Chương 8: Phế nhân cũng là người
Nhanvantu
26/06/2014
Trong một gian
phòng tối tăm, có hai nam nhân đang ngồi cạnh nhau. Một người đang thở
dốc, cơ thể cuả y lại bị nội thương khá nặng nhưng đôi mắt của y vẫn ánh lên quyết tâm sắt đá. Người còn lại ngồi như si ngốc, y bàng quan,
không quan tâm gì đến kẻ kế bên. Y vì trả thù, đã không tiếc hủy đi dung mạo của mình. Cũng để báo oán, y chấp nhận trở thành một sát thủ máu
lạnh. Nhưng lúc này đây, trong căn phòng lạnh lẽo này, y thấy mình cô
đơn hơn bao giờ hết.
- Ngươi...Ngươi có thể cho ta biết một điều được không? Diệp Vân Phi phá tan bầu không khí tịch mịch. Vẫn là y lên tiếng trước.
Thiên Mã Thần Ma cười nói:
- Ngươi muốn hỏi ta vì sao Quan Tiểu Ba lại hại ngươi phải không?
Diệp Vân Phi cười nhạt:
- Tên Quan Tiểu Ba đó, ta biết hắn có vấn đề từ lâu. Hắn ta truy bắt ngươi trong vòng mười năm mà liên tục thất bại, vốn đã là một điểm đáng nghi vấn rồi. Hơn nữa, khi ta bắt được ngươi, ta cũng minh bạch một chuyện. Đó là ngươi không hề lợi hại như hắn đã nói. Một kẻ không hề lợi hại mà mười năm không bắt được, quả thực Quan Tiểu Ba rất đáng bị nghi vấn.
Thiên Mã Thần Ma nhịn không nổi liền nói:
- Vậy tức là ngươi đã đề phòng y? Nhưng tại sao ngươi vẫn để y đánh trúng một chưởng?
Diệp Vân Phi cười nói:
- Ta không có bằng chứng. Không có bằng chứng thì không thể luận tội hắn ta. Bởi vậy ta mới để hắn ra tay. Hơn nữa, bây giờ ta đã có nhân chứng là ngươi. Chỉ cần ngươi giúp ta, Quan Tiểu Ba chắc chắn phải đền tội.
Lần này Thiên Mã Thần Ma cười to:
-Ngươi nghĩ một kẻ sắp chết như ta lại chịu giúp ngươi ư ? Đối với ta, mọi chuyện đều không có ý nghĩa gì, cùng lắm là chết trong Thiết Huyết Đại Lao này.
Thiên Mã Thần Ma nói không sai. Bây giờ y chỉ là một phế nhân, chỉ có thể ngồi chờ chết trong nơi tối tăm này mà thôi. Một kẻ chỉ biết ngồi chờ chết thì có thể giúp gì được cho Diệp Vân Phi.
Chỉ thấy Diệp Vân Phi khẽ lắc đầu rồi nói:
- Xem ra ta đã lầm. Ta cứ tưởng một võ sĩ Hoài tộc là kẻ tâm cao khí ngạo hơn người, ai dè bây giờ không bằng cả một con chó. Thật là khiến người ta thất vọng.
Nghe được những lời này của Diệp Vân Phi, Thiên Mã Thần Ma bất chợt nổi điên lên. Y túm lấy cổ áo Diệp Vân Phi, định đánh cho hắn mấy quyền, nhưng lúc này y đã bị phế võ công nên không thể thực hiện được ý định đó. Tuy nhiên, đôi mắt của Thiên Mã Thần Ma vẫn nhìn trừng trừng vào người đối diện. Trong đôi mắt đó, hình như có một ngọn lửa lớn, ngọn lửa của sự thống hận, ngọn lửa của thù địch và của cả một niềm đau thương vô tận.
- Ngươi nên nhớ mình là hậu nhân duy nhất của Hoài tộc. Ngươi tuyệt đối không được chết ở đây. Diệp Vân Phi gỡ tay của Thiên Mã Thần Ma ra, hai mắt y lúc này ánh lên một vẻ kiên cường. Thời khắc nào trong cuộc đời, dù là cận kề cái chết hay đối mặt với nguy nan, y cũng không bao giờ cúi đầu. Cúi đầu, tức là chấp nhận đầu hàng sô phận. Trong suy nghĩ của Diệp Vân Phi, tuyệt đối không có bốn chữ "đầu hàng số phận" đó.
"Hậu nhân duy nhất của Hoài tộc", Thiên Mã Thần Ma lẩm bẩm một cách thê lương. Y từng có những ngày tháng vui vẻ như thần tiên ở quan ngoại, từng có rất nhiều bằng hữu. Bây giờ, y chỉ có một mình trên cõi đời này.
Diệp Vân Phi nói tiếp:
- Ngươi có sứ mệnh là gây dựng lại Hoài tộc, chắc hẳn cha ngươi cũng từng nói như vậy chứ.
Thiên Mã Thần Ma cảm khái nói:
- Ta bây giờ chỉ là một phế nhân, còn có thể làm được điều đó sao.
Diệp Vân Phi cười nói:
- Phế nhân thì sao? Phế nhân không phải là con người ư? Là người thì có thể làm mọi việc trong thiên hạ, sống sao cho không hổ thẹn với lương tâm của mình.
Lời nói này của Diệp Vân Phi khiến Thiên Mã Thần Ma chấn động vô cùng. Y không ngời một tên bổ khoái mắt lạnh như sắt lại có thể nói ra được những lời như thế. Càng không ngời một kẻ mang trọng tội như y lại có kẻ khác thấu hiểu tâm can. Trên đời này, sao lại có chuyện như thế ?
- Dù ngươi nói thế nào, thì triều đình cũng sẽ không tha mạng cho ta. Thiên Mã Thần Ma buồn bã nói.
Diệp Vân Phi đáp lại:
- Cái đó thì chưa chắc.
Thiên Mã Thần Ma ngạc nhiên hỏi:
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
Diệp Vân Phi cười cười:
-Triều đình ở rất xa, sao có thể quản được chuyện ở Thiết Huyết Đại Lao này. Ngươi vấn có cơ hội rời khỏi nơi đây, chỉ cần ngươi hợp tác với ta. Ta hứa sẽ trả tự do cho ngươi.
Thiên Mã Thần Ma nghi hoặc nói:
- Ngươi...ngươi là bổ khoái cơ mà ? Tại sao ngươi có thể làm chuyện đại nghịch đó?
Diệp Vân Phi mỉa mai nói:
- Là bổ khoái, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Chuyện ta nên làm là đưa Quan Tiểu Ba ra ánh sáng, bởi hắn mới là tên tội phạm nguy hiểm nhất. Còn ngươi, rốt cuộc cũng chỉ là công cụ bị sai khiến mà thôi.
Thiên Mã Thần Ma nói:
- Ngươi đừng quên ta là người của hắn ta. Hắn ta cũng có thể giúp ta trốn thoát.
Diệp Vân Phi cười nói:
- Ngươi biết Linh Mộc Đạo Nhân chứ ? Hắn ta nằm trong kế hoạch giải thoát ngươi phải không ? Vậy tại sao hắn lại bị Quan Tiểu Ba giết?
Thiên Mã Thần Ma nhất thời không trả lời được những câu hỏi này của Diệp Vân Phi. Y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bị Quan Tiểu Ba phản bội.
- Nhớ lại tình cảnh lúc đó. Quan Tiểu Ba nhờ giết Linh Mộc Đạo Nhân nên mới thoát khỏi sự chú ý của ta và mới có cơ hội đắc thủ. Bản thân ta cũng không ngờ y lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy với thuộc hạ của mình. Một kẻ như thế có đáng để ngươi tin cậy không?
Bây giờ Thiên Mã Thần Ma cứng họng, không thể nói lại được. Nhưng y đã minh bạch được một điều, y có thể thoát khỏi nơi này.
- Về chuyện ngươi giúp ta trốn thoát, ngươi dám hứa chứ ?
Diệp Vân Phi đưa thanh Đoạt Tình Đao ra trước mặt rồi nói:
- Nếu như ta lừa dối ngươi, ta sẽ chết bởi chính thanh đao này.
Hai mắt Thiên Mã Thần Ma nhìn thẳng vào Diệp Vân Phi. Bây giờ, y đã bị sự kiên định của hắn lay động. Chỉ cần có một cơ hội để sống, tại sao không cố hết sức mình?
- Ngươi...Ngươi có thể cho ta biết một điều được không? Diệp Vân Phi phá tan bầu không khí tịch mịch. Vẫn là y lên tiếng trước.
Thiên Mã Thần Ma cười nói:
- Ngươi muốn hỏi ta vì sao Quan Tiểu Ba lại hại ngươi phải không?
Diệp Vân Phi cười nhạt:
- Tên Quan Tiểu Ba đó, ta biết hắn có vấn đề từ lâu. Hắn ta truy bắt ngươi trong vòng mười năm mà liên tục thất bại, vốn đã là một điểm đáng nghi vấn rồi. Hơn nữa, khi ta bắt được ngươi, ta cũng minh bạch một chuyện. Đó là ngươi không hề lợi hại như hắn đã nói. Một kẻ không hề lợi hại mà mười năm không bắt được, quả thực Quan Tiểu Ba rất đáng bị nghi vấn.
Thiên Mã Thần Ma nhịn không nổi liền nói:
- Vậy tức là ngươi đã đề phòng y? Nhưng tại sao ngươi vẫn để y đánh trúng một chưởng?
Diệp Vân Phi cười nói:
- Ta không có bằng chứng. Không có bằng chứng thì không thể luận tội hắn ta. Bởi vậy ta mới để hắn ra tay. Hơn nữa, bây giờ ta đã có nhân chứng là ngươi. Chỉ cần ngươi giúp ta, Quan Tiểu Ba chắc chắn phải đền tội.
Lần này Thiên Mã Thần Ma cười to:
-Ngươi nghĩ một kẻ sắp chết như ta lại chịu giúp ngươi ư ? Đối với ta, mọi chuyện đều không có ý nghĩa gì, cùng lắm là chết trong Thiết Huyết Đại Lao này.
Thiên Mã Thần Ma nói không sai. Bây giờ y chỉ là một phế nhân, chỉ có thể ngồi chờ chết trong nơi tối tăm này mà thôi. Một kẻ chỉ biết ngồi chờ chết thì có thể giúp gì được cho Diệp Vân Phi.
Chỉ thấy Diệp Vân Phi khẽ lắc đầu rồi nói:
- Xem ra ta đã lầm. Ta cứ tưởng một võ sĩ Hoài tộc là kẻ tâm cao khí ngạo hơn người, ai dè bây giờ không bằng cả một con chó. Thật là khiến người ta thất vọng.
Nghe được những lời này của Diệp Vân Phi, Thiên Mã Thần Ma bất chợt nổi điên lên. Y túm lấy cổ áo Diệp Vân Phi, định đánh cho hắn mấy quyền, nhưng lúc này y đã bị phế võ công nên không thể thực hiện được ý định đó. Tuy nhiên, đôi mắt của Thiên Mã Thần Ma vẫn nhìn trừng trừng vào người đối diện. Trong đôi mắt đó, hình như có một ngọn lửa lớn, ngọn lửa của sự thống hận, ngọn lửa của thù địch và của cả một niềm đau thương vô tận.
- Ngươi nên nhớ mình là hậu nhân duy nhất của Hoài tộc. Ngươi tuyệt đối không được chết ở đây. Diệp Vân Phi gỡ tay của Thiên Mã Thần Ma ra, hai mắt y lúc này ánh lên một vẻ kiên cường. Thời khắc nào trong cuộc đời, dù là cận kề cái chết hay đối mặt với nguy nan, y cũng không bao giờ cúi đầu. Cúi đầu, tức là chấp nhận đầu hàng sô phận. Trong suy nghĩ của Diệp Vân Phi, tuyệt đối không có bốn chữ "đầu hàng số phận" đó.
"Hậu nhân duy nhất của Hoài tộc", Thiên Mã Thần Ma lẩm bẩm một cách thê lương. Y từng có những ngày tháng vui vẻ như thần tiên ở quan ngoại, từng có rất nhiều bằng hữu. Bây giờ, y chỉ có một mình trên cõi đời này.
Diệp Vân Phi nói tiếp:
- Ngươi có sứ mệnh là gây dựng lại Hoài tộc, chắc hẳn cha ngươi cũng từng nói như vậy chứ.
Thiên Mã Thần Ma cảm khái nói:
- Ta bây giờ chỉ là một phế nhân, còn có thể làm được điều đó sao.
Diệp Vân Phi cười nói:
- Phế nhân thì sao? Phế nhân không phải là con người ư? Là người thì có thể làm mọi việc trong thiên hạ, sống sao cho không hổ thẹn với lương tâm của mình.
Lời nói này của Diệp Vân Phi khiến Thiên Mã Thần Ma chấn động vô cùng. Y không ngời một tên bổ khoái mắt lạnh như sắt lại có thể nói ra được những lời như thế. Càng không ngời một kẻ mang trọng tội như y lại có kẻ khác thấu hiểu tâm can. Trên đời này, sao lại có chuyện như thế ?
- Dù ngươi nói thế nào, thì triều đình cũng sẽ không tha mạng cho ta. Thiên Mã Thần Ma buồn bã nói.
Diệp Vân Phi đáp lại:
- Cái đó thì chưa chắc.
Thiên Mã Thần Ma ngạc nhiên hỏi:
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
Diệp Vân Phi cười cười:
-Triều đình ở rất xa, sao có thể quản được chuyện ở Thiết Huyết Đại Lao này. Ngươi vấn có cơ hội rời khỏi nơi đây, chỉ cần ngươi hợp tác với ta. Ta hứa sẽ trả tự do cho ngươi.
Thiên Mã Thần Ma nghi hoặc nói:
- Ngươi...ngươi là bổ khoái cơ mà ? Tại sao ngươi có thể làm chuyện đại nghịch đó?
Diệp Vân Phi mỉa mai nói:
- Là bổ khoái, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Chuyện ta nên làm là đưa Quan Tiểu Ba ra ánh sáng, bởi hắn mới là tên tội phạm nguy hiểm nhất. Còn ngươi, rốt cuộc cũng chỉ là công cụ bị sai khiến mà thôi.
Thiên Mã Thần Ma nói:
- Ngươi đừng quên ta là người của hắn ta. Hắn ta cũng có thể giúp ta trốn thoát.
Diệp Vân Phi cười nói:
- Ngươi biết Linh Mộc Đạo Nhân chứ ? Hắn ta nằm trong kế hoạch giải thoát ngươi phải không ? Vậy tại sao hắn lại bị Quan Tiểu Ba giết?
Thiên Mã Thần Ma nhất thời không trả lời được những câu hỏi này của Diệp Vân Phi. Y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bị Quan Tiểu Ba phản bội.
- Nhớ lại tình cảnh lúc đó. Quan Tiểu Ba nhờ giết Linh Mộc Đạo Nhân nên mới thoát khỏi sự chú ý của ta và mới có cơ hội đắc thủ. Bản thân ta cũng không ngờ y lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy với thuộc hạ của mình. Một kẻ như thế có đáng để ngươi tin cậy không?
Bây giờ Thiên Mã Thần Ma cứng họng, không thể nói lại được. Nhưng y đã minh bạch được một điều, y có thể thoát khỏi nơi này.
- Về chuyện ngươi giúp ta trốn thoát, ngươi dám hứa chứ ?
Diệp Vân Phi đưa thanh Đoạt Tình Đao ra trước mặt rồi nói:
- Nếu như ta lừa dối ngươi, ta sẽ chết bởi chính thanh đao này.
Hai mắt Thiên Mã Thần Ma nhìn thẳng vào Diệp Vân Phi. Bây giờ, y đã bị sự kiên định của hắn lay động. Chỉ cần có một cơ hội để sống, tại sao không cố hết sức mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.