Anh Hùng

Chương 20:  

Hòa Nhĩ

11/07/2017

CHƯƠNG 20 ĐỨC . 

 

Tuyết bao phủ khắp ngọn núi, vẽ nên một thế giới trắng bạc.

Trắng tinh khiết như vậy, thanh thoát, tựa như có thể giúp người ta vứt bỏ tất cả phiền não.

Harry từ trên sườn núi lao xuống, thuần thục giữ thăng bằng trên ván trượt tuyết, bên đường tung tóe bông tuyết, tràn ngập sương mù trắng xoá, gió lao đến trước mặt, cơn mát lạnh thẩm thấu vào từng tế bào da thịt.

Kích thích cùng mới mẻ như vậy làm cho Harry tạm thời quên mất mình làm ra chuyện dọa người đêm giáng sinh mấy ngày trước. Lại dám dựa vào ***g ngực Giáo sư khóc như trẻ lên ba. Harry! Mày bao nhiêu tuổi rồi? ! Sau khi khóc xong còn bỏ chạy, thật quá mất mặt! Harry trong lòng quở trách chính mình.

“Harry, chúng ta đuổi kịp con rồi!” Phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng cười của Sirius.

Harry quay người lại nhìn, cha đỡ đầu nhà mình cùng Remus đang giẫm lên ván trượt tuyết từ bên phải sau lưng xông tới, Harry le lưỡi với bọn họ, quay đầu, trộm làm một cái bùa tăng tốc, vượt qua mặt hai người lớn sau lưng.

“A, Harry con phạm quy!” trong gió lạnh truyền đến tiếng hổn hển của Sirius.

“Chân Nhồi Bông, chú ý thăng bằng, anh sắp ngã xuống đó!” Remus bất đắc dĩ nói.

Trở lại khách sạn, Sirius duỗi cái lưng mỏi thật lớn, “Kỳ thật thể thao Muggle cũng rất thú vị a, không kém Quidditch.” Sirius đưa ra kết luận.

Khi bọn họ đi vào nhà ăn khách sạn bắt đầu ăn bữa tối Sirius đột nhiên đưa ra ý kiến, “Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, uống chút bia đi, tôi nghe nói bia Đức không tồi đâu.”

“Tốt, nhưng đừng uống nhiều, ngày mai chúng ta còn có hoạt động.” Remus suy nghĩ nói.

Sirius tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, tửu lượng năm đó của tôi rất nổi danh. Harry, con muốn uống không?” Sirius quay sang hỏi Harry.

Thật tốt! Harry còn chưa mở miệng nói đã bị chặn trở lại.

“Không được, Chân Nhồi Bông, Harry còn là vị thành niên, căn cứ vào pháp luật Muggle, chưa thành niên cấm uống rượu.” Remus không đồng ý phản đối.

“Vậy thì sao nào? Chúng ta cũng không phải là Muggle, con trai uống chút rượu sợ cái gì! Chú nói đúng không Harry?” Sirius lơ đễnh nói.

Harry chớp chớp mắt, chờ mong nhìn Remus.

Remus vô cùng buồn bực, “Nhưng bây giờ chúng ta là ở trên địa bàn của Muggle, thực bị các người đánh bại mà , như vậy đi, Harry có thể uống một ít Radler, hàm lượng cồn của nó gần như không có, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.”

Harry bĩu môi, có chút ủ rũ, con không phải chưa thành niên… cậu rất muốn nói như vậy, nhưng cũng biết đây là kết quả tốt nhất mà mình có khả năng có được, sẽ không nói thêm nữa.

Không thể không nói, trong nhà ba người bọn họ, Remus thường là người có quyền lớn nhất.

Remus · đại gia trưởng · Lupin gọi bồi bàn tới, gọi bia, “Một ly Radler, tôi muốn một ly bia Dortmunder. Chân Nhồi Bông, anh thì sao?”

Sirius nhìn thực đơn, “Tôi muốn bia Burkes.”

Remus nhăn mặt lại, “Anh xác định chứ? Theo tôi được biết đó là bia mạnh đấy, anh chắc rằng sẽ không say ư?”

Sirius phất phất tay, “Yên tâm đi, năm đó tôi ngàn chén không say đó nha.”

Có lẽ thật sự ngàn chén không say, Remus không phản đối nữa, chiếu theo ý muốn nhỏ của Sirius kêu một ly Burkes.

Đợi sau khi rượu được bưng lên, bọn họ vừa ăn gà nướng, cá nướng cùng lạp xưởng vừa. Nghe nói đây là cách ăn tiêu chuẩn nhất.

Không tệ, Harry uống lấy thứ bia hàm lượng cồn thấp của mình, ngọt ngào, giống như bia bơ vậy, sẽ không làm người ta rơi vào men say.

Chính là… Harry oán hận nhìn chất lỏng trong ly của Sirius cùng Remus, cậu vẫn muốn giống một người đàn ông uống chút bia chân chính a.

Sirius chú ý tới ánh mắt Harry, nhe răng cười, “Harry bé bỏng ơi, đợi khi con mười bảy tuổi mới có thể uống nha, đó cũng là chuyện không có cách nào khác, con xem chúng ta cũng không có dùng.” Nói xong lộ ra một hàng răng trắng loáng.

Xem ra thuốc làm sạch răng miệng của con rất dùng được thì phải, Harry tràn đầy tàn niệm suy nghĩ. Uống uống uống, tốt nhất cho chú uống đến say mèm luôn.

Harry cưng, thật là mỏ quạ đen mà.

Không đợi Sirius uống xong một cốc bia, Remus liền chú ý thấy mặt của chú ấy càng lúc càng hồng, ánh mắt cũng càng lúc càng mơ hồ.

“Chân Nhồi Bông? Anh không phải đã uống say rồi chứ?” Remus lo lắng hỏi han.

“Sao. . .  làm sao có. . . Có thể, tôi chính là ngàn… Ngàn chén không say, bình. . . bình tĩnh đi, tôi. . . Không có việc gì…” Sirius mồm miệng không rõ nói.

Đó là ngày xưa, sau khi chú từ Azkaban trở về rượu còn chưa thấm, công lực đã sớm thoái hóa rồi. Harry yên lặng phun trào.

Remus âm u nở nụ cười, một bên kéo Sirius, một bên nói với Harry, “Harry, con tiếp tục ăn, ăn xong trở về phòng nghỉ ngơi, chú đem cái tên này trở về trước.” Sau đó khiêng Sirius lên vai, hướng tới thang máy.

Sirius, Merlin sẽ phù hộ chú! Harry không có chút thông cảm nghĩ. Sau đó tiếp tục nhét một miếng thịt gà nướng vào trong miệng.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Harry mặc quần áo chỉnh tề tính xuất môn, cửa phòng bị gõ vang.

“Harry, ” khi cậu mở cửa, Remus hiện ra trước mắt, “hôm nay Sirius cùng chú không thể đi lâu đài Neuschwanstein, nếu không chúng ta hôm nào lại đi đi, hôm nay con có thể đi trượt tuyết trước.” sắc mặt Remus có chút kỳ quái.

Harry hoang mang hỏi: “Các chú như thế nào rồi? Sirius còn say rượu sao?”

Remus chần chờ gật gật đầu.”Chú nghĩ chú còn phải chiếu cố anh ấy một chút.”

Đối với hình tượng bảo mẫu ăn sâu vào lòng người của Remus, Harry không có hoài nghi gì, cậu thông cảm nói: “Không có vấn đề gì, con có thể tự mình đi lâu đài Neuschwanstein, chú nên biết là con muốn tới nơi đó lâu rồi. Buổi trưa con sẽ không trở về ăn cơm .”

“Vậy con phải chú ý an toàn, gặp nguy hiểm hãy dùng khóa cảng trở về.” Remus dặn dò.

Nhìn từ xa tòa thành kia giống như trong truyện cổ tích, cao lớn, những ngọn tháp chằng chịt thú vị càng nổi bật trên nền một mảnh núi tuyết trắng bạc, không có bất ngờ, ngược lại tăng thêm mấy phần sắc thái mơ mộng thoải mái.

Harry khoác áo tàng hình, như tản bộ trên sân vắng xuyên qua hành lang gấp khúc màu đỏ nổi tiếng kia, bên đường thưởng thức phong cách điêu khắc tinh xảo theo kiểu Gothic, cùng những bức họa hoa lệ treo trên tường, tâm tình Harry khá tốt.

Lâu đài Neuschwanstein tuy không có lịch sử phong phú như lâu đài Hogwarts nhưng lại sử hữu một vẻ đẹp tinh diệu vô cùng.

Vì lễ Giáng Sinh vừa qua, không ít Muggle nhân dịp ngày nghỉ này tới đây thăm quan. Harry mặc áo khoác tàng hình, đi đến nơi ít người qua lại. Đi vào cung điện của quốc vương, Harry một bên chậc lưỡi vì khí thế to lớn của đại điện, một bên tránh né đám người, đi đến ngai vàng quốc vương, đương nhiên, mục đích của cậu cũng không phải nơi đó, mà là ban công bên cạnh ngai vàng, nơi đó là khu vực không mở cho người ngoài, thật là một nơi thật tốt để im lặng thưởng thức cảnh vật.

Khi đi qua kia ngai vàng tráng lệ của quốc vương, một hoa văn rất nhỏ khiến cho Harry chú ý.

Trên tay vịn dưới vương tọa có một dấu hiệu giống như Niven, hơn Harry rất quen thuộc cái này. Nó nhìn qua giống như một hình tam giác có hình tròn bên trong, trong đó có một đường thẳng đứng.

Rõ ràng là ký hiệu của Bảo Bối Tử Thần.

Harry dừng lại , cảm thấy kỳ quái. Là ai khắc ký hiệu này ở đây?

Lâu đài Neuschwanstein… Đức… Bảo Bối Tử Thần…

Harry giận tái mặt, đi đến cửa sổ. nhìn về cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Phần lớn là cảnh sắc thôn quê xinh đẹp mê người ở Bavania, bên trái là mặt hồ Alps trong suốt, bên phải là hồ thiên nga. Ở hướng xa xa xem, còn có thể phát hiện lâu đài Neuschwanstein cũ lúc đầu. Sau hai cái hồ là dãy núi Alps, biên giới giữa Đức cùng Áo, dọc theo đồi núi nhỏ cây cối xum xuê phía sau hồ Alps, ở giữa lâu đài Neuschwanstein cũ cùng hồ Alps, là một con đường mậu dịch quan trọng do người La Mã cổ đại xây dựng vào thời Trung cổ, đây là con đường La Mã vận chuyển hàng hóa qua Italy. () Tất cả mọi thứ đều xinh đẹp đến tuyệt vời, nhưng Harry lại cảm thấy quỷ dị ẩn ẩn đằng sau.

Harry trở lại bên ngai vàng kia, từ nơi này vẫn có thể thấy cảnh đẹp bên ngoài ban công, Harry nhìn dấu hiệu trên tay vịn phía trái ngai vàng kia, cảm thấy dần dần hiện lên một ý tưởng.

Cậu ngồi lên ngai vàng, lại nhìn về phía ban công lần nữa, không có bất ngờ điều gì xảy ra, cảnh sắc bên ngoài bắt đầu xuất hiện vặn vẹo. lâu đài Neuschwanstein cũ ban đầu đã không thấy, đổi  lại chính là một tòa tháp làm bằng đá xám.

Đồng tử Harry co chặt lại.

Nurmengard!



Harry quay đầu lại nhìn đám người đang thăm quan phía dưới ngai vàng, cũng không có gì khác thường.

Bùa lẫn lộn sao?

Harry sau khi xác định áo khoác tàng hình phục tùng ở trên người, tay phải cầm đũa phép, nhẹ nhàng nhấn vào dấu hiệu kia một chút.

Một phen trời đất quay cuồng, kèm theo cảm giác khó chịu từ dạ dày lan tới. Harry hơi lảo đảo rơi xuống mặt đất.

Phản ứng đầu tiên là đem áo khoác tàng hình mặc vào, sau đó mới đứng thẳng dậy, nhìn bốn phía.

Quả nhiên, trước mặt cậu đúng là Nurmengard, ngục giam phù thủy lẫy lừng, do một tay Gellert Grindelwald tạo ra, nhưng cuối cùng lại là nơi giam cầm chính người xây dựng nó.

Harry đột nhiên muốn gặp Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất này.

Cậu rút đũa phép ra, muốn ếm cho mình thi một cái bùa bảo vệ huyễn thân, lại kinh ngạc phát hiện ma lực trong thân thể không thể hội tụ lại được.

Chẳng lẽ ma pháp trận ở bên ngoài ngục giam liền có tác dụng sao?

Harry nhíu mày, nắm thật chặt áo khoác tàng hình trên người, hướng cửa lớn đi đến.

Cửa không ai gác, ngay cả Giám ngục Azkaban cũng không có, xem ra là rất tin tưởng vào cấm ma pháp trận tại nơi này.

Harry vừa đi vào liền phát hiện nơi này có lẽ còn làm cho người ta không thoải mái hơn so với Azkaban, hành lang u ám ẩm ướt thật dài, cây đuốc trên vách tường chỉ có thể chiếu sáng một phạm vi rất nhỏ. Ra khỏi hành lang chính là một cầu thang xoay tròn, sau khi đi lên thang lầu, tầng thứ nhất truyền đến thanh âm buồn khổ làm cho người ta khó chịu, ngoài từng dãy buồng giam bị vài phù thủy nước Đức cao lớn canh gác, không ngừng đi tới đi lui tuần tra. Phạm nhân trong phòng giam cuộn mình trong góc phát ra tiếng rên rỉ hò hét.

Khác với Nurmengard, Azkaban có Giám ngục Azkaban gác, sau khi Harry trở thành Thần Sáng từng vài lần thị sát qua. Phạm nhân nơi đó gần như hấp hối, sẽ không nói, hai mắt vô hồn, giống như cái xác không hồn, đó đúng là biểu hiện do ở chung với Giám ngục Azkaban trong thời gian dài.

Mà nơi này, không có Giám ngục Azkaban làm hao mòn sinh mạng tù nhân, bọn họ chỉ có thể gào thét rên rỉ inh tai nhức óc không ngừng, làm cho người ta khó chịu. Thế nhưng những người canh gác vẫn lạnh lùng đi qua đi lại khắp nơi.

Azkaban khủng bố ở chỗ kẻ canh giữ nó, còn Nurmengard khủng bố là do phạm nhân nơi này.

Nhân gian luyện ngục.

Harry yên lặng thầm nghĩ.

Cậu không tiếp tục quan sát tầng trệt làm cho người ta thấy áp lực nữa mà trực tiếp đi lên tầng cao nhất. Đó là nhà tù của Grindelwald, Voldemort đã cho cậu biết.

Dọc theo đường đi Harry không ngừng thử nghiệm có phát ra được chú ngữ hay không, chính là không có kết quả.

Thẳng đến đi lên đỉnh tháp, tầng cao nhất không có người trông coi, Harry mới phát hiện ma lực khôi phục. Cũng đúng, lúc trước Voldemort có thể ở trong này thi triển Avada Kedavra giết chết Grindelwald. Như vậy, có nghĩa tầng này không có cấm ma pháp trận trói buộc.

Chính là… Harry lại càng kỳ quái.

Trong phòng giam giam giữ, Grindelwald lại có thể tùy ý thi triển chú ngữ, đây không phải như một loại giam giữ không có tác dụng sao?

Bọn họ tại sao có thể cho rằng biện pháp như vậy có thể vây khốn Ma Vương đời thứ nhất?

Harry nhăn mày, đi đến trước cửa sắt màu xám nhẹ nhàng gõ ba cái.

21, 【 phiên ngoại】

Gellert · Grindelwald

01.

Khi đàn chim trên hồ Alps lại bay về sau chuyến tránh rét, tôi cũng chẳng rõ mình đã ngây người trong này bao năm rồi. Ba mươi năm, bốn mươi năm? Hay còn lâu hơn nữa.

Nhưng điều này cũng không còn quan trọng.

Nếu không thể chạm vào em lần nữa, cho dù lại phải hao mòn bao nhiêu lâu, với tôi mà nói cũng chẳng gọi là gì.

Huống chi, thời gian càng trôi qua, em trong trí nhớ tôi, lại càng tươi sáng.

Al, em có phải cũng nhớ tới tôi như tôi nhớ em hay không?

Quên đi, tôi cũng không muốn nghe đáp án kia nữa, nếu tôi đã không thể nghe, vậy thì cũng đừng cho tôi biết.

A, mặt trời giờ đã dần ngã về tây, phía chân trời tràn ngập ánh sáng vàng hiu quạnh, thật đẹp. Em ganh tị tôi có quá nhiều thời gian để thưởng thức cảnh mặt trời lặn, đúng không?

02.

Nhóm thánh đồ vẫn không ngừng thuyết phục tôi rời khỏi Nurmengard. Bọn nhỏ này vẫn còn rất trẻ, chúng không rõ, lúc ấy khi tôi một mình tiến đến quyết đấu cùng em, cũng có nghĩa là tôi đã muốn bỏ xuống tất cả. Không, có lẽ trong chúng có vài người hiểu được, chỉ là không muốn tin thôi.

Chúng không muốn tin rằng, người từng nói sẽ dẫn chúng tìm kiếm ích lợi càng vĩ đại hơn, lại vì một lão già ngu ngốc ở Anh quốc mà bỏ xuống tất cả, cam chịu đem quãng đời còn lại hao mòn trong nhà giam chính mình tạo ra.

Đúng vậy, mi đã làm như vậy đấy. Vì một lão già ngu ngốc ở Anh quốc. Hơn nữa chết tiệt, mi phát hiện mình lại vui sướng mà chịu đựng.

 

03.

Có lẽ lúc trước, khi sự nghiệp còn cường thịnh, tôi cũng đã đoán trước sẽ có ngày này. Cho nên, ngày tháng năm đó, khi tôi đi vào lâu đài Neuschwanstein mới, bị cảnh sắc chung quanh hấp dẫn. Khi đó tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu tương lai có thể ở trong này dưỡng già thì quả là một lựa chọn không tệ.

Vì thế, Nurmengard cứ như vậy mà kiến thành. Ngày vừa xây xong, tôi đi lên đỉnh tháp, phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa sổ đã được cố ý thiết kế theo phong cách Gothic, vừa vặn có thể nhìn thấy hồ thiên nga cùng hồ Alps và cả lâu đài Neuschwanstein mới xa xa.

Không tồi. Tôi thực vừa lòng.

Sau đó, tôi đi đến nơi hẹn. Một cuộc hẹn quyết đấu tôi đã sớm biết kết quả.

04.

Cho dù vô số lần tham lam ngắm nhìn ảnh chụp của em trên báo, nhưng khi tận mắt thấy em, tôi vẫn không che giấu được rung động trong lòng.

Em không hề giống lúc còn trẻ, khi tôi rời xa em. Đúng vậy, lúc trước em mới mười tám tuổi, phong nhã hào hoa. Mà hiện tại, đã qua hơn nửa thế kỷ. Chúng ta đều thay đổi nhiều lắm.

Nhưng vì sao, hai mắt xanh thẳm kia của em vẫn có thể làm tôi hồi tưởng? Vẫn có thể bức tôi nghĩ tới quá khứ ngọt ngào mà ưu thương kia?

Qúa khứ càng ngọt ngào, lại càng làm ngày kết thúc đau đến khắc cốt ghi tâm.

Cặp mắt màu lam như có khả năng nhìn thấu linh hồn kia của em bình tĩnh nhìn tôi. Nhưng tôi biết, bình tĩnh của em sắp sửa sụp đỗ.

Đúng không?

Không có lý do gì làm em bình tĩnh hơn tôi cả.

05.

Tôi biết, em oán tôi ra đi không từ giã. Thế nhưng, Al thân yêu à, em muốn tôi làm thế nào đây?

Ngay giây phút Aliona của em ngã xuống, tôi biết, tất cả đều hết rồi.

Tôi biết rõ, bùa avada kedavra kia, bắn ra từ tay tôi.

Tôi bỏ chạy, tôi không dám nghĩ… khi em nhìn tôi bằng đôi mắt oán hận, tôi có làm ra chuyện gì không thể khống chế không. Tỷ như giết chết em, sau đó cùng em sa vào địa ngục.

Không thể được, sự nghiệp “Vì ích lợi càng vĩ đại” của chúng ta còn chưa bắt đầu, tôi sao có thể chết chứ?



Cho nên tôi bỏ chạy, cho dù khiến em oán trách tôi, tự hoài nghi mình có thể đã giết chết Aliona, tôi cũng không cho em cơ hội hận tôi.

Đây là sự ích kỷ của tôi.

Cho nên, tôi một mình bắt đầu sự nghiệp của hai chúng ta. Vừa mới bắt đầu, cũng không tốt lắm. Ai thèm tin một tên oắt con còn chưa tốt nghiệp trường học, thậm chí bị đuổi học chứ?

Nhưng không sao cả, tôi sẽ chứng minh cho chúng thấy. Bởi vì em từng tin tưởng nhìn tôi, nói cho tôi biết tôi nhất định là một người thành công.

Như vậy, mặc kệ khó khăn bao nhiêu, tôi cũng sẽ thực hiện lời em đã nói.

Sau đó, tôi thành công. Sự nghiệp của tôi càng làm càng lớn, tôi thậm chí nắm cả giới Muggle trong lòng bàn tay. Nhưng duy chỉ có Anh quố, nơi mà tôi không dám khuếch trương thế lực đến.

Đó là quốc gia của em. Tôi sợ phải nhìn thấy cái ngày chúng ta xung đột.

06.

Thế nhưng ngày đó vẫn tới.

Khi em phóng bùa tước vũ khí về phía tôi, tôi không đánh trả.

Nhìn em giật mình trợn to hai mắt, tôi nở nụ cười. Cây đũa pháp cơm nguội kia, đại khái là lễ vật cuối cùng tôi có thể tặng em.

Thực xin lỗi, Al, tôi lại ích kỷ như vậy, để em phải chịu đựng khống khổ của cả hai.

Thế nhưng, nếu nổi thống khổ em tự tay đưa tôi vào ngục có thể khiến em vĩnh viễn không quên tôi, như vậy, xin hãy cho tôi ích kỷ thêm một lần nữa, được không.

Em đang trách tôi, đúng không Al?

07.

Tôi cam tâm tình nguyện bị em nhốt trong không gian này, cơ hồ quên cả dòng thời gian thôi đưa. Mấy thập niên này, trong lòng tràn ngập sự tĩnh lặng trước nay chưa từng có. Không cần lo lắng chuyện vì ích lợi mà giết chóc, mặc dù tôi cũng rất thích mưu cầu địa vị.

Tôi nghĩ ngày tháng trôi qua đối với tôi nhất định không thú vị như em, có phải không? Ở Nurmengard, tôi chỉ có thể từ cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc không chút thay đổi, cho dù nó đẹp thật, tôi nghe được, cũng chỉ là tiếng kêu gào tuyệt vọng không chút thay đổi, cho dù nó vô cùng thê lương.

Nơi đó của em nhất định rất thú vị, tôi nghĩ đại khái em muốn vội vàng tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám đời thứ hai phải không? Nga, gần đây còn bồi dưỡng một Kẻ Được Chọn. Ngày tháng trôi qua thật không tồi.

Thế nhưng, Al, em có còn giống như trước không, vẫn vì lấy đại cục làm trọng hy sinh chính mình?

Từ trước tôi đã biết, chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau, tôi có thể vì ích lợi, không chút lưu tình hy sinh đám quân cờ thủ hạ, tôi sẽ không để mình phải hy sinh chút nào. ( nga, em là ngoại lệ đó mà. ) nhưng là, Al, em thì khác, em quá mức thiện lương. Em luôn cho mỗi người bên cạnh cơ hội, tới thời điểm phải lựa chọn, em cũng luôn hy vọng hy sinh bản thân, nếu thật sự tới lúc phải để người khác hy sinh, em lại chẳng chịu lộ ra nổi đau đớn trong lòng. Chẳng lẽ em cứ tự căm hận tự chán ghét bản thân hay sao. Em như thế, muốn tôi yên tâm sao đây?

Kỳ thật, ở trong mắt tôi, em vẫn là một cậu bé thích ăn đồ ngọt, không lớn lên mà thôi. Cho nên, xin em thỉnh thoảng hãy buông trách nhiệm trên lưng xuống, tùy hứng một lần đi.

08.

Có một ngày, tôi đọc tập thơ em đưa tới, phát hiện lời văn này đây:

Tên của tôi là một nhà tù, và người tôi giam trong đó khóc than, tôi mãi lo xây dựng bức tường vây bủa chung quanh, và ngày lại ngày, bức tường cứ lên, lên mãi tận chân trời, và bóng đen của nó, đã che khuất bản ngã thật của tôi, đến tôi cũng không nhìn thấy nữa…

Tôi tự hào về bức tường đồ sộ đó, tôi đem bụi và cát trát lên., để tên tôi không có chỗ hở nào, dù là nhỏ nhất và chính vì tất cả sự cẩn thận chi li đó, cái bản ngã của tôi bị che khuất, đến cả tôi cũng chẳng còn nhìn thấy[1]

Trên trang giấy này có chút vết nhăn, có vết thấm như từng có nước mắt rơi vào.

Ha ha, Al, em thật nhỏ mọn, sao em có thể đem sách đã xem qua rồi mới gởi tới đây vậy?

Tại sao muốn tôi phát hiện nó chứ?

Chúng ta, ai nhốt ai?

Là tôi nhốt tôi, em nhốt em?

Hoặc là, hai chúng ta đều nhốt nhau lại.

Năm tháng đã qua lâu vậy rồi, chuyện đã không đáng để tìm hiểu sâu thêm. Cho nên, Al, xin đừng khóc nữa.

 

09.

Tôi bắt đầu xem quyển sách trước kia cảm thấy rất thú vị nhưng không có thời gian để xem. Nga, còn em nữa, vẫn luôn gởi các tác phẩm văn học của Muggle tới. Nhưng vì sao lại chưa bao giờ gởi cho tôi một lá thư, dù chỉ là đôi câu vài lời?

Em còn hận tôi sao? Nhưng tôi không hề hận em.

Như vậy chúng ta còn yêu nhau à?

Tôi cũng không biết. Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là, chúng ta từng yêu nhau.

Mà hiện tại, tình yêu, đối với chúng ta, hai người sớm vào tuổi xế chiều mà nói, đã trở nên quá mức xa xỉ.

Tình cảm giữa chúng ta có lẽ không thể dùng từ tình yêu nông cạn như vậy để giải thích. Hơn một thế kỉ nay, tuy chúng ta bên nhau chỉ mấy tháng, nhưng lại hiểu nhau hơn bất cứ ai trên thế giới này, cho dù là hiện tại vẫn như thế.

Ràng buộc giữa hai chúng ta, có lẽ sẽ tồn tại đến chết mới thôi.

10.

Bất tri bất giác, hoàng hôn đã dần buông xuống, hóa ra hôm nay tôi nhớ em, lại chỉ hao phí có chút như vậy.

Hôm qua khi tôi soi gương, thấy hình dáng tiều tụy của mình, không khỏi tự giễu, quả nhiên tôi sắp phải đi gặp Merlin .

Thời gian dễ dàng vứt bỏ con người, thì ra đã qua lâu vậy rồi sao?

Như vậy, vì cái gì, em còn chưa đến gặp tôi? Em đang sợ điều gì?

Rất nhiều năm trước, em từng hỏi tôi, có sợ chết không. Tôi trả lời, không sợ.

Thế nhưng hiện tại, tôi sợ. Tôi sợ tôi sẽ lẳng lặng chết đi trong Nurmengard này, khi không có em bên cạnh.

Nếu thế, tôi không biết mình có thể chịu nổi không nữa.

Nhanh đến đây đi, trước khi tôi chết già, hãy cho tôi nhìn thấy em một lần.

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay tôi hèn mọn thỉnh cầu thế đó.

Lời kết thúc: Lời tác giả

Thử tình dĩ tự thành truy ức, đa thiểu niên tiền mộng nhất trường

(Tình này đã tự thành hồi ức, bao năm chỉ là một giấc mơ)

Có lẽ đối với Gellert Grindelwald và Albus Dumbledore mà nói, mùa hè mười tám tuổi năm ấy là giấc mộng tốt đẹp nhất cuộc đời họ.

END

[1] Thơ của Tagore, trong tập “Thơ Dâng”

Nói ngoài lề chút: mợ nó!!! Thơ Tagore khó dịch chết ngựa luôn, kiếm mòn cả con mắt mới thấy có người dịch a

Phiên ngoại về Gellert đấy mọi người, Vân thích hai cụ này chết đc Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Hùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook