cũng khiến Quyền Lực bang phải hao binh tổn tướng.

Một ông lão bán dù trong một khu hàng ăn nhỏ ngoài thành Hoa Dương nói.

Người bạn ông ta đang làm nem rán trong một quán rượu gần đó cũng giơ ngón tay cái:

- Rất khá! Hoán Hoan kiếm phái đúng là rất khá, chỉ tiếc..

- Chỉ tiếc vẫn là bọ ngựa chống xe.

Một ông lão nhồi bột nói:

- Cuối cùng vẫn không phải bị hủy trong chốc lát sao....

- Chết có cái nặng như Thái Sơn, có cái nhẹ tựa lông hồng.

Ông lão bán dù lại không cho thế là đúng:

- Quyền Lục bang dù hủy được Hoán Hoa kiếm phái nhưng Hoán Hoa kiếm phái cũng chống cự được suốt mười sáu ngày ròng rã, mười sáu ngày...

- Mười sáu ngày là đủ rồi, một vị tiêu sư kể với tôi, dã tâm lang sói của Quyền Lực bang đã làm kinh động tới sự chú ý của tông chủ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang vốn không màng việc đời...

Người làm nem rán tiếp lời ông lão bán dù:

- Tôi chỉ là kẻ làm đồ ăn cho người khác, tôi không hiểu cái gì là quy củ võ lâm, nhưng người sống trên đời, có thể làm vài chuyện khiến người xung quanh phải ngước nhìn, phải suy ngẫm, cũng là đủ rồi...

- Tôi thấy bác Từ nói rất đúng, tiên nhân bản bản(*), cái đám họ nhà rùa Quyền Lực bang đó không bị diệt, lũ nghèo rớt chúng ta cứ lần lượt bị bắt bí, dọa nạt, làm sao mà sống nổi!

- Không thể nói như vậy.

Ông lão nhồi bột vẫn không đồng ý:

- Kết quả thì thế nào rồi, Hoán Hoa từ trên xuống dưới, người thì chết, người thì tan, người thì bỏ trốn...

Sau đó ông ta bỗng thấy một người thanh niên lao vù tới, túm cổ xách bổng ông ta lên, gân xanh nổi vằn, mặt mũi đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Nói mau, đám khốn kiếp Quyền Lực bang đã làm gì Hoán Hoa kiếm phái rồi?

Ông lão nhồi bột mì bị người thanh niên bộ dạng văn nhã đó xách lên như gà con, sợ đến cứng lưỡi, răng đánh lập cập, không nói nên lời, mấy người bạn xung quanh cũng luống cuống tay chân.

Thanh niên đó hai mắt lộ vẻ hung dữ:

- Hoán Hoa kiếm phái ra sao rồi? Nhà họ Tiêu Thành Đô rút cuộc là thế nào rồi, các ngươi nói mau!

Ông lão bán dù vẫn luôn rất tán thưởng Hoán Hoa kiếm phái, cảm thấy không thẹn với lòng bèn đánh liều khuyên can:

- Anh bạn trẻ, cậu bắt ông ấy cũng vô dụng, Hoán Hoa kiếm phái đã... Đã....

- Đã làm sao rồi?!

Người thanh niên trợn đến muốn rách cả khóe mắt.

- Đã chết sạch rồi.

Một giọng nói chợt vang lên.

Giọng nói đó truyền ra từ một góc quán ăn, người thanh niên quay phắt lại, chỉ thấy một người chậm rãi đứng dây, tay cầm một vật dài dài bọc vải, hiển nhiên là binh khí nặng, bên cạnh hắn còn có bốn người mặc trang phục Quyền Lực bang.

Ánh mắt Tiêu Thu Thủy có rút lại, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

Người kia từ từ mở vải bọc:

- Ngươi là người nhà họ Tiêu?

Tiêu Thu Thủy không trả lời, người kia đã mở vải bọc, để lộ một thanh hổ đầu đại đao, nhếch miệng cười, nói:

- Ngươi đã từng nghe đến Tôn Nhân Đồ chưa?

Tiêu Thu Thủy gật đầu, người đó vùng đao lên “vụt vụt vụt”, cười lớn:

- Ta chính là sư đệ duy nhất của Tôn Nhân Đồ, Hổ Đầu đao khách Hách Xuyên!

Cửu thiên thập địa, Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang được sắp xếp như thế này:

Bách Độc thần ma Hoa Cô Phần.

Vô Danh thần ma Khang Xuất Ngư.

Thần Quyền thiên ma Thịnh Giang Bắc.

Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh.

Thiết Oản thần ma Phó Thiên Nghĩa.

Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần.

Trường Đao thiên ma Tôn Nhân Đồ.

Tuyệt Diệt thần ma Tân Hổ Khâu.

Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư.

Huyết Ảnh tăng ma.

Phi Đao thần ma Sa Thiên Đăng.

Độc Cước thần ma Bành Cửu.

Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn.

Khoái Đao thiên ma Đỗ Tuyệt.

Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thanh.

Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ.

Vô Ảnh thần ma Liễu Thiên Biến.

Ám Sát nhân ma Thích Thường Thích.

Phật Khẩu thần ma Lương Tiêu Thử.

Mỗi nhân ma đều có đệ tử, thuộc hạ hoặc hộ pháp quan trọng, ví dụ đệ tử Sa Thiên Đăng chính là Sa Lôi, Sa Phong, Sa Vân đã bị Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý giết trong trận tấn công Kiếm Lư. Đệ tử Khang Xuất Ngư là Khang Kiếp Sinh, Đệ tử Hoa Cô Phần là Nam Cung Tùng Hoàng, đệ tử Khổng Dương Tần là sáo, nhị hồ, đàn cầm....

Có một số nhân ma đã bị phe Tiêu Thu Thủy giết, ví dụ như đám Tôn Nhân Đồ, Tân Hổ Khâu, Đồ Cổn, Liễu Thiên Biến, một bộ phận đệ tử của các thần ma cũng đã bị tiêu diệt, ví dụ như Thiết kỵ Lục phán quan của Diêm Quỷ Quỷ, bốn cao thủ dưới trướng Phó Thiên Nghĩa, ba đệ tử của Dư Khốc Dư, hai tên sát thủ của Tả Thường Sinh.

Tên Hổ Đầu đao khách Hách Xuyên trước mặt này chính là sư đệ của Tôn Nhân Đồ đã chết dưới tay một trăm ba mươi tư vị hảo hán do Tiêu Dịch Nhân chỉ huy.

- Ta canh giữ nơi này, phàm là đám cô hồn dã quỷ của Hoán Hoa, ta đều xử lý hết, ngươi là tên thứ mười một....

Hai mắt Tiêu Thu Thủy đỏ lên, hắn phảng phất như trông thấy Hoán Hoa kiếm phái, máu thịt vương vãi, Kiếm lư Thành Đô, hủy trong một chốc, người thì chết, người thì bị thường, người bỏ chạythì bị tuy sát, người bị bắt thì bị lăng nhục, còn cha mẹ hắn đâu?....

Hách Xuyên cười lạnh lẽo:

- Tên ta giết lần trước, nghe nói còn là một trong những thống lĩnh tổ chức trong Kiếm lư, máu của hắn vẫn chưa khô đâu...

Hách Xuyên giơ đao ra, chỉ thấy trên lưỡi đao ánh lao đúng là có mấy vết máu loang lổ.

- Hắn hình như tên là Trương... Trương Trường Cung, có vẻ rất kiến cường... Sau đó ta chặt hai chân một tay hắn, hắn liền gào khóc ầm lên...

Hách Xuyên nói đến đây, có vẻ vô cùng đắc ý:

- Trước đây Tứ Xuyên là thế lực của Hoán Hoa kiếm phái, đến bây giờ đã là thiên hạ của Quyền Lực bang rồi!... Đối tượng tiếp theo của bọn ta sẽ là Đường môn đất Thục...

Nói xong lại cười ha hả, cuông vọng đến cực điểm.

Tiêu Thu Thủy không cười.

Hắn đột nhiên trở nên kiên cường.

Kiếm lư bị hủy rồi, không còn nhà nữa, hắn không thể bi thương, mà phải bình tĩnh.

Hắn nhìn chằm chằm vào Hách Xuyên, Hách Xuyên cười cả nửa ngày rồi chợt không cười nổi nữa, bởi vì hắn phát hiện, một đôi mắt lạnh như ánh kiếm, sáng như nước thu đang trừng trừng nhìn hắn.

Hắn chưa từng thấy qua ánh mắt nào có thần như vậy.

Ngay cả Hách Xuyên háo sát thành tính cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, hắn hỏi:

- Rút cuộc thì ngươi là ai?

Tiêu Thu Thủy nhìn thẳng vào hắn:

- Ta là Tiêu Thu Thủy

Tiếp đó, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng nói một câu:

- Ta muốn ngươi hiểu rõ một chuyện: Người nhà họ Tiêu, chỉ cần có một người còn sống, Quyền Lực bang sẽ ngủ không yên, ngồi không vững, ăn không ngon, sống không lâu...

Sao đó Tiêu Thu Thủy lại hỏi:

- Ngươi có tin không?

Lời Tiêu Thu Thủy nhẹ nhàng như tiếng thủ thỉ của tình nhân, nhưng hắn ra tay, ra tay như gió cuốn sa mạc, nhưng ngàn chiến mã tung vó giữa thảo nguyên Mông Cổ.

Hắn xông tới, vung quyền đánh mạnh.

Hách Xuyên không thể không tin.

Hắn còn cảm thấy mình tin quá muộn, bởi vì Tiêu Thu Thủy thật sự quá nhanh.

Hắn chỉ có thể vung đao chém tới, ít nhất có thể ngăn cả thế công của Tiêu Thu Thủy một chút.

Nhưng Tiêu Thu Thủy vậy mà lại không tránh, đao đúng là chém trúng người hắn, nhưng Hách Xuyên cũng chẳng biết mình chém trúng bộ phận nào trên cơ thể đối phương nữa.

Bởi vì Hách Xuyên nghe thấy cả tiếng xương cốt của mình gãy nát, sau đó hắn không ngờ lại trông thấy thân thể mình, sau lưng.

Kỳ lạ, người sao có thể trông thấy sau lưng mình được, trừ phi là... chẳng lẽ đầu ta đã...!

.... Ý nghĩ của Hồ Đầu đao khách Hách Xuyên đến đây là chấm dứt.

Khi Tiêu Thu Thủy đánh bay Hách Xuyên thành hai đoạn, bốn bang chúng Quyền Lực bang vốn đang muốn ra tay liền nhũn hết cả chân tay.

Không những không dám ra tay mà thậm chí cả chạy trốn cũng không dám.

Bọn chúng chưa bao giờ gặp ai thần dũng như vậy.

Mấy người nhồi bột, bán dù, làm nem rán đương nhiên cũng chưa từng thấy qua.

Tiếp theo Tiêu Thu Thủy quay đầu lại, đao chém lên vai hắn, hắn giống như không hề cảm thấy đau.

- Các vị có tin không?

Tiêu Thu Thủy hỏi bọn chúng.

- Tin cái gì?

Ba ông chủ hàng trông thấy người thanh niên dũng mãnh như thế, đầu óc đã hoàn toàn rối loạn.

Tiêu Thu Thủy mỉm cười:

- Có tin không? Có tin rằng chỉ cần một người nhà họ Tiêu còn sống...

Ông lão bán dù tiếp lời:

- Nhà họ Tiêu vĩnh viễn không đổ.

Người làm nem rán nói:

- Phái Hoán Hoa sẽ trở lại, Hoán Hoa kiếm phái duy trì chính nghĩa và công lý ở địa phương lâu như vậy, làm tốt như vậy, chúng rôi đều mong họ khôi phục...

Ông lão nhồi bột mỳ cuối cùng cũng nói:

- Chỉ cần có cậu, Quyền Lực bang sớm muộn cũng thành quá khứ.

Tiêu Thu Thủy mang theo nụ cười vừa hài lòng vừa kiêu ngạo, mang theo vết thương, chậm rãi từng bước, từng bước ra đi, chợt nghe có tiếng vỗ tay.

- Cậu đủ dũng cảm, ra tay đủ tàn nhẫn, ngoài ra cũng dám liều mạng, nội lực dồi dào, nhưng mà...

Tiêu Thu Thủy quay lại, thanh âm già nua đó tiếp tục nói:

- Võ công cậu lại không cao. Cậu nhất định là còn chưa luyện Mông Giang kiếm pháp của ta, luyện rồi sẽ không kém như vậy nữa.

Người nói đương nhiên chính là Mông Giang kiếm khách trong Quảng Tây tam sơn, Đỗ Nguyệt Sơn.

Đỗ Nguyệt Sơn vẫn chưa chết.



Trong thạch thất dưới đình Nhất Công, Đỗ Nguyệt Sơn cuối cùng đã bị Khuất Hàn Sơn bắt giữ, nhưng Đường Bằng lúc đó tự xưng là “Hán Tứ Hải” đã ngầm thả ông ta đi.

Kiếm vương Khuất Hàn Sơn khi ấy đang vội vàng truy kích nhóm Tiêu Thu Thủy, không rảnh chú ý tới, cho nên Đỗ Nguyệt Sơn trốn thoát ra được.

Đỗ Nguyệt Sơn tính tình kiêu ngạo, trước nay chẳng hề liên hệ với người trên giang hồ, ông ta lo Mông Giang kiếm phổ của mình bị người trong Quyền Lực bang đoạt mất, cho nên mới vội vã đi tìm Tiêu Thu Thủy.

Ông ta biết Tiêu Thu Thủy là con trai của Hoán Hoa kiếm khách Tiêu Tây Lâu, cho nên đi thẳng đến Xuyên.

Đến đây ông ta đã gặp Tiêu Thu Thủy.

- Cậu nhất định phải học kiếm pháp của ta, nếu như cậu muốn đối phó với Kiếm vương, không học thành kiếm pháp của ta thì không xong.

Kỳ thực, thứ Tiêu Thu Thủy muốn đối phó đâu chỉ có một mình Kiếm vương, mà là cả Quyền Lực bang.

Đỗ Nguyệt Sơn hỏi:

- Cậu muốn đi đâu?

Tiêu Thu Thủy đáp:

- Tôi muốn về nhà.

Đõ Nguyệt Sơn nói:

- Không biết chừng Quyền Lực bang đang mai phục ở đó.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Tôi chỉ có một gia đình.

Ánh mắt hắn đầy vẻ đau thương, cô độc khôn tả:

- Cho dù ở đó có trăm vạn đại quân, tôi cũng phải về nhà!

Đỗ Nguyệt Sơn giơ ngón cái, khen:

- Rất khá!

Lập tức lại hỏi:

- Bạn bè của cậu đâu?

Ánh mắt Tiêu Thu Thủy vẫn mang vẻ tịch mịch không nói hết:

- Phân tán rồi, chết rồi, hoặc là không rõ sống chết. Lâm công tử có vẻ còn chưa kịp tới...

Đỗ Nguyệt Sơn hỏi:

- Trong đất Thục, cậu còn tri giao nào không?

Tiêu Thu Thủy thoáng ngẫm nghĩ, đáp:

- Còn có hai người, đều là nữ. Từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn là bạn tốt của Hoán Hoa kiếm phái, cũng là bạn chí cốt của tôi...

Đỗ Nguyệt Sơn bật cười trêu chọc:

- Hồng nhan tri kỷ?

Tâm ông ta không hề già như tuổi.

Tiêu Thu Thủy đáp:

- Bọn họ là con gái của Khúc Kiếm Trì, Khúc lão bá, tạo nghệ kiếm pháp đều rất cao.

Đỗ Nguyệt Sơn vỗ bàn:

- Tốt! Khúc Kiếm Trì đứng vào hàng Bảy đại danh kiếm, ta đã sớm muốn gặp hắn.

Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:

- Bây giờ tiến bối muốn đến nhà họ Khúc làm gì?

Đỗ Nguyệt Sơn cười lớn:

- Kiếm lư bị diệt, họ Khúc tất có nghe tin, trước tiên cứ tìm hiểu rõ thực hư rồi hẵng đi, tránh để lọt mất điều gì...

Tiêu Thu Thủy im lặng, Đỗ Nguyệt Sơn lại nói:

- Chuyến này lão phu đi cùng cậu.

Tiêu Thu Thủy ngẩng đầu, đẩy vẻ cảm kích.

Đỗ Nguyệt Sơn cười:

- Ta tuy hơi già một chút nhưng vẫn có thể tính là bằng hữu của cậu chứ nhỉ?

Nói đoạn ngửa cổ uống cạn một chén rượu.

- Bạn bè của cậu đều rất đáng yêu.

Ông lại nheo mắt, đôi mắt híp lại dưới hàng lông mày trắng thực giống như một con cáo già đang cười:

- Có điều chúng ta muốn làm bằng hữu, trước tiên phải đáp ứng ta, trên đường chịu khó học Mông Giang kiếm pháp.

Tiêu Thu Thủy còn có thể nói được gì nữa?

Gặp được người tốt như vậy, chuyện hay như vậy còn có thể không đồng ý sao?

.............................

Hai người Khúc Kiếm Trì và Tân Hổ Khâu cùng xếp vào hàng Võ lâm Thất đại danh kiếm, Tân Hổ Khâu dựa vào một thanh Chuyên Chư thần kiếm, Khúc Kiếm Trì dùng một thanh Sấu Ngọc thần kiếm, những nhân tài luyện kiếm đời sau trong võ lâm, không ai không lấy họ làm tấm gương.

Khúc Kiếm Trì, Tân Hổ Khâu cũng là một đôi bạn tốt.

Hổ Khâu, Kiếm Trì vốn đã ở cùng một nơi.

Nhưng từ mười năm trước, Khúc Kiếm Trì bắt đầu xa cách với Tân Hổ Khâu, bởi vì Tân Hổ Khâu đã gia nhập Quyền Lực bang.

Lại qua một năm, Tân Hổ Khâu tới Hoán Hoa kiếm phái “nằm vùng”, cuối cùng bị Cổ Tùng tàn khuyết của Chưởng Thượng danh kiếm Tiêu Đông Quảng giết chết, đó là câu chuyện trong Dược Mã Hoàng Hà.

Mười năm trước, Tiêu Thu Thủy từng trông thấy Khúc Kiếm Trì một lần, lúc đó Khúc Kiếm Trì mạnh mẽ, cao ngạo, đứng lên trông như một vị thiên thần, ngồi xuống cũng giống như một vị thần linh.

Khi đó ông ta cầm kiếm trong tay, kiếm không có bao, mặt ông ta giống như kiếm mang.

Lúc ấy Tiêu Thu Thủy còn rất nhỏ, đến lần sau gặp lại Khúc Kiếm Trì trong đất Thục, ông ta đã rất già, chân đã khòng xuống, thân thể phát phì, bên hông có bao kiếm, trong tay không còn kiếm.

Chẳng lẽ ông lão ấy cũng đã gặp phải đả kích nào đó thực đáng sợ?

Bên cạnh ông ta còn có một người.

Một người xuất gia.

Người xuất gia này Tiêu Thu Thủy cũng rất quen thuộc

Ông ta chính là Cổ Thâm thiền sư Thiếu Lâm.

Khúc Kiếm Trì cười cười:

- Tôi đã không còn là một trong bảy đại danh kiếm, Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành (**) của mười năm trước rồi.

Nụ cười của ông ta mang đầy vẻ mỉa mai:

- Trong võ lâm biết bao chuyện bất bình, chỉ bằng một thanh kiếm, thật không thể dẹp hết nổi.

Cổ Thâm đại sư cúi đầu niệm:

- A di đà Phật

Vẻ bi thương trong mắt Khúc Kiếm Trì càng sâu đậm:

- Có một lần tôi thấy mấy chục người vây đánh một ông lão. Ông lão đó vừa già vừa đáng thương, võ công lại không cao, vì thế tôi liền ra tay, đánh bị thương mười ba người, đẩy lùi đối phương, mới biết ông lão đó hóa ra chính là “Cửu vĩ đạo” Lỗ Công! Còn người bị tôi đánh bỏ chạy là tiêu đầu của mươi ba tiêu cục Tây Hà. Lần đó khiến cho tôi thanh danh tàn tạ, tôi truy bắt Lỗ Công, đuổi suốt ba năm, còn phải ứng phó với sự truy sát của nhân sĩ bạch đạo võ lâm, vô cùng vất vả, đứt mất ngón tay út mới giết được Lỗ Công, mới có thể ăn nói được với võ lâm.

Khúc Kiếm Trì để lộ bàn tay mình ra.

Tay phải.

Ngón út của ông đã bị cắt đứt.

Ai cũng biết ông đã không thể cầm thật tốt kiếm nữa.

Vẻ châm chọc trong mắt Khúc Kiếm Trì càng thêm đậm:

- Tôi bỏ mất ba năm mới có thể rửa sạch một sai lầm đó, mà đời người thì có bao nhiêu lần sai lầm? Đời người có được bao nhiêu cái ba năm? Rửa sạch được tội đanh còn tốt, nếu rửa không hết thì sao đây?

Lồng ngực nhấp nhô liên tiếp của Khúc Kiếm Trì thực không hề giống vẻ mặt bình tĩnh của ông ta:

- Hơn nữa với hoàn cảnh như hôm nay, đã không được phép bại nữa, một khi thất bại, võ lâm sẽ chà đạp ngươi như một con chó, ngay cả đứa trẻ con cũng sẽ đá thêm cho mấy cái.

Khúc Kiếm Trì nhếch mép cười, lại hỏi:

- Cậu có biết mùi vị của không được phép thất bại không?

Tiêu Thu Thủy lắc đầu, hắn cảm thấy mình vẫn còn quá trẻ, ở đây không hề có phần cho hắn lên tiếng.

Khúc Kiếm Trì nói tiếp:

- Nếu như, một người chỉ được chiến thắng, không được phép thất bại, hắn rất có thể sẽ không bao giờ dám chiến đấu.

Ông thoáng cười khổ:

- Danh dự của hắn tựa như một quả trứng mỏng, ném ra dù có trúng mục tiêu thì cũng thành ngọc đá cùng tan.

Khúc Kiếm Trì nhìn Tiêu Thu Thủy đầy thâm ý:

- Thành danh, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Đỗ Nguyệt Sơn bỗng xen vào:

- Ông đừng kể lể nhiều như vậy nữa, chuyện Tiêu lão đệ muốn biết nhất thì lại không nói.

Khúc Kiếm Trì cười nhẹ:

- Tôi nói nhiều như vậy là muốn ông biết, ân oán giang hồ, võ lâm thị phi, tôi đã sớm không muốn quản nữa, nhưng khi Kiếm lư chống đỡ đến ngày thứ mười ba, tôi không nhẫn nhịn được, cuối cùng vẫn đi.

Ánh mắt Tiêu Thu Thủy sáng lên.

Khung Kiếm Trì nói:

- Không những tôi đi mà Hồ Nam “Thiết Bản” Đàm Kỳ Đạo, Hồ Bắc “Đồng Bà” Cổ Hữu Công, cùng với “Huyết liên hoàn” Kỳ Tam đất thục cũng dẫn người đi, kết quả...

Ông chậm rãi chìa tay phải ra, bàn tay phải không ngờ chỉ còn lại một ngón tay.

Ngón cái.

- Chỉ còn một mình tôi trở về.

Tiêu Thu Thủy chưa nghe hết câu đó đã nước mắt lưng tròng.

Đỗ Nguyệt Sơn quát hỏi:

- Rút cuộc thì Kiếm lư ra sao rồi?

Khúc Kiếm Trì đáp:

- Đã bị công phá vào ngày thứ mười sáu.

Ông cười khổ tiếp:

- Khi tôi gặp cha cậu ta, ông ấy vừa gầy mòn vừa kiệt sức, đã sắp không chống đỡ nổi nữa.

Tiêu Thu Thủy siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt.

- Tôi khuyên ông ấy từ bỏ Kiếm lư, bỏ chạy.

Khúc Kiếm Trì nói:

- Ông ấy không chịu, nói nơi đó là gốc rễ của ông ấy, chuyện này tôi cũng hiểu.

Khúc Kiếm Trì thở dài:

- Một người lăn lộn giang hồ đến tận hơn năm mươi tuổi, nhà chính là mạng sống của ông ấy, chặt mất gốc rễ của sinh mạng, sống tiếp cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Đô Nguyệt Sơn lại hỏi:

- Bây giờ Kiếm Lư ra sao rồi?

Cổ Thâm chợt lên tiếng:

- Chuyện đó lão nạp biết.



Đỗ Nguyệt Sơn nói:

- Ông nói.

Cổ Thâm thiền sư đáp:

- Đã thành đống đổ nát.

Đỗ Nguyệt Sơn hỏi:

- Có trông thấy thi thể Tiêu Tây Lâu không?

Cổ Thâm thiền sư lắc đầu.

Tiêu Thu Thủy đứng vụt dậy.

Cổ Thâm nói bằng một giọng rất thâm trầm:

- Nơi đó đã không còn thi thể nào. Một thi thể cũng không có.

Tiêu Thu Thủy nhìn trân trân vào ông ta, hắn biết vị lão thiền sư này là bạn tri giao của cha mình, sẽ không lừa hắn.

- Nhưng người tới thăm dò lại biến thành thi thể.

Cổ Thâm thiền sư thở dài:

- Lệnh tôn hiệp nghĩa nổi tiếng thiên hạ, Quyền Lực bang nghịch đảo hành thi, người tới tương trợ Kiếm lư không phải là không có, lão nạo cùng Dân Giang Hàn Tố Nhân, Động Sơn Cảnh Tôn Dương cùng nhau tới, nhưng mà...

Sắc mặt Cổ Thâm không ngờ lại biến đổi một cách kỳ lạ, giống như vẻ sợ hãi khi trông thấy ma quỷ:

- Cũng chỉ có một mình lão nạp trở về.

Đỗ Nguyệt Sơn lắp bắp hỏi:

- Đại sư đang nói tới hai vị “Hồng tuyết hiệp” Hàn Tố nhân, cùng Cảnh Tôn Dương ngoại hiệu “Thiên địa nhất sa âu”...

Cổ Thâm thiền sư gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đỗ Nguyệt Sơn cũng không nói nổi nên lời.

Tiêu Thu Thủy lại hỏi;

- Hai vị ca ca của tôi đâu? Bọn họ đều không tới...?

Cổ Thâm đáp:

- Theo như lão nạp biết, Tiêu Khai Nhạn vẫn đang tử thủ ở Quế Lâm. Đại ca cậu Tiêu Dịch Nhân dẫn người đi, đã bị Quyền Lực bang đánh bại ở đất Điền...

Tiêu Thu Thủy bỗng đứng phắt dậy, trong mắt ngấn lệ:

- Nói vừa, đại ca có các anh em thập niên, sao có thể bị đánh bại?!

Cổ Thâm thiền sư lặng lẽ gật đầu, bình tĩnh nói:

- Ta hiểu tâm trạng của cậu, Thập niên cũng đúng là anh em tốt của cậu.

Khúc Kiếm Trì thở dài, tiếp lời:

- Đánh tiếc, khi đại ca cậu bị đánh bại, không những Thập niên ở bên cạnh hắn mà cả Đường Phương, Đường Bằng, Đường Mãnh của Đường môn, cùng với Thiết Tinh Nguyệt anh dũng trứ danh, Khâu Nam Cố xảo quyệt nổi tiếng, thậm chí Tả Khâu Siêu Nhiên đệ tử Ưng trảo vương Lôi Phong cũng đều ở đó....

Những cái tên ấy, những cái tên quen thuộc ấy.

Những cái tên từng cùng Tiêu Thu Thủy cùng sống chết, chia hoạn nạn.

Những người đó.

Tiêu Thu Thủy cơ hồ ngây dại.

Khúc Kiếm Trì nhìn thật sâu vào hắn:

- Cậu muốn nghe trận chiến hồ Điền không?

Tiêu Thu Thủy gật đầu, sự thật có đáng sợ hơn nữa, hắn cũng phải đối mặt.

Khúc Kiếm Trì lại mỉm cười, cười rất lười biếng:

- Mấy năm trước cậu còn nhỏ, đã có hai cô em gái kết nghĩa rồi.

Ánh mắt Khúc Kiếm Trì thoáng hiện vẻ hiền từ:

- Cậu còn nhớ tên bọn nó không?

Tiêu Thu Thủy đương nhiên là còn nhớ, cũng nhớ cả bọn họ một người hay chảy nước mũi, một người thường ngã rách quần áo. Người hay làm rách quần áo thích khóc, người thường chảy nước mũi thích cười.

“Nhất khốc bất hưu chỉ, nhất tiếu bất trực yêu”.(***)

Đây là biệt danh mà Tiêu Thu Thủy đặt cho họ mười năm trước.

Mười năm trước, thích khóc là là Mộ Sương, thích cười là Mân Miêu.

Mười năm sau, thích khóc vẫn là Khúc Mộ Sương, thích cười cũng vẫn là Khúc Mân Miêu.

Nhưng còn ai dám nói bọn họ sẽ chảy nước mũi, sẽ ngã rách quần áo.

Hai thiếu nữ, một người mặc váy dài màu xanh lục, một người mặc áo màu tím nhạt, một người khi đi đứng, ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu lên, một người lại mở to mắt liếc đi liếc lại xung quanh.

Thiếu nữ mắt to, khi đôi mắt nhìn vào bạn, sẽ khiến tim bạn đập thình thịch.

Thiếu nữ cúi đầu ngượng ngập chỉ với một cái cúi đầu cũng có thể khiến tim bạn ngừng đập.

Hai thiếu nữ nhìn Tiêu Thu Thủy, hơi cúi người vái chào, Tiêu Thu Thủy vội vàng đứng lên, hắn thật không dám tin đó là Mộ Sương, là Mân Miêu ngày ấy...

Thiếu nữ mắt to cười hì hì:

- Tôi là Mân Miêu.

Thiếu nữ ngượng ngùng lý nhí nhỏ như tiếng muỗi kêu:

- Tôi là Mộ Sương.

Họ cùng ngồi xuống, thiếu nữ mắt to nhìn qua nhìn lại chỗ Tiêu Thu Thủy, thiếu nữ ngượng ngùng cũng hơi hơi nghếch đầu lên, liếc qua một cái. Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cùng phì cười.

Khi thiếu nữ bật cười, thật giống như hoa nở trước gió, thật chẳng thể giải thích được nguyên nhân.

Có lẽ khi các thiếu nữ thấy những người bạn nam thời nhỏ của mình, đều cảm thấy rất tức cười, tại sao lại cao lớn như vậy chứ, tại sao lại như một tên ngốc vậy chứ...

Tiêu Thu Thủy sắp đỏ bừng mặt lên rồi... Mặt hắn nóng lên, nhưng hắn biết mình không thể đỏ mặt.

Một khi đỏ mặt sẽ càng khiến người ta cười lăn cười bò.

- Thỉnh giáo cô nương, chẳng hay có thể cho tôi biết tường tận trận chiến bên hồ Điền giữa anh trai tôi và Quyền lực bang.

Đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.

Khúc Mân Miêu, Khúc Mộ Sương vụt thu hồi nụ cười, họ đều tôn kính trận chiến đó, tôn kính những hảo hán Hóa Hao kiếm phái trong chiến dịch đó.

Đó là một chiến dịch nổi tiếng thiên hạ.

Trận chiến đó tuy xảy ra ở Vân Nam nhưng đã truyền bá khắp võ lâm.

Những nơi ở càng xa, ngược lại càng nhiều người biết tới, hơn nữa còn lưu truyền càng huyền bí.

- Khi trận chiến đó xảy ra, chi em tôi đúng lúc đang ở A Bỉnh. Khi bọn tôi tới hồ Điền thì đã chỉ còn lại thi thể....

- Nghe nói trận chiến đó bắt đầu từ một dải Thạch Lâm, qua mấy lần giao tranh ngắn ngủi với bang chúng Quyền Lực bang, Hoán Hoa kiếm phái tuy có tổn thất nhưng đã giết được Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thanh cùng Trường Đao thiên ma Tôn Nhân Đồ, sau lại ở gần Nộ Sơn, bắt sống Phật Khẩu thần ma Lương Tiêu thử, đánh bị thương Ám Sát nhân ma Thích Thường Thích, giành được toàn thắng... Không lâu sau, dưới lầu Đại Quan lại có một trận giằng co kiếm bạt cung giương....

- Trong trận chiến đó sở dĩ Hoán Hoa kiếm phái đại thương nguyên khí là vì ở dưới chân núi Điểm Thương... Nghe nói trước đó Xà vương của Quyền Lực bang đã hại chết tất cả môn nhân phái Điểm Thương, dĩ dật đãi lao, thủ dưới tháp đá chờ đội ngũ của đại ca anh tới....

- Trận chiến đó chấn động cả trời đất, nghe nói lúc bắt đầu chiến đấu, các hảo hán Hoán Hoa không hề bại, hơn nữa các anh hùng Thập niên còn bao vây được Xà vương... Nhưng sau đó có một người xuất hiện, Tiêu Dịch Nhân tưởng hắn là trọng tướng Liệt Hỏa thần quân của Chu đại thiên vương cho nên không chú ý tới nhiều, để hắn gia nhập cuộc chiến, bị kẻ đó độ ngột tập kích, giết chết mấy người trong Thập niên....

Tiêu Thu Thủy siết chặt nắm tay, toàn tân run lên vì phẫn nộ:

- Kẻ đó là ai?!

Khúc Mân Miêu đáo:

- Tổ Kim Điện, chính là Hỏa vương trong Bát đại Thiên vương. Hắn giả mạo Liệt Hỏa thần quân, giành được tín nhiệm của anh trai anh, một kích thành công, nặng tay sát thủ... Thập niên bị phá, cộng thêm người Hỏa vương đem tới bao vây trong ngoài, chém giết một trận, Hoán Hoa kiếm thái vì thế mới...

- Ngay từ bắt đầu Hoán Hoa kiếm phái đã mất bốn người Thải Y, Bi Phẫn, Yến Quân, Bạch Bân... Tiêu Dịch Nhân cố ra sức tái chiến, nhưng binh bại như núi đổ, nhân số của Quyền Lực cũng hơn hẳn Hoán Hoa kiếm phái. Trên cả đường đi, phái Hoán Hoa đều chiếm thượng phong, Quyền Lực bang quyết tâm cho Hoán Hoa kiếm phái một đòn trí mạng dưới chân núi Điểm Thương...

- Lúc ấy đâu đâu cũng là quân phục kích Hoán Hoa kiếm phái, Thập niên của Hoán Hoa tuy bị diệt mất một phần nhưng tráng trí chưa tan, mắt thấy còn có thể liều một phen, Trận Phong đại đột nhiên giết chết Hải Thần, hóa ra hắn chính là đệ tử chân truyền của Vô Ảnh thần ma Liễu Thiên Biến, Khuê Lãnh Giáp. Hắn giết mất hai người, Quy Nguyên và Thu Nguyệt cũng hợp lực tiêu diệt được hắn, nhưng tổ chức Thập niên đã bị hủy hoại tan tác...

Tiếng Khúc Mân Miêu nói càng lúc càng đau thương, sôi trào, phảng phất như trận chiến kinh thiên động địa, oan hồn vô số đó đang ở ngay trước mắt.

- Nếu Thập niên có thể toàn lực liều chiến, kết quả trận chiến này vẫn còn khó đoán trước, nhưng Xuyên Tâm còn sống lại bị Dược vương hạ độc chết...

Đỗ Nguyệt Sơn kinh hãi nói:

- Mạc Phi Oan cũng tới nữa.

Khúc Mộ Sương gật đầu tiếc nuối vô hạn, ánh mắt cũng đầy vẻ thê lương và đau đớn:

- Xà vương, Hỏa vương, Dược vương, ba Vương đều tới, lần này Quyền Lực bang thật sự đã dùng đến toàn lực... Đường Mãnh đã sớm bỏ mạng dưới nanh độc của Xà vương, Quy Nguyên xông pha đến cách núi Điểm Phương mười bảy dặm thì bị Thích Thường Thích mai phục giết chết.... Thu Nguyệt dẫn người tiến lên Bích Kê Lĩnh, bị Tả Thường Sinh dẫn dụ giết chết... Thập niên không ai sống sót...

Kể đến đây, Khúc Mộ Sương cũng vì kết cục trời sầu đất thảm đó mà không nói tiếp được nữa.

Tiêu Thu Thủy như muốn trợn rách cả khóe mắt.

Khúc Mân Miêu tiếp lời:

- Trận chiến ấy, đến cả sống chết cũng đều là dư thừa. Người của Hoán Hoa kiếm phái giết ít nhất là gấp ba lần nhân số của mình, nhưng chung quy vẫn là quả bất địch chúng, chôn thây Thương Sơn. Sự thảm khốc của trận chiến đó thật không thể tưởng tượng nổi, quỷ thần gào khóc, nghe nói chim thú trên núi đều chạy trốn xuống đồng bằng, không đành lòng chứng kiến trận chém giết ấy...

Tiêu Thu Thủy trầm mặc hồi lâu, nhìn trừng trừng về trước, hai tay siết chặt, cuối cùng cũng hỏi:

- Anh trai tôi thì sao? Bạn bè tôi thì sao?

Khúc Mân Miêu hé miệng đáp:

- Anh trai anh không biết đang ở đâu, với võ công của anh ấy, Quyền Lực bang muốn giết cũng không dễ dàng gì. Còn về bạn bè anh, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra thi thể họ...

Tiêu Thu Thủy vừa muốn thở phào một hơi, Khúc Mộ Sương đã nói tiếp:

- Nhưng mà trong trấn nhỏ tại Nga Biên, đã phát hiện ra thi thể Mã Cảnh Chung, Mã tổng quản...

Tiêu Thu Thủy đau đớn gật đầu:

- Tôi biết rồi.

Đó là trận chiến ở Hoan Nhạc sạn, nơi hắn đánh mất một cơ hội gặp lại Đường Phương, hối hận cả đời.

Khúc Mân Miêu khe khẽ thở dài, nói:

- Trận chiến đó Hoán Hoa kiếm phái tuy toàn quân bị diệt, nhưng đã thực sự thức tỉnh đồng đạo võ lâm. Bây giờ ai cũng biết, trong trận chiến này, Quyền Lực bang đã lộ ra sơ hở, chỉ cần kết hợp các tông các phái trong thiên hạ, tuyệt đối có thể liều một phen.

Khúc Mộ Sương cắn môi, nhẹ giọng nói:

- Hoán Hoa kiếm phái không hề hy sinh vô ích. Sẽ có một ngày, những tinh hồn Hoán Hoa đó tiêu diệt bang hội thiện hạ đệ nhất đại ác đó.

Khúc Kiếm Trì dùng bốn ngón tay, vuốt ve tấm thảm dày trải trên ghế, than thở:

- Đáng tiếc, vẫn phải hy sinh một chính phái bạch đạo dám nói dám làm.

Tiêu Thu Thủy bỗng đứng lên, dùng hết sức lực gào lên:

- Tại sao Kiếm lư bị vây công suốt mười bảy ngày mà chỉ có năm ba đội ngũ chính nghĩa lẻ tẻ lên đường cứu trợ?! Tại sao, tại sao từ Quế Lâm đến Thương Sơn, đường xa vạn dặm, không có một ai gia nhập đội ngũ Hoán Hoa kiếm phái?! Tại sao? Tại sao trận chiến Điểm Thương đất trời sầu thảm, Thiếu Lâm, Võ Đang, bao nhiêu danh môn chính phái, không hề có ai ra mặt hiện thân?! Tại sao! Tại sao?! Chẳng lẽ phải chờ đến lúc các tông các phái trong thiên hạ đều lần lượt bị tiêu diệt, Quyền Lực bang thống trị thiên hạ, đám nhân sĩ võ lâm đó mới chịu liều mạng, mới chịu đoàn kết, chẳng lẽ vậy sao?!

Không ai trả lời.

Thật lâu sau.

Cổ Thâm thiền sư bỗng thở dài:

- Đó là nguyên nhân vì sao lão nạp rời khỏi Thiếu Lâm.

Từ lúc trung niên, Cổ Thâm đã ly khai Thiếu Lâm, có người nói ông ta trong mắt không có Thiếu Lâm, tự thấy Tiên nhân chỉ của mình, một chí có thể phá bảy mươi hai tuyệt kỹ, không thèm ở lại trong chùa nữa, kỳ thực, Cổ Thâm bỏ đi là vì không thể tuân thủ rất nhiều luật lệ không hợp lý của Thiếu Lâm.

Đỗ Nguyệt Sơn cúi đầu nhìn cổ tay vẫn còn hằn vết xích sắt của mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực:

- Dù sao cái mạng này của ta cũng coi là do mấy người bạn trẻ các cậu cứu, có chỗ nào cần dùng đến ta cứ nói, coi như lão già này vẫn còn có chút tác dụng.

Độ Nguyệt Sơn nghiến răng nghiên lợi:

- Ta quyết phải một mất một còn với Khuất Hàn Sơn, hắn ở trong Quyền Lực bang, vậy ta sống mái với Quyền Lực bang!

Khúc Kiếm Trì vẫn dùng bốn ngón tay vuốt ve tấm thảm da cáo trải trên ghế mình, vẻ mặt giống như đang vuốt ve một chú mèo con:

- Ta thiếu mất năm ngón tay, ta không nên động đao động kiếm nữa.

Rồi ông bỗng cười, nói tiếp:

- Nhưng ai bảo ta còn lại năm ngón tay khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Hùng Hảo Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook