Anh Hùng Thời Loạn

Chương 57: Tình mẹ con

Đinh Mặc

08/05/2014

Thật ra Trình Thanh Lam chỉ hôn mê chưa tới nửa giờ.

Từ khi bị bắt vào chiếc phi thuyền màu đỏ, cô vẫn yên lặng. Yên lặng nhìn thân dưới của mình không ngừng chảy dòng máu đỏ tím, yên lặng chịu đựng từng cơn đau quặn thắt.

Người máy trên phi thuyền ném cô vào một khoang thuyền đóng kín, cũng không để ý đến cô lắm, cũng không có bác sĩ đi theo. Trình Thanh Lam đau đến mức không đứng vững, tựa vào vách khoang kim loại màu vàng, cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Cho đến khi dòng máu đỏ tím chảy đầy sàn nhà bên người, cô mới dừng lại. Thân thể khỏe mạnh được gắn thêm bộ chip mạnh mẽ khiến cô thoát khỏi vận mệnh băng huyết mà chết.

Nhưng bụng càng lúc càng lạnh.

Đã may mắn lắm rồi. Cô vẫn còn sống, cô lặp lại với bản thân. Hít sâu một hơi, cô không để rơi dù chỉ một giọt lệ. Chẳng qua khi cô thấy vũng máu tím đậm đọng lại dưới chân thì cảm thấy như bị kim châm, vội vàng dời ánh mắt đi.

————————————————————————

Buổi chiều, chiếc phi thuyền tốc độ cao đã tới Tây Đại Lục, mà lúc này, Đông Đại Lục vừa mới công bố với nhân dân tin tức về chiến tranh.

Xuyên qua những tòa nhà cao tầng đổ nát, xuyên qua những công xưởng nhân tạo đầy khói bụi. Nơi này khác hẳn Đông Đại Lục. Vài thập niên sau khi nơi này bị chiến tranh phá hủy, gần như không hề gây dựng lại bất kỳ tòa nhà dân sự xinh đẹp nào.

Thứ duy nhất được gây dựng lại là nhà máy quân giới, và pháo đài chỉ huy dù đơn sơ nhưng trang bị đầy đủ thiết bị phòng ngự tân tiến mà Trái Đất có.

Diện tích Tây Đại Lục chỉ bằng một phần ba Đông Đại Lục. Trên bình nguyên hoang tàn, là vô số nhà máy quân giới, chiến hạm, chiến xa điện, người máy chiến đấu vừa mới xuất lô đang đứng xếp hàng dày đặc... Những thứ này trải rộng khắp lục địa.

Đây là một lục địa được quân sự hóa hoàn toàn.

Trình Thanh Lam nhìn cảnh tượng bên ngoài qua màn hình tinh thể lỏng trong khoang thuyền kim loại, nhớ tới lời của Hình Tùng. Thì ra, cô đến từ lục địa này ư? Là ai đã đưa cô đến Đông Đại Lục? Nhưng lại không thèm nói vài câu đôi lời, khiến cô cho rằng mình đã sống lại, che giấu sự thật rằng cô đã là người chết?

Câu trả lời sẽ xuất hiện nhanh thôi.

Trình Thanh Lam bị người máy dẫn tới nơi nguy nga lộng lẫy duy nhất trên Tây Đại Lục.

Thật ra thì nói nguy nga lộng lẫy cũng hơi quá. Chẳng qua so sánh với nơi ở đơn sơ của Diệp Diễm, dinh thự đơn giản vắng lặng của Cố tướng quân, nơi này bố trí vô cùng ấm áp. Bức tường kim loại màu xanh nhạt, ghế sô pha và bàn làm việc mang màu ấm áp. Thậm chí cả màn hình tinh thể lỏng trôi nổi giữa không trung cũng có màu da cam.

Tường được trang trí bằng mành hạt thủy tinh ngũ sắc, vô số bó hoa xinh đẹp được đặt trong phòng. Nếu không có Hình Tùng chắp tay đứng bên cửa sổ, Trình Thanh Lam còn cảm thấy nơi đây mới là nhà của loài người.

“Số 15, còn nhớ nơi đây không?” Hình Tùng cao tầm 1m78, vóc người rắn rỏi, khuôn mặt trầm tĩnh không một gợn sóng như đại dương sâu không thấy đáy.

Chỉ gọi cô bằng số hiệu... Trình Thanh Lam lắc đầu.

Từng nghĩ hết cách để tìm ra lai lịch thân thế của mình, hôm nay chân tướng đã ở ngay trước mắt, Trình Thanh Lam lại không cảm thấy cấp thiết nữa. Không quan trọng, chẳng còn gì quan trọng hơn việc được trở về bên Diệp Diễm.

“Đưa cô ấy đi gặp phu nhân.” Hình Tùng cũng không nhiều lời với cô, sai bảo người máy bên cạnh.

“Tôi cần bác sĩ!” Trình Thanh Lam lập tức nói.

Hắn không thèm để ý đến chuyện cô đã chảy rất nhiều máu trên phi thuyền. Đôi mắt đỏ ngầu không hề có tình cảm liếc nhìn cô, nói với người hầu: “Bảo bác sĩ qua luôn.”

Trình Thanh Lam theo người hầu đi qua hành lang tràn ngập hoa và ánh nắng mặt trời. Tên Hình Tùng vui giận bất chợt này thật khó nắm bắt. Lúc trước thì giận dữ bắt cô trở lại, sau đó lại không thèm để ý đến cô, cuối cùng thì tìm bác sĩ cho cô?

Căn phòng này bố trí thanh nhã hơn đại sảnh vừa nãy. Trong phòng bày biện những vật dụng trắng toát đan xen với màu vàng nhạt, giống như cảnh điền viên trong lành.

Trong phòng không có ai, Trình Thanh Lam vịn chiếc sô pha mềm mại ngồi xuống. Nhanh chóng có người mở cửa đi vào, là một người máy kim loại màu trắng.



Trên chiếc đầu kim loại, đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng. Anh ta đi tới trước mặt Trình Thanh Lam, giọng nói trầm thấp: “Thưa cô, cô cảm thấy khó chịu ở đâu?”

Trình Thanh Lam sững sờ, một lát sau mới chỉ vào bụng mình: “Vừa có người đấm vào bụng tôi, chảy rất nhiều máu.” Ngừng một chút rồi nói, “Anh xem hộ tôi em bé thế nào rồi?”

Người máy màu trắng ngồi xổm xuống.

Không khí bỗng lạnh ngắt, cởi quần ra, nơi đó hoàn toàn bại lộ trước mặt người máy xa lạ. Hai mắt Trình Thanh Lam ngước nhìn trần nhà. Mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà dài như tận mấy năm, người máy đứng lên, nói giọng bình thản: “Thưa cô, thi thể thai nhi vẫn còn trong cơ thể cô.”

Trần nhà vàng nhạt, đèn chùm tinh xảo chợt mơ hồ trong tầm mắt. Trình Thanh Lam cố gắng ổn định nhịp thở, nhưng không thể mà cất tiếng nghẹn ngào.

“Lớn thế nào?” Cô nói với giọng run run.

Người máy không hiểu.

“Thai nhi, lớn thế nào rồi?”

Người máy màu trắng dừng lại một chút rồi miêu tả: “Hình dáng không xác định, gần như hình tròn, chưa được năm centimet vuông.”

Bàn tay màu trắng chìa ra trước mặt cô, trên bàn tay không có đường chỉ là một viên thuốc: “Xin hãy uống. Tôi sẽ đợi cô ngủ rồi thanh lọc thân thể, chữa trị tử cung.”

——————————————————

Sau khi uống thuốc, Trình Thanh Lam đã nằm mơ.

Đó là màn sương trắng mịt mờ, không thấy rõ nơi bắt đầu, cũng không nhìn thấy điểm cuối. Cô bước chân trần trong màn sương trắng lạnh như băng.

Khi cô đi sâu vào màn sương trắng đó, lại nhìn thấy bóng dáng một đôi nam nữ quấn quít trôi nổi giữa không trung. Khuôn mặt của người phụ nữ không rõ ràng, người đàn ông có sắc mặt màu mạch, hàng mày anh tuấn chếch lên, gương mặt thấm đẫm mồ hôi. Hoàn toàn không hề có tiếng động, Trình Thanh Lam thấy khuôn mặt hai người tràn ngập vẻ đau khổ đè nén.

Ồ, đúng rồi, cô nghĩ ra rồi, đó là Đinh Nhất và Trình Thanh Lam. Ở trong tòa thành ở vùng đất Zombie hoang vu, dây dưa từ đêm này tới đêm khác.

Lồng ngực như nghẹn lại, không thể hô hấp. Trước mắt thoáng qua rất nhiều rất nhiều hình ảnh lộn xộn vụn vỡ. Người đàn ông mỉm cười rạng rỡ khiêng súng ôm hông cô; cánh tay vững chãi màu mạch đẫm mồ hôi, đưa lưng về phía cô, đứng trong đám chó dữ; vạt áo tơ của người phụ nữ tung bay, tay và môi của người đàn ông lướt dưới lớp áo. . .

Cuối cùng, là đôi mắt màu tím đậm và đỏ thẫm, không thể át nỗi đau đớn mà nhìn cô. . .

Đinh Nhất, Đinh Nhất! Tại sao anh lại khiến Trình Thanh Lam mang thai con của anh?! Con của anh đã chết rồi! Thứ nghiệt chủng không nên đến với cõi đời này, quái vật chưa thành hình mang dòng máu của hoàng tộc Hackley đã chết rồi!

Trình Thanh Lam đột nhiên mở mắt ra, chỉ cất một tiếng thở dài.

Cùng lúc đó, tại Đông Đại Lục xa xôi, Gebhuza đang đứng ở hành lang gấp khúc của dinh thự họ Cố, trái tim chảy dòng máu tím co rút mãnh liệt. Anh ngước đôi mắt lạnh băng lên nhìn Diệp Diễm, gằn từng từ từng chữ: “Cô ấy mang thai con của tôi?”

Tầm mắt của Trình Thanh Lam đã rõ ràng.

Đôi mắt ấm áp mà bi thương kia thuộc về người phụ nữ xinh đẹp mảnh khảnh trước mắt.

Cô ấy khoảng ba mươi hai tuổi, nhưng rất biết chăm sóc sắc đẹp, gương mặt trái xoan thanh lệ động lòng người, đồ trang sức trang nhã, thướt tha đứng đó.

“Tôi là Hình Lăng Y. Cô có thể. . . coi tôi là người mẹ của cô ở thế giới này.” Cô nhìn gương mặt tái nhợt của Trình Thanh Lam, “Đừng buồn nữa, bác sĩ nói về sau cô vẫn có thể sinh con.”

Vợ của Hình Tùng, người chế tạo người nhân tạo số mười lăm. . . tự xưng là người mẹ của cô ở thế giới này.



Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn Hình Lăng Y: “Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi của hai trăm năm trước?”

Hình Lăng Y hơi ngẩn ra rồi hiểu rõ, ngồi xuống bên cạnh Trình Thanh Lam, dịu dàng nói: “Từ mấy trăm năm trước Hình gia đã nghiên cứu người máy. Cô. . . Lúc ấy là thi thể có điều kiện hoàn toàn phù hợp, nên đã được bí mật giữ lại.”

“Bảy mươi năm trước, tôi vừa mới hai mươi sáu tuổi, cô là người nhân tạo nữ đầu tiên tôi bí mật cải tạo.”

“Rốt cuộc người nhân tạo là gì?” Trình Thanh Lam nhìn chằm chằm vào người phụ nữ chín mươi tuổi có khuôn mặt ba mươi này. Hoặc là, có lẽ cô ấy cũng không phải là người?

Hình Lăng Y cực kỳ thông minh, lập tức nói: “Cô nghĩ đúng rồi, tôi cũng bị cải tạo thành người máy. Nếu không, bây giờ tôi đã là đống xương trắng. Nói đơn giản, người nhân tạo, tên đầy đủ là người máy nhân tạo nguyên linh, chip là mấu chốt trong quá trình cải tạo. Khác với những người máy khác, trừ trái tim và sức chiến đấu không giống với con người, người nhân tạo vẫn có tình cảm và đặc thù của loài người. Cô sẽ già đi, biết đau đớn, bị thương, mang thai, cũng sẽ chết.”

“Vậy tại sao tôi lại xuất hiện ở vùng đất chết?” Trình Thanh Lam hỏi.

Hình Lăng Y cười khổ: “Tôi vẫn ôm ảo tưởng không thực tế. Các người là tôi gạt Hình Tùng để bí mật nghiên cứu chế tạo. Mấy năm trước tôi mang theo mười mấy người nhân tạo ngủ say trốn thoát, hi vọng thay đổi cục diện giằng co giữa người máy và loài người ở hai đầu đại lục. Tôi muốn cho loài người thấy, thật ra con người và người máy không hề khác biệt.”

Cô nhìn Trình Thanh Lam: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi mới trốn được một tháng đã bị Hình Tùng bắt lại. Các người cũng bị thất lạc.”

“Chị là người máy à?” Trình Thanh Lam hỏi.

Cô lắc đầu: “Bây giờ tôi không phải người máy, cũng không phải là người. Hơn năm mươi năm trước Hình Tùng đã bắt đầu cải tạo tôi. May bây giờ tôi vẫn còn lý trí và tình cảm của con người, thế nhưng bên trong thân thể này đã hoàn toàn là kim loại.”

Nhìn làn da trắng nõn mềm mại của cô ấy, Trình Thanh Lam cực kỳ rung động, lại nói: “Hình Tùng là chồng chị à?” Một người máy không già không chết?

Nụ cười của Hình Lăng Y càng thêm khổ sở: “Anh ấy là người máy chiến đấu hình người trí năng hoàn mỹ nhất mà tôi chế tạo được. Anh ấy không giống cô, lúc vừa mới tỉnh lại hoàn toàn không có trí nhớ và tình cảm. Anh ấy từng cực kỳ lệ thuộc vào người mẹ này.

Năm mươi tám năm trước, anh ấy đã dùng thành quả nghiên cứu của tôi, mang theo tất cả người máy mà phản bội tôi và loài người. Dưới sự ép buộc của anh ấy, quan hệ giữa chúng tôi đã có định nghĩa mới.”

“Vậy chị. . . có yêu anh ta không?” Giọng Trình Thanh Lam hơi run.

Đôi mắt xinh đẹp của Hình Lăng Y khẽ chớp, giọng nói khẽ khàng ẩn chứa sự bất đắc dĩ: “Tôi yêu anh ấy.”

Hai người phụ nữ thở dài thườn thượt ở căn phòng tràn ngập ánh nắng sau nhà. Trong đại sảnh phía trước, Hình Tùng đang chủ trì hội nghị quân sự.

Toàn bộ thủ hạ của Hình Tùng đều là người máy, nhưng hắn có một nhóm tướng lĩnh có chỉ số thông minh bậc cao. Hôm nay, người tham mưu đang vắn tắt thông tin.

Tình trạng binh lực của hai bên, thông tin người máy có được còn chính xác hơn loài người: Mười vạn quân chính quy, mười vạn quân dự bị, hai trăm người máy võ trang cấp cao, năm mươi chiếc chiến hạm, bảy vạn Zombie.

“Ngoài ra, xế chiều hôm nay, có hai mươi chiếc chiến hạm từ ngoài hành tinh tập trung ở bờ biển cách Đông Đại Lục hai trăm hải lý.” Người tham mưu báo cáo tin tức giật gân này bằng giọng lạnh băng, “Tính số lượng vận tải, có gần ba vạn người.”

Hình Tùng cười: “Người Hackley định diệt tộc luôn sao?”

Xem xét lại Tây Đại Lục, về tổng binh lực không bằng loài người, nhưng thực lực không hề thua kém: Năm nghìn người mấy võ trang cấp cao, năm vạn người mấy võ trang cấp thấp, một trăm chiếc chiến hạm. Bộ đội người máy đặc chủng có ba nhánh: Một trăm người máy cỡ lớn, năm mươi chim máy cỡ lớn, năm trăm người máy biết bay cỡ nhỏ.

Tướng lĩnh chịu trách nhiệm chiến tranh thông tin là một người máy kim loại màu xám. Hắn đứng lên, đôi mắt màu đỏ như máu đọng lại: “Tính đến tám giờ tối nay, quân ta đã đánh chiếm được trên 95% hệ thống thông tin và hệ thống điều khiển của kẻ địch. Quân địch giăng bẫy, lợi dụng đạn đạo nano để phản công, đột phá hệ thống phòng ngự đầu tiên của quân ta. Binh lính thông tin phe ta thương vong quá nửa, lên đến tám trăm. Toàn bộ thiết bị thông tin vòng ngoài đã bị hủy.”

Đại sảnh lạnh tanh mà tĩnh lặng. Các tướng lĩnh người máy không hề phẫn nộ đau buồn cho những binh lính đã chết và bị thương. Họ chỉ tính toán chính xác binh lực và kế hoạch tác chiến của hai bên, tìm kiếm sách lược đương đầu thích hợp nhất.

“Dừng tấn công thông tin.” Màu mắt của Hình Tùng trầm xuống, “Cuộc chiến đầu tiên chúng ta đã thất bại. . . Thật thú vị.”

Cuối cùng cuộc chiến tranh này cũng có chút thú vị.

Hình Tùng cất cao giọng: “Thượng úy Quý Lan, thiếu tướng Mục Đồng, đại úy Tuyết Nãi dẫn dắt quân đoàn chủ lực, chinh chiến!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Hùng Thời Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook