Chương 8: Ghen tuông
Phi Tử Phỉ
06/08/2022
Im lặng chính là mặc nhận. Tư Đồ Vũ nhếch khoé môi. Đáy mắt tràn đầy ý cười, hiển nhiên là vô cùng cao hứng. Anh đập tay một cái như thể vừa nhớ ra việc gì đó.
"Vợ, vụ yếu sinh lí, chúng ta nói tiếp nhé."
"Khụ khụ..." Châu Niệm sắc nước trà, nhìn anh như nhìn tên biến thái. Cô muốn bỏ chạy!
Cô cố gắng tỏ ra mình ổn, nhưng sâu bên trong là nước mắt và biển rộng. Châu Niệm nở nụ cười đầy gượng gạo, quay qua nhìn anh, lên tiếng xoa dịu.
"Anh qua đây uống trà đã, chúng ta từ từ tính, được không?"
"Không thể."
Tư Đồ Vũ nói như đinh đóng cột, thái độ thập phần nghiêm túc, không có lấy nửa điểm vui đùa.
"Là một người đàn ông, anh cư nhiên không thoả mãn được vợ mình, lại còn khiến cô ấy ghen tuông không đáng có. Anh cần kiểm điểm, cũng cần dùng hành động để chứng minh cho cô ấy thấy, anh yêu cô ấy nhiều đến nhường nào."
Châu Niệm nghẹn lời trong chốc lát. Kiểm điểm? Chứng minh? Anh thực hiện bằng cách lăn giường sao? Logic của anh quả nhiên đi trước thời đại cả trăm ngàn bước.
Mẹ kiếp!
Bà đây mới không cần cách thức chứng minh cùng kiểm điểm quái gở này của anh!
Châu Niệm trông thấy nang vuốt của Tư Đồ Vũ đang giương ra, chỉ cần nhào đến là sẽ bắt được cô ngay. Cô lập tức đứng bật dậy, tìm cách chạy trốn.
"Đừng chạy. Lần trước bỏ thuốc anh, em to gan lắm mà." Tư Đồ Vũ cười khanh khách, vô cùng khoái chí và tận hưởng cảm giác cũng như thời gian vui vẻ lúc này.
"Lúc... lúc đó khác..." Châu Niệm lắp bắp, mất nửa ngày trời mới thốt lên được vài tiếng. Cô muốn nói, lần đó là cô lấy hết can đảm, cũng cho rằng đó là lần cuối cô gặp anh nên tâm lí vũng chãi tựa thái sơn, cái gì cũng không sợ.
Tư Đồ Vũ nheo mắt, nhíu mày, đáy mắt loé lên tia nguy hiểm. Khoé môi anh cong lên.
"Lần này không giống sao?"
Châu Niệm: "..."
Không giống.
Một chút cũng không giống nữa rồi.
Lần đó, anh chính là một người đàn ông cấm dục, thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. Còn hiện tại, anh chính là một tên biến thái chính hiệu.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi Châu Niệm không biết xoay chuyển tình thế ra sao, quý nhân đột nhiên xuất hiện, cứu cô một mạng khỏi tay sói đói.
Uy Phong không hẹn mà đến, đứng ở trước cửa văn phòng ho khụ khụ mấy tiếng. Biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy khó xử. Không biết cậu ở đây từ khi nào, đã nhìn thấy bao nhiêu rồi.
"Khụ... hai người có thể cho tôi..."
"Ra ngoài!" Tư Đồ Vũ tức giận đánh gãy lời nói của Uy Phong không chút do dự, nể mặt nào.
"Anh. Đừng như vậy. Đó là bạn của anh."
"Không phải. Anh cắt đứt với cậu ta rồi." Tư Đồ Vũ hừ lạnh, giận dỗi mà nói. Châu Niệm bật cười. Sao người đàn ông của cô lại đáng yêu vậy chứ?
Uy Phong giật giật khoé mắt, lửa giận rất nhanh bùng phát. Cậu hùng hổ đi đến, giữ chặt lấy bả vai anh mà lắc lắc một cách điên cuồng. Vừa lắc, Uy Phong vừa gằn giọng.
"Cắt này. Này thì cắt. Ông đây giết mi."
Châu Niệm nhìn hai người đàn ông to xác trêu chọc nhau không khác gì hai đứa trẻ ấu trĩ. Cô bật cười, lập tức đứng ra giảng hoà. Cô sợ nếu không can thiệp, anh sẽ thăng thiên vì chóng mắt mất.
"Được rồi. Đừng nóng. Cậu đến đây làm gì vậy?"
Uy Phong lúc này mới buông Tư Đồ Vũ ra, không quên tặng kèm cho anh một cái nhìn đầy lửa giận. Cậu hừ lạnh, đẩy gọng kính, nghiêm túc nói.
"Nghe nói chị dâu muốn gia nhập giới giải trí. Thế chị đã quyết định sẽ đi theo con đường nào chưa? Ca sĩ hay là diễn viên?"
"Ca sĩ." Châu Niệm không chút do dự mà đáp. Trình độ nhảy cũng như cảm nhận âm luật của cô rất tốt. Giọng cũng rất tuyệt. Lựa chọn đi theo âm nhạc là lựa chọn đầy sáng suốt, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Hai mắt Uy Phong đột nhiên sáng lên. Cậu nắm chặt lấy tay Châu Niệm mà lắc lắc. Miệng không ngừng dụ dỗ.
"Chị dâu, em là nhà chế tác, có thể giúp chị viết nhạc, chị chỉ cần hát là được."
"Có... có thể sao?"
"Có thể. Đi, chúng ta đi thử nhạc một chút. Em cần nắm rõ tình trạng của chị."
Tư Đồ Vũ trở thành bóng đèn của hai người Châu Niệm và Uy Phong, lúc này đã ngứa hết cả mắt rồi. Không một lời báo trước, không một động tác thừa, anh hung hăng đạp Uy Phong một cái, tiện thể nắm lấy tay Châu Niệm, kéo cô về phía mình.
"Mẹ kiếp! Tư Đồ Vũ!" Uy Phong hét lớn, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
"Họ Uy kia, muốn cướp người của anh đây dễ vậy sao? Đã hỏi qua đại boss của cô ấy chưa, hả?"
"Mà thôi, không cần hỏi. Xét thái độ, cậu tạch rồi. Cửa lớn còn mở, biến đi."
Uy Phong: "..."
Châu Niệm: "..."
Đột nhiên cô ngửi thấy mùi chua chua trong không khí.
"Vợ, vụ yếu sinh lí, chúng ta nói tiếp nhé."
"Khụ khụ..." Châu Niệm sắc nước trà, nhìn anh như nhìn tên biến thái. Cô muốn bỏ chạy!
Cô cố gắng tỏ ra mình ổn, nhưng sâu bên trong là nước mắt và biển rộng. Châu Niệm nở nụ cười đầy gượng gạo, quay qua nhìn anh, lên tiếng xoa dịu.
"Anh qua đây uống trà đã, chúng ta từ từ tính, được không?"
"Không thể."
Tư Đồ Vũ nói như đinh đóng cột, thái độ thập phần nghiêm túc, không có lấy nửa điểm vui đùa.
"Là một người đàn ông, anh cư nhiên không thoả mãn được vợ mình, lại còn khiến cô ấy ghen tuông không đáng có. Anh cần kiểm điểm, cũng cần dùng hành động để chứng minh cho cô ấy thấy, anh yêu cô ấy nhiều đến nhường nào."
Châu Niệm nghẹn lời trong chốc lát. Kiểm điểm? Chứng minh? Anh thực hiện bằng cách lăn giường sao? Logic của anh quả nhiên đi trước thời đại cả trăm ngàn bước.
Mẹ kiếp!
Bà đây mới không cần cách thức chứng minh cùng kiểm điểm quái gở này của anh!
Châu Niệm trông thấy nang vuốt của Tư Đồ Vũ đang giương ra, chỉ cần nhào đến là sẽ bắt được cô ngay. Cô lập tức đứng bật dậy, tìm cách chạy trốn.
"Đừng chạy. Lần trước bỏ thuốc anh, em to gan lắm mà." Tư Đồ Vũ cười khanh khách, vô cùng khoái chí và tận hưởng cảm giác cũng như thời gian vui vẻ lúc này.
"Lúc... lúc đó khác..." Châu Niệm lắp bắp, mất nửa ngày trời mới thốt lên được vài tiếng. Cô muốn nói, lần đó là cô lấy hết can đảm, cũng cho rằng đó là lần cuối cô gặp anh nên tâm lí vũng chãi tựa thái sơn, cái gì cũng không sợ.
Tư Đồ Vũ nheo mắt, nhíu mày, đáy mắt loé lên tia nguy hiểm. Khoé môi anh cong lên.
"Lần này không giống sao?"
Châu Niệm: "..."
Không giống.
Một chút cũng không giống nữa rồi.
Lần đó, anh chính là một người đàn ông cấm dục, thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. Còn hiện tại, anh chính là một tên biến thái chính hiệu.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi Châu Niệm không biết xoay chuyển tình thế ra sao, quý nhân đột nhiên xuất hiện, cứu cô một mạng khỏi tay sói đói.
Uy Phong không hẹn mà đến, đứng ở trước cửa văn phòng ho khụ khụ mấy tiếng. Biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy khó xử. Không biết cậu ở đây từ khi nào, đã nhìn thấy bao nhiêu rồi.
"Khụ... hai người có thể cho tôi..."
"Ra ngoài!" Tư Đồ Vũ tức giận đánh gãy lời nói của Uy Phong không chút do dự, nể mặt nào.
"Anh. Đừng như vậy. Đó là bạn của anh."
"Không phải. Anh cắt đứt với cậu ta rồi." Tư Đồ Vũ hừ lạnh, giận dỗi mà nói. Châu Niệm bật cười. Sao người đàn ông của cô lại đáng yêu vậy chứ?
Uy Phong giật giật khoé mắt, lửa giận rất nhanh bùng phát. Cậu hùng hổ đi đến, giữ chặt lấy bả vai anh mà lắc lắc một cách điên cuồng. Vừa lắc, Uy Phong vừa gằn giọng.
"Cắt này. Này thì cắt. Ông đây giết mi."
Châu Niệm nhìn hai người đàn ông to xác trêu chọc nhau không khác gì hai đứa trẻ ấu trĩ. Cô bật cười, lập tức đứng ra giảng hoà. Cô sợ nếu không can thiệp, anh sẽ thăng thiên vì chóng mắt mất.
"Được rồi. Đừng nóng. Cậu đến đây làm gì vậy?"
Uy Phong lúc này mới buông Tư Đồ Vũ ra, không quên tặng kèm cho anh một cái nhìn đầy lửa giận. Cậu hừ lạnh, đẩy gọng kính, nghiêm túc nói.
"Nghe nói chị dâu muốn gia nhập giới giải trí. Thế chị đã quyết định sẽ đi theo con đường nào chưa? Ca sĩ hay là diễn viên?"
"Ca sĩ." Châu Niệm không chút do dự mà đáp. Trình độ nhảy cũng như cảm nhận âm luật của cô rất tốt. Giọng cũng rất tuyệt. Lựa chọn đi theo âm nhạc là lựa chọn đầy sáng suốt, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Hai mắt Uy Phong đột nhiên sáng lên. Cậu nắm chặt lấy tay Châu Niệm mà lắc lắc. Miệng không ngừng dụ dỗ.
"Chị dâu, em là nhà chế tác, có thể giúp chị viết nhạc, chị chỉ cần hát là được."
"Có... có thể sao?"
"Có thể. Đi, chúng ta đi thử nhạc một chút. Em cần nắm rõ tình trạng của chị."
Tư Đồ Vũ trở thành bóng đèn của hai người Châu Niệm và Uy Phong, lúc này đã ngứa hết cả mắt rồi. Không một lời báo trước, không một động tác thừa, anh hung hăng đạp Uy Phong một cái, tiện thể nắm lấy tay Châu Niệm, kéo cô về phía mình.
"Mẹ kiếp! Tư Đồ Vũ!" Uy Phong hét lớn, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
"Họ Uy kia, muốn cướp người của anh đây dễ vậy sao? Đã hỏi qua đại boss của cô ấy chưa, hả?"
"Mà thôi, không cần hỏi. Xét thái độ, cậu tạch rồi. Cửa lớn còn mở, biến đi."
Uy Phong: "..."
Châu Niệm: "..."
Đột nhiên cô ngửi thấy mùi chua chua trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.