Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 4

Hạ Vũ

28/06/2013

Nhiệt độ Ba Khâu ngày đêm chênh lệch với nhau rất lớn, ban đêm thời tiết như rét đậm, lạnh làm cho người ta không chịu nổi, trên giường, chăn ấm thêu uyên ương rút vào nhau, tỏa ra chút ấm áp. Nhan Ca ngủ cực không an ổn, cả người tựa hồ đắm chìm trong ác mộng, bị dày vò, càng không ngừng trằn trọc trán đồng phát ra hàm hồ lời vô nghĩa. Nàng lại mộng nơi đó, tường thành nguy nga, cung điện kim bích huy hoàng, cao cao tương tư dưới tàng cây có ba cái tiểu nữ hài. Giống nhau như đúc áo xanh quần trắng, sơ búi kế cung trang cung nữ, mang theo rổ ở vườn hoa hái từng đóa hoa. Vui tiếng cười như chuông bạc êm tai. Các nàng…… Là ai? Trong đó có một… có thể hay không là chính mình khi còn nhỏ? Không đợi nàng xem rõ ràng, Nhan Ca phát giác chính mình lại đến một tòa phủ đệ hoa lệ phú quý, một tên thiếu niên ngày thường tuấn mỹ đang suy yếu nằm trên giường, trên mặt tinh xảo không thể soi mói tất cả đều là chảy đầy mồ hôi, lưng mềm mại tuyết trắng lộ ra loang lỗ vết máu. Nàng ngẩn ra, bỗng nhiên muốn khóc, nàng hẳn là gặp qua hắn, không sai, hắn là nam tử trẻ tuổi trên xe ngựa, chẳng lẽ đây là…… bộ dạng của hắn thời kì thiếu niên sao? Nhưng là, nàng biết hắn đau, rất đau rất đau, giống như tư vị vạn tiễn xuyên tâm, kia có bao nhiêu đau, nàng biết qua! Đúng vậy, nàng từng trảu qua, thực đau quá ~~ Nhan Ca toàn thân dường như bị châm khó chịu, bén nhọn mà rõ ràng đau đớn lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nàng bỗng nhiên thét chói tai ra tiếng:“Không cần!” “Đừng sợ, tỉnh? Gặp ác mộng sao?” Bên tai truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp, Nhan Ca giống như đã từng nghe đến, lại kỳ quái sẽ không xuất hiện tại trong mộng của nàng. Bất an chuyển động đầu, lông mi cao vút, hai tròng mắt rưng rưng sương mờ mở ra, liếc tuấn nhan như điêu khắc bàn, thân thể mềm mại rúc vào lòng ngực dày rộng ấm áp của nam nhân hơi chấn động, môi anh đào khẽ mở, nhưng lại hỏi một câu:“Ngươi…… Là ai?” Nam nhân bỗng nhiên nheo lại mắt, còn chưa mở miệng, đã thấy thần trí mê mang, môi đỏ mọng hơi hơi khép mở, lại ôn nhu khéo khéo hoán thanh:“Tướng công……” Bộ mặt lãnh ngạnh cương nghị nháy mắt trở nên nhu hòa, trong mắt lệ mang cũng nhất thời hóa thành hư ảo. “Vừa rồi là làm ác mộng sao?” Hắn thấp giọng hỏi, bàn tay to cuốt lấy mồ hôi lấm tấm còn vương trên trán của nàng, hôn nhẹ lên đó. Thiên hạ trong lòng lại trong phút chốc cuộn mình đứng dậy, dường như nghĩ đến chuyện tình gì đó đáng sợ. “Nhan Ca?” hắn trong lòng hơi trầm xuống, hai tay càng ôm chặt thân mình bé bỏng vào lòng. Chậm rãi ngẩng đầu, một cặp mắt thủy linh trừng mắt thật to, Nhan Ca trương duyệt cánh môi giật giật, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền phát run, giọng nói run run, nàng hoàn toàn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh:“Người nọ…… Người nọ……” Đúng vậy, nàng nghĩ tới, nàng…… nàng giết người! “Không có.” Nam nhân đem nàng kéo vào trong lòng, động tác ôn nhu như nâng trân bảo chỉ sợ rằng chạm mạnh tay sẽ khiến trân bảo kia vỡ tan, trong miệng không ngừng trấn an:“Đừng sợ, người nọ không có chết.” Nhan Ca mãnh liệt lắc đầu, cơ hồ run lui thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín nước mắt tựa chặt vào bờ ngực rắn chắc của nam nhân, ở trong lòng hắn phát ra tiếng khóc ẩn nhẫn nức nở. “Là thật, ngươi ngay cả con gà đều giết không được, làm sao có thể giết người?” “Thật…… Thật vậy chăng?” Nàng bán tín bán nghi, nghẹn ngào hỏi. “Ân.” Hắn vuốt tóc nàng, ôn nhu dỗ nói:“Không có việc gì, hết thảy có ta, không cần sợ.” Nàng giống như chim nhỏ cuộn mình ở trong khuỷu tay của hắn, một đôi tay mềm gắt gao tóm lấy cánh tay nam nhân, gắt gao níu chặt vạt áo của hắn, rốt cục ở trong lòng hắn nức nở ra tiếng. Nàng giờ phút này bộ dáng thật là làm hắn không dễ chịu, bàn tay to nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, mềm nhẹ hôn tới nước mắt, nhìn thẳng cặp thủy mâu kia đang kinh hách, cúi đầu thở dài:“Thực xin lỗi, là ta sai.” “Không, không phải.” Nhan Ca khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì hắn hôn mà nhiễm lên ửng đỏ, đầu lắc càng mạnh. “Không phải cái gì?” Hắn hỏi. Nhìn gương mặt nam nhân cương nghị anh tuấn, Nhan Ca nghẹn ngào, đứt quãng lại kiên định nói:“Nếu…… Lần sau còn có người muốn hại tướng công, ta…… Ta sẽ giết hắn.” Lời của nàng làm cảm xúc của nam nhân dường như lên men, tiểu nữ tử rõ ràng sợ đòi mạng, lại tại thời điểm nguy hiểm, nghĩ đến đầu tiên chính là muốn bảo hộ hắn. Hắn triệt để nhận tội, chịu thua. Lần này gặp gỡ nàng, hắn sẽ lại không phải như cũ là người đối sắc đẹp thiên hạ không hề tham luyến, một lòng thầm nghĩ kiến công lập nghiệp bá chủ một phương, mà dần dần biến thành thầm nghĩ tham luyến tâm của nàng, nam nhân mà nàng yêu, giống một đôi tình nhân yêu nhau bình thường cả đời nhất thế. Đương nhiên, hắn muốn, còn có cả người của nàng. Trìu mến lại một lần nữa cúi người khẽ hôn môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm làm cánh môi mềm mại, vô cùng kiên nhẫn trấn an nàng, dụ dỗ nàng vì chính mình mở ra. Hôn như vậy ôn nhu, đủ để Nhan Ca quên mất thế gian sở hữu sợ hãi cùng tội ác, tốt đẹp làm cho hầu gian của nàng phát ra rên rỉ động lòng người. Người giống nàng như vậy, không có quá khứ, cũng không biết cha mẹ mình là ai, cơ khổ vô y chim chóc trong bầu trời tăm tối, nhìn phía chân trời lại rộng lớn lại không một chỗ là nhà để dừng chân. Nhưng mà hiện tại, bên người có một đôi cánh tay hữu lực cho nàng dựa vào, làm cho nàng không hoảng hốt lại bất lực, ở bên người hắn, nàng cảm thấy thật thỏa mãn, hảo an toàn. Bởi vì có hắn, nàng không lại sợ hãi. “Tướng công……” Nhan Ca môi không tự chủ được vì hắn mở ra, cánh môi hé mở trong nháy mắt, hắn chợt nhân cơ hội tham nhập, vươn đầu lưỡi mở ra cánh môi của nàng. Cái lưỡi đinh hương thẹn thùng, phiếm trong veo say lòng người, đã chuẩn bị tốt cũng thử thăm dò nghênh đón lưỡi của hắn nóng bỏng nhiệt tình, mà lúc hắn phát hiện đáp lại của nàng, một trận mừng như điên thổi quét toàn thân, càng thêm tận tình ở trong miệng nàng liếm làm phiên giảo, cùng cái lưỡi mềm mại chơi đùa, hết sức triền miên. Ý đồ dùng phương thức này giúp nàng quên hình ảnh khủng bố, hắn thầm nghĩ nàng nhớ hết thảy tốt đẹp. “Ân…… Ngô……” Lửa nóng duyệt hôn đã làm Nhan Ca mất đi sở hữu năng lực suy xét, hô hấp khó khăn, hơi thở toàn là hương vị tươi mát gợi cảm của nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn bị hắn ngang ngược cường hãn xâm chiếm, đầu choáng váng nặng nề dần thành khối đậu hũ. Thật lâu sau, hắn mới buông tha bờ môi của nàng bị hôn đỏ bừng, ánh mắt yên lặng quan sát đôi thủy mâu trong suốt của nàng, chỉ thấy thiên hạ dưới thân mâu quang lưu chuyển, nhưng lại toát ra một tia hiếm thấy quyến rũ. “Tướng công……” Nỉ non, Nhan Ca vẫn quyến luyến cái hôn của hắn, cánh tay tuyết trắng nâng cao, ôm lấy cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ ửng làm cho người ta muốn cắn một ngụm, cái lưỡi như mật, e lệ hướng hắn tác hôn. Nàng phản ứng hồn nhiên mà mê người, xúc động dục niệm của hắn ẩn nhẫn bấy lâu, một loại cực hạn vui sướng khiến lý trí nam nhân hoàn toàn hỏng mất, thân thể mềm mại truyền đến hương thơm lại là kịch liệt kích thích sở hữu cảm quan. Mỗi đêm tham luyến không đứng đắn, chỉ giới hạn trong hôn trộm, đối hắn mà nói là tra tấn ngọt ngào, cũng thời gian chờ đợi lâu lắm, nhưng là hiện tại, nàng đang đáp lại hắn, nàng cũng đồng dạng cần hắn. Như vậy nhận tri làm cho cao trào sôi nổi như mãnh thú hồng thủy, cắn nuốt toàn bộ cơ thể nam nhân của hắn, hắn không muốn lại tiếp tục nhẫn nại đi xuống. Xương ngón tay rõ ràng thon dài dọc theo khuôn mặt no đủ trượt xuống, mơn trớn hàng mi xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt như thu thủy, cái mũi như quỳnh dao, cuối cùng lưu lại cánh môi anh đào mềm mại. Môi của nàng lại nhuyễn lại ngọt, dụ hoặc hắn chậm rãi tham tiến, đầu lưỡi ướt át như là lời mời gọi dụ dỗ, không tiếp tục đè nén cảm xúc của chính mình, đem hai cánh hoa chậm rãi thưởng thức. Không đủ, không đủ! Thế nào cũng hôn không đủ, hắn vươn lấy đầu lưỡi liếm răng của nàng, luồng theo khe hỡ vào trong. Dây dưa hôn môi, hắn đã rút đi quần áo hai người, cúi người đem nàng đặt ở dưới thân, xem nàng, ánh mắt rơi xuống hai vú tuyết trắng, mâu quang nhất thời nhất nhu. “Nhan Ca……”cổ họng nam nhân nhẹ than, ở bên tai nàng nỉ non gọi tên nàng, thanh âm nhiễm lên nhàn nhạt tình dục, khêu gợi dụ hoặc. “Ân……” Nàng thẹn thùng, nhẹ giọng đáp ứng. Hắn thở dài, con ngươi đen cuồng dã, mâu quang tập trung ở dung nhan thẹn thùng đã nhiễm hồng. Tiểu nữ nhân nằm ngửa, kiều nhan thượng một mảnh ửng hồng, bộ dạng mị nhân chọc người trìu mến, càng khiến người ta nghĩ ăn ngay một ngụm vào bụng. “Nương tử ngoan ngoãn của ta.” Không nhịn được càng sâu ôm nàng vào lòng, nam nhân như lấy được chí bảo, gò má kề sát vào má của nàng, chóp mũi vô cùng thân thiết vỗ về chơi đùa. Bọn họ trần trụi tương đối, nữ tính bạch dương dường như tuyết nộn ngọc thể trần truồng bị thân hình cường kiện ngăm đen nam tính toàn bộ đè lại, nóng bỏng môi ở trên da thịt chung quanh dao động, xương quai xanh tuyệt đẹp, cổ như ngọc trắng mịn, đầu vai mượt mà mà tinh tế…… Rung động mười ngón phủ lần từng tấc quang lỏa trên thân nàng vẫn thấy không đủ. Bàn tay to nắm giữ một kiều nhũ như mật đào, tô nhũ của nàng khéo léo kiên đĩnh, tròn trịa, đôi môi nam nhân cơ khát vội vàng cúi xuống, tham lam nhấm nháp hai quả anh đào hồng nhuận nơi nhũ tiêm, làm nhũ tiêm yếu ớt phấn nộn bị nhậm lấy trong miệng ấm áp, Nhan Ca khẽ kêu một tiếng, ngạc nhiên mở ra một đôi thủy mâu. Hắn ở ăn nàng đâu! Ôn nhu hấp, nặng nề mà duyệt, càng liếm càng thâm, như là trẻ con cơ khát, muốn hấp ra ngọt ngào sữa tươi. “Ách a……” Nhan Ca trằn trọc yêu kiều, thân hình mềm mại run run, sợ run, mu bàn tay ngượng ngùng không chịu nổi che lại hai tròng mắt. Ai biết hắn lòng tham không chỉ muốn ăn nàng, còn muốn sờ nàng. Thon dài đầu ngón tay tham hướng u cốc giữa hai chân, vỗ về chơi đùa đã dính sương mai, cánh hoa nhi ướt át nhuyễn ngấy, lại vắm một ngón tay, ở thủy huyệt chặt trất lại co rúm đùa bỡn, liên tục không ngừng mà gây cho nàng khoái cảm xa lạ lại mãnh liệt, hắn nhìn chằm chằm cánh hoa trắng noãn giữa hai bắp đùi, rốt cuộc không nhịn được kéo ra tinh tế đùi đẹp, ỷ thân chôn nơi chân non mềm đi xuống. Nhan Ca nhu thuận ứng, nghe lời nằm ở trên giường, gặp nam nhân đứng dậy, lộ ra thân hình tinh tráng, rộng lớn ngực, rắn chắc cơ bụng…… Nàng không khỏi mặt đỏ tim đập đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào đệm chăn, bộ dạng thẹn thùng rước lấy nam nhân một trận sang sảng tiếng cười. Nước ấm rất nhanh nấu tốt lắm, nam nhân mang tới khăn sạch sẽ, tẩm ẩm ướt, tự tay vặn khô, thay nàng lau. Sườn nằm cong người, dưới ánh nến, xốc lên đệm chăn, tiểu nữ nhân đường cong linh lung quang lỏa thân mình, có phong thái nữ tử phía nam xinh đẹp. Tinh tế lau thân thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi, khăn ẩm nóng lướt qua mỗi một chỗ linh lung, mỗi một tấc đường cong duyên dáng, cảnh đẹp trước mắt làm nam nhân mâu sắc càng sâu, hầu kết khó nhịn giật giật. Theo hắn ôn nhu chà lau, Nhan Ca cả người lỗ chân lông tựa hồ đều giãn ra, nàng thoải mái mà thán một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại. Bàn tay to vén lên tóc đen, lộ ra gáy ngọc, mắt nhìn đến chỉ thấy da thịt tuyết trắng hoạt nộn, tựa như tiểu hài tử, lại tản ra nét trơn bóng như trân châu, bên trên là hắn mới vừa rồi lưu lại dấu vết, giống như cánh hoa lạc anh, xuống chút nữa, khăn lại chậm chạp rơi xuống trên vai… Nhan Ca không hiểu đang muốn chuyển qua thân, bỗng nhiên, một cái bàn tay to trực tiếp xoa vai quang lưng trần, bị hoảng sợ nàng cả người run lên, thản nhiên vừa sợ vừa thẹn nhắm mắt lại. Ánh nến mang theo lo lắng rắc một mảnh sáng ngời, nam nhân mâu quang ẩn chiến, thon dài ngón tay ở tuyết trắng tiết trên lưng dao động, quả thực chuyển không ra tầm mắt. Hắn nhân nàng mềm mại trúc trắc, vừa rồi không dám quá mức phóng túng, cận muốn nàng một hồi, nhưng lại không phát hiện một chỗ này bất đồng…… “Tướng công.” Nhan Ca mặt cười ửng đỏ, bất an kêu ra tiếng. Nháy mắt phục hồi tinh thần lại, nam nhân phương thu hồi lòng bàn tay, chuyên tâm giúp nàng lau lau rồi toàn thân, thay quần áo sạch sẽ, thế này mới như có đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, muốn nói lại thôi:“Ngươi……” “Tướng công, làm sao vậy?” Nhan Ca đã hoàn toàn giống trứng tôm bị nấu chín, từ đầu đến chân đều đỏ bừng, nàng khiếp sinh sinh nhìn nam nhân, không hiểu hắn vì sao vẻ mặt dị sắc. “Không có việc gì, ngươi mệt, ngủ đi.” Hắn xả môi mỉm cười, vẫn chưa hỏi nhiều cái gì, chính là xem nàng nghe lời lại thu mâu. Lười biếng oa ở trong lòng hắn, hai tròng mắt tiệm hạp, tuyết trắng khinh cọ hắn, như con mèo nhỏ tìm kiếm vị trí thoải mái nhất oa ngủ, chút cũng không phát giác khiếp sợ của hắn. Thấy nàng hô hấp bình thuận dần dần đi vào giấc ngủ, hắn nhưng không cách nào nhắm mắt, một đôi thâm u con ngươi gắt gao tập trung vào dung nhan xinh đẹp của nàng, trong đầu hiện lên vừa rồi chứng kiến, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vô hạn ý đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook