Anh Hùng Ngục Giam

Chương 198: Sát ý của Phong Chí​

Hoàng Hoa Dật

06/08/2014

Khô lâu kỵ sĩ hùng hổ vọt tới hướng Hoàng Dật!

"Truy Bộ!" Hoàng Dật tránh được xung phong của nó, hướng người vọt qua khô lâu còn lại, thân thể dường như một đạo huyễn ảnh, trùng kích qua lại trong quân địch, thân thể nhanh đến thấy không rõ, đám khô lâu căn bản không cách nào công kích được hắn.

Lần trùng kích cuối cùng, Hoàng Dật lộn trở lại, hung hăng trụng tới trên người khô lâu kỵ sĩ, đem cả người lẫn ngựa nó đụng hôn mê.

Sau đó, Hoàng Dật vung mạnh cây chùy đánh vào phần eo của khô lâu kỵ sĩ, đập thân thể của nó nhoáng lên kịch liệt, thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Hai giây mê muội trôi qua, khô lâu kỵ sĩ vung trường đao chém đến hướng Hoàng Dật.

"Tước vũ khí!" Hoàng Dật nhảy lên, bắt được tay của khô lâu kỵ sĩ, mạnh mẽ cướp đi vũ khí của nó.

Khô lâu kỵ sĩ không có vũ khí, chỉ có thể cưỡi khô lâu mã giẫm lên Hoàng Dật, bất quá tính linh hoạt gần người của chiến mã rất tệ, vẫn không thể công kích trúng Hoàng Dật.

Mười giây đồng hồ sau, vũ khí một lần nữa trở về trong tay của khô lâu kỵ sĩ, một lần công kích nghẹn khuất của nó rốt cục bổ xuống.

"Ám Ảnh Chi Vũ!" Hoàng Dật cấp tốc ẩn thân, hoàn toàn biến mất trong không khí, sau đó vòng quanh ngựa không đầu, tiếp tục công kích khô lâu kỵ sĩ.

Khô lâu kỵ sĩ không ngừng bị công kích, nhưng không có cái bóng của hung thủ, trường đao trong tay chém lung tung không có mục tiêu, từ đầu đến cuối đều chém trật.

"Bộp bộp!" Mười giây đồng hồ sau, thân thể của Hoàng Dật rốt cục thể hiện ra, mà lúc này lượng máu của khô lâu kỵ sĩ cũng dưới giảm tới trạng thái hấp hốp, bị một cây chùy nát, xương cốt cả người vỡ vụn ra, chỉ còn lại con khô lâu mã ở tại chỗ.

Khô lâu kỵ sĩ chỉ là một quái tinh anh, cũng không phải BOSS, thực lực rất có hạn.

"Ngựa không đầu, mày đã đổi chủ nhân!" Hoàng Dật vỗ vỗ khô lâu mã, sau đó cấp tốc xoay người nhảy lên.

"Hí~!" Con khô lâu mã điên cuồng mà chạy, phía sau lưng nhúng liên hồi, muốn đem Hoàng Dật hất xuống, nhưng Hoàng Dật như mọc từ trên người nó, hất thế nào đều không rớt.

Khô lâu mã nhanh chóng chạy loạn, dần dần thoát khỏi hải dương của khô lâu đại quân, biến mất trong tầm mắt.

Sau vài phút, con lâu mã lại lần nữa chạy trở về, lúc này nó đã dịu ngoan xuống, ngoan ngoãn nghe lời Hoàng Dật.

Hoàng Dật đã thu phục con khô lâu mã, tốc độ của con ngựa này trước đó đã cao hơn tốc độ của hắn khoảng 30%, hiện tại sau khi bị hắn thu phục, tốc độ lần thứ hai tăng lên 50%, bởi vì thiên phú chủng tộc của hắn, đôi giầy truyền kỳ và Ám Ảnh Chi Vũ tổng cộng tăng thêm 50% tốc độ di chuyển tuyệt đối, có thể tăng thêm trên người thú cưỡi.



Con ngựa không có đầu này, hình thức vô cùng cổ quái, bốn vó bốc cháy ngọn lửa màu xanh, chống đỡ toàn bộ bụng ngựa, cái này ra thì cái gì cũng không có. Nhưng Hoàng Dật có đầu, hắn cưỡi trên lưng ngựa, đầu của hắn thật giống như là đầu ngựa, nhìn từ xa, Hoàng Dật hình như biến thành một con bán nhân mã.

Bất quá, phương hướng chạy của con ngựa này cần Hoàng Dật khống chế, bởi vì nó chỉ biết chạy như một thằng ngu lỗ mãng, không có phương hướng, nếu như là người cưỡi ngựa không tinh, rất có thể khiến cả người lẫn ngựa lao xuống vách núi.

"A? Quái thú từ đâu tới, vì sao nửa người dưới quen thuộc, nửa người trên lại xa lạ như vậy, lẽ nào Minh Cốt đại nhân lại thủ hạ chiêu mộ mới?" Lúc này, một khô lâu nghiêng đầu, hai tròng mắt bốc ra ngọn lửa ma trơi nhìn chằm chằm Hoàng Dật cưỡi ở trên lưng ngựa cấp tốc vọt tới, tự nói một tiếng.

"Bẹp!" Đáp lại nó, là một chùy đập nát đầu của nó.

Hoàng Dật cưỡi trên ngựa không đầu, thân thể vô cùng linh hoạt, con ngựa này vừa vặn không có đầu, không ngăn trở tầm mắt của hắn, cây chùy trong tay cũng có thể tùy ý vung vẩy, không cần lo lắng cảm thụ của con ngựa.

"Tiêu Thổ!" Sau một khắc, Hoàng Dật cưỡi trên lưng ngựa mở ra Tiêu Thổ, giây phút ấy thật giống như là từ vó ngựa sinh ra nham thạch nóng chảy, cấp tốc bao trùm phạm vi hai trăm mét xung quanh, vô số quạ đen bay lượn gào thét trên bầu trời, xa xa nhìn qua, con ngựa trong nham thạch nóng chảy, như là một thần mã.

"Thẩm Phán!" Hoàng Dật thử nghiệm cả người lẫn ngựa xoay tròn, nhưng con ngựa này tại phương diện linh hoạt gần người còn kém rất nhiều, chỉ xoay được phân nửa thì đã xoay không nổi, vũ khí của Hoàng Dật căn bản không xoay được, bất quá hiệu quả của Ngải Độc Bệnh cũng thành công phóng ra, bao trùm phạm vi hai trăm mét xung quanh.

Sau khi lên ngựa, phương thức công kích của Hoàng Dật có một chút thay đổi, nhưng thả ra hai kỹ năng đánh quái này lại không có ảnh hưởng gì. Hắn bắt đầu dùng tốc độ cao nhất đánh quái, khống chế ngựa không đầu trực tiếp phóng vào hải dương khô lâu, dọc theo đường đi giẫm bay không biết bao nhiêu khô lâu, trực tiếp bị hải dương khô lâu bao phủ, nhưng ven đường để lại nham thạch nóng chảy và Ngải Độc Bệnh, dường như một cơn bão cát, cấp tốc quét ngang torng hải dương khô lâu, Hoàng Dật đi ra đi vào trong hải dương khô lâu, như vào chỗ không người, ngựa không đầu chạy đến đâu, khô lâu nơi ấy sẽ nhiễm trúng Ngải Độc Bệnh. Hắn trước đó đánh một mình đã giết chết lớp lớp khô lâu, hiện tại là giết chết từng khu khô lâu.

Thiên phú【 Pháp Luật Bảo Hộ 】của Hoàng Dật, lúc này đã trở thành một thiên phú không hề kém gì so với thần cấp thiên phú, tốc độ tăng điểm kinh nghiệm của hắn lúc này, đã phá vỡ kỷ lục nhanh nhất của Thế Giới Thứ Hai trong hai năm nay, chưa từng có người có thể liên tục luyện cấp nhanh như vậy.

Đây là hải dương khô lâu, cũng là thiên đường luyện cấp của hắn.

Đánh như thế một thời gian, điểm kinh nghiệm của Hoàng Dật nhảy lên 70%, có thể bắt đầu tăng lên chiến hồn tầng thứ bảy!

【 hệ thống nhắc nhở 】: Tăng lên chiến hồn tầng thứ bảy, cần tiêu hao 70% điểm kinh nghiệm, cũng tiêu hao một khối kết tinh thủ lĩnh ngang cấp, tỷ lệ thành công 10%, có lựa chọn tăng lên hay không?

Thứ ba giai đoạn, tỷ lệ thành công lại giảm rất nhiều, tầng thứ bảy chỉ còn lại 10% tỷ lệ thành công, Hoàng Dật dùng Thời Gian Chi Nhãn nhìn tỷ lệ thành công, lần này giá trị năng lượng của hắn tiêu hao cũng trực tiếp tăng lên tới 1000 điểm, bất quá kết quả cũng thành công, hơn nữa sau khi thành công cũng là lớn nhất, tăng 8% giá trị sinh mệnh.

Hoàng Dật lập tức lựa chọn tăng lên, hắn đã từng ở trong Sa Đạo địa cung, giết chết Hàn Băng tướng quân, lấy được một khối kết tinh cấp 60, đây là kết tinh có thể tương đương thành ngang cấp.

Tầng thứ bảy sau khi thành công, chiến hồn sinh mệnh của Hoàng Dật đã gia tăng 32% giá trị sinh mệnh! Cái biên độ này đã vô cùng lớn, hầu như được một phần ba.

Bất quá kế tiếp sẽ rất khó tăng, tỷ lệ thành công của tầng thứ tám là 5%, tầng thứ chín là 2%, hắn không có khả năng có vận khí còn tốt như vậy, phỏng chừng cần Thời Gian Chi Nhãn liên tục nhìn một hai tháng, mới có thể thấy một lần thành công. Cái này đối với tiêu hao giá trị năng lượng là cực kỳ lớn, hắn giúp Đao Phong lấy thủ sát Cương Thi vương, thu được 10 khối năng lượng thạch cấp C, thoạt nhìn rất nhiều, thật ra cộng lại cũng chỉ tăng 3 vạn điểm giá trị năng lượng mà thôi, phỏng chừng nửa tháng sẽ xài hết.

Bất quá hắn còn có một khối 【 năng lượng thạch đặc thù 】, cũng là đánh chết Hàn Băng tướng quân thu được, có thể cung cấp một lần năng lượng vô hạn, đây là một khối bảo bối, nhưng chỉ cò một lần, cần tại lúc vô cùng đặc thù mới có thể dùng.



Hiện tại, điểm kinh nghiệm của Hoàng Dật lại trở về ban đầu của cấp 50, nhưng hắn cũng không thèm để ý, tốc độ thăng cấp ở chỗ này nhanh như vậy, phỏng chừng khi hắn thành công tăng lên tầng thứ tám, đã thăng vài cấp, điểm kinh nghiệm đã không thành vấn đề, then chốt là giá trị năng lượng không đủ.

Kế tiếp, Hoàng Dật tiếp tục càn quét trong hải dương khô lâu, thu điểm kinh nghiệm, nhưng Long Đô lại vẫn không nhìn thấy, đập vào mắt vẫn là hải dương khô lâu vô cùng vô tận.

. . .

Cùng lúc đó, trên tường thành ở cửa thành của Long Đô, một nam một nữ đang ở chỗ này đứng, nhìn khô lâu đại quân vô tận phía dưới.

Người nữ, vóc người cao gầy, trên mặt là một mặt nạ bảo hộ che khuất, thấy không rõ dáng dấp, nhưng ánh mắt của cô ấy lại anh khí bức người, phía sau lưng là hai thanh búa, cả người tản ra một cổ khí chất tàn nhẫn quả quyết.

Mà người nam, thân hình cao lớnăn mặc áo giáp màu đen, khoác một áo choàng đỏ như máu, dường như một gã tướng quân chinh chiến sa trường.

Hai người này, là hai người có quyền lợi cao nhất của bộ chỉ huy Long Đô hiện nay, người nữ kia là Tần Thời Vũ, còn người nam là Phong Chí.

Lúc này, Phong Chí nhìn khô lâu đại quân mênh mông phía dưới, nói: "Nếu như những khô lâu binh sĩ vây chỗ này một năm, chúng ta cũng phải ở chỗ này một năm sao?"

"Không, tôi tin tưởng sẽ có viện binh đến, hơn nữa rất nhanh sẽ tới." Người nữ quay đầu nhìn phương hướng của Hiên Viên trấn một chút.

"Hừ! Viện binh?" Phong Chí hừ lạnh một tiếng, "Ai sẽ mạo hiểm tính mạng tới giải cứu tòa cô thành này? Long Đô chỉ là một tòa thành tự do, không có thế lực tương ứng, ai sẽ đến cứu chúng ta?"

"Miểu Sát không phải đã cứu chúng ta một lần sao?" Tần Thời Vũ hỏi ngược lại một tiếng.

"Nhưng vì sao sau đó, hắn lại không quản sống chết của Long Đô? Hắn vừa lấy trang bị truyền kỳ, vừa lấy thủ sát, hắn bận rộn như vậy, sao có thể có thời gian nhớ thương Long Đô này sao?" Phong Chí nói xong, quay đầu lỗ mảng nhìn Tần Thời Vũ, châm chọc nói "Cô cho rằng hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô, sẽ không ngại đường xá xa xôi, không để ý nguy hiểm tới cứu cô?"

"Tôi tin tưởng hắn nhất định trở về." Tần Thời Vũ nhìn khô lâu đại quân, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp mà kiên định.

"Cô đây là đem tính mạng của một trăm vạn người trong Long Đô ra làm tiền đặt cược!" Giọng điệu của Phong Chí trở nên phẫn nộ, "Cô nhìn những người trong thành đi, bọn họ mỗi ngày uể oải, không có nửa điểm ý chí chiến đấu, cho dù Miểu Sát tới, với năng lực của một mình hắn, lại có thể tạo được hiệu quả gì? Lẽ nào cô cho rằng hắn có thể giết hết những khô lâu này? Cô nghĩ Sa Đạo Vương là ăn cơm trắng lớn lên sao? Hắn trộm lấy trái tim của Sa Đạo Vương, là cái đinh trong mắt của Sa Đạo Vương, cái gai trong thịt, hắn đi tới Long Đô, chỉ đem Sa Đạo Vương đưa tới, đến lúc đó ai đều trốn không thoát!"

"Thế nhưng, tôi làm như vậy ít nhất cho một trăm vạn người của Long Đô hy vọng sinh tồn. Mà phương thức của anh, chỉ là vì khiến cho mọi người của Long Đô hi sinh, đổi lấy một đường đột phá, cho 20 vạn Bán Thú Nhân bình yên lao ra. Anh chỉ là lợi dụng Long Đô mà thôi." Tần Thời Vũ nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, từ đầu tới đuôi ngay cả nhìn cũng không nhìn Phong Chí.

Phong Chí cắn chặt hàm răng, nhìn bóng lưng đi xa của Tần Thời Vũ, trong ánh mắt lóe lên sát ý.

"Sao, ả vẫn không muốn giao quyền?" Lúc này, một âm thanh thần bí vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Hùng Ngục Giam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook