Chương 11: Đợt tấn công đầu tiên
Nhanvantu
26/06/2014
Long Hiền Vân bị tam đại bang hội truy sát.
Long Tuyệt Bang sắp bị người ta đạp đổ.
Lúc này Tụ Nghĩa lâu là chỗ dựa duy nhất của bang hội từng một thời hùng bá võ lâm.
Nhưng Tụ Nghĩa lâu đang bị tam đại bang hội bao vây. Liệu nơi đó có thể trụ đến lúc nào?
Thôi Vạn Kiếm không biết. Căn bản y không nắm chắc mình có mấy phần cơ hội cứu được Long Hiền Vân. Có điều, y dù có chết cũng phải bảo vệ được người này. Đó là lời thề lúc y mới trở thành lâu chủ của Tụ Nghĩa lâu. Một lời thề như dao chém đá, một lời thề khắc cốt ghi tâm, suốt đời không thể quên được. Cả ba mươi người trong Tụ Nghĩa lâu cũng không thể quên được lời hứa này.
Sau một hồi bàn bạc, Thôi Vạn Kiếm đã sắp đặt đâu ra đấy. Tửu lâu này có cả thảy ba tầng, hai mươi người đã phục sẵn ở lầu một. Họ chính là những người đầu tiên ngăn cản đợt tấn công của tam đại bang hội. Trên lầu hai, Thôi Vạn Kiếm để lại mười người trấn giữ. Còn lầu trên cùng, chỉ có một mình y hộ vệ cho Long Hiền Vân.
Nhân số ít ỏi, quân địch hùng mạnh, người của Tụ Nghĩa Lâu đang cận kề với cái chết.
Nhưng bọn họ căn bản đã không nghĩ đến việc sống sót nữa. Người trong giang hồ sớm đã quên đi tính mạng của mình lâu rồi.
Hôm nay, người của Tụ Nghĩa lâu quyết chọn một cái chết oanh oanh liệt liệt.
Hôm nay, máu sẽ đổ xuống ở Tụ Nghĩa lâu. Máu của kẻ thù và của chính bọn họ.
“Giết người không thấy máu, thấy máu không anh hùng”, hôm nay ai là anh hùng ?
Ba mươi gia nô của Long Phi Tuyết chính là anh hùng. Bọn họ suốt mười mấy năm nay đã quen với công việc quét chùi lau dọn, bàn tay sớm đã thích cầm chổi, bổ củi hơn là xách cung kiếm rồi. Nhưng khi cần, những bàn tay ấy sẵn sàng trở thành những bàn tay giết địch.
Khí thế cao ngất của ba mươi người này khiến cho Long Hiền Vân cũng phải kinh ngạc.
- Thật…thật không dám tin họ là gia nô của Long Phi Tuyết !
Thôi Vạn Kiếm cười nói:
- Gia nô của Long Phi Tuyết không phải kẻ tầm thường. Bọn họ ai cũng là anh hùng hảo hán, sớm coi cái chết nhẹ tựa lông hồng rồi. Thế nên tôi mới để họ trấn giữ ở lầu dưới.
Những người không sợ chết chính là những người nguy hiểm nhất trên chiến trường. Thôi Vạn Kiếm biết rõ điều này. Nhưng y không khỏi thấy chua xót khi nghĩ đến cảnh từng người một trong số ba mươi gia nô kia ngã xuống. Họ với y thực chất đều là những kẻ trông nom Tụ Nghĩa lâu, tình cảm chẳng khác nào người cùng một nhà. Thấy người cùng một nhà sắp đi vào chỗ chết, ai lại không đau buồn.
- Các anh em ! Thôi Vạn Kiếm nén đau khổ hét to một tiếng. Hôm nay chúng ta nhất định phải bảo vệ được người con của Long Xảo Công.
Đáp lại là những lời hò reo như sấm dậy:
- Nhất định, nhất định.
Bọn họ vừa dứt lời thì kẻ thù đã tấn công. Hơn một trăm nam nhân mặc áo giáp, tay cầm đủ loại vũ khí đã xông vào khoảng sân trước Tụ Nghĩa lâu.
Người của Bá Vương Hội !
Bá Vương Hội đã mở đợt tấn công đầu tiên!
Bá Vương Hội thủ đoạn tàn bạo nhất giang hồ. Người của Bá Vương Hội là những kẻ dã man nhất trong những kẻ dã man. Họ đã không động thủ thì thôi, một khi động thủ là có kẻ sống không bằng chết.
Hai mươi gia nô của Long Phi Tuyết biết rõ điều ấy. Họ lập tức triển khai thế trận, vô cùng cảnh giác với đám người của Bá Vương Hội.
“Bình” một tiếng. Chiếc bàn lớn trong tửu lâu bị một gia nô đánh bay ra ngoài. Người này chưởng lực hùng hậu, khiến cho chiếc bàn như một quả đạn pháo, phá tan đội hình của Bá Vương Hội.
“Ai cha”, người gia nô ở bên cạnh kêu lên.
- A Tam, chiếc bàn này mắc lắm đấy. Ngươi thật là không biết tiếc của mà !
Người vừa xuất chưởng làu bàu nói:
- Đến giờ mà người vẫn còn thấy tiếc của sao, Phí chưởng quầy. Hôm nay chỉ e một tấm vãn của Tửu Lâu cũng bị phá nát.
A Tam vốn là tiểu nhị trong Tụ Nghĩa lâu. Cái tên A Tam là do mọi người ở đó đặt cho y. Kì thực, y tên là Chu Cửu Phùng, hiệu xưng Thiết Chưởng Phá Sơn. Hơn hai mười năm về trước, Chu Cửu Phùng là đại hiệp danh nổi khắp Tứ Xuyên. Vì đắc tội với người của triều đình mà toàn gia bị diệt, bản thân y võ nghệ cao cường cũng phải cao chạy xa bay, cuối cùng phải đến Tụ Nghĩa lâu này làm một anh tiểu nhị. Tuy thế nhưng Thiết Chưởng Phá Sơn của A Tam không vì vậy mà mai một. Một chiêu lúc nãy xuất ra cho thấy Chu Cửu Phùng vẫn còn nặng cán lắm.
Người được gọi là “Phí chưởng quầy” kia cười toe toét:
- Đã vậy thì ta bắt bọn chúng đền lại.
Y vừa nói vừa cầm chiếc bàn tính bên cạnh lên.
Bàn tính vốn dĩ dùng để tính toán. Nhưng khi cần bàn tính cũng cõ thể trở thành một thứ vũ khí cực kì lợi hại.
Phí chưởng quầy đưa tay gảy không ngớt, hạt gỗ trong bàn tính bắn ra rào rào như mưa. Thêm chục tên nữa dính phải hạt gỗ, gục xuống ngay lập tức.
A Tam không nhịn nổi nói;
- Phí chưởng quầy, khá lắm!
Phí chưởng quầy này vốn là Diệu Thủ Tú Tài Đồng Chính Bân. Hai mươi năm về trước, Đồng Chính Bân cùng ba người bằng hữu xông vào sào huyệt của Thất Tuyệt Ma Tôn. Cuối cùng, sau mười ngày mười đêm, ba người bằng hữu kia đều bị Thất Tuyệt Ma Tôn giết, chỉ có duy nhất Đồng Chính Bân là sống sót. Nhưng y đã kịp thời rửa hận cho bằng hữu, một chưởng lấy mạng của Thất Tuyệt Ma Tôn. Sau trận này, Đồng Chính Bân quy ẩn giang hồ, trở thành một tay chưởng quầy trong Tụ Nghĩa lâu, lấy việc tính tiền làm thú vui qua ngày.
Mấy người của Bá Vương Hội thấy đồng bọn chết thảm không khỏi cảnh giác. Nhiều tên khác xông lên, lấp vào chỗ của những kẻ ngã xuống. Phút chốc người của Bá Vương Hội đã đến trước cửa Tụ Nghĩa lâu rồi.
Phí chưởng quầy hét to:
- Anh em, tiếp khách!
Sau lời hét ấy, hơn chục gia nô xông lên. Bọn họ tay cầm chổi cùn, giế rách, củi khổ, đòn gánh, vung lên loạn xạ. Đám người của Bá Vương Bang thấy vũ khi kì lạ như vậy không khỏi bất ngờ. Nhiều kẻ bị trúng chiêu, máu tươi bắn ra như suối.
Nhưng trong số những kẻ tấn công, cũng có người là cao thủ. Một tên xông lên cầm lấy đòn gánh của A Tam. Y vận kình lực vào định bụng bẻ gẫy đòn gánh.
A Tam cũng không chịu thua. Một thân nội công của y liền truyền cả vào trong đòn gánh.
- Nội công khá lắm ! Người kia lên tiếng. Trên trán hắn, mồ hôi đã bắt đầu chảy ra.
A Tam vẫn bình ổn như không có chuyện gì. Y trầm người xuống rồi xoay mạnh đòn gánh sang một bên. Tên kia không dám bỏ đòn gánh ra. Lúc này, nếu y buông tay ra, nội lực của A Tam sẽ chấn nát nội tạng của y ngay. Nhưng y chưa kịp suy nghĩ gì, đã thấy bên gáy mát lạnh. Sau đó, đầu thân phút chốc tách làm hai.
A Tam kêu lên:
- Tiểu Phúc, ngươi làm hỏng mất chuyện tốt lành của ta rồi!
Một người thân hình tròn vo như viên thịt, tay cầm tiêm đao cười nói:
- Con bà nó, bây giờ là lúc nào mà ngươi còn muốn tỷ thí nội lực. Ngươi rảnh quá ha!
Người này vốn là đầu bếp của Tụ Nghĩa Lâu, tên gọi là Tiểu Phúc. Nhưng cách đây mười mấy năm, y có tên là Trương Thuận Tử. Trương Thuận Tử vốn là trại chủ của Bàng Ngư trại, tung hoành một cõi Trường Giang. Sau y bị phó trại chủ Tần Thiên Nghĩa ám toán nên phải bỏ chạy khỏi Bàng Ngư trại rồi đến Tụ Nghĩa lâu trở thành một anh đầu bếp với tiên gọi Tiểu Phúc. Tiểu Phúc quanh năm làm bạn với tiêm đao, chặt không biết bao nhiêu là các loại thịt, hôm nay tiêm đao của y rốt cuộc cũng chặt thịt người. Chính y vừa mới chặt đầu của kẻ lúc nãy. Cũng vì việc này mà A Tam thấy khó chịu. Nhưng A Tam không có thì giờ để cãi nhau nữa,
Người của Bá Vương Bang vẫn tiến lên. Bây giờ chúng xông vào Tụ Nghĩa Lâu rồi. Gia nô của Long Phi Tuyết ở lầu một vốn chỉ có hai mươi người, bây giờ lâm vào cảnh lấy một địch mười.
Tiếng hò hét vang dậy tứ phương. Là tiếng của người trong Bá Vương Hội. Người của Tụ Nghĩa lâu vẫn kiên cường chống đỡ nhưng không hề la hét. Bọn họ phải tiết kiệm sức lực, phải bảo vệ cho lầu một này nên không thể phung phí.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ trôi qua. Trong Tụ Nghĩa lâu vẫn vang lên tiếng đánh nhau.
Máu chảy lênh láng dưới sàn nhà. Bàn ghế bị đập nát đến không còn nguyên vẹn. Còn người thì sao ?
Gần trăm thi thể chất đống trên sàn nhà, nhưng không có lấy một người của Tụ Nghĩa lâu.
“Binh quý hồ tinh bất quý hồ đa”, đây là điều mà Thôi Vạn Kiếm đã dự đoán từ trước. Các gia nô của Long Phi Tuyết ai nấy đều có võ công cao cường, có thể địch lại đối phương với quân số đông hơn. Nhưng họ có thể chống cự đến bao giờ?
Tiểu Phúc vung tiêm đao từ trái qua phải, rồi lại từ phải qua trái. Mấy cánh tay bị phạt đứt bay lên vù vù. Y thở hổn hển nói:
- Con bà nó, không biết còn bao nhiêu tên nữa ?
Một kẻ tay cầm que củi đang giao đấu với ba người của Bá Vương Bang quay sang nói:
- Còn đứng đấy làm gì, mau qua đây giúp ta.
Y vừa nói đến chữ “giúp” thì que củi đã bị kẻ địch chém gãy. Củi gãy còn tay, đôi tay y vung mạnh vào mặt đối phương tạo thành một tiếng “chát”. Kẻ bị trúng chiêu gương mặt không còn nguyên vẹn nữa, cơ hồ đã bị đập nát đến lòi cả xương rồi.
- Thiếu Lâm Phục Hổ Quyền ! Hai tên còn lại thốt lên.
Người kia cười hô hô rồi xông vào. Đôi tay của y lúc thì đấm, lúc thì chặt, lúc thì móc. Nhìn qua thì biết không còn là quyền pháp Thiếu Lâm.
Hai kẻ kia vừa chống đỡ, vừa thấy khiếp đảm, không biết người trước mặt sao lại biết nhiều loại quyền pháp đến vậy. Thiếu Lâm Phục Hổ Quyền, Tảo Hoa Diệp Lạc Quyền của Thư Gia ở Phúc Châu, Phân Cốt Quyền của Huyền Tịnh Môn, lại có cả Đường Lang Quyền của phái Viên Vũ, trong khoảnh khắc trút ra hết.
Tiểu Phúc vội đến trợ lực. Tiêm đao của y nhanh như điện xẹt, cắt đứt yết hầu của một tên. Tên còn lại cột sống bị đánh gãy thành chín đoạn, thân thể y như cây chuối bị người ta đốn, lập tức gục ngã.
Tiểu Phúc vuốt mồi hôi trên mặt rồi nói:
- Mi gặp xui nên mới đụng phải Tạ thúc thúc.
“Tạ thúc thúc” mà Tiểu Phúc nói chính là Thần Quyền Tạ Vĩ Khởi danh tiếng ở Sơn Đông. Tạ Vĩ Khởi học võ từ nhỏ, từng thỉnh giáo không ít danh sư trong thiên hạ nên am hiểu rất nhiều các loại quyền pháp. Có điều người này tính tình quá cương trực. Một lần đi ngang qua huyện Thất Thạch, thấy tri huyện cưỡng hiếp gái nhà lành nên không kìm lòng được, một tay đánh gãy cổ tên cẩu quan đó. Cũng vì vậy mà Tạ Vĩ Khởi bị tróc nã khắp nơi nên phải ẩn náu ở Tụ Nghĩa lâu.
Người của Bá Vương Bang vẫn xông lên. Có điều bọn chúng đã bắt đầu nản chí. Qua một canh giờ, không còn tên nào dám xông vào nữa. Tất cả đều đứng ở bên ngoài, quăng cái nhìn sắc lạnh vào những người trong Tụ Nghĩa lâu.
Tạ Vĩ Khởi cầm một thanh gỗ lên rồi nói:
- Không có ai bị thương chứ ?
Không hề có tiếng đáp lại.
Không có ai bị thương. Nhưng không có nghĩa họ không thấy mệt mỏi.
Phí chưởng quầy mồ hôi nhễ nhại nói:
- Anh em phải đề cao cảnh giác, bọn chúng chưa biết thực lực của chúng ta ra sao nên vẫn chưa tung hết lực lượng. Mới chỉ có Bá Vương Hội tấn công, vẫn còn Diêm La Đường và Âm Sát Lâu nữa.
Bên ngoài, ánh tịch dương bắt đầu nhạt dần, nhường chỗ cho bóng tối đang ngày một hưng thịnh. Xung quanh Tụ Nghĩa lâu, đèn đuốc đã sáng rực.
Long Tuyệt Bang sắp bị người ta đạp đổ.
Lúc này Tụ Nghĩa lâu là chỗ dựa duy nhất của bang hội từng một thời hùng bá võ lâm.
Nhưng Tụ Nghĩa lâu đang bị tam đại bang hội bao vây. Liệu nơi đó có thể trụ đến lúc nào?
Thôi Vạn Kiếm không biết. Căn bản y không nắm chắc mình có mấy phần cơ hội cứu được Long Hiền Vân. Có điều, y dù có chết cũng phải bảo vệ được người này. Đó là lời thề lúc y mới trở thành lâu chủ của Tụ Nghĩa lâu. Một lời thề như dao chém đá, một lời thề khắc cốt ghi tâm, suốt đời không thể quên được. Cả ba mươi người trong Tụ Nghĩa lâu cũng không thể quên được lời hứa này.
Sau một hồi bàn bạc, Thôi Vạn Kiếm đã sắp đặt đâu ra đấy. Tửu lâu này có cả thảy ba tầng, hai mươi người đã phục sẵn ở lầu một. Họ chính là những người đầu tiên ngăn cản đợt tấn công của tam đại bang hội. Trên lầu hai, Thôi Vạn Kiếm để lại mười người trấn giữ. Còn lầu trên cùng, chỉ có một mình y hộ vệ cho Long Hiền Vân.
Nhân số ít ỏi, quân địch hùng mạnh, người của Tụ Nghĩa Lâu đang cận kề với cái chết.
Nhưng bọn họ căn bản đã không nghĩ đến việc sống sót nữa. Người trong giang hồ sớm đã quên đi tính mạng của mình lâu rồi.
Hôm nay, người của Tụ Nghĩa lâu quyết chọn một cái chết oanh oanh liệt liệt.
Hôm nay, máu sẽ đổ xuống ở Tụ Nghĩa lâu. Máu của kẻ thù và của chính bọn họ.
“Giết người không thấy máu, thấy máu không anh hùng”, hôm nay ai là anh hùng ?
Ba mươi gia nô của Long Phi Tuyết chính là anh hùng. Bọn họ suốt mười mấy năm nay đã quen với công việc quét chùi lau dọn, bàn tay sớm đã thích cầm chổi, bổ củi hơn là xách cung kiếm rồi. Nhưng khi cần, những bàn tay ấy sẵn sàng trở thành những bàn tay giết địch.
Khí thế cao ngất của ba mươi người này khiến cho Long Hiền Vân cũng phải kinh ngạc.
- Thật…thật không dám tin họ là gia nô của Long Phi Tuyết !
Thôi Vạn Kiếm cười nói:
- Gia nô của Long Phi Tuyết không phải kẻ tầm thường. Bọn họ ai cũng là anh hùng hảo hán, sớm coi cái chết nhẹ tựa lông hồng rồi. Thế nên tôi mới để họ trấn giữ ở lầu dưới.
Những người không sợ chết chính là những người nguy hiểm nhất trên chiến trường. Thôi Vạn Kiếm biết rõ điều này. Nhưng y không khỏi thấy chua xót khi nghĩ đến cảnh từng người một trong số ba mươi gia nô kia ngã xuống. Họ với y thực chất đều là những kẻ trông nom Tụ Nghĩa lâu, tình cảm chẳng khác nào người cùng một nhà. Thấy người cùng một nhà sắp đi vào chỗ chết, ai lại không đau buồn.
- Các anh em ! Thôi Vạn Kiếm nén đau khổ hét to một tiếng. Hôm nay chúng ta nhất định phải bảo vệ được người con của Long Xảo Công.
Đáp lại là những lời hò reo như sấm dậy:
- Nhất định, nhất định.
Bọn họ vừa dứt lời thì kẻ thù đã tấn công. Hơn một trăm nam nhân mặc áo giáp, tay cầm đủ loại vũ khí đã xông vào khoảng sân trước Tụ Nghĩa lâu.
Người của Bá Vương Hội !
Bá Vương Hội đã mở đợt tấn công đầu tiên!
Bá Vương Hội thủ đoạn tàn bạo nhất giang hồ. Người của Bá Vương Hội là những kẻ dã man nhất trong những kẻ dã man. Họ đã không động thủ thì thôi, một khi động thủ là có kẻ sống không bằng chết.
Hai mươi gia nô của Long Phi Tuyết biết rõ điều ấy. Họ lập tức triển khai thế trận, vô cùng cảnh giác với đám người của Bá Vương Hội.
“Bình” một tiếng. Chiếc bàn lớn trong tửu lâu bị một gia nô đánh bay ra ngoài. Người này chưởng lực hùng hậu, khiến cho chiếc bàn như một quả đạn pháo, phá tan đội hình của Bá Vương Hội.
“Ai cha”, người gia nô ở bên cạnh kêu lên.
- A Tam, chiếc bàn này mắc lắm đấy. Ngươi thật là không biết tiếc của mà !
Người vừa xuất chưởng làu bàu nói:
- Đến giờ mà người vẫn còn thấy tiếc của sao, Phí chưởng quầy. Hôm nay chỉ e một tấm vãn của Tửu Lâu cũng bị phá nát.
A Tam vốn là tiểu nhị trong Tụ Nghĩa lâu. Cái tên A Tam là do mọi người ở đó đặt cho y. Kì thực, y tên là Chu Cửu Phùng, hiệu xưng Thiết Chưởng Phá Sơn. Hơn hai mười năm về trước, Chu Cửu Phùng là đại hiệp danh nổi khắp Tứ Xuyên. Vì đắc tội với người của triều đình mà toàn gia bị diệt, bản thân y võ nghệ cao cường cũng phải cao chạy xa bay, cuối cùng phải đến Tụ Nghĩa lâu này làm một anh tiểu nhị. Tuy thế nhưng Thiết Chưởng Phá Sơn của A Tam không vì vậy mà mai một. Một chiêu lúc nãy xuất ra cho thấy Chu Cửu Phùng vẫn còn nặng cán lắm.
Người được gọi là “Phí chưởng quầy” kia cười toe toét:
- Đã vậy thì ta bắt bọn chúng đền lại.
Y vừa nói vừa cầm chiếc bàn tính bên cạnh lên.
Bàn tính vốn dĩ dùng để tính toán. Nhưng khi cần bàn tính cũng cõ thể trở thành một thứ vũ khí cực kì lợi hại.
Phí chưởng quầy đưa tay gảy không ngớt, hạt gỗ trong bàn tính bắn ra rào rào như mưa. Thêm chục tên nữa dính phải hạt gỗ, gục xuống ngay lập tức.
A Tam không nhịn nổi nói;
- Phí chưởng quầy, khá lắm!
Phí chưởng quầy này vốn là Diệu Thủ Tú Tài Đồng Chính Bân. Hai mươi năm về trước, Đồng Chính Bân cùng ba người bằng hữu xông vào sào huyệt của Thất Tuyệt Ma Tôn. Cuối cùng, sau mười ngày mười đêm, ba người bằng hữu kia đều bị Thất Tuyệt Ma Tôn giết, chỉ có duy nhất Đồng Chính Bân là sống sót. Nhưng y đã kịp thời rửa hận cho bằng hữu, một chưởng lấy mạng của Thất Tuyệt Ma Tôn. Sau trận này, Đồng Chính Bân quy ẩn giang hồ, trở thành một tay chưởng quầy trong Tụ Nghĩa lâu, lấy việc tính tiền làm thú vui qua ngày.
Mấy người của Bá Vương Hội thấy đồng bọn chết thảm không khỏi cảnh giác. Nhiều tên khác xông lên, lấp vào chỗ của những kẻ ngã xuống. Phút chốc người của Bá Vương Hội đã đến trước cửa Tụ Nghĩa lâu rồi.
Phí chưởng quầy hét to:
- Anh em, tiếp khách!
Sau lời hét ấy, hơn chục gia nô xông lên. Bọn họ tay cầm chổi cùn, giế rách, củi khổ, đòn gánh, vung lên loạn xạ. Đám người của Bá Vương Bang thấy vũ khi kì lạ như vậy không khỏi bất ngờ. Nhiều kẻ bị trúng chiêu, máu tươi bắn ra như suối.
Nhưng trong số những kẻ tấn công, cũng có người là cao thủ. Một tên xông lên cầm lấy đòn gánh của A Tam. Y vận kình lực vào định bụng bẻ gẫy đòn gánh.
A Tam cũng không chịu thua. Một thân nội công của y liền truyền cả vào trong đòn gánh.
- Nội công khá lắm ! Người kia lên tiếng. Trên trán hắn, mồ hôi đã bắt đầu chảy ra.
A Tam vẫn bình ổn như không có chuyện gì. Y trầm người xuống rồi xoay mạnh đòn gánh sang một bên. Tên kia không dám bỏ đòn gánh ra. Lúc này, nếu y buông tay ra, nội lực của A Tam sẽ chấn nát nội tạng của y ngay. Nhưng y chưa kịp suy nghĩ gì, đã thấy bên gáy mát lạnh. Sau đó, đầu thân phút chốc tách làm hai.
A Tam kêu lên:
- Tiểu Phúc, ngươi làm hỏng mất chuyện tốt lành của ta rồi!
Một người thân hình tròn vo như viên thịt, tay cầm tiêm đao cười nói:
- Con bà nó, bây giờ là lúc nào mà ngươi còn muốn tỷ thí nội lực. Ngươi rảnh quá ha!
Người này vốn là đầu bếp của Tụ Nghĩa Lâu, tên gọi là Tiểu Phúc. Nhưng cách đây mười mấy năm, y có tên là Trương Thuận Tử. Trương Thuận Tử vốn là trại chủ của Bàng Ngư trại, tung hoành một cõi Trường Giang. Sau y bị phó trại chủ Tần Thiên Nghĩa ám toán nên phải bỏ chạy khỏi Bàng Ngư trại rồi đến Tụ Nghĩa lâu trở thành một anh đầu bếp với tiên gọi Tiểu Phúc. Tiểu Phúc quanh năm làm bạn với tiêm đao, chặt không biết bao nhiêu là các loại thịt, hôm nay tiêm đao của y rốt cuộc cũng chặt thịt người. Chính y vừa mới chặt đầu của kẻ lúc nãy. Cũng vì việc này mà A Tam thấy khó chịu. Nhưng A Tam không có thì giờ để cãi nhau nữa,
Người của Bá Vương Bang vẫn tiến lên. Bây giờ chúng xông vào Tụ Nghĩa Lâu rồi. Gia nô của Long Phi Tuyết ở lầu một vốn chỉ có hai mươi người, bây giờ lâm vào cảnh lấy một địch mười.
Tiếng hò hét vang dậy tứ phương. Là tiếng của người trong Bá Vương Hội. Người của Tụ Nghĩa lâu vẫn kiên cường chống đỡ nhưng không hề la hét. Bọn họ phải tiết kiệm sức lực, phải bảo vệ cho lầu một này nên không thể phung phí.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ trôi qua. Trong Tụ Nghĩa lâu vẫn vang lên tiếng đánh nhau.
Máu chảy lênh láng dưới sàn nhà. Bàn ghế bị đập nát đến không còn nguyên vẹn. Còn người thì sao ?
Gần trăm thi thể chất đống trên sàn nhà, nhưng không có lấy một người của Tụ Nghĩa lâu.
“Binh quý hồ tinh bất quý hồ đa”, đây là điều mà Thôi Vạn Kiếm đã dự đoán từ trước. Các gia nô của Long Phi Tuyết ai nấy đều có võ công cao cường, có thể địch lại đối phương với quân số đông hơn. Nhưng họ có thể chống cự đến bao giờ?
Tiểu Phúc vung tiêm đao từ trái qua phải, rồi lại từ phải qua trái. Mấy cánh tay bị phạt đứt bay lên vù vù. Y thở hổn hển nói:
- Con bà nó, không biết còn bao nhiêu tên nữa ?
Một kẻ tay cầm que củi đang giao đấu với ba người của Bá Vương Bang quay sang nói:
- Còn đứng đấy làm gì, mau qua đây giúp ta.
Y vừa nói đến chữ “giúp” thì que củi đã bị kẻ địch chém gãy. Củi gãy còn tay, đôi tay y vung mạnh vào mặt đối phương tạo thành một tiếng “chát”. Kẻ bị trúng chiêu gương mặt không còn nguyên vẹn nữa, cơ hồ đã bị đập nát đến lòi cả xương rồi.
- Thiếu Lâm Phục Hổ Quyền ! Hai tên còn lại thốt lên.
Người kia cười hô hô rồi xông vào. Đôi tay của y lúc thì đấm, lúc thì chặt, lúc thì móc. Nhìn qua thì biết không còn là quyền pháp Thiếu Lâm.
Hai kẻ kia vừa chống đỡ, vừa thấy khiếp đảm, không biết người trước mặt sao lại biết nhiều loại quyền pháp đến vậy. Thiếu Lâm Phục Hổ Quyền, Tảo Hoa Diệp Lạc Quyền của Thư Gia ở Phúc Châu, Phân Cốt Quyền của Huyền Tịnh Môn, lại có cả Đường Lang Quyền của phái Viên Vũ, trong khoảnh khắc trút ra hết.
Tiểu Phúc vội đến trợ lực. Tiêm đao của y nhanh như điện xẹt, cắt đứt yết hầu của một tên. Tên còn lại cột sống bị đánh gãy thành chín đoạn, thân thể y như cây chuối bị người ta đốn, lập tức gục ngã.
Tiểu Phúc vuốt mồi hôi trên mặt rồi nói:
- Mi gặp xui nên mới đụng phải Tạ thúc thúc.
“Tạ thúc thúc” mà Tiểu Phúc nói chính là Thần Quyền Tạ Vĩ Khởi danh tiếng ở Sơn Đông. Tạ Vĩ Khởi học võ từ nhỏ, từng thỉnh giáo không ít danh sư trong thiên hạ nên am hiểu rất nhiều các loại quyền pháp. Có điều người này tính tình quá cương trực. Một lần đi ngang qua huyện Thất Thạch, thấy tri huyện cưỡng hiếp gái nhà lành nên không kìm lòng được, một tay đánh gãy cổ tên cẩu quan đó. Cũng vì vậy mà Tạ Vĩ Khởi bị tróc nã khắp nơi nên phải ẩn náu ở Tụ Nghĩa lâu.
Người của Bá Vương Bang vẫn xông lên. Có điều bọn chúng đã bắt đầu nản chí. Qua một canh giờ, không còn tên nào dám xông vào nữa. Tất cả đều đứng ở bên ngoài, quăng cái nhìn sắc lạnh vào những người trong Tụ Nghĩa lâu.
Tạ Vĩ Khởi cầm một thanh gỗ lên rồi nói:
- Không có ai bị thương chứ ?
Không hề có tiếng đáp lại.
Không có ai bị thương. Nhưng không có nghĩa họ không thấy mệt mỏi.
Phí chưởng quầy mồ hôi nhễ nhại nói:
- Anh em phải đề cao cảnh giác, bọn chúng chưa biết thực lực của chúng ta ra sao nên vẫn chưa tung hết lực lượng. Mới chỉ có Bá Vương Hội tấn công, vẫn còn Diêm La Đường và Âm Sát Lâu nữa.
Bên ngoài, ánh tịch dương bắt đầu nhạt dần, nhường chỗ cho bóng tối đang ngày một hưng thịnh. Xung quanh Tụ Nghĩa lâu, đèn đuốc đã sáng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.