Chương 1: Ngục giam
Hoàng Hoa Dật
07/07/2014
Đây là một nhà tù, âm u ẩn ướt, trong không khí tản ra một mùi mốc.
Một bóng người ngồi xếp bằng giữa bóng tối, biểu tình bình tĩnh, trầm như giếng nước cổ, lại như một pho tượng phật đà.
Trong phòng giam không có bất luận thứ gì, thậm chí ngay cả một người nói chuyện cũng không có, ngày qua ngày, năm qua năm, mãi cho đến khi chết đi, rất nhiều phạm nhân đều bởi vì tuyệt vọng mà lựa chọn tự sát.
Nhưng người này không hề tuyệt vọng, hắn đang chờ đợi một cơ hội.
Đúng lúc này, ánh rạng đông của sáng sớm mọc lên, đi qua khe cửa sổ cỡ nắm tay trên tường, mông lung chiếu vào, giống như một đạo thánh quang đâm phá bóng tối trong phòng giam, bao phủ trên người hắn, làm mái tóc trên đầu của hắn nhuộm thành sắc vàng óng ánh, ấm áp thần thánh, dường như một pho tượng phật đà đang niết bàn.
Rồi đột nhiên, người này mở mắt, giống như phật đà niết bàn hoàn tất, hồi sinh lại, nhà tù tối đen tựa như cũng sáng ngời theo!
"Ăn cơm!" Dường như trong dự liệu, ngoài cửa truyền tới một âm thanh lạnh lùng, sau đó một cái khay đưa qua song sắt cánh cửa, đặt trên mặt đất.
Khóe miệng của bóng người hơi nhếch lên, cơ hội hắn đợi, rốt cục tới!
Hắn đứng lên, bình tĩnh từ chỗ sâu trong bóng tối chậm rãi đi ra, dần dần hiển hiện ra toàn cảnh. Thân thể của hắn có chút gầy, tuổi tác không lớn, dĩ nhiên chỉ là một thiếu niên.
Thiếu niên nhìn khay cơm trên mặt đất một chút, trong khay là một chén cơm trắng và một cái đĩa rau xanh, vô cùng đơn giản, không có bất luận cái gì dư thừa, nhưng đối với tội phạm đói bụng một đêm mà nói, cũng là mỹ vị vô thượng. Hắn nâng chén cơm trắng, đưa vào miệng nhỏ ăn, mỗi một ngụm đều ăn rất chậm, tựa như đang cẩn thận nếm mùi vị của từng hạt cơm.
Ngoài cửa sắt, hai gã ngục cảnh nhìn chằm chằm người thiếu niên, cảnh côn trong tay tùy thời phòng bị, theo dõi mỗi một động tác của hắn, dường như phòng bị một con mãnh thú, dù cho con mãnh thú đó lúc này đang bị nhốt trong lồng sắt.
Hồi lâu sau đó, thiếu niên rốt cục ăn xong, đem cái khay đây ra ngoài, nhưng đĩa rau xanh lại không đúng qua, hắn chỉ ăn chén cơm trắng.
Sau đó, thiếu niên một lần nữa dung nhập vào trong bóng tối, tất cả đều trở lại yên tĩnh.
Hai gã ngục cảnh rốt cục thở ra một hơi, nhanh chóng cầm lấy cái khay, rời khỏi đây giống như bỏ trốn, tựa như không muốn ở chỗ này thêm một phút giây nào.
Thiếu niên đi trở về bóng tối, lần thứ hai ngồi xếp bằng xuống, trên mặt thanh tú đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Sau một giây, hắn làm ra một động tác -- vươn tay đặt ở dưới miệng, hé miệng, phun ra.
Nhất thời, một hạt cơm nho nhỏ nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay.
Hạt cơm này rất bình thường, bình thường như trăm ngàn hạt cơm khác, giấu trong chén cơm vừa rồi, trước sau trải qua ba thiết bị kiểm tra, năm gã ngục cảnh luân phiên giám sát, cuối cùng dưới mí mắt của hai gã ngục cảnh vừa rồi, được thiếu niên ăn vào trong miệng, nhưng thiếu niên lại đem nó nhét dưới kẽ răng, không có nuốt vào.
Bởi vì mùi vị của hạt cơm này có một chút khác biệt, hắn sở dĩ không ăn đĩa rau xanh ngon lành kia, chính là vì đề phòng bị mất mùi vị.
Hạt cơm này là một hy vọng, rất nhiều người phối hợp nghiêm mật rất lâu, thực thi rất nhiều kế hoạch, mới rốt cục khiến cho hạt cơm này đột phá vô số phong tỏa, nhắn nhủ đến tay hắn.
Thiếu niên lấy hai ngón tay kẹp lấy hạt cơm, nhẹ nhàng bóp nhẹ.
Hạt cơm nhất thời vỡ vụn, bọc bên trong là một mẫu giấy cỡ bằng hạt vừng!
Thiếu niên mỉm cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa nắn mẫu giấy kia, nhẹ nhàng chậm chạp không gì sánh được, lực đạo đều đều, giống như đang âu yếm bộ phận mẫn cảm nào đó trên người một cô gái.
Chà một hồi lâu, tờ giấy tựa như đến giới hạn, rốt cục bung ra, biến thành một tờ giấy còn nhỏ hơn so với móng tay cái. Thiếu niên hít sâu một hơi, đem tờ giấy đưa lên trước mắt ngưng thần mà nhìn.
Trên tờ giấy chỉ có một chữ -- "Điểu "
Chân mày của thiếu niên cau lại, không nhúc nhích trong bóng đêm, dường như là một vị trí giả trầm tư, tự hỏi hàm nghĩa của chữ "Điểu" này.
“Điểu” bình thường có hai loại hàm nghĩa, một là chỉ động vật, hai là chỉ một loại “cơ quan” trên người “động vật”. ( Có thể dịch như sau : 1 - “Chim”, 2 - “Trym”; tên cũng như nghĩa !!! )
Rất trùng hợp, thiếu niên cũng có loại cơ quan này, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mang theo một loại hoài nghi, một loại suy đoán, một loại do dự, nhẹ nhàng mở quần của mình ra, cúi đầu nhìn một chút.
Trong bóng tối, “điểu” của hắn lẳng lặng cuộn mình, hình dạng nhu thuận, tư thế ngốc manh, không có bất luận cái gì dị dạng.
Thiếu niên đem quần một lần nữa bó buộc khởi, lông mày lần thứ hai nhíu lại, tinh tế địa suy tư về.
Chữ "Điểu" này hiển nhiên không phải chỉ cơ quan, giải thích duy nhất cũng là động vật.
"Phach phạch phạch!" Đúng lúc này, khe cửa sổ nhỏ trên chỗ cao bỗng nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ.
Loại âm thanh này rất nhỏ, hầu như giống âm thanh vỗ cánh của con ngài, nếu như không có thính giác nhạy cảm, căn bản không cách nào phát hiện âm thanh này.
Thiếu niên đương nhiên là nghe được, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía khe cửa sổ nhỏ kia.
Trên khe cửa sổ nhỏ, một con vật nhỏ không gì sánh được, đang đập cánh bay đến, ngoài miệng ngậm một vòng tròn nhỏ.
Nhìn cái vòng tròn nhỏ kia, thiếu niên cả người giật này lên, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn lên, con mắt dần dần trở nên ướt át.
Không ai biết, trước sau có bao nhiêu người hi sinh, bao nhiêu kế hoạch chu đáo chặt chẽ, bao nhiêu lần cẩn thận thử nghiệm, mới rốt cục khiến cho con chim nhỏ này bay đến trước mắt hắn!
Tòa ngục giam này, tên là Hoa Hồng Ngục Giam, nó còn có một thân phận -- ngục giam đệ nhất thế giới.
Người thiếu niên này, tên là Hoàng Dật, hắn còn có một thân phận --tội phạm số một của Hoa Hồng Ngục Giam.
Hoa Hồng Ngục Giam giam giữ tất cả tội phạm siêu cấp nhất toàn cầu, bọn họ có thể là hacker siêu cấp, trùm sỏ chính giới, chuyên gia hạt nhân, tỷ phú tài chính, sát thủ đỉnh cấp. . . Vì giam giữ đám người điên này, Hoa Hồng Ngục Giam chọn dùng phòng ngự nghiêm mật nhất trên thế giới, nghiêm cấm bất luận liên hệ gì của tội phạm với bên ngoài!
Hoa Hồng Ngục Giam nằm ở một hoang đảo trên Thái Bình Dương, bốn phía là biển rộng mênh mông, ngoài mười hải lý có tuần dương hạm tuần tra liên tục, hai mươi bốn tiếng đồng hồ cũng không gián đoạn. Mà trên hoang đảo càng là nửa bước khó đi, năm bước một tốp, mười bước một trạm, nơi nơi đều là thủ vệ. Cả hoang đảo không cho phép bất luận người ngoài nào tiến vào, ngay cả thăm tù đều không thể, muốn đột phá tầng này, chỉ có thể từ không trung tiến vào!
Tầng phòng ngự thứ hai của Hoa Hồng Ngục Giam--khu kiểm tra kim loại, chỉ cần kiểm tra được có kim loại bay qua trên không trung, cho dù là một mảnh kim loại cỡ móng tay, cũng sẽ chủ động tiến hành tấn công bằng laser, cắt đứt tất cả thiết bị bay nhân tạo, muốn đột phá tầng này, chỉ có loài chim và côn trùng có thể làm được!
Tầng phòng ngự thứ ba của Hoa Hồng Ngục Giam-- lưới ngăn chim, toàn bộ Hoa Hồng Ngục Giam được ba tầng lưới ngăn chim nghiêm mật vây quanh, loại lưới ngăn chim này còn nghiêm mật gấp mười lần so với lưới ngăn chim của sân bay Charles de Gaulle nước Pháp, khe lưới chỉ rộng 5cm, chỉ cho phép con ngài, con bướm, con ruồi cùng các loại nhỏ côn trùng tiến vào!
Mà bản thân Hoa Hồng Ngục Giam, càng là một khu vực nguy cơ tứ phía. Vì phòng ngừa tội phạm vượt ngục, các nơi của ngục giam bố trí các loại cơ quan ẩn mật, cơ quan này sẽ tự động tấn công các vật thể nào tiến qua khi không được phép. Toàn bộ ngục giam, chỉ cho phép một ít côn trùng loại nhỏ không có uy hiếp ra vào!
Mà cho dù là côn trùng, cũng không nguyện ý bay vào Hoa Hồng Ngục Giam, bởi vì trong vật liệu xây dựng của Hoa Hồng Ngục Giam, có trộn lẫn Hùng Hoàng thạch phong phú trên hoang đảo, mà loại Hùng Hoàng thạch bề ngoài vàng óng ánh này, chính là thiên địch của trùng xà!
Có thể nói, Hoàng Dật đang ở trong một trạng thái ngăn cách với nhân thế, người ngoài muốn đạt được liên hệ với hắn hầu như là không có khả năng, càng không cần phải nói đem đồ đưa vào tay hắn!
Nhưng thiên nhiên rất thần kỳ, nó sinh ra trăm triệu loại sinh vật kỳ lạ, bên trong thì có một loài chim cực kỳ đặc thù-- chim ruồi ong!
Chim ruồi ong là một loại chim ruồi hình thể nhỏ nhất, thể trọng chỉ có 2 gram, không khác biệt con ngài lắm, không hề bắt mắt, cho dù bị tra xét được cũng rất dễ bị xem thành côn trùng mà bỏ qua, nhưng nó lại có bản lĩnh mà rất nhiều côn trùng và loài chim không có.
Chim ruồi là loài chim duy nhất có thể dừng trên không và bay ngược, cái này khiến nó có thể đột phá các loại cản trở phức tạp trong Hoa Hồng Ngục Giam.
Càng quan trọng hơn là bản thân chim ruồi có năng lực ghi nhớ cường đại nhất trong tất cả loài chim và côn trùng, sau khi trải qua con người thuần hóa, nó có thể từ hơn một ngàn nhà tù trong Hoa Hồng Ngục Giam, tìm kiếm chính xác đến một gian nhà tù của Hoàng Dật, đem đồ vật đưa vào.
Đây là kiệt tác của thiên nhiên, cũng là thiên sứ trong mắt của Hoàng Dật.
Đúng lúc này, con chim ruồi kia như được huấn luyện tốt, miệng nhả ra, đem cái vòng tròn nhỏ thả xuống.
Hoàng Dật lập tức vươn tay, đem vòng tròn nhỏ hứng trong tay.
Một vật phẩm đến từ thế giới bên ngoài, cứ như thế rơi vào trong nhà tù ngăn cách với nhân thế này!
Lúc này, thế giới có mười tỷ câu chuyện đang xảy ra, cái này chỉ là một trong số đó.
Nhưng câu chuyện này, đã có ý nghĩa thay đổi thế giới.
Một bóng người ngồi xếp bằng giữa bóng tối, biểu tình bình tĩnh, trầm như giếng nước cổ, lại như một pho tượng phật đà.
Trong phòng giam không có bất luận thứ gì, thậm chí ngay cả một người nói chuyện cũng không có, ngày qua ngày, năm qua năm, mãi cho đến khi chết đi, rất nhiều phạm nhân đều bởi vì tuyệt vọng mà lựa chọn tự sát.
Nhưng người này không hề tuyệt vọng, hắn đang chờ đợi một cơ hội.
Đúng lúc này, ánh rạng đông của sáng sớm mọc lên, đi qua khe cửa sổ cỡ nắm tay trên tường, mông lung chiếu vào, giống như một đạo thánh quang đâm phá bóng tối trong phòng giam, bao phủ trên người hắn, làm mái tóc trên đầu của hắn nhuộm thành sắc vàng óng ánh, ấm áp thần thánh, dường như một pho tượng phật đà đang niết bàn.
Rồi đột nhiên, người này mở mắt, giống như phật đà niết bàn hoàn tất, hồi sinh lại, nhà tù tối đen tựa như cũng sáng ngời theo!
"Ăn cơm!" Dường như trong dự liệu, ngoài cửa truyền tới một âm thanh lạnh lùng, sau đó một cái khay đưa qua song sắt cánh cửa, đặt trên mặt đất.
Khóe miệng của bóng người hơi nhếch lên, cơ hội hắn đợi, rốt cục tới!
Hắn đứng lên, bình tĩnh từ chỗ sâu trong bóng tối chậm rãi đi ra, dần dần hiển hiện ra toàn cảnh. Thân thể của hắn có chút gầy, tuổi tác không lớn, dĩ nhiên chỉ là một thiếu niên.
Thiếu niên nhìn khay cơm trên mặt đất một chút, trong khay là một chén cơm trắng và một cái đĩa rau xanh, vô cùng đơn giản, không có bất luận cái gì dư thừa, nhưng đối với tội phạm đói bụng một đêm mà nói, cũng là mỹ vị vô thượng. Hắn nâng chén cơm trắng, đưa vào miệng nhỏ ăn, mỗi một ngụm đều ăn rất chậm, tựa như đang cẩn thận nếm mùi vị của từng hạt cơm.
Ngoài cửa sắt, hai gã ngục cảnh nhìn chằm chằm người thiếu niên, cảnh côn trong tay tùy thời phòng bị, theo dõi mỗi một động tác của hắn, dường như phòng bị một con mãnh thú, dù cho con mãnh thú đó lúc này đang bị nhốt trong lồng sắt.
Hồi lâu sau đó, thiếu niên rốt cục ăn xong, đem cái khay đây ra ngoài, nhưng đĩa rau xanh lại không đúng qua, hắn chỉ ăn chén cơm trắng.
Sau đó, thiếu niên một lần nữa dung nhập vào trong bóng tối, tất cả đều trở lại yên tĩnh.
Hai gã ngục cảnh rốt cục thở ra một hơi, nhanh chóng cầm lấy cái khay, rời khỏi đây giống như bỏ trốn, tựa như không muốn ở chỗ này thêm một phút giây nào.
Thiếu niên đi trở về bóng tối, lần thứ hai ngồi xếp bằng xuống, trên mặt thanh tú đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Sau một giây, hắn làm ra một động tác -- vươn tay đặt ở dưới miệng, hé miệng, phun ra.
Nhất thời, một hạt cơm nho nhỏ nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay.
Hạt cơm này rất bình thường, bình thường như trăm ngàn hạt cơm khác, giấu trong chén cơm vừa rồi, trước sau trải qua ba thiết bị kiểm tra, năm gã ngục cảnh luân phiên giám sát, cuối cùng dưới mí mắt của hai gã ngục cảnh vừa rồi, được thiếu niên ăn vào trong miệng, nhưng thiếu niên lại đem nó nhét dưới kẽ răng, không có nuốt vào.
Bởi vì mùi vị của hạt cơm này có một chút khác biệt, hắn sở dĩ không ăn đĩa rau xanh ngon lành kia, chính là vì đề phòng bị mất mùi vị.
Hạt cơm này là một hy vọng, rất nhiều người phối hợp nghiêm mật rất lâu, thực thi rất nhiều kế hoạch, mới rốt cục khiến cho hạt cơm này đột phá vô số phong tỏa, nhắn nhủ đến tay hắn.
Thiếu niên lấy hai ngón tay kẹp lấy hạt cơm, nhẹ nhàng bóp nhẹ.
Hạt cơm nhất thời vỡ vụn, bọc bên trong là một mẫu giấy cỡ bằng hạt vừng!
Thiếu niên mỉm cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa nắn mẫu giấy kia, nhẹ nhàng chậm chạp không gì sánh được, lực đạo đều đều, giống như đang âu yếm bộ phận mẫn cảm nào đó trên người một cô gái.
Chà một hồi lâu, tờ giấy tựa như đến giới hạn, rốt cục bung ra, biến thành một tờ giấy còn nhỏ hơn so với móng tay cái. Thiếu niên hít sâu một hơi, đem tờ giấy đưa lên trước mắt ngưng thần mà nhìn.
Trên tờ giấy chỉ có một chữ -- "Điểu "
Chân mày của thiếu niên cau lại, không nhúc nhích trong bóng đêm, dường như là một vị trí giả trầm tư, tự hỏi hàm nghĩa của chữ "Điểu" này.
“Điểu” bình thường có hai loại hàm nghĩa, một là chỉ động vật, hai là chỉ một loại “cơ quan” trên người “động vật”. ( Có thể dịch như sau : 1 - “Chim”, 2 - “Trym”; tên cũng như nghĩa !!! )
Rất trùng hợp, thiếu niên cũng có loại cơ quan này, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mang theo một loại hoài nghi, một loại suy đoán, một loại do dự, nhẹ nhàng mở quần của mình ra, cúi đầu nhìn một chút.
Trong bóng tối, “điểu” của hắn lẳng lặng cuộn mình, hình dạng nhu thuận, tư thế ngốc manh, không có bất luận cái gì dị dạng.
Thiếu niên đem quần một lần nữa bó buộc khởi, lông mày lần thứ hai nhíu lại, tinh tế địa suy tư về.
Chữ "Điểu" này hiển nhiên không phải chỉ cơ quan, giải thích duy nhất cũng là động vật.
"Phach phạch phạch!" Đúng lúc này, khe cửa sổ nhỏ trên chỗ cao bỗng nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ.
Loại âm thanh này rất nhỏ, hầu như giống âm thanh vỗ cánh của con ngài, nếu như không có thính giác nhạy cảm, căn bản không cách nào phát hiện âm thanh này.
Thiếu niên đương nhiên là nghe được, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía khe cửa sổ nhỏ kia.
Trên khe cửa sổ nhỏ, một con vật nhỏ không gì sánh được, đang đập cánh bay đến, ngoài miệng ngậm một vòng tròn nhỏ.
Nhìn cái vòng tròn nhỏ kia, thiếu niên cả người giật này lên, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn lên, con mắt dần dần trở nên ướt át.
Không ai biết, trước sau có bao nhiêu người hi sinh, bao nhiêu kế hoạch chu đáo chặt chẽ, bao nhiêu lần cẩn thận thử nghiệm, mới rốt cục khiến cho con chim nhỏ này bay đến trước mắt hắn!
Tòa ngục giam này, tên là Hoa Hồng Ngục Giam, nó còn có một thân phận -- ngục giam đệ nhất thế giới.
Người thiếu niên này, tên là Hoàng Dật, hắn còn có một thân phận --tội phạm số một của Hoa Hồng Ngục Giam.
Hoa Hồng Ngục Giam giam giữ tất cả tội phạm siêu cấp nhất toàn cầu, bọn họ có thể là hacker siêu cấp, trùm sỏ chính giới, chuyên gia hạt nhân, tỷ phú tài chính, sát thủ đỉnh cấp. . . Vì giam giữ đám người điên này, Hoa Hồng Ngục Giam chọn dùng phòng ngự nghiêm mật nhất trên thế giới, nghiêm cấm bất luận liên hệ gì của tội phạm với bên ngoài!
Hoa Hồng Ngục Giam nằm ở một hoang đảo trên Thái Bình Dương, bốn phía là biển rộng mênh mông, ngoài mười hải lý có tuần dương hạm tuần tra liên tục, hai mươi bốn tiếng đồng hồ cũng không gián đoạn. Mà trên hoang đảo càng là nửa bước khó đi, năm bước một tốp, mười bước một trạm, nơi nơi đều là thủ vệ. Cả hoang đảo không cho phép bất luận người ngoài nào tiến vào, ngay cả thăm tù đều không thể, muốn đột phá tầng này, chỉ có thể từ không trung tiến vào!
Tầng phòng ngự thứ hai của Hoa Hồng Ngục Giam--khu kiểm tra kim loại, chỉ cần kiểm tra được có kim loại bay qua trên không trung, cho dù là một mảnh kim loại cỡ móng tay, cũng sẽ chủ động tiến hành tấn công bằng laser, cắt đứt tất cả thiết bị bay nhân tạo, muốn đột phá tầng này, chỉ có loài chim và côn trùng có thể làm được!
Tầng phòng ngự thứ ba của Hoa Hồng Ngục Giam-- lưới ngăn chim, toàn bộ Hoa Hồng Ngục Giam được ba tầng lưới ngăn chim nghiêm mật vây quanh, loại lưới ngăn chim này còn nghiêm mật gấp mười lần so với lưới ngăn chim của sân bay Charles de Gaulle nước Pháp, khe lưới chỉ rộng 5cm, chỉ cho phép con ngài, con bướm, con ruồi cùng các loại nhỏ côn trùng tiến vào!
Mà bản thân Hoa Hồng Ngục Giam, càng là một khu vực nguy cơ tứ phía. Vì phòng ngừa tội phạm vượt ngục, các nơi của ngục giam bố trí các loại cơ quan ẩn mật, cơ quan này sẽ tự động tấn công các vật thể nào tiến qua khi không được phép. Toàn bộ ngục giam, chỉ cho phép một ít côn trùng loại nhỏ không có uy hiếp ra vào!
Mà cho dù là côn trùng, cũng không nguyện ý bay vào Hoa Hồng Ngục Giam, bởi vì trong vật liệu xây dựng của Hoa Hồng Ngục Giam, có trộn lẫn Hùng Hoàng thạch phong phú trên hoang đảo, mà loại Hùng Hoàng thạch bề ngoài vàng óng ánh này, chính là thiên địch của trùng xà!
Có thể nói, Hoàng Dật đang ở trong một trạng thái ngăn cách với nhân thế, người ngoài muốn đạt được liên hệ với hắn hầu như là không có khả năng, càng không cần phải nói đem đồ đưa vào tay hắn!
Nhưng thiên nhiên rất thần kỳ, nó sinh ra trăm triệu loại sinh vật kỳ lạ, bên trong thì có một loài chim cực kỳ đặc thù-- chim ruồi ong!
Chim ruồi ong là một loại chim ruồi hình thể nhỏ nhất, thể trọng chỉ có 2 gram, không khác biệt con ngài lắm, không hề bắt mắt, cho dù bị tra xét được cũng rất dễ bị xem thành côn trùng mà bỏ qua, nhưng nó lại có bản lĩnh mà rất nhiều côn trùng và loài chim không có.
Chim ruồi là loài chim duy nhất có thể dừng trên không và bay ngược, cái này khiến nó có thể đột phá các loại cản trở phức tạp trong Hoa Hồng Ngục Giam.
Càng quan trọng hơn là bản thân chim ruồi có năng lực ghi nhớ cường đại nhất trong tất cả loài chim và côn trùng, sau khi trải qua con người thuần hóa, nó có thể từ hơn một ngàn nhà tù trong Hoa Hồng Ngục Giam, tìm kiếm chính xác đến một gian nhà tù của Hoàng Dật, đem đồ vật đưa vào.
Đây là kiệt tác của thiên nhiên, cũng là thiên sứ trong mắt của Hoàng Dật.
Đúng lúc này, con chim ruồi kia như được huấn luyện tốt, miệng nhả ra, đem cái vòng tròn nhỏ thả xuống.
Hoàng Dật lập tức vươn tay, đem vòng tròn nhỏ hứng trong tay.
Một vật phẩm đến từ thế giới bên ngoài, cứ như thế rơi vào trong nhà tù ngăn cách với nhân thế này!
Lúc này, thế giới có mười tỷ câu chuyện đang xảy ra, cái này chỉ là một trong số đó.
Nhưng câu chuyện này, đã có ý nghĩa thay đổi thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.